Ngày hôm ấy, mỗi khi nhớ lại, em lại muốn nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ hư ảo, một cơn ác mộng mà thôi. Chiều nhạt nắng, mặt trời đã lặn từ lâu lắm mà vẫn chưa thấy con về, em bắt đầu sợ. Em gọi điện cho tất cả mọi người, cả phụ huynh, cả bạn bè nó, mong rằng nó chỉ đi chơi ở đâu đó mà quên chưa nói với với em thôi. Nhưng câu trả lời đều là không, em như muốn điên lên. Em phóng xe ra ngoài tìm nó, tìm kiếm mọi nơi nó từng đến, tất cả, rồi em quay lại trường, em làm mọi thứ để tìm nó. Nhưng mà chồng ơi, em không tìm thấy nó đâu cả. Em lo lắng. Em tự hỏi không biết nó có làm sao không? Liệu con nó có xảy ra chuyện gì không? Cả ruột gan cứ nóng như kiến bò trên chảo, rạo rực như muốn bùng nổ hết lên rồi. Em biết anh cũng lo lắng nhưng vì anh là chồng, là người phải mạnh mẽ nên anh không bộc lộ ra, anh chỉ nắm bàn tay đã run lên của em, anh vỗ về em, anh nói em đừng lo, rồi con sẽ không sao cả nhưng em biết, em biết hết. Em nhìn thấy nỗi sợ hãi ở trong mắt anh, giống như em, anh cũng sợ nếu một ngày con mình bị làm sao thì mọi chuyện sẽ thế nào?
Sau đó, chuông điện thoại reo, anh nghe máy. Em thấy sự thảng thốt trong mắt anh, em thấy sắc mặt anh trắng bệch, em thấy bàn tay anh run rẩy như thể cầm không vững cái điện thoại trong tay. Một dự cảm không lành dội lên trong lòng em. Em càng cố xua đi cảm giác đó, nó lại càng bùng lên dữ dội hơn. Em hỏi anh, hỏi rất nhiều, nhưng anh không trả lời, anh chỉ im lặng, anh đi đến cửa mở ra. Một đám người đi vào nhà, mang theo cái gì đó. Anh đến bên em, ôm em thật chặt, như thể anh muốn giữ cho em đứng vững, anh muốn làm chỗ dựa thật vững chắc cho em. Em nghe thấy anh nói con mình chết rồi. Em bàng hoàng, em không tin, em mở miệng định hỏi anh có phải anh đang đùa không nhưng em lại không thể thốt lên lời. Em vùng ra khỏi vòng tay anh, em như một con thú hoang dại gạt hết đám người kia ra, em đến chỗ vật đó, lật lên mảnh vải kia. Khoảng khắc nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc non nớt đó, em như bị rút cản sức lực, em cố lay gọi nó, em cố gắng tìm kiếm chút hơi ấm của nó. Nhưng mà chồng ơi, anh nói cho em nghe đi, tại sao con mình lại lạnh thế? Sao nó không nghe em gọi? Bình thường nó ngoan lắm mà, nó luôn nghe lời em mà, tại sao lần này em nói mãi mà nó không chịu mở mắt ra nhìn em? Em không biết từ bao giờ nước mắt mình đã trào ra, che mờ cả mắt em, em vừa khóc vừa gọi con, gọi đến khản cả giọng mà nó vẫn không đáp lời em lấy một câu. Chồng ơi, anh gọi nó dậy có được không? Chồng ơi...
............
Trong đám tang con, em ôm di ảnh của nó vào lòng, ôm siết lấy, em không muốn nó dời xa em. Em khóc đến mức không nghe rõ tiếng của mình nữa. Em muốn ôm lấy nó, em muốn nghe nó gọi em, một mình nó nằm đó chắc là sợ lắm. Con mình nhát gan lắm mà. Người ta bảo nó nhảy cầu tự vẫn vì xích mích trong trường. Người ta bảo nó cãi nhau với bạn, lại còn bị điểm kém, nhất thời nghĩ quẩn mà nhảy xuống sông. Không, em không tin đâu. Con mình vui vẻ lắm mà, sao có thể vì chuyện như vậy mà rời bỏ em được? Chồng ơi, mọi người đều nói dối hết đúng không? Anh tốt với em nhất, nhanh nói em nghe sự thật đi.
Anh nói em đừng đau lòng quá mà ảnh hưởng đến sức khỏe. Em biết, anh đã cho thuốc an thần vào nước uống của em, anh đau lòng khi em thức liền suốt hai đêm vì con. Anh đã bao lần ôm siết lấy em ở ngay trong linh đường, cắn chặt môi, anh vuốt mái tóc đã rối bù của em, anh nói:" Không sao, có anh ở đây rồi." Em đã hỏi rằng:"Anh mang con về cho em được không?" Em hiểu, anh không phải là thánh thần, làm sao có thể khiến người chết sống lại, nhưng em vẫn ôm lấy cái hy vọng mong manh, hoang đường như vậy. Anh ôm em chặt hơn, để mặc em khóc ướt vai áo anh. Đôi mắt anh lúc đó bất lực đến cực cùng, anh thở dài nhìn em khóc đến ngất lịm đi trong lòng anh.
..............
Một tuần rồi. Mọi người nói em phải mạnh mẽ, mọi người bảo em đừng quá buồn. Em cũng biết vậy, nhưng em không biết làm cách nào để xóa đi ký ức mười mấy năm con ở bên cạnh em. Em vào phòng nó nhiều hơn, trong tay ôm quyển album ảnh của nó, quần áo của nó, sách vở của nó. Em tìm kiếm nụ cười tươi tắn của nó trong từng bức ảnh, em tìm kiếm bóng hình nó trong từng đồ vật nó để lại. Nhưng chồng ơi, sao nó nhẫn tâm thế? Nó đi mà để lại cho em đống đồ vật vô hồn này thôi sao? Em lại khóc. Đã không biết bao nhiêu lần em khóc từ ngay nó đi. Em cảm tưởng như mình đã mềm nhũn ra, đã mất hết nước mắt rồi, nhưng cứ mỗi lần nhớ lại tiếng: "Mẹ ơi" của nó, em lại không kìm được mình. Trong nhà mình, đâu đâu cũng có hình ảnh nó. Em đã tự huyễn hặc mình, con vẫn còn bên cạnh em đấy, con chưa bao giờ xa rời em đâu. Nhưng càng hy vọng lại càng thất vọng, em sẽ không bao giờ thấy nó bên cạnh mình một lần nào nữa, không bao giờ.
Đêm nay, em lại giật mình tỉnh giấc. Em mơ thấy con mình ở giữa dòng sông lạnh giá, bàn tay nhỏ của nó vùng vẫy giữa biển nước rồi từ từ chìm nghỉm. Em cố gắng níu tay nó lại nhưng lại nhận ra xung quanh mình toàn là ảo ảnh. Em hét lên rồi tỉnh giấc giữa đêm, mồ hôi đầm đìa. Anh không có nhà. Anh bảo hôm nay anh có việc không thể về đêm nay. Em biết, anh cũng đang trốn tránh thực tại. Từ ngày hôm đó, anh lao đầu vào công việc, anh cố ở bên em, chăm sóc em nhiều hơn, anh làm hết sức để em không suy nghĩ quá nhiều về việc ngày hôm đó.
Em xuống giường, mở cửa. Trong bóng tối mịt mùng, em đến phòng con. Phòng nó vẫn như vậy, nhưng lại tĩnh lặng đến rợn người. Đi đến giường nó, em như thấy nó vẫn nằm đó, vẫn ngủ như mọi ngày. Hơi thở đều đều, khẽ khàng đến bình yên. Lật chăn lên, trống rỗng. Em run rẩy khuỵu xuống, nước mắt lại trào ra. Trong đêm, em nghe được cả tiếng nức nở của mình. Em nhớ con, nhớ lắm. Nhớ lúc nó còn bé xíu, bập bẹ gọi em tiếng đầu tiên, em đã vui sướng đến mức nào; nhớ ngày nó đi học đầu tiên, bàn tay nó cứ bám riết lấy em quyết không rời... Từng khoảng khắc, từng thời gian, từng hình ảnh của nó hiện hữu trong đầu em rõ ràng hơn bao giờ hết...
Lúc này, em lại tuyệt vọng mà gọi:" Chồng ơi, em không thấy con đâu cả..."
[ Hết ]