Mục lục
Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ta không cảm nhận được chút linh khí nào từ trên người tiểu tử đó cả, hơn nữa, lúc hắn sử dụng nhẫn Tu Di cũng không có linh khí dao động, rõ ràng cho thấy đó là nhẫn huyết luyện trân quý hơn nữa!”

“Ta có thể đảm bảo, hắn tuyệt đối không phải là tu sĩ! Cho dù là tu sĩ Dẫn Khí Đoàn Thể cảnh cũng không thể không có một chút linh khí nào!”

Ba người kia nghe vậy đều gật đầu, quả thực lão tam phân tích rất đúng.

“Đại ca yên tâm đi, đệ đã hạ ẩn hương phấn lên người hắn, hắn không chạy thoát được đâu!”

“Hay lắm! Chuyến này làm được đấy, chuẩn bị lực lượng đi, quan trọng nhất là đừng khiến Lâm Giang thành vệ chú ý!”

“Dạ! Đại ca!”

Nói xong, bốn người dùng pháp thuật ẩn thân, chạy về phía Lâm Giang thành.

Ban đêm, tửu lâu yên lặng như tờ.

Bốn tu sĩ ẩn thân lặng lẽ hạ xuống bên ngoài tiểu viện của Bạch Đông Lâm.

“Bày trận!”

Bốn tu sĩ, mỗi người móc ra một lá cờ nhỏ màu đen, tay bấm pháp quyết, lá cờ nhỏ tự động bay ra cắm bốn phía tiểu viện.

Một màn sương dày đặc như ẩn như hiện chui ra ngoài từ lá cờ như con rắn nhỏ, lập tức bao phủ cả tiểu viện.

Hoàn thành bước này, bốn người thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không kinh động Lâm Giang thành vệ thì vụ này thành rồi. Lâm Giang thành vệ do tu sĩ mấy đại tông môn tạo thành, nhân sĩ tán tu như họ tuyệt đối không dám trêu chọc.

Tên mặt sẹo nháy mắt ra hiệu, bốn người lục tục bước vào sân.

Lúc bốn người tiến vào, Bạch Đông Lâm nằm trên giường đã ngủ đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng.

Lão tam mặt đầy tự đắc đứng ngoài cửa phòng, truyền âm cho ba người kia:

“Ta đã nói tiểu tử này không phải là tu sĩ mà, ngay cả pháp thuật cảnh giới cơ bản nhất cũng không bố trí!”

Miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng hắn ta lại thầm giận mình quá cẩn thận. Nếu như hắn ta tới một mình, không phải mọi cái tốt đều thuộc về hắn ta sao?

“Đại ca, cứ để đệ…”

Lão tam xấu xí còn chưa nói hết, một cánh tay sáng bóng như ngọc thạch đột ngột phá cửa gỗ, nháy mắt đánh xuyên qua đầu hắn ta!

Giống như là dao cắm vào đậu hũ, thế năng mạnh mẽ khiến não tương huyết dịch phun ra nhiều trượng.

“Gì thế?”

“Lão tam!”

Ba người còn lại sợ hãi trợn to mắt, lão tam ở Chân Nguyên cảnh lại bị giết trong nháy mắt như thế!

Vẫn là tên mặt sẹo phản ứng nhanh nhất, tay bấm pháp quyết, bắn ra một viên hoả cầu nhiệt độ cao vào cửa phòng, phản ứng nổ mạnh và ngọn lửa lập tức nhấn chìm Bạch Đông Lâm đằng sau cánh cửa.

Bạch Đông Lâm bước ra từ đám lửa, chỗ da bị bỏng do lửa nhiệt độ cao nhanh chóng phục hồi lại như cũ, ngoài quần áo bị cháy rách thì không có chỗ nào bị thương.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Ra tay đi!”

Nhìn lão nhị, lão tứ còn ngây ra bất động, tên mặt sẹo quát to, đúng là một đám phế vật.

Nói đoạn, hắn ta lấy hai tấm bùa trên người ra, một tấm kim cương phù có thể phòng ngự tốt, một tấm tật phong phù có thể đề cao tốc độ.

Hai người còn lại hoàn hồn, vội vàng sử dụng pháp khí. Lão nhị cầm một cái chuông đồng, tiến vào Chân Nguyên, nhẹ nhàng lay động, một đợt sóng âm dùng mắt thường có thể thấy được bao lấy Bạch Đông Lâm.

Pháp khí của lão tứ là một đại đao đầu quỷ, thân đao đầy minh văn, loáng thoáng có oán khí đen xì quấn quanh.

Mắt thấy Bạch Đông Lâm bị sóng âm bao phủ, hai mắt hắn ta sáng lên. Là cơ hội tốt! Hắn ta bổ đao xuống đầu Bạch Đông Lâm.

Đao mang của đại đao đầu quỷ đen xì, nháy mắt bổ xuống đầu Bạch Đông Lâm. Trong mắt lão tứ vừa hiện lên chút vui mừng đã nghe một tiếng “keng”, đại đao bổ xuống da đầu cứng rắn bị cản lại, không chém xuống được.

Bạch Đông Lâm như không cảm thấy đau, vẻ mặt như thường. Hắn dùng Thất Thương quyền vận chuyển một quyền đánh thẳng, sức mạnh lớn kinh người nháy mắt đột phá không khí, phát ra âm bạo chói tai.

Nắm tay trong suốt mang theo linh khí cuồng bạo và sóng trùng kích, nháy mắt đánh nát lão tứ còn đang ở trên không trung, không có chỗ né tránh, nửa người đều bị đánh thành bọt máu, nửa người dưới không trọn vẹn giống như một con búp bê rách, theo quán tính bay ra thật ra.

Bạch Đông Lâm đang cởi trần, đứng tại chỗ không nhúc nhích, nắm tay vì va chạm kịch liệt với không khí mà sinh ra nhiệt độ cao vẫn còn bốc khói trắng!

Tên mặt sẹo và lão nhị còn đang lắc chuông sợ choáng váng, mặt đầy ảm đạm.

Đây là quái vật gì thế?

Phòng ngự kinh khủng như vậy, năng lực kinh khủng như vậy, đây là người phàm sao?

Tên mặt sẹo hận không thể khiến lão tam sống lại rồi giết hắn ta một trăm lần, tên ngu ngốc này lại hại bọn họ trêu chọc phải một người đáng sợ như vậy!

Hai người lộ ra vẻ mặt sầu thảm, xem ra đêm nay không được rồi, sợ rằng sẽ phải nằm lại nơi đây.

Tay phải của tên mặt sẹo ở sau lưng thầm bấm pháp quyết, mặt đất dưới chân Bạch Đông Lâm rung chuyển, từng cái rễ cây lớn quấn lên, túm lấy cổ chân hắn. Bạch Đông Lâm hơi đong đưa rồi biến mất, hoá ra chỉ là một tàn ảnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK