Lạc Dịch lạnh nhạt không phản ứng, ánh mắt sâu hun hút cực kỳ sắc bén nhìn thẳng vào người phụ nữ lẳng lơ trước mắt.
Thấy anh im lặng Chung Gia Di vui mừng ra mặt tay không an phận bắt đầu di chuyển lên xuống trên khuôn ngực của anh, cô cố tình kéo váy ngủ lụa ngắn ngủn của mình lên tận eo, lộ ra đôi chân thon thả ngọc ngà. Cô ngồi dạng chân trên người anh, mông lắc qua lắc lại mục đích muốn khiến cự vật của anh thèm muốn cô.
Nhưng qua một hồi trêu chọc, dùng vô số chiêu quyến rũ đàn ông nhưng vẫn không khiến anh có chút phản ứng nào, cô nhíu mày vừa quan sát biểu cảm của anh vừa chạm tay vào nơi dưới đủn quần của anh, nhưng còn chưa sờ đến đã bị anh mạnh bạo giữ chặt tay. “Cô đừng quá giới hạn của tôi.”
Chung Gia Di ủy khuất nhìn chằm chằm anh. “Hai năm nay anh vẫn không yêu em sao?”
Anh nhếch miệng khinh khỉnh liếc cô một cái, giọng nói giễu cợt vang lên. “Vì sao tôi cưới cô, cô nên hiểu rõ. Đừng nói yêu, cả đời này tôi cũng tuyệt đối không chạm vào cô.” Dứt lời anh đẩy cô ra rồi rời khỏi phòng ngủ.
Vốn đã chia phòng nhưng cô ta lâu lâu lại nổi cơn muốn quấy rầy anh, loại đàn bà như Chung Gia Di anh cực kỳ coi thường, ỷ thân thế tốt mà dùng thủ đoạn để ép anh cưới cô ta. Đó là loại phụ nữ anh ghét nhất.
Bước chậm xuống tâm tình tốt hơn, chỉ là vừa ra khỏi cửa đã thấy ở xích đủ gần đó có một nên lại tìm tới chiếc xích đu yêu thương của mình, trùng hợp đêm nay còn có trăng thật thích hợp để giải tỏa những bận tâm trong lòng.
“Em làm gì ngoài này?”
Nghe âm thanh quen thuộc, cô giật mình nhìn sang. “Anh hai.”
“Ừ.” Anh ngồi xuống cạnh cô, cùng cô ngắm trăng.
“Chị dâu lại phiền anh à?” Lúc hỏi câu này nếu để ý sẽ phát hiện giọng điệu của cô có chút buồn bã và bất đắc dĩ.
Lạc Dịch không trả lời, anh hỏi lái sang chuyện khác. “Sắp thi đại học rồi, có phải rất áp lực không?”
“Cũng tạm ạ.” Cô đã quen với việc anh phớt lờ những chuyện liên quan tới Chung Gia Di nên cũng không lạ gì. Vốn dĩ chính cô cũng rất ghét cô ta, có khi ghét không kém gì anh hai đâu nhưng thỉnh thoảng cô vẫn có chút lo lắng. Cô sợ…sợ anh hai sẽ động tình.
Lạc Dịch đánh mắt sang nhìn thoáng sườn mặt của cô gái mười bảy, mười tám tuổi. Cô thuần khiết, mong manh, có một tuổi thơ bất hạnh may được ba mẹ anh mang về nuôi từ đó mới thoát khỏi những tháng ngày cơ cực, vì vậy mà cô trưởng thành hơn những bạn cùng trang lứa. Anh nhìn cô trưởng thành, nhìn cô từ từ lớn lên rồi đến khi thấy cô xinh đẹp ngồi bên cạnh mình, cảm giác kỳ lạ thường thấy lại dâng lên. Chỉ là anh không rõ nó là gì?
Thu hồi lại ánh mắt, anh nói: “Không còn sớm nữa, ngủ sớm đi, ngoài này lạnh.”
Cô xoay đầu nhìn thẳng vào mắt anh, sự kiềm nén trong lòng khiến cô đau đớn. Cuối cùng chỉ có thể đáp dạ.
