"Tiểu Thu à, đứng lên ăn cơm nào, kiên nhẫn thêm một ngày nữa thôi là có thể gặp ba ba của con rồi."
Mạch Thu từ từ ngồi dậy, cầm đôi đũa mẹ Mạch đưa gắp một cọng rau bỏ vào trong miệng. Ôi, thức ăn nhanh trên xe lửa vẫn khó ăn như ngày nào!
Lần này Mạch Thu và mẹ muốn đến phí Tây Bắc xa xôi để thăm ba. Ba của Mạch Thu - Mạch Tử Kiệt – là một quân nhân viễn trú ở phía Tây Bắc thành phố J. Ba Mạch thường dặn hai mẹ con: Hằng năm phải ngồi tàu hỏa đến thành phố J, ở đó hai tháng rồi hãy về. Cho nên mới nói: Làm quân nhân đâu có dễ dàng! Thật ra thì mẹ Mạch cũng có nghĩ đến chuyện theo ba Mạch đến ở trong quân doanh, nhưng ba mẹ hai bên đều cần có người chăm sóc, các anh em khác trong nhà lại không thể chăm sóc các cụ được nên đành coi như không có chuyện đó. Mạch Thu vẫn nhớ như in khi cô còn bé, mẹ vừa đi làm vừa chăm sóc cô và còn cả ông bà nội nữa. Khoảng thời gian đó thật sự rất cực khổ nhưng mẹ vẫn luôn kiên trì cố gắng. Mạch Thu luôn cho rằng: nhìn mẹ rất dịu dàng, nhưng thực ra mẹ lại kiên cường hơn bất kỳ ai trên đời này. Lần này Mạch Thu lại cảm thán thêm lần nữa: làm quân nhân thật sự quá gian khổ.
Cơm nước xong xuôi Mạch Thu tiếp tục ngủ, mẹ Mạch ngồi ở bên cạnh nhẹ nhàng vỗ về cô. Mạch Thu cọ cọ cái gối đầu hết sức thoải mái. Đã bao lâu rồi cô không được hưởng thụ cách đối xử như vậy? Xem ra làm trẻ con cũng có cái tốt của nó! Cô quan sát mẹ Mạch, da mẹ bây giờ trắng mịn hơn so với trong trí nhớ của cô rất nhiều. Mạch Thu không khỏi cảm thán: mỹ phẩm thì tính là cái cọng lông gì, thời gian mới là ‘mỹ phẩm’ bảo dưỡng tốt nhất. Mạch Thu suy nghĩ miên man rồi từ từ chìm vào mộng đẹp. Chuyến tàu mang đầy nỗi nhớ đang chạy nhanh về phía doanh trại quân nhân ở phương xa.
Ngủ li bì một ngày, càng ngày càng đến gần điểm cuối. Mạch Thu đột nhiên cảm thấy rất hồi hộp, điều này cũng chẳng có gì lạ vì lần này cô đi gặp người ba chưa tới 30 tuổi của mình. Trong trí nhớ của Mạch Thu, Mạch Tử Kiệt là người rất có phong độ của ‘người đàn ông của gia đình’, đặc biệt là sau khi ba Mạch chuyển nghề, bữa sáng của Mạch Thu đều do ba Mạch nấu, có thể do ba cảm thấy mình mắc nợ vợ và con gái. Mạch Thu rất thích ăn thức ăn làm từ bột mì, vì vậy Mạch Tử Kiệt thường dậy rất sớm để nhào bột, hoặc cán mì, hoặc hấp bánh bao, thêm cả một đĩa rau xà lách và một bát canh trứng nữa, dinh dưỡng cực kỳ phong phú nha! Mà lúc ấy, mẹ Mạch vẫn còn đang chùm chăn kín đầu ngủ. Sau khi lên đại học, mấy cô bạn ở chung ký túc xá nói chuyện phiếm đều là nói về ba mẹ của mình.