Bầu trời giống như một hố đen khổng lồ, trên con đường vắng vẻ chỉ có tiếng mưa rơi. Có khách sạn đèn sáng, có nơi tối om om. Lạc Hiểu cầm dù, nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên đỉnh đầu, như có người không ngừng đánh xuống.
Cô không biết nghỉ ở khách sạn nào thì tốt.
Đây là một thị trấn hẻo lánh nằm biên giới Vân Nam, mặc dù cũng có phát triển du lịch phố cổ nhưng bây giờ đâu đâu chẳng là phố cổ, nơi đây đâu cạnh tranh nổi, du khách khá ít.
Đây cũng là nguyên nhân Lạc Hiểu lựa chọn nơi này. Thanh tĩnh, xa xôi. Dường như một mình có thể ở tại nơi này mãi mãi.
Lạc Hiểu đi một đoạn dài xuôi theo phiến đá, trong lúc lơ đãng, thoáng trông thấy bên cạnh là một bảng hiệu khách sạn.
“Tiệm Vong” (1)
(1) Dần dần lãng quên
Bảng hiệu làm từ mấy thanh gỗ cũ, chỉ có hai chữ đơn giản. Cánh cửa màu xanh lá cây đậm, bên trong cửa trồng khá nhiều cây xanh, ánh đèn uốn lượn, mờ mờ ảo ảo.
Lạc Hiểu như bị hai chữ kia hấp dẫn, cô thu dù lại, sải bước vào trong cửa.
Một bên vai dính nước mưa ẩm ướt.
Khách sạn trang trí rất tao nhã và gọn ghẽ. Trong sân xây một cầu trúc nhỏ, còn có cá. Sắc xanh phủ đầy. Một cô gái trẻ ngồi sau quầy bar, nghịch di động. Trông thấy Lạc Hiểu đi vào, ngẩng đầu cười rạng rỡ: “Xin chào!”
Lạc Hiểu: “Xin chào, xin hỏi còn phòng không?”
Thật ra đây là hỏi khách khí. Thị trấn nhỏ thế này, nhiều khách sạn như vậy, cũng không phải là mùa cao điểm, e rằng phòng trống còn rất nhiều nữa là đằng khác.
Quả nhiên cô gái gật đầu: “Còn!”
“Bao nhiêu tiền một đêm?”
Cô gái đáp: “Cô muốn hướng nhìn ra biển hay không? Phòng hướng biển thì ba trăm một đêm, còn không thì một trăm năm mươi đồng.”
Nơi đây là cao nguyên, dân bản xứ quen gọi hồ là ‘Biển’.
Lạc Hiểu suy nghĩ một chút, hỏi: “Hướng biển, có phòng rẻ hơn một chút không?”
Cô gái: “Thấp nhất là hai trăm tám chục đồng.”
Gương mặt Lạc Hiểu hơi hơi đỏ lên: “Có thể bớt một chút nữa không?”
Cô gái hình như cũng không phải là người quyết định, hơn nữa đã trễ lắm rồi, Lạc Hiểu là con gái, một thân một mình đi đến nơi hoang vắng này, ít nhiều cũng khiến cho đối phương đồng cảm. Cô ta nói: “Cô chờ một chút nhé, tôi đi hỏi ông chủ.”
Lúc này Lạc Hiểu mới để ý đến, phía sau quầy bar còn có một cánh cửa, bên trong bật đèn sáng, còn có tiếng TV loáng thoáng vọng ra.
“Đội Đức! Phạt đền! Là phạt đền…”
Thi đấu bóng đá.
Một lát sau, cô gái đi ra, khuôn mặt mang theo ý cười: “Ông chủ tôi là người dễ thương lượng nhất. Tôi có nói với ông ấy cô là một cô gái, ông ấy trả lời nếu ở phòng hướng biển giá thấp nhất là hai trăm hai mươi đồng, còn không thì là một trăm hai mươi đồng. Đây là giá thấp nhất rồi đó! Cô đi cả con đường này, không dễ thuê được phòng hướng biển tiện nghi như thế đâu. Hơn nữa khách sạn của chúng tôi trang trí rất đẹp, cô có muốn lên lầu xem phòng không.”
Lạc Hiểu tin chắc rằng điều kiện trong phòng nhất định sẽ không quá tệ —— Nhìn bên ngoài khách sạn có thể nhìn ra được phẩm vị của ông chủ, cũng là phong cách cô rất thích.
Nhưng cô thường xuyên ở bên ngoài, mỗi lần đi đều phải tiết kiệm tiền. Mặc dù có hơi ngại ngùng, nhưng cô vẫn làm ra vẻ điềm tĩnh: “Em gái à, em xem, đã hơn mười một giờ, trễ thế này chắc cũng không có khách đến thuê. Căn phòng của em cũng để không, chi bằng cho chị ở một đêm, sáng mai chị sẽ thu dọn phòng sạch sẽ cho em. Em xem, tính thế này có được không … Chị thuê căn phòng hướng biển nhưng giá thì của phòng bình thường, một trăm hai chục đồng!” Cô lại nhấn mạnh một lần nữa: “Dù sao đêm nay bọn em cũng không dùng đến, đúng không?”
Cô gái trợn tròn mắt nhìn cô đầy ngạc nhiên.
Đúng lúc này, âm thanh từ phía sau cô ta truyền đến: “Tiểu Mai.”
Một giọng nam trầm thấp, nhưng thanh âm trong vắt của tuổi trẻ. Là ông chủ khách sạn.
Tiểu Mai lại vội vàng chạy vào trong phòng.
Một lát sau, Tiểu Mai đi ra, sắc mặt khẽ biến, nhìn Lạc Hiểu vài lần, rồi lên tiếng: “Được rồi, cô đưa chứng minh thư cho tôi, phòng 201, hướng biển, một trăm hai chục đồng. Tiền thế chân một trăm đồng.” Sau đó hạ giọng nói nhỏ: “Ông chủ đồng ý! Haizza, ông ấy là như thế, rất tùy hứng.”
Lạc Hiểu nhịn cười không được, vội nói: “Cám ơn!”
Tiểu Mai tay chân lanh lẹ, rất nhanh giúp cô sắp xếp phòng ốc: “Tôi dẫn cô lên. Sáng mai, từ bảy giờ đến chín giờ là bữa sáng, do đích thân ông chủ nấu, mười đồng một món. Cô có ăn không?”
Lạc Hiểu vô thức trả lời: “Có!”
Tiểu Mai trở ra quầy bar, đi về phía cầu thang. Trên lưng Lạc Hiểu vẻn vẹn chỉ có balo, cô xoay người, cao giọng nói lớn về hướng cửa: “Cám ơn!”
Trong phòng, chỉ có âm thanh của trận bóng sôi động cứ tiếp tục vang lên.
——
Căn phòng quả nhiên giống như Lạc Hiểu dự đoán, đơn giản nhưng không kém phần thanh lịch sạch sẽ. Trên tủ đầu giường đặt một bình sứ trắng, cắm một bông hoa tươi, cô không biết tên, cả căn phòng phảng phất hương thơm dìu dịu.
Suốt mấy ngày đường, rốt cục Lạc Hiểu cũng được nghỉ chân, cô cảm thấy toàn thân xương cốt rã rời. Cô kéo màn ra, sau đó nằm trên giường. Trời đã tối, mưa cũng đã tạnh. Bầu trời và cảnh biển đều một mảng hỗn độn, không sao, chỉ có âm thanh của thủy triều, cuồn cuộn xô vào phiến đá. Lạc Hiểu ngắm nhìn, cảm xúc không tên từ nơi sâu thẳm trái tim, từ từ lan dần khắp lồng ngực. Loại xúc cảm này như một bàn tay ấm áp vỗ về, chắc có lẽ chỉ có thể bắt nguồn từ thiên nhiên, từ không gian tĩnh mịch và bao la mới có được.
Thời gian dần trôi qua, cô nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
———
Lúc tỉnh dậy, trời mới tờ mờ sáng, xung quanh khách sạn cực kỳ yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng chim hót líu lo. Sáng sớm trời rất lạnh, Lạc Hiểu mặc áo khoác, cảm thấy vẫn chưa đủ, lại tròng thêm một chiếc áo lông, mới cảm thấy cơ thể ấm hơn được một chút.
Phía sau khách sạn là một rừng cây nhỏ và đầm lầy, khỏi đầm lầy, mới thấy được mặt hồ mênh mông mờ ảo. Lạc Hiểu rất muốn đi qua đó, cô ngay lập tức đi thẳng xuống lầu.
Cửa khách sạn vẫn đóng kín, trong sân không một bóng người. Chẳng biết, khách sạn nhỏ xíu vắng vẻ này một đêm có bao nhiêu khách trọ? Cũng không thấy Tiểu Mai, chắc còn đang ngủ trong phòng. Lạc Hiểu đi ra ngoài theo cửa khác, đi về phía rừng cây.
Sương mù dày đặc.
Dưới chân là bùn đất, mềm và ướt, giẫm xuống, mặt đất hơi lún. Hơi nước lẫn trong không khí phả vào mặt, khiến cho tâm tình con người trở nên vui vẻ thoải mái. Lạc Hiểu duỗi người vận động vài cái, sau đó chậm rãi đi dọc theo bờ sông.
Con chim bay ngang qua đỉnh đầu, cô nghe thấy tiếng gió thổi.
Ngẩng đầu, trên bãi cỏ trong rừng cách đó không xa, có một người đàn ông.
Còn trẻ tuổi, dáng người cao to. Cô mở to mắt nhìn lại lần nữa, đập vào mắt cô chính là cơ thể của người đàn ông đó. Anh ta không mặc áo, chỉ mặc quần dài màu đen rộng thùng thình. Cơ thể cân đối, cánh tay cơ bụng đều hoàn mỹ như người mẫu ảnh bìa. Không nhìn rõ mặt, chỉ thấy mái tóc ngắn gọn gàng.
Anh ta nằm rạp trên mặt đấy, đang tập chống đẩy. Một cái, hai cái, ba cái, … Động tác mạnh mẽ, dứt khoát, đàn ông như vậy, mỗi tấc trên cơ thể đều mang theo sức mạnh hoang dã.
Lạc Hiểu đã hai mươi lăm tuổi, đây là lần đầu tiên thấy dáng người đàn ông đẹp như vậy. Không biết suy nghĩ thế nào, cô lại xấu hổ, không dám nhìn chằm chằm. Sáng sớm, cô nam quả nữ ở trong rừng, một người đàn ông như vậy, không hiểu sao lại mang đến cho cô cảm giác muốn chiếm đoạt. Cô quay người, tính rời đi, không ngờ lại giẫm lên nhánh cây dưới chân, phát ra tiếng “răng rắc” giòn giã.
Người đàn ông kia hình như phát hiện, dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Lạc Hiểu rảo bước rời đi.
Đi mãi cho đến khi khuất tầm mắt, Lạc Hiểu mới đi chậm lại. Quan sát xung quanh đã đi gần đến hồ nước, khắp nơi toàn bùn lầy, bóng cây lắc lư.
Vốn dĩ là một buổi sáng yên tĩnh, dường như bởi vì sự xuất hiện của người đàn ông kia đã không còn yên tĩnh nữa rồi. Thật ra, Lạc Hiểu biết rõ người ấy chính là ông chủ khách sạn. Thích xem bóng đá, dễ nói chuyện, có phẩm vị, còn tùy hứng. Nhưng Lạc Hiểu vẫn không ngờ anh ấy là một người đàn ông như vậy.
Cô quay đầu tìm phương hướng, thoáng chốc đã có thể phỏng đoán được vị trí của khách sạn, liền tiến về phía trước.
Bùn đất dưới chân càng lúc càng trở nên mềm mại, lõm bõm nước, nhưng cô không để ý.
Vừa đi được một đoạn, đột nhiên, cánh tay cô bị một người túm chặt, cô hoảng hốt, bay mất hồn vía, theo bản năng ra sức giãy giụa, muốn chạy về phía trước. Nhưng cánh tay người kia giống như kìm sắt, rõ ràng là cô không thể thoát ra được. Một giây sau, cô đã bị kéo vào một lồng ngực nóng rẫy.
Cô ngẩng đầu, gương mặt xa lạ.
Mái tóc gọn gàng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. Đôi mắt như hồ sâu. Trên sống mũi lấm tấm mồ hôi. Chỉ có điều lúc này, anh đã mặc thêm chiếc T-shirt màu trắng, rất mềm mại, nhưng chiếc áo ấy cũng không làm ảnh hưởng đến thân hình và cơ bắp của anh. Cách một lớp áo, vẫn tỏa hơi nóng phà vào gương mặt Lạc Hiểu. Vóc dáng rất cao, thậm chí cô đứng vẫn chưa tới vai của anh.
Cả đời này Lạc Hiểu chưa từng bao giờ bị đàn ông ôm chặt đến mức này, toàn thân cứng đờ.
Anh cúi thấp đầu, ánh mắt dò xét, đầy lạnh lùng.
“Anh muốn làm gì?”
“Cô muốn làm gì?”
Hai người đồng thanh, ngẩn người.
Lạc Hiểu rít lên: “Thả tôi ra!”
Hàn Thác nhìn vẻ mặt cô dần đỏ, rốt cục cũng lựa chọn buông lỏng tay ra trước, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô.
“Phía trước là đầm lầy, cô đi vào, e rằng không ra được!” Hàn Thác lên tiếng: “Vì vậy cô tính làm cái gì? Một cô gái một mình ngàn dặm xa xôi đến đây, rồi chỉ để đi vào đầm lầy này thôi sao?”
Lạc Hiểu sững người … Giờ mới hiểu được, anh nghĩ cô muốn tự sát?
Gió lướt nhẹ qua nhánh cây, sương mù đã tan. Tia nắng mặt trời soi rọi, chiếu lên cơ thể cao lớn của anh, cũng chiếu lên những lọn tóc mềm mại của cô. Hai người lẳng lặng đối mặt một hồi, Lạc Hiểu mở miệng: “Ông chủ, chỉ là … tôi …lạc đường. Tôi nghĩ rằng hướng này đi về phía khách sạn.”
Hàn Thác tỉ mỉ quan sát cô thêm vài lần, phát hiện cô hoàn toàn không giống như nói dối, hai tay liền nhét vào túi quần, ngữ khí thản nhiên: “Khách sạn của tôi, không phải là hướng cô đã nghĩ. Đi theo tôi.”
Lạc Hiểu liền im lặng đi sát phía sau anh.
Ở độ cao này, thời tiết đúng là kỳ lạ, vừa rồi còn sương mù dày đặc, âm u giống như trời sắp đổ mưa lớn. Vậy mà bây giờ bầu trời dần dần trong vắt, ánh nắng mặt trời trở nên trong suốt như vừa được nước gột rửa.
Lạc Hiểu ngẩng đầu, chỉ thấy phía lưng áo của anh ướt một mảng lớn, phác họa đường nét khung xương. Thoạt nhìn anh vẫn chưa tới ba mươi. Vì sao một người đàn ông mạnh mẽ như một loài sói này lại chạy đến nơi xa xôi yên tĩnh này, mở một khách sạn có tên là ‘Tiệm Vong’?
Vừa đi vừa suy nghĩ miên man, chẳng mấy chốc, khách sạn đã hiện ra trước mắt.
Hàn Thác đột nhiên dừng lại, không quay đầu lại: “Sau này không được chạy đến chỗ đầm lầy. Nếu không sẽ khấu trừ tiền thế chấp của cô.”
Lần đầu tiên Lạc Hiểu nghe được một ông chủ khách sạn dùng loại lý do này ‘uy hiếp’ khách hàng đấy.
Hàn Thác thấy cô không nói gì, tiếp tục đi từ từ về phía trước. Anh xoải những bước dài, phảng phất nghe thấy tiếng bước chân nho nhỏ của cô vang lên phía sau, anh vô thức đi chậm lại.
Một lát sau, mới nghe tiếng Lạc Hiểu: “Yên tâm đi ông chủ, nếu có ngày nào đó tôi thật sự muốn tự tử, nhất định sẽ chọn nơi hoang vu không bóng người, nhất định không làm phiền bất kỳ một ai. Càng không có khả năng chết ở gần khách sạn của ai.”
——
Hai người đi đến trước cổng, coi như tự hiểu, chia tay. Lạc Hiểu quẹo lên lầu, trầm giọng: “Cám ơn.”
Hàn Thác giương mắt nhìn cô một cái.
Cô gái này mặc dù có hơi cổ quái, nhưng khá lễ phép, da mịn thịt mềm, chắc cũng là con gái cưng trong nhà.
Hàn Thác quay người đi vào phòng bếp.
Không lâu sau Tiểu Mai cũng thức dậy, ngửi thấy mùi thơm từ phòng bếp, liền vọt chạy vào bên trong. Cô ta và Hàn Thác là họ hàng xa, âm thầm tôn anh là ‘ông anh họ mẫu mực’. Lúc trước đi theo anh mở khách sạn, nghĩ là chơi cho vui. Không ngờ lại quen bạn trai ở đây, dứt khoát ở lại không chịu về.
“Anh, anh làm món gì ngon vậy?” Tiểu Mai chạy vọt tới phía sau Hàn Thác, nhìn vào mấy món trên bàn, ngay lập tức ngạc nhiên: “Ông chủ của em à, sao bữa sáng hôm nay lại thịnh soạn như vậy? Em đếm thấy có bún, bánh bao, sữa bò, trứng gà, còn có thêm ba phần salad trộn? Em nhớ không nhầm, hôm nay khách sạn có thêm một người khách, thêm chúng ta nữa tổng cộng là ba người? Ngài đây đang lên cơn gì vậy? Đồ ăn không trả tiền sao?”
Hàn Thác đã chuẩn bị xong bữa sáng, rửa tay, ngồi xuống ghế mây cũ, sau đó châm điếu thuốc, nhàn nhạt nói: “Ông đây muốn làm thì làm, không được sao?”
Tiểu Mai trừng mắt nhìn, đi đến bên cạnh anh: “Không phải anh có hứng thú với cô gái ngày hôm qua chứ?”
Hàn Thác bật cười: “Nói cái gì đấy?”
Tiểu Mai: “Vậy tại sao hôm qua anh đồng ý cho cô ấy ở phòng hướng biển với giá một trăm hai mươi đồng? Lần trước có hai người đàn ông xấu xí, đến đây trả giá hai trăm một đêm, anh cũng không chịu? Anh còn nói khách sạn của chúng ta có phong cách tinh tế, do vậy giá không được hạ thấp, nghèo hèn nhưng không bị tiền bạc cám dỗ! Tại sao tối hôm qua lại phá lệ vậy?”
Hàn Thác bị hỏi khó rồi, cả buổi không thèm lên tiếng.
Khói thuốc chậm rãi bay lên. Anh dựa vào thành ghế, khép mắt.
Chả hiểu sao tối hôm qua ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đi đồng ý với yêu cầu bất hợp lý của cô gái kia cơ chứ?
Lúc đó trời mưa lớn rất lớn, ào ào. Anh vốn đang say mê xem bóng đá, lon bia bày đầy sàn nhà.
Sau đó chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến. Nhẹ như vậy nhưng anh vẫn có thể nghe rõ mồn một.
Cô hỏi, có còn phòng không?
Mới đầu Hàn Thác cũng không để ý, cho đến khi nghe cô trả giá với Tiểu Mai, rồi sau đó anh nghe thấy cô nài nỉ: Sáng mai chị sẽ thu dọn phòng sạch sẽ cho em… Cho chị thuê căn phòng hướng biển, bằng giá của căn phòng thường … Dù sao đêm nay bọn em cũng không dùng đến..
Giọng của cô không giống những cô gái khác, mềm mại nhưng trầm, chất giọng hơi khàn. Giống như hơi mệt mỏi, nhưng rất dễ nghe, mang theo chút yếu đuối, lại có thêm chút quật cường.
Tiểu Mai kết luận: “Hừ, nhất định bởi vì cô ấy xinh đẹp. Ông chủ, nhất định là anh bị sắc đẹp làm đầu óc mê muội rồi. Không tốt, không tốt!”
Hàn Thác cười cười, vô ý nói ra: “Không, vì giọng nói của cô ấy êm tai.”
Tiểu Mai: “Hả?”
Không lẽ là thật sao? Lúc ấy ông chủ Hàn còn chưa thấy mặt người ta mà!
Tiểu Mai thở dài: “Ông chủ à, không ngờ một người thanh tâm quả dục (2) như anh cũng bị thu hút bởi một giọng nói đấy!”
(2) Thanh tâm – lòng trong sạch, không đố kị — Quả dục: Ít dục vọng, ít ham muốn
Hàn Thác rít một hơi thuốc lá. Thật ra anh là người gốc Bắc Kinh, nói chuyện với người quen thân lúc nào cũng mang theo chút nhiệt tình, anh nở nụ cười nhàn nhạt: “Ông đây muốn khống chế cái gì thì khống chế cái đấy, em quản được sao?”