• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Song kiếm tương kích, hai nam tử trẻ tuổi đang cùng giao đấu.

Tam xích thanh phong* trong tay Âu Dương Vân uốn lượn tựa linh xà, kiếm kiếm không rời những chỗ hiểm yếu trên thân người nam nhân trước mặt. Quần áo hắn lúc này không chỉnh, vạt áo trước mở ra quá nửa không che được những hồng ngân thanh ấn trên ngực.

Cái bàn trong phòng vì bị hai người đánh nhau liên luỵ đến mà vỡ tan tành, ngay cả chăn nệm trên giường cũng bị ném vào một góc chất thành đống rất thê thảm.Âu Dương Vân tóc dài chưa chải, thắt lưng bằng tơ tằm lỏng lẻo, theo thân thể hắn mà lay động. Công tử ôn nhã tuấn tú thường ngày lúc này sắc diện lại xanh thảm, hai mắt đỏ ngầu, cứ như quỷ dạ xoa từ địa ngục đến đòi mạng.

“Thạch Ngọc Lâu, uổng cho ta còn coi ngươi như hảo hữu, như huynh đệ...Ngươi, ngươi lại dám thừa dịp say rượu, làm cái việc hỗn trướng không bằng cầm thú này với ta!”- Một kiếm hung ác chém tới, Âu Dương Vân hận không thể đem bạch y nam tử trước mặt này lập tức xả thành mười bảy mười tám mảnh.

Nam tử vận bạch y tên Thạch Ngọc Lâu vội dùng kiếm trong tay cản đi. Dù thế, kiếm phong sắc bén vẫn quất lên mặt hắn phát đau. Hắn nhìn Âu Dương Vân đứng không vững thở hổn hển, vừa áy náy vừa yêu thương.

“Âu Dương, ngươi nghỉ ngơi một chút đi đã...... Ngươi xem ngươi đứng còn không vững......”

“Câm miệng! Ta như bây giờ là do bị ai hại?”- Âu Dương Vân tức giận quát to, rốt cục vẫn là vì thân thể quá mức khó chịu, đành phải dừng lại thở dốc. Đánh cả nửa ngày chỉ vẽ được trên người Thạch Ngọc Lâu vài vệt máu nhàn nhạt, chính mình lại hai chân vô lực, tả diêu hữu hoảng**.

Thấy Âu Dương Vân ngừng tay, Thạch Ngọc Lâu mang theo kiếm đứng xa ra một chút, miễn cho Âu Dương Vân lại đột nhiên vọt tới cho hắn một kiếm.

Mấy cái ghế trong phòng sớm đã bị hai người đánh nhau đem chém thành bó củi, chỗ duy nhất có thể ngồi được chỉ còn cái giường gỗ trạm trổ hoa văn kia. Thạch Ngọc Lâu nhìn chiếc giường đã cùng Âu Dương Vân phiêu vân phúc vũ*** suốt đêm qua đó, trước mắt tựa hồ lại nhìn thấy vẻ mặt Âu Dương Vân say khướt, toàn thân mềm nhũn, dáng điệu mê người.

Chỉ tiếc Âu Dương Vân buổi sáng vừa tỉnh lại liền nhảy xuống giường, phẫn nộ đến mất đi lý trí mà rút kiếm bén hướng Thạch Ngọc Lâu chém tới. Bất quá, nhìn bộ dạng hắn đây  tóc rối tung, y trang nhếch nhác lại càng thêm một trận phong tình đến mê người a! “Ực” một tiếng, Thạch Ngọc Lâu nhớ lại trong đầu, nhìn chằm chằm Âu Dương Vân mà nuốt ngụm nước miếng thật to sắp trào ra, không nghĩ động tác này lại khuâý động đến Âu Dương Vân lúc này thần khí đang cực kỳ yếu ớt.

Âu Dương Vân khựng lại một lát, đến cả chiêu thức cũng không dùng, hắn cứ thế vung kiếm chém tới.

“Vương bát đản! Ngươi thế mà vẫn còn dám nghĩ những suy nghĩ xấu xa đó! Âu Dương Vân ta hôm nay phải thay trời hành đạo, diệt trừ tên súc sinh ngươi!”

“Cũng đã nói là ta kiềm lòng không nổi...”- Thật sự là bộ dáng ngươi khi uống say rất khiến người khác động tâm a! Thạch Ngọc Lâu vội vàng nuốt nửa câu sau vào, bằng không chỉ sợ Âu Dương Vân sẽ càng nổi giận dữ dội hơn. Vừa đánh vừa lui, Thạch Ngọc Lâu ở trong căn phòng chẳng rộng rãi gì tránh trái tránh phải, nhưng vẫn không thể trốn nổi kiếm phong phẫn nộ của Âu Dương Vân.

Bạch y bị nhiễm máu nhiều chỗ, Thạch Ngọc Lâu đã bị Âu Dương Vân chém gần một canh giờ, cả người đều lộ ra vẻ chật vật. Hai chân Âu Dương Vân cũng đã sớm bước không nổi, hắn dựa vào tường gắt gao trừng mắt nam nhân đã vấy bẩn sự trong sạch của hắn, nếu không phải tay đã run rẩy đến mức không cầm nổi kiếm, nói thế nào cũng muốn ở trên người nam nhân kia chọc thủng mấy lỗ.

“Kiềm lòng không nổi...Ta phi!”- Âu Dương Vân lòng thầm hối hận, lẽ ra không nên đem bàn ghế đều đánh vỡ, bây giờ ngay cả chỗ ngồi cũng bị mất.- “Ngươi biết ta cũng đã  hai năm, sao lại đến hôm qua mới kiềm lòng không nổi?!Trước kia cũng không phải chưa từng ngủ cùng giường, sao lại đến hôm qua mới không kiềm lòng nổi?! Nói dối cũng có cả trăm ngàn chỗ hở, Thạch Ngọc Lâu, ngươi cho ta là đứa ngốc sao?!”

“Ách...”- Thạch Ngọc Lâu quẫn đến nghẹn lời! Chẳng lẽ muốn nói hôm qua đêm tối rất mê người! Rượu hôm qua rất say?

Âu Dương Vân nhìn thấy Thạch Ngọc Lâu sắc mặt ửng đỏ, hai mắt nheo lại cười lạnh nói:

” Hừ! Ngươi không phải muốn nói nguyệt bất mê nhân nhân tự mê**** đi!”

... Thạch Ngọc Lâu tiếp tục trầm mặc, hắn quả thực vừa định nói mấy câu này.

“A...Ta đã biết ngươi vì cái gì lại làm vậy!”- Đem thượng cổ danh kiếm “Phượng Linh” đâm trên mặt đất làm gậy chống, lửa giận tạm ngưng, Âu Dương Vân chống đỡ thân thể yếu ớt thản nhiên nói- “Có phải vì ngày hôm qua ta cho ngươi biết, ta lập tức phải trở về Thiên Thủy Sơn Trang kế thừa chức bang chủ, ngươi không muốn ta trở về, vì thế đã nghĩ ra như vậy một cái kế sách vô cùng hạ lưu như vậy để giữ ta lại?”

Thạch Ngọc Lâu vừa nghe, gáy chợt lạnh, thật sự bị mấy lời này của Âu Dương Vân kích cho thổ ra một búng máu!- ” Nói láo! Ngươi kế thừa chức bang chủ liên can gì đến ta? Ta có lý do gì không muốn ngươi trở về chứ!”- Đã nói là kiềm lòng không được!Kiềm lòng không được! Hắn rốt cuộc phải nói bao nhiêu lần Âu Dương Vân mới chịu tin!

“Bởi vì ta từng nói muốn cùng ngươi lập nên giang hồ đệ nhất bang a!”- Âu Dương Vân ngẩng mặt nói- “Hiện giờ giang hồ đệ nhất đại bang là Thiên Thủy Sơn Trang, ta nếu ngay bây giờ trở về làm bang chủ, giang hồ đệ nhất bang tất nhiên đối với Thạch Ngọc Lâu ngươi sẽ không có nửa điểm liên quan. Không có ta giúp ngươi, hung tâm tráng chí của ngươi đến năm nào tháng nào mới trở thành hiện thực? Huống chi, Thiên Thủy sơn trang đâu phải dễ dàng lật đổ? Về sau Thiên Thủy Sơn Trang lại có  ta, tự nhiên là như hổ thêm cánh, cao cao tại thượng! đến lúc đó, mộng xây dựng giang hồ đệ nhất bang của người chẳng khác gì hoa trong gương, trăng trong nước!”

Thạch Ngọc Lâu nghe vậy không khỏi nổi nóng lên, chút áy náy trong lòng đối với Âu Dương Vân kia trong phút chốc cũng tan biến không dấu vết. Âu Dương Vân này, luận nhân phẩm, tao nhã ôn hoà phong thái ung dung; luận võ công, năm hai mươi tuổi đã cầm trường kiếm trong tay múa đến xuất thần nhập hoá; luận tướng mạo, đó là vị hôn phu đáng uớc mơ nhất trong lòng biết bao nhiêu khuê nữ; luận gia thế, hắn chính là nghĩa tử và cũng là là quan môn đệ tử được yêu thương nhất của trang chủ giang hồ đệ nhất đại bang Thiên Thuỷ sơn trang!

Bất kể Âu Dương Vân muốn làm cái gì, đều là phong thuận vũ thuận*****, cho dù Âu Dương Vân muốn ăn ngự thiện của hoàng đế cũng sẽ có người trộm ngự trù đưa tới nịnh bợ hắn! Một Âu Dương Vân cái gì cũng có như thế, lại cũng thông minh tài trí tột cùng khiến kẻ khác phải đỏ mắt...

Ngược lại, Thạch Ngọc Lâu luận về tướng mạo, võ công hay nhân phẩm tài trí, cái gì cũng không kém Âu Dương Vân, nhưng sư môn lại chỉ toạ ở một góc giang hồ, không danh không khí, dĩ nhiên không thể nào sánh với thiên Thuỷ sơn trang.

Âu Dương Vân mười lăm tuổi mới ra giang hồ đã ở võ lâm đại hội bỗng nhiên nổi tiếng, Thạch Ngọc Lâu lại là hai năm nay tình cờ cùng âu Dương Vân kết làm hảo hữu, hai năm nay hai người cùng nhau du lịch giang hồ, ở trên giang hồ mới xem như có chút danh tiếng.

Chí nguyện lớn nhất đời Thạch Ngọc Lâu chính là tự mình sáng lập giang hồ đệ nhất đại bang. Sư phụ hắn kia đầu không mang theo chí lớn, tuy võ công cao cường nhưng lại chỉ thích lui về vùng quê nhỏ bé nuôi gà nuôi vịt, trồng đậu trồng dưa, thuận tiện dưỡng một đồ đệ miễn cho sư môn tuyệt học nếu không cẩn thận bị thất truyền sẽ thật có lỗi với tổ tiên. Mỗi ngày sư phụ đều cười ha hả ôm gà con vịt con, so ra còn thương yêu hơn nhi tử, hoàn toàn không để ý đến đệ tử một trời hung tâm tráng trí!

Thạch Ngọc Lâu hận nhất có người nói chí nguyện to lớn của hắn không có khả năng đạt thành. Trán hắn nổi gân xanh. Âu Dương Vân trước mặt cũng từ phong tình vô hạn biến thành  diện mục khả tăng******. Âu Dương Vân không nói câu nào càng làm tức giận trong lòng hắn trào dâng!

“Hừ... Thiên Thủy sơn trang giỏi lắm sao? Một bang chủ chết sớm, một đứa con của bang chủ cũng như phế vật, một đám thuộc hạ vô dụng không quá già thì lại quá nhỏ. Thiên Thuỷ sơn trang như thế tặng ta ta còn không cần, ngươi vậy mà còn muốn mau chóng trở về tiếp nhận cục diện hỗn loạn đấy. A, Âu Dương Vân, ta sao lại không biết ngươi là kẻ hồ đồ như vậy! Thiên Thuỷ sơn trang như bây giờ, căn bản là không chịu nổi một kích, ngươi đem rơm rạ coi như báu vật, thật buồn cười!”

“Ngươi biết cái gì!”- Âu Dương Vân tức giận, lông mày nhíu dựng lên! Thach Ngọc Lâu này nói chuyện thật quá mức chướng tai! Hắn lạnh lùng nói- “Cho dù sư phụ ta tuổi tác đã cao, sư đệ mới mười lăm tuổi còn rất nhỏ, người trong bang đúng là đang lúc tân lão luân phiên...Thế nhưng cơ nghiệp ba đời của Thiên Thuỷ sơn trang không phải nói huỷ là có thể huỷ đựơc. Hơn nữa chỉ cần có ta, không quá năm năm, ai muốn đối Thiên Thuỷ sơn trang bất lợi, ta có thể tuỳ ý phái thuộc hạ đến diệt cả hang ổ.”

“Thật không? Vậy trong năm năm này ngươi cũng phải cẩn thận a! Đừng để cho người ta đem bảo bối trong lòng ngươi muốn huỷ là huỷ! Hơn nữa.. Khi sư đệ ngươi lớn thêm một chút, cái ghế bang chủ này ngươi có thể ngồi tiếp không còn chưa rõ. Ngươi quên, ngươi chỉ là nghĩa tử của sư phụ ngươi, sư đệ ngươi mới là thân nhi tử của hắn. Đến lúc đó, ngươi nếu như bị đuổi ra khỏi cửa, ta cũng sẽ xem tình nghĩa chúng ta khi trước mà không ngại thu nhận ngươi- ” Thạch Ngọc Lâu cũng lạnh lùng đáp lại. Bất kể thế nào, Âu Dương Vân thật sự không nên trở về.

Âu Dương Vân không đổi nét mặt, nhìn Thạch Ngọc Lâu mặt  tươi cười mà lòng không cười

“Xem ra ngươi vẫn là muốn thành lập bang phái của chính mình a! Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ngươi không thể lật đổ Thiên Thuỷ sơn trang được. Hơn nữa... sư đệ ta nếu muốn đem vị trí bang chủ trong tay ta lấy đi, hắn cũng phải thật có bản lĩnh mới được! Ta cũng không gạt ngươi, vài năm nay Thiên Thuỷ sơn trang bồi dưỡng không ít người mới đều là người của ta. Nếu ta tiếp nhận Thiên Thủy sơn trang, nó chính là của Âu Dương Vân ta!”

“A, vậy cũng không cần ta chúc ngươi mã đáo thành công?!”- Thạch Ngọc Lâu phát ra lãnh khí rất mạnh, hết sức khó chịu. Hắn xem thường Âu Dương Vân... Âu Dương Vân từng nói muốn cùng hắn thành lập bang phái, tám phần cũng là đã sớm tính toán trước. Nếu hắn không đoạt được Thiên Thuỷ sơn trang, tâm phúc của hắn theo hắn rời khỏi Thiên Thuỷ sơn trang xem ra cũng có thể khiến giang hồ đệ nhất đại bang này sụp đổ.

Đem mấy sợi tóc dài rơi rớt trước người vuốt sang hai bên, sắc mặt Âu Dương Vân thản nhiên- “Không cần chúc, ta sẽ không thất bại- ” Hắn nhìn Thạch Ngọc Lâu, cười cười đầy tính toán, nói- ” Sao? Cùng ta về Thiên Thủy Sơn Trang đi! Vị trí Nhị trang chủ cho ngươi ngồi, sư đệ ta làm một công tử an nhàn là được rồi!”

Thạch Ngọc Lâu trừng mắt nhìn Âu Dương Vân một cái- “Không đi!”-  Muốn hắn làm trợ thủ? Đùa cái gì vậy chứ!

Âu Dương Vân dường như đã sớm đoán trước Thạch Ngọc Lâu sẽ trả lời như thế, hắn tiến lên hai bước, để Thạch Ngọc Lâu thấy rõ bộ dạng hắn đi lại khó khăn, còn đem y phục trước ngực kéo xuống, để cho những vết tích chi chít trên ngực lộ ra rõ ràng.

“Chỉ cần ngươi cùng ta đi Thiên Thủy Sơn Trang, chuyện hôm qua ta coi như không nhớ! Bằng không...Hừ!” Âu Dương Vân trên mặt phát lãnh, trường kiếm lại giơ lên.

Thạch Ngọc Lâu đương nhiên biết rõ Âu Dương Vân hai chân vì cái gì đứng cũng phải cố hết sức, cũng biết rõ những dấu vết trên ngực Âu Dương Vân kia là từ đâu mà có...Hắn còn chưa kịp xấu hổ lúng lúng, trong đầu chợt có cái gì loé lên, hắn không khỏi cảnh giác mà lui về phía sau từng bước. Âu Dương hắn, hẳn sẽ không phải là việc này cũng đều nằm trong tính toán đi!

Một trận hàn ý từ đỉnh đầu tràn xuống tận chân, ngực Thạch Ngọc Lâu chợt như một trận gió lạnh vừa thôi qua.

“Không đi! Ta dứt khoát không đi Thiên Thủy Sơn Trang!”- Thạch Ngọc Lâu tâm ý kiên quyết, nhất định không nhường âu Dương Vân lần này.

“Ngươi thật không đi?”- Vẻ mặt Âu Dương Vân càng thêm hiểm ác, thanh âm cũng thấp đi không ít.

“Không đi!”- Thạch Ngọc Lâu tiếp tục kiên trì. Thành lập giang hồ đệ nhất đại bang là ước mơ của hắn, làm Nhị trang chủ nghe Âu Dương Vân chỉ huy...Chỉ vừa nghĩ một chút, Thạch Ngọc Lâu đã thấy cả người khó chịu.

“Ta hỏi lại ngươi một lần, rốt cuộc có đi hay không!”- Âu Dương Vân ánh mắt hung ác, lại tiến lên  hai bước.

Thạch Ngọc Lâu đã lui tới bên cửa sổ, hắn đảo tay đem kiếm kề ngang trước người.

“Không đi, nói thế nào cũng không đi!”

“Hảo! Ngươi đã không đi, kia cũng đừng trách ta không đủ thấu tình. Ngày hôm qua ngươi đối với ta thế nào, hôm nay lấy mạng trả lại! Xem kiếm!”

Âu Dương Vân cầm kiếm hướng về phía trước, kiếm quang thấu trời nhằm vào Thạch Ngọc Lâu...

Trận so đấu này, đánh từ sáng sớm tới tận hoàng hôn, không ai biết được thắng bại thế nào...

…………………..

* Trường kiếm

** Hoa mắt nhuyễn chân

*** …là làm chuyện đó đó

**** đại để là tức cảnh sinh tình

***** được ủng hộ từ mọi phía, làm gì cũng thuận lợi

****** nhìn thấy mà chán ghét

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang