Chín giờ rưỡi tối, tuyết nhỏ.
Sân bay đèn đuốc rực rỡ, hành khách tới lui như thoi đưa.
Taxi xếp thành hàng dài, lần lượt chờ khách hàng lên xe.
Một chiếc taxi chậm rãi dừng lại ở phía trước, một vị khách mặc áo lông ngắn màu đen, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang từ trong sảnh chờ bước ra.
Cậu đeo balo và chỉ kéo theo một chiếc vali nhỏ.
Tài xế chờ cậu ngồi vào xe, hỏi, “Chào quý khách, cháu đi đâu?”
Tân Lạc tháo mũ xuống, tùy tiện khẩy tóc của mình, báo địa chỉ.
Giọng của cậu rất dễ nghe, mang theo một chút vị trong trẻo của thiếu niên.
Dưới tóc mái là mi mắt thanh tú, vừa nói chuyện vừa tháo khẩu trang, gương mặt tuấn dật tỏa nắng, là vẻ đẹp mà màn đêm cũng không tài nào che giấu được.
Tài xế nhìn liếc qua gương chiếu hậu, không khỏi tò mò.
Chàng trai tuấn tú như vậy, vừa nhìn là biết rất được yêu thích, thế nhưng đêm giao thừa không đi chơi với bạn mà lại lủi thủi đi một mình… Ông hỏi: “Cháu đến đây để ăn Tết hay là về nhà?”
Tân Lạc nói: “Về nhà ạ.”
Tài xế vỡ lẽ: “Nghỉ lễ về quê ăn Tết à.”
Tân Lạc cười cười: “Coi như là vậy đi ạ.”
Nào chỉ là nghỉ lễ, cậu thầm nghĩ.
Cậu đã nghỉ hưu luôn rồi.
Chiếc taxi rời khỏi sân bay, đi vào đường cao tốc.
Đèn neon lập lòe phía xa xa, toát lên ánh lờ mờ trong trận tuyết nhỏ.
Tân Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ, thất thần một lúc, bất chợt nhận ra cậu đã hoàn toàn rời khỏi sân đấu đó, giải nghệ về nhà rồi.
Vào lúc này, chuông điện thoại bỗng vang lên.
Cậu nghe máy, đầu bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc của cậu em họ: “Anh họ, đã hạ cánh chưa?”
Tân Lạc nói: “Rồi, đang về đây.”
Em họ lại hỏi: “Bên đó có tuyết không?”
Tân Lạc đáp: “Tuyết nhỏ.”
Em họ liền có chút sốt ruột: “Ở nhà cũng có tuyết rồi, thế… mấy giờ anh mới về tới?”
Tân Lạc cười một tiếng: “Không biết nữa.”
Hiện giờ game thực tế ảo đang rất hot, em họ cậu cũng có chơi.
Dạo gần đây trò chơi đang diễn ra hoạt động, hạn chót đăng ký là tối nay, tất cả người chơi cấp 30 trở lên đều có thể tham gia.
Hoạt động lần này báo danh theo hình thức đội nhỏ, em họ biết cậu giải nghệ liền ngấp nghé, muốn lôi kéo cậu chơi chung.
Kế hoạch của hai người họ là tối nay Tân Lạc về nhà tạo tài khoản, trước 0 giờ cày lên cấp 30.
Đây chỉ mới là giai đoạn đăng ký, còn một khoảng thời gian nữa mới đến sự kiện chính thức, đủ để Tân Lạc thăng cấp và hiểu rõ về trò chơi.
Tuy nhiên, kế hoạch đã xảy ra biến cố.
Một trận tuyết nhỏ bất chợt đã làm tăng độ khó của chuyến đi, dù cho bây giờ tuyết vẫn chưa phủ kín đường cao tốc, nhưng tài xế cũng không thể lái nhanh như bình thường được.
Tân Lạc thong dong nói, “Đây là nồi của mày, nếu mày báo với anh trước vài ngày thì anh đã tạo acc xong từ đời nào rồi.”
Đầu dây bên kia rất sốt ruột: “Em cũng vừa mới chuyện biết đối thủ một mất một còn của mình cũng đăng ký mà, bọn em đã lập kèo rồi, đứa nào thua là phải nhận cha ngay tại chỗ!”
Tân Lạc vui vẻ: “Chuyện bé tí tẹo, không phải chỉ là nhận cha thôi sao.”
Em họ kêu la thảm thiết: “Anh đang nói tiếng người đó hả, em nhận ai làm cha cũng được, duy chỉ nó là không được!”
Cậu nhóc thử kéo Tân Lạc chết chung: “Hơn nữa nếu em có thêm một người cha, thế không phải anh sẽ có thêm một người chú sao! Đường đường là đương kim vô địch thế giới mà gọi một đứa nhóc học cấp ba là chú, anh vui nổi hả!”
Tân Lạc nói như lẽ đương nhiên: “Nổi chứ.”
Cậu cực kỳ tri kỷ: “Không cần phải suy xét cho anh, anh không sao đâu, được hết á.”
Em họ nghĩ đến cái tiết tháo của cậu, chợt nghẹn ứ.
Giới esports của bọn họ quả thực là có độc, người có tốt đến mấy thì tiến vào đó bao nhiêu năm, liêm sỉ liền rớt hết bấy nhiêu điểm.
Tân Lạc vươn tay kéo mở balo, lấy kính thực tế ảo ra, cho cậu nhóc một biện pháp: “Bằng không thì làm gì được giờ? Hay là mày tìm đại người nào đó tổ đội đi, có lẽ còn mạnh hơn anh nữa đó, anh chơi thực tế ảo chưa chắc đã hay.”
Em họ nói không chút nghĩ ngợi: “Anh của em nói gì thế, với kỹ thuật của anh, có cùi bắp đến mấy thì vẫn mạnh hơn người qua đường!”
Cậu nhóc nghĩ ra một cách, lấy lòng nói: “Anh đã tải game rồi đúng không? Trên xe vẫn chơi được đó.”
Bọn họ chỉ là một đội tạm thời, vì để tiết kiệm thời gian nên đã hẹn nhau là sẽ tải game về kính thực tế ảo trước.
Thời buổi này, kính thực tế ảo chính là thần khí cần thiết cho những chuyến đi dài, anh của nhóc nhất định có mang theo bên người.
Cậu nhóc đang định nịnh nọt, khuyên thêm vài câu thì liền nghe Tân Lạc thở dài một hơi.
“Anh cũng lực bất tòng tâm thôi,” Tân Lạc xoay kính thực tế ảo, giọng điệu tiếc nuối cực kỳ thật trân, “Balo nhỏ quá không nhét vào được nên anh để kính ở trong vali, mà vali đang ở sau cốp xe.”
Em họ không ngờ chuyện lại thành ra như này, trực tiếp vỡ giọng: “——Hả?”
Tân Lạc im lặng một lúc.
Cậu thầm đếm đến ba, nghe thấy tiếng la ó thảm thiết đầy thân thuộc, không nhịn được cười thành tiếng, lương tâm rốt cuộc cũng online.
Cậu cười nói: “Trêu mày đấy, giờ anh tạo acc đây.”
Đầu dây bên kia đột nhiên im bặt.
Đại khái là muốn mắng nhưng lại cố gắng nuốt trở về, hai giây sau mới truyền đến giọng nói vừa bất lực vừa phủng nịnh: “Vâng anh, thế em vào game chờ anh.”
Tân Lạc cúp máy, đeo kính thực tế ảo lên, tìm thấy một biểu tượng xa lạ, nhấn vào.
Nhanh nhẹn hoàn tất đăng ký, cậu tiếng vào sảnh tạo tài khoản với tiếng nhạc nền vang bên tai.
“Nguyên Vũ” là trò chơi thực tế ảo mmorpg* cực kỳ hot trong nửa năm nay, một trong những điểm đặc sắc nhất của nó chính là không chia vai trò.
(*mmorpg: Massively Multiplayer Online Role-Playing Game hay còn gọi là game nhập vai, là sự kết hợp giữa các trò chơi trực tuyến nhiều người chơi, trong đó người chơi sẽ tương tác với nhau trong một thế giới ảo.)
Các trò chơi mmorpg khác thường sẽ phân chia vai trò cụ thể như đấu sĩ, trị liệu, sát thủ vân vân, nhưng “Nguyên Vũ” thì không, nó chỉ có thuộc tính cơ bản, tức kim mộc thủy hỏa thổ.
Ngoài ra còn có một số thuộc tính đặc biệt hoặc biến dị, có thể nhận được trong quá trình chơi.
Mà đi kèm với thuộc tính chính là hàng loạt các kỹ năng dùng chung và dùng riêng, người chơi có thể lựa chọn dựa theo nhu cầu cá nhân.
Hệ thống sẽ đề cử vài bộ kỹ năng thông dụng, dựa theo những hướng dẫn này, người chơi có thể phối hợp và tạo ra những thuộc tính nhân vật như cận chiến hay đánh xa theo lệ thường, cũng tương đương với việc xác định vai trò.
Có điều bởi vì mức độ tự do cao, rất nhiều người chơi sẽ không ngoan ngoãn đi theo lối mòn, mà sẽ mặc đủ loại đủ kiểu trang bị.
Tất nhiên, hiện giờ Tân Lạc chỉ có thể nhìn thấy thuộc tính ban đầu, tạm thời vẫn chưa thấy được những kỹ năng đó.
Cậu đọc hết năm phần giới thiệu, lựa chọn thuộc tính hỏa, nhận ID, tiếp đến chỉ còn phần tạo hình.
Toàn bộ bức tường phía trước sảnh chờ đều là gương, lơ lửng trên màn hình bán trong suốt kia là các tùy chọn để tinh chỉnh ngũ quan khuôn mặt.
Giống với các trò chơi khác, người chơi có thể sử dụng khuôn mặt có sẵn của hệ thống, cũng có thể tự mình thiết kế.
Tân Lạc rất nổi tiếng ở Liên Minh, tuy rằng đã giải nghệ, nhưng cậu vẫn tương đối chú trọng hình tượng.
Cậu đứng trước gương nghiêm túc nghiên cứu một lúc, xác nhận lại rằng mình quá là đẹp trai, lúc này mới hài lòng đóng giao diện, đi đến trước một cánh cửa.
Mở cửa ra, bên ngoài là thế giới của trò chơi.
Cậu vặn nắm cửa, rảo bước tiến vào quầng sáng.
Bất chợt, một trận còi chói tai cùng tiếng phanh xe truyền tới, tiếng hét đầy hoảng sợ của tài xế át đi tiếng nhạc nền trò chơi.
Lòng cậu trăm mối ngổn ngang, còn chưa kịp tháo kính xuống, cơ thể đã bị một lực cực lớn chi phối, không khống chế được mà ngã nhào về phía trước.
Đầu cậu chợt đau nhói, trong lúc hoảng hốt, cậu dường như nhìn thấy một luồng ánh vàng, ngay sau đó liền mất đi ý thức.
Trong trò chơi, một thông báo màu vàng rực rỡ hiện lên trên toàn server.
[Hệ thống] Ngân hà tương tiếp, linh vận sơ giáng, chúc mừng ma tướng Chu Minh nhận được trứng linh thú!
Toàn bộ server lặng phắc trong thoáng chốc rồi liền bùng nổ.
[Thế giới] Cùng Đường Có Lối:???
[Thế giới] Nghe Trăng Sáng Hát Ca:!!!
[Thế giới] Quả Bưởi: Linh thú!
[Thế giới] Tiền Thuận Tâm: Wow [chảy nước miếng]
[Thế giới] Mousse Dâu Tây: Hoạt động lần này có cả trứng linh thú á!
[Thế giới] Trời Tối Tắt Đèn: A a a tui cũng muốn nữa!
[Thế giới] Tiêu Người Tốt: Quả nhiên tôi và đại lão* không chơi cùng một trò chơi…
(*大佬: Ở bên Trung, mọi người thường gọi những người chơi tương đối vip pro là đại lão.)
[Thế giới] Phất Trong Một Đêm: Gửi ảnh cho nhìn miếng với.
[đáng thương]
[Thế giới] Nồi Gang Hầm Thịt: Trứng to tầm nào?
[Thế giới] Tứ Thiên Dao: Xem ra hệ thống linh thú mà đợt trước thông báo sắp phát hành rồi.
Kênh chat cực kỳ náo nhiệt, vô số người chơi kêu muốn xem trứng linh thú.
Có bạn bè của Chu Minh trực tiếp nhắn tin riêng, muốn hỏi thăm tình hình cụ thể.
Nhưng tiếc là chính chủ nhận thưởng xong liền offline, mãi đến ngày hôm sau mới online trả lời tin nhắn.
Vừa hay, một trong những đồng đội tổ đội làm hoạt động chung với anh ngày hôm qua cũng đứng gần đó, kích động mà mò lại gần: “Trứng của linh thú gì đó, thời gian ấp bao lâu, cần làm nhiệm vụ phá vỏ không?”
Thời Minh Chu thống nhất cho ba chữ: “Chưa có xem.”
Khóe miệng người bạn kia giật giật: “…Cậu được thật đó.”
Có điều tính cách của Thời Minh Chu chính là như vậy đấy, hắn còn lạ gì anh nữa.
Hắn đi theo Thời Minh Chu rảo bước vào chính điện trong thành, định bụng sẽ nghiên cứu quả trứng linh thú đầu tiên của toàn server này một chút, tầm mắt lơ đãng đảo qua, nhìn thấy tin tức nhảy lên từ kênh chat, tức khắc liền dừng chân: “Vãi nồi!”
Từ khi Thời Minh Chu quen biết hắn đến nay, số lần nghe hắn văng phụ khoa chỉ đếm trên đầu ngón tay, không khỏi quay đầu lại: “Sao vậy?”
Người bạn kia nói: “Kênh thế giới.”
Thời Minh Chu vốn tưởng rằng game lại ra cốt truyện mới hay là có chuyện lớn gì, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện là không phải.
Nội dung trò chuyện hình như là về hot search hôm nay.
[Thế giới] Tuệ Tuệ Nha: [khóc lớn] [khóc lớn] [khóc lớn]
[Thế giới] Đa Tình Như Mạng: Tôi mới vừa mới thành fan của cậu ấy mà!
[Thế giới] Vitamin: Rốt cuộc mấy người đang nói ai vậy?
[Thế giới] Anh Thang Đứng Dậy: Tự đi xem hot search đi.
[Thế giới] Yếm Sí: Cho nên bây giờ cậu ấy thế nào rồi?
[Thế giới] Cà Phê Kem: Trên thông báo nói là dấu hiệu sinh mạng đã ổn định.
[Thế giới] Cái Đuôi Nhỏ Trụi Lông: Thế là tốt rồi.
[Thế giới] Tây X Tây: Nhưng nguồn tin vỉa hè bảo là cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại, nếu không ổn thì phải kéo đi đóng băng, không biết có thật không nữa.
[Thế giới] Lạc Lạc Đẹp Trai Nhất: Cục cưng của tui nhất định đừng xảy ra chuyện gì nha a a a!
Thời Minh Chu đã hiểu đại khái, chỉ là không rõ đương sự cụ thể đang bị gì.
Có người đăng ảnh lên kênh chat, gương mặt của Tân Lạc lúc thì ngọt ngào lúc thì mặn mà, thành công khiến cho một đám người thương mến cầu phúc cho cậu.
Thời Minh Chu cảm thấy có chút quen mắt, thoát ra đi xem hot search mới biết được nguyên do, hóa ra là tuyển thủ esports.
Anh quay lại game liền hỏi: “Cái trận đấu mà dạo trước các cậu thức khuya xem có cậu ta trong đó?”
Người bạn kia “Ừ” một tiếng, giới thiệu: “Luo, rừng của đội vô địch, là thần rừng mà Liên Minh công nhận.”
“Cậu ấy giành được chức vô địch liền giải nghệ, nói là phải đi học đại học, ai ngờ trên đường về nhà lại bị tai nạn,” Tâm trạng của hắn rất phức tạp, thở dài một hơi, “Còn trẻ như vậy, hi vọng là không sao.”
Thần rừng của Liên Minh giờ phút này vừa mới khôi phục được ý thức.
Chỉ thấy trước mắt là một mảng đen kịt, một chút ánh sáng cũng không có.
Đầu óc cậu vẫn còn mơ màng, nhìn một vòng trên dưới trái phải, nghi hoặc hỏi: “Tình huống gì thế này, đây là đâu?”
Cùng lúc đó, Thời Minh Chu, người vừa nhiều chuyện xong, đã điều chỉnh lại tâm trạng, quay lại vấn đề ban đầu, thả trứng linh thú ra.
Trong đại điện trống trải, giọng nói này vang lên cực kỳ rõ ràng.
Hai người đồng loạt sửng sốt, ngay sau đó người bạn kia liền kinh ngạc thốt lên: “Một quả trứng linh thú như mi thế mà lại biết nói!”
Tân Lạc ngây ngốc: “…Hả?”.
Danh Sách Chương: