Vương Miêu yếu ớt phản kích: "Meo meo, meo meo meo meo!" (Không, tôi không uống!)
Gân xanh nảy đầy trán, Âu Dương chìa hai ngón tay, ý đồ tách miệng Vương Miêu ra, ai dè vật nhỏ này lại dám dùng răng nanh cắn anh một cái.
Sao Âu Dương có thể dễ dàng buông tha như vậy, anh lập tức dùng một tay còn lại cầm mớ thuốc lên, nhét vào miệng Vương Miêu, sau đó làm một chuyện mà đến cả anh cũng phải kinh hãi - Âu Dương Hạo Nhiên cầm chén nước cạnh bên qua hớp một hớp to, miệng đối miệng, mớm cho cái kẻ đang giãy giụa quyết liệt kia.
Vương Miêu chớp chớp mắt, toàn thân cậu vốn đang nóng ran, nhưng vừa rồi, trong thoáng chốc, cậu thấy miệng mình như sắp cháy mất.