Xin chào, đây là tác phẩm đầu tay của tôi. Tôi viết từ những năm còn khá là trẻ trâu nên truyện cực kì nhảm và xàm. Phải nói thật, giờ đọc lại tôi cảm thấy truyện rất là sửu nhi và khá là xấu hổ khi mình chính là người viết ra truyện này :"). Mọi người thông cảm, dù gì đi chăng nữa thì đây cũng là tác phẩm đầu tay của tôi. Dù nó có không hay, nó có nát bét đi chăng nữa thì nó cũng chính là kỉ niệm một thời, là thành quả và là một thứ gì đó rất đáng nhớ. Mặc dù khá là ghét văn phong trong đây nhưng mà tôi quý nó, tôi không thể xoá nó đi được. Tôi sẽ giữ nguyên bản này mãi mãi, vì dù sao, nó chính là khởi đầu của mọi thứ, là nền tảng giúp tôi viết khá hơn. Ai thích đọc cứ đọc. Đọc rồi đừng chê nhé!
Cũng không có gì đâu. Tôi chỉ sợ có mấy bạn đọc mấy tác phẩm kia của tôi, lúc nhảy qua tác phẩm này lại thấy hụt hẫng nên cảnh báo tí ý mà. ^^
Bât đầu từ sau dài phân cách chính là những gì tôi viết nguyên vẹn năm đó. Haizz, đúng là, một thời từng nghiện teenfic và truyện tổng tài. Ôi thời ấu thơ :").
***
(Hình trên là Dạ Thiên nhé. Có hai hình nên các bạn gạt tay từ trái sang phải để xem)
Năm nay tớ mới học lớp 8 và là lần đầu viết nên có gì sai sót mong mọi người chỉ bảo! Tớ rất cảm ơn nếu mọi người ủng hộ tớ.
Đợt đầu thì có thể sẽ không hay vì phải đặc tả nhân vật. Về sau chắc sẽ hay. Tớ sẽ cố up chap đều và báo trước. Tớ hứa sẽ up đến hết truyện và không để "cụt" nên mọi người không phải lo nhé!
***
Tại nhà hàng 5 sao...
Dạ Thiên đẩy ghế đứng lên làm li rượu vang trên bàn sóng sánh, ôn tồn nói:
-Ngôn Thanh tiểu thư, chúng ta không hợp nhau, nên chia tay đi!
Vị tiểu thư phía đối diện cầm không vững li nước, mắt mở to ngạc nhiên óng ánh nước:
-Thiên...anh nói gì??Chẳng phải anh vừa nói lời yêu em vài giờ trước sao???
Dạ Thiên chán ghét nhìn cô gái trước mặt. Cô ta có mái tóc ngắn màu vàng óng mật ong, trên người diện chiếc đầm cam thanh lịch bó sát làm tôn lên dáng vẻ cao quý. Da trắng, mắt xanh, giọng ngân như chuông gió. Thoạt nhìn trông có vẻ hiền lành mĩ lệ, si mê người nhìn nhưng cái miệng đỏ xinh của cô ta toàn phát ra những thứ chán ngắt. Người Dạ Thiên cần tìm là một cô gái phải có đủ công dung ngôn hạnh chứ không phải loại tiểu thư suốt ngày quần áo giày dép đến pha nước mắm cũng không biết.
-Ngôn Thanh tiểu thư, vài giờ trước là chuyện của vài giờ trước. Bây giờ thứ tôi thấy chỉ là một cô gái hám tài lộc, vô sỉ cố tình câu dẫn đàn ông thôi!
Nói xong Dạ Thiên không quên cầm khăn lau đi vết son trên cổ, cài lại hai khuy áo Ngôn Thanh cố tình cởi trên áo mình, đặt một tấm card lên bàn rồi uy phong bước ra khỏi nhà hàng. Jane thấy tổng giám đốc bỏ đi cũng vội từ bàn gần đó xách túi chạy theo. Trước khi đi còn dặn dò cô gái đang lăn lộn dưới sàn kia mật khẩu tấm card và cách xử sự lại cho đúng. Mấy vị khách xung quanh chứng kiến hết một màn kịch hay từ đầu đến giờ, rì rầm bàn tán:
-Chậc... mới tí tuổi đã xớn xác!
-Cô ta tưởng cô ta có thể làm càn trong nhà hàng sao?
-May mà cậu trai kia còn tỉnh táo.
Ngôn Thanh nghe được tức giận quát ầm lên:
-IM HẾT CHO TÔI!!!
Mặt cô ta lúc này đen hơn than, nước mắt đầm đìa làm nhòe hết kẻ mắt, tóc tai bù xù, đáng thương lầm bầm:
-Dạ Thiên, anh sẽ biết thế nào là hối hận!!!
***
Dạ Thiên khoan thai ngồi vào hàng ghế dưới, mắt nhắm nghiền mệt mỏi. Jane thấy vậy cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng vào cho xe chạy. Chiếc xe Lamborghini trắng lao vút trên đường lớn. Trong xe Jane nhàn nhạt nói:
-Tổng giám đốc, thời hạn chỉ còn một năm. Nếu tổng giám đốc không tìm được thì chủ tịch sẽ ép ngài đi xem mắt.
Jane là một cô gài tính tình thẳn thắng, xinh đẹp nhã nhặn, lạnh lùng ít nói. Cô là người gốc Anh, cả nhan sắc và khí chất nếu so với Ngôn Thanh thì chỉ có hơn chứ không kém. Hôm nay mái tóc dài vàng óng của cô được buộc đuôi ngựa kết hợp với bộ quần áo tay, chân dài màu đỏ bó sát. Dạ Thiên nhìn Jane rồi lại nhớ đến Ngôn Thanh, ngán ngẩm thở dài:
-Jane chị xem, chị năm nay 21, em cùng lắm vẫn kém chị 4 tuổi, sao bố lại bắt em lấy vợ sớm vậy chứ? Số em đào hoa, em không muốn lấy vợ! Hay là chị yêu em để che mắt bố nhé?!?! Hàng tháng chị không cần phải làm thư kí nữa chỉ cần giả làm người yêu em thôi! Giúp em nha, nha, nha?!?!?!
Jane nhìn "người yêu" xổ một tràng mà cười khúc khích:
-Tổng giám đốc nói tôi phải bỏ người yêu tôi để yêu một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch kém mình 4 tuổi sao??
-CHỊ JANE!!!!
-Haha...tổng giám đốc cho tôi xin! Tôi chưa muốn thành máy bay bà già!
Dạ Thiên hừ nhè nhìn ra cửa kính. Chị Jane của anh là vậy, luôn coi trọng công việc. Dạ Thiên dù đã rất nhiều lần bắt Jane đổi cách xưng hô nhưng chị nhất quyết không chịu. Haizzzz.....Đây đã là lần hẹn hò thứ 52 của anh vậy mà anh chẳng ưng cô gái nào. Thực toàn là một lũ bình hoa di động không hơn không kém.
Dạ Thiên năm nay 17 tuổi, mới học lớp 11 nhưng đã được cấp bổng bằng đại học harvard và oxford và điều hành tập đoàn vô cùng lớn ở Việt Nam, tập đoàn no.1-Công ti Dạ Thiên. Dạ Thiên trời cho khuôn mặt khôi ngô với mái tóc đen quyến rũ và giọng nói lạnh lùng, anh mặc vét đen lịch lãm làm nổi bật cơ thể không quá cường tráng nhưng không thể chê vào đâu được. Tóm lại, Dạ Thiên là một "soái ca ngôn tình" thời hiện đại, chỉ cần phất tay là hàng nghìn cô gái sẵn sàng quỳ mọp dưới thân, ấy vậy mà sao anh vẫn ê sắc ế thế này??? Hừ, có trách thì trách lũ búp bê không có não đó không đủ tiêu chuẩn của anh, một lũ phi thực tế và vô dụng.
Từng hàng cây đang lướt qua mặt Dạ Thiên như một dải phim vô tận, chợt...gì thế kia?? Một tấm bìa cũ vô cùng lớn ghi dòng chữ:BÁN ĐỊNH MỆNH.
-MAU DỪNG XE!!!-Dạ Thiên hét lớn.
Jane thắng xe gấp. Cô nhìn mặt Dạ Thiên bừng bừng khí thế bước ra khỏi xe mà ngây ngô tự hỏi phải hay không tổng giám đốc đang muốn đi "giải quyết"?? Nhưng sao cái đít lại như có lửa thế kia???
Tiến đến gần ông ăn mày râu tóc bạc phơ, Dạ Thiên lễ phép chào hỏi:
-Cháu chào ông, cháu muốn hỏi...
-Cậu muốn mua bắp rang bơ???
Nói rồi ông lão chỉ vào dòng chữ "CÓ BÁN BẮP RANG BƠ" nhỏ xíu ở gần cuối tấm bìa.
-À dạ không, cháu muốn hỏi mua định mệnh!-Khoé miệng Dạ Thiên dật dật.
-Hừm hừm, liệu cậu có đủ tiền trả cho tôi?
-Thế ông cần bao nhiêu ạ?
-500k một câu hỏi. Tôi sẽ trả lời bất cứ câu hỏi nào liên quan đến tình yêu của cậu.
Dạ Thiên từ tốn rút ra tờ 500k đặt vào tay ông lão rồi bắt đâu hỏi:
-Làm thế nào để cháu có thể thấy cô gái định mệnh của cháu?
-Cậu nhìn cô ta!
Điên, Dạ Thiên tức đến run người, thò tay vào móc thêm một tờ 500k nữa để đưa cho "ông tiên":
-Ý cháu muốn nói là làm thế nào để có thể tìm và lấy cô ấy về làm vợ!
-Sáng mai người lạ nào cậu gặp đầu tiên thì đó là cô gái định mệnh của cậu.
Gật gù hài lòng với câu trả lời,Dạ Thiên nở một nụ cười không thể tươi hơn cảm ơn ông ăn mày rồi cùng với Jane ra về. Chàng đâu biết rằng sau khi anh đi có một ông lão vừa cất tiền vừa lèm bèm:
-Một thằng ngu quên mất hôm nay là ngày cá tháng tư!!!
Cha~~~ Liệu Dạ Thiên có thể tìm được cô gái định mệnh của đời mình???