Năm Nguyên Chẩn thứ ba mươi tám, phu nhân Quân tướng quân hạ sinh một nữ nhi, đặt tên Quân Cẩm Lệ. Sinh thời, Quân Yến Chính cùng đương kim thánh thượng chinh chiến sa trường, trong lúc nguy cấp xả thân mình hứng chịu mũi tên độc của địch cho thánh thượng. Sau khi trở về được ghi công, Quân tướng quân cùng đương kim thánh thượng ngoài mặt là quan hệ quân thần nhưng tình nghĩa như huynh đệ thân sinh. Nay hạ sinh nữ nhi lại được đích thân hoàng thượng ban tên An Nhiên, là An Nhiên quận chúa.
Năm Nguyên Chẩn thứ bốn mươi, chùa Đại Khánh, một quẻ của đại sư liền ấn định mệnh phượng hoàng cho nữ hài tử Quân Cẩm Lệ.
Năm Nguyên Chẩn thứ năm mươi, biến cố ập đến, phản tặc của Đông Lăng quốc do Triệu vương lãnh đạo cấu kết với Bắc Võ quốc tiến quân xâm lược Đông Lăng. Đông Lăng quốc và Bắc Võ quốc đại chiến, vó ngựa cuồng loạn dày xé biết bao thân xác của binh lính, đồ sát thành diễn ra cướp đi sinh mạng của toàn bộ dân chúng vô tội.
Năm Nguyên Chẩn thứ năm mươi mốt, Quân Yến Chính bị đồ đệ tự mình nuôi lớn phản bội mắc bẫy quân địch chết dưới vạn mũi tên trên chiến trường. Mạc Chỉ Tuyết bị phản tặc thi nhau cưỡng hiếp cho đến chết. Con trai cả và con trai thứ hai của Quân gia người bị giặc chặt đứt chân tay người bị chém đầu phơi xác ngoài thành chết không đất chôn thây. Con gái út Quân Cẩm Lệ không rõ tung tích.
Năm Nguyên Chẩn thứ năm mươi ba, Đông Lăng quốc đầu hàng sáp nhập vào lãnh thổ của Bắc Võ quốc, từ nay trên bản đồ không còn Đông Lăng. Cũng cùng năm đó, một tú nữ trong tuyển chọn tú nữ của Bắc Võ tiến cung chỉ trong ba tháng leo lên chức Thục phi, là lần đầu tiên trong lịch sử có trường hợp như thế. Cũng cùng năm đó Bắc Võ quốc lại xâm chiếm thành công Hạ quốc ở vùng biên giới.
Năm Nguyên Chẩn thứ năm mươi lăm, hoàng hậu đương nhiệm đột ngột bị phế truất, Thục phi chẳng kịp ngồi ghế Hoàng quý phi đã nắm giữ phượng ấn trong tay, quyền lực tam cung lục viện thu gọn trong lòng bàn tay của thiếu nữ 17 tuổi. Bắc Võ quốc từ lâu đã có lời đồn đại, vị Hoàng hậu này thủ đoạn độc ác dã tâm nham hiểm chỉ trong hai năm đã leo lên chức vị Hoàng hậu mà nữ tử cả đời cố gắng, bất cứ ai khiến nàng ta phật ý hậu quả chính là tra tấn sống không bằng chết rồi chết một cách thảm thiết nhất. Tuy nhiên, Hoàng hậu này tiến cung đã hai năm, nhận muôn vàn sủng ái từ thánh thượng nhưng lại không hề có một đứa con, mặc dù điều này cũng chẳng ảnh hưởng mấy đến cái ghế nàng ta đang ngồi cả. Dù không có con những nàng ta vẫn luôn được sủng lên tận trời, thần tử trong triều nhiều lần muốn dâng tấu cầu mong bệ hạ hoặc khiến Hoàng hậu mang thai để lập Thái tử hoặc lập một trong số các hoàng tử hiện tại cũng được nhưng bệ hạ lúc nào cũng sa sầm mặt mày không nói lời gì.
Năm Nguyên Chẩn thứ năm mươi sáu, thánh thượng đột ngột lâm bệnh nằm liệt trên giường, thái y run sợ bẩm báo “ Sợ rằng không được bao lâu nữa, độc tính đã ăn sâu vào xương tủy máu thịt rồi”.
Bắc Võ quốc hoàng cung
Càn Long điện
Hơi thở của người nằm trên long sàng càng ngày càng suy yếu, mái tóc đen bóng xõa tung trên chiếc gối trắng làm nổi bật khuôn mặt nhợt nhạt của hắn. Dù đã trắng bệch nhưng đường nét tuấn tú phi phàm trên gương mặt góc cạnh cương nghị ấy lại là điều không thể phủ nhận, bờ môi mỏng khẽ động đậy, hắn mở mắt ra đôi đồng tử màu hổ phách rét buốt mang tính xâm lược mạnh mẽ khiến cho người khác phải run sợ, mặc dù đã đến mức không thể tự ngồi dậy những ánh mắt lạnh lẽo vẫn lóe lên nhưng tia quang mang sắc bén. Giang công công bên cạnh thấy hắn đã tỉnh, vội vàng thưa:
- Bệ hạ, người tỉnh…
- A Sương đâu? – Giọng hắn khàn khàn có chút yếu ớt nhưng vẫn không khó nhận ra một tia sốt ruột. Giang công công ngẩn người, bệ hạ năm nay đã ba mươi bảy tuổi là thời điểm quyến rũ nhất của một nam tử, thậm chí trên khuôn mặt tuấn dật còn không có lấy một nếp nhăn, ông theo bệ hạ từ khi người còn là Thái tử, nhìn người sử dụng thủ đoạn và sự tài trí từng bước giành lấy quyền lực thống nhất Bắc Võ quốc như thế nào rồi dẫn quân chiếm đánh các cường quốc khác hùng dũng ra sao, phong thái ấy mới khiến người khác phải kính sợ nể phục biết bao, tự nguyện thần phục dưới chân người. Nữ nhân đối với bệ hạ cũng chỉ là công cụ để nối dõi tông thất chứ người chẳng hề coi trọng họ, nhưng mà…đời người đúng thật không tránh nổi một kiếp tình duyên. Nữ tử kia tiến cung khiến mọi thứ đảo lộn trong chớp mắt…
Thấy thái giám ngây người, Hoàn Nhan Dực Trác càng thêm sốt ruột:
- A Sương đâu? Nàng đâu khụ… khụ…
- Bệ hạ, người bình tĩnh chút, Hoàng hậu nương nương đang ở bên ngoài cùng thái y nói chuyện.
- Gọi nàng vào cho trẫm…trẫm khụ khụ…- Hoàn Nhan Dực Trác ho khan liên tục, vẻ mặt thống khổ đau đớn. Giang công công bên cạnh sợ tái mặt, cao giọng thét:
- Thái y, thái y đâu?
Sau đó là nhóm thái y hấp tấp chạy vào, vội vàng xem tình trạng của bệ hạ nhưng hắn lại chỉ hấp hối nóng nảy:
- A Sương…A Sương của trẫm- Đôi đồng tử mờ mịt như đang tìm kiếm, sau đó hắn nhìn thấy bóng dáng yêu kiều mà mơ hồ sau rèm châu. Là A Sương, là A Sương của hắn. Hoàn Nhan Dực Trác như chết lặng. Bởi nữ nhân mà hắn yêu nhất, đúng là yêu chứ không chỉ là sủng, người mà hắn yêu đến phát điên ấy đang lặng lẽ nhìn hắn qua rèm châu. Ánh mắt của nàng đủ mọi cảm xúc..
Căm hận, sung sướng, và vô cùng miệt thị.
Nàng, một chút thương hại cũng không bố thí cho hắn, chỉ đắc ý nhìn bộ dáng chật vật thoi thóp của hắn, khóe môi kiều diễm nhướn lên tạo thành độ cong cay nghiệt như đâm thủng trái tim hắn.