- Lương tháng 10 ngàn, cuối năm tùy tâm trạng sẽ thưởng thêm!
Lê Tiêu Dương chỉ cho rằng Trương lão đạo đang đùa hắn, nhưng nghĩ đến việc ông ấy đã cứu mạng hắn, nên cũng không nói gì thêm. Dù sao thì còn sống vẫn quan trọng hơn hết, thật ra, Lê Tiêu Dương cũng rất hài lòng với cuộc sống ở đây.
Tuy cửa hàng của sư phụ trông rất đáng sợ, toàn là vàng mã, hình nhân giấy, nến các loại, thế nhưng sân sau lại là một thế giới khác.
Đó là một ngôi nhà hai tầng được xây theo lối kiến trúc thời dân quốc, chiếm diện tích hơn 150 mét vuông, trước nhà là một khoảnh sân xinh đẹp, ngày hè có thể ra đó hóng mát. Trong nhà có đầy đủ vật dụng, đồ điện đều là nhãn hiệu nổi tiếng, internet tốc độ cao, so với căn phòng trọ chật chội của hắn thì… Lê Tiêu Dương chẳng khác nào tên ăn mày chui ra từ cái khu ổ chuột nào đó.
- Xem ra kinh doanh đồ người chết kiếm cũng kiếm được bộn, mình nhất định phải học được tay nghề của sư phụ, sau đó đưa cả nhà đến Lạc Thành, mua biệt thự ở cho sướng.
Đột nhiên, điện thoại của Lê Tiêu Dương reo lên, nhìn thấy người gọi đến là Chu Miêu Miêu, hắn có hơi lúng túng, không biết có nên bắt máy hay không. Thình lình, tiếng sư phụ vang lên bên tai:
- Bắt máy đi, nếu tối nay cô ta tới, ta cũng bớt được chút việc. Hay là vầy, Tiêu Dương, con hẹn cô ta ra gặp mặt xem sao? – Ngẫm nghĩ một lúc, Lê Tiêu Dương cảm thấy có thể thử, yêu tinh kia suýt chút nữa giết chết hắn, cũng đã đến lúc tính sổ rồi.
Có điều, Lê Tiêu Dương vẫn có chút lo lắng, liệu sư phụ tiện nghi nhà mình có thể xử lý được đại tiên Chu Miêu Miêu hay không? Sau khi bấm nghe máy, bên tai vang lên giọng nói nũng nịu.
- Anh yêu, sao anh vẫn chưa quay lại? Em sắp chết đói rồi đây!
- À ừ, anh đang ở nhà họ hàng, Miêu Miêu, hay là em đến đây một chuyến đi, tối nay chúng ta ăn cơm ở đây luôn. Anh muốn cho em một bất ngờ.
- Được, anh gửi định vị qua cho em đi, yêu anh!
- Ừm, bye bye, đi đường cẩn thận.
Lê Tiêu Dương cúp điện thoại, hắn vừa căng thẳng lại vừa buồn rầu, sáng nay, Chu Miêu Miêu và hắn còn là một đôi yêu nhau, nhưng bây giờ, lại thành một người một yêu. Hắn có cảm giác như mình đang diễn Bạch Xà Truyền Kỳ vậy.
Trương lão đạo chộp lấy điện thoại trên tay hắn, gửi cho Chu Miêu Miêu một cái địa chỉ, sau đó đi lên lầu thay một bộ đồ da màu đen bó sát người, phía sau áo da có hình một cái đầu lâu màu đen cực lớn, chân mang giày da bóng lưỡng, tay xách theo một chùm chìa khóa, nhanh chóng đi xuống lầu.
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Lê Tiêu Dương, Trương lão đạo vừa mang kính râm vừa nói:
- Con nghĩ ta sẽ giải quyết cô ta ở đây à? Lỡ hỏng đồ thì chẳng phải người đau lòng là ta sao? Mau lên xe, tranh thủ xuất phát, còn phải đi một đoạn đường đấy!
Lê Tiêu Dương thật sự không ngờ vị sư phụ mà hắn vừa bái ngày hôm nay lại là một ông chú thời thượng, hắn có cảm giác mình bắt nhịp không kịp. Nhìn lại mình, từ trên xuống dưới chỉ đáng 500 tệ, hắn chợt nhận ra bản thân học bốn năm đại học thật là… cmn phí.
Sớm biết bán vàng mã kiếm được nhiều tiền như vậy, lúc trước hắn đã cố gắng học hỏi mấy vị cao tuổi trong thôn, cần quái gì bỏ tiền ra thành phố học?
Khi đến bãi đỗ xe của khu trung tâm mua sắm, hắn nhìn thấy sư phụ mình leo lên một chiếc xe địa hình cỡ lớn màu đen, thoạt nhìn rất vuông vức và có cảm giác công nghiệp nặng nề. Đầu xe có một biểu tượng hình vòng tròn, bên trong có một chữ B in hoa. Lê Tiêu Dương không biết là nhãn hiệu gì, nhưng có vẻ rất sang trọng.
Trên đường, Trương lão đạo gọi một cuộc điện thoại để căn dặn chuyện gì đó, rồi dẫn theo Lê Tiêu Dương đi đến khách sạn Phương Châu nổi tiếng ở Lạc Thành.
Vừa đến nơi, đã có người chờ sẵn ở cổng.
Trương lão đạo lấy ra một cái điện thoại có vẻ ngoài kỳ lạ, Lê Tiêu Dương vội hỏi:
- Sư phụ, trang bị của ngài để đâu? Đưa đây con cầm giúp cho!”
- Trang bị gì? – Ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng ông ấy cũng hiểu ý Lê Tiêu Dương. Trương lão đạo đắc ý giơ giơ cái điện thoại trong tay lên và nói:
- Có cái này được rồi, một tiểu tiên nho nhỏ mà thôi, con nghĩ phải làm sao? Bày pháp đàn à?
Lê Tiêu Dương cười khổ, thầm nghĩ liệu vị sư phụ tiện nghi này có bệnh tâm thần không? Đúng, chính là loại bệnh nhân tâm thần rất có tiền. Nhưng nhớ đến gương đồng cùng với việc ông ấy giúp hắn trừ tà, Lê Tiêu Dương lại cảm thấy sư phụ nhà mình cũng có chút bản lĩnh đấy chứ. Dù gì cũng đã tránh được một kiếp, tin ông ấy một lần cũng chẳng sao, nghĩ vậy, hắn liền chạy theo sau Trương lão đạo.
Mười phút sau, Chu Miêu Miêu đi lên sân thượng khách sạn Phương Châu. Cô ta vô cùng xinh đẹp, dáng người lại cực kỳ quyến rũ. Vừa liếc thấy Lê Tiêu Dương, Chu Miêu Miêu liền chạy đến, vốn định ôm nhau thắm thiết một phen, nhưng nào ngờ một ông chú đeo kính râm, ăn mặc thời thượng, trông hệt như một chiếc xe gầm rú lao đến chắn trước mặt hai người họ.
- Tiêu Dương, anh sao vậy, ông chú này là ai? – Chu Miêu Miêu tỏ vẻ hoảng hốt, muốn nhào về phía Lê Tiêu Dương đang đứng sau lưng Trương lão đạo.
- Ta là sư phụ của Lê Tiêu Dương, hôm nay ta đến đây là để giải quyết chuyện giữa mi và đệ tử ta. Trước kia, thằng nhóc này không có sư phụ thì coi như xong, nhưng từ nay về sau, chuyện của Lê Tiêu Dương chính là chuyện của Trương Dương ta. Mi ngoan ngoãn rời đi, ta sẽ không làm khó mi.
- Chú à, chú có ý gì, chuyện của tôi và Lê Tiêu Dương thì mắc mớ gì đến chú? Tiêu Dương à, anh qua đây, em sợ.
Lê Tiêu Dương nhìn Chu Miêu Miêu, trong lòng cảm thấy không nỡ, những kỷ niệm lúc yêu nhau bất chợt ùa về, khiến hắn có hơi mềm lòng.
- Nhân thần hảo thanh nhi tâm nhiễu chi, nhân tâm hảo tịnh nhi dục khiên chi. Thường năng khiển kỳ dục nhi tâm tự tịnh, trừng kỳ tâm, nhi thần tự thanh, tự nhiên lục dục bất sinh, tam độc tiêu diệt, nhi bất năng giả, tâm vị trừng, dục vị khiển cố dã.
Đột nhiên, một đoạn kinh văn vang lên bên tai Lê Tiêu Dương, tựa như một làn gió mát khiến đầu óc hắn thoáng cái trở nên minh mẫn, thần trí sáng tỏ.
Người tụng kinh chính là sư phụ của hắn – Trương lão đạo. Bây giờ trông ông ấy không còn tí tửng như trước, mà lộ ra thần thái không giận tự uy. Không khí xung quanh cũng bắt đầu chuyển động, chỉ còn thiếu nhạc nền nữa là đủ bộ.
Tay phải ông ấy bắt quyết, điểm một ngón tay vào mi tâm Lê Tiêu Dương. Hắn đột nhiên có cảm giác buồn ngủ, nhưng vừa nhắm mắt lại liền mở ra.
- Haiz, người trẻ lúc nào cũng mê muội sắc đẹp, ngu ngốc vô tri, giờ thì con nhìn lại xem, em gái yêu quý của con rốt cuộc là thứ quỷ gì?
Nghe vậy, Lê Tiêu Dương liền ngẩng đầu nhìn, hắn bị dọa suýt nữa đứng không vững. Một con chồn cực lớn khoác trên người quần áo của Chu Miêu Miêu đang đứng trước mặt hắn, bởi vì miệng nó quá dài cho nên một vài cái răng nhọn màu vàng khè chỉa ra ngoài.
Nhìn cái mồm to tướng kia, lại nhớ đến việc mỗi ngày hắn đều triền miên hôn lên đó, Lê Tiêu Dương bỗng cảm thấy buồn nôn, ngay sau đó, hắn bắt đầu nôn thốc nôn tháo.
Chồn tinh biết Lê Tiêu Dương đã mở thiên nhãn, có thể nhìn thấy được chân thân của mình, nó lập tức trợn trừng mắt, nhe răng, chỉ vào Trương lão đạo mắng:
- Lão già chết tiệt, ông tu tiên lộ của ông, ta luyện yêu đạo của ta, ta và ông không cừu không oán, cớ gì làm hỏng chuyện tốt của ta? Chẳng lẽ ông định thay trời hành đạo à?
Trương lão đạo cũng không tỏ vẻ tức giận khi bị Hoàng Tiên mắng, ông ấy bình thản nói:
- Đám Đại Tiên bọn mi tu luyện mị thuật vốn cũng là thiên tính, đương nhiên ta không rảnh xen vào việc của người khác. Nhưng cái sai của mi là gây họa cho một mình Lê Tiêu Dương, đó có khác gì tâm thuật bất chính, có ý đồ mưu tài hại mệnh đâu chứ? Mi nói xem, lão đạo có nên quản hay không?
Nghe xong, Chu Miêu Miêu cười phá lên:
- Ai định ra quy tắc không được sát hại mạng người, ông nhìn cái thế giới này xem, có bao nhiêu sinh linh đã bị con người giết hại?
- Không phải nhân loại có nguyên tắc “Nắm đấm ai mạnh hơn thì người đó quyết định” à?
- Ông nghĩ đi, những động vật được nuôi nhốt trong vườn bách thú có khác nào đang bị cầm tù đâu chứ? Có rất nhiều động vật chưa từng rời khỏi khoảng không gian đó dù là một bước kể từ lúc sinh ra cho đến khi chết đi.
- Ông có quyền gì nói ta không được hại người? Ta chỉ hận sức mình không đủ, không thể thay đổi tất cả!
Lê Tiêu Dương cảm thấy lời của Đại tiên Chu Miêu Miêu cũng có phần đúng, chính hắn cũng không phản bác được.
Tuy nhiên, gừng càng già càng cay, Trương lão đạo chậm rãi đáp:
- Ông đây cũng không phải tổng thống Mỹ, mỗi ngày phải quản chuyện này, quản chuyện nọ. Ta chỉ quan tâm mình có sống thoải mái hay không thôi, ai rảnh nghe mi trách trời thương dân, phổ độ chúng sinh các thứ hả?
- Lại nói, hàng năm ông đây đều cứu tế rất nhiều động vật lang thang, cũng coi như không phụ lòng bọn mi. Bây giờ mi muốn động đến đồ đệ ta, mi tưởng danh tiếng Ma quỷ Terminator cửa hàng vàng mã phố Nam Bình là khoác lác mà có à?
Lê Tiêu Dương và Chu Miêu Miêu đều sững sờ.
Lê Tiêu Dương tự hỏi đối với biệt hiệu của sư phụ, mình nên cảm thấy lợi hại hay nên cảm thấy hổ thẹn đây? Ma quỷ Terminator à? Sao ông ấy không đặt là Arnold Schwarzenegger luôn đi?
Nhưng Chu Miêu Miêu thì lại khác: Phải không vậy, cái biệt danh Ma quỷ Terminator là chiêu bài hoàng kim nổi tiếng trong giới linh dị Lạc Thành đấy! Ông chú cáu kỉnh này không hù ta đấy chứ? Lạc Thành không hề nhỏ, vậy mà mình lại đụng phải tay hung mãnh thế à?
- Nói nhiều quá, dược nhân do bà đây nuôi suốt một năm trời, ai đến cũng vậy thôi, lằng nhà lằng nhằng, không dám ra tay à? – Đại tiên Chu Miêu Miêu gầm lên, lộ vẻ hung ác.
- Á à, nói không nghe đúng không? Được, ta thành toàn cho ngươi, đợi ta xem thử hôm nay có online trực ban? – nói xong, ông ấy liền móc cái điện thoại có vẻ ngoài kỳ quái ban nãy từ trong túi quần da của mình ra.
- Ồ, hôm nay có nhiều người trực ban nhỉ, ngay cả Thất gia, Bát gia cũng online đây này, đáng tiếc, hai vị này đòi điểm đạo đức cao quá, chưa kể một lần phải mời cả hai. Chỉ trách tình hình kinh tế của lão đạo có hơi căng, xin lỗi nhị vị, lần sau có việc ta lại nhờ.
- Được rồi, thời gian gấp gáp, nhiệm vụ nặng nề, giới hạn phạm vi tìm tòi cho nhanh! – sau khi đặt giới hạn điểm đạo đức từ 2000 trở xuống, mười mấy ô biểu tượng và danh tính nhanh chóng xuất hiện.
- Lý Tiểu Long, 2000 điểm đạo đức, tuy không quá cao, lại được cái đẹp trai, rất phù hợp với hình tượng của ta, được rồi, chọn Tiểu Long ca!
Sau khi điểm vào biểu tượng đại diện cho Lý Tiểu Long, Trương lão đạo liền cắn ngón tay mình rồi điểm vào vị trí chính giữa điện thoại, kế đó nhắm mắt lại. Ngay lập tức, một luồng ánh sáng màu xanh da trời lóe lên, Trương lão đạo rùng mình một cái rồi mở mắt ra.
Mắt ông ấy lóe lên tia sắc bén, khóa chặt mục tiêu Đại tiên Chu Miêu Miêu trước mắt.
Trương lão đạo hét lên một tiếng, sau đó, ông ấy lao về phía Chu Miêu Miêu, thân hình thoăn thoắt như một con báo.
- Thần Đả (5)? Ha ha ha hôm nay để ta xem võ học của nhân loại các người cao siêu hay thiên phú yêu tộc ta vượt trội hơn.
(5) Thần Đả: Một bộ phim Hồng Kông kể về một đôi thầy trò tự xưng là mình có thể kết nối âm dương, để thần nhập xác giải quyết chuyện nhân gian, thông qua đó lừa gạt một số tiền lớn của những dân làng mê tín dị đoan.