Joyce nghe Lục Diêu nói xong, chợt ngẩng đầu. Hắn vươn hai tay, nắm chặt lấy cánh tay Lục Diêu, nhìn thẳng về phía y: "Hoàng huynh, lời này của anh có ý gì? Chẳng lẽ sau này anh sẽ rời khỏi em sao?"
Joyce từ lúc nhận ra Lục Diêu, không hề nghĩ tới vấn đề Lục Diêu sẽ rời đi. Bọn họ là anh em ruột, trên thế giới này không còn người nào thân hơn với bọn họ nữa. Cho nên, Joyce cứ đinh ninh cho rằng, Lục Diêu sẽ luôn làm bạn bên cạnh mình. Khi Lục Diêu nói xong mấy lời này, hắn lập tức trở nên căng thẳng.
Lục Diêu vỗ nhẹ tay hắn, tỏ ý hắn thả lỏng. Y thấy được phản ứng của Joyce, tất nhiên có thể đoán ra được trong lòng hắn đang nghĩ đến điều gì.
Y nói: "Joyce, anh không thể nào làm bạn mãi bên cạnh em được."
"Tại sao?" Joyce nhìn chằm chằm vào Lục Diêu, "Chúng ta là anh em ruột, không có ai thân thiết hơn chúng ta cả."
Lục Diêu mỉm cười nói: "Đừng nói là bây giờ, dù lúc anh vẫn còn là Isis, anh cũng không thể nào ở cùng em cả đời. Joyce, lúc nội tâm của em không còn cần ỷ lại bất cứ người nào, có thể một mình đảm đương mọi mặt, em mới có thể trở thành một vương giả chân chính."
Joyce mỉm cười, "Em chưa từng nghĩ đến sẽ làm một vương giả chân chính, ở trong lòng của em, anh mới là người đứng trên đỉnh cao đó." Còn em, chỉ cần ngước nhìn anh.
Vẻ mặt Lục Diêu không có sự thay đổi nào bởi vì lời nói của Joyce, y nói: "Joyce, coi như anh bây giờ vẫn là hoàng huynh của em, nhưng anh đã không thể nào dùng thân phận Isis để đứng trước mặt mọi người nữa rồi. Điều này anh nghĩ em hiểu rất rõ."
Bàn tay vốn đã thả lỏng của Joyce lại lần nữa nắm chặt. Y thực ra vẫn luôn hiểu rõ sự thực này, nhưng y vẫn không muốn tin tưởng.
Trong lòng y, người nên thật sự bước lên ngai vàng chính là Isis. Còn tên trộm Orpha kia chẳng qua chỉ là một tên hề mà thôi.
Còn bây giờ tuy Isis đã biến thành Lục Diêu, thực chất lại không có thay đổi gì, nhưng cái thân phận Lục Diêu này đã quyết định hoàng huynh của hắn không thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mọi người.
Nhìn ra được sự không cam lòng của Joyce, Lục Diêu dịu dàng an ủi: "Em đừng lo lắng, anh sẽ luôn nhìn theo em. Lúc em cần, anh sẽ ở phía sau ủng hộ em."
Trong mắt Joyce lóe lên sự khát máu, "Em đang nghĩ, hồi đó nếu chúng ta không đắn đo quá nhiều. Lúc cha vừa mới qua đời thì kéo cái tên tiểu nhân Orpha đó xuống khỏi ngai vàng, có lẽ anh đã không chết."
Lục Diêu: "..."
Ở trước mặt y nói y đã chết, như vậy thật sự tốt chứ? Khóe miệng Lục Diêu giật giật, nụ cười trên mặt thiếu chút nữa không giữ được.
Lục Diêu lắc nhẹ đầu, nói: "Nếu có thể làm như vậy thì anh cần gì phải nhẫn nhịn Orpha chứ. Em chẳng lẽ không hiểu tình hình lúc đó sao?"
Tất nhiên Joyce biết, nhưng hắn vẫn khó mà chấp nhận được.
Isis và Joyce đều không phải là người tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nhưng tình huống lúc đó thật sự không cho bọn họ lựa chọn. Vua đế quốc Ngân Ưng qua đời là chuyện lớn. Orpha phong tỏa tin tức, nhanh chóng leo lên ngai vàng, sau đó mới công bố tin tức. Đến mức lúc đó các thế lực khắp nơi đều đang nhìn chằm chằm vào đế quốc Ngân Ưng, chỉ hy vọng nhân lúc đế quốc nội loạn để chia một chén canh. Mục đích của Orpha cũng chính là như thế.
Nội bộ đế quốc, bên phe Orpha do công tước Archer dẫn đầu, bày ra vẻ cá chết lưới rách. Trong lòng bọn họ, những quốc gia nhìn chằm chằm vào đế quốc đều là thẻ đánh bạc mà bọn chúng có thể dựa vào. Nếu Isis và Joyce kéo Orpha xuống ngựa, vậy bọn chúng sẽ khiến đế quốc Ngân Ưng rơi vào hỗn loạn. Trong đầu bọn chúng, lợi ích của bản thân mình cao hơn hết thảy.
Dù có giận dữ hơn đi nữa thì Isis và Joyce đều sẽ không lấy đế quốc ra làm trò đùa, cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn. Nó đã không còn liên quan đến việc Orpha có phải là con riêng hay không, thế cục lúc đó rút giây động rừng. Chờ sau khi đại cuộc ổn định hơn, Orpha cũng đã ngồi vững trên ngai vàng, lúc đó mà muốn lật đổ Orpha thì dân chúng sẽ không thấu hiểu được.
"Nhưng bây giờ khác rồi." Lục Diêu nhìn Joyce, chậm rãi nói, "Bây giờ thế cuộc đế quốc ổn định, công tước Archer đã bị đè ép hoàn toàn, mà tin tức tranh đấu của bọn em vẫn luôn bị ém nhẹm, cho nên các quốc gia khác đều không hiểu rõ tình hình, tất nhiên sẽ không dám làm bậy."
"Em biết." Joyce nói. "Cũng chính là vì cân nhắc đến nguyên nhân này, em mới phong tỏa tin tức với bên ngoài. Mà Orpha..."
Joyce cười lạnh một tiếng, nói tiếp: "Hồi đó gã ngồi trên ngai vài thấy chột dạ, cộng thêm hại chết anh, cho nên cũng không dám rêu rao ầm ĩ."
Tội ác của Orpha một khi được công bố, chỉ sợ cả Thần Anh đều không tha cho gã. Nếu không phải thân phận vua đế quốc Ngân Ưng của Orpha, Joyce đã công bố chuyện gã thông đồng với nữ hoàng trùng tộc ra ngoài rồi. Dù không có chứng cứ xác thực, một ít tin tức mà hắn thu thập được cũng đủ để khiến Orpha không trở người được.
"Anh biết em đang lo lắng điều gì." Giọng nói Lục Diêu rất dịu dàng, kèm theo chút lơ đãng đã vỗ về tâm tình không bình tĩnh lúc này của Joyce, "Thực ra bây giờ em đã chiếm lợi thế hoàn toàn, em chỉ là đang bị ý nghĩ của mình trói buộc." Dù bề ngoài của Joyce nhìn khá kiêu ngạo, nhưng thực tế vẫn rất chú ý cái nhìn của người khác.
Nhưng Lục Diêu bây giờ không muốn thay đổi điều này của hắn. Làm một vị vua, cần phải có cách nghĩ của mình, nhưng cũng phải cần nghe ý kiến của người khác. Cố chấp theo ý mình, sau cùng chỉ sẽ tự mình diệt vong, điều này là thứ Lục Diêu không muốn nhìn thấy.
"Em hiểu rồi." Joyce tựa đầu lên vai Lục Diêu, bởi vì khuôn mặt đặt trên vai Lục Diêu, cho nên giọng nói hơi hơi trầm. Mà Lục Diêu cũng nghe ra được chút uể oải giấu sâu bên trong giọng nói của hắn.
Cũng chỉ có ở trước mặt y, Joyce mới để lộ ra dáng vẻ này. Ở trong mắt người khác, thân vương Joyce lạnh lùng kiêu ngạo, chỉ có thể ngước nhìn.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Joyce gặp phải trở ngại hoặc là thấy lóng chán nản, đều sẽ ôm lấy Isis, tựa đầu lên bờ vai y. Nhưng bây giờ hiện tại đã đổi một cơ thể khác, chẳng những vóc dáng trở nên thấp bé, thể lực cũng yếu ớt, cho nên chẳng mấy chốc thì y đã thấy Joyce rất nặng, nhưng Joyce hình như vẫn chưa có dấu hiệu gì là sẽ rời đi.
"Được rồi, đã là người lớn còn làm nũng gì nữa." Lục Diêu tuy đang mệt đến thở hồng hộc, nhưng y vẫn cố nhịn lấy, cố giữ giọng điệu lãnh đạm.
Joyce tựa cằm lên vai Lục Diêu, nói: "Hoàng huynh, thể lực của anh không chống đỡ nổi thì cứ nói thẳng, cần gì phải chết vì sĩ diện chứ."
Lục Diêu: "..."
"Em đúng là luôn 'săn sóc' trước sau như một nhỉ." Lục Diêu từng chữ nói ra câu này.
"Chỉ là em quá nhớ anh thôi." Joyce nói xong còn lấy đầu dụi dụi trên vai Lục Diêu, "Chỉ là cảm thấy bờ vai của hoàng huynh không còn rộng rãi như trước." Giọng điệu còn kèm theo hoài niệm.
Rất rõ ràng, Joyce vẫn là khá để ý chuyện Lục Diêu liệt kê mấy chuyện xấu lúc nhỏ của hắn.
"Ừm..." Lục Diêu nghe Joyce nói xong, giọng điệu đột nhiên trở nên rất dịu dàng, "Em lặp lại một lần nữa?"
Joyce nghe được giọng điệu này của Lục Diêu, vội vàng đứng thẳng người, "Em chẳng nói gì cả."
Joyce quá hiểu giọng điệu này, một khi Isis dùng giọng điệu dịu dàng khiến người sởn hết cả gai ốc để nói chuyện, vậy chứng tỏ đối phương sắp xui xẻo rồi.
"Đáng tiếc quá." Lục Diêu dùng ánh mắt tiêc nuối nhìn hắn, "Anh vốn có một đoạn hình chiếu thân vương Joyce mặc đồ nữ muốn chia sẻ cho tiểu thư Andreas cùng thưởng thức."
Freya Andreas là con gái nhỏ của công tước Andreas, cũng là tình nhân trong mộng của Joyce. Chẳng qua Joyce đã theo đuổi cô mười năm, nhưng vẫn không làm trái tim thiếu nữ của Freya rung động được. Có điều một năm qua Freya dường như đã bị Joyce làm rung động, hẹn hò không ít lần.
"Hoàng huynh, anh không muốn để em trai của mình cô đơn đến già đó chứ." Joyce chân thành nói với Lục Diêu.
"Chỉ cần em luôn nhớ kỹ, anh là hoàng huynh của em." Lục Diêu mỉm cười dịu dàng.
"Tất nhiên." Thân vương Joyce bị chèn ép nói với vẻ cực kỳ chân thành.
Một cơn gió lướt qua, Lục Diêu lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
"Thực ra cục diện hiện tại rất có lợi cho chúng ta." Lục Diêu chậm rãi nói.
Biểu cảm của Joyce cũng nghiêm túc trở lại, hắn cười lạnh một tiếng, "Bàn về thực lực, Orpha bây giờ không phải là đối thủ của chúng ta."
"Thực ra nếu em không có quá nhiều đắn đo lo ngại, có lẽ gã đã là bại tướng dưới tay em từ lâu rồi." Lục Diêu thản nhiên nói.
"Bây giờ em vẫn có thể." Joyce nói.
Dường như chỉ cần là ở bên cạnh Lục Diêu, hắn sẽ rất yên tâm, sẽ không còn quá quan tâm đến cách nghĩ của người khác.
"Không cần." Lục Diêu mỉm cười, "Nếu bây giờ em vẫn chọn cách đá chọi đá, anh cần gì phải trở lại chứ."
"Anh có cách nào tốt hơn à?" Joyce nghe Lục Diêu nói xong, lập tức hỏi.
"Lo ngại của em chỉ cần có hai điều là có thể giải quyết thuận lợi." Lục Diêu quay người nhìn Joyce, "Đầu tiên, ra tay với thân phận con riêng của Orpha. Chứng minh Orpha không phải là con ruột của hoàng hậu, người kế vị ban đầu là Isis. Gã thông qua thủ đoạn không đứng đắn giành được ngôi vị. Thứ hai, gã bởi vì chột dạ nên đã hại chết thân vương Isis. Điều này phải bỏ phần thông đồng với trùng tộc ra, chỉ cần chứng minh gã che giấu tin tức mưa thiên thạch là đủ."
Danh vọng của Isis ở trong lòng dân chúng đế quốc vượt xa Orpha nhiều. Một khi dân chúng biết Orpha là con riêng, còn chiếm ngôi vị hại chết thân vương Isis, thì Joyce truất ngôi của Orpha là một điều hiển nhiên. Sẽ không có ai chửi bới, ngược lại còn sẽ được ủng hộ.
"Điều này em biết." Joyce thở dài một tiếng, "Nhưng em không có chứng cứ."
"Anh có." Lục Diêu nói.
Joyce kinh ngạc nhìn Lục Diêu. Hồi đó hắn vì tìm chứng cứ đã dùng tất cả mọi cách, nhưng năm đó phụ hoàng giải quyết rất sạch sẽ, chẳng để lại chút manh mối nào cả.
"Năm đó phụ hoàng có để lại chuẩn bị." Lục Diêu giải thích. "Nhưng ông ấy mất quá đột ngột, mà chúng ta lại đang ở biên cảnh, nên để Orpha chui vào chỗ trống. Mà khi ấy đang loạn trong giặc ngoài, cho nên lật đổ gã bức gã tức nước vỡ bờ thì tổn thất vẫn là đế quốc. Cho nên lấy chứng cứ này ra dùng cũng chỉ phá hỏng đại cuộc..."
Y cười khẽ một tiếng, "Nhưng bây giờ có thể dùng rồi."
Danh Sách Chương: