Trên trời mây đen âm u màu tím dần kéo đến, một tia sét đột nhiên giáng xuống, nổ tung.
Ánh sáng chói mắt bao trùm lên cả bầu trời, rồi sau đó mưa to tầm tã trút xuống.
Tia chớp màu tím như một con rồng, xẹt qua bầu trời.
Lại là một ngày lịch kiếp khác.
Một thanh niên cà lơ phất phơ từ trong ma cung bước ra, nam tử này có khuôn mặt đẹp tuyệt trần, đang nở nụ cười, bộ dạng lười biếng, trên người mặc một bộ y phục màu tím vừa đẹp mắt lại vừa thần bí.
Hắn chính là sự tồn tại mạnh nhất thế gian —— Ma quân Quý Thẩm.
Quý Thẩm đứng chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn vòng xoáy màu tím đang không ngừng mở rộng giữa không trung, hơi nhíu mày.
Lần này thiên kiếp tới khí thế rào rạt, uy lực chỉ sợ là tăng gấp mấy trăm lần so với trước.
Nếu không chuẩn bị lập trận sẵn sàng nghênh địch, lần này chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.
Nghĩ đến đây, hắn mở ra kết giới, cẩn thận từ trong ngực lấy ra một hạt châu màu xám, rồi sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ, “Bé yêu, lần này dựa cả vào ngươi.”
Hạt châu lập tức tỏa ra thứ ánh sáng màu xanh lạnh băng, bao phủ toàn thân Quý Thẩm.
Hạt châu trong tay hắn có tên gọi là Băng Mạch Châu, có công dụng là ngăn cản thiên kiếp.
Băng Mạch Châu chậm rãi sáng lên, một vầng sáng trắng bao trùm lên hắn.
Quý Thẩm thở dài nhẹ nhõm một hơi, môi hơi mím lại.
Chỉ cần hạt châu này còn ở trong tay, về cơ bản hắn sẽ không phải chịu thương tổn.
Nụ cười vừa mới hiện ra trên khóe môi, một bóng trắng bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.
Hắn theo phản xạ tìm chỗ trốn, lại bị người nọ trực tiếp tóm lấy mạch môn*.
*Vị trí mạch đập cách nửa tấc so với ngon cái
“Không được nhúc nhích.” Một giọng nói lạnh lùng xa lạ vang lên ở bên tai.
Quý Thẩm nở một nụ cười lạnh, xoay người không chút nghĩ ngợi liền đánh một chưởng! Một chưởng này tuy không có chút phân lượng nào, nhưng nếu thật sự trúng vào người đối diện thì người nọ một mảnh vụn cũng không còn.
Không nghĩ tới một chưởng này lại rơi vào hư không, Quý Thẩm chỉ cảm thấy hoa hoa mắt.
Bóng trắng kia bỗng chốc tung người, bay ra cách đó mấy thước.
Tới lần thứ hai nhìn qua, Quý Thẩm híp lại đôi mắt, ngước mặt, lập tức dừng lại.
Người nọ mặc một bộ đồ màu trắng, cầm theo một chiếc dù màu xanh, khuôn mặt giấu dưới chiếc dù không thể nhìn rõ.
Quanh thân y dường như được sương mù bao phủ, mang theo cảm giác thần bí và khó nắm bắt.
Lúc này mưa gió cuồng loạn giăng kín đầy trời, y giống như một bức tranh thuỷ mặc đạm mạc xuất chúng, mang theo vẻ lạnh lẽo không nhiễm bụi trần.
Thế nhưng linh khí quanh thân lại mạnh mẽ khủng bố, người này không thể khinh thường.
Quý Thẩm trong mắt hiện lên một tia hứng thú, lười biếng nói: “Nơi này không hoa để ngắm, không trăng để xem, tiên thượng đêm khuya đến thăm, chẳng lẽ là muốn cùng bổn tọa thắp nến tâm sự suốt đêm, hay là ngủ chung một giường?”
Hắn từ trước đến nay đối với những thứ xinh đẹp vẫn luôn kiên nhẫn, người trước mặt tuy che khuất dung mạo nhưng khí chất trên người cực kỳ kinh diễm.
Bởi vậy dù là giây tiếp theo có bị đánh hạ, hắn vẫn có thể thảnh thảnh thơi thơi trêu chọc người khác.
Người nọ hơi hơi nâng dù, khuôn mặt như ẩn như hiện bên trong đám mây mù, chỉ lộ ra một đôi con ngươi lạnh nhạt: “Đa tạ.” Giọng nói không mang theo chút hơi ấm nào.
Cảm tạ cái gì? Tạ hắn giữ cho y một mạng? Mỹ nhân này tuy có lạnh lùng, nhưng cũng có chút thú vị.
Trêu đùa mỹ nhân lạnh lùng thì càng có cảm giác.
Quý Thẩm hứng thú ngày càng cao, trong đôi mắt đào hoa tràn ngập ý cười: “Sao? Muốn nói lời cảm tạ ta, không bằng ở lại đây cùng ta……”
Lời còn chưa dứt, tầm mắt hắn chợt dừng lại ở trên tay người nọ, sắc mặt khẽ biến!
Trong tay người nọ không biết từ khi nào lại cầm một hạt băng châu màu xanh.
Giờ phút này hạt châu kia được bao phủ bởi một ánh sáng rực rỡ, lẳng lặng nằm ở trong lòng bàn tay như ngọc của người nọ.
Đúng là hạt Băng Mạch Châu vừa hãy còn cài ở trên đầu hắn!
Thế nhưng bằng cách nào, y có thể lấy hạt châu của hắn?
Đôi mắt hắn trở nên sắc lạnh, giây tiếp theo thân hình bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh người mặc đồ trắng kia, động tác nhanh như một bóng ma, từ bàn tay trống không biến ra một loại binh khí, tấn công từ một góc độ tinh xảo.
Bàn tay như ngọc của bạch y nhân nhẹ nhàng bắn ra, đánh rớt chuỷ thủ* trên tay hắn, mà hắn thì một mảnh góc áo của người nọ cũng chưa chạm vào được.
*Chủy thủ: một loại kiếm ngắn hoặc dao găm.
Cao thủ so chiêu, một chiêu đã phân cao thấp.
Chỉ cần một chiêu này, Quý Thẩm liền biết này nam tử mặc đồ trắng thần bí này công lực chỉ sợ là cao hơn hắn rất nhiều.Từ khi nào Giới Tu Chân lại có một nhân vật lợi hại như vậy?
Lần này thiên kiếp tới khí thế rào rạt, lúc này nếu hạt châu bị cướp đi, hắn chỉ sợ sẽ bị đánh tới mức thật sự thê thảm!
Quý Thẩm trong lòng chợt lóe lên vô số ý nghĩ, trên mặt lại cố tỏ ra vẻ bình thản: “Các hạ dáng vẻ trông thì đường hoàng, nếu lại làm ra chuyện trộm cắp này há chẳng phải sẽ mất đi thân phận hay sao?”
Hắn luôn là tuân theo tôn chỉ có thể co được thì dãn cũng được, nếu đã đánh không lại, vậy thì cùng y nói chuyện phân rõ phải trái.
Bạch y nhân kia lẳng lặng đứng cầm dù, y phục một chút cũng không xộc xệch.
Bộ đồ màu trắng nhẹ nhàng lay động trong gió, phảng phất như thể mưa rền gió dữ cũng hóa thành nhiễu chỉ nhu* quấn quanh thân y.
*Nhiễu chỉ nhu: được trích từ câu “Hà ý bách luyện cương, hóa vi nhiễu chỉ nhu” [Tái tặng Lư Thầm] của Lưu Côn.
Ở đây ý chỉ từ cứng thành mềm, lấy nhu thắng cương.
Người nọ nhẹ nhàng mở miệng: “Ta có việc gấp nên phải tùy cơ ứng biến*, xin thứ lỗi.” Y khẽ phất tay, một vật màu tím bay tới.
*Theo nguyên tác là tòng quyền: ý nói gặp phải tình hình thay đổi phải thích nghi, không thể nhất nhất giữ đạo lý thông thường
Ánh mắt Quý Thẩm chợt lóe sáng, giơ tay nhận lấy.
Là một thanh trúc màu tím, thân trúc thân không lớn bằng bàn tay, phía dưới khắc một đóa hoa sen nhỏ tinh xảo, là ấn ký của Hoa Môn Đạo, có tia sáng màu tím chuyển động, vừa thấy liền biết không phải vật tầm thường.
“Tử âm trúc? Tiên thượng quả là mạnh tay, nhưng mà bổn tọa đối với Băng Mạch Châu đặc biệt yêu thích.
Nói vậy tiên thượng hẳn là sẽ không cưỡng cầu lấy đi vật yêu thích của người khác chứ!”
Bạch y nhân kia lại không nhìn hắn, mà lại ngẩng đầu nhìn những đám mây tím quái dị giăng kín đầy trời, hơi hơi nhíu mày, đột nhiên đạp gió bay lên.
Còn dám kiêu ngạo như vậy, Quý Thẩm giận đến mức bật cười: “Muốn chạy?”.
Ánh sáng đỏ rực tràn ngập bầu trời, ma khí cuồn cuộn trong nháy mắt chạm tới nam tử.
Không rõ người nọ làm ra động tác gì, chỉ thấy thứ ánh sáng màu đỏ thẫm mạnh mẽ lan tỏa, sáng rực nửa bầu trời.
Y chắp tay sau lưng giữa luồng sáng đỏ, vẫn giữ bộ dạng lạnh lùng không nhiễm bụi trần.
Y nhẹ nhàng nói: “Ngươi không phải đối thủ của ta, lùi lại đi.” Không phải là một câu vô lý, nhưng mỗi một chữ đều khiến cho Quý Thẩm tức giận đến mức ngứa răng.
Quý Thẩm búng ngón tay một cái, từng đợt tia sáng đỏ mang theo luồng sát khí dữ dội, “Ma giới của bổn tọa cũng không phải là nơi mà ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.”
Bạch y am tử kia dường như hơi khẽ thở dài, hơi nâng bàn tay trắng nõn như ngọc, nhẹ nhàng hóa giải thế công của hắn, còn từ xa điểm vào huyệt đạo của hắn.
Quý Thẩm toàn thân cứng đờ, cuối cùng thì không tài nào động đậy.
Bạch y nhân kia bay ở giữa không trung, phảng phất như một vị minh thần cao cao tại thượng, lạnh lùng, cấm dục, rũ mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng nói ra bốn chữ ——
“Không biết lượng sức.”
“Lão thất phu kia! Mau trả lại hạt châu cho lão tử!!!” Quý Thẩm không cách nào giải huyệt, phẫn nộ chửi thề.
Rốt cuộc không rảnh lo hình tượng, bản thân hắn tự mình tu luyện thành ma quân, còn trở thành một ma quân vừa cường đại vừa tao nhã.
Nhưng hiện tại hắn chỉ muốn băm người nọ thành vạn mảnh đem cho chó ăn!
Hắn liều mạng vận công muốn thoát khỏi sự khống chế mà bạch y nhân tạo ra, lại phát hiện khả năng khống chế của y quá mạnh, công lực của hắn bị phong ấn không cách nào sử dụng được
Đây là yêu nghiệt chạy ra từ cái xó xỉnh nào! Dám ở dưới mí mắt hắn giở trò ăn cướp, quả thực chính là tát bôm bốp vào bản mặt đẹp trai này của hắn!
Bạch y nhân theo gió bay đi xa dần, từ xa xa truyền tới một giọng nói: “Còn dám nói bậy, ngươi đáng bị phạt.”
Không đợi Quý Thẩm cảm thụ được tư vị gì, một trận sấm sét bất ngờ ập tới, đánh xuống ngay trước mặt hắn! Mà thân hình hắn đang bị quản chế, căn bản không cách nào né tránh, chỉ có thể nhắm mắt lại chịu đựng.
Trận sấm sét này qua đi, khống chế trên người hắn dường như tự động giải khai, nội lực lại lần nữa được khai thông trào dâng trong cơ thể, nhanh chóng tự chữa trị kinh mạch bị thương.
Hắn lảo đảo đứng lên, nhìn về phía bạch y nhân sớm khuất bóng từ lâu, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Thù này, Quý Thẩm hắn nhớ kỹ.
Mà đúng lúc này, mây trên trời quay cuồng như điên, một quả cầu ánh sáng đang dần dần hình thành, nhanh chóng tích tụ năng lượng, những tia sét màu tím bao quanh quả cầu tỏa ra ánh sáng chói mắt khiến cả bầu trời đêm bừng sáng như ban ngày.
Quý Thẩm ngước mắt nhìn trời, rốt cuộc đã nhận ra điều gì đó không đúng.
Đây…… Căn bản không phải thiên kiếp, mà là bị trời đánh* trong truyền thuyết! Đó là sự phán quyết chuyên dành cho những kẻ tội ác tày trời.
*Theo nguyên tác là thiên thẩm: sự thẩm tra, phán xét của trời
Không đợi hắn phản ứng lại, quả cầu ánh sáng khổng lồ đã bao phủ cả người hắn.
Quanh người hắn từng tầng kết giới không ngừng bị phá vỡ rồi lại không ngừng được tái tạo, nhưng tốc độ thiết lập kết giới không đuổi kịp tốc độ tan vỡ.
Cả người đều lộ ra dưới ánh sáng của quả cầu, vô số luồng lửa điện xuyên qua khắp cơ thể hắn, nỗi đau này như bị chém thành trăm nghìn mảnh! Một tia sáng màu tím vụt lóe lên, rồi nhanh chóng biến mất.
“Quý Thẩm!” Có một giọng nói từ xa đang tiến lại gần, âm thanh tràn đầy sự nôn nóng và hoảng sợ.
Quý Thẩm cảm giác yêu lực trong cơ thể đang dần dần tiêu tán, máu không ngừng phun ra, thần trí cũng dần mơ hồ, nhưng khát vọng sinh tồn quá lớn khiến cho hắn nỗ lực bảo vệ tâm mạch.
Trước khi mất đi ý thức, trong đầu hắn chỉ lặp đi lặp lại quanh quẩn một câu ——
Cha bố nó chứ!
————————–
Tác giả có lời muốn nói: Đào hố, phong lưu yêu nghiệt bị cưỡng chế thành thụ, cái này bản công tử thích nhất……
Sức mạnh vũ lực quyết định công thụ *La hét*..
Danh Sách Chương: