- Anh sẽ cố sắp xếp thời gian để đón sinh nhật cùng em. Anh hứa!
- Em tin anh.
Chi Niên khép lại đôi mắt có chút u sầu, đợi chồng hôn nhẹ lên trán mình rồi lại mở mắt nhìn chồng vội vàng chạy đi mất.
Có một người chồng làm bác sĩ thật không thoải mái chút nào. Cô cứ như là một cái máy vậy, ngoài việc đi bán cafe ra thì chỉ còn mỗi việc là chờ hắn về.
Hai người kết hôn hơn ba năm nhưng chưa có con thì đủ hiểu cuộc sống hôn nhân của bọn họ thế nào. Nói cho qua loa thì là không hạnh phúc, nói cho rõ ràng thì là không hề có hạnh phúc.
Điệp Chi Niên mở điện thoại lên, lặng lẽ ngắm nhìn những tấm ảnh trong album.
Cô nhớ khi bọn họ đang còn hẹn hò, dẫu hắn bận trăm công nghìn việc vẫn cố gắng trả lời từng tin nhắn một của bạn gái.
Cô nhớ khi bọn họ đang còn hẹn hò, dẫu hắn bận trăm công nghìn việc vẫn tranh thủ gặp nhau vào mỗi cuối tuần.
Cô nhớ khi bọn họ còn hẹn hò, dẫu hắn bận trăm công nghìn việc vẫn dành thời gian đi lựa cho bạn gái những món quà xa xỉ nhất.
Cô nhớ, cô nhớ vào những năm tháng ấy, khi hai đứa còn là sinh viên, khi cuộc sống còn đang chật vật thì cả hai vẫn biết trao cho đối phương những gì ngọt ngào nhất, ấm áp nhất.
Còn bây giờ...
Chi Niên nhẹ thở dài, tự tìm mấy lời an ủi bản thân.
Dù sao thì năm 20 tuổi khác xa so với năm 30 tuổi.
Vả lại bọn họ cũng kết hôn rồi, cả đời còn lại có thể từ từ vun đắp.
Vài ngày sau, Cố Hoài có ở nhà đón sinh nhật cùng vợ. Nhìn ánh nến le lói thắp sáng một khoảng tối tăm, cô vui vẻ nhắm mắt lại, đan tay hai vào nhau, cầu nguyện.
Sau đó, cô thổi nến, hắn đồng thời bật công tắc đèn. Cả căn nhà trong phút chốc sáng trở lại, soi rõ nụ cười tươi tắn trên môi người phụ nữ. Cố Hoài trở về ghế của mình, nhếch nhẹ môi:
- Anh đón sinh nhật cùng em khiến em vui vậy sao?
- Dĩ nhiên! Đợt lễ tình nhân vừa qua anh hứa cho lắm rồi cũng có ở nhà đâu.
- Tại ở bệnh viện có ca phẫu thuật gấp mà. Riêng hôm nay anh nói được làm được rồi đấy nhé.
Điệp Chi Niên gật gật đầu, cầm đũa lên gắp cho chồng mình mấy miếng thịt. Cố Hoài chưa ăn vội, cất giọng khàn khàn tiếp tục nói chuyện với vợ.
- Em đã ước gì thế?
- Nói ra thì làm sao linh nghiệm?
- Nhưng anh muốn biết!
Cô thở dài, đưa tay đập lên trán một cái.
Đối diện với ánh mắt mong chờ đó, cô không tài nào điều khiển được lí trí của mình.
Là điểm yếu hay thói quen cô cũng không rõ.
- Em ước em sớm có con.
Nụ cười trên môi hắn bỗng dưng cứng lại. Cô không nhận ra điều đó, vẫn chăm chăm nhìn mấy ngọn nến cháy dở dang.
- Cuộc sống này buồn tẻ quá, nếu xuất hiện tiếng khóc của một đứa trẻ thì vui.
- Cơ mà anh với em đều bận rộn...
- Không sao cả, em sẽ ở nhà chăm con. Anh cũng không bận tới nỗi không về nhà được. Có gì em sẽ thuê thêm cả bảo mẫu.
- ...
- Sao vậy? Anh không thích sao?
Cô ngẩng đầu nhìn đối phương, mồn một thấy rõ sự chần chừ trong đôi mắt sâu đó. Không khí trầm mặc bao phủ không gian, ngột ngạt đến mức cả thở thôi cũng thấy mệt.
Tiếng chuông điện thoại không xua nổi bầu không khí này.
Hắn bắt máy, vừa nghe vừa nhìn vợ mình. Cô không cần nghe cũng biết là ai gọi, có chuyện gì.
- Niên, anh phải...
- Đi đi.
- Anh xin lỗi!
- Không sao cả, bệnh nhân còn đang chờ.
Cố Hoài cầm theo điện thoại và áo khoác, trong đêm chạy vội ra ngoài. Điệp Chi Niên thẫn thờ ngồi im một chỗ, đáy mắt bắt đầu nổi lên màn sương dày đặc. Bờ vai nhỏ dần dần run lên, cho đến cuối cùng chẳng thể chịu được nữa mà bật khóc nức nở.
Cô khóc vì sự chần chừ của đối phương.
Cô khóc vì lời hứa chưa tròn của đối phương.
Hoá ra, ở bên nhau thôi đã trở thành một điều gì đó quá xa xỉ, quá xa xỉ.
Vậy nên việc có con lại càng xa xỉ hơn, đến mức có lẽ không thể thực hiện.
Cô lau nước mắt, đi tìm túi xách rồi rời khỏi nhà. Cô nên tìm chỗ nào đó để khuây khoả bản thân, nên tìm ai đó để có thể tâm sự.
Người bạn thân nhất đang ở quán bar, bảo cô đến đó chơi cùng.
Đưa mắt nhìn quán bar xập xình một lượt, cô trông thấy Tố Giai Giai ngồi trong góc uống rượu. Chi Niên đi nhanh đến chỗ bạn mình, mệt mỏi lao vào lòng người phụ nữ kia, rơi lệ. Tố Giai Giai biết bạn lại gặp chuyện buồn, lặng lẽ an ủi bằng cách không ngừng xoa xoa vào lưng bạn. Cô ta còn bảo cô uống rượu, uống rượu để quên đi sự đời.
Quả nhiên là uống vào thì không biết gì cũng không nhớ gì nữa.
Khi cô mở mắt thì đã quá giờ trưa. Chi Niên mò mẫm tìm điện thoại gọi cho bạn thân, hỏi tại sao lại không đưa cô về nhà mà lại đưa vào khách sạn, hơn nữa còn cởi hết áo quần cô ra. Tố Giai Giai vô cùng kinh ngạc, hỏi ngược lại rằng không phải cô tự về nhà sao. Cô sững người lại, cho đến lúc này mới nhận ra cơn đau âm ỉ dưới hạ thân, trái tim khẽ khàng đập lạc một nhịp. Cô vội vội vàng vàng mặc áo quần rồi chạy xuống dưới sảnh khách sạn, bộ dạng gấp gáp như hổ vồ của cô khiến nhân viên khách sạn hơi khó chịu.
- Đêm qua tôi vào đây với ai? Với ai?
- Cô bình tĩnh.
- Đêm qua tôi vào đây với ai?
- Xin hỏi cô ở phòng bao nhiêu?
- 251.
- 251 sao? Tại vì chúng tôi chỉ ghi tên của một khách hàng nên chỉ biết có một người thôi. Người đó là Điệp Chi Niên.
- Điệp Chi Niên là tên của tôi. Làm ơn, hãy giúp tôi nhớ lại xem hôm qua tôi đã vào đây cùng ai mà!
Cô nhân viên cau nhẹ mày, sau một hồi ngẫm nghĩ thì cũng nhớ ra.
- Đêm qua cô Điệp vào đây cùng với một chàng trai, tôi không rõ nhưng trông bộ dạng của hai người hình như đều say hết rồi.
Chi Niên loạng choạng lùi về phía sau vài bước, không thể tin được vào những gì mình vừa nghe. Cô nhân viên vội vàng chạy ra đỡ cô, đoán già đoán non được mọi chuyện diễn ra rồi.
Cô như kẻ mất hồn, lang thang mãi trên con đường dài cho đến khi vô tình bắt gặp Cố Hoài.
Cố Hoài nãy giờ đi tìm vợ, lo lắng nhìn trước ngó sau vợ mình một lượt, thở phào:
- May quá, em không sao!
- ...
- Đêm qua em đi đâu thế?
- ...
- Niên, em sao vậy?
- ...
Cô nhìn sâu vào đôi mắt kia, bỗng nhiên cảm thấy bản thân vô cùng nhục nhã.
Cô phản bội hắn rồi, ngay cả tư cách để đối diện cũng không có.
Do không đủ can đảm, cô đã không nói chuyện này cho hắn nghe. Riêng Tố Giai Giai lại biết rõ mọi chuyện, không ngừng vỗ về cô rằng mọi chuyện không sao cả.
Cho đến khi Điệp Chi Niên đột nhiên nôn khan, không thể ngửi được mùi tanh.
Cô lặng lẽ đến bệnh viện kiểm tra, phát hiện rằng mình mang thai. Thật trùng hợp, thời gian mang thai trùng với quãng thời gian từ hôm xảy ra chuyện đến bây giờ.
Vậy thì đứa trẻ này chẳng phải...
Cô hoàn toàn suy sụp, ở ngay trước mặt bác sĩ không chịu được cú sốc mà ngất đi. Thật không ngờ tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, vị bác sĩ này biết cô là vợ hắn nên liên lạc, bảo hắn đến bệnh viện đón cô. Ông ta cũng tiện chúc mừng, nói rằng cô đã mang thai rồi. Cố Hoài không phải là kẻ ngốc, chỉ cần suy diễn một chút là đã biết một vài chuyện.
Hai vợ chồng bọn họ đã không quan hệ từ rất lâu, làm sao lại có thể...
Điệp Chi Niên tỉnh dậy sau cơn mê, đầu đau đến không chịu được. Nhưng ánh mắt của kẻ đứng ngay bên cạnh mình còn khiến cô đau hơn nữa, đau đến mức chết đi sống lại.
Ánh mắt lạnh lùng và xa lạ đó, cả đời cô không thể nào quên.
- Chúc mừng, em có con rồi.
Cô không dám nhìn hắn nữa, cảm thấy bản thân quá nhục nhã. Lúc này Cố Hoài mới khẽ bật cười - nụ cười chua chát lẫn đớn đau tột cùng:
- Nhưng thật tiếc, đó không phải con anh.
- Cố Hoài...
- Em ước em có con nhưng lại quên ước đứa con này là của chúng ta. Anh không còn gì để nói nữa. Anh thật sự thất vọng về em.
#Thực
Hình Như Em Thích Chị Rồi - Có Thể Yêu Em
2
- Anh thật sự thất vọng về em!
Hắn xoay lưng bỏ đi, cô muốn đưa tay níu lại nhưng không cách nào níu được. Một nỗi ê chề đã khiến cô dần trở thành một kẻ chẳng còn gì ngoài hai bàn tay trắng. Bác sĩ không hiểu sao cô lại khóc thảm thiết như vậy, chỉ biết khi cô rời khỏi đây thì trông cô chẳng khác kẻ điên là bao.
Mà cô, lúc này đây đã trở nên điên loạn.
Nói ra thì thật buồn cười nhưng đến cả cha của đứa trẻ trong bụng là ai cô còn không biết.
Bằng cách nào mà lại xảy ra chuyện này cô còn không biết.
Cô cứ như con ngốc vậy, không hề biết gì cả.
Trở về nhà, cô trông thấy Cố Hoài đang ngồi ở phòng khách, hai tay đan chặt vào nhau. Dường như hắn đang vắt óc suy nghĩ thử xem tại sao người phụ nữ luôn miệng nói yêu hắn lại đi ăn nằm với kẻ khác như vậy. Sau một hồi im lặng, cuối cùng hắn không chịu được nữa, cất tiếng lạnh nhạt:
- Cô buồn chán đến mức vậy sao?
- ...
- Cô thèm khát đến mức vậy sao?
- ...
- Cô không cảm thấy tội lỗi khi phản bội tôi sao?
- ...
- Vậy mà tôi còn tự trách bản thân rằng tôi không biết quan tâm vợ mình. Ai mà ngờ được cô lại ở bên ngoài tằng tịu như vậy chứ?
- Em xin...
- Bây giờ còn muốn xin lỗi? Cô xin lỗi xong thì đứa trẻ đó có biến thành con của tôi không?!
Cô trợn tròn mắt nhìn hắn hét lên với mình, đôi mắt đục ngầu kia dường như chỉ hận không thể lao tới xé nát cô ra.
- Ở dưới thân người khác rồi rên rỉ khiến cô vui lắm sao? Loại chuyện gớm ghiếc thế này mà cô cũng có thể thực hiện sao? Nếu cô chán tôi quá thì có thể nói lời li hôn, tại sao lại ở sau lưng đâm cho tôi một nhát đau thế này hả?
Chi Niên nín bặt, lặng lẽ rơi lệ.
Làm gì có tư cách để phản bác nữa?
Nếu cô nói cô còn chẳng biết người ngủ với mình là ai thì hắn có tin không?
Nếu cô nói mọi chuyện xảy ra trong lúc cô không hề hay biết gì thì hắn có tin không?
Tố Giai Giai có uống rượu với cô nhưng sau đó thì mỗi người đi một nơi. Cô ấy cũng không thể chắc rằng liệu cô có tìm đến ai sau khi ra về hay không nữa.
Trong chuyện này, ngay từ đầu cô đã sai.
Cố Hoài hít thở hằng hộc, tức tối đến tột cùng. Những giọt nước mắt đó chỉ càng khiến hắn kinh tởm thêm mà thôi.
Người sai có làm gì vẫn hoàn sai.
Sợ bản thân không nhịn được mà lao tới đánh người, hắn bỏ lên phòng, không thèm bố thí cho cô một chút thương hại nào cả. Điệp Chi Niên một mình bơ vơ giữa phòng vắng, chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã đến mức này.
Cô nghiến răng để bản thân không thốt lên một tiếng nấc nào cả, bàn tay gầy gò đưa lên trước bụng. Ở đây có một giọt máu nhỏ đang dần hình thành một hình hài - điều mà cô mơ ước bấy lâu. Vậy mà khi đạt được ước mơ rồi thì cô lại không vui một chút nào. Ngược lại, cô còn mang suy nghĩ là sẽ bỏ nó đi.
Đúng vậy, liệu cô có nên bỏ nghiệt chủng này đi không?
Dù sao thì nó vẫn chỉ là một cục máu, cô không cần lo đến chuyện mình sẽ phải day dứt.
Nhưng...
Chi Niên từ từ quỵ xuống sàn nhà, lí trí lẫn trái tim đã hoàn toàn sụp đổ. Lương tâm cô không ngừng cắn rứt, hoặc là do cô đã phản bội lại người đàn ông mình từng thề thốt chung thuỷ, hoặc là do cô đã mang cái suy nghĩ hết sức kinh tởm rằng sẽ phá thai. Cho dù là vì điều gì cô vẫn bỗng trở thành một tên hề nhưng mặt đầy nước mắt, có chăng cũng chỉ là nụ cười mỉa mai lạnh đến thấu xương tuỷ mà thôi.
Người đàn ông tên Cố Hoài không còn chút gì với cô nữa rồi.
Kể từ giây phút hắn thô lỗ hét vào mặt cô tất cả yêu thương từ trước tới nay đã chấm dứt.
Mà cô làm sao trách cứ được sự thô lỗ đó đây?
Hắn còn chưa đánh cô nữa là.
Một khoảng thời gian dài đằng đẵng trôi qua, cuối cùng Cố Hoài cũng chịu rời khỏi phòng. Hắn mang khuôn mặt lạnh tanh đối diện với cô, hờ hững đặt lên mặt bàn một tờ giấy mỏng.
- Kí đi!
Cô mồn một thấy rõ ba chữ “đơn li hôn”, dẫu đây là điều đã được đoán trước nhưng khi thật sự xảy ra thì cô lại chịu không được. Trái tim vô cớ thắt lại, chỉ là nước mắt nãy giờ đã cạn khô, không trào ra được nữa. Cố Hoài vô tình lướt qua, không quan tâm đến đôi mắt sưng tấy của người phụ nữ từng đầu ấp tay gối với mình. Danh nghĩa vợ chồng suốt ba năm cứ thế vụt mất trong một khoảnh khắc, vội vã và nhanh chóng cứ như là điệu múa điên cuồng của cuồng phong bão tố. Trời xanh còn ôm lấy được vũ bão, còn lòng cô sớm đã vỡ tan tành.
Vậy là mọi chuyện kết thúc rồi đó sao?
Bây giờ, cả một chút can đảm để đón lấy tờ đơn cô cũng không có. Chỉ cần cô còn chưa kí vào đó thì hai người vẫn còn là vợ chồng.
Nhưng níu kéo làm gì nữa? Thứ cô níu được bây giờ chẳng qua là chút danh còn sót lại, còn người vốn đã rời đi từ lâu.
Điệp Chi Niên bước đến trước tờ đơn, run run nhìn một bên có sẵn chữ kí quen thuộc. Cô cầm bút lên, bằng cách nào đó đã có thể kí vào chỗ còn lại, sau khi kí xong mấy đầu ngón tay mới cầm không vững được bút.
Nhưng đã kí rồi còn đâu?
Kết thúc rồi, còn đâu?
Có còn đâu?
Cô lặng lẽ đi thu dọn đồ đạc, gói ghém hết bao nhiêu tâm tư lẫn ưu sầu vào trong tim sau đó câm lặng rời đi. Căn nhà này là do Cố Hoài mua, hiện giờ cô làm gì có tư cách ở đây nữa.
Cô cũng chẳng còn nơi nào để về.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, Chi Niên thở dài một hơi, những năm tháng xưa cũ lại thi nhau ùa về.
Khi mới bắt đầu yêu nhau, ba mẹ cô đã phản đối rất quyết liệt. Họ nói rằng bác sĩ tuy kiếm được nhiều tiền mà lại rất bận, cô lại là người giàu tình cảm, e rằng sẽ không chịu được cô đơn. Vả lại lúc ấy ba mẹ tính làm mai cô cho một người con trai khác, dĩ nhiên sẽ không để cho một kẻ xa lạ nào đó đến bắt con gái mình đi rồi. Nhưng mà cô cứng đầu cứng cổ không chịu nghe, thậm chí còn bỏ trốn khỏi nhà đi lên thành phố mà Cố Hoài đang học. Từ đó đến nay, cô vẫn chưa dám về gặp họ một lần.
Đúng vậy, ngay cả trong hôn lễ kết hôn cũng không có sự xuất hiện của họ.
Bây giờ thì hay rồi. Quả nhiên những lời lo lắng của hai vị tiền bối không dư thừa chút nào. Trong chuyện này, chẳng phải sự bận bịu của hắn chính là nguồn cơn của mọi chuyện sao?
Và cả ánh mắt lưng chừng khi nghe thấy ước mơ của cô, những điều này đã khiến cô mang buồn bực hoà vào một đêm say tình.
Với ai đó cô còn chẳng rõ.
Vào lúc này đây, cô chỉ có thể đến tiệm cafe mà mình đang làm rồi xin ở nhờ mà thôi. Anh chị chủ tiệm rất tốt, nhất định sẽ cho cô nương náu vài ngày.
Rồi...
Cô không nghĩ được về những điều xảy ra trong tương lai. Trong vô thức, cô đưa tay lên xoa xoa bụng mình, một nỗi lo lắng khôn nguôi dấy lên nơi trái tim kiệt quệ.
Vô duyên vô cớ trở thành mẹ đơn thân, ông trời ban tặng cho cô món quà này với cái giá đắt quá.
Có thể là do có thêm một “miệng ăn”, cô bỗng cảm thấy đói và mệt vô cùng. Chi Niên đưa mắt tìm quán ăn, muốn để bản thân ổn trước đã mới tính tiếp. Cô vào quán gọi một đĩa cơm, lặng thinh ngồi trong một góc ăn sạch.
Gần chỗ cô ngồi có ai đó đang nhìn cô thật kĩ, khuôn mặt dần dần tái lại.
Cô ăn rất nhanh, gọi chủ quán ra thanh toán rồi xách vali lên đi tiếp. Cho tới lúc này người đó mới vội vã đuổi theo cô, còn kéo cô ra một góc thật khuất.
Chi Niên nhìn chàng thiếu niên trước mắt, nghiêng đầu:
- Em trai, em quen chị sao?
- Em...em...
Chàng thiếu niên đưa tay gãi gãi đầu, mãi vẫn không nói được gì cả. Cô kiên nhẫn đợi cậu ta, không đoán ra được đứa trẻ này muốn gì ở mình. Mãi một lúc sau chàng thiếu niên mới mở miệng được, lắp bắp:
- Thật ra em...em là người đã cùng chị qua đêm ở khách sạn!
- ...
Cô loạng choạng lùi về sau vài bước, kinh ngạc đến mức hai tai bắt đầu ù lên. Anh chàng cuống quýt nói lời xin lỗi cô, thái độ cực kì chân thành. Khó khăn lắm Chi Niên mới lấy lại được bình tĩnh, khó khăn hỏi một câu:
- Em...bao nhiêu tuổi?
- Em đang học lớp 11, 17 tuổi!
#Thực
Hình Như Em Thích Chị Rồi - Có Thể Yêu Em
3
- Em 17 tuổi!
Vẻ mặt thảng thốt của cô khiến cậu ta tưởng bản thân đã mắc lỗi gì đó cực kì lớn, liên tục nói lời xin lỗi. Riêng Điệp Chi Niên lại vô cùng kinh ngạc, không thể tin rằng kẻ lên giường với mình lại chỉ là một cậu nhóc còn học cấp ba.
Hơn nữa còn là...
Trong vô thức, cô đưa tay lên ôm bụng, hành động này làm cậu ta ít nhiều cũng đoán được sự việc. Đến lượt cậu ta tin không nổi, bàng hoàng đến mức ngã về phía sau, trong đôi mắt non nớt loé lên tia hãi hùng:
- Chị...chị đã...
Cô không lên tiếng trả lời, lặng thinh cam chịu một cỗ mỉa mai đến từ tận đáy lòng.
Nếu chuyện này mà có kẻ thứ ba biết được thì cô bị bỏ tù chắc.
Bởi cô đã giao du với trẻ vị thành niên!
Chi Niên đưa tay còn lại lên vuốt mặt, len lén bật cười đầy chua xót.
Một con đàn bà sắp tròn 28 tuổi lại để cho có con với một cậu học sinh 17 tuổi. Trên đời còn có thể xảy ra loại chuyện đáng kinh tởm này sao?
Cô đưa ánh mắt kì lạ nhìn chàng trạ trẻ vẫn còn quá sốc kia. Có vẻ cô đang ôm hi vọng, một hi vọng nhỏ nhoi nào đó. Nhưng hi vọng vào điều gì, vì chuyện gì đây? Một cậu nhóc thì có thể làm được gì đây?
Kẻ sắp chạm tới mốc một phần ba cuộc đời còn chẳng biết xoay sở thế nào.
Sự tuyệt vọng đến khôn cùng trong thoáng chốc che lấp đi đôi con người long lanh. Điều này tựa như một cơn giông kéo đến che lấp cả bầu trời vậy, dứt khoác và nhẫn tâm đến mức bầu trời có bao la nhường nào cũng không chống nổi mưa ngâu.
Cô quay đầu đi chỗ khác, sợ ánh nhìn của mình sẽ doạ cho cậu nhóc sợ.
Dù sao thì mọi chuyện cũng đã là một chuyện gì đó quá sức chịu đựng rồi.
- Em yên tâm, chị không đòi hỏi gì ở em đâu.
- Chị có chồng rồi sao?
Cô không hiểu tại sao cậu nhóc lại biết, phát hiện trên ngón áp út của mình còn lấp loá chiếc nhẫn vàng. Chi Niên vẫn cười nhàn nhạt, trên khuôn mặt sớm đã không còn chút xúc cảm.
- Em không cần lo lắng quá.
- Chồng chị biết chuyện này chưa?
Bị đánh thẳng vào tim đen, cô một lần nữa rơi xuống vực sâu, tuyệt vọng đến vô vọng.
Nhưng cái gọi là tuyệt vọng làm gì tổn thương được trái tim chai sần nữa?
- Chị với anh ấy vừa kí đơn li hôn rồi.
- Vì...vì chị qua đêm với em sao?
- Cứ cho là thế.
- ...
- Thật mỉa mai! Người ngủ với chị tên là gì chị còn không hay.
- Chị nói gì cơ?
Cô không lặp lại mấy lời mình vừa lí nhí, nhẹ nhàng bước tới đỡ cậu bé lên. Giây phút cô chạm vào da thịt cậu khiến cậu có chút run rẩy, cứ như là có một tia điện chạy ngang người. Cảm giác mơn trớn cùng sự ma sát đêm nào lại xuất hiện, có vẻ lần đầu tiên đụng chạm xác thịt đã trở thành đoạn kí ức khiến cậu mẫn cảm đến mức chỉ cần chạm nhẹ vào đã có phản ứng khác thường.
Ánh mắt ăn năn của cậu với cô trở thành ánh nhìn thương hại. Tự ôm nhục lại càng nhục hơn, cô không dám đối diện với đôi mắt sáng ngời tuổi niên thiếu, lặng lẽ cúi đầu:
- Em biết xin lỗi chị là tốt rồi.
- Chị...
- Kể chị nghe, đêm đó rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Cậu nhóc đưa tay gãi gãi đầu, ấp úng nhớ lại sự việc diễn ra cách đây cả tháng.
- Hôm đó em theo chúng bạn đến quán bả và bị chuốc say. Nhà em đi ngược lại hướng với chúng bạn, vả lại em vẫn còn khả năng tự lái xe về cho nên chúng để em về trước. Lúc mở cửa ngồi vào xe thì em đã thấy chị ngồi trong xe em. Chị lại say đến mức không biết trời trăng. Lúc đó em...em...
Kể đến đây, đôi má cậu bỗng đôi chút ửng hồng. Cô vẫn giữ im lặng, lắng nghe những lời bộc bạch:
- Là em đã có ý định xấu xa với chị. Em không kìm được dục vọng của bản thân khi trông thấy một cô gái ngồi ngay bên cạnh, áo quần xộc xệch làm lộ ra da thịt. Chị tưởng em là tài xế taxi nên cứ luôn miệng bảo em chở về nhà. Nhưng thay vì làm theo lời chị, em lại chở chị đến khách sạn. Sau đó...
Càng kể cậu càng cảm thấy mình quá đáng, lo sợ mình sẽ bị cô cho một bạt tai nên khẽ hít sâu chuẩn bị tinh thần. Chỉ là chẳng có bạt tai hay lời chửi nào vang lên cả, chỉ có tiếng thở dài rất nhẹ của đối phương mà thôi.
- Sáng hôm sau em dậy trước, sợ quá nên bỏ đi mất đúng không?
- Em không cố tình đâu, chị đừng trách em!
Cô nghiêng đầu nhìn cậu nhóc mở miệng van xin, bỗng dưng cảm thấy cuộc đời này sao vô thường quá.
Kẻ có lỗi lại có thể nói lời yêu cầu với kẻ gánh chịu hết tội lỗi.
Nhưng có còn quan trọng không khi tất cả đã lỡ làng?
Chi Niên vẫn giữ nụ cười lạnh tanh, không nói không rằng một chữ nào. Lòng bao dung ấy khiến cậu nhóc hết sức cảm động. Cơ mà khi nhìn xuống bụng cô - nơi có đứa trẻ chính là giọt máu của cậu, cậu lại cảm thấy cực kì sợ hãi.
Cậu đã làm cha ở tuổi 17!
Nếu chuyện này lọt ra ngoài...
Khi sợ hãi, con người ta có thể suy nghĩ đến bất cứ chuyện gì. Chỉ riêng chàng trai đang còn bốc đồng này lại dám lên tiếng nói rằng:
- Chị có thể phá thai không?
Lần này cô bỗng dưng tức giận, trong lời nói nồng đậm mùi trách móc:
- Chị còn chưa bắt em chịu trách nhiệm, em có tư cách gì đòi chị bỏ đứa bé này đi?
- Em...
- Nếu đổi lại hôm nay, đứng trước mặt em là một cô gái bằng tuổi,hơn nữa còn là bạn gái em thì em có bảo cô ấy đi bỏ giọt máu này không? Nó là con chị nhưng cũng là con em!
Cậu ta run sợ trước thái độ này, cúi đầu đợi cô chửi tiếp. Chỉ là cô cạn hơi rồi. Cũng có thể là do cô nhận ra dù có trách móc thêm trăm vạn lời nữa thì đứa bé này vẫn tồn tại, vẫn đang dần trở thành một hình hài thật sự trong bụng. Thế là cô trở nên trầm ngâm, tuy vậy bàn tay vẫn cuộn lại thành quyền, thành một nắm đấm đầy uy lực.
- Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây? Em mới chỉ 17 tuổi thôi, không thể nào lấy chị được. Vả lại nếu chuyện này mà lọt ra ngoài thì chị sẽ bị bắt đó.
Cô cắn môi đến chảy máu, sau cùng vẫn phải đối diện với hiện thực lãnh khốc.
Nếu không thể công khai thì giấu giếm vậy.
Nếu không thể cùng nhau thì cô độc vậy.
Cô cũng không nhẫn tâm nhìn cuộc đời của chàng trai kia chưa kịp toả sáng đã lụi tàn.
Cô cũng không ác độc để con mình sau này biết được bản thân có một người ba còn quá trẻ.
Mọi lí do và lập luận, chung quy đều dẫn đến một lối đi duy nhất.
- Chị sẽ một mình nuôi con!
Chàng thiếu niên mở to mắt nhìn người phụ nữ phía đối diện, mấy đầu ngón tay chưa thể ngừng run lập cập. Chi Niên lại nở nụ cười nhàn nhạt, tay với lấy chiếc vali:
- Chị không đòi hỏi bất cứ thứ gì ở em đâu. Còn sống yên ổn hay không là tự lương tâm em quyết định, chị không quản.
Bóng lưng nhỏ bé dần khuất xa, cậu ta lúc này vẫn còn sững sờ, cho đến khi người đi mất rồi mới lấy được bình tĩnh.
Mọi chuyện là do cậu gây ra, vậy mà bây giờ lại bắt người phụ nữ tội nghiệp đó cam chịu sao?
Vì cậu ta mà chị ấy mất đi chồng, mất đi cuộc sống êm đẹp, mất đi cả tương lai sáng ngời.
Dù cậu ta không biết gì về cô cả.
Cậu định sải bước đuổi theo thì bỗng dưng sau lưng lại có tiếng kéo vọng lại:
- Cậu chủ Trần, cậu định đi tìm ai?
Trần Trạc Thần bất lực dừng bước, lắc đầu khe khẽ rồi quay trở về chiếc xe hơi sang trọng. Tên tài xế riêng lặng thinh quan sát nét mặt của cậu chủ, nãy giờ cũng đã trông thấy cảnh cậu chủ cùng người phụ nữ nào đó nói chuyện. Bộ dạng tái mét cùng lần ngã quỵ xuống của cậu khiến ông biết thật sự đã có chuyện gì đó xảy ra.
Ông âm thầm đi kể chuyện này cho vợ nghe, sau đó vợ ông lại đi mách lẻo bà chủ. Bà chủ Trần - mẹ ruột của Trần Trạc Thần có gọi con vào để tra hỏi nhưng mãi cậu ta vẫn chẳng chịu mở lời. Biết rõ tính con, bà không gặng hỏi nữa, sai người đi điều tra thực hư câu chuyện. Qua vài ngày bà biết được chuyện động trời, không vội đi trách con mà lại tìm gặp người phụ nữ mang giọt máu nhà họ Trần. Khi bà tìm đến nơi thì thấy cô đang tất bật bưng rót cafe, bộ dạng có chút khổ sở.
Bà giả vờ làm khách, vào quán gọi một ly cafe, sau đó giả vờ đổ cafe lên người mình rồi đổ lỗi cho cô, ngang nhiên phách lối đòi cô bồi thường rồi kéo ra xe đi mất.
Trên xe, cô liên tục nói lời xin lỗi làm bà cảm thấy có chút khinh thường. Vốn dĩ cô không nói sẽ bồi thường vì cô biết rõ mình không hề làm đổ cafe, thứ hai là chiếc áo bà ta đang mặc mới nhìn thôi đã biết mắc tiền, cô nuôi bản thân còn chưa đủ lấy gì để trả?
- Nói, cô cần bao nhiêu tiền?
- Bà...
- Cô lên giường cùng con trai tôi là có chủ ý đúng không?
- Bà đừng ăn nói linh tinh!
- Đúng là mặt dày mà! Mà cũng phải thôi. Loại phụ nữ dám ngủ chung với một đứa trẻ chưa đủ tuổi chỉ để lấy tiền thì làm gì còn chút danh dự nào?
Điệp Chi Niên nghiến răng, bàn tay cuộn lại thành nắm đấm. Người đàn bà diêm dúa bĩu môi, lấy ra trong túi xách một cọc tiền:
- Chừng này đủ chưa?
Thấy cô giữ im lặng, bà tiếp tục lấy ra thêm một cọc:
- Thế chừng này?
- ...
- Tôi vẫn có thể cho thêm.
- ...
- Con đàn bà này rốt cuộc cần bao nhiêu vậy?
- Đừng có mà sỉ nhục tôi!
Cô gầm gừ lên tiếng, ánh mắt sắc nhọn làm bà có chút run rẩy. Nhưng để giữ thể diện, bà vẫn chanh chua mở miệng, thật chất là để làm dịu bầu không khí lại:
- Xem ra tiền không thoả mãn được cô. Nào, cô muốn gì?
- Để tôi yên!
- Vậy thôi sao? Cô tình nguyện làm mẹ đơn thân?
- ...
- Không được đâu! Đó là giọt máu nhà họ Trần, tôi sẽ không để cô đem đi mất.
- Đây là con của tôi, chỉ mình tôi!
- Thử nghĩ đi. Một mình cô nuôi con vất vả như vậy, công việc cũng chẳng kiếm được bao nhiêu nữa. Hay là cô chịu khó mang thai 9 tháng, sau đó đưa đứa bé cho chúng tôi. Tôi có thể cho cô thêm một số tiền lớn nữa. Thế nào? Có phải quá hời rồi không?
Cô im lặng, quả nhiên mấy lời tính toán cặn kẽ đó đã tác động lên suy nghĩ ít nhiều.
Mấy lời này quá hấp dẫn.
Cô chỉ việc mang thai cộng sinh con thôi, cuộc sống sau này không cần lo lắng nữa rồi.
Điệp Chi Niên trầm ngâm suốt một quãng thời gian dài, người đàn bà diêm dúa cũng để cho cô suy nghĩ. Không ngờ sau cùng cô lại lắc đầu, kiên quyết giữ đứa bé cho mình. Trần phu nhân vô cùng tức giận, quyết định không nhượng bộ:
- Tôi hoàn toàn có thể kiện cô ra toà tội giao cấu với trẻ vị thành niên!
- Bà cũng không phải kẻ vừa vặn gì, tôi biết. Nếu chuyện con bà mới 17 tuổi mà đã để cho có con lộ ra thì tôi không biết bà sẽ phải chịu những lời đàm tiếu gì đâu. Tôi không còn gì cả, ở tù cũng được. Còn bà thì sao?
Cô không nói tiếp, vừa nhún vai vừa nhếch môi cười hết sức thách thức. Trần phu nhân giận đến mức bốc khói, chỉ hận không thể xé nát đối phương ra.
- Rốt cuộc là cô muốn cái gì ở nhà họ Trần?
- Tôi nói rồi, chỉ cần để tôi yên thôi. Mấy tờ tiền đó tôi không cần.
- Nhưng đứa bé cô mang là cháu của tôi.
- Thì sao chứ? Con bà còn nhỏ như vậy, sau này chẳng nhẽ không lấy vợ? Mà lấy vợ rồi chẳng nhẽ không có con? Bà cứ xem như đứa cháu này không hề tồn tại là được.
- Cô...!
- Được rồi, có vẻ tài xế chở tôi về lại tiệm cafe rồi. Tạm...à không, vĩnh biệt!
Vừa dứt lời xe vừa dừng lại, cô mở cửa bước xuống xe, ngang nhiên bỏ vào trong mà không nhìn bà ta lấy một cái. Hai vợ chồng chủ tiệm thấy cô về liền chạy ra, lo lắng hỏi han:
- Em có bị làm sao không?
- Không, không sao cả.
- Nhưng người đàn bà đó làm gì em?
Lúc này, khách trong quán đã về gần hết. Cô cùng hai vợ chồng ngồi xuống vị trí gần nhất, hạ thấp giọng:
- Đó là mẹ của thằng bé đã ngủ chung với em.
- Cái gì cơ? Bà ta tìm em để làm gì?
- Cho em tiền và muốn lấy đứa bé.
- Vậy em có đồng ý không?
- Dĩ nhiên là không rồi.
Chi Niên ấn ấn nhẹ đầu ngón tay cái, cười hời hợt:
- Nếu em muốn bỏ đứa bé này thì em đã bỏ từ hôm nào!
Hai vợ chồng nhìn nhau, nhận ra sự đau khổ từ trong đôi mắt sâu hoắm.
Bên ngoài có khách mở cửa. Theo thói quen, cô lập tức trưng bộ mặt tươi cười, chạy đến chào khách:
- Xin chào quý...khách...
Cô khựng lại, mấy lời cũng không thốt thành câu hoàn chỉnh. Vị khách vừa bước vào lại không như thế. Anh ta lạnh lùng bước đến trước mặt cô, thều thào:
- Một cafe đen!
Đối diện với thái độ hờ hững đó, cô bỗng cảm thấy thật mỉa mai bản thân.
Người ta sớm đã chẳng còn chút lưu luyến...
Cô lại trưng ra dáng vẻ thường thấy. Nếu đã xem cô là người dưng thì cô cũng chỉ việc xem hắn như là một khách hàng.
- Được, mời tiên sinh qua bên đó chờ tôi một chút!
Cố Hoài cau nhẹ mày, không thể ngờ cô lại có thể bình thản đối diện với mình như vậy. Hắn chán ghét điều đó vô cùng, bỗng nhiên cảm thấy tức giận, hậm hực bỏ qua ngồi trong một góc. Hai vợ chồng chủ tiệm dĩ nhiên biết hắn là ai, trong chốc lát chỉ biết trơ mắt nhìn cô đi pha thức uống. Lát sau cô trở ra, niềm nở đưa cho hắn tách cafe nóng hổi.
- Của tiên sinh đây ạ!
Hắn nhìn ly cafe có kèm theo hai gói đường, hừ lạnh rồi móc tiền ra đập lên bàn, đi thẳng.
Cô nhìn theo bóng lưng cao ráo, chua chát mỉm cười. Chị chủ tiệm bước đến gần cô, an ủi đôi lời. Chi Niên lắc nhẹ đầu, bày ra vẻ mặt tươi tỉnh nhất:
- Em có sao đâu?
- Niên...
- Chị không cần lo cũng đừng hỏi nữa. Chúng em...à không. Em và Cố tiên sinh đã kết thúc từ lâu rồi!
#Thực
Hình Như Em Thích Chị Rồi - Có Thể Yêu Em
4
- Em và Cố tiên sinh đã kết thúc rồi, thật sự đã kết thúc rồi.
Chị chủ tiệm mím nhẹ môi, vẻ mặt ủ rũ khiến chồng mình không chịu được mà lập tức nắm lấy tay vợ để an ủi. Sự ân cần đó vô tình hoá thành vạn con dao cắm sâu vào trái tim cằn cỗi.
Suy cho cùng cô vẫn biết ghen tị.
Ghen tị với hạnh phúc của đôi vợ chồng kia.
- Em đừng buồn nữa, mọi chuyện vẫn ổn thoả mà. Đừng để bé con trong bụng buồn rồi da dẻ nhăn nheo nha!
Nhìn anh chồng xoa xoa bụng chị chủ tiệm, cô khe khẽ bật cười bởi sự trẻ con kia rồi âm thầm thở dài.
Chị chủ tiệm cũng đang mang thai được ba tháng mà vẫn chịu cưu mang cô, ân huệ này cô dùng cả đời để trả lại.
- Nói không chừng sau này chị sinh con trai Tiểu Niệm sinh con gái, vậy là chúng ta thành thông gia rồi.
- Có thông gia nào mà ở chung một nhà chứ?
- Có sao đâu? Càng đông thì chị càng có nhiều “nhân viên”!
Cả ba người cười vui vẻ, trong chốc lát xoa dịu được tâm hồn mục nát của người đàn bà vừa li hôn chồng.
Điệp Chi Niên mơ hồ nghĩ về tương lai mờ mịt. Phải chăng cô sẽ bình bình thản thản sống ở đây cả đời?
Trong lúc đó, Trần phu nhân ôm một bụng tức tối về nhà nhưng lại không thể chửi con, chỉ biết hằn hộc đập một cái bình sứ. Trần Trực Thần chạy vội qua vòng mẹ, tuy bước chân gấp gáp nhưng khuôn mặt lại lạnh tanh, không mang một chút sắc thái biểu cảm nào. Bà đã bực vì cô lại càng bực khi đối diện với thái độ đó. Bà chán ghét sự nhàn nhã, vô tâm của con trai mình. Chỉ là bà có thể làm gì ngoài việc để cho nó tiếp tục hưởng thụ cuộc sống quyền thế này chứ?
- Có chuyện gì?
- Con còn dám hỏi sao? Cái con đàn bà đang mang cháu của mẹ vừa chửi mẹ kia kìa!
- ...
Cậu cau nhẹ mày, một lát sau ngầm hiểu ra rằng mẹ mình không những biết tất cả mọi chuyện mà còn tìm gặp đến chị gái kia. Cậu sa sầm mặt lại, giọng nói bỗng có chút uy hiếp:
- Để cho chị ấy yên!
- Con vì cô ta mà thái độ với mẹ sao?
- Chuyện này con có lỗi, cứ trách con.
- Con...
Trần phu nhân tức giận cuộc tay lại thành quyền, chỉ hận không thể làm theo những gì con mình vừa nói.
Từ trước tới nay, bà chưa từng dám chạm vào người đứa trẻ này.
Còn không phải tại ông bà nội của nó sao?
Sau khi chồng mất, ba mẹ chồng bà hết sức chiều chuộng đứa cháu đích tôn của mình. Bà còn nhớ có một lần Tiểu Thần đòi mua thêm đồ chơi nhưng bà không cho, thế là suốt mấy ngày liền bà bị rầy la liên tục. Kể từ đó, bà có làm gì cũng không động chạm đến con mình nữa, mặc cho nó vùng vẫy với gia tài kếch sù nhà họ Trần. Thật may đứa trẻ này không phá phách, tuy nhiên không hiểu tại sao tính cách của nó lại rất kiêu bạc, không giống với bất cứ ai trong nhà. Nó lạnh nhạt với mọi người xung quanh, câm câm lặng lặng chứng kiến cuộc sống xoay chuyển mà không một lời đàm tiếu. Nếu không phải nó xuất thân từ gia tộc tiếng tăm thì chắc không ai trên đời này biết nó tồn tại ngoài gia đình.
- Con nói rồi, để chị ấy yên!
Cậu xoay lưng định bỏ đi thì bị tiếng hét của mẹ làm sững lại:
- Vậy còn cháu mẹ thì sao? Nó chính là con của con!
Có vẻ mấy chữ “con của con” đã đâm thẳng vào tim đen của cậu, khiến sắc mặt vốn lạnh tanh của cậu nay càng chuyển lạnh hơn.
Ánh mắt sắc nhọn như dao khiến bà rùng mình. Cậu xoay người lại đối diện với mẹ, tay chỉ vào ngực:
- Con trai mẹ đã cúi đầu xin lỗi chị ấy. Chị ấy cũng đã nói sẽ không bắt con chịu trách nhiệm. Cứ xem như là chưa từng có chuyện gì xảy ra, buông tha cho người ta đi!
- Nhưng mẹ chưa hề làm gì cả, con có cần phải cư xử cứ như là mẹ đã cầm dao đâm cô ta không?
- Tính cách của mẹ con còn không hiểu sao? Mẹ không cầm dao nhưng lời của mẹ lại còn bén hơn dao, chị gái kia ít nhiều cũng bị tổn thương rồi.
Trần phu nhân nghiến răng, tức giận đến mức không kiểm soát được bản thân, lập tức bước đến tát con mình một cái. Bà vốn quen với thái độ lạnh nhạt nhưng lại không sao quen được với việc con mình sỉ nhục mình. Điều này quá sức chịu đựng của một người mẹ.
Bà tát mạnh đến nỗi bên khoé môi cậu đã bật máu.
Trần Trực Thần lau vệt máu đi, không hề tỏ ra giận dữ hay lo sợ như bà suy tưởng. Cậu vẫn không có chút biểu cảm nào cả, trong đôi mắt sâu hoắm loé lên vài tia chết chóc. Trực Thần không nhìn mẹ thêm một lần nào nữa, bỏ đi mất.
Mặc cho lời khuyên ngăn của tài xế riêng, cậu vẫn cố chấp tự mình điều khiển chiếc xe hơi sang trọng rời khỏi nhà. Đi được một đoạn thì bị công an thổi, cậu chán chường vứt luôn xe cho bọn họ làm gì thì làm, còn mình thì lê thê trên con đường dài.
Đã từ rât lâu rồi mẹ không đánh cậu.
Cậu cũng hiếm khi sỉ vả mẹ mình mà không có chút giáo dục như thế.
Tất cả là vì người phụ nữ ấy.
Cậu dừng lại ở ngã tư đường, mắt bâng quơ trông thấy bóng dáng có chút quen thuộc ở tiệm cafe ngay phía đối diện. Người đó đang bận rộn bưng bê ly tách, đôi mày khẽ nhíu lại vì mùi thuốc lá khó ngửi khốn cùng. Trong thoáng chốc, cậu mang bộ mặt tức tối băng băng sang đường, hiên ngang vào quán cafe kéo đối phương ra ngoài:
- Chị đừng làm ở đây nữa, không tốt cho thai nhi!
Sau khi nói xong cậu mới ngỡ ra mình đang làm gì. Hoặc là lo lắng dư thừa, hoặc là do trách nhiệm của một người cha nên cậu đã làm thế này.
Điệp Chi Niên mở to mắt nhìn cậu nhóc cao hơn mình một chút, kinh ngạc:
- Sao em lại ở đây?
- ...
Cậu không trả lời, có vẻ vẫn chưa định thần được hành động của bản thân.
Cô đưa tay chỉ lên tấm biển cấm thuốc lá dán ở cửa ra vào, lắc nhẹ đầu:
- Ở đây không cho hút thuốc, chỉ là lâu lâu lại có vài vị khách không biết suy nghĩ thôi. Không sao cả!
- ...
- Được rồi, em về đi. Hôm nay không cần đi học sao?
- ...
- À hôm nay là chủ nhật.
- ...
Cô tự độc thoại, bỗng dưng cảm thấy cậu nhóc đang đối diện với mình đây thật xa lạ.
Ánh nhìn lạnh lùng không giống với ánh nhìn ăn năn hôm nào đó.
Khi đối diện với cô, cậu nhóc cũng mất đi hết vẻ khúm núm, sợ hãi.
Có vẻ cậu không còn thấy lo gì về lỗi lẫm của mình nữa.
Chi Niên âm thầm mỉa mai bản thân. Nhìn xem, người ta đã thoát ra khỏi mọi sự dằn vặt rồi, cô cho đến lúc nào mới thôi day dứt đây?
- Mẹ của em đã nói gì với chị?
- Hả?
- Có phải bà ấy xúc phạm chị không?
Cô gật nhẹ đầu. Chẳng việc gì cô phải giấu diếm cả.
- Bà ấy cho rằng chị dụ dỗ em, lên giường với em là vì tiền. Bà ấy muốn chị giao con cho nhà họ Trần rồi để chị cuốn gói với một số tiền lớn.
- Em có thể cho chị, đừng nghe lời bà ấy.
- Em cũng cho rằng chị làm điều này là vì tiền?
- Em không...
- Nghe cho kĩ đây! Nếu em cho rằng chị sẵn sàng đánh đổi hôn nhân và hạnh phúc của mình chỉ để lấy những đồng bạc đó thì em sai rồi! Hơn nữa nếu vì tiền thì chị đã tống tiền của em ngay từ đầu! Không thể tin được là một cậu nhóc 17 tuổi như em đã có thể mang suy nghĩ dơ bẩn như thế. Chị thật sự thất vọng đó.
Cậu ta nghiến răng, đối diện với mấy lời lẽ kia bỗng cảm thấy bất lực vô cùng.
Người phụ nữ này có lòng tự tôn thật cao.
Cậu thật sự không có ý đó, thế nhưng cậu lại chẳng muốn giải thích. Thế là hiểu lầm càng lúc càng lớn, cô không muốn nhìn mặt đứa trẻ này nữa, lập tức xoay lưng bỏ vào trong. Trực Thần nhìn theo bóng lưng nhỏ bé, bỗng dưng sự kiêu ngạo trong lòng dâng lên quá độ.
Chị ta là gì mà dám hét vào mặt cậu như thế?
Mối quan hệ mơ hồ giữa hai người xuất hiện vết rạn nứt. Trực Thần sải bước chân dài bỏ đi, trong một phút bốc đồng đã ước cô đừng xuất hiện trên đời.
Cậu mang theo sự bốc đồng của tuổi trẻ, ước gì cô biến mất khỏi tầm mắt cậu đi, tốt nhất là đừng tồn tại nữa.
Vậy thì cậu sẽ không cần lo lắng về đứa trẻ còn đang dần thành hình hài trong bụng cô.
Trong khi đó ở trong quán cafe, do trông thấy vợ chịu không nổi mùi thuốc lá nên anh chủ tiệm đến gần người đang hút thuốc, nhắc khẽ rằng ở đây có người mang thai. Ai ngờ tên đó là một tên côn đồ, chỉ mới bị nhắc thôi đã nổi máu điên, vung tay lên đập phá bàn ghế. Anh chủ tiệm dĩ nhiên không phải dạng vừa, xông tới đánh nhau với tên côn đồ. Chị chủ tiệm sợ hãi lùi về trong một góc, còn cô thì chỉ vừa trở vào quán, còn đang đứng ở cửa. Tên côn đồ đánh không lại thì vùng chạy, không quan tâm tới người phụ nữ đứng ở đó mà hất cô ra, chạy mất. Cô bị lực mạnh hất ngã về phía trước, bụng trực tiếp đập thẳng vào cạnh bàn. Hai vợ chồng hoảng hốt chạy lại, lúc này Điệp Chi Niên đã ngã sóng xoài xuống đất, đau đớn ôm bụng rồi thều thào mấy chữ:
- Con...em...!
#Thực
Hình Như Em Thích Chị Rồi - Có Thể Yêu Em
5
- Con...em...!
Điệp Chi Niên không thấy gì ngoài màn đêm mịt mù nữa, cơn đau hành hạ dưới thân cũng dần dần biến mất. Tiếng la hét í ới của ai đó bỗng trở nên mơ hồ khốn cùng, mơ hồ đến mức tựa như thứ âm thanh này được vọng từ một nơi xa xôi nào chứ không phải ở ngay trước mắt vậy. Chị chủ tiệm hoảng loạn đến mức bấm điện thoại cũng không được, thật may trong tiệm còn hai vị khách, họ đã gọi xe cấp cứu đến dùm. Vài phút sau xe cấp cứu xuất hiện, anh chủ tiệm phụ bế cô lên giường đẩy, cùng xe đến bệnh viện mất. Chị chủ tiệm gấp gáp đến độ không màn thanh toán bàn cafe cuối cùng nữa mà lập tức đóng tiệm lại, sau đó bắt taxi đi theo sau. Một cảnh nháo nhào lộn xộn trong chốc lát thu hẹp vào đáy mắt ai kia.
Trần Trực Thần đứng cách đó chỉ hơn trăm mét, sững sờ nhìn thấy mong ước nông nổi của mình trở thành sự thật, chí ít là đã phân nửa.
Cậu ta thấy rõ là cô bị đưa lên xe cấp cứu mà!
Lúc đó hình như tay cô còn đang ôm chặt bụng mình.
Đôi chân cứng nhắc nhấc lên không nổi, cậu ta run rẩy tìm mò điện thoại trong túi áo, đôi mắt vẫn hướng về phía xe cấp cứu rời đi. Khi phía bên kia đầu dây bắt máy, Trực Thần cứ như một con thú hoang, hung dữ hét toáng lên mặc kệ ánh nhìn dị nghị xung quanh:
- Lái xe đến tiệm cafe Kit ngay lập tức!!!
Tên tài xế bị thái độ này doạ cho sợ hãi, tuy nhiên cũng phải tốn hết gần mười phút mới đến được nơi. Cậu ngồi vào ghế sau, hằn hộc bảo ông chở đến bệnh viện X. Tuy không bị rầy la nhưng ánh mắt sắc lẹm đó chẳng khác gì là đang la rầy cả, tài xế khó nhọc chịu đựng không khí trầm mặc suốt cả quãng đường. Cho đến khi họ đến nơi thì cô đã nằm trong phòng cấp cứu.
Trực Thần biết chủ tiệm cafe nên nhanh chóng tìm ra nơi mà cô đang nằm. Cậu ta cứ lảng vảng ở đó mãi nên gây sự chú ý. Cậu nhìn thấy có một người đàn ông cao ráo, đôi mắt có chút mệt mỏi cũng đứng ở đấy. Suy nghĩ một hồi, cậu chỉ có thể nghĩ đến một vài trường hợp.
Người đàn ông mang blouse trắng hoặc là anh trai, hoặc là người thân, hoặc là...
Chồng!
Nhưng chị ta kể bọn họ li hôn rồi, làm sao lại...
Anh chủ tiệm cafe giữ được bình tĩnh hơn nên mạnh dạn đến trước mặt chàng thiếu niên này, hỏi khẽ:
- Em ở đây có việc gì? Nãy giờ em cứ nhìn vào đây mãi.
- Em...em là...là em trai của chị ấy!
- Em trai? Chi Niên có em trai?
Trực Thần đưa tay gãi gãi đầu, không biết nên xử lí thế nào cả. Đến bây giờ cậu mới biết cô tên là Chi Niên, làm sao biết chuyện cô có em trai hay không chứ?
- Rốt cuộc em ở đây làm gì?
- Nói tóm lại là em quen chị Niên. Ban nãy em đã gọi chị ấy ra ngoài cho nên chị ấy mới xảy ra chuyện.
Anh chủ tiệm gật nhẹ đầu, không hỏi nữa mà lặng lẽ chỉ cho cậu một chỗ ngồi thoải mái.
Cậu ngồi xuống, ở vị trí này trông rõ mồn một người đàn ông mình không quen. Sâu trong đôi mắt kia có bao nhiêu phần hờ hững cậu còn không trông được sao? Có vẻ như chị chủ tiệm cafe ngồi bên cạnh cậu cũng trông thấy điều này nên cảm thấy không thoải mái.
Với thái độ này thì vị bác sĩ đối diện chính là...
- Bác sĩ Cố, vợ con cậu đều bình an rồi, chúc mừng cậu!
Bác sĩ cấp cứu trở ra, vẻ mặt niềm nở đến trước mặt hắn. Cố Hoài gật nhẹ đầu, cảm ơn bác sĩ rồi lập tức tiến vào trong phòng tìm “vợ”.
Hai vợ chồng chủ tiệm không kinh ngạc cho cam, chỉ âm thầm cảm tạ đất trời, thở phào nhẹ nhõm. Riêng chàng thiếu niên lại khe khẽ nghiến răng, mấy đầu ngón tay dần siết lại.
Không phải đã li hôn sao?
Hay là chuyện này chưa ai biết cả?
Vậy sao anh trai đó còn vào tìm cô?
- Nhóc à, em may lắm đấy! Nếu Chi Niên mà có mệnh hệ gì thì...
Cậu cứng nhắc mỉm cười, trong thân tâm đang rối ren như tơ vò.
Nếu người đàn ông kia biết cậu là người đã ngủ chung với “vợ” mình thì sao?
Nếu người đàn ông kia biết cậu là cha ruột của đứa trẻ trong bụng “vợ” mình thì sao?
Nếu người đàn ông kia biết người đã khiến gia đình mình nát tan chỉ mới 17 tuổi thì sao?
Đến chính cậu còn chưa chấp nhận được sự thật này cơ mà?
Trong lúc đó, ở trong phòng, Chi Niên đang không ngừng tránh né ánh nhìn lạnh lùng của kẻ mình từng thề thốt yêu trọn đời. Cố Hoài nhìn thân thể gầy gò của cô từ trên xuống dưới một lượt, thều thào bằng chất giọng khàn khàn:
- Dạo này em rất ốm. Nhớ ăn uống đàng hoàng, đừng để con em phải chịu khổ.
Cô gật nhẹ đầu, chua chát mỉm cười.
Anh đang thật lòng quan tâm hay là đang mỉa mai em vậy?
Con em...
Ừ, nó là con em, không phải con anh!
- Bên ngoài có một cậu nhóc cỡ tuổi 18 đứng chờ, còn tự xưng là em trai em. Có quen không?
Cô dĩ nhiên nhận ra là ai, sắc mặt lập tức thay đổi. Hắn tinh tế nhận ra điều đó, cảm thấy nhân vật ngoài kia không bình thường. Nhìn cố nhân thêm một lượt, hắn xoay lưng bỏ đi, chuẩn bị ra đến cửa thì bị giọng nói yếu ớt níu lại:
- Tại sao?
- ...
- Anh có thể không đến cơ mà?
- Nếu không đến thì người ngoài sẽ biết chuyện chúng ta đã li hôn.
- Anh sợ điều gì hả anh? Công khai thì có sao chứ?
- Hoá ra em thích điều đó!
Hắn quay ngược lại nhìn cô, trong giọng nói dường như có chút thất vọng. Ánh mắt u buồn đó đã khiến cô sửng sốt.
Hắn buồn vì điều gì trong khi ngày hôm ấy đã dứt khoát dứt áo ra đi?
Nhận ra bản thân bày ra vẻ mặt không thoả đáng, hắn lập tức rời khỏi với thái độ lạnh nhạt, không lưu luyến gì nữa.
Bên ngoài chỉ còn lại mỗi chàng trai trẻ, có vẻ hai anh chị chủ tiệm đi về rồi. Hắn không thèm bố thí cho đối phương một ánh nhìn nào cả, hờ hững rời đi. Trần Trực Thần vẫn mang trong mình sự tự kiêu vốn có, hậm hực tiến vào trong phòng cấp cứu.
- Em ở đây làm gì?
- Người đàn ông đó là chồng chị đúng không?
- ...
- Anh ta có biết em là người đã ngủ với chị không?
- Nói nhỏ thôi, ở đây là bệnh viện!
- Không quan trọng! Chị đừng đi làm nữa, theo em về nhà dưỡng thai đi!
Cậu ta thấp giọng lại, tuy nhiên trong lời nói vẫn có chút gì đó ngạo mạn. Chi Niên nghe đến đây liền bật dậy, lắc đầu lia lịa:
- Tuyệt đối không! Chị đã nói là chị không cần em chịu trách nhiệm.
- Em không nghe lời chị nữa. Nếu như đứa bé này có mệnh hệ gì em thuê người đánh chết chị!
- Đây là lời mà một đứa trẻ 17 tuổi có thể nói được sao?
- 17 tuổi thì sao chứ? Em biết suy nghĩ rồi, em biết như thế nào là tốt nhất. Nhà em dư sức nuôi thêm chị. Lỡ như hôm nay đứa bé gặp chuyện thì chị có thể yên ổn sống tiếp không? Chị có dám chắc sau này sẽ không bao giờ gặp phải chuyện như hôm nay không? Chị trả lời đi, chị có dám không?
Bị đâm trực diện vào tim đen, trong phút chốc cô chẳng nói được gì cả, sững sừ nhìn chàng trai trẻ trước mắt. Trần Trực Thần biết mình đã lay động được người phụ nữ này nên tiếp tục lí lẽ.
- Có phải chị đang lo đến chuyện mẹ em sẽ gây khó dễ cho chị không? Có em ở đây, không sao cả. Hoặc là chuyện em có con khi 17 tuổi? Chị không nói, em không nói, mẹ lại càng không nói thì làm sao có người biết được? Chị chỉ cần giả dạng thành ai đó, ví dụ như là chị gái của em để có thể bình bình thản thản sống tiếp mà? Vả lại sau này sinh xong rồi chị đem con đi đâu thì đi, em không quản!
Mấy chữ “em không quản” khiến những thành trì cuối cùng trong lòng cô sụp đổ. Chi Niên lặng lẽ cúi đầu, đôi bàn tay hao gầy xoa xoa nhẹ trước bụng.
Bỗng dưng cô cảm thấy thật hạnh phúc.
Thật may đứa trẻ này không sao cả.
Thật may...
Cậu bé kia nói đúng. Nếu hôm nay, vào lúc này, trong bụng cô chẳng còn sinh linh nào nữa thì cô phải làm sao đây?
Cô đã quyết định là sẽ chào đón nó, để nó được nhìn thấy ánh dương rực rỡ của thế gian này cơ mà. Nếu nó vô duyên vô cớ rời đi, cô sợ là bản thân sẽ chịu không nổi.
Bởi vì đã có một người quan trọng đột ngột biến mất khỏi đời cô rồi.
- Thế nào? Chị đồng ý chứ?
Cô ngẩng đầu, dưới đáy mắt đã nổi lên một tầng sương mỏng:
- Em có chắc là sẽ để chị rời đi với con sau khi nó được sinh ra không?
- Chắc, em chắc!
- Từ giờ cho tới lúc sinh, em có thể bảo vệ chị và con được không?
- Có, có thể! Em dùng sinh mạng của mình để thề với chị.
- Nhưng chị lấy tư cách gì để về nhà em ở đây?
Trần Trực Thần bỗng mất đi bao nhiêu tự tin, không cách nào đối diện với ánh mắt lấp lánh hi vọng của đối phương được. Sau cùng, cậu vẫn phải nghién răng nói rằng:
- Chị không thể đường đường chính chính bước vào cửa nhà họ Trần. Hơn nữa, chị có thể tự dựng cho mình bất kì tư cách nào, chỉ là chị không có tư cách làm vợ em!
#Thực
Hình Như Em Thích Chị Rồi - Có Thể Yêu Em
6
- Chị không thể đường đường chính chính bước vào cửa nhà họ Trần. Hơn nữa, chị có thể tự dựng cho mình bất kì tư cách nào, chỉ là chị không có tư cách làm vợ em!
Trần Trạc Thần nghĩ cô sẽ cảm thấy đau lòng, thật không ngờ câu nói này còn khiến cô cảm thấy an lòng hơn hẳn.
- Vậy thì tốt rồi, chị có thể lặng lẽ sống ở đó mà không lo bị dòm ngó. Vả lại làm vợ em sao? Em nghĩ cái gì vậy? Chỉ tính riêng tuổi tác thôi đã là một khoảng cách khiến chữ chúng ta trên đời này chẳng thể xuất hiện, huống hồ là vợ chồng chứ. Cậu nhóc, em nghĩ xa quá rồi.
Cậu ta bỗng nhiên cảm thấy nhục nhã, mấy đầu ngón tay dần siết lại.
Người phụ nữ này có cần phải an phận thế không?
Nhưng suy nghĩ một hồi cậu vẫn hiểu ra được bản chất của vấn đề. Nhà họ Trần là nhà có tiếng, nếu bây giờ xuất hiện thêm một nhân vật ít nhiều sẽ có ảnh hưởng. Nhỡ đâu xảy ra sơ suất, để lộ chuyện cậu thiếu gia có con khi chỉ mới 17 tuổi với một người phụ nữ hơn mình 11 tuổi thì sao?
Tốt thôi, thật may cô biết nghĩ!
- Bây giờ chị có thể về nhà chưa?
- Khoan đã, chị hãy ở lại đây vài hôm cho hồi phục sức khoẻ. Em sẽ về báo với mẹ, nói mẹ đến đây bàn bạc với chị. Mất công em đưa chị về đó rồi mẹ lại làm ầm lên, mệt.
Kẻ đang đứng nghe lén ở bên ngoài nghe tới đây liền xoay lưng bỏ đi, những bước chân sải dài đầy gấp gáp.
Cố Hoài nghiến răng nghiến lợi, một màn tính toán ban nãy hắn đều nghe được hết.
Thật không ngờ...
Hắn hậm hực trở về phòng làm việc của mình, mấy đầu móng đâm thật sâu vào lòng bàn tay.
Cô còn có thể làm ra loại chuyện đồi bại đến mức này sao?
Quan hệ với một đứa trẻ sao để cho có thai sao?
Bây giờ còn dám mang bụng bầu về ở chung với đứa trẻ đó sao?
Cô còn liêm sỉ không, còn chút tự tôn nào không?
Cánh cửa phòng bật mở, hắn không nhìn ngoài kia là ai mà lập tức hét lên:
- Cút!
- Cố Hoài, có chuyện gì xảy ra vậy?
Tố Giai Giai kinh ngạc nhìn chồng cũ của người bạn thân, tiến đến đặt một xấp giấy tờ lên bàn. Thấy cô ta, Cố Hoài lập tức khôi phục bộ dáng lạnh lùng, cố nuốt ngược bao nhiêu tức tối vào trong lồng ngực.
- Giấy tờ này là sao?
- Chiều nay có ca phẫu thuật, thông tin bệnh nhân đó.
- ...
Hắn không quan tâm đến xấp tài liệu kia, giọng nhỏ lại:
- Ở bệnh viện đừng xưng hô thân mật như thế.
- Có gì mà anh sợ chứ? Hay là...
Cố Hoài xua tay bác bỏ đi ý tứ trong lời nói của đối phương. Tố Giai Giai vẫn chưa rời khỏi phòng, nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế đối diện với hắn.
- Sao nào? Chuyện gì đã xảy ra?
Hắn nhìn cô ta một lượt, suy xét cho kĩ mới quyết định hỏi những chuyện muốn hỏi.
- Cô là bạn thân của Điệp Chi Niên, có biết chuyện Điệp Chi Niên mang thai với kẻ khác chưa?
- Biết, dĩ nhiên.
- Vậy cô ấy mang thai con của ai?
- Hình như anh biết rồi?
Hắn chán ghét việc bị hỏi ngược lại, đôi lông mày vốn cau có lại càng cau có. Tố Giai Giai bình bình thản thản trả lời:
- Với một thằng bé 17 tuổi.
- ...
Cố Hoài cúi thấp đầu, hai bàn tay đan chặt vào nhau.
Xem ra hắn có thể lấy được nhiều thông tin từ cô gái này mà không cần trực tiếp gặp người cần gặp.
Tố Giai Giai nhìn ra sự chần chờ của hắn nhưng vẫn giữ im lặng, nụ cười hờ hững trên môi cứ thế giữ nguyên. Sau một hồi đấu tranh, cuối cùng hắn vẫn quyết định hỏi một câu:
- Điệp Chi Niên ngủ với thằng bé kia là sự cố hay là có chủ ý?
Cô ta không lên tiếng vội, tiếp tục quan sát người đàn ông tuấn tú khiến hắn có chút tức giận. Đợi đến lúc tay hắn siết lại thành quyền Giai Giai mới mở miệng:
- Sự cố thì sao? Chủ ý thì sao? Đứa bé đó vẫn không phải con anh.
- Tố Giai Giai, cô tốt nhất là nên...
- Chấp nhận sự thật đi, cuộc đời này tàn khốc lắm!
- Ý cô...
Tố Giai Giai đột nhiên đứng dậy, trước khi rời đi không quên mỉm cười yêu nghiệt:
- Đáp án thế nào thông qua lời của tôi anh tự khắc biết. Tin hay không còn là do anh tự quyết định nữa.
Nhìn bóng lưng có chút quyến rũ khuất sau cánh cửa nhỏ, hắn đưa tay lên xoa xoa mi tâm, từ nãy đến giờ chẳng thể thoát ra khỏi hai chữ giận dữ.
Thái độ của Tố Giai Giai chứng tỏ rõ ràng một việc.
Điệp Chi Niên ngủ cùng đứa trẻ kia hoàn toàn là có tính toán từ đầu!
Nếu không thì cô ta cần gì phải nói lấp nói liếm trong khi Chi Niên lại chính là bạn thân của mình chứ? Nếu Chi Niên hoàn toàn trong sạch thì Giai Giai đã phản bác gắt gao cái suy nghĩ của hắn.
Hắn dường như phát điên, bỗng dưng bật cười ha hả một cách không kiểm soát.
Hắn còn mong đợi gì nữa?
Tố Giai Giai nói đúng. Cho dù có là sự cố hay là chủ ý thì đứa con trong bụng cô vẫn không phải là của hắn.
Hơn nữa, bọn họ đã li hôn rồi?
Hắn quên rồi sao?
Hay là nếu như câu trả lời của Tố Giai Giai ngược lại so với ban nãy thì hắn tính quay về với cô?
Chấp nhận nuôi con của kẻ khác như chưa có gì xảy ra?
Không! Không thể nào!
Thứ mà hắn đã vứt đi hắn nhất định không cúi xuống nhặt lại.
Nhưng bây giờ có người khác nhặt rồi, tại sao hắn lại thấy ganh ghét thế này?
Hắn muốn được chiếm hữu cô như lúc trước sao?
Cho dù cô có là rác thì vẫn phải nằm trong sân nhà hắn sao?
Cố Hoài đập mạnh vào đầu mình, muốn loại bỏ hình ảnh của cô bằng mọi giá. Hắn không muốn suy nghĩ về người đàn bà đã phản bội mình nữa.
Thật kinh tởm!
Với một thằng bé 17 tuổi, cô thật ti tiện!
Trong lúc đó, Tố Giai Giai nhận được tin nhắn của Điệp Chi Niên, báo rằng mình đang ở bệnh viện, muốn cô ta qua đây một chút. Tố Giai Giai chậm rãi đi đến phòng cấp cứu, khi vào trong thì chỉ có mỗi cô bạn ở đó. Cô ta gãi gãi đầu, xin lỗi vì đến chậm, giải thích rằng trong viện nhiều việc quá. Vẫn như nhiều lần khác, cô lên tiếng khuyên bạn bỏ nghề y tá đi. Vẫn như nhiều lần khác, cô ta lắc đầu từ chối lời khuyên.
- Nhưng sao cậu lại ở đây?
- Thật ra ban nãy ở tiệm cafe xảy ra ẩu đả, tớ không may bị đẩy ngã đập vào thành bàn.
- Đứa bé không sao chứ?
- Không sao, cảm ơn cậu đã lo lắng.
Nhìn cô âu yếm vuốt ve bụng mình, Tố Giai Giai âm thầm bật cười.
Vì một điều gì đó không rõ.
- Vậy là cậu quyết định sẽ giữ đứa bé sao?
- Đúng vậy. Tớ không có quyền tước đoạt đi sinh mạng của bất kì ai cả.
- Kể cả con mình?
- Ừ!
- Cậu sẽ khổ lắm đó.
- Tạm thời thì mọi chuyện ổn rồi. Tớ sẽ đến nhà của cậu nhóc kia dưỡng thai một thời gian, đợi đến lúc sinh con xong rời đi cũng chưa muộn. Đến lúc đó rồi tính tiếp.
- Niên, cậu nghĩ đơn giản quá. Liệu người nhà cậu nhóc có chịu để cậu với đứa bé rời đi yên ổn thế không?
- Vì con, cho dù có phải đổ máu tớ cũng cam chịu đấu tranh.
Điệp Chi Niên nhìn xuống vùng bụng phẳng lì, ngón tay cái xoa xoa nhẹ nhàng. Tố Giai Giai nói chuyện phiếm thêm vài câu thì nhắc tới Cố Hoài khiến cô cực kì khó xử:
- Ban nãy Cố Hoài có đến đây không?
- Có nhưng rời đi từ rất sớm. Anh ấy lạnh nhạt với tớ lắm.
Giọng nói buồn rầu của cô dĩ nhiên cô ta nhận ra. Tố Giai Giai đưa tay nắm lấy tay bạn, an ủi:
- Cậu phải nhớ rõ rằng cả hai đã không còn quan hệ, đừng để tâm đến người dưng nữa. Tập trung lo cho con mình đi, ha?!
Điệp Chi Niên gật gật đầu, mỉm cười hạnh phúc ôm lấy bạn.
Thật may còn có người để cô sẻ chia!
Ngồi thêm một chút thì Giai Giai phải đi trực, cả căn phòng chỉ còn lại mỗi mình cô gái nhỏ. Phải tầm một tiếng sau thì Trần Trực Thần mới xuất hiện, theo sau lưng còn có người đàn bà sang trọng hôm nào. Mùi nước hoa nức cả không gian, cô dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn đối phương, đối phương cũng thế. Trực Thần đóng vai trò là cầu nối, từ đầu tới cuối chỉ có mình cậu nói chuyện.
- Vậy giờ chị Niên sẽ về ở với mẹ con chúng ta, lấy danh nghĩa là chị họ con được không?
- Hừ!
- Còn chị thì cứ gọi mẹ em là bác, sau này nếu gặp người ngoài cũng cứ đối xử với em như là em trai.
- Ừ!
- Chuyện này giải quyết ổn thoả rồi, chúng ta về thôi mẹ.
- Cô ta không về chung sao?
- Chị ấy còn chưa hồi phục sức khoẻ, cứ để...
- Ở nhà có bác sĩ riêng, về đó có kẻ hầu người hạ chăm. Cái nơi chật hẹp này sao xứng với cháu mẹ chứ?
Bà ta nhìn chung quanh một lượt với ánh mắt kì thị, đôi môi đậm màu son khe khẽ biểu thị vẻ khinh thường. Điệp Chi Niên với đứa trẻ 17 tuổi nhìn nhau, tự động hiểu ý mà giúp cô thu xếp mọi thứ.
Chuyện gì có thể nghe theo thì cứ nghe theo, dù gì cô vẫn có lợi ích.
Cả ba người chầm chậm ra đến cổng, Trần phu nhân thấy con trai mình dìu con đàn bà kia đi liền thấy ghen ghét. Thằng bé còn chưa làm thế với mẹ mình, dựa vào cái gì mà...
- Khoan đã!
Tiếng gọi sau lưng khiến cô sững lại. Cố Hoài không biết xuất hiện từ lúc nào, gấp gáp chạy tới, níu lấy tay cô:
- Em đừng đi, làm ơn!
Chi Niên mở to mắt nhìn người đàn ông từng dứt áo ra đi nay lại van xin mình ở lại, run run đứng không vững. Cả cơ thể nhỏ bé dựa vào thân thể của chàng trai tuổi niên thiếu. Cố Hoài không cam chịu cảnh này, mạnh mẽ giành lấy cô, để cô dựa vào lòng mình:
- Mày không được mang vợ tao đi!
- Anh trai, anh đừng vô lí như vậy chứ? Chị ấy...
- Điệp Chi Niên là của tao, của Cố Hoài tao! Mày không có tư cách đem cô ấy đi mất, hiểu chưa?
- ...
- Anh mới là người không có tư cách!
Cố Hoài sửng sốt nhìn cô gái nhỏ bé trong lòng dứt khoát đẩy mình ra, thái độ lạnh lùng bỗng hoá thành vạn tiễn xuyên tim.
- Về đi! Tôi với Cố tiên sinh li hôn từ lâu rồi!
- Điệp Chi Niên!!!
- Nếu hôm đó đã hùng hồn đẩy tôi ra thì xin Cố tiên sinh hôm nay hãy cứ hùng hồn như thế. Tôi kinh tởm lắm, tôi không xứng với địa vị và thanh danh của tiên sinh. Vậy nên từ nay về sau tôi không muốn vấy bẩn anh nữa, anh cũng không cần lo tôi sẽ ảnh hưởng anh nữa. Cố tiên sinh, chúc mừng anh, chúc mừng!
#Thực
Hình Như Em Thích Chị Rồi - Có Thể Yêu Em
7
- Nếu hôm đó đã hùng hồn đẩy tôi ra thì xin Cố tiên sinh hôm nay hãy cứ hùng hồn như thế. Tôi kinh tởm lắm, tôi không xứng với địa vị và thanh danh của tiên sinh. Vậy nên từ nay về sau tôi không muốn vấy bẩn anh nữa, anh cũng không cần lo tôi sẽ ảnh hưởng anh nữa. Cố tiên sinh, chúc mừng anh, chúc mừng!
Chi Niên dành hết can đảm để thốt lên những lời này nên chẳng còn chút can đảm nào dành cho việc đối diện với hắn nữa. Thế nhưng hành động của cô trong mắt Cố Hoài lại hoá xem thường. Hắn nghĩ cô không thèm bố thí cho hắn một ánh nhìn, hắn nghĩ cô đang mỉa mai hắn, khinh miệt hắn. Hắn đã nghĩ như thế, cho nên trong phút chốc mọi ý niệm muốn níu giữ cô lại mất sạch. Cơn giận dữ lấn át lí trí, hắn mang đôi mắt đục ngầu chiếu thẳng vào cô, quát lên:
- Cô tốt lắm! Cô giỏi lắm! Cút đi! Cô cút đi! Từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện làm bẩn mắt tôi nữa!
Đối diện với thái độ đó, cô bỗng dưng cảm thấy thoả mãn lạ thường. Thế là cô khe khẽ bật cười - một nụ cười không rõ là chua chát hay là tuyệt vọng. Chỉ biết rằng người phụ nữ dơ bẩn như cô đây cuối cùng cũng có thể quay lưng rời đi, không phải nghĩ đến chuyện lưu luyến ai, thương nhớ ai nữa.
Cô biết, sau hôm nay cô vẫn sẽ không ngừng đau đớn, không ngừng đớn đau. Cô vẫn sẽ lặng lẽ co ro rồi tự ôm lấy những giọt lệ nóng hổi của mình. Thế nhưng ở một nơi nào đó, sâu thẳm trong trái tim, vẫn sẽ có một chút dứt khoát lẫn mạnh mẽ tồn tại.
Bởi vì tất cả đã chấm dứt rồi.
Từ khoảnh khắc cô đồng ý về nhà họ Trần, tất cả đã chấm dứt rồi.
À không, phải là từ lúc cô không có chút ý thức nào mà kí vào đơn li hôn chứ nhỉ?
Kể từ cái ngày le lói ánh nắng nhạt nhoà đó, trên đời đã không còn tồn tại cái danh “vợ của bác sĩ Cố”, cũng là dấu chấm hết cho mối tình biết bao nhiêu năm còn dở dang. Lời thề nguyền bên nhau suốt đời rốt cuộc đã tan biến theo cát bụi, chảy vội vã theo những bước chân vội vàng của năm tháng. Mà thời gian có bao giờ níu lại được? Tựa như những câu yêu thương, những đêm đầm ấm, vĩnh viễn không tìm được nữa, không có lại nữa.
Vô vàn cánh hoa đỏ thắm, hàng trăm lời chúc bạc đầu, thêm ngàn tiếng cười hạnh phúc...hết thảy ùa về trong tâm trí, khiến đầu óc cô bỗng trở nên rối bời. Hai tai ong ong không nghe được gì cả, trong mắt cô giờ chỉ còn bóng lưng quen thuộc nhưng đầy xa lạ đi mất mà thôi.
Phải, người ta đi rồi, chính tay cô đã đẩy con thuyền rời khỏi bến sông. Vậy giờ cô cũng nên quay lưng, nên lạnh lùng với những ngọt ngào đã cũ, nên hất hủi những êm đềm đã tan. Sau cùng, từ nay về sau, hai mảnh đời từng hoà làm một bây giờ chẳng còn dính dáng gì nữa.
Điệp Chi Niên như một bức tượng, tuỳ ý để Trần Trực Thần đưa mình đi đâu thì đi. Chiếc xe sang trọng nhanh chóng lăn bánh, đôi mắt vô hồn vẫn hướng về phía bóng người khuất dạng. Có lẽ cô tiếc nuối, tiếc nuối cho tấm chân tình không còn nguyên vẹn.
Cả người, cả ta, chẳng ai còn sắc son như thuở ban sơ.
Bầu không khí trên xe vô cùng nặng nề. Bài hát yêu thích của tên tài xế văng vẳng vang lên, Trần phu nhân cáu gắt bảo ông tắt đi. Cô vừa hay cũng vừa ý như thế, bởi vì lời bài hát quá não nề rồi, trong khi đó cô lại quá tuyệt vọng rồi.
Lúc bấy giờ, cơn gió cũng mang màu sắc - một thứ màu sắc xám xịt, tựa như màu của cuồng phong bão tố.
Mà có con thuyền nào vượt qua mưa giông vẫn giữ được cánh buồm tuyệt đẹp?
Tâm hồn cô, trái tim cô, đơn giản như cánh buồn kia thôi. Rách nát hết, tả tơi hết, có chắp vá cũng không thể xoá được những vết cấu xé điên dại.
Xe nhanh chóng đưa đoàn người về ngôi nhà lớn. Cô thẫn thờ nhìn ngôi nhà một lượt, không quan tâm đến những bức tượng cực kì đáng giá được bày biện ở ngoài vườn hoa. Trần phu nhân cho rằng cô chỉ đang giả vờ, thật chất trong lòng là đang vô cùng sung sướng. Thử hỏi xem, có ai mà lại không vui đến phát cuồng khi đột nhiên được vào “cung điện” ở không?
Có lẽ trời xanh cũng không hiểu lòng cô.
Nhưng cô lại không biết đứa trẻ 17 tuổi kia hiểu cô đớn đau thế nào.
Nếu Chi Niên thật sự muốn rời xa khỏi người đàn ông đó thì đã không mang đôi mắt u sầu để đối diện với thế gian xô bồ.
- Nhập gia tuỳ tục, ở đây thì phải biết phép tắc ở đây.
Dứt lời, một người đàn bà tuổi trung niên với một người đàn ông bước tới, cúi chào phu nhân và thiếu gia. Trần Trực Thần lần lượt giới thiệu mọi người với cô, trong khi đó Trần phu nhân lại chán ghét bỏ đi lên phòng. Ánh mắt đó vô tình bị bọn giúp việc thấy hết, thế là địa vị của cô trong thoáng chốc đã lung lay.
- Đây là chị họ của tôi, vốn đi lấy chồng dưới phía Nam nhưng không may đã li hôn. Từ nay chị ấy sẽ ở đây, hơn nữa chị còn đang mang thai, mấy người nhớ cẩn thận.
- Vâng!
- Người này là vú Hà, chính là người nuôi em từ nhỏ đến lớn. Vú rất tốt bụng và hiền lành, chị có thể tìm vú để giúp đỡ. Còn người đàn ông này là quản gia Tự, quản lí giúp việc cũng như một số việc khác.
Cô nhìn bọn họ một lượt, kính cẩn cúi chào. Bọn họ thấp cổ bé họng hơn, dĩ nhiên không dám nhận cái chào đó, hơn nữa còn vội vàng chào lại. Riêng quản gia lại có khuôn mặt trông rất dữ tợn khiến cô không dám đối diện thêm một phút nào cả.
- Được rồi, mọi người lui hết xuống đi, tự tôi dẫn chị mình đi loanh quanh một vòng!
Ai nấy vâng dạ lui hết, nhường chỗ lại cho hai người. Bọn giúp việc ra hết bếp, túm tụm lại nhiều chuyện.
- Chị họ của thiếu gia tức là cháu của phu nhân, vậy sao phu nhân lại không thèm nhìn mặt cô ta?
- Có khi nào là nói dối không?
- Sao lại nói dối được? Có ai rảnh rỗi đi vác một cô bầu về nuôi không đâu?
- Không quan trọng! Lo ngồi hi vọng cái cô này dịu tính dịu nết đi, nếu không chúng ta phải hầu thêm một con quỷ đó!
- Ở đó nhiều chuyện cái gì? Bước đi làm việc!
Quản gia quát một cái, cả lũ người tách ra hết, mặt mày tái mét. Riêng có một cô hầu nãy giờ không nói năng gì cả, trên mặt cũng không có chút biểu cảm, mắt đăm đăm nhìn về phía hai người còn đứng ở phòng khách.
Trần Trực Thần đưa tay chỉ ngang chỉ dọc, cô ậm ờ cho qua chứ không quan tâm cho lắm. Cậu kéo cô đi từ nơi này sang nơi khác, dặn dò là ngoài phòng mình, phòng bếp, phòng khách và phòng tắm ra thì đừng tự tiện đi đâu cả, kể cả vườn hoa cũng thế. Sau đó cậu đưa “chị họ” ra ngoài sân vườn rộng lớn, nhắc kĩ là đừng bao giờ ngắt hoa, đặc biệt là loài hoa hồng xanh ở ngay trung tâm. Đó là loài hoa mẹ cậu thích nhất, đến nỗi còn ưu ái dành cả tiếng đồng hồ mỗi ngày để chăm sóc nó. Vả lại hoa hồng xanh là loài hoa không phải muốn có là có, nếu lỡ cô làm rụng một cánh hoa mỏng thôi cũng sẽ bị rầy la om sòm. Cô gật nhẹ đầu, không lo lắng đến chuyện bản thân sẽ rơi vào cảnh này.
Tới đây chỉ vì đứa trẻ thôi, ngoài cơm ăn chốn ở ra những thứ khác thuộc về gia đình họ Trần cô không quan tâm.
Vả lại cô cũng sẽ rời đi sớm. Còn 8 tháng nữa là sinh, chớp mắt một cái là sinh thôi. Mấy cái quy tắc quy pháp này nghe làm gì chứ, bằng không dành tư tưởng cho sinh linh trong bụng đi.
Ở nhà, tính kiêu ngạo của Trực Thần lại bùng phát. Thấy cô không quan tâm tới những gì mình nói nên cậu tức giận, trong giọng nói bắt đầu hung hăng và thái độ hơn. Cô nhận ra điều đó nhưng chỉ lặng lẽ nhìn đối phương, mấy đầu ngón tay xoa xoa trên vùng bụng phẳng lì. Sự im lặng này hoá thành cam chịu trong mắt cậu, khiến cậu không đành lòng nữa mà dần nguôi ngoai.
- Được rồi, nói qua loa thì có chừng ấy điều cần lưu ý. Còn chị, chị có điều gì cần tôi lưu ý không?
- Có, chị không ăn được hải sản, chị bị dị ứng.
- Được, tôi sẽ nói điều này với vú Hà. Gì nữa?
- Chị không cần gì cả, chỉ cần mỗi ngày cho chị ăn đủ cơm, mặc đủ ấm, ngủ đủ êm là được. Em không cần lo chị sẽ làm phiền, cứ tiếp tục sống cuộc sống như trước đây, xem như chị không tồn tại. Vả lại...
- Sao?
- Hãy chắc chắn rằng sau khi chị sinh thì phải để chị mang cả đứa bé đi!
- Được, tôi hứa!
Cô yên tâm gật đầu, nói muốn lên phòng mình nghỉ ngơi một chút. Gần đó có một người chứng kiến cảnh cậu dìu cô vào trong nhà, nghe chữ được chữ mất cuộc trò chuyện vừa rồi. Trong lòng người đó dấy lên một vài suy nghĩ, ánh nhìn dần dần sắc bén lại, ghim thẳng vào cô gái chỉ vừa xuất hiện tại nhà họ Trần.
Trong khi đó, tại bệnh viện, Cố Hoài lại mang tâm trạng tức giận trở về phòng làm việc. Lần này, Tố Giai Giai đã ngồi đợi sẵn, trên môi vẫn là nụ cười thần thần bí bí.
- Hét ồn như vậy là anh sợ cả thế giới này không biết vợ chồng anh xảy ra vấn đề sao?
- ...
- À mà từ giờ làm gì có cụm từ “vợ chồng bác sĩ Cố” nữa nhỉ?
- Cô không trực tới đây làm gì?
- Làm gì? Dĩ nhiên là “an ủi” anh rồi!
Hắn đến trước mặt cô ta, bàn tay thô bạo bóp lấy chiếc cằm nhọn, dường như muốn trút hết tức giận vào mấy đầu ngón tay. Tố Giai Giai đưa tay lên bá lấy cổ đối phương, sớm đã cởi một cúc áo để lộ rãnh ngực sâu hoắm. Cô ta nghiêng đầu, giọng nói dần trở nên thô cát:
- Nào, cứ bắt đầu như mọi khi!
- Ở đây là bệnh viện, cô không sợ sao?
- Trong nhà hàng, có vợ của...à không, vợ cũ của anh ngồi đó mà tôi còn dám làm thì bệnh viện này có là gì chứ? Vả lại anh hiểu con người tôi mà, chưa làm gì khi chưa tìm hiểu. Cả tiếng tiếp theo anh không có cuộc gặp...
Cô ta chưa nói xong thì đã phải vội ưm lên một tiếng vì bị con thú hoang kia tấn công. Cố Hoài nghiến răng ken két, vừa giận dữ nghĩ về Điệp Chi Niên vừa trút hết lên cơ thể quyến rũ của người đàn bà đang không ngừng sung sướng vì dục vọng kia. Trong lúc dồn dập nhất, Cố Hoài đưa tay lên véo chặt vào eo đối phương, gầm gừ:
- Điệp Chi Niên đáng chết! Đừng để tôi gặp lại cô, nếu không tôi có cách sỉ nhục cô còn hơn cả hôm nay cô sỉ nhục tôi!
#Thực
Hình Như Em Thích Chị Rồi - Có Thể Yêu Em
8
- Cô gái, cô có thể pha giúp tôi một ly sữa được không?
- Nửa đêm nửa hôm gọi người ta dậy để làm ba cái chuyện tầm phào đó đấy à?
- Xin...xin lỗi, tại tôi ngủ không được nhưng lại không biết sữa để ở đâu...
- Nhiều chuyện, phiền phức!
Giúp việc bĩu môi khinh thường, đóng rầm cửa lại với thái độ lồi lõm, thật chẳng xem cô ra gì. Điệp Chi Niên cúi gằm mặt, lững thững trở về phòng trên dãy hành lang dài. Lúc đi ngang qua một căn phòng khác, cửa phòng đó đột nhiên bật mở. Dưới ánh đèn huyền ảo toả ra từ những chùm đèn sang trọng, cô trông mồn một đôi mắt sáng ngời của đối phương, kể cả nhan sắc mĩ miều không thể lẫn vào đâu được.
- Cô chủ muốn uống sữa sao?
- Vâng.
- Trở về phòng hoặc là đi theo tôi xuống phòng bếp.
Cô gái kia bước nhanh xuống lầu dưới, cô vội vội vàng vàng đuổi theo. Hình như đây cũng là giúp việc của nhà họ Trần, nhưng thật sự cô ấy xinh đẹp quá!
Chi Niên đứng ở một góc, lặng lẽ nhìn cô gái kia pha sữa một cách thuần thục. Không gian vắng lặng như tờ, lâu lâu lại có tiếng gáy khẽ của ai đó vọng xuống. Cô giúp việc đột nhiên thở dài:
- Bác Tự lúc nào cũng gáy dù bị phu nhân phàn nàn mãi.
Cô mỉm cười nhẹ, đón lấy ly sữa nóng hổi từ tay đối phương. Đối phương không vội rời đi mà cùng cô ở lại phòng bếp tán gẫu đôi lời:
- Cô chủ là chị họ của thiếu gia, có quyền sai bọn hầu chúng tôi làm gì thì làm, sao lại để người ta leo lên đầu mình ngồi như vậy chứ?
Cô đưa tay gãi gãi đầu, tìm lí do lấp liếm:
- Chắc tại tôi chưa bao giờ có người hầu cả nên...
- Ở đây, cô phải biết lợi dụng quyền thế của mình, bằng không cho dù cô có là vợ của cậu chủ cũng không khác gì con ở!
- Vợ của thằng bé đó? Cô nói gì vậy chứ, làm sao có chuyện đó xảy ra được?
- Tôi chỉ nhắc nhở thôi, cô đừng nghĩ nhiều. Mà tôi tên là Bắc Y Vân, sau này cứ gọi tôi là Y Vân.
- Tôi là Điệp Chi Niên, đừng gọi tôi là cô chủ nữa.
Cả ai chìm vào im lặng. Khói nóng từ ly sữa bốc lên nghi ngút.
Cô không nhận ra rằng cô gái mĩ miều kia nãy giờ luôn không ngừng quan sát mình, trong ánh mắt luôn thường trực một ý nghĩ gì đó sâu xa.
- Y Vân xinh đẹp như vậy tại sao lại vào nhà này làm giúp việc?
- Xinh đẹp thì sao chứ? Tôi không có học vấn càng không có tài năng, chỉ giỏi mỗi chuyện đi luồn cúi kẻ khác.
- Y Vân đừng hạ thấp mình như thế.
- Cái này gọi là nhìn rõ thời cuộc. Còn cô, sao lại li hôn với chồng?
Bị moi móc trực diện vào quá khứ chỉ vừa chôn vùi, cô hơi sững lại, mấy đầu ngón tay bắt đầu run rẩy.
Tại sao lại li hôn ư?
Nói cho qua loa là do cô phản bội lời thề thốt trăm năm.
Nói cho rõ ràng là chính thiếu gia nhà họ Trần đã gây nên mọi chuyện.
Nhưng cô làm sao trả lời như thế được?
- Thật...thật ra thì...
- Không muốn kể thì thôi vậy. Bỏ vợ bỏ cả con, người đàn ông đó không xứng với cô đâu.
Chi Niên mím nhẹ môi, né tránh ánh mắt của đối phương.
Trò chuyện một vài câu thôi nhưng cô thấy rõ Bắc Y Vân là người rất sắc sảo, thần thái của cô ấy có chút gì đó lành lạnh khiến kẻ khác không dám đến gần.
Từ nãy đến giờ, cô ấy chẳng buồn để lộ ra một tia sắc thái nào cả. Hay tại nói chuyện với cô nhạt nhẽo quá?
Mà hình như là như thế thật, cũng khó trách...
- Không còn sớm nữa, mau trở về phòng đi!
Hai người phụ nữ ngẩng đầu nhìn cậu nhóc ở ngoài cửa, riêng cô có chút kinh ngạc. Y Vân vẫn giữ nguyên thái độ, biết thiếu gia nói mình nên lập tức đứng dậy, bỏ đi.
Lúc lướt qua cậu, trong mắt Y Vân bỗng loé lên một tia đau lòng.
Cậu không quan tâm đến người vừa rời đi, lặng lẽ đến ngồi trước mặt cô. So với ánh mắt của Y Vân thì ánh mắt của cậu đáng sợ hơn nhiều. Cô thà để cô ấy nhìn cả ngày còn hơn chịu đựng ánh nhìn kia trong một phút.
Tuy gặp nhau chưa nhiều nhưng cô nhìn ra rõ sự khác biệt của cậu nhóc này. Cái dáng vẻ khúm núm, liên tục cúi đầu xin lỗi cứ như là có người khác thực hiện thay cậu chứ không phải là cậu vậy. Đứa trẻ hôm đó ngay cả ngẩng đầu đối diện với cô còn không dám, huống hồ là chưa lê tiếng nói chuyện cũng làm cô sợ như bây giờ chứ?
- Nói chuyện to quá đánh thức em sao?
- Tại tai tôi thính quá thôi. Sao vậy? Ngủ không được sao?
- Ừ.
Cuộc trò chuyện cũng chỉ kéo dài được đến chừng ấy. Không có gì khó hiểu cả, hai người vốn không có thân phận gì để có thể thản nhiên đối diện với nhau cả. Chị em sao? Không thể! Bạn bè sao? Càng không thể! Vợ chồng sao? Cực kì không thể!
Nhịp cầu duy nhất nối bọn họ lại còn không phải là sinh linh trong bụng?
- Ngủ sớm đi, thức khuya không tốt cho thai nhi.
Nói rồi cậu lại lặng lẽ rời đi như lúc lặng lẽ tiến vào. Cô nhìn theo bóng lưng cao ráo, trong một khoảnh khắc không tin được cậu nhóc mới chỉ 17 tuổi.
Hoặc là do bọn trẻ bây giờ lớn nhanh quá, nhanh đến mức cô không nhận ra.
Chi Niên một mình ngồi trong phòng bếp, trầm ngâm nghĩ ngợi nhiều chuyện. Đêm vốn đã là khoảng thời gian nhạy cảm, sự yên tĩnh cùng cực của căn nhà càng khiến lòng thêm trống trải. Cô uống thêm một ngụm sữa, đột nhiên cảm thấy buốt giá khôn cùng.
Kì lạ thật đấy, dòng sữa ấm nóng cũng không sưởi ấm nổi cõi lòng lạnh tanh.
Cô mơ hồ nhớ về một đêm mùa đông, khi bản thân còn đang than thở với một đống tài liệu thì nhận được cuộc gọi của ai đó. Đôi môi khô khốc khi nhìn vào màn hình lập tức không nhịn được mà phải nhoẻn lên cười thật hạnh phúc. Hai chữ anh yêu cùng giọng nói ấm áp phía bên kia đầu dây khiến trái tim bỗng rộn ràng, hơn nữa còn thấy ấm áp hơn bao giờ hết.
Cô mơ hồ nhớ về một đêm mùa đông, khi bản thân còn đang đấu tranh với cơn buồn ngủ thì nhận được cuộc gọi của ai đó. Mí mắt gần như cụp xuống khi nhìn vào màn hình vẫn như thế, không vì hai chữ chồng yêu mà tỉnh nổi ngủ. Giọng nói khàn khàn phía bên kia báo tối nay không về được, cô chỉ ừ nhẹ một cái, lắng nghe tiếng dập máy lạnh lùng, lạnh hơn cả gió bất giữa trời không.
Cũng là một đêm mùa đông nhưng lại mang hai sắc thái khác nhau hoàn toàn. Cũng là một người, một cuộc gọi nhưng lại mang đến hai cảm giác hoàn toàn khác biệt. Thái độ của người ta cũng thế, khác hẳn.
Có một điều cô đã nhận ra từ rất lâu, chỉ là cho đến tận bây giờ cô mới dám đối diện. Nụ cười ngọt ngào cùng bao câu yêu dấu thật ra đã biến mất từ rất lâu, rất lâu về trước rồi. Hoặc là khi Cố Hoài báo rằng mình đã được nhận vào bệnh viện thành phố, hoặc là khi cả hai tay trong tay tiến vào lễ đường. Cái ngày mà tưởng chừng mở ra một cánh cửa mới thật chất lại chính là dấu chấm hết cho tất thảy. Sẻ chia, cố gắng, nồng thắm, an ủi, êm đềm...tất thảy đã kết thúc, kết thúc từ rất lâu.
Cuộc hôn nhân ba năm, nhìn nhận rõ ràng chính là mồ chôn của hai tâm hồn vốn từng rất quấn quýt.
Kể ra cũng thật buồn cười. Từ khi cưới về đến giờ cô sớm tối vẫn chỉ có một mình, lủi thủi đi làm lại lủi thủi nấu cơm. Cơ mà hắn có ở nhà thì sao chứ? Mỗi người ảm đạm ngồi một góc, đêm về cũng là màn ân ái qua loa cho có lệ. Hai người cứ như bị ép lấy nhau chứ không phải hoàn toàn tự nguyện vậy. Cuộc sống trước khi cưới và sau khi cưới khác nhau một trời một vực.
Chi Niên đột nhiên nhớ lại những lời khuyên ngăn của ba mẹ, trong vô thức khe khẽ bật cười mỉa mai.
Người ba mẹ bắt lấy có thể không lấy, nhưng người ba mẹ không cho lấy thì nhất định không được lấy!
Cô đưa tay lên ôm mặt, những giọt nước mắt cứ thế âm thầm tuôn rơi.
Cô biết mà, cô biết bản thân sẽ lại yếu đuối rơi vào biển sâu tự trách mà.
Chỉ là lần này cô đang khóc cho bản thân, không khóc vì người đàn ông đó nữa.
Nếu năm xưa cô nghe lời ba mẹ, không bên cạnh Cố Hoài thì giờ cuộc sống đã khác.
Đôi khi giờ này cô yên yên ổn ổn dựa vào lòng ai đó mà ngủ cũng nên.
Có thể chính là người mà mẹ đã giới thiệu chẳng hạn?
Chi Niên nhớ về kẻ suýt chút nữa đã thành chồng mình. Thật ra người đó có gia thế, có sự nghiệp, có tình cảm với cô nữa. Nhưng tuổi trẻ mà, sau cùng vẫn sẽ bỏ rơi kẻ yêu mình để lựa chọn kẻ mình yêu.
Bây giờ cô biết hối hận rồi, biết suy nghĩ rồi, biết thế nào là tốt rồi, thế nhưng lại chẳng biết làm thế nào để mọi chuyện quay trở về điểm xuất phát.
Bỗng cô nhớ ra chuyện gì đó, ánh mắt dần chuyển xuống chiếc điện thoại nằm trong túi.
Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, không biết mẹ đã thay số điện thoại chưa?
Cô đưa tay mò mẫm trên bàn phím, dựa vào trí nhớ mơ hồ mà gõ ra một dãy số. Bây giờ đã gần một giờ sáng, liệu...
Thu hết can đảm, người phụ nữ đang không ngừng vẫy vùng giữa tuyệt vọng này nhấn nhẹ vào nút gọi.
Từng tiếng nhạc chờ vô cùng quen thuộc vang lên, những giọt lệ nhoà cứ thế tuôn ra trên khuôn mặt gầy gò. Phải đến những nốt nhạc cuối cùng thì phía bên kia đầu dây mới có người bắt máy.
Chữ đầu tiên mà cô nghe được từ chất giọng của ba là:
“Con gái!”
- ...
Cô đưa tay lên bịt miệng, sợ sẽ không chịu được mà khóc nấc lên.
Số của mẹ không đổi, cả số của cô trong máy mẹ vẫn còn.
Cô đoán giờ này mẹ ngủ rồi nên ba bắt máy thay.
“Con gái, có phải là con không? Alo!”
Cô nhắm tịt mắt, khóc càng lúc càng dữ dội nhưng tuyệt nhiên không thốt lên bất cứ tiếng động nào cả. Đối phương vẫn kiên nhẫn gọi tên cô, sau cùng lại nghĩ rằng chắc ai đó nhặt được điện thoại con, gọi vào số này nên cúp máy.
Trước đó, ông không quên dặn dò một câu:
- Không cần biết ai là kẻ gọi cho tôi, nhưng nếu người đó là con thì ba xin con hãy về đây. Ba mẹ vẫn chờ con, sẵn sàng đón chào con một lần nữa. Ba mẹ yêu con!
#Thực
Hình Như Em Thích Chị Rồi - Có Thể Yêu Em
9
Trần Trực Thần không để cho đối phương ở bên kia đầu dây nói gì đã thô lỗ dập máy. Lúc nói chuyện mặt cậu còn nhăn nhó lại, cứ như cuộc gọi của người tên “Giai” ảnh hưởng trực tiếp đến bản thân vậy. Khi trông thấy cô gái nằm trên giường từ từ mở mắt, mặt cậu càng nhăn nhó hơn, khó chịu tột độ.
Không hiểu sao nữa, nhưng lúc này cậu thấy giận “Giai”!
Điệp Chi Niên khó khăn nhấc hàng mi nặng trĩu, mọi thứ vẫn còn mơ mơ hồ hồ. Phải một lát sau cô mới nhìn rõ người đang nhìn mình kia. Có đôi chút kinh ngạc, cô muốn ngồi dậy nhưng kì lạ là không cách nào nhấc tay lên nổi. Mồ hôi bắt đầu bịn rịn trên trán, Trần Trực Thần trông thấy điều đó liền không nhăn mặt nữa, dần chuyển sang lo lắng:
- Hình như chị sốt rồi!
- Sao có thể chứ?
- Mặt chị đỏ phừng này.
Cậu không quan tâm lẫn kiêng dè gì cả, trực tiếp bước tới đưa tay lên trán cô. Cô lập tức quay đầu đi, hoàn toàn cự tuyệt với động tác quan tâm của đối phương. Khoé môi mỏng liên tục co giật, cậu cuộn tay lại thành quyền, cảm thấy chán ghét hành động vừa rồi của cô.
- Tôi sờ trán chị thì có làm sao chứ?
- Chị không thích!
- Tôi đang là em trai chị đó. Tôi lấy tư cách là một người em trai để lo lắng cho chị cũng không được sao?
- Ở đây không có ai cả, không cần phải diễn.
- Chị...
- Em vào đây làm gì? Em cầm điện thoại chị làm gì?
Trần Trực Thần nghiến răng cót két, không trả lời bất cứ câu hỏi nào nữa, nhanh chóng rời khỏi căn phòng có kẻ đã khiến mình tức giận. Điệp Chi Niên không buồn quan tâm tới cậu nhóc, đưa tay vớ lấy điện thoại. Kiểm tra từ tin nhắn đến cuộc gọi một lượt, phát hiện Tố Giai Giai vừa gọi đến cách đây ít phút. Cô mau lẹ gọi lại, chắc hẳn cô bạn thân muốn hỏi han hoặc nhờ vã chuyện gì đây.
- Alo, tớ nghe!
“May quá, cuối cùng cũng gặp cậu!”
- Sao thế?
“Thằng nhỏ vừa bắt máy hung dữ quá đi thôi.”
Cô khe khẽ thở dài, thay mặt thằng nhóc nói lời xin lỗi. Cô ta đon đả bảo không sao, thật chất lại luôn âm thầm cười khích người đàn ông ngồi gần đó. Mấy lời xin lỗi kia trong mắt Cố Hoài hoá thành một tấm khiên chắn hoàn hảo. Hắn cho rằng cô chưa gì đã vội vàng đứng ra bảo vệ thằng nhóc đó rồi, tuyệt nhiên cỗ ghen tức trong tâm bùng lên vô cùng dữ dội. Tố Giai Giai trước sau như một, tiếp tục nói chuyện với bạn đầy nhẹ nhàng.
- Cậu ở bên nhà thằng nhỏ đó sao rồi?
“Tạm thời thì ổn. Tớ không sao cả, cậu đừng lo!”
Cố Hoài tức đến mức mắt đỏ ngầu lên, cả người quắn quéo kìm chế tột độ. Nếu bây giờ hắn chụp lấy điện thoại mà sỉ nhục cô thì mọi chuyện chưa thành đã bể.
Vả lại sỉ nhục cô qua điện thoại chưa thoả mãn hắn!
Phải nuốt hết căm phẫn vào trong, Cố Hoài run run nắm chặt tay mình, lí trí không ngừng chửi rủa người từng nằm dưới thân mình suốt ba năm.
Được ở với một thằng nhóc sung sức hơn hắn, cô còn không ổn ư?
Nói không chừng thằng nhóc đó còn đang gục đầu vào ngực cô kia kìa!
Tố Giai Giai vô cùng thích thú với thái độ đó, nhởn nhơ đâm chọt vào tim đen hắn.
- Cố Hoài từ hôm qua đến giờ điên cuồng làm việc, tớ khuyên ngăn bao nhiêu cũng không chịu cơm nước.
Tiếng thở dài khe khẽ vọng ra, từ bên kia đầu dây truyền tới chất giọng dịu nhẹ:
“Cậu làm chung với anh ấy, nhớ thay tớ để ý anh ấy một chút.”
Giả tạo!
Hắn suýt chút nữa đã thốt lên hai từ đó, chỉ thiếu một chút nữa thôi.
“Mà...”
Một chữ “mà” kia khiến hắn sững lại. Hắn nhận ra lời của cô bắt đầu thấm đẫm chua chát.
“Anh ấy sẽ sớm quên tớ thôi.”
- Vậy cậu đã quên Cố Hoài chưa?
“Tớ á?”
Đột nhiên Chi Niên bật cười, thều thào:
“Đôi khi cả đời vẫn còn mong chờ cố nhân!”
Câu trả lời này không giống với những gì Tố Giai Giai nghĩ. Cô ta ngượng ngạo nhìn Cố Hoài, vội vội vàng vàng nói câu tạm biệt rồi dập máy. Giai Giai nói lấp nói lấp, rất không tự nhiên:
- Anh thấy đấy, thật ra...thật ra thì cô ấy sớm đã quen với cuộc sống không có anh rồi. Anh đừng hi vọng gì nữa!
Cố Hoài không nghe lọt một chữ nào cả, lạnh nhạt thốt lên:
- Cút!
- Cố Hoài...
- ...
Hắn đưa tay ôm lấy đầu mình, gục xuống bàn. Tố Giai Giai nghiến răng ken két, ấm ức rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ Cố.
Cái con đàn bà đó, đã khuyên bảo hết lời là quên hắn đi cơ mà!
Khốn nạn thật!
Trong lúc đó, con thú dữ một mình trong phòng, trong thoáng chốc đột nhiên cảm thấy mủi lòng.
Yêu nhau bên nhau một quãng thời gian rất dài, hắn làm sao không nhìn ra được sự chân thành trong từng câu chữ của Điệp Chi Niên chứ?
Thậm chí lúc nói chuyện cô còn đang rất buồn.
Điều này đã chạm vào điều gì đó ở sâu tận trong thân tâm hắn. Chỉ là hắn không chịu thừa nhận, cho rằng bản thân cảm thấy thương hại đối phương thôi.
Hắn còn cho rằng, chẳng qua là niệm tình từng sớm tối, hắn có dành cho cô chút đau lòng nào đó cũng không sao cả.
Cả đời mong chờ cố nhân sao? Cả đời mong chờ hắn sao? Vậy tại sao lúc còn là của nhau lại nhẫn tâm phản bội hắn như thế?
Càng nghĩ, hắn càng cảm thấy nhục nhã.
Nhục nhã vì bản thân cũng phản bội lại cô.
Nhưng rồi nỗi nhục dần dần chuyển thành nỗi hận, hắn lại quay trở về làm con thú dữ, sẵn sàng dùng móng vuốt sắc nhọn cấu xé con mồi bất cứ lúc nào. Chất giọng buồn bã của cô không dày vò được hắn nữa.
Cánh cửa phòng bật mở, Tố Giai Giai lại xuất hiện nhưng lần này chỉ đứng ở ngoài.
- Ca phẫu thuật tiếp theo sắp bắt đầu, chuẩn bị đi!
Hắn không nói không rằng lập tức đứng dậy, khoác lên mình tấm áo blouse trắng muốt rồi rời đi. Lúc bước tới gần cô ta, hắn nghe cô ta thì thào nhỏ:
- Cafe Kit 1 giờ chiều. Lúc đó không có ca nào cả.
- Kit? Chỗ đó vợ tôi từng làm?
Hai chữ “vợ tôi” khiến Tố Giai Giai muốn phát điên. Chẳng phải hắn hận cô lắm sao, sao bây giờ còn xưng hô vợ tôi thế này?
Hoặc là hắn cố tình, hoặc là hắn không nhận ra việc bản thân vừa nói cái gì, chỉ biết là sau khi nói sau mặt hắn vẫn vô cùng hờ hững. Đối diện với cô ta, hắn không có chút biểu cảm nào cả.
Dẫu đã cùng với nhau từ lâu và không ít lần...
Cô ta chưa kịp trả lời thì đột nhiên hắn lại bật cười khanh khách. Cố Hoài đưa tay lên vỗ vai Tố Giai Giai một cái, dành cho cô ta vài lời khen. Nhìn bóng lưng cao ráo dần khuất xa, nỗi ghen ghét trong lòng ả ngày càng lớn, không vì lời khen đó mà nguôi ngoai chút nào.
Sau cùng, buổi hẹn này cũng là dành cho hắn và Điệp Chi Niên, ả nên vui vẻ chỗ nào chứ?
Thật hi vọng chiều nay người đàn ông xảo quyệt koa sẽ dập nát Điệp Chi Niên một cách tơi tả!
Ả sẽ vui lắm đó!
Tố Giai Giai đóng cửa phòng lại, vội vàng đuổi theo bước chân của Cố Hoài.
Vài giờ sau...
Chi Niên ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ tinh xảo treo trên chiếc tivi đắt tiền, không biết phải làm sao cho thoả. Còn nửa tiếng nữa là đến giờ hẹn rồi mà cô lại không có xe đi, hơn nữa từ đây đến tiệm cafe Kit rất xa, cô đi bộ cũng hết cả chừng ấy thời gian. Cô có thể đi được, chỉ sợ trời đang nắng gắt, ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng. Cô cũng không thể mở miệng nhờ Trần Trực Thần, lí do là mấy tiếng trước cả cô vừa chọc cho cậu tức giận mà.
Cô sốt ruột khôn cùng, loay hoay không biết phải làm sao. Bỗng Bắc Y Vân đi ngang qua phòng, cô lập tức gọi cô ấy lại, xem thử có thể mượn xe của ai được không. Y Vân nhàn nhạt lắc đầu, đồng thời trông thấy Trần Trực Thần xuất hiện liền nhún vai.
- Cậu chủ chiều nay đi học, cô chủ có thể đi cùng...
- Không không, không cần đâu! Cảm ơn cô, cô đi làm việc của mình đi!
Cô ấy mỉm cười hờ hững, đến trước mặt cậu cúi chào một cái rồi bỏ đi thẳng. Cậu suy nghĩ một chút đã biết Chi Niên đang cần giúp đỡ. Bởi vì Y Vân không có rảnh để tán gẫu cùng cô đâu.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cậu vẫn đến trước cửa phòng cô, vừa hay cô vừa trở ra, đầu đập mạnh vào cằm đối phương. Cô vội vàng nói lời xin lỗi, thấy Trực Thần thì giọng liền mất hết tự nhiên. Cậu không hề thích điều này tuy nhiên không thể hiện ra mặt:
- Sao? Chị tính đi đâu?
- Đi mua sắm tí thôi, em không cần quản.
- Tôi mà lại thèm quản chị chắc? Đi! Tôi chở chị đến trung tâm mua sắm!
- Không phải em sắp đi học à, nếu tới đó thì sẽ trễ mất.
- Rồi có đi không?
Cô như người sắp chết đuối nhìn tháy phao cứu sinh, làm sao không đưa tay ra với lấy cho được?
Trên xe, cô phải ấp úng mãi mới nói được rằng nơi mình cần đến là tiệm cafe Kit. Cậu nhăn mặt, không hiểu tại sao cô lại phải nói dối mình. Tài xế vội vã phóng xe đi, lo rằng cậu chủ nhà mình đi học muộn lại bị giáo viên gọi về nhà la rầy. Điều này khiến phu nhân mệt lắm, thế mà cậu chủ chẳng biết lo gì cả.
Đến nơi, trước khi xuống xe cô không quên nói lời cảm ơn đầy khách sáo. Trực Thần không thèm quan tâm, mắt lơ đãng trông thấy ai đó khá lạ ngồi một mình trong quán. Tài xế đạp ga lái xe đi, cùng lúc đó có một chiếc xe hơi khác đi ngược chiều khiến cho xe phải đi chậm lại. Vừa hay, người ngồi trên chiếc xe đó lọt vào mắt cậu.
Chính là người đàn ông hôm qua đã chửi cậu!
Bên kia xe, Cố Hoài giả vờ không thấy thằng nhóc hôm nào, thật chất là đang không ngừng cười thầm. Thằng nhóc là một trong những nhân vật chính ngày hôm nay, làm sao có thể đi mất được?
Quả như dự đoán, chiếc xe hơi chở thằng nhóc đi thêm một đoạn nữa thì dừng lại, đậu yên ở đó. Hắn cố tình dừng xe ở gần tiệm cafe, khi trông thấy Điệp Chi Niên đã gặp mặt Tố Giai Giai thì bước xuống, tiến nhanh vào tiệm.
Chi Niên quay đầu, kinh ngạc nhìn thấy Cố Hoài. Hai anh chị chủ tiệm đang vui vì được gặp cô liền thay đổi sắc mặt khi “vị khách tiếp theo” bước vào. Cô lập tức bật dậy, hạ giọng:
- Giai Giai, không phải cậu nói là có chuyện rất quan trọng muốn nói với mình sao?
Tố Giai Giai giữ im lặng, mắt dán vào người đàn ông đang tiến vào trong. Co chọn cách né tránh, vội vã xoay lưng bỏ đi thì bị hắn níu lại. Không những thế, hắn còn ôm chầm lấy cô, yếu ớt gục đầu vào hõm cổ sâu. Cô nhất thời không phản ứng được, trơ mắt đối diện với hơi thở nóng ấm vương vấn bên cổ mình.
- Chi Niên, xin lỗi em! Anh có lỗi với em!
- Cố Hoài...
- Anh biết lỗi rồi, là anh không làm tốt trách nhiệm của một người chồng! Xin em đấy, về bên anh đi, được không?
#Thực
Hình Như Em Thích Chị Rồi - Có Thể Yêu Em
10
- Anh biết lỗi rồi, là anh không làm tốt trách nhiệm của một người chồng! Xin em đấy, về bên anh đi, được không?
Điệp Chi Niên kinh ngạc đến mức không cử động được, thậm chí một lời cũng không nói được. Cố Hoài bày ra vẻ mặt chân thành nhất có thể, mấy đầu ngón tay bám chặt vào bờ eo nhỏ. Tố Giai Giai nghiến răng ken két, trơ mắt nhìn hắn thực hiện những hành động khác xa với những gì mình tưởng tượng. Hai anh chị chủ tiệm vô cùng bất ngờ, không thể tin nổi hắn hôm nào còn cao ngạo xem Tiểu Niên là người lạ, bây giờ lại...
Xa xa, Trần Trực Thần trông thấy hết một màn đặc sắc, trên mặt không có lấy chút biểu cảm. Tài xế nhìn đồng hồ trên tay, giọng khẩn trương:
- Không phải cậu chủ nói chỉ dừng lại một chút thôi sao? Chỉ còn năm phút...
- Nghỉ!
- Không được đâu! Hôm qua cậu cũng không có đi học, không thể nào nghỉ nữa!
- Tôi đau bụng, không học được.
Tài xế đưa tay vỗ trán một cái, biết tự lượng sức nên không đôi co với anh chàng cứng đầu này.
Làm gì có ai đau bụng bất thình lình, hơn nữa còn nhàn nhã như thế chứ?
Sự cứng nhắc của cô trong mắt cậu hoá thành chấp nhận. Có vẻ Chi Niên vẫn đang âm thầm hưởng thụ ấm áp từ vòng tay người đàn ông đó. Cậu không hài lòng với phản ứng này của cô.
Trong khi đó, Cố Hoài len lén trông thấy xe chở thằng nhóc vẫn đậu ở vị trí cũ, biết chắc những gì đang diễn ra thằng nhóc sẽ thấy hết nên tiếp tục vào vai:
- Từ hôm qua đến giờ anh nhớ em không chịu được. Anh thao thức suy nghĩ cả đêm, luôn cảm thấy xấu hổ vì dám quát nạt em như thế.
- ...
- Hãy tin anh, hãy cho anh thêm một cơ hội!
- ...
- Hay là những lời xin lỗi này chưa đủ? Em cũng phải hiểu cho anh, thật ra chẳng thằng nào giữ được bình tĩnh khi biết vợ mình có con với người khác cả. Chí ít là anh khác với những người đó. Anh biết quay đầu, anh biết hối cãi, anh biết chuộc tội. Anh sẵn sàng nuôi đứa trẻ này cùng em!
- ...
Mọi ánh mắt đổ dồn vào Điệp Chi Niên. Anh chủ tiệm lẳng lặng ra treo biển đóng cửa, tạm thời muốn giữ không gian riêng tư để giải quyết việc này.
Điệp Chi Niên vẫn ở trong vòng tay hắn, bàn tay gầy gò từ từ run lên. Hắn biết rõ cô là người giàu tình cảm, luôn tự nhận lỗi về phía mình cho nên trực tiếp đánh thẳng vào đó. Hắn muốn cô đứng ở vị trí của hắn mà cảm nhận, muốn cho cô cảm nhận nỗi đau chẳng biết có tồn tại hay không. Mấy chữ “có con với người khác” lại đâm mạnh vào trái tim cằn cỗi, không ngừng khiến vô vàn vết thương tưởng chừng đã cũ nay bắt đầu rỉ máu, rỉ máu. Hắn đẩy cô ra một chút, hai bàn tay lớn vẫn giữ chặt hai cánh tay ốm o, ép cô đối diện với mình:
- Anh sẵn sàng làm lại từ đầu với em!
Cho đến lúc này, cô vẫn chưa tiếp nhận nổi chuyện gì đang diễn ra.
Sự thay đổi đột ngột khiến cô hoàn toàn chóng mặt.
Chi Niên nhìn sâu vào đôi mắt kia, từ từ nhìn ra được điều gì đó.
Không biết từ bao giờ, việc ở gần hắn với khoảng cách thân mật thế này lại trở thành điều gì đó quá đỗi xa lạ với cô.
Dẫu cả hai vừa li hôn chưa được bao nhiêu ngày.
Không, danh nghĩa vợ chồng mới kết thúc, nhưng sự ngọt ngào gần gũi vốn dĩ đã chấm hết từ rất lâu.
Rất rất lâu.
Thật ra thì vào giây phút này đây, cô chẳng có chút can đảm nào cả. Chỉ là lí trí cô mách bảo cô phải nhìn sâu vào đôi mắt đó. Ở đó có thứ mà cô kiếm tìm, ở đó có thứ làm cô thoả mãn.
Vẻ mặt vô cảm của Chi Niên khiến Cố Hoài rất bất ngờ, cả Tố Giai Giai cũng thế. Không phải cô còn yêu hắn sao?
Họ không hiểu, cô hiện giờ như một con robot bị lỗi, chỉ là khởi động chậm mà thôi.
Hắn định tiếp tục thuyết phục cô thi bỗng nhiên lại nghe cô thều thào:
- Anh có yêu em không?
- Em...
- ...
- ...Có!
Hai vợ chồng chủ tiệm nhìn nhau, vẻ mặt chân thành của Cố Hoài đã khiến họ tin tưởng.
Họ nghĩ cô sẽ tha thứ cho hắn, sớm thôi.
Nhưng...
Điệp Chi Niên lúc này mới có phản ứng, tuy nhiên phản ứng lại hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của tất cả mọi người có mặt. Cô đưa tay đẩy hắn ra, bật cười khanh khách:
- Anh đã thành thạo việc nói dối đến mức nào rồi?
- Điệp Chi Niên!
- Còn em, đã thành thạo việc nhìn thấu anh đến mức nào rồi?
- Em không tin anh sao?
- Tin? Anh nghĩ em ngu ngốc đến mức tin vào những lời đó của anh sao?
Một tay ôm bụng một tay đưa lên lau đi giọt lệ sắp trào, cô vẫn cười như một kẻ mất trí, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào:
- Tin anh sao? Không thể đâu, không thể!
- Anh thật lòng đó, anh van xin em!
- Em, còn yêu anh, là thật!
Cô chỉ tay vào lồng ngực mình, không còn cười điên dại nữa mà chuyển sang vẻ mặt thoả mãn kì lạ.
- Nhưng em tuyệt vọng về anh, cũng là thật!
Cô khe khẽ cúi đầu, thầm trách bản thân tại sao không thể kìm được nước mắt.
Hắn, vĩnh viễn không biết cô sớm thân quen hắn tới mức chỉ cần nhìn vào đôi mắt kia thôi cũng đoán được những gì hắn nghĩ.
Sự chần chừ khi nghe được câu hỏi kia đã bị cô trông thấy hết, rõ mồn một.
Nói ra thì thật hài hước, thế nhưng ở bên nhau một quãng thời gian dài sẽ khiến những người trong cuộc có những “siêu năng lực” mà khi nhắc tới chẳng mấy ai tin.
Từ rất lâu rồi, cô chỉ cần trông thấy một cái nhíu mày là biết hắn muốn gì, cảm thấy thế nào. Từ rất lâu rất lâu rồi, cô chỉ cần trông thấy một cái nhếch môi là biết hắn muốn nói gì, muốn làm điều gì. Huống hồ ở khoảng cách gần thế này, cô liệu nhìn không ra được cái mím môi rất khẽ, cái nghiến răng rất nhẹ và cái siết tay rất âm thầm của đối phương sao?
Trong một khoảnh khắc, chỉ trong một khoảnh khắc thôi, mỗi một cử chỉ nhỏ như thế đều mang trên mình một đáp án, sau cùng mới biết đáp án là không!
Hắn, không yêu cô, hoặc là hết yêu, không còn yêu nữa.
Cố Hoài nhất thời không biết làm thế nào, vội vội vàng vàng nắm lấy bàn tay của đối phương, tha thiết hết lời:
- Anh...anh thật sự biết lỗi...biết lỗi mà em! Anh không biết mình đã làm điều gì khiến em không tin anh. Tại vì anh mắng em sao? Bây giờ em mắng anh lại đi! Anh từng làm gì với em bây giờ em đều có thể mang trả lại, chỉ xin em hãy về bên...
- Quỳ xuống!
- Gì cơ?
- Quỳ xuống, dập đầu tạ tội, và em sẽ chấp nhận anh!
Hắn quay đầu nhìn đi nơi khác, cái nắm tay dành cho cô dần dùng lực nhiều hơn. Hành động này tuyệt nhiên khiến cô càng nhận được câu trả lời rõ hơn, rõ hơn bao giờ hết.
Cô biết, hắn xưa nay quan trọng nhất nhì là danh dự. Hắn từng vì cô, vì tình yêu mà từ bỏ hai chữ đó một lần. Nếu bây giờ hắn lại một lần nữa lựa chọn từ bỏ, chứng tỏ hắn còn vì cô, vì tình yêu.
Nhưng sau cùng, hắn vẫn lặng lẽ buông tay cô ra, nói không được.
Vậy thì cô còn luyến tiếc gì nữa?
Chị chủ tiệm ở phía sau tiến đến gần vài bước, khuyên nhủ:
- Em à, thằng Hoài đã năn nỉ đến nước này...
- Không được! Nói yêu Tiểu Niên mà lại không dám quỳ gối trước mặt Tiểu Niên, tất cả chỉ là giả tạo!
Anh chủ tiệm kéo vợ mình lui, vẫn là người tỉnh táo nhìn nhận vấn đề hơn ai hết. Tố Giai Giai lúc này mới ở ngoài bồi thêm lời:
- Tớ biết cậu rất yêu Cố Hoài mà. Tại sao không thử cho con tim của mình thêm một cơ...
- Đủ rồi! Không cần nói nữa!
Cô dứt khoát gắt lời cô ta, bình thản mỉm cười:
- Cậu có ý tốt muốn tớ có được hạnh phúc, tớ rất cảm kích. Nhưng thật xin lỗi, ở bên anh ta tớ không có chút hạnh phúc nào cả!
Chi Niên không đặt hắn vào mắt nữa, sải bước chân dài rời đi. Cố Hoài đã bị câu nói kia chọc điên, hung dữ túm lấy cánh tay cô, la hét:
- Ở chỗ tôi không có hạnh phúc thì ở chỗ ai? Có phải ở chỗ cái thằng chỉ mới 17 tuổi không? Cô trả lời đi, cô trả lời đi!
Anh chủ tiệm xông tới đẩy con thú kia ra, tiện tay đấm cho hắn một cái vào mặt. Có vẻ Cố Hoài quên mất kế hoạch của mình, một lần nữa để lộ sự căm phẫn khôn cùng dành cho cô. Hắn là như thế, là một người rất dễ mất kiểm soát, vậy nên cô càng dễ dàng đối phó với bộ mặt giả nhân giả nghĩa kia hơn nhiều. Anh chủ tiệm đứng ra bảo vệ người mình xem như là em gái, phỉ nhổ:
- Tao sớm đã biết cái loại mày không ra gì rồi! Tha thứ sao? Quay lại sao? Cút!
- Tôi sẽ tố cáo cô tội giao cấu với trẻ em!
- Cút!!!
- Cứ chờ đó, chờ đơn triệu tập của toà đi!
Cố Hoài bị anh chủ tiệm doạ, không dám ở lại thêm, tuy nhiên vẫn không quên nói lời đe doạ. Anh chủ tiệm đưa mắt nhìn sang cô gái run lẩy bẩy ở gần cửa ra vào, giọng hạ thấp nhưng vẫn đầy uy hiếp:
- Sau này cô còn dám hẹn Tiểu Niên ra gặp mặt và tiếp tục mấy cái trò này thì tôi không nể tình cô là phụ nữ đâu!
Tố Giai Giai tái mặt, quay sang nói lời xin lỗi với cô rồi đi nhanh khỏi quán, lên xe Cố Hoài đi mất. Hai anh chị chủ tiệm vây lấy Chi Niên, không ngừng an ủi và động viên cô. Cô lắc đầu bảo không sao, nói mình sớm đã dự đoán trước phản ứng của người đàn ông đó. Anh chủ tiệm đưa tay vỗ trán một cái, thở dài:
- Có điều này anh phải nói với em.
- Sao vậy anh?
- Tiểu Niên nên cẩn thận với cô bạn thân của mình. Anh cảm thấy cô ta không đơn giản. Hơn nữa...
- Anh muốn nói gì cứ nói rõ, em có thể bình tĩnh nghe mà.
- Tốt! Thật ra ban nãy, khi thằng khốn kia ôm em thì cô ta bày ra vẻ mặt tức tối, tay còn cuộn lại thành quyền, như chỉ hận không thể xé nát em ra vậy. Giữa hai kẻ tiểu nhân bọn họ không đơn giản là đồng nghiệp chung công ty, bạn bè quen biết bình thường.
- Ý anh là họ...
- Anh chưa chắc chuyện này, chỉ muốn em cẩn thận hơn.
Chi Niên chưa từng nghĩ đến chuyện này cho nên khi nghe xong lại không giữ được bình tĩnh như đã hứa. Đơn giản thôi, cô tin tưởng Tố Giai Giai đến mức nào, thân thiết Tố Giai Giai đến mức nào chứ? Cô còn sớm coi cô ta là chị em cơ!
Một ngày, đột nhiên có người chạy đến trước mặt bạn, tố chị em của bạn là kẻ giả tạo thì bạn có tin nổi?
Cô không hẳn là không tin, chỉ là cô vẫn tự tạo cho mình một vài hi vọng. Bởi vì ông trời sẽ không nhẫn tâm cướp đi của một ai quá nhiều đâu. Cô mất tình yêu rồi, không thể mất thêm tình bạn.
Phía xa, Trần Trực Thần ngồi yên trong xe, nhởn nhơ xem một câu chuyện kịch tính tựa như phim. Nhưng có vẻ cậu quá nhập tâm vào nhân vật, khi trông thấy biểu hiện của nhân vật nữ chính thì cực kì cực kì hài lòng.
Giả sử như nữ chính vào lúc ấy ôm lấy người đóng vai chồng cũ của mình thì sao nhỉ?
Riêng cậu thì không thích điều này.
Đơn giản thôi, người chồng cũ đó đã sỉ nhục cậu, và hôm nay, dĩ nhiên cậu cảm thấy thoả mãn khi người đó gặp phải chuyện này.
Cẩu huyết một chút nhưng kẻ thay cậu sỉ nhục “kẻ thù” là kẻ mang trong mình đứa con của cậu. Mặt khác, kẻ này còn là vợ của “kẻ thù”.
Trần Trực Thần bỗng dưng phì cười khiến tài xế kinh ngạc. Từ nãy đến giờ ông cũng trông thấy cảnh “chị họ” của cậu chủ ẩu đả với ai đó ở trong quán cafe cách xe không xa, chỉ là ông không hiểu tại sao cậu chủ lại thấy buồn cười vì chuyện này.
Và tại sao cậu chủ không xông ra giúp chị mình?
Sao cậu không trực tiếp vào trong tiệm mà lại phải lén ở trong xe xem?
Lúc này, chiếc xe ban nãy lướt qua cậu một lần nữa lướt ngang qua, chỉ là người lái xe trực tiếp đối diện với cậu, ánh mắt hằn hộc thấy rõ. Cậu nhẹ nhàng mỉm cười, nhún vai.
Anh lớn nhưng anh thua rồi!
#Thực