Một thanh niên phi thường có tiền đồ chỉ cần thả vào xã hội liền có thể nhanh chóng trở thành một đại gia đẹp giai cường đại.
Ngày đó cậu thu xếp ổn thoả hành lí, chuẩn bị tất cả những chuyện phải chuẩn bị ở bên Mĩ xong xuôi, vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu mỗi đăng kí, kết quả radio lại thông báo máy bay trễ giờ.
Sau đó điện thoại của cậu nhận được một tin nhắn, mở ra xem, là tên bạn đồng dạng xuất sắc nhưng lại có thuộc tính thối tha 100+ không chỉ có vấn đề nhân phẩm mà còn đủ loại vấn đề bla bla bla bắt đầu khoe khoang bài kiểm tra của hắn lần này thậm chí còn cao hơn Lê Tân kẻ lúc nào cũng dẫn đầu một bậc ……….
Cậu bình tĩnh nheo mắt, thu điện thoại, chuyển chế độ im lặng.
Mình là một tiên sinh lịch thiệp, không tranh cãi với hắn.
Phải không?
Đàm Tự Thần cầm chìa khoá xe đi về phía nhà mình.
Vừa rồi có người gọi điện cho y báo búp bê tềnh d*c y đặt hàng đã tới, được giao tới tận cửa.
Y ngâm nga hát, hiển nhiên tâm tình tốt cực kì.
Rẽ vào một khúc ngoặt cuối cùng, y nhìn thấy nhân viên chuyển phát cầm một bưu kiện siêu dài siêu lớn đang đứng chờ. Thấy y đến, nhân viên chuyển phát cao giọng cười nói, “Đàm tiên sinh~”
Đàm Tự Thần gật đầu.
Lúc kí nhận, nhân viên chuyển phát nhịn không được hỏi, “À…Xin hỏi rốt cuộc bên trong là đồ gì vậy?”
Bút kí tên mực đen trên bưu kiện dừng loại “Xoẹt” một tiếng.
Đàm Tự Thần ngẩng đầu, ánh mắt cao thâm nhìn hắn, không nói gì.
(Quả nhiên là Đàm tiên sinh a, toàn thân toả ra khí chất thần bí không thể suy đoán!)
Nhân viên chuyển phát hâm mộ nhịn không được thét chói tai trong lòng.
Đến khi nhân viên chuyển phát rời đi, Đàm Tự Thần xé mở một góc bưu kiên, tiếp tục lộ ra biểu tình ý vị thâm trường, sau đó đi vào phòng.
Ngay tại thời điểm này, máy bay đã đi được nửa đường, một nữ tiếp viên hàng không không cẩn thận đánh đổ cà phê lên người vị phu nhân ngồi ở phía đối diện. Lập tức vị phu nhân kia nổi bão, “Cô có biết bộ trang phục này của tôi quý thế nào không hả! Phục vụ kiểu gì đây! Tôi phải kiến nghị cô….”
Mọi người thấy náo nhiệt bắt đầu vây xem. Nữ tiếp viên hàng không kia phỏng chừng là nhân viên mới, lần đầu tiên gặp phải tình huống này, đối mặt với vị phu nhân muốn gây sự cô cơ hồ sắp khóc tới nơi.
Tạ Lê nghĩ nghĩ, sau đó đứng dậy.
“Chị à, chị cầm lấy giấy ăn này đi, lau trước đã, cẩn thận cảm mạo” Cậu mỉm cười thân thiện với vị phu nhân nhìn tuổi không nhỏ gì cho cam, sau đó động tác tao nhã chuyền giấy qua.
Tạ Lê nói ngoại ngữ hết sức thuần thục lưu loát, hơn nữa còn cố tình nói chậm rãi, chất giọng điềm đạm ôn nhu khiến đám đông có ý xấu cũng an tĩnh lại.
Phu nhân vừa lòng tiếp nhận, “Vừa rồi chỉ mải tức, quên cả lau”
(Quả nhiên phụ nữ có tuổi là phải áp dụng đại chiêu…..(⊙o⊙))
Tạ Lê nghĩ vậy, lại bày ra vẻ mặt có lỗi như thể thực ra cậu mới là người đánh đổ cà phê, “Ừm, chị xem, trang phục của chị bị dính bẩn ở những chỗ khuất khó thấy, chỉ cần tiến hành xử lý đơn giản, sẽ không ảnh hưởng đến…. vũ hội của chị. Chúng ta đừng tiếp tục trách cứ người tiếp viên hàng không này nữa, được không?”
“Sao?” Vị phu nhân bắt đầu thấy hứng thú với Tạ Lê, “Làm thế nào cậu biết tôi chuẩn bị tham gia vũ hội?”
Tạ Lê không nóng vội trả lời, cậu ngừng lại một chút, mới nói, “Dựa vào trang phục của chị. Tuy chỉ là sườn xám, nhưng qua bàn tay tỉ mỉ thiết kế của nhà thiết kế nổi danh Marbos, chất liệu và kiểu dáng đều là đẳng cấp số một” Cậu giảo hoạt cười, “Đồng thời cũng vô cùng đặc sắc. Trang phục tuyệt vời như vậy hẳn không thể chỉ dùng để tham dự một buổi vũ hội gia đình nho nhỏ.”
(Khen tui đi khen tui đi, vì tui chính là một thân sĩ học rộng tài cao….)
“Chính xác! Cậu đúng là một đứa nhỏ học rộng tài cao” Dọc đường đi bà vẫn chưa gặp được một người có thể cùng chung tiếng nói, toàn là một đám rừng rú kém hiểu biết. Nhưng đứa nhỏ này lại rất đáng yêu, hơn nữa còn có diện mạo dễ nhìn rất hợp khẩu vị bà…Vị phu nhân hết giận, sau đó bắt đầu nói chuyện thoải mái với Tạ Lê.
Kết quả là, một trò hề vì sự lao động cố gắng không ngừng nghỉ của Tạ Lê đã được giải quyết xong, hơn nữa lại càng củng cố hình tượng “Tiên sinh lịch thiệp” của cậu với mọi người xung quanh.
(Thấy không, đây chính là tác phong của một vị thân sĩ chính thống!)
Tạ Lê bên ngoài bình tĩnh bên trong ha ha cười.
Đàm Tự Thần đóng cửa, dùng rất nhiều sức đóng.
Y bắt đầu bóc bưu kiện, không ai ngờ người cường đại đạt tới cấp bậc “Đại thần” như vị này, ánh mắt cư nhiên lại có thể lấp lánh ánh sao, hình tượng coi như bị huỷ trong phạm vi mười tám dặm.
Y cong khoé môi.
Bên trong hộp, là một người vô cùng xinh đẹp.
Được rồi, kì thực đây chính là một thứ đồ không hài hoà mọi thanh niên đều tha thiết ước mong tiết kiệm đủ tiền để mua.
Cậu hiểu mà.
Trên thực tế, Đàm Tự Thần không phải trạch nam cua đồng nam, cũng không phải xx nam hay XXX nam. Y là tổng giám đốc của một công ty.
Một tổng giám đốc một bộ cứng ngắc lạnh như băng, vẻ mặt nghiêm túc tác phong cẩn thận tỉ mỉ.
Trong công ty y, cơ hồ không có một nhân viên nào dám nhàn hạ, nguyên nhân là….Phía dưới là một đoạn hết sức tàn nhẫn, vẫn là nên bỏ qua đi thôi.
Nhưng trên đời này lại tồn tại một loại sinh vật.
Bọn họ tên là M. Bị ngược đến thê thảm vẫn còn ngoe nguẩy mê mẩn đối phương.
Chuyện khiến người ta khó có thể chấp nhận được chính là, dưới sức mạnh vô hình của Đàm Tự Thần, toàn bộ nhân viên công ty cùng với nhân viên khuân vác, nhân viên chuyển phát, nhân viên XXX, nhân viên XXXX… của các công ty chung quanh, đều bị đồng hoá.
Vì thế mạc danh kì diệu y liền có một đống fan.
Nếu để cho đám fan của y nhìn đến vị sếp “Cẩn thận tỉ mỉ” kiêm “Đế vương thuộc tính 200+” của mình đang đùa nghịch một búp bê tềnh d*c, biểu tình của bọn họ nhất định phong phú phải biết.
Đàm Tự Thần vuốt cằm, nheo mắt lại.