Một đường bão táp đến nhà Trình Cẩm U, Lam Mạt Lê vẫn là không cách nào bình phục phỏng đoán trong lòng chính mình, càng là suy đoán, Lam Mạt Lê càng cảm thấy khó mà tin nổi, cô không thể nào tưởng tượng được dáng vẻ An Cẩn mất đi bình tĩnh.
Cho nên, cô gõ vang cửa lớn của Trình Cẩm U, không thấy ánh mắt như giết người của An Kính, Lam Mạt Lê nắm thật chặt Trình Cẩm U, nhìn con mắt của nàng ấy, ánh mắt hoảng loạn lại thật lòng dò hỏi Trình Cẩm U: "Bả vai phải của cậu, có từng bị thương không?"
"Không có, làm sao vậy?"
"Cậu còn nhớ.. Cấp ba năm ấy xã đoàn đi chơi tết thanh minh của chúng ta xảy ra tai nạn không?"
"Đương nhiên nhớ tới a! Khi đó sau khi chúng ta rơi xuống thung lũng, cậu bởi vì cảm mạo mà sốt, mắt cá chân lại bong gân, sức lực mình không đủ, không cách nào cõng lấy cậu tìm kiếm lối ra, lúc đó mình cũng sắp khóc rồi, vẫn may tiểu Cẩn xuất hiện, em ấy cõng lấy cậu, dẫn theo mình, tìm được lối ra, chúng ta mới được cứu trợ đó!"
"Còn nhớ khi đó thấy được tiểu Cẩn, mình kinh ngạc cỡ nào đó! Đó là mình lần đầu tiên thấy được ánh mắt hoảng loạn nhìn theo chúng ta, còn tay bận chân loạn thận trọng cõng cậu, từng bước từng bước từ từ đi về phía trước, giống như sợ cậu sẽ không thoải mái."
".. Khi đó em ấy.. Không phải đang trên đường đi đến sân bay sao?" Nghe thấy Trình Cẩm U nói chân tướng, Lam Mạt Lê có chút không thể tin, sắc mặt trắng bệch dò hỏi điểm trọng yếu nhất.
Nàng không phải nên ngồi máy bay sao?
"Khi đó Cẩn lầm ngày, ngày đi là một ngày sau của em ấy mới đúng, cho nên lại bắt xe, trở về nhà, nhưng đang trên đường nghe được tin tức phát bên trong xe, biết được hai người gặp nạn, nhanh chóng để tài xế quay đầu, đi cứu hai người."
"Không để ý sự ngăn cản của nhân viên cứu người, không để ý sinh mạng, trực tiếp nhảy xuống thung lũng, quẹt thương chính mình, còn bị đá nhọn mạnh mẽ cắt lấy lưng, chỉ vì an toàn của hai người." Ngữ khí An Kính bình tĩnh mà nói, còn nhớ năm đó An Cẩn đến nước ngoài thăm cô ấy, khi cô ấy phát hiện An Cẩn bị thương là giận không nhịn nổi cỡ nào, nhưng An Cẩn lại chỉ là cười cười nói: "Họ không sao, thì tốt."
Ở đâu là họ, rõ ràng cũng chỉ có một cô! Người đó vẫn là Lam Mạt Lê!
An Cẩn đối với Lam Mạt Lê có hiếu kỳ cô ấy rất vui vẻ, An Cẩn thích Lam Mạt Lê cô ấy không ý kiến, nhưng cô ấy không thể nào tiếp thu được An Cẩn vì cứu Lam Mạt Lê mà bị thương! Cô ấy tin tưởng, nếu như chỉ có một mình Trình Cẩm U gặp nạn, An Cẩn tuyệt đối là bình tĩnh nghĩ kỹ phương án mới đi làm! Mà không phải kích động như vậy, ý tưởng gì đều không có liền trực tiếp nhảy xuống!
Nghe xong toàn bộ chân tướng của quá trình, Lam Mạt Lê chỉ cảm thấy trong đầu vang lên ong ong, cô cảm thấy hô hấp của mình tựa hồ sắp đình chỉ, cô hỏi mình qua nhiều năm như vậy đều đang làm cái gì?
An Cẩn sớm thì đã nhìn thấu chính mình, An Cẩn so với mình còn hiểu cô rõ hơn..
An Cẩn, chúng ta có phải là lấy nhầm kịch bản rồi không..
Em ở đúng thời gian gặp được sai tôi..
Tôi ở sai thời gian gặp được đúng em..
Thời gian của chúng ta đều không đúng a.. Nếu như thời gian của chúng ta là giống nhau.. Thì sẽ không là quanh co khúc khuỷu như thế..
Tôi không muốn cùng em là đường cắt nhau.. Chỉ một đường chồng chéo, lại càng đến càng xa.. tôi muốn cùng em là đường thẳng song song.. Cho dù vẫn không có chồng chéo, nhưng chúng ta có thể đem hai đường vẽ đến càng ngày càng gần.. Cho đến tay lệch đi, hai đường cuối cùng thành một đường..
Có chút hồn bay phách lạc cáo biệt An Kính họ, lại ở trong chớp mắt xoay người, bị Trình Cẩm U gọi lại.
"Chiếc chìa khóa này, là nhà tiểu Cẩn."
Đưa tay tiếp nhận chìa khóa Trình Cẩm U đưa, Lam Mạt Lê nghi hoặc nhìn nàng ấy, nàng ấy chỉ là vỗ vỗ bờ vai của cô, sau đó quay người đem An Kính còn muốn nói gì nữa lôi đi, kèm thêm, đem cửa cũng đóng lại.
Cúi đầu nhìn chìa khóa lóe ánh bạc trong tay, Lam Mạt Lê thật lâu không cách nào hoàn hồn.
Lam Mạt Lê rất ít đến nhà An Cẩn, đã ít lại càng ít, chỉ vì khi đó cô đối với nàng căm ghét, phản cảm, cho nên mỗi khi An Cẩn mời cô đến nhà nàng, cô đều là cự tuyệt, chỉ có Trình Cẩm U khi muốn đến nhà An Cẩn tiện thể mời cô, cô mới chịu đi.
Bây giờ suy nghĩ một chút, cô tựa hồ, chưa bao giờ nghiêm túc xem qua nhà của An Cẩn, là như thế nào?
Hiện tại đi làm quen.. chắc còn kịp chứ..
Hết chương 26
Danh Sách Chương: