Trâm Anh âu yếm nhìn cậu: "Ừ, chị cho em tất cả đó, em đụ chị đi."
Cả hai bỏ luôn bữa ăn chiều, quần thảo với nhau gần suốt đêm. Trí Khoa chơi chị cậu đến mấy lần. Hai thân thể ướt đẫm mồ hôi. Gần sáng, Trí Khoa vừa hôn Trâm Anh vừa thì thào: "Chị Trâm Anh ơi, em lo quá."
Trâm Anh hỏi: "Lo cái gì?"
Khoa đáp: "Em sợ là em thật sự yêu chị mất rồi, không phải là như một người chị, mà là như một người tình..."
Trâm Anh cảm động hôn khắp gương mặt Trí Khoa: "Em nói bậy! Em thiếu gì những cô gái xứng đáng hơn để yêu..."
Trí Khoa thở dài: "Em thật tiếc là hai đứa mình lại là chị em, chứ nếu không em mong muốn được lấy chị làm vợ. Em hứa sẽ thương yêu chị suốt đời, em sẽ lo cho chị từng giây từng phút..."
Trâm Anh thấy lòng mình nao nao chấn động trước lời cậu chí tình của Trí Khoa. Ðược nghe em mình trải lòng như vậy nàng thỏa mãn lắm rồi, Trâm Anh không dám để lòng mình đi về cái hướng chông gai kinh khủng đó. Dù sao nàng cũng là vai chị, nàng có trách nhiệm dẫn dắt Trí Khoa, dù cậu có là người tình của nàng thì cũng vậy thôi. Nàng không muốn để cậu đi vào ngõ cụt.
Nàng cố gượng cười cậu: "Thôi đừng nghĩ đến điều đó nữa. Vùng cấm địa đó, mình không thay đổi được đâu. Lúc nào đối với xã hội gia đình mình vẫn là chị em. Phải chấp nhận thôi."
Trí Khoa: "Nhưng nếu em yêu chị thật tình thì sao?"
Trâm Anh nghiêm túc đáp: "Thì em cũng phải giấu điều đó đừng để ai biết. Như chuyện chị đã trao thân cho em: Điều này chị không muốn nhưng nó đã xảy ra thì mình phải chấp nhận nhưng phải giữ bí mật tuyệt đối. Trong những lúc như vầy thì chị coi em như người tình của chị nhưng đối với gia đình, xã hội thì mình phải giữ cương vị của chị, của em. Hai phạm vi khác nhau hoàn toàn, đừng lẫn lộn tạo ra ảnh hưởng không biết đâu mà lường. Em phải nghe lời chị."
Trí Khoa trầm ngâm một lúc rồi nói: "Chị dạy, em sẽ ráng nghe lời chị, em hứa. Nhưng chị cũng phải hứa với em một điều."
Trâm Anh: "Nếu không có gì quấy thì chị sẽ hứa."
Khoa nói: "Chị phải hứa là dù gì chăng nữa thì chị cũng thương yêu em suốt đời, không bao giờ quên em."
Trâm Anh cảm động bồi hồi: "Em biết đó, chị đã trao trinh tiết cho em, đó không phải là một chứng cứ tuyệt đối hay sao? Tình huống đã đưa đẩy chúng ta đến đó, nhưng chị không hối tiếc gì hết, không những vậy, chị còn hãnh diện đã trao trinh tiết của mình cho người đàn ông mình quý mến, yêu thương nhất. Làm sao chị quên em cho được?"
Trí Khoa đưa tay ra sờ núm vú của chị cậu: "Vậy mà sao chị không cho em yêu chị?"
Trâm Anh cười: "Thôi đừng đánh trống lảng! Chị biết là em đã hiểu ý của chị và em sẽ nghe lời chị."
Nàng còn giả bộ hù dọa: "Mà nếu không nghe lời chị thì đừng có hòng chị cho sờ vú nữa!"
Trí Khoa há miệng bú mút núm vú chị mình, rồi cậu ngước mặt lên cười hì hì: "Em biết rồi. Thôi thì lúc thường mình vẫn là chị em với nhau nhưng những lúc em được cưng chị như lúc này thì chị phải chịu làm vợ em!"
Câu cậu có tính cách đùa giỡn của Trí Khoa lại làm cho Trâm Anh rúng động vì cậu đánh trúng một điểm rất sâu đậm trong tâm khảm của Trâm Anh. Nàng nói: "Em phải biết tâm lý đàn bà con gái: Tình dục lúc nào cũng phải đi chung với tình cảm. Chị vừa thương yêu em như đứa em trai nhưng từ lúc trao trinh tiết cho em và cùng em chia sẻ khoái lạc nhục dục thì chị đã coi em như... như... người tình của chị rồi còn gì!"
Trâm Anh định nói là nàng đã coi Trí Khoa như "người chồng của mình" nhưng cụm từ "người chồng" làm nàng ngượng ngùng không cậu ra được.
Sáng hôm sau cả hai phải vội vã thu dọn phòng vì cha mẹ sắp về. Trí Khoa buồn buồn nói với Trâm Anh: "Từ đây về sau, làm sao em gặp lại được chị để yêu thương chị? Không gặp chị chắc em chết mất!"
Trâm Anh âu yếm vuốt nhẹ Trí Khoa: "Không gặp được em thì chị cũng nhớ em lắm. Thôi thì lâu lâu chị sẽ lên Thành phố A thăm em."
Trí Khoa hôn Trâm Anh một cái rồi cười hì hì: "Cũng như người vợ đi thăm chồng vậy phải không?"
Cậu biết hễ đề cập chuyện vợ chồng với chị mình thì Trâm Anh bối rối nhột nhạt, nàng hơi đỏ mặt "xí" một tiếng không thèm trả lời.
Trí Khoa ôm chị vào lòng mà vuốt ve: "Thôi mà, em nói đùa cho vui, đừng gây sự với em."
Trâm Anh vùng vằng cho lấy lệ chứ nàng thích được Khoa ôm nàng trong vòng tay cậu. Nhất là khi cậu vừa ôm vừa lợi dụng cơ hội để thò tay vào áo bóp vú nàng như lúc này.
Trong đầu Khoa bỗng nảy ra ý tưởng, liền nói: "Mà nè chị Trâm Anh, em có ý kiến: Em còn một tuần nghỉ hè nữa. Hay là vầy, mình xin cha mẹ cho đi một tour du lịch. Chị xin sở cho nghỉ vài ngày đi!"
Mắt Trâm Anh sáng lên: "Ờ em nói có lý đó, để chị xin."
Khoa: "Ồ thích quá. Chị em mình đi vậy như đi hưởng tuần trăng mật!"
Trâm Anh đỏ bừng mặt: "Em nói bậy! Cái gì là hưởng tuần trăng mật! Ai làm... làm... đám cưới với em hồi nào?"
Trí Khoa cười hóm hỉnh: "Tại hôm qua chị cậu là ngoài khuôn khổ xã hội và gia đình thì chị đồng ý xem em là chồng của chị mà!"
Trâm Anh lúng túng cậu: "Bậy nà. Bậy nà. Chị có nói như vậy bao giờ đâu?"
Trong lòng Trâm Anh, thật sự là khi đã chấp nhận ăn nằm với Trí Khoa thì Trâm Anh đã vượt lên tất cả những rào cản tâm lý rồi. Nàng đã thành thật với chính mình và với Trí Khoa nhưng trong tiềm thức thì nàng còn ngượng ngùng mắc cỡ khi đề cập đến chuyện vợ chồng giữa nàng và Trí Khoa. Trâm Anh đã chấp nhận chuyện mình làm tình với em trai nhưng lý Trí nàng vẫn không thể chấp nhận ý tưởng Trí Khoa là chồng nàng và nàng là vợ cậu.
Trí Khoa biết vậy nên hễ có cơ hội là cậu chọc nàng.
Cha mẹ đồng ý cho Trâm Anh và Trí Khoa đi tour du lịch miền Trung và thật sự mấy ngày đó là những ngày thật hạnh phúc cho hai người. Trí Khoa hết lòng chăm sóc và nuông chìu Trâm Anh từng ly từng tý làm nàng thật sung sướng. Hồi nào giờ làm vai con gái lớn trong gia đình nên lúc nào nàng cũng phải làm gương cho em trai, phải phục vụ cho cha mẹ, phải nghiêm chỉnh, phải này phải nọ, Chưa bao giờ nàng được ai chăm sóc cho mình một cách chu đáo như vầy. Trí Khoa đóng vai người tình biết chìu chuộng nàng đủ thứ làm Trâm Anh thích thú không thể tả.
Trâm Anh như đứa con nít được cho vào cửa hàng bán đồ chơi, cái gì cũng làm nàng trầm trồ. Tình cảm của nàng đối với Trí Khoa càng ngày càng khăng khít.
Trí Khoa tính hay thích chọc chị cậu nên đi đâu cậu cũng giới thiệu Trâm Anh là vợ cậu. Mỗi lần như vậy, Trâm Anh lại cự nự: "Em kỳ nghe, ai là vợ em hồi nào sao cứ nói bậy vậy?"
Nhưng sau mấy lần thì trong lòng nàng lại thấy vui vui. Nàng kín đáo liếc nhìn Trí Khoa thấy cậu đẹp trai bặt thiệp nên nàng cũng thấy hãnh diện khi có những đôi mắt trầm trồ nhìn họ.