Gặp gỡ
Rudolf Nilsen – Na Uy
Hẹn ước gặp gỡ nơi hẻo lánh
Lòng tôi lưu lại bao ấn tượng:
Người bước đến trong ánh dương như thác ghềnh
Như mùa hè đang cùng người đến bên tôi
Tựa như những chốn từng in dấu chân người
Đường phố chật hẹp cũng phe phẩy cánh
Thậm chí cây cỏ hai bên ven đường
Đều nhón chân cúi mình ước được gần người
Thậm chí hương gió cũng chẳng nhiễm mùi khói
Cũng chẳng mang theo bụi nhưng là hơi thở của mùa hè xa xôi
Tựa như bãi cỏ kim hoàng in dấu chân người
Khóm hoa cũng phải hướng người tỏa hương thơm
Tiếng inh ỏi của ô tô cùng tàu điện
Trong nháy mắt cũng hóa thành dạ khúc
Tự như cả thế giới đều hâm mộ người
Thanh xuân cũng nhiệt tình hướng người ngợi khen.
===
Khi bạn già dặn hơn, nhìn lại quãng thời gian mà mình đã từng trải qua, với những mảnh tình cảm được thiêu đốt bởi ngọt lửa nhiệt huyết. Vào thời điểm đó bạn có thể đưa ra đủ mọi loại lựa chọn, sau khi đi qua mấy chục năm như thế, bạn cảm thấy thế nào?
Giá như lúc đó mình đừng làm vậy, giá như giấc mơ năm đó trở thành hiện thực, giá như kí ức cứ trôi qua như dòng nước, nhưng vẫn để lại trong mình những bài học khắc cốt ghi tâm.
Tôi nhớ lại khoảng thời gian lúc tôi còn phải vùi đầu vừa viết lách vừa khổ học, chỉ mong tương lai có những lựa chọn tốt hơn, cũng chỉ hi vọng bản thân có thể lấy những vất vả mệt nhọc của hiện tại để đổi lại một tương lai an nhàn thoải mái hơn bây giờ.
Tôi thực sự không ngờ rằng, nhiều năm về sau sẽ gặp một người đàn ông như vậy, anh ấy bình thản như nước, đối với bất kỳ người nào đều giữ một khoảng cách nhất định, cuộc sống không thích ra ngoài, lúc nào cũng mang một vẻ thần bí.
Lại biến cuộc sống của một con người bình thường thích an nhàn như tôi trở thành một thế giới hoàn toàn khác biệt.
Bằng niềm đam mê, anh ấy đã thắp lên biết bao ngọn lửa nhiệt huyết, trong tình cảm nam nữ cũng như thế, luôn gắt gao cuốn lấy tôi.
Nếu như anh ấy là cái ảo ảnh sớm nở tối tàn trong sa mạc Sahara rộng lớn nóng nực kia, vậy tôi chính là một khách lữ hành trong lúc đang thống khổ cố tìm nguồn nước, lại bị anh ấy hấp dẫn rồi lạc lối.
Nếu như lấy nhan sắc cùng ham muốn, phát sinh cùng theo đuổi, dụ hoặc cùng lạc lối, có lúc tôi hi vọng giữa tôi và anh ấy chỉ tồn tại một loại quan hệ, thứ người ta hay gọi là tình nhân.
Trong tiếng Pháp anh ấy là mon amour, là người yêu dấu nhất của tôi, dù cho tôi hoàn toàn không biết gì về quá khứ 28 năm anh ấy sống thế nào.
Cũng không biết anh đã từng đổ bao nhiêu mồ hôi nước mắt cho thứ gọi là lý tưởng, tôi không biết anh đã từng cuồng nhiệt hiến dâng cả thanh xuân cho thứ gọi là giá trị, càng không biết anh đã từng đem sinh mệnh của mình cống hiến cho cái thứ gọi là trách nhiệm cùng lời tuyên thệ kia.
Nhưng trong câu chuyện về cuộc đời dài đằng đẵng của anh, cuối cùng tôi cũng hiểu rằng: anh đã đi ngược chiều ánh sáng mà đến bên tôi.