Thượng quốc cường thịnh, ngoại vô hoạn nội thì ưu phiền.
Đương triều đứng đầu là ba đại thần, đứng đầu là Thừa tướng sau Thái úy và Ngự sử, hiện nay ba bên đối đầu nhau vô cùng dữ dội.
Từ khi làm quan tới nay, ba người đã đấu với nhau hơn hai mươi năm, theo như triều đình chứng kiến chỉ cần ngươi nạp một tiểu thiếp, ta cũng so với ngươi cưới một đích kiều thê diễm lệ.
Mười hai năm sau gia đình Thái úy có con trai, Ngự sử cũng liền sinh con trai, nối gót theo sau là Thừa tướng sinh ra Hà Ngọc.
Nam nhi Hà gia luôn cường thế, phụ thân từ nhỏ dạy bảo hắn phải tranh phải cướp, phải thắng mọi người.
Cho nên sinh nhật Công chúa qua hằng năm hắn cũng phải nỗi bật nhất, cưỡng chế hai đối thủ.
Năm nay tiết trời mùa đông lạnh giá, trong hoàng cung có mai vàng nở.
Hà Ngọc đi dọc hành lang dài hẹp quanh co liếc mắt thưởng thức liền vội vàng đi nhanh.
Nguyên Bảo hai tay ôm hộp gấm đi theo, không vui nói: " Đáng tiếc hai món bảo vật thượng đẳng ngọc công chúa (1) và cốc dạ quang (2) lại bị hai tên họ Hứa và Chu thay phiên lấy được."
Hằng năm vào dịp lễ sinh nhật của hoàng gia, những người thân thiết hay không thân ai chẳng có tâm tư riêng, tìm kiếm kỳ trân dị bảo trong dân gian.
Những nhà thương buôn lợi dụng cơ hội từ tứ phương đến, đem đến những thứ quý hiếm về phương Bắc bán đấu giá.
Năm nay quý giá nhất là ngọc công chúa và cốc dạ quang.
Nghe nói, ngọc công chúa được ngâm trong hàng vạn dược liệu có thể bảo vệ người đeo nó tránh được độc dược, dị thường quý trọng.
Cốc dạ quang cũng vô cùng quý hiếm, là bảo vật của Tây Vực.
Hai thứ như vậy, chỉ vì Hà Ngọc đến chậm một bước mà đã lọt vào tay hai đối thủ.
" Vội vàng cái gì?" Hà Ngọc đôi mắt đẹp khẽ chớp tay nhẹ nhàng chỉnh sửa lại vạt áo.
Lời này của hắn thật lạnh, chỉ là một bức tranh mà thôi còn là do chính mình vẽ ra, xét về mức độ quý giá thì tự nhiên không quý bằng ngọc công chúa và cốc dạ quang mà hai tên ấy bỏ nhiều tiền mua.
Nguyên bảo có chút lo lắng " Có thể được không?"
Hà Ngọc hai tay đặt sau lưng, không nhanh không chậm nói,"Công chúa sinh ở hoàng gia, lại là hòn ngọc quý trong tay bệ hạ, có cái gì chưa thấy qua? Tặng những vật vàng trắng ấy, lại mang vẻ tục khí."
Những thứ tốt đẹp nhất đều bị đối phương cướp hết, tặng thứ gì đó không bằng hai nhà kia sẽ bị đem ra so sánh, không bằng dùng cách này thử một lần.
" Nếu đi tay không thì thật dọa người, mà vật kém thì càng dọa người hơn, chúng ta chỉ tiến thoái lưỡng nan (*) không còn cách nào khác."
(*) Tiến thoái lưỡng nan: tiến không được mà lùi cũng không xong, bế tắc, khó xử.
Phụ thân đã cho hắn rất nhiều ngân lượng, hai bên gia đình còn cho hắn nhiều hơn.
Không lấy được thứ tốt nhất chỉ đành buông tha, thời gian gấp gáp mới nảy ra ý tưởng chính mình vẽ tranh.
Mặc dù món đồ này không quý trọng, nhưng thắng ở chỗ khiến người khác ngạc nhiên, bởi vì nó rất hiếm.
Hà Ngọc trong lúc vô tình nghĩ ra nó.
Trên bức tranh vẽ những nam tử nhỏ bé, mở ra bên trong là những tên nam tử sống động như thể thật, cùng nhau nhảy múa.
Hắn vẽ bức tranh múa gươm dưới ánh trăng tốn rất nhiều công sức, chưa kể lấy được lòng Công chúa còn có thể vược qua được lỗi lầm lần này.
" Đi theo ta " Hà Ngọc rẻ vào một góc và đi vòng sang một hành lang khác.
Nguyên Bảo theo sát phía sau, sợ mình không theo kịp.
Trên cao ánh trăng chiếu rọi, vườn ngự uyển sáng mờ.
Các cung nữ sống động ra vào tấp nạp, náo nhiệt vô cùng.
Hà Ngọc chân trước mới vừa tiến vào, liền bị cung nữ dùng nước rửa sàn tạt một gáo nước lạnh.
Nguyên Bảo thông minh, vừa quay chân cản đường liền bị dính nước khắp người.
Cung nữ vô cùng hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống " Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết, thỉnh xin công tử bớt giận."
Những người có thể đến ngự hoa viên chúc mừng Công chúa, đều là những người thừa kế quan chức trên tam phẩm, sau này tương lai rức rở, một lời nói liền trực tiếp lấy đi mạng nhỏ của nàng.
" Không có vấn đề lớn." Nước rửa sàn nhà tạt một mảnh tung tóe, hắn chỉ có vạt áo lông cáo ướt đẫm cùng với trung y hơi ố vàng.
Hà Ngọc mặc kệ cũng không để ý.
" Thiểu gia, hộp gấm!" Nguyên Bảo gọi hắn.
Hộp gấm bị Nguyên Bảo ôm vào lòng, cùng chịu chung số phận với hắn, hoa văn tinh xảo trên đó bị ướt một mảng nhỏ.
Hộp có phần đáy màu trắng đỏ tinh xảo rực rở, nổi lên phần ẩm ướt càng thêm rõ ràng.
Bộ lông cáo hôm nay hắn mặc có màu trắng sữa, ướt một mảng tạo thành màu đậm nhạt, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra sự khác biệt.
Đây là yến tiệc của Công chúa, liền như vậy bị người ta bắt được nhược điểm, nhỏ thì nói y phục không chỉnh tề, lớn thì bị nói là khinh thường hoàng gia.
Chuyện này không thể không coi trọng.
Hà Ngọc nhìn hoa văn trên hộp gấm vẫn còn ẩm ướt " Ngươi cứ đem đi hông khô đi."
Tuy nói thời gian không còn bao lâu yến hội sẽ bắt đầu, bất quá phụ thân hắn là Thừa tướng, cho nên vẫn dính chút hào quang của ông ấy, Hà Ngọc hắn vẫn còn thời gian để chờ người khác tặng lễ vật, còn kịp.
Hắn cởi bộ lông cáo đưa cho Nguyên Bảo " Ngươi cũng đi."
Đến đêm không khí càng lạnh thêm, trước khi đến Hà Ngọc đã quấn toàn thân chặt chẽ nên duy chỉ bộ lông cáo là ảnh hưởng nhiều.
Nguyên Bảo phần lớn toàn thân đều ướt nên để hắn rời khỏi để làm ấm thân thể cũng tốt.
" A? " Nguyên Bảo sửng sốt, chạy lung tung cũng phiền phức, hắn ngại mệt nên không muốn đi " Thiếu gia, ta còn muốn đi theo hầu hạ người."
" Nhanh đi.
" Hà Ngọc cao giọng, hàm chứa vài phần uy hiếp.
Nguyên Bảo không lay chuyển được được hắn, không tình nguyện đi theo cung nữ kịp rời khỏi, trước khi đi còn vô cùng cẩn thận, vạn phần không muốn.
" Thiếu gia nhất định phải chờ ta trở lại."
Đại điện giống như một hang rắn, bên trong có vô số Hoàng tử cao quý, nếu như chẳng may va chạm phải một người, không có thế lực đằng sau, sẽ bị đánh chết ngay lập tức.
Nguyên Bảo nhát gan, chỉ có đi theo Hà Ngọc mới cảm thấy yên tâm.
