• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kính Vương và Vĩnh Vương là cặp song sinh của đương kim Thái hậu và tiên đế, đệ đệ ruột của đương kim thiên tử, thiên hoàng quý tộc danh chính ngôn thuận, dưới một người trên vạn người.

Kính Vương ra đời trước Vĩnh Vương mười phút, từ lúc sinh đến khi được phong vương xây phủ có thể nói hai huynh đệ như hình với bóng, chỉ là cách thể hiện tình cảm hơi khác người, hai vị Vương gia này từ nhỏ đã thích chọc phá nhau, thời còn đi học tường xuyên mách tội đối phương, đến giờ cũng chẳng khá hơn là bao.

"Ngu huynh nói sai rồi." Vĩnh Vương tìm từ đặt câu rất có thâm ý, "Nam nhi tốt chí ở bốn phương, sao có thể dễ dàng bị nhi nữ tình trường làm vướng chân được."

Kính Vương phi suýt phì cười, quả nhiên trông thấy nam nhân nhà mình trán nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi có vẻ cay cú lắm.


"Bỉ đệ ngu ngốc." Kính Vương hiếm khi bị chọc tức như vậy, "Nhà mình không quét thì lấy gì quét thiên hạ, hiện giờ bỉ đệ phòng không chiếc bóng e là chưa hiểu hết diệu dụng trong đó đâu."

Không sai, cũng như Kính Vương trước kia mang tiếng xấu bên ngoài nên định hôn lần nào hỏng lần nấy, Vĩnh Vương điện hạ cũng chẳng ai thèm lấy.

Hắn từng định hôn ba lần nhưng người có hôn ước đều xảy ra chuyện.

Lần thứ nhất chết bệnh, lần thứ hai chết đuối, khó khăn lắm đến lần thứ ba không bị bệnh không gặp nạn nhưng đối phương lại đi tu.

Tin đồn Vĩnh Vương có số khắc vợ cứ thế lan rộng, mọi người đều cho rằng không có lửa sao có khói, bởi vậy những người có gia thế tốt đến tuổi lập gia đình đều không dám bén mảng tới phủ Vĩnh Vương bàn hôn sự.

Quả nhiên Vĩnh Vương điện hạ bị chọc trúng chỗ đau nên lập tức sầm mặt.


"Đường Cảnh Văn!"

Trong thời khắc mấu chốt nhờ có Kính Vương phi đại nghịch bất đạo gọi thẳng tên Kính Vương mới phá vỡ cục diện bế tắc.

Kính Vương lập tức xìu xuống, quay lại đáp với vẻ không vui.

"Gì thế ái phi?"

"Bánh Trôi của chúng ta sắp tan học rồi, mau đón nó về đi."

Đường Nguyên là con đầu lòng của Kính Vương, tiểu ca nhi phấn điêu ngọc trác này vừa tròn bảy tuổi nên mỗi ngày đều theo tiên sinh học chữ.

Lúc này Kính Vương mới chịu đình chiến rồi cáo từ đi đón con.

Kính Vương đi xong Vĩnh Vương cũng không còn hùng hổ dọa người như gà chọi nữa, Kính Vương phi bồng tiểu thế tử hàn huyên với hắn một hồi.

"Nào, bảo bối làm quen với hoàng thúc thúc của con đi."

Tiểu thế tử là nghé con mới đẻ không sợ cọp, cười nắc nẻ với Vĩnh Vương đang lạnh mặt, khoe hai cái răng sữa mới nhú rồi vui vẻ duỗi tay nhỏ ra.


"Ôi." Thanh niên mặt tròn nãy giờ yên lặng làm phông nền lúc này mới cười nói, "Tiểu thế tử gan thật, muốn Vương gia ôm một cái kìa."

Kính Vương phi cũng nói.

"Điện hạ có muốn bế Kỳ Kỳ không?"

Hai người này bị sao vậy chứ!

Vĩnh Vương gồng mình ôm cục bột kia, đôi tay thường xuyên kéo cung bắn tên chém người giờ lại hơi run.

Mẹ, mềm thế này có khi nào bị hắn ôm hỏng không.

Vĩnh Vương rén.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK