Editor: Tô Nhi—---------------Năm giờ sáng, mọi người trong viện đã lục tục bắt đầu nhóm lửa lên nấu cơm.
Trong viện có bảy hộ gia đình, thật sự rất chật chội, mỗi nhà đều làm phòng bếp ở bên ngoài, vừa không chiếm chỗ vừa có thể tán gẫu với nhau.
Nhưng hôm nay, mọi người lại không có tâm tư tán gẫu, bọn họ nấu cơm với tâm trạng não nề.
Bọn họ vừa nấu cơm vừa nhìn cô con dâu mới cưới về của Hứa gia - Triệu Âm Âm.
Nguyên nhân là bởi vì, vị con dâu mới cưới về này tay chân quá nhanh nhẹn.
Nhìn cô trang điểm chỉnh chỉnh tề tề, việc đầu tiên sau khi mở cửa ra là bắt đầu quét tước.
Động tác vừa nhanh nhẹn vừa nhẹ nhàng, mặc kệ cô có làm việc gì thì vòng eo đều thẳng tắp.
Người khác, thì mới hầm canh khoai tây, bánh bột ngô còn chưa kịp rán, cô đã làm xong xuôi bữa sáng.
Không chỉ nhanh mà nhìn mâm cơm cô làm còn rất tinh xảo!Khoai lang gọt vỏ rồi hấp, bánh xốp chưng còn điểm xuyến thêm vài trái táo tàu, mỗi miếng bánh đều cắt vuông vứt cất vào khay trúc.
Dưa chuột ngâm tương thì cắt thành hoa, rồi còn làm thêm tỏi ngâm dầu mè nhìn rất ngon miệng….
Nhìn món khoai tây hầm củ cải cùng bánh bắp của mình, chị Tề quyết tâm dùng chiếc đũa chọn một chút mỡ heo bỏ vào nồi canh hầm.
Bằng không, lát nữa chị sợ mình ăn không vô nữa!Triệu Âm Âm làm xong đồ ăn, rửa nồi sạch sẽ, cô quay qua chào hỏi mọi người rồi không nhanh không chậm đi vào nhà.
“Người xem bộ dạng lớn lên thế này, mắt to hai mí, cô ta là người thành phố hả?”“Này cũng quá nhanh nhẹn đi? Không phải cô ta là trưởng nữ Triệu gia sao?”“Gì? Người thành phố,” người bận áo lông dê - Tiểu Từ bĩu môi, “Cô ta là bị ngốc nên được dưỡng ở nông thôn, bệnh tình mới tốt lên mấy ngày gần đây, Triệu Vân Vân thấy Tiểu Hứa tàn phế nên đào hôn, lúc này cô ta mới thay em mình gả qua đây.
”Lượng tin tức này quá lớn, phải qua mấy phút mọi người trong viện mới có thể phản ứng được, lúc này từng người mới mang bánh bột ngô vào nhà.
Hứa Vân Hải xem như là nửa người tàn phá, nói không chừng có thể ngồi xe lăn nửa đời sau, anh còn phải nuôi ba người cháu do anh cả lưu lại, này lấy vợ về xem như làm khổ người ta.
Mấy hôm nay thời tiết khá lạnh, sau khi cơm sáng đã làm xong, Triệu Âm Âm thở dài một hơi.
Tuy vậy, Triệu Âm Âm không thấy chính mình đáng thương.
Cô ở kiếp trước làm cung nữ trong cung mười năm, khó khăn lắm mới được thả ra ngoài cung, lại bị cung tên của quân địch nước kẻ thù tiến khi vào chiếm Bắc Kinh bắn trúng mà mất mạng.
Gả cho người tàn phế, nghe thì đáng thương nhưng ít nhất so với kiếp trước thì tốt hơn nhiều.
Thời điểm còn ở trong cung, cô vì hầu hạ chủ tử mà mười năm chưa một lần được ăn no! Chỉ sợ mình ăn quá no bụng phình ra, không đẹp, sẽ làm bẩn mắt chủ tử.
Nghĩ nghĩ, cô nhìn đến mâm cơm mình làm sáng nay, nhất định lát nữa cô sẽ ăn no căng mới thôi.
Cô nhẹ nhàng dọn chén đũa ra bàn, xong xuôi, cô nhẹ nhàng gõ cửa phòng Hứa Vân Hải.
“Anh Hứa, ăn cơm sáng.
Anh có thể ngồi dậy không? Anh có ăn cơm không? Có cần tôi giúp không?”Qua mấy giây, trong phòng mới truyền ra giọng trầm thấp của Hứa Vân Hải: “Không.
”Triệu Âm Âm thu tay lại.
Lúc bốn giờ sáng, cô đã nghe thấy Hứa Vân Hải tỉnh dậy.
Người này lòng tự trọng rất cao.
Chính mình không có cách nào đứng lên, lại không gọi cô giúp đỡ, ở trên giường đất mười mấy phút mới tự mình mặc xong quần áo.
“Được.
”Triệu Âm Âmtuy không hiểu là anh không cần giúp đỡ hay không cần ăn cơm, rốt cuộc cô cũng không hỏi nhiều, cô sợ Hứa Vân Hải bên trong sốt ruột mà bực bội, tự làm đau mình.
Huống chi, phòng bên cạnh còn ba đứa nhỏ cần cô gọi dậy kìa.
.
Danh Sách Chương: