………
“Rầm”
Cánh cửa đá nặng nề được đẩy ra.
“Tông chủ, Ứng cô nương ở bên trong.”
Đệ tử áo đen cung kính ôm quyền, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng người trước mặt, trong tầm mắt gã là tay áo màu đặc quánh như màu máu đang bay phần phật của tông chủ.
“Ngươi đi xuống trước, không có sự phân phó của bản tông chủ thì không được tiến vào.” Giọng nói của đối phương trầm thấp, có cỗ khí thế không giận mà uy.
Đệ tử áo đen nhanh chóng rút lui.
Tông chủ phủi vạt áo, đoạn thong dong bước vào trong phòng.
“Xiuu!”
Tiếng xé gió vang lên, mắt tông chủ cũng không nhướng, ống tay áo rộng thùng thình tùy ý vẫy một cái, bình hoa mai tinh xảo chỉ trong nháy mắt đã hóa thành bột phấn, bay lả tả trên không trung.
Người bên trong còn muốn tiếp tục đập đồ, tông chủ lại không cho nàng ta cơ hội, bình thản đưa tay, hút vật tới.
Lại nhoáng một cái, Ứng cô nương kia đã ở trong bàn tay cô, cổ họng yếu ớt bị bóp chặt.
Bởi vì khó thở, hai má cô nương đỏ bừng, gian nan nặn ra mấy chữ: “Vinh Hoan...!Tên đại ma đầu...!mỗi người đều muốn trừ diệt! Khụ khụ! Nếu ngươi dám chạm vào ta, ta sẽ cắn lưỡi...!Chết cũng sẽ không để cho ngươi thực hiện được...”
Vinh Hoan nở nụ cười: “Nếu ngươi muốn tự sát thì đã sớm treo cổ trên xà ngang, cần gì phải đợi đến bây giờ mới dám uy hiếp bản tông chủ? Ứng cô nương, cô yên tâm, ta không ham nữ sắc.”
Cô nương lộ ra khuôn mặt khiếp sợ.
Wut?
Đây không phải là kịch bản mà một mỹ nhân tuyệt thế ngời ngời như nàng ta nên lấy được sao?
Không, nàng ta phải bình tĩnh, cái thằng này chắc chắn muốn mê hoặc nàng ta, sau đó cưỡng gian, sau đó gạo nấu thành cơm...
Cô nương nọ nhìn tông chủ có dáng người cao ngạo, mạnh mẽ và rắn chắc thì hơi đỏ mặt.
Vinh Hoan nhìn một người trong đám hậu cung của nam chính, tuy rằng cảm thấy đối phương có vẻ mặt khác thường nhưng điều này cũng không cản trở cô tung ra khí tức tà ác của trùm phản diện: “Hôm nay bản tông chủ tới vì muốn hỏi thư cầu cứu của cô đã viết xong chưa?”
“......!Thư tán tỉnh? “
Bây giờ ma đầu giết người không chớp mắt có thể lãng mạn như vậy á?
“......”
Đại ma đầu không ngừng thở dài một hơi, giống như một ông lão răn dạy nàng ta: “Là thư cầu cứu.”
Hiện tại mấy cái nghề nữ chính này bất cẩn thế à?
Cô làm nhân vật phản diện cuối màn này quá sầu đời, muốn một chút cảm giác có thành tựu cũng không có.
Vinh Hoan từ bỏ việc liên lạc bình thường với nữ chính, mài đao xoèn xoẹt đặt trên cổ nàng ta, đúng thật là ép tiểu cô nương viết một bức thư chinh chiến dốc hết tâm huyết giãi bày tâm can khiến người nghe thương tâm rơi lệ.
Miêu tả sống động đại ma đầu họ Vinh làm nhiều điều ác; lòng dạ độc ác ép người làm nhiều chuyện khó nói; đủ loại tội ác tội lỗi chồng chất; kẻ này mà chưa diệt thì khẳng định trời sẽ không dung, vân vân.
“Được, được chưa?”
Tiểu cô nương chép tới độ tay đã run rẩy, ánh mắt nhìn cô chuyển từ “người trong lòng mình mang ý đồ bất chính” thành “mười tám tầng địa ngục của bệnh thần kinh”.
Vinh Hoan rất hài lòng, rất tốt, tuy rằng nghiệp vụ sinh tồn của nữ chính tệ chút, nhưng chữ viết tay không tồi; lại phối hợp với mấy câu cô ép viết thì ngay cả cô cũng cảm thấy mình là cái dạng không chết thì trời không tha.
Vì thế Vinh đại ma đầu vui vẻ quyết định, đêm nay cho nàng ta thêm một cái đùi gà, à không, hai đi cho tốt.
Dù sao cô cũng phải cảm ơn nữ chính vì đã thúc đẩy kịch bản phát triển, nhân vật phản diện độc ác bức lương ép người làm trò ác như cô cuối cùng cũng được nhận cơm hộp logout rồi!
Lệ rơi đầy mặt, nắm chặt tay chiến thắng.
Làm sao mà dễ được, cô đã chờ thời điểm này trong năm trăm năm.
Vinh Hoan làm xuyên nhanh, trong tay nắm chặt kịch bản nhân vật phản diện.
Là người cần cù thành thật, cô thực hiện nhiệm vụ đầu là chèn ép nam nữ chính trong nơm nớp lo sợ.
Tới giữa thì hảm hại nam nữ chính, cuối cùng là gánh vác chức trách của nam nữ chính, sau đó thời cơ vừa đến, cô có thể khoái trá ợ một tiếng, cầm điểm tích lũy vỗ mông rời đi.
Cơ mà nói thật, đầu năm nay làm nhân vật phản diện cũng không có mấy béo bở, mấy người có triển vọng thì đều chen chúc ở bộ phận nam chính và nữ chính.
Dù sao nói chuyện tình cảm là có thể tăng điểm, không giống bọn phản diện như cô, đánh quái thăng cấp mệt ná thở, chỗ ngon thì làm mập thây vòng eo nam nữ chính.
Uầy, cuộc sống khó khăn như vậy làm cho vô số nhân vật phản diện tranh nhau khom lưng!
Vinh Hoan chắp tay sau lưng đứng trên lầu Quan Tinh, nhìn lên bầu trời từ góc bốn mươi lăm độ theo phong thái u sầu.
Các đệ tử lui tới dưới lầu vừa thấy tông chủ đứng đó sừng sững, phong độ hiên ngang, thì thầm nghĩ đương thời kiêu hùng ở trước mặt tông chủ cùng lắm cũng là thế thôi.
Sau đó, tông chủ nói…
“Thống, chờ làm xong vé này thì chúng ta chuyển sang tiểu thuyết ngọt ngào đi.”
Tiếng cảm khái phát ra từ đáy lòng.
Nếu không tháng sau sẽ cạp đất mà ăn.
Trên vai Vinh Hoan có một con đại bàng đen, ban đầu còn tao nhã mổ cánh, nó vừa nghe xong thì thiếu điều ngã xuống đất.
“Một mình cô á má? Ngôn tình nhẹ nhàng? Cô muốn cưỡng đoạt con trai làm áp trại phu nhân sao?”
Vì y mà si vì y mà cuồng điên, vì y mà đập vỡ rào cảm rầm rầm à?
Thật ngại quá, nó cảm thấy tỷ lệ nam chính chết sớm tương đối lớn, dưới 98% là nó không tin đâu!!!
Vinh đại ma đầu mất hứng: “Ý gì hả? Tối thiểu tôi cũng là một người phụ nữ, cũng làm y được mấy cái chim non nép vào người, đừng xem thường người khác.” Cô cũng có một trái tim thiếu nữ lập lòe tỏa sáng được hơm? Do bị cuộc sống vây khốn, nên không có cách để nó lấp lánh mộng mơ được mà thôi!
Hệ thống nghĩ thầm, leo xuống giùm đi bà nội, mấy năm nay chính mình tự làm thịt mấy con chim lớn, thiến mấy gã thái giám mà vẫn chưa thấy chột dạ trong lòng đấy.
Đó là tay đưa lên là đao hạ, tay đưa lên là đao hạ, hoàn toàn không mảy may khựng lại, hoàn toàn không thẹn với cái danh đệ nhất đao phủ.
“Thống, cậu nói xem nam chính khi nào thì tới nhở?”
Vinh Hoan chống cằm, cắn hai miếng táo, lúc này đã là một tháng kể từ ngày đưa huyết thư chinh chiến.
Đúng là buồn ơi là sầu, sao cái giới tu chân này chẳng rục rịch dẫu chỉ một chút chứ? Tu La Tông của cô được xây dựng ở chỗ dễ thấy nhất trên núi cao mười dặm, chiếm đoạt toàn bộ linh mạch, dáng vẻ bệ vệ chẳng khác gì phách lối đấy, không phải danh môn chính phái nên vội vàng đến giết chết cô à? Hiệu suất làm việc quá thấp, mà cũng không phải du lịch lễ xuân, chẳng lẽ trên trời còn biết kẹt xe?
Hệ thống cũng không chắc lắm: “Chắc là đang trên đường tới thì sao? Dù sao Ứng Ngô Đồng không những là tình nhân bé nhỏ của y, mà còn lại là thánh nữ của Thiên Sơn, bọn họ sẽ không ngồi yên mặc kệ đâu.”
Vinh Hoan nghĩ cũng vậy, vì thế đành phải làm Tây Thi, bày tâm trạng ưu sầu chờ đợi.
Cô vẫn thấy hơi có lỗi đối với nữ chính, dù sao nhốt nàng ta ở sơn động tối tăm không có mặt trời thì đáng thương thật.
Kế đó cô sai đệ tử làm cơm nước cho tốt một chút, tiêu chuẩn tối thiểu nhất cũng có đủ một chay ba mặn canh thật nhiều này nọ.
Đối xử với tù binh của Tu La Tông bọn họ vẫn rất nai sừ (nice).
“Thống, cậu nói xem có phải nam chính đã chết trên đường hay không?”
Lại thêm một ngày, Vinh Hoan nhàm chán hỏi nó.
Những tháng ngày chờ đợi bọn người nào đó thật sự rất nhàm chán.
Cô chán đến mức nào?
Đệ tử vừa tiến vào, thấy tông chủ tài hoa phong nhã của bọn họ dùng một tay cầm cuộn len, tay còn lại cầm kim móc, mười ngón tay linh hoạt múa may, chỉ để lại tàn ảnh hù người.
Đệ tử lập tức bị khí thế làm kinh sợ, không khỏi lui về phía sau vài bước, hỏi một cách thật cẩn thận: “Tông chủ, ngài đang nghiên cứu công pháp mới sao?” Một cương một nhu, nhanh không dấu vết, cao thâm khó lường cỡ nào trời ơi!
Đúng là người bình thường không đuổi kịp được cảnh giới của tông chủ!
Vinh Hoan ơ một tiếng.
Nếu cô nói mình đang đan len chơi thì có làm ảnh hưởng đến hình tượng tông chủ ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái của mình hay không?.