Hà Ngọc làm như không thấy, hắn là đích trưởng tử của Thừa tướng, dáng vẻ kiêu ngạo thập phần kiêu ngạo, đếm chút thời gian không sai biệt lắm mới đến, chờ Nguyên Bảo chỉ là thuận tiện.
Ngự hoa viên tuy là mùa đông, nhưng cỏ cây hoa lá vẫn rất tốt như mùa xuân vậy, trăm hoa đua nở.
Hà Ngọc đứng ở đó đợi, thay vì đợi hai người họ trở lại, hắn lại đợi được một tiểu cô nương trong bộ hoa y cẩm phục(*).
(*) Hoa y cẩm phục: quần áo rực rở, lộng lẫy.
Bộ dáng mười một mười hai tuổi, ăn mặc lộng lẫy quý phái; khuôn mặt trắng điêu ngọc trác, có chút son mỏng, nhìn xa thì mảnh mai yểu điệu, nhìn gần cũng là một mỹ nhân hiếm thấy.
" Công chúa, đi chậm lại." Một đám cung nữ đi theo phía sau, sắc mặt ai cũng lo lắng, bước chân chênh vênh đuổi theo nữ hài tử trong hoàng cung.
Công chúa xách váy chạy rất nhanh " Nhanh lên nếu không phụ vương biết ta đến muộn, ta sẽ lại bị phạt."
Thanh âm thập phần quen thuộc, giống hệt giọng nói của nàng Công chúa đã khiến hắn hứng thú họa ra bài thơ sau tấm sa mỏng.
Thì ra nàng chính là ánh trăng sáng trong lòng đương kim Thánh thượng.
Dù năm nào cũng tham gia yến tiệc nhưng đây là lần đầu tiên Hà Ngọc được nhìn thấy dung nhan của Công chúa.
Trước đây, khi ngồi ở trên nơi cao nhất có rèm che ngăn cách, triều thần không được nhìn lên.
Nếu không có dịp tình cờ này có lẽ cả đời này hắn cũng không có duyên thấy được nàng.
" Công chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế "
Hà Ngọc bước sang một bên chấp hai tay cúi đầu, vừa định chào nhớ lại mặt đất còn có nước, với tốc độ nhanh như vậy cộng với sàn cung điện trơn trượt, rất dễ bị ngã.
Hắn chuẩn bị chu đáo, phòng bị tiến lên từng bước " Công chúa cẩn thận."
Công chúa chạy thật vội, nàng trượt chân cả người ngã về phía sau.
Hà Ngọc móc lấy cánh tay của nàng, nắm phía cổ tay kéo người quay lại, nhào vào lòng ngực của chính mình.
Hắn so với Công chúa cao hơn nửa cái đầu, cúi đầu từ trên cao nhìn xuống biểu tình bối rối của nàng, một cổ mùi hương nhàn nhạt phấc qua mũi, vô cùng dễ ngửi.
Đây là mùi hương của nữ nhân?
Phụ thân thường nói trên đời này có hai dạng không thể cho đi đó là quyền lợi, của cải và một dạng không phải là vật mà là nữ nhân.
Hà Ngọc trước không để ý, bây giờ xem ra quả thật có chút đúng.
" Gặp qua Công chúa." Hà Ngọc buông nàng ra và thi lễ lần nữa.
Sự tình xảy ra quá đột ngột, Công chúa không kịp phản ứng, gương mặt xinh đẹp tái xanh vì sợ hãi, may mà mấy cung nữ phía sau đến kịp lúc, bước tới đỡ hỏi han ân cần, "Công chúa có đau không?"
Công chúa sửng sốt, chỉnh lại tóc, lắc đầu nói "Ta không sao."
Nàng rũ mắt nhìn một bên Hà Ngọc " Ngươi là..."
"Đó là Hà Thừa tướng và mẫu thân An thị, đích trưởng tử Hà Ngọc." Cung nữ bên cạnh thấp giọng nhắc nhở.
Công chúa bừng tĩnh nhận ra " Hóa ra là công tử."
Công cúa quý nhân hay quên nhiều thứ, quả nhiên đã quên hắn.
" Tại sao công tử không đi vào?"
Nói ra có chút xấu hổ, Hà Ngọc muốn đợi hai người đối phương đi vào rồi mới đi.
Hà gia cung Hứa gia, Chu gia đã cạnh tranh tới mức này, ai vào cửa trước, ai vào sau đều phải so một lần.
Cuối cùng đi vào, tự nhiên cảm thấy vô cùng áp lực.
Nhưng hôm nay lại tính sai, ngay cả Công chúa cũng đã đến sớm.
Theo như bình thường, thì những hài tử phẩm cấp thấp sẽ đến trước, sau đó sẽ đến bọn họ, tiếp theo là những người có quan hệ tốt với Hoàng tử và Thế tử, cuối cùng là nhân vật chính của bữa tiệc.
Trước khi khách khứa đến, nhân vật chính đã vội vàng chạy tới lúc này mới nhớ đến lời nàng vừa nói, chẳng lẽ Hoàng thượng đang đến sau?
Hỏng rồi, lễ vật mà hắn tặng Công chúa có thể lừa dối hoàn hảo, mong là lừa được Hoàng thượng.
" Ta đang đợi Nguyên Bảo." Hà Ngọc mặt vẫn như trước, không thấy chút bối rối, " Lúc nãy vừa bước vào Ngự hoa viên, sau lưng liền bị cung nữ hất chậu nước lạnh, bộ lông cáo ướt đẫm nên đã để Nguyên Bảo đi hong khô rồi.
Thần không có việc gì làm nên ở đây đợi hắn."
Công chúa lấy tay áo che mặt, nhàn nhạt nhìn hắn bằng đôi mắt lấp lánh như hạt thủy tinh.
Không có chủ nhân nào đợi thuộc hạ, thuộc hạ cũng không thể để chủ nhân đợi lâu, nếu đợi lâu, ắt sẽ phải tức giận.
Hà Ngọc đã đứng đó một lúc lâu, trên mặt lại không hề có một chút tức giận.
" Bên ngoài trời lạnh, sao ta và công tử không vào trước, thứ nhất là để tránh lạnh, thứ hai là ngồi đợi bên trong sẽ tốt hơn là đứng ngoài chờ." Công chúa Minh Nguyệt đề nghị " Không dối gạt công tử, phụ hoàng đã muốn tới đây, không bao lâu liền đến."
Quả nhiên là vì nghênh đón Hoàng thượng, không ổn rồi.
Hà Ngọc nghĩ nghĩ, lùi về sau vài bước,nói " Công chúa mời."
Công chúa cũng không có ý cự tuyệt, nàng mặc bộ váy nguyệt trăm điệp (*) tinh tế, nhẹ nhàng bước vào trong điện, Hà Ngọc đi theo sau nàng, hai người lần lượt rời đi.
(*) Váy Trăm điệp: váy xếp ly trăm tầng.
( Trang phục phi tần nhà Minh).
Nguyên Bảo vội vàng chạy lại, nhìn thấy cũng không dám quấy rầy, đứng ở phía sau chờ bọn họ trong ánh mắt ghen tị, kinh ngạc của đám đông rồi mới vội vàng chạy lại phía sau Hà Ngọc.
Ghế trái là của Hà Ngọc, bên phải là ghế của đích tử Ngự sử Hứa Tu Trúc cùng đích tử Thái úy Chu Hạo Nhiên.
Hai người này đều không muốn ngồi cùng hắn, Hà Ngọc ung dung ngồi xuống một mình chiếm cứ cả chiếc bàn rộng rãi.
Bàn dài có thể ngồi cùng lúc hai người, trong số mấy chục bàn dài xung quanh hầu như không có bàn nào trống, chỉ Hà Ngọc còn một ghế trống.
Nói thật dễ nghe là vì ngại thân phận của hắn, ngồi chung với nhau không tiện, còn điều xấu thì danh tiếng lại tệ hại đến mức không ai muốn ngồi cùng.
" Thiếu gia cũng không có duyên với một ai."
Nguyên Bảo ôm hộp gấm nhẹ giọng nói thầm.
(1) Ngọc để làm ngọc bội, được chế tác rất đẹp.
(2) Cốc dạ quang
(Tất cả các ảnh đều là sưu tầm)
( Đây là truyện đầu tiên mình làm, có gì không tốt xin hãy bình luận để mình biết và thay đổi cho phù hợp hơn.).
Danh Sách Chương: