Vào một ngày trời trong nắng ấm, rốt cục nàng cũng được phủ thêm 1 tấm lụa trắng, trở thành vợ của Bạch Chấn Hạo. Muốn hỏi Bạch Chấn Hạo là ai ư? Bạch Chấn Hạo là chồng tương lai của nàng, là một người trí giả tuệ nhãn cao siêu, mới có thể ở trong biển người mờ mịt, lựa chọn nàng. Lúc này đây, vì để có thể đem bản thân gả ra ngoài, trước sau chỉ tốn thời gian ba tháng không hơn không kém, hoàn toàn nắm giữ lý luận tối ưu: kinh tế lợi ích và khái niệm thực tế, thuận lợi đem chính mình theo chủ nghĩa độc thân tiến đến giai đoạn đã kết hôn.
Đương nhiên, nàng nên cảm tạ trời phật đã để cho nàng được thuận lợi gả đi, nên liên tiếp phóng sát nam nhân của nàng, nếu không có thất bại rõ mồn một trước mắt nhắc nhở nàng, kích thích nàng, chỉ sợ hiện tại nàng vẫn còn đần độn không thể tỉnh lại, không biết phải cáo biệt độc thân như thế nào, rời xa cái vòng luẩn quẩn này.
Trăm ngàn lần không cần vọng tưởng, lễ vật sẽ từ trên trời rơi xuống! Bình thường trên trời rơi xuống không phải phân chim thì chính là máy bay, cho nên cũng đừng nghĩ rằng nàng vận khí tốt. Để gả được ra ngoài nàng phải hy sinh mới đổi lấy thành công hôm nay. Muốn có cuộc hôn nhân hoàn mỹ thì trước hết phải là 1 diễn viên xuất sắc!
Bạch Chấn Hạo muốn nở mày nở mặt, không muốn giữa vợ chồng có tranh cãi ầm ĩ, muốn nàng làm vợ hiền mẹ đảm. Tuy rằng nàng không hoàn toàn phù hợp điều kiện. Nhưng vì Bạch Chấn Hạo, nàng liền cố gắng trở thành người phụ nữ như vậy, cho dù là giả bộ đoan trang thì nàng cũng làm!
Nàng nhịn đau dứt bỏ thứ nàng quí nhất, rưng rưng làm bộ đã quên. Nàng nhiệt tình yêu thương quyền đạo, nhu đạo, cho nên, hiện tại nàng đã thành công, dựa vào tính nhẫn nại của nàng.
Thánh đường trang nghiêm, nhạc nền đám cưới chính thức vang lên...... Xa theo Pháp quốc, Dư Xảo Xảo một thân lụa trắng lả lướt đi tới, có vẻ đây là một sự kết hợp độc đáo. Ánh đèn thủy tinh chiếu xuống nền, làm cho chiếc váy của Dư Xảo Xảo càng trở nên nổi bật. Dư Xảo Xảo được cha dắt vào Thánh đường, chậm rãi tiêu sái bước đi trên nền thảm đỏ. Chú rể của nàng mặc lễ phục màu trắng, kiên định đứng đó chờ nàng đi tới. Nàng kết hôn, rốt cục cũng kết hôn, vì giờ khắc này, nàng đã phải chờ đợi hơn hai mươi năm của cuộc đời.
Đi qua thảm đỏ, cha tự tay đem nàng giao cho Bạch Chấn Hạo, dưới sự dẫn dắt của hắn, bọn họ sóng vai đứng ở trước thánh đàn, đầy bụng cảm kích mục sư chứng hôn cho bọn họ:
“Bạch Chấn Hạo, con nguyện lấy Dư Xảo Xảo làm vợ, bất luận ốm đau bệnh tật, vĩnh viễn không tách rời sao?”
“Con nguyện ý.” Bạch Chấn Hạo đáp chắc chắc.
“Dư Xảo Xảo, con nguyện ý gả cho Bạch Chấn Hạo, bất luận ốm đau bệnh tật, vĩnh viễn không tách rời sao?”
Nàng xấu hổ nhìn người nam nhân bên cạnh, nàng cố gắng kiềm nén niềm vui sướng, kêu bản thân tạm thời bình tĩnh không để làm hỏng giờ phút linh thiêng này.
“Con, con nguyện ý......” Khoảnh khắc nói ra được lời đó, nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hai người trao nhẫn cưới xong, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Đột nhiên hắn nâng đầu nàng lên, tiếp theo ở trước mặt mọi người hôn nàng ……..
Một phút trôi qua……….
Hai phút trôi qua ……..
Ai, ai, ai, hôn lâu như vậy, có phải hay không rất… mãnh liệt? Dư Xảo Xảo mặt đỏ lên ngoan ngoãn tiếp nhận nụ hôn này, cho đến khi nàng sắp thiếu dưỡng khí ngất đi một giây, nàng mới vụng trộm khẩn cầu hắn, cầu hắn buông tha nàng. Bạch Chấn Hạo vẫn còn chưa hôn đã, không đành lòng nhưng vẫn phải thả nàng ra. Trong nháy mắt, nàng thấy trong mắt hắn xuất hiện vẻ si mê nuối tiếc, nàng chưa từng gặp qua Bạch Chấn Hạo có vẻ mặt như thế!!!! Không quan hệ, từ hôm nay trở đi, bọn họ là vợ chồng, cho đến khi phát hiện ra chân tướng, chỉ hi vọng sẽ không làm người người kinh ngạc.