Nguyễn Nhan uất ức cả đêm, yêu lực dồi dào cũng hừng hực cả đêm.
May có kết giới của Đạm Đài Tích, nếu không chỉ sợ đã kéo người của phủ thành chủ tới.
“Ấy, đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc Nguyễn Nhan ra ngoài ăn cơm, phát hiện ngoài sảnh có rất nhiều người tới.
Nàng cả kinh.
Chẳng lẽ thân phận của bọn họ đã bị bại lộ… thành chủ phái người tới bắt nàng?!
“Yên tâm, không sao.” Đạm Đài Tích bịt tai không nghe động tĩnh bên ngoài, lười biếng nằm trên ghế phơi nắng.
“Chẳng qua là người của bộ trị an trong phủ thành chủ đến tìm chúng ta muốn lấy chứng nhận kinh doanh mà thôi.”
“Lại còn muốn chứng nhận kinh doanh?” Nguyễn Nhan cũng là lần đầu tiên mở cửa hàng, không biết đến thứ đồ chơi này nên nhất thời lo lắng.
“An tâm an tâm, yêu lực của Tuyên Ất rất mạnh, không cần lo lắng.” Đạm Đài Tích thuận miệng an ủi một câu.
Kết quả Nguyễn Nhan tưởng chuyện không hay, còn nghĩ hắn đang gây hấn.
“Ngươi nghiêm túc? Tuyên Ất đánh thật thì chúng ta còn có thể ẩn nấp tại đây hay sao?”
Nói xong nàng vội vàng chuẩn bị ra ngoài khuyên can.
“Ấy, đừng nóng nha.” Đạm Đài Tích búng ngón tay, yêu lực hóa hình, một cơn gió thổi qua níu tay áo Nguyễn Nhan lại.
“Ta nói là, yêu lực của Tuyên Ất rất mạnh, ngụy tạo một cái chứng nhận kinh doanh rất dễ dàng.”
“…” Xin lỗi, là nàng suy nghĩ bạo lực.
Quả nhiên chẳng bao lâu, đám tu sĩ áo đen bên ngoài rời đi, không có ai phát hiện ra chỗ này có gì không đúng.
Tuyên Ất cúi thấp đầu trở lại hậu viện, không nhịn được văng tục.
“Kiếm không bán được một thanh, người tới thì chẳng ít.”
Hắn đưa chứng nhận kinh doanh giả cho Nguyễn Nhan, nói: “Thứ này hù dọa bọn họ vậy là đủ rồi, nhưng nếu sau này một người tu vi cao hơn chút tới, sợ là sẽ không lừa được. Yêu Vương đại nhân, nếu người có thời gian vẫn nên tới phủ thành chủ làm chứng nhận chính thức đi.
“Được.” Nguyễn Nhan nhận lấy theo bản năng, sau đó mới phản ứng lại: “Tại sao lại là ta đi?”
Không phải nàng là Yêu Vương hay sao? Tại sao cái tên Tuyên Ất này lại sai bảo nàng tự nhiên tới vậy.
Danh Sách Chương: