• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhậm Nhiễm nhìn chăm chăm lên trần nhà, đây là đêm đầu tiên cô vào ở Thanh Thượng Viên, cô lật người cố nhắm mắt lại, nhưng làm sao cũng không thể ngăn cản được âm thanh xấu hổ từ căn phòng cách vách cứ văng vẳng bên tai.Tiếng rên rỉ mỗi lúc một lớn cứ như vuốt mèo cào vào lòng cô khiến cô tâm thần không yên, Nhậm Nhiễm mím chặt môi, cổ họng càng lúc càng khô khốc, cô ngồi dậy cầm ly nước trên bàn uống từng ngụm."Đừng mà…nhẹ một chút…a…"Ly nước trong tay bị cô siết chặt, đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệt.Thật ra phòng cách vách mới là phòng ngủ chính, còn người đang trình diễn màn xuân cung đồ bên đó chính là vị hôn phu của cô cùng ả tình nhân của y.Nhậm Nhiễm chỉ cảm thấy thái dương đau nhói, mặc dù cô đối với cuộc hôn nhân này không có trông chờ gì nhưng cũng không thể để người ta giẫm lên đầu cô được.Suy nghĩ một hồi, Nhậm Nhiễm đứng dậy đi vào phòng tắm, đổ đầy một chậu nước rồi bưng ra ngoài, từ nhỏ cô đã chẳng có ai kèm cặp, tức lên rồi cái gì cũng làm ra được.Cô đứng trước cửa phòng ngủ chính, một tay ôm chậu nước, một tay gõ cửa phòng."Cút!" Giọng của một người đàn ông bực bội la lên.Nhậm Nhiễm giả vờ không nghe, tiếp tục gõ cửa, càng gõ càng lớn tiếng, sau đó dứt khoát dùng tay đập luôn, cả người tràn đầy khí thế giống như muốn đem cả cánh cửa tháo rời ra khỏi khung vậy.Mà ở bên kia cánh cửa, Lăng Trình Tiện đang ngồi bên mép giường, ngón tay mảnh khảnh thong thả cởi từng khuy áo, xương quai xanh ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi khiến người phụ nữ ngồi trên giường hận không thể nhào qua ngay lập tức.Người phụ nữ nhích lại gần rồi vươn bàn tay sơn màu lòe loẹt ra, đáng tiếc lòng bàn tay còn chưa kịp chạm đến thì đã bị vô tình hất văng đi.

Ả ngẩng đầu lên thì thấy Lăng Trình Tiện đang lạnh lùng nhìn mình, một cơn tê dại chạy dọc sống lưng khiến cả người vô thức co lại một góc.Lăng Trình Tiện đứng dậy, ngực rộng eo thon cùng đường cong cơ bắp như được tinh tế điêu khắc khiến người khác không thể rời mắt.Y vừa đi về phía cửa vừa nói: "Ai sủa ở đây…."Đợi khi đến trước cửa, Lăng Trình Tiện cởi chiếc áo sơ mi trắng đang mặc ra rồi tùy tiện ném xuống đất, làm xong hết y mới mở cửa, y biết rõ đứng ngoài cửa phòng là ai, cũng biết việc này đối với cô ta là sỉ nhục lớn đến cỡ nào.Quả nhiên đứng trước cửa là vị hôn thê của y, Lăng Trình Tiện nhìn Nhậm Nhiễm, tựa người vào cửa rồi lười nhác lên tiếng "Cô…"Chỉ là khi y vừa mới mở miệng, một chậu nước lạnh băng đã dội thẳng vào gương mặt anh tuấn của y.


Lăng Trình Tiện theo bản năng nhắm mắt lại, những giọt nước theo mấy lọn tóc của y tí tách rơi xuống sàn nhà, cả người cứng ngắc, thậm chí y còn có chút hối hận vừa nãy mới cởi áo sơ mi ra."Có chuyện gì vậy?" Người phụ nữ đang nằm trên giường thì thấy một đống nước tràn vào phòng, cô ả liền lật đật ngồi dậy, áo quần xốc xếch chạy ra ngoài.Lăng Trình Tiện đưa tay lên vuốt mặt, trừng mắt nhìn Nhậm Nhiễm như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.Cô hơi hoảng sợ nhưng vẫn cố đứng yên bất động.

"Tôi sợ Lăng tứ thiếu dục hỏa quá lớn, sẽ thiêu hỏng thân thể nên giúp anh hạ hỏa một chút."Lăng Trình Tiện không nói không rằng bước tới muốn động thủ thì đúng lúc quản gia Trần đã lên tới.


Bà nhìn Nhậm Nhiễm, ánh mắt lướt qua người thiếu gia rồi rơi xuống đồ vật trong tay cô, "Thiếu phu nhân, cô đây là….?"Nhậm Nhiễm bình tĩnh để cái chậu trống không xuống đất như thể việc vừa rồi chẳng liên quan gì đến cô.

"Không có gì.


Bà có việc à?""Lão gia và phu nhân đến rồi, muốn cùng thiếu gia và thiếu phu nhân bàn chuyện tiệc cưới." Quản gia Trần lúc này mới chú ý tới sau lưng thiếu gia vẫn còn một người phụ nữ ăn mặc bất chỉnh, gương mặt bà hơi hoảng hốt.Lăng Trình Tiện khẽ nhăn mày, "Ba mẹ tôi mới rời đi không lâu, sau lại trở về nhanh vậy?""Tứ thiếu kết hôn là chuyện lớn, đương nhiên lão gia và phu nhân muốn mọi chuyện phải suôn sẻ, vạn vô nhất thất."Lúc tạt nước khiến đồ ngủ của Nhậm Nhiễm cũng dính không ít nước, cô nhẹ lui bước rồi nói, "Tôi xuống ngay."Sắc mặt của Lăng Trình Tiện càng khó coi, "Cô nếu dám trước mặt ba mẹ tôi nói bậy bạ….."Y không nói hết câu, nhưng chỉ cần không phải kẻ ngốc liền có thể nghe hiểu ý tứ của y, rõ ràng là trần trụi đe dọa.Nhậm Nhiễm xém chút nữa đã quên, nhà họ Lăng trước giờ rất chú trọng gia giáo, dạy dỗ con cái vô cùng nghiêm khắc, Lăng Trình Tiện dám đem phụ nữ ở ngoài về chắc chắn là lén lút vụng trộm mà làm, người lớn trong nhà có lẽ đều bị y qua mặt cả rồi.Nếu là thật vậy e rằng sắp có kịch hay để xem.Nhậm Nhiễm cố ý không thay đồ, cứ như vậy mà đi xuống lầu, Tưởng Linh Thục thấy cô đi xuống gương mặt có chút không vui, "Nhậm Nhiễm, sao con lại ăn mặc như vậy, ai đời con dâu mặc áo ngủ đi gặp ba mẹ chồng chứ?"Nhậm Nhiễm ngồi đối diện ba mẹ chồng, mi mắt nhẹ buông xuống, nhu thuận trả lời " Mẹ, con cũng hết cách, trong phòng khách không có chuẩn bị quần áo của con.""Con có ý gì?" Lăng Chinh không hổ là thương nhân, rất nhanh đã bắt được trọng điểm, "Sao con lại ở phòng khách?"Nhậm Nhiễm cúi đầu, đuôi mắt hơi đỏ, ánh mắt hơi ướt, thoạt nhìn còn có chút ủy khuất "Trình Tiện anh ấy đưa bạn về nhà, bảo con qua phòng khách ngủ ạ."Tưởng Linh Thục kinh ngạc không thôi, ngày mai là kết hôn rồi, vậy mà còn thời gian đem bạn bè về nhà chơi.Không biết nghĩ tới chuyện gì khiến bà đột ngột thay đổi sắc mặt, khi thấy quản gia Trần nháy mắt ra hiệu với bà, Tưởng Linh Thục cắn chặt răng, trong lòng mắng to đứa con trời đánh của mình.Lăng Chinh nhìn phía cầu thang, nén giận bảo "Quản gia, bà đi kêu Trình Tiện xuống.""Dạ."Ước chừng 10 phút sau Lăng Trình Tiện mới xuống lầu.Y vừa cài cúc áo vừa sải bước đi tới, bộ tây trang càng tôn lên dáng vẻ cao gầy cùng đôi chân thon dài của y.

Quần áo ôm sát cơ thể theo từng bước đi của y hiện lên những đường cong cơ bắp hữu lực, Nhậm Mẫn ngước mắt, không khỏi tán thưởng gương mặt anh tuấn của vị hôn phu, đầu tiên là quai hàm cương nghị nam tính, tiếp theo là cánh môi mỏng nhạt màu, cuối cùng là sóng mũi cao thẳng, tổng thể nhìn lên cho người khác cảm giác vừa cao ngạo vừa lạnh lùng.Giá trị nhan sắc quả thật rất cao, đáng tiếc nhân cách lại bị chó gặm.Lăng Trình Tiện rảo bước tới gần họ rồi kêu "Ba, mẹ."Tưởng Linh Thục kéo tay con trai, để y ngồi cạnh mình.Sắc mặt Lăng Chinh nghiêm nghị, con trai vừa ngồi xuống liền hỏi thẳng ngay, "Con đưa bạn về đây?""Ai nói vậy?" Lăng Trình Tiện ngay lập tức nhìn về phía Nhậm Nhiễm, cô mặc váy ngủ rộng rãi, cổ áo hơi mở lộ ra xương quai xanh, xem ra còn rất xinh đẹp.Nhậm Nhiễm cũng không chịu yếu thế, trừng mắt nhìn ngược lại y, đôi mắt xinh đẹp vừa mang chút ngây thơ lại có nét quyến rũ khiến Lăng Trình Tiện có chút thất thần."Nếu không có vậy làm cái gì giờ này mới xuống tới?"Lăng Trình Tiện mặt không đổi sắc mà bịa chuyện "Làm việc thôi, con mới làm được một nữa thì bị quản gia kêu rồi, con đi tắm một chút, Nhậm Nhiễm lo mọi người đợi lâu mới đi xuống trước."Tưởng Linh Thục nhìn quản gia "Quản gia Trần, có phải vậy không?”"Dạ phải, phu nhân."Lăng Trình Tiện bắt chéo chân, mũi chân nhẹ lắc, ánh mắt nhìn Nhậm Nhiễm không giấu nổi vẻ đắc ý.Muốn hố y? Cũng không xem Thanh Thượng Viên là địa bàn của ai, người ở đây trung thành với ai.


Cô ta còn chưa đủ tư cách chơi tâm nhãn với y đâu.Lăng Chinh không hỏi sâu thêm nữa, chỉ hỏi chuyện yến tiệc ngài mai sắp xếp như thế nào.

Dù lời nói của Lăng Trình Tiện nghe qua liền biết là giả, nhưng dù gì cũng là con trai mình, ông không muốn làm to chuyện, cứ như vậy liền cho qua.Nhậm Nhiễm cười khổ trong lòng, lúc này mới chân chính ý thức được rằng, cô ở chỗ này tứ cố vô thân, sẽ chẳng ai đứng ra giúp mình cả.Nói xong mọi việc, vợ chồng Lăng Chinh đứng dậy rời đi, Tưởng Linh Thục nhìn phía lầu hai, ánh mắt đầy thâm ý, bà ngập ngừng một chút rồi mới thấp giọng nói, "Trình Tiện, ngài mai là kết hôn rồi, ông nội rất thương tụi con, hai đứa ở trước mặt ông không được ăn nói lung tung đó."Nhậm Nhiễm thấy bà đang nhìn mình, tất nhiên lời này cũng là để nói cho cô nghe rồi.Lăng Trình Tiện qua loa đáp "Được rồi, con biết rồi, ba mẹ mau đi đi."Sau khi tiễn ba mẹ chồng xong, Nhậm Nhiễm xoay người muốn lên lầu, chưa đi được vài bước thì cổ tay đã bị người nắm lấy.Lăng Trình Tiện nắm tay cô, quay đầu nói với quản gia, "Quản gia Trần, bà đi nghỉ trước đi.""Dạ." Quản gia Trần nhìn hai người lôi kéo nhau lên lầu, bà thở dài lắc đầu rồi rời đi.Nhậm Nhiễm giãy giụa muốn thoát khỏi y, lại bị đối phương ép vào vách tường, đầu vai áo trượt xuống lộ ra bờ vai trắng nõn, Lăng Trình Tiện nghiêng người hôn lên nơi da thịt lộ ra, vô lại thì thầm "Thơm quá."Dạ thịt mềm mịn bị người yêu thương nổi lên một tầng hồng nhạt, nhưng Nhậm Nhiễm nghĩ đến đối phương là ai liền nổi cả da gà, thanh âm run rẩy pha chút ý khẩn cầu "Anh buông ra đi."Lăng Trình Tiện không những không buông mà càng ôm chặt cô hơn, cả người cô bị vây trong lồng ngực rắn chắc của y, "Hôm nay chúng ta đã đăng kí kết hôn rồi, tôi muốn làm gì cô mà chẳng được."Nhậm Nhiễm thôi không vùng vẫy nữa, nhưng cũng không quên lầu hai còn có người, suy nghĩ một chút cô nói "Được thôi, nhưng tôi muốn ngủ ở phòng chính."Lăng Trình Tiện đột nhiên mỉm cười, có chút thích thú hỏi "Vậy cô không ngại ba người ngủ một giường chứ?"Nhậm Nhiễm trợn mắt, không biết xấu hổ..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang