Sau khi Trạm Xu ăn bữa sáng chuẩn bị tốt tâm tình, đầu não Vian lập tức dẫn cậu đến thư phòng.
Nhà của nguyên thân đặt ở lân cận ngoại ô Thủ đô, có thể xem như là một căn biệt thự nhỏ độc lập, đất trống bao phủ rất lớn, xem như có hàng xóm cũng là khoảng cách khá xa.
Vào thư phòng, Vian trực tiếp điều chỉnh ánh sáng trở nên nhu hòa hơn, rèm cửa màu đen đóng lại, mặt tường theo điều động của Vian chậm rãi chuyển động sang một bên, để lộ ra một khoảng trống, hiển nhiên là một hầm bí mật, quang tường khảm đèn chiếu sáng nhìn rõ vô cùng.
Trạm Xu biết đây là muốn làm chuyện gì, tựa như ký ức vô cùng quen thuộc của nguyên thân, không hề chần chờ nâng chân bước vào, kệ sách sau lưng đóng lại, Trạm Xu bước dọc theo cầu thang đi dần xuống dưới.
Hầm bí mật đại khái cũng không quá sâu, đi vài phút là tới. Sau khi quẹo qua một góc tường, trước mắt Trạm Xu rộng mở trong sáng, một phòng đa năng rộng lớn cứ thế đập vào mặt.
Mặc dù sớm dựa vào ký ức biết rõ từng chi tiết về căn phòng này, tới khi tận mắt chứng kiến Trạm Xu cũng không khỏi thán phục trong lòng.
Phòng huấn luyện rộng hơn trăm mét vuông, phân ra làm nhiều nơi chuyên biệt như nơi luyện tập thể năng mô phỏng, nơi luyện bắn, nơi thí nghiệm lắp ráp cơ giáp, còn có cả một phòng hóa trang.
Theo ký ức nguyên thân, căn phòng này vốn ban đầu để sử dụng cho mục đích chế tạo cơ giáp của cậu ta cùng với hóa trang, bất quá sau khi trở thành giáo viên dạy cho trường Quân đội Đế quốc, lượn lờ qua mấy phòng huấn luyện thể năng và tinh thần lực thú nhân, cậu ta về mặt tinh thần lực đã là cấp S biến thái ngụy trang thành cấp A, liền nổi lên hứng thú muốn rèn luyện thể năng chính mình. Trạm Xu thiết nghĩ, người này chắc hẳn vẫn còn bóng ma tâm lý sau vụ bị đánh cướp khiến bản thân tách rời khỏi mẹ mình đi. Mà theo hiểu biết, nguyên thân quả nhiên thể năng rất tàn, người Đế quốc chia thể năng từ thấp đến cao là D, C, B, B+, A, A+, S, còn SS chỉ là trong truyền thuyết. Cấp D xem như là phế nhân thể năng. Ở trường Quân sự Đế Quốc, tiêu chuẩn vào học chính là thể năng cấp B+. Trước đây nguyên thân cấp D, sau thời gian năm năm trong thân phận a thú được chính phủ nuôi nấng đã cố gắng đề lên được cấp C, nhưng cũng chỉ có thể xem là tạm được, đa phần các a thú khỏe mạnh phần lớn đề ở mức B. Còn với giống cái, được rồi, đây có thể xem là trường hợp đặc biệt đi, bình quân là cấp C, giống cái thể năng khỏe lắm cũng chỉ nâng lên cấp B là cùng.
Cho nên nói, nguyên thân là giống cái thể năng cấp D cũng không tính là gì, nhưng nếu là á thú, thì đích thực là phế.
Trạm Xu vạn phần cảm thông với tâm tình uất ức của nguyên thân, sau khi hai mắt tỏa sáng nhìn mấy cái phòng huấn luyện kia, liền không chậm trễ theo chân Vian đi vào phòng hóa trang.
Căn phòng bằng phòng ngủ của cậu. Tầm ba mươi mét vuông, bên trong đồ vật vô cùng phong phú, ngoài chiếc gương cỡ lớn chiếu nguyên người ra, vách tường hai bên là tủ quần áo, tường bên cạnh gương cùng phân làm nhiều ngăn gồm giày dép thắt lưng, quang não , trang sức bla bla.
Đối với kiếp trước chuyên môn làm gián điệp nằm vùng mà nói, một phòng này cũng không quá nhiều kinh diễm. Trước đây ở đầu não Trạm Xu công tác, phòng hóa trang còn lớn hơn gấp mấy lần, vũ khí đủ hình dạng, bình thường nhân viên được giao nhiệm vụ, phần lớn đều phải qua một khâu ở nơi đó cải trang.
Trạm Xu đến trước gương nửa mét, mặt đất liền tự động trồi lên một chiếc ghế. Cậu tự nhiên ngồi xuống, mặt gương đối diện phản chiến khuôn mặt thiếu niên trắng nõn xinh đẹp của mình, qua mấy giây một loạt chữ số liền xuất hiện trên mặt gương, mũi tên cũng với vùng khoanh tròn, tất cả đề là thông số trên mặt của cậu. Nguyên thân bình thường chính là dựa vào đống thông số trên mặt này mà chỉnh sửa bản thân.
Sau khi nhìn hết thông số rồi, Trạm Xu dựa vào ký ức nói với cái gương thông minh kia: "Han Davoinl."
Lập tức trong gương ngoài khuôn mặt của Trạm Xu ra, liền xuất hiện một khuôn mặt khác. Trạm Xu nhìn nhìn, nét mặt vẫn giữ khung ban đầu của cậu, nhưng làm ra một vài khác biệt, chả hạn như màu mắt, Trạm Xu là thuần đen, mặt kia là thuần tím phỉ thúy, mái tóc vẫn độ dài đó nhưng lại là màu xám bạch, đường chân mày có nét đậm hơn, cấu trúc khuôn mặt tổng thể trưởng thành vào độ tuổi trên hai mươi, yêu mị lại càng thêm mặn mà chín chắn.
Đế quốc chỉ cướng chế thành hôn sau mười tám đối với giống cái, còn về á thú, mức cưỡng chế không quá nghiêm khắc, nhưng trước hai mươi cũng phải tìm được bạn đời của mình. Nguyên thân giả thành thân phận một á thú hai mươi tuổi Han Davoinl độc thân, vốn dự tính trong vòng một năm này sắp xếp mọi chuyện, lặng lẽ an bài một thú nhân ở tinh cầu xa xôi, cuối tháng tới sẽ đích thân đến tinh cầu đó cùng đối phương làm kết hôn giả để qua mặt chính phủ. Vốn lấy xuất thân từ tinh cầu xa xôi, lý do về lại quê nhà lấy đồng hương thanh mai cũng không tính là quá qua loa, cũng không gây nhiều chú ý.
Nghĩ nghĩ lướt qua một số việc, dưới hai bên ghế ngồi của Trạm Xu liền trồi lên hai cánh tay robot cùng với một vài dụng cụ, cậu mặt than bất động để mấy thứ này quần ma loạn vũ trên mặt, một chốc thì tim vào hông cằm kích thích xương mặt, một chốc thì phun thuốc lên tóc làm đổi màu, một chốc thì lại nhỏ mắt chuyển màu mắt, sau đó da nhân tạo đắp đắp sửa sửa, bị lật như cái bánh gần ba mươi phút Trạm Xu mới thở ra một hơi, tới khi nâng mắt nhìn vào người trong gương, kinh ngạc há mồm.
Nếu nói khuôn mặt thiếu niên của nguyên thân là vẻ đẹp sức sống kiều mị của nụ hoa nhú sương, hãy còn tinh khôi trong sáng, thì sau khi chỉnh dung thành lứa tuổi hai mươi, lại là vẻ đẹp cả thời kỳ sức sống bung nở của hoa, kiều diễm tràn lên mặn mà chững chạc, căng mọng nhựa sống, nét đẹp phi nhân loại này, vượt quá ngoài sức tưởng tượng của Trạm Xu, cậu nhìn mình trong gương ngẩn người một lúc, đôi mắt tím phỉ thúy lưu động như có nước đọng trên bề mặt, lấp lánh dị thường.
Cho đến khi bị Vian bên cạnh nhắc nhở, Trạm Xu mới hồi phục lại từ kinh diễm, sau đó bất đắc dĩ nghĩ, quả nhiên là tâm tính giống cái, đã cải trang vẫn hãy còn muốn mình xinh đẹp, làm mặt làm đến nổi bật như vậy, nguyên thân cũng không sợ rước phiền toái đi?
Ai đó nghi ngờ nhăn mi.
Cuối cùng vẫn không thể làm gì hơn, Trạm Xu bất đắc dĩ đi đến tủ đồ, chọn ra một bộ nhìn khá bình thường, mục đích chính là chèn ép cái dung mạo phi nhân loại này xuống mức thấp nhất. Làm gì cũng phải cẩn thận đề phòng mọi khả năng, luôn là tâm lý hành sự của cậu từ kiếp trước.
Mặc một chiếc quần tây đen bó sát cặp chân dài, áo sơ mi trắng rộng kết nút tới tận cùng, đóng thùng gọn gàng, tay áo săn lên ba lần, sau đó vuốt phẳng phần áo trước người, Trạm Xu nhìn nhìn mình trong gương, được rồi, kết hợp nhìn rất nhã nhặn từ tốn, không hề điệu cao rườm rà.
Sau đó mắt vô tình lướt đến kệ trang sức, cậu mìm cười, đi đến lấy một chiếc kính gọng vàng ra đeo lên, quả nhiên đôi mắt hút người kia liền bị chặn lại hơn phân nữa, ban đầu nhìn yêu mị, bây giờ lại có phần thanh lịch nho nhã dân trí thức công sở.
Tùy tiện cột tóc lại sau gáy, Trạm Xu chỉnh lại phần cúc đen, sau đó nâng tay xách theo ba lô có sẵn giáo trình bên trong, nghênh cằm với mình trong gương rồi huýt sáo quay đi.
Từ nhà đến học viện Quân đội Đế quốc mất khoảng nửa tiếng đồng hồ, hồi trên phi hành khí đơn điệu, Trạm Xu điều chỉnh tâm trạng, mở phần giáo trình trong quang não ra xem xét tỉ mỉ, sau đó lôi từ ba lô ra một cây viết và quyển sổ, viết soạc soạc vài cái.
Tương lai công nghệ phát triển, phần lớn tài liệu mọi người đều tích hợp vào quang não để sử dụng, vì thế sách vở giấy viết này nọ đều rất ít được sử dụng, có sở thích cầm bút như nguyên thân, một phần cũng là vì cậu ta chuyên nghiên cứu cơ giáp, những lúc tiện tay luôn nghuệch lên phát thảo, vì thế thành một thói quen sử dụng bút viết. Điều này thực ra rất hợp ý Trạm Xu.
Vian sau khi Trạm Xu lên phi hành khí đã tự giác biến thành cái quang não phổ thông đeo trên tay cậu. Lúc này cũng đang hỗ trợ cậu lục lọi thông tin về công việc của nguyên thân khi dạy ở trường.
Khi tập trung thời gian luôn bất giác trôi qua rất nhanh, đến khi Trạm Xu ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài theo thông báo của Vian, tài liệu nhìn được cho bài giảng ngày hôm nay mới chỉ có một nửa.
Đi vào trungtâm Thủ đô, quang cảnh quả nhiên sầm uất hơn rất nhiều, phi hành khí bay đầy trời, nhà cửa cao vợi san sát nhau, thỉnh thoảng còn có vài ốc đảo nhỏ lơ lửng trên không, theo trí nhớ nguyên thân, thì phần lớn đây là những khu giải trí của nhà giàu.
Trạm Xu nhìn đường xá bên dưới mặt đất, phần lớn dành cho người đi bộ hoặc xe hai bánh thân thiện môi trường, khi đi vào thủ đô, phi hành khí có phần đường riêng dành cho chính mình.
Chốc lát sau, phi hành khí của Trạm Xu đáp đến bờ nam của Thủ đô Đế quốc. Nơi đó sừng sững từng lớp kiến trúc cao lớn.
Học viện Quân đội Đế quốc!
Mấy chữ lớn trước cổng đập vào mắt, tràn ngập ý chí sắt thép của quân đội, khiến Trạm Xu không khỏi dựng thẳng sống lưng, bước đi đều nhịp mà thẳng tắp, thần thái cũng nghiêm túc hẳn.
Thực sự là hết cách, là một quân nhân chuyên chức, đối với những thứ liên quan tới quân đội này, Trạm Xu đều không thể không chủ động lộ ra tín niệm cùng với khí thế quân nhân.
Cậu cứ thế bước đi sinh phong, khí thế không tự bộc phát ra bên ngoài, từng nhịp bước bất động thanh sắc, tựa như một thanh thép cao lớn thẳng tắp dựng giữa trời. Mãi đến khi bước qua cánh cổng kia, Trạm Xu mới tỉnh táo lại, cơ bắp buộc chặt trên người thả lỏng ra, hơi hơi thở phào, tay sờ mũi một cái.
Hình ảnh vừa rồi thật mất mặt. -_-
Bước vào trong Học viện, khoảnh sân rộng lớn bị nắng rọi xuống, dọc hành lang từng tòa kiến trúc đều trồng cây xanh tươi mát, giữa sân lớn sạch sẽ dựng lên quốc kỳ của đế quốc, hiên ngang bay trong gió, khí thế vô cùng.
Trạm Xu híp mắt nhìn cột cờ đó, rất có xúc động nghiêm lễ chào một cái, gồng cổ hét "Tất thắng!".
Trạm Xu: "..."
Đệch! Bệnh nghề nghiệp chẳng lẽ thâm tới vậy rồi sao? QAQ
Khụ một tiếng, ai đó chỉnh mắt kính che đi rặng đỏ đáng ngờ lướt qua trên mặt than, dựa theo trí nhớ đi về dãy nhà lớn bên phải, khoa chế tạo cơ giáp và huấn luyện cơ giáp đặc biệt nằm ở tòa nhà này.
Trên đường đi tới không hề xuất hiện bóng dáng một học viên nào. Nhìn nhìn giờ, mới nhớ ra trường này vào lớp là bảy rưỡi sáng, bản thân là đi trễ, kỳ kèo tới mãi tám giờ.
Hôm qua Vian đã gửi tin tới trưởng khoa, thông báo Trạm Xu đã hết bệnh, hôm nay liền trở về đứng lớp. Bây giờ có lẽ trong lớp không có giáo viên đi?
Kiếp trước khi còn học trong doanh trại, trong trường hợp lớp vắng giảng viên, phần lớn bọn họ đều tự chủ trương bày nhau đi thực hành luyện súng hoặc tự trao đổi cơ chế súng máy với nhau, hoặc kéo nhau dọn một góc lớp chơi đấu vật, ngoài giải trí chính là rèn luyện kỹ năng đối chiến của mình.
Không biết ở đây, đám học viên vắng người dạy sẽ bày trò gì nhỉ?
Trạm Xu mang tâm tình tò mò, đi thang máy lên tầng năm, sau đó tìm số lớp đứng giảng của mình. Hiển nhiên theo trí nhớ của Trạm Xu, thang máy chỉ chuyên dùng cho giáo viên hoặc khách từ ngoài đến. Còn lại tất cả học viên của trường, đều chỉ có thể leo thang bộ. Vừarèn luyện cơ thể, vừa làm bọn họ không dám đi trễ.
Tìm được lớp cơ giáp A2 của mình, Trạm Xu đứng trước cửa điều chỉnh tốt tâm lý, hít một hơi, đứng trước con người tương lai lần đầu gặp mặt mà kiến thiết tâm lý, sau đó, vặn tay nắm cửa bước vào.
Đây là lớp năm nhất mà nguyên thân được giao, cũng là lớp đầu tiên của năm nhất chưa hề gặp mặt được nguyên thân.
Cửa mở, kình phong phóng tới như bão táp.
Chỉ nghe một tiếng hô to của học viên nào đó: "Cẩn thận!"
________
Tác giả: =^= đến đến đến lọt hố nào~
Mẹ ghẻ thật xúc động. *cắn khăn* Có lẽ là sai lầm to lớn khi cho đứa con này sinh cùng lúc vs lão đại Diện Sân hả QAQ~???
Danh Sách Chương: