“Đông! Đông! Đông!”
Mấy chục người thiếu niên trên thân mặc một bộ y phục màu trắng xếp thành hai hàng, theo nhịp của vị đạo sư mà đá chân. Bên cạnh đạo sư trẻ tuổi đứng hai người trung niên, ánh mắt bọn họ quét đến trên người các học đồ xung quanh. Một người đàn ông để râu ria mép, ánh mắt tập trung vào trên người một cậu thiếu niên thấp bé đang đứng ở hàng trước, hắn hỏi người đàn ông thân hình cường tráng đen sẫm bên cạnh.
“Trần sư phụ, đứa trẻ kia mới tới sao?”
“Nga, em kia sao?” Trần sư phụ nhìn về phía cậu thiếu niên khuôn mặt xinh đẹp như tiểu oa nhi kia “Đúng vậy, cậu ta nghỉ hè mới bắt đầu học.”
“Nghỉ hè mới bắt đầu? Vậy không phải là chỉ mới học hơn 1 tháng thôi sao?”
“Đúng vậy”
Đàm sư phụ tán thưởng: “Vậy cậu ta đúng là một kỳ tài mười năm mới có một, mới hơn một tháng, cước pháp thuần thục như vậy, điều khiển lực cũng vừa phải.”
Trần sư phụ gật đầu “Đúng vậy, cậu ta có chút thiên phú, đừng nhìn thấy cái dạng này của cậu ta bây giờ mà tưởng lầm, bình thường vẫn là một đứa nhỏ hay thẹn thùng, nói chuyện cũng không dám cao giọng. Mẹ cậu ấy nói cá tính cậu ấy rất yếu đuối, ở trường học thường hay bị bạn học khi dễ, cho nên buộc cậu phải đến đây học, lúc đầu tôi thấy cậu ta một thân nhỏ gầy, hơn nữa đã 17 tuổi, cũng là không quá muốn nhận, không thể ngờ được cậu ấy mau như vậy thì đã lên tay”.
“Này thật là một thiếu niên khó tưởng.... Ánh mắt của cậu ta tốt lắm, đủ sắc bén, đủ sát khí, khi lên đài chỉ dựa vào cổ khí thế này thì không sai biệt lắm”.
“Ân, tôi cũng cảm thấy như vậy, tôi cùng tiểu Trương thương lượng qua, tính toán hảo bồi dưỡng cậu ấy, lần sau tại cuộc thi đấu tranh giải chuẩn bị để cho cậu ấy tôi luyện.”
“Ừ, tốt lắm. Đúng rồi, đứa nhỏ này tên gọi là gì?”
“Hình như kêu là.... Lưu Vũ Hi”