Đó là một chàng trai vẻ ngoài sáng sủa, phong thái nổi bật, xấp tiền nặng trịch trên tay tôi xem chừng cũng đáng giá với vẻ ngoài của anh ta.
Thế nhưng anh ta chỉ đưa mắt hờ hững quét qua một lượt, cái chớp mắt mang theo ý khinh miệt rõ ràng, ngoài ra chẳng còn một cử chỉ nào nữa.
Tôi có phần ngạc nhiên, nhưng vẫn tháo chiếc nhẫn trên tay đặt lên xấp tiền: “Viên kim cương này tôi mua ở Italia. Vậy đã đủ chưa?”
Lúc này, anh ta mới ngẩng đầu nhìn tôi, nhưng vẫn không nhận. Đưa tay chỉnh lại cổ áo, anh ta cười lạnh lùng.
“Cô nhìn thấy không? Bộ vest này là hàng may thủ công số lượng giới hạn của Italia. Cúc áo làm bằng kim cương Nam Phi, hoa văn cũng do nhà thiết kế nổi tiếng tạo ra. Còn tôi, có thể nói câu “Anh yêu em” bằng mười bốn thứ tiếng khác nhau. Cô thấy mớ tiền này đủ sao?” Nói xong anh ta đứng dậy đi về phía tôi, dường như muốn tôi thấy rõ dáng vẻ của anh ta. Rõ ràng chỉ là một tên bám váy đàn bà, chưa kể lúc này còn toát ra mùi lừa đảo.
Tôi nén giận, cố kiềm chế: “Bình thường anh tính bao nhiêu một đêm?”
Anh ta quay về sofa, trên mặt lộ rõ ý cười nhạo, thậm chí đến tôi còn có thể đọc ra được ý tứ trong mắt anh ta: Không có tiền thì đừng có học đòi người ta gọi trai bao.
Tôi chỉ có thể ngậm bồ hòn, vớ lấy chìa khóa xe: “Chiếc xe này anh cầm lấy đi, đủ rồi chứ?”
Anh ta vẫn thản nhiên ngồi đó như muốn ăn vạ trong nhà tôi vậy.
Tôi bắt đầu cảm thấy đau đầu, lẽ ra không nên uống say rồi mắc kẹt thế này.
“Anh nói đi, rốt cuộc anh muốn gì?” Tôi mệt mỏi mở miệng, giọng điệu có chút van nài.
Anh ta chớp chớp đôi mắt đẹp, dường như có chút tính toán, lười biếng mở miệng:
“Cô vốn cũng biết, tôi đang có biết bao nhiêu là khách?”
Bị ánh mắt của anh ta quét trúng, cái đầu vừa chớm tỉnh táo của tôi đột nhiên đau đến choáng váng. Mọi chuyện đêm qua chẳng khác nào giấc mơ, tôi chỉ nhớ mình lao vào một tụ điểm cao cấp – Đế Sắc, đòi ông chủ phải gọi hàng cao cấp. Ông ta từ chối tôi, nhưng tôi biết ông ta nghĩ tôi không phải thành viên ở Đế Sắc nên làm vậy, trong lúc nóng nảy, tôi đẩy ông ta sang một bên, chạy lên phòng trên lầu cao nhất, đá tung cánh cửa.
Cảnh tượng hiện ra trước mắt tôi là anh chàng này, ngồi trên bộ sofa giữa phòng, hai bên là ba cô gái trẻ trung xinh đẹp.
Đó cũng là ký ức rõ ràng cuối cùng. Khi tỉnh lại, tôi đang nằm trên giường của mình, còn anh chàng kia ngồi kế bên, nhìn tôi bằng ánh mắt oán hận.
“Hóa ra cô vẫn còn nhớ! Vậy chắc cô cũng biết mình thô bạo đến mức nào chứ? Cô nỡ lòng nào nắm tóc tôi lôi đi như thế! Cô có biết đó là kiểu đầu mới nhất của tôi không hả? Đó là tác phẩm của nhà tạo mẫu của Nhật đấy! Làm hết bốn tiếng mới xong! Cô nghĩ có thể dùng tiền tống cổ tôi à!” Anh ta dường như đang mường tượng lại sự việc đêm qua, tâm trạng vô cùng kích động, giọng cũng cao dần.
“Được rồi, được rồi, vậy trả cho anh số tiền tiếp sáu khách một đêm.” Tôi đứng dậy lấy chi phiếu, viết “roạt roạt” một dãy số sau đó chuyển nó cho anh ta.
“Xuống lầu rẽ trái, ở đó taxi nhiều lắm.” Tôi chỉ đường cho anh ta rồi xuống bếp pha cafe.
Đến lúc tôi lên lại phòng khách, anh ta vẫn chưa chịu đi!
Lẽ nào vẫn chưa thỏa đáng?!
“À không, số tiền cô trả đã hợp tình hợp lý rồi.” Anh ta dường như đọc được nghi vấn của tôi, liền tốt bụng giải thích, “Nhưng, tôi là người làm nghề có đạo đức, tối qua chúng ta cũng chưa làm gì cả, nếu lấy của cô tiền bằng sáu khách thì tôi cũng nên cung cấp cho cô gói dịch vụ dành cho sáu người mới đúng.”
Tiếp đó anh ta đứng dậy trước mặt tôi, lần lượt cởi bỏ áo khoác, rồi đến cúc áo sơ mi.
“Anh lý trí chút đi! Tôi tìm anh không phải vì ý đó, tôi cần anh để dùng cho việc khác.” Lời tôi vừa dứt thì mặt anh ta cũng tối sầm.
“Cô chê tôi đúng không?!!”
Tôi giải thích: “Không không, lẽ nào các anh có quy định bắt buộc phải cung cấp dịch vụ để phỏng vấn trải nghiệm của khách hàng? Anh yên tâm, tôi sẽ cho anh điểm cao nhất!”
Thế nhưng anh ta kiên quyết đáp: “Cô khinh thường chúng tôi!”
Anh ta trừng mắt nhìn, đứng sững trước cửa không chịu đi.
Buổi chiều tôi có hẹn với A Lâm, nên nhanh chóng mềm mỏng: “Phải rồi, anh tên gì?”
Dường như không ngờ tôi sẽ hỏi chuyện này, anh ta ngẩn ra một lúc mới đáp: “Có thể gọi tôi là Thành Thành.”
“Thành Thành…” giọng nói của tôi có chút ngập ngừng, “Đây chắc là nghệ danh của anh nhỉ? Chúng ta kết bạn đi, anh tên thật là gì?”
Người đàn ông tên Thành Thành trước mặt lại nhìn tôi: “Cô không biết là không nên hỏi tên thật của những người trong nghề này à? Phía sau mỗi cái tên là cả một câu chuyện buồn. Tên thật của tôi là Thành Đại Danh. Bởi vì trong thôn chỉ có tôi là đẹp trai nhất nên ai cũng nói nhất định tôi sẽ nổi tiếng, kết quả bị người ta lừa đi làm cái nghề này, dù vậy, tôi hiện tại cũng rất nổi tiếng trong giới. Cả gia đình đều sống nhờ vào thu nhập của tôi. Vậy nên sự hài lòng của khách hàng rất quan trọng với tôi!” Nói hết đoạn này anh ta mới nhìn tôi, “Cô còn muốn biết tên thật của tôi không?”
Tôi cười ngần ngại: “Thôi vậy, cứ gọi anh là A Thành, gọi là Thành Thành cảm giác như tôi là một bà cô thừa tiền vậy”. Rồi tôi lại an ủi, “A Thành, cuộc đời con người cũng như một hộp socola, bạn chẳng bao giờ đoán được thỏi tiếp theo sẽ có mùi vị thế nào. Cho nên cứ từ từ dành dụm tiền, về sau sẽ có được cuộc sống huy hoàng!”
A Thành nhìn tôi hồi lâu mới đáp: “Nhưng cuộc đời tôi lại là thỏi socola trơ trọi dưới ánh mặt trời, sớm đã tan chảy nên không thể nhận ra hình dạng ban đầu nữa.”
Ánh mắt u buồn của anh ta khiến tôi có chút khó xử.
“Ở thời điểm tuổi trẻ này, dù anh không có bằng cấp nhưng nếu muốn chuyển sang công việc khác cũng không phải là không thể!”
“Công việc hiện tại của tôi rất mất mặt sao? Đúng là cô rất coi thường tôi! Rõ ràng tôi vẫn đang nỗ lực kiếm tiền mà!” Anh chàng Thành Thành này đúng là thanh niên thế hệ mới, còn ngụy biện, “Cô thử cho tôi cơ hội thể hiện đi!”
Khi trận đối đầu giữa chúng tôi đang hồi kịch tính, thì A Lâm gọi đến.
“Alo, Văn Học hả, địa điểm hoạt động chiều nay có thay đổi, bọn Ngô Tuyết Ni đòi đổi thành tiệc hồ bơi, ở tụ điểm Ngô Lệ, thời gian như cũ nhé. À, tớ nghe nói bọn họ còn bao 30 mẫu nam nữa, chúng ta không thể thua kém được, tớ cũng muốn kiếm 10 người, cậu cũng nhớ gọi thêm mười mấy người đến dằn mặt nhé!”
Cao xanh hỡi! Vừa cúp điện thoại, tôi chỉ muốn khóc, vốn dĩ chỉ hẹn đi uống trà giờ đổi thành tiệc hồ bơi, còn phải tìm them mười mấy mẫu nam. Đến nước này tôi u ám nhìn “Thành Thành” phía đối diện.
“Trong chỗ làm, có khoảng bao nhiêu người cỡ như anh? Nếu một lần tôi muốn bao hơn mười người, có được giảm giá không? Một lần thuê bao nhiêu người thì được làm Thẻ Hội viên Vàng?”
“Trước nay, tôi không giảm giá.” Hiển nhiên chất giọng oang oang của A Lâm đã lọt vào tai A Thành, hắn chớp chớp mắt, lộ nụ cười rất “nghề”, “Có điều tinh hoa cực phẩm như tôi đây, tối đa chỉ có khoảng mười người.” Lần này rõ ràng anh ta đã hiểu được cảnh khó của tôi, giọng điệu càng chắc chắn.
“Thôi vậy, anh đi cùng tôi, chuyện tiền bạc nhất định không để anh chịu thiệt.” Thời gian gấp rút, có một thì dùng một, tôi đã xác định bất chấp tất cả rồi, “Đi thôi, anh không có quần bơi phải không, chúng ta phải trang bị cho anh thôi.”
Việc chọn quần bơi cũng không đơn giản, anh ta sống chết đòi chọn mẫu mới nhất, đắt nhất, nhãn hiệu nổi tiếng nhất, còn tôi chỉ muốn mua loại đang giảm giá. Tôi bỏ thời gian làm công tác tư tưởng cho anh ta nhưng vô ích, A Thành tỏ vẻ khinh bỉ nhìn chiếc quần bơi giảm giá trên tay tôi.
“Muốn tôi mặc nó à, đừng mơ!” Anh ta kiêu ngạo hất đầu, “Loại này không đủ bộ bó! Cô có biết quần bơi quan trọng với đàn ông thế nào không?!”
Giằng co một hồi, cuối cùng tôi đành chiều ý anh ta, trong tình cảnh này, bị thừa nước đục thả câu là hiển nhiên, hoặc giả, câu nói sau cùng của anh ta đã đánh động tôi. Haizz, lăn lộn bên ngoài thật chẳng dễ dàng gì!
Trên đường đi tôi chăm chú nhìn khuôn mặt đẹp trai của A Thành, thầm nghĩ, anh ta mang dáng vẻ công tử danh giá, cuối cùng phải làm nghề trai bao. Còn tôi, có thể uống hồng trà nhập khẩu từ Sri Lanka lại ngủ gật khi ngồi nghe giao hưởng.
Thế nhưng, khi tôi thay xong đồ bơi đi ra, cảm giác hơn người bé nhỏ ban nãy đã tổn thườn tôi mạnh mẽ. Kẻ vốn dĩ phải khép nép đứng chờ tôi, lúc này lại đang vô cùng tự nhiên, ngả người lên ghế, khoác áo choàng tắm, chỉ lộ ra một vùng da nhỏ trước ngực, trên tay cầm ly cocktail, ánh mắt kiêu ngạo, một đám người đã tập trung quanh anh ta.
“Những người này điên hết rồi!” An Lâm liến thoắng nhảy xuống khỏi ghế, lao về phía tôi, nheo nheo mắt, “Hắn ta từ đâu ra thế? Cậu chưa thấy đâu, ban nãy đám Ngô Tuyết Ni thấy cậu chỉ đem theo một người đến, chúng liền giễu cợt, giờ thì hay rồi, đám đàn ông của cô ta bất chấp tiền công mà chạy về phá anh chàng này, đúng là thảm kịch nhân gian mà!” Mắt thấy Ngô Tuyết Ni phía xa đang mím môi lại, tôi cũng choáng.
A Thành thật sự không có đối thủ sao?!
Dường như cảm nhận được ánh mắt chăm chú của tôi, anh ta liền đặt ly cocktail xuống, đứng dậy đi về phía tôi, thuần thục ôm lấy eo tôi: “Honey, body của em thật hoàn hảo.”
Tuy là diễn kịch, nhưng chất giọng trầm ấm này không khỏi khiến tôi nổi da gà.
Ngô Tuyết Ni bên kia cuối cùng cũng không nhịn được, đi về phía tôi.
“Văn Học, định không giới thiệu sao?” Cô ta cười cười nhìn tôi, “Người này là? Nhìn lạ quá, những cuộc tụ tập trước đều chưa từng gặp qua.” Ý tứ bên trong chính là: Hah, anh ta không thuộc giới thượng lưu nhỉ.
Trái tim tôi chợt bừng tỉnh, kéo A Thành sát lại, nũng nịu dựa vào anh ta, cất lời: “Anh giúp người ta lấy một lý phúc bồn tử được không? Người ta còn muốn ăn quả anh đào.” Diễn xong màn lẳng lơ ấy, tôi mới nhìn theo dáng vẻ bước đi còn ngoái đầu lại như không nỡ rời xa của An Thành.
“Hả, cậu nói anh ấy hả, Tuyết Ni cậu đương nhiên là chưa gặp rồi, anh ấy mới từ Anh về, định cư bên ấy lâu rồi.” Với lịch sử ân oán thù hận giữa tôi và Ngô Tuyết Ni, có đánh chết tôi cũng không nhận người là do tôi thuê được!
“Honey à, anh đào của em đây.” Cũng may lần này tôi tìm được một người rất có mắt nhìn, A Thành mang đến một khay anh đào rực rỡ sắc màu, lấy một quả đút vào miệng tôi, anh ta quay lưng về phía Ngô Tuyết Ni, cô ta trước nay chưa từng bị đàn ông ngó lơ như vậy, lúc này quả nhiên tức giận đến tím mặt, trừng mắt nhìn hai chúng tôi rồi bỏ đi.
Tôi cực kỳ thỏa mãn, nằm dài ra ghế, hưởng thụ dịch vụ cao cấp của A Thành, thế nhưng, nghĩ đến số tiền phải trả lần này, trong lòng không nén nổi lo lắng.
“Anh biết không, thực ra vẻ ngoài của anh chẳng hợp với thẩm mỹ của tôi, nhưng bù lại ý thức phục vụ rất tốt.” Tôi nhả ra một hạt anh đào, đưa mắt nhìn “Thành Thành” bưng khay, không nhịn được mà buông lời than thở.
Anh ta cũng không vừa: “Vậy cố phải chịu cảnh bất đắc dĩ sao? Thế theo thẩ mỹ của cô thì vẻ đẹp nào mới vừa ý đây?”
Tôi vỗ vỗ vai anh ta: “Anh quá đẹp trai, mà đẹp quá thì không an toàn, tôi thích kiểu đẹp khiêm nhường một chút. Như anh thì tôi lại phải vất vả tranh giành với phụ nữ khác, thậm chí với cả đàn ông ấy chứ.”
Đang định nói tiếp thì tiếng Ngô Tuyết Ni lại từ đâu vọng đến, cô ta dắt theo hội chị em, phía sau còn có đám mẫu nam đã thuê.
“Đã là tiệc hồ bơi thì cũng nên có chút hoạt động gì đó nhỉ, hôm nay chúng ta không chơi bóng nước nữa, trò đó mệt lắm, ở đây nhiều nam như vậy, xem các bạn ấy bơi lội đi.” Sau đó, cô ta thì thầm vào tai một anh chàng cơ bắp rồi nhìn tôi cười nói: “Văn Học, quyết định vậy nhé, bạn trai của ai thắng thì thiệp mời thuộc về người đó.”
Đám bạn gái của Ngô Tuyết Ni lẫn A Lâm đều đã chọn được bạn tham gia, nhưng bọn họ vốn dĩ chẳng mấy quan tâm đến thiệp mời Vũ hội Âm nhạc Cổ điển Thế giới gì đó, người thực sự muốn có được thiệp mời, muốn bước vào thế giới thượng lưu chính thống ấy, e rằng chỉ có tôi và Ngô Tuyết Ni, dù mục đích có chút khác nhau.
Nhìn A Thành, tôi hơi nản lòng, Ngô Tuyết Ni ắt đã có chuẩn bị trước, cũng may An Thành ít nhiều cũng biết bơi. Tranh thủ lúc không ai chú ý, tôi nháy mắt với anh ta.
“Hey, lát nữa thi bơi, tuy không cần đạt hạng nhất, nhưng cũng đừng đứng chót bảng nhé, chừa cho tôi chút thể diện đấy, biết không? Khi về tôi sẽ thưởng thêm cho anh.”
Ngờ rằng gặp được chủ nhân thấu tình đạt lý, anh ta sẽ phải cảm động đến rơi nước mắt, ngờ đâu mặt anh ta đen sì, nhìn đám người đang tụ tập bên cạnh, ra vẻ khó hiểu: “Cô muốn tôi xuống thi bơi với họ?”
Tôi dịu giọng: “Tôi biết bơi lội không phải sở trường của anh, nhưng bơi lội cũng giúp tăng dung tích phổi, phổi hoạt động tốt sẽ giúp đảm bảo tính ổn định và độ dài của một chiếc hôn kiểu Pháp đó.”
Thế mà tên Thành Thành kia chẳng chút hứng thú nào với bài thuyết giảng của tôi, còn thẳng thừng từ chối.
“Trước giờ tôi chưa từng phải bơi cùng hồ với ai, rất mất vệ sinh, đây là nguyên tắc của tôi.”
Tôi lại đem tiền ra thuyết phục. Nhưng không ăn thua. Tôi xuống giọng năn nỉ, thế mà anh ta vẫn trước sau như một. Ngô Tuyết Ni bên kia lại không muốn chờ lâu, đã ra dấu cho cuộc thi bắt đầu. Tôi chỉ nghe thấy một tiếng “Splash”.
“Anh không muốn bơi cũng phải bơi, đã lên thuyền đừng mong giữa chừng bước xuống.” Nói xong, tôi một tay kéo áo khoác ngoài của anh ta, một chân đạp anh ta rớt xuống hồ. Thua cuộc không sao, chuyện đáng mất mặt là “bạn trai” của tôi đến hồ cũng không dám xuống.
A Thành rõ ràng chẳng thể ngờ tới, đột ngột rớt xuống nước nên uống liền mấy ngụm, lúc đầu còn nhăn mày nhíu mặt, lát sau cũng chịu bơi về phía trước.
Tôi, A Lâm, Ngô Tuyết Ni đi về phía bờ hồ đối diện chờ bọn họ về đích.
Nhưng chuyện vượt qua ngoài dự liệu của tôi, A Thành mà tôi vốn chẳng đặt chút hi vọng lại đang từ từ vượt qua mấy người liền, không những vậy, chặng bơi cuối càng lúc càng mạnh mẽ.
Chẳng mấy chốc anh ta đã bơi sóng đôi với anh chàng của Ngô Tuyết Ni.
Tôi vui sướng không tả nổi, với Ngô Tuyết Ni, tấm thiệp mời đó chỉ là phương tiện để quen biết thêm nhiều đàn ông giàu có quyền thế, nhưng với tôi, ý nghĩa của nó hoàn toàn khác, tôi thật sự cần nó.
Chính vì lẽ đó, nhìn thấy biểu hiện của A Thành, tôi vui mừng đến mức thiếu điều vung cờ hét lớn “A Thành cố lên!” ngay tại chỗ. Cho đến khi anh ta trở thành người về đích đầu tiên, tôi vừa hoan hô vừa lao tới ôm lấy anh ta.
Đám người Ngô Tuyết Ni cay đắng rời đi, chỉ còn tôi vẫn đang ôm lấy A Thành đứng bên bể bơi hoa chân múa tay.
“Nếu không phải vì không kịp tháo đồng hồ ra, tôi còn có thể bơi nhanh hơn ấy chứ.” Anh ta lầm bầm vẻ bất mãn, vừa đưa tay trái lên kiểm tra đồng hồ, “Tuy là kiểu chống thấm nước, nhưng không biết có bị vô nước không, thật phiền phức.”
Tôi nhìn về chiếc đồng hồ có vẻ như của hãng Catier trên cổ tay anh ta.
“Nào, đưa tôi xem.”