" Được "
…
Nhã Lạc ngồi trên sofa, cô đang đợi anh về. Cô tự hỏi đã bao lâu rồi, anh không về. Đến cô cũng không nhớ rõ nữa …
Một tiếng đã trôi qua, vẫn chưa có động tĩnh gì. Nhã Lạc sốt ruột, cô đành phải gọi cho anh
Ánh trăng len lỏi chiếu vào bóng lưng cô gái nhỏ. Chuông điện thoại vẫn đang đổ, nhưng không ai bắt máy …
Khi cô định tắt máy, cuối cùng cũng có tín hiệu. Một giọng nữ vang lên lại mang một chút mỉa mai
" Nhã Lạc, mày thật biết phá người khác. Mày muốn hỏi Trịnh Hàm phải không, anh ấy đang ở với tao hahahaha "
Nhã Lạc câm nín, giọng nữ đó là chị cô, Nhã Tư Ý. Cô bình tĩnh đáp lại, giọng nói bình thản
" Xin lỗi vì đã làm phiền "
Nhã Lạc cúp máy, trái tim nứt ra từng mảnh. Cô không mạnh mẽ đến vậy, ít ra khi đứng trước tình yêu … cô sẽ chỉ là một con ngốc mà thôi
Nhã Lạc bước lên cầu thang, từng bước chân dần trở lên nặng nề
Cô biết anh yêu Nhã Tư Ý nhưng cô vẫn lún sâu vào. Cô biết anh cưới cô chỉ để thay Nhã Tư Ý chịu mọi chỉ trích. Cô biết tất cả … nhưng … tại sao cô lại cố chấp như vậy?
Nhã Lạc nhìn phía bầu trời đêm, chắc hẳn bây giờ. Anh và cô ta đang hạnh phúc ân ái với nhau. Nhưng anh có biết, có người vẫn đang đợi anh về không?
…
Lúc Nhã Lạc thức dậy chỉ mới có 5 giờ rưỡi, cô muốn ngủ thêm nhưng ngủ không được. Cô đi tới cạnh bàn trang điểm, vuốt ve mái tóc dài này của mình. Cô còn nhớ anh nói anh thích nhất là mái tóc của cô. Chỉ vì một câu nói của anh mà cô luôn giữ gìn bộ tóc này như châu báu
Chiếc lược nện trên mái tóc đen dài, một vài sợi tóc rơi ra. Nhã Lạc nhíu mày, cô chưa bao giờ bị rụng tóc. Sao hôm nay có thể …
Nhã Lạc không nghĩ nhiều, cô thay đồ bước xuống lầu
Đập vào mắt cô là hình bóng của một cô gái đổ dài trên chiếc ghế sofa. Nhã Lạc bước tới, nhìn thẳng vào gương mặt của cô ta
" Chị tới đây làm gì? "
Nhã Tư Ý nhấp một ngụm trà, sau đó nhẹ nhàng đặt ly xuống bàn
" Nhà này sớm muộn cũng là của chị, chị không được tới sao? "
Nhã Lạc cười khinh bỉ
" Ngày nào tôi còn là vợ của Trịnh Hàm thì ngày đấy đây là nhà của tôi "
" Ồ, mạnh miệng đấy "
Nhã Tư Ý liếc nhìn ra ngoài sân, chiếc xe thể thao của anh đang tiến vào. Cô ta đứng dậy, bước lên cầu thang
Nhã Lạc cảm thấy bất an, liền la lên
" Chị muốn làm gì "
Nhã Lạc không kịp hoàn hồn, chỉ thấy Nhã Tư Ý cả người lăn xuống. Dòng máu đỏ tươi từ hạ thân chảy ra
Trịnh Hàm bước vào, cảnh tượng này lọt vào mắt anh. Anh chạy đến bên Nhã Tư Ý, ôm cô ta lên. Nhã Tư Ý níu vạt áo anh, giọng nói thều thào yếu ớt
" Mau, cứu … cứu con chúng ta "
Trịnh Hàm hướng cặp mắt như hổ nhìn vào Nhã Lạc. Tựa như muốn ăn tươi nuốt sống cô, lúc đi ngang qua cô. Anh đạp cô một cái, cô liền ngã xuống. Đầu đập vào cạnh bàn
Nhã Lạc cảm thấy đầu óc choáng váng. Nhã Tư Ý thế mà lại giết chính con của mình chỉ để hãm hại cô. Rốt cuộc cô ta có thể tàn nhẫn đến mức nào chứ …
…
Trịnh Hàm về đến nhà, chỉ thấy Nhã Lạc nằm bất tỉnh bên chiếc bàn. Anh thoáng lên tia đau lòng, nhưng lại nhanh chóng biến mất. Trịnh Hàm bước qua cô như không có chuyện gì. Anh cứ bỏ mặc cô cho cô nằm đấy
Anh đã nghĩ khi về nhà sẽ hành hạ cô đau đến chết đi sống lại. Nhưng khi nhìn thấy cô, anh lại không làm được…
Nhã Lạc lờ mờ tỉnh dậy, đầu cô đau như búa bổ
Cô thấy anh đã về, anh không làm gì cô sao?
Nhã Lạc lên lầu thay đồ, sau đó đi một mạch đến bệnh viện. Cô yêu tính mạng mình như vậy, sao có thể qua loa
…
" Bác sĩ đầu tôi có sao không "
Vị bác sĩ nhìn cô sau đó lại lắc đầu buồn bã
" Đầu cô tạm thời không sao cả, nhưng cô phải chuẩn bị tinh thần nghe tôi nói "
Nhã Lạc hồn bay phách lạc, cô bị bệnh gì sao? Hơn nữa nhìn mặt bác sĩ lại nghiêm trọng như vậy. Nhã Lạc khẽ gật đầu
" Cô bị ung thư phổi giai đoạn thứ hai, các khối u đang di căn từ tế bào này sang tế bào khác. Nguy hiểm hơn nữa … là cô đang mang thai "
Nhã Lạc thẫn thờ, thì ra là vậy … dạo này cô hay rụng tóc. Cũng vì căn bệnh này sao???
Vị bác sĩ lại nói tiếp
" Nếu cô bỏ đứa bé và tiếp nhận điều trị … "
Lời còn chưa kịp nói hết đã bị Nhã Lạc cắt đứt
" Tôi không bỏ đứa bé, tôi nhất định phải sinh nó ra khỏe mạnh "
HẾT CHƯƠNG 1