Một đứa trẻ sinh ra giống hệt một tờ giấy trắng, chúng nhìn đời bằng con mắt vô cùng ngây thơ, trong sáng nhưng cũng rất độ lượng. Chúng không bao giờ đánh giá ai qua vẻ bề ngoàicủa họ cả. Sau đó, thông qua trải nghiệm của các cung bậc cảm xúc, chúng mới xuất hiện sự ưa thích hoặc chán ghét đối với những thứ xung quanh. Tuy vậy, có những sự chán ghét sợ hãi được sinh ra từ những lời doạ dẫm đề phòng của phụ huynh và người thân khiến những đứa trẻ đấy lớn lên trong những cảm xúc tiêu cực về một thứ hoặc ai đó mà chúng còn chưa gặp mặt tiếp xúc bao giờ.
Những lo lắng đề phòng của phụ huynh là hoàn toàn có thể hiểu được, nhưng cần có chừng mực. Người đàn ông mặc đồ giản dị, cầm túi vải sờn cũ ngồi trên xe buýt có thể là một triệu phú tốt bụng, dùng tải sản của mình để làm từ thiện giúp đỡ người nghèo. Đứa con gái lầm lì khó chịu, ít nói luôn ngồi trong góc ấy có thể là nạn nhân của bạo lực tinh thần hoặc bạo lực gia đình. Tất cả những người xung quanh chúng ta đều là một cuốn sách, và những gì ta nhìn thấy là bìa của chúng. Chưa đọc được truyện thì chưa thể đánh giá được gì cả. Cũng như thế, chưa thấy họ hành động, chưa nghe họ nói chuyện thì chưa thể biết được họ là người như thế nào.
Tại sao tôi lại nói về điều này với bạn?
Đơn giản là, tôi đã từng là một người như vậy, nhanh chóng đánh giá người khác qua bề ngoài hoặc những tin đồn tôi nghe về họ. Cho đến khi tôi gặp cô ấy, người đã thay đổi hoàn toàn thế giới của tôi. Nếu như tôi gặp cô ấy dưới một thân phận khác, có lẽ tôi sẽ không bao giờ hiểu được câu chuyện của cô ấy và mãi mãi xem cô ấy như một con quỷ máu lạnh, cuồng sát vô nhân tính.
"Yêu em quả thực rất khó, nhưng để có thể nhìn thấy nụ cười trên môi em, tôi nguyện bán linh hồn mình cho quỷ dữ."