Lạc Nhạn nhìn theo bóng lưng mờ tối của anh lại nhớ đến hai năm trước. Khi ấy gia đình cô trong giai đoạn cực kỳ căng thẳng, công ty đang trên đà bị kẻ khác độc chiếm, nhưng cũng chưa đến mức vào đường cùng. Nhưng sau đó tai nạn đột ngột xảy ra với ba mẹ và vì sự nhúng tay của nhà họ Chung đã ép nhà họ Lạc cô đến bên bờ vực thẳm. Vì lẽ đó anh hai mới chấp nhận liên hôn, cưới người mình không có chút tình cảm nào về làm vợ, chỉ có như vậy sự nghiệp của ba mẹ gầy dựng bao năm nay mới được vẹn toàn. Dù biết chính nhà họ Chung đã chơi bẩn, vì Chung Gia Di muốn có anh nên đã giở thủ đoạn này. Cuối cùng vẫn ôm nhục nhã và phẫn hận mà kết hôn cùng cô ta.
Ngày anh cưới cô trốn trong phòng khóc một trận, nước mắt bao năm nay như thể chỉ dồn hết vào đêm đó.
Trở về phòng Lạc Nhạn lấy cuốn sổ nhật ký dày cộm của mình ra. Dưới ánh đèn bàn màu trắng, cô cắn cắn môi dưới rồi viết ra một câu.
[Cùng Lạc Dịch ngắm trăng.] kèm theo một hình khuôn mặt buồn.
Cả quyển sổ này hầu như trang nào cũng nhắc đến tên anh. Cô rất ghét danh xưng anh hai, vì nó như nhắc cho cô nhớ về bức tường ngăn cách giữa cô và anh. Cô cũng ghét phải gọi Chung Gia Di là chị dâu nhưng theo phép tắc cô vẫn phải cắn răng làm trái với ý mình.Hôm sau Lạc Nhạn trong bộ váy trắng thả nhẹ bước chân xuống dưới đã thấy anh và Chung Gia Di ngồi ở bàn cơm.
Có điều nhìn cái vẻ mặt như đưa đám của cô ta đã rõ hai người này lại cãi nhau.
“Anh hai, chị dâu.” Nghe thật chói tai làm sao.
Chung Gia Di liếc nhìn Lạc Nhạn từ trên xuống dưới, giễu: “Ở nhà mà mặc đẹp vậy là cho ai xem. Mấy đứa con gái nhỏ bọn em thật là, nên biết lúc nào nên mặc trang phục nào cho hợp lý chứ.”
Lạc Nhạn nhún vai ngồi bên cạnh Lạc Dịch tay cầm lấy bánh sandwich thờ ơ đáp. “Vậy ở nhà thì nên mặc váy hai dây, ngắn, mỏng tanh như chị dâu à?”
Lạc Dịch bên cạnh liếc mắt nhìn sang cô hai giây như có như không nhếch miệng một cái, rất nhạt nên khó mà phát hiện.
Chung Gia Di trừng mắt với Lạc Nhạn cao giọng: “Ý tôi nào phải như vậy, nói chung là em nên học lại cách phối đồ cho phù hợp để tránh làm mất mặt Lạc gia chúng ta.”
“Ăn đi.” Lạc Dịch lạnh giọng cắt ngang chuyện này lại. Anh nghĩ phụ nữ đúng là nhiều chuyện.
Chung Gia Di dằn đũa khó chịu.
Vì chủ nhật nên Lạc Nhạn không đi học, cô có hẹn với bạn đến nhà sách nên tranh thủ thay đồ rồi rời đi.
“Em đi đâu?” Lạc Dịch vừa ra khỏi thư phòng đã thấy cô gái đang tung tăng diện váy quần xinh đẹp.
Cô vui vẻ đáp. “Em đến nhà sách cùng bạn ạ.”
Anh bỗng buộc miệng hỏi: “Bạn trai hay bạn gái?” Tuy thấy hơi kỳ dù sao em gái cũng lớn rồi như vậy.
Chính Lạc Nhạn cũng hơi chậm tiêu hóa với câu hỏi của anh. Nhưng rất nhanh cô gật đầu: “Ừ.”
Nhìn dáng hình mảnh khảnh, nụ cười tràn ngập thanh xuân của cô, tâm tình của anh cũng tốt hơn.
Sang thư phòng anh gọi một cuộc điện thoại. “Bao nhiêu cổ phần rồi?”
Bên kia là trợ lý của anh _Úc Nham Điền nói vọng qua. “Ba mươi phần trăm rồi ạ. Nhưng bọn họ có vẻ đã phát hiện việc có người mua cổ phẩn rồi.”
Lạc Dịch âm trầm suy tư vài giây. “Tiếp tục mua, dùng danh nghĩa của Lộ Khúc đi.”
“Vâng ạ.”
Tắt máy, anh nhìn tấm hình trên điện thoại của mình. Đó là ba năm trước anh cùng Lạc Nhạn chụp một tấm ảnh khi đến đám cưới của Lộ Khúc. Từ đó anh đã đặt nó làm hình nền điện thoại đến tận bây giờ dù đổi qua mấy cái điện thoại đi nữa thì hình nền vẫn mãi chỉ có một.
Chung Gia Di về nhà họ Chung nên hôm nay anh đỡ phải bị phiền toái. Hằng ngày phải ăn cùng cô ta, sống cùng nhà với ta, phải thấy mặt cô ta khiến anh rất bực bội nên chỉ mong cô ta về nhà họ Chung càng nhiều càng tốt.
Tại nhà sách,
“Nhạn Nhạn, cậu với anh hai thế nào rồi?” Lưu Ly lật được mấy trang sách đã nhàm chán kiếm chuyện.
Lạc Nhạn lắc đầu. “Hiện tại tớ không dám làm gì cả. Trên danh nghĩa anh hai vẫn là người có vợ, hơn nữa chị ta còn sống cùng nữa. Tới không có cơ hội.”
Lưu Ly thở dài một hơi. “Khổ thật đấy, sao cậu lại đi yêu anh của mình làm gì. Hiện tại có bao nhiêu tổn thương.”
“Tớ nguyện ý chờ.”
“Vậy lỡ anh ấy không có tình cảm kia với cậu thì sao? Có phải càng tổn thương không?”
Lạc Nhạn chợt ỉu xìu, cô gấp cuốn sách đang đọc dở lại. “Tớ rõ những gì cậu nói. Nhưng mà cho dù anh ấy không yêu tớ đi nữa thì tớ cũng không trách, tớ chỉ mong anh ấy có thể lấy được người mà anh ấy yêu.”
Lưu Ly chỉa ngón tay trỏ chỉ chỉ vào đầu Lạc Nhạn. “Cậu cao thượng quá ha.”
Cô cười không nói gì.
“Này thật ra thì nếu là tớ ở bên một người đàn ông xuất sắc, đẹp trai như anh cậu thì có khi tớ cũng sẽ siêu lòng thôi.”
Lạc Nhạn nhếch miệng cho cô một cái gõ trán.
Khoảng chín giờ tối, dù bình thường có giúp việc mang thức ăn khuya cho anh nhưng toàn bị Chung Gia Di dành lấy. Cô muốn chen một chân vào cũng khó, hôm nay may mắn cô chị dâu kia không có nhà, vậy cô có thể chăm sóc anh rồi.
Có điều trước khi đi cô lại nhớ đến lời nói khi sáng của mình. Sau đó nhanh chân thay sang một cái váy màu đỏ rượu hai giây, mặc dù không ngắn ngủn mỏng tanh nhưng cũng không kém phần quyến rũ. Đặc biệt da cô trắng như tuyết lại thêm dáng người cực phẩm vòng nào ra vòng nấy, nên khoác lên chiếc váy này chỉ có có thể dùng hai chữ “mỹ nhân”.
Ôm tâm trạng hồi hộp cô xuống dưới tầng.Thấy dì giúp việc định mang khây đồ ăn cô vội lên tiếng. “Dì, để cháu mang lên cho anh hai.”
Dì Lan cười vui vẻ. “Được được, vậy cháu giúp dì nhé.” Bà cũng không để ý lắm cách ăn mặt của Lạc Nhạn.
Vừa đi vừa lo lắng, trái tim ngay ngực trái cũng đập nhanh hơn. Cô đứng trước cửa thư phòng của anh một lúc, hít sâu mới đưa tay gõ cửa.
“Vào đi.”
Giọng nói trầm trầm của anh càng khiến trái tim thiếu nữ không ngừng đập rộn. Cô hít sâu thêm hai lần rồi mở cửa bước vào.
“Đồ ăn khuya ạ.” Lạc Nhạn đến trước bàn làm việc của anh rồi đặt khây đồ ăn lên đó.
Anh ừm một tiếng nâng mắt lên nhìn. Anh khựng vài giây, nhìn cô từ trên xuống dưới rất nhanh đã chuyển mắt đến khuôn mặt phấn nộn của cô.
“Em học theo cô ta đấy à?”
“Hả?” Cô mù mờ về câu hỏi của anh.
Lạc Dịch nhếch miệng dừng tay trên máy tính, anh dựa lưng vào ghế xoay lại ngắm cô.
“Ăn mặc thế này…”
“Đêm đến về phòng em đều mặc vậy cho thoải mái mà, chẳng qua anh hiếm khi thấy thôi.” Tự nhiên cô thấy hình như mình thất bại rồi. Anh còn rất thoải mái mà trêu chọc cô mà, nào có bộ dáng bị sắc mê hoặc chứ.
Lạc áo khoác, kẻo lại bị cảm lạnh.”
Cô ỉu xìu cúi đầu đáp. “Em biết rồi. Vậy em về phòng chưa kịp đi hai bước đã bị âm thanh hết sức câu dẫn của anh làm cho đứng hình.
Lạc Dịch lặp lại: “Lại đây.”
Lúc này cô mới tin là mình nghe đúng. Cô rề rề vòng qua bàn làm việc đến chỗ anh, mang tâm trạng phấn khởi thấy rõ
Chỉ là ở đây có một ghế xoay thôi. Cô lúng túng nhìn quanh phòng ngoại trừ bộ sô pha bên ngoài thì chỉ còn cái ghế anh giây. “Ngồi ở đây.” Anh đập nhẹ tay lên đùi mình. Ý tứ đã quá rõ.
Lạn Nhạn nuốt nước miếng, nhìn đùi anh lại nhìn thẳng vào mắt anh. “Nhưng...”
“Anh không muốn lặp lại.”
Nghe giọng điệu như ra lệnh của anh, cô hơi sợ nhẹ nhàng ngồi hẵn lên đùi anh.
Thật sự cái tư thế này quá ái mụi, nào giống như hai anh em. Nhưng mà cô thật sự rất vui, trong lòng như có vạn bông hoa đào nở rộ.
“Ăn cùng anh.”
Lạc Nhạn lắc đầu lia lịa. “Không, em không muốn tăng cân đâu.”
Nghe cô nói vậy, Lạc Dịch bỗng áp bàn tay của mình lên eo bụng cô bóp nhẹ. “Em gầy lắm.” Anh định nói dáng cô rất đẹp nhưng cảm thấy không thích hợp nên rút lại.
Cô căng cứng cả người, đến thở cũng muốn ngừng lại. Xúc cảm vừa rồi khi anh chạm vào bụng khiến cô tê dại. Còn có kích thích.
Cô không ăn, anh cũng không ép.
“Giúp anh trả lời vài mail đi.” Vì để tiện cho việc ăn uống nên anh phải dùng một tay ôm eo cô, môt tay để gắp đồ ăn.
Ai nhìn thấy cảnh tượng của đôi nam nữ này đều chắc chắn nghĩ là một cặp tình nhân.
Anh hướng dẫn cô trả lời mấy mail đơn giản chỉ cần vài câu đáp lại là xong.
Lạc Nhạn rất hào hứng khi được giúp anh. Cô quên luôn cả hiện tại anh đang ôm chặt eo mình.
Lạc Dịch ăn được một nửa thì dừng lại ngắm cô gái trong lòng. Anh lướt thấy đôi chân trắng nõn, thon dài của cô còn có bộ ngực lấp ló sau lớp váy mỏng manh, vòng eo tinh tế cùng xương quai xanh quyến rũ. Anh chợt cảm giác trong người xuất hiện một luồng khí nóng.
Vốn đang tập trung giúp anh trả lời mail nhưng phát hiện có gì đó cứng cứng chạm vào mông. Sau khi định hình cô cũng rõ đó là thứ gì. Cô chợt mỉm cười, còn cố tình cử động phần mông một chút. Vật đó vậy mà chạm mạnh vào mông cô hơn. Chỉ là cô chưa kịp tiếp tục thực hiện mưu đồ đã bị anh ôm ra khỏi đùi.
“Được rồi, em về phòng ngủ sớm đi.”
Lạc Nhạn bỉu môi nhưng cũng thỏa mãn vì kết quả thu được hôm nay. Chỉ bằng với việc anh có phản ứng với cơ thể cô đã vượt ngoài mong đợi rồi.
Cửa vừa đóng Lạc Dịch cũng thở hắt một hơi. Nhìn phần nhô cao ở giữa quần mình, anh lắc đầu chửi thầm mình vài câu. Hình như lâu quá không cùng phụ nữ nên hôm nay đến cả em gái mình nó cũng có phản ứng.
Anh vuốt mặt vào phòng tắm dội nước lạnh, nhưng hình ảnh Lạc Nhạn trong bộ váy đỏ hai dây kia cứ luẩn quẩn trong tâm trí anh, không sao xua tan đi được. Anh đập mạnh vào tường gạch một phát.Hôm sau Lạc Nhạn đi học bình thường, một chuyện xảy ra với cô là một bạn nam ôm nguyên con gấu bông to đùng đến tặng. Cô lờ mờ không muốn nhận nhưng bị bạn bè hối thúc đành phải ôm lấy nó.
“Tại sao lại tặng tôi?”
“Tôi thích cậu, Lạc Nhạn.” Cậu chàng ngại ngùng nhưng vẫn lấy hết dúng cảm tỏ tình.
Cô thở dài, tình trạng này đã gặp nhiều rồi nhưng mà cô vẫn thấy rất phiền chán vì bị bọn họ dây dưa.
“Xin lỗi, tôi không thể.”
“Tôi đợi cậu.”
Cô lắc đầu: “Sẽ không có kết quả gì đâu.” Cuối cùng cậu chàng buồn bã bỏ đi nhưng vẫn không chịu nhận lại gấu bông.
Ôm nó về nhà Lạc Nhạn không biết để đâu cho hợp lý. Cô lại không muốn đặt nó lên giường cuối cùng cho nó nằm trên cái sô pha nhỏ.
Đến sáu giờ cô xuống dưới nhà để ăn tối, anh hai hôm nay tiếp tục về muộn rồi.
Nhìn Chung Gia Di đang ngồi bắt chéo chân bộ dáng như bà hoàng ngồi ở sô pha xem tivi, trong lòng cô cảm thấy thật chường mắt.
Cô đã phớt lờ nhưng cô ta lại rảnh rỗi nên kiếm chuyện.
“Ồ, cô sắp thi đại học mà trông có vẻ rất thoải mái, ung dung nhỉ?”
Lạc Nhạn liếc cô ta một cái thờ ơ nói. “Liên quan quái gì đến chị.” Nói xong cô cũng vào nhà ăn ngồi ở phòng mình bắt đầu học bài.
Học đến mười giờ cô dừng lại vặn vẹo người một chút rồi đã về chưa.
“Anh về chưa dì?”
Dì Liên gật đầu. “Về không lâu, còn uống rất nhiều rượu thì phải. Trông cậu chủ rất mệt. Tôi vừa mới nấu xong trà giải rượu định mang lên.”
Lạc Nhạn hơi lo. “Để cháu mang lên ạ.”
Cô không gõ cửa mà tự đẩy nhẹ rồi vào trong không hiểu sao cô lại cố tình khóa trái. Thấy anh đang nằm trên giường, tay gác lên trán.
Cảm giác xót xa dâng lên, cô đi nhẹ bước đến ngồi trên giường.
“Anh hai, uống trà cho khỏe.” Cô nhìn khuôn mặt hơi đỏ của anh, di mắt xuống dưới là yết hầu, xuống nữa là xương quai xanh quyến rũ, vì cúc áo bị mở ra tận ba cúc nên bờ ngực rắn chắc cũng lộ ra. Cô chợt thấy tim mình đập rộn. Lập tức không dám nhìn lung tung, khi quay trở lại khuôn mặt anh đã thấy anh đã tỉnh từ khi nào nhìn cô chăm chú. Cô chột dạ lúng túng ho một tiếng rồi bưng chén trà đưa cho anh.
“Anh uống đi.”
Lạc Dịch thu hồi ánh mắt trên người cô, ngồi dựa vào đầu giường. Một hơi uống hết chén trà.
“Nhạn Nhạn” Anh thân mật gọi cô.
Cô bị âm thanh trầm khàn vô cùng câu dẫn của làm cho mê mẩn.
“Anh ôm em một lúc.” Nói rồi anh cứ thế kéo cô vào trong ngực mình ôm lấy.
Lạc Nhạn sau khi hồi thần mới nâng hai cánh tay lên ôm chặt anh. “Anh có chuyện gì sao?”
Anh ừm. “Chuyện công ty. Nhưng anh sẽ giải quyết tốt thôi.” Anh vùi mặt vào trong cần cổ của cô hít sâu mùi hương của cô gái.
Hơi thở anh phả vào cổ khiến cô hơi ngứa ngấy. Hai người ôm nhau như vậy một hồi lâu Lạc Dịch mới buông cô ra. Anh nhìn sâu vào mắt cô, rồi nâng tay vén lọn tóc của cô sau tai. “Về ngủ sớm đi. Đừng học khuya quá.”
Cô hơi luyến tiếc nhưng vẫn phải đi thôi. “Dạ.”
“Anh.”
“Hửm?” Anh vừa dứt lời Lạc Nhạn đã cúi xuống đặt lên má anh một nụ hôn.
Sau đó cô vội nhanh chân chạy đi.
Nụ hôn chớp nhoáng còn chẳng lưu lại chút độ ẩm nào kia khiến Lạc Dịch cứng người một lúc. Cuối cùng anh như nhận ra chuyện gì đó. Tâm trạng không rõ thế nào lại vui lên trông thấy. Anh nhếch miệng nằm trở lại, hai ngón tay sờ nhẹ bên má mình.
Lạc Nhạn vừa chạy vào phòng đã thở phì phò bay lên giường nằm sấp. Hai chân cô đạp liên phanh trên nệm vì quá hồi họp và căng thẳng.
Hôn xong chạy, mày giỏi lắm Lạc Nhạn à?
Còn chẳng biết thái độ của anh ra sao. Ây cô hối hận quá, lý ra phải đợi xem anh có phản ứng thế nào đã chứ.
Cô vùi mặt vào gối hậm hự trong lòng.
Vì nụ hôn chớp nhoáng đó của Lạc Nhạn mà mấy ngày nay cô cứ tìm cách tránh né chạm mặt Lạc Dịch. Tự mình gây chuyện giờ phải khổ thế này đây.
“Cậu đúng là ngốc xịt thật. Giờ trốn anh ấy thì có ích gì?” Lưu Ly ngồi bên cạnh vẽ vẽ đủ thứ hình dạng lên giấy trắng.
Lạc Nhạn chán nãn nằm ườn trên bàn học. “Khi đó quá xúc động nên mới hành động như vậy. Giờ tớ hối hận rồi.”
“Đồ ngốc nhà cậu. Vậy cả tuần nay cậu đều không gặp anh ấy?”
Lạc Nhạn phiền muộn gật gù đầu.
“Ây da, cậu không thể như vậy. Ít ra phải hỏi anh ấy đàng hoàng chứ. Cơ mà cũng có thể cậu nghĩ nhiều thôi, dù sao chỉ là hôn lên má thôi mà, cũng không phải là quá đáng trong trường hợp là anh em.”
Cô chớp mắt. “Thật?”
“Có thể lắm. Hơn nữa người đàn ông thành công, lạnh lùng như anh cậu sẽ không để ý mấy tiểu tiết nữ nhi thường tình vậy đâu.”
Lạc Nhạn lại gật gật đầu. “Có lý nhỉ!”
Thế là cô quyết định không trốn anh nữa, tối đó rất quang minh chính đại cùng hai người anh hai và Chung Gia Di ăn cơm.
“Cả tuần nay gặp cô cũng khó thật đấy!” Lại cô chị dâu thích nói khấy người khác.
Lạc Nhạn nuốt miếng đồ ăn xuống mới Dịch nhìn thoáng cô một cái rồi rời mắt. Đúng là cả tuần nay, chính xác là từ cái đâu. Ban đầu cũng không để ý nhưng quen với sự hiện diện của cô rồi nên qua hai ngày anh bắt đầu nhớ.
Về cái hôn kia anh tạm thời chưa tiện nhắc đến. Thời gian không thích hợp.
Mười một giờ đêm Lạc Nhạn còn đang đau đầu với bộ đề thi thì tiếng gõ cửa vang lên. Không lớn, nhưng cố vẫn đoán được là ai.
Cô vui mừng quên luôn cả chuyện ngại ngùng trước hai lắm. Nên cô luôn hạn chế.
“Ừm.” Không đợi cô mời mình, tự anh đã lách vào trong.
Nhìn trên chiếc sô pha đặt con gấu màu nâu to đùng anh nhíu mày. “Em mua?”
Lạc Nhạn lắc đầu. “Không ạ, bạn em tặng.”
“Bạn trai?” Anh ngồi xuống không muốn đụng vào con gấu đáng ghét bên cạnh.
Cô gật đầu.
“Em đã từ chối nhưng cậu ta bắt em phải nhận quà.” Sợ anh hiểu lầm nên cô nhanh nhẹn giải thích.
Nhìn bộ dáng cúi đầu bặm môi của cô, Lạc Dịch tự nhiên cả người ngứa ngấy. “Lại đây.”
Cô định ngồi chen giữa anh và con gấu kia nhưng anh lại nói. “Đùi anh.”
Cô cắn cắn môi dưới rất ngoan ngoãn ngồi lên đùi anh.
“Ở trường có rất nhiều bạn trai tỏ tình sao?” Anh vuốt mái tóc mềm mượt của cô.
Lạc Nhạn gật đầu. “Nhưng em không thích họ.”
“Anh biết.” Nói rồi anh vỗ vỗ đầu cô. “Thi xong sẽ tặng em một món quà!”
Cô mỉm cười dạ.
Một tuần sau,
“Chủ tịch, chúng ta hiện tại đã nắm trong tay ba mươi phần trăm cổ phần. Thêm mười phần trăm của mình anh là bốn mươi phần trăm. Chúng ta chỉ kém Chung Gia Luân mười một phần trăm nữa thôi đã có thể đẩy hắn ta xuống.” Trợ lý Úc Nham Điền đứng trước mặt người đàn ông nói.
Lạc Dịch nhếch miệng gật đầu. “Ngừng thu mua cổ phần. Đến lúc nên trả lại cho bọn chúng một chút nợ nần rồi.”
Đây chỉ mới là bắt đầu thôi, anh sẽ không để những kẻ khiến ba mẹ anh mất mạng, cả những kẻ có liên quan được nhởn nhơ mãi. Tất cả anh đều không tha.
Nợ máu trả máu, nợ tiền trả tiền, đương nhiên anh không ngu ngốc để tay mình nhuốm máu của bọn chúng. Mà anh sẽ khiến chúng từ từ mất từng thứ một cho đến khi không còn gì nữa, từng nỗi đau đớn cắn xé bọn chúng đến chết. Chỉ có như vậy ba mẹ trên trời mới được an yên.
Nửa tháng sau tại biệt thự Lạc gia,
“Anh phải làm đến mức này chỉ để ly hôn em?” Chung Gia Di biết tin công ty nhà mình bị Lạc Dịch đã thu mua gần một nửa số cổ phần, tương lai có thể đẩy ba cô và anh trai xuống thì không dám tin đây là sự thật. Anh lại ngấm ngầm hai năm nay để chờ đến ngày trả thù.
Lạc Dịch dựa vào thành sô pha lười biếng uống một ngụm trà, bộ dáng rất thư thả. “Đây là tôi đã nhân nhượng rồi, ký đi còn không tôi sẽ cho Chung gia các người xuống địa ngục.”
“Anh…sao anh có thể vô tình như vậy? Hai năm nay em cũng đã cố gắng làm một người vợ tốt chăm lo cho anh, em chưa từng có toan tính với anh ngoại trừ thủ đoạn ban đầu là em sai nhưng sau đó em đã nhận lỗi rồi mà.”
Tiếng cười giễu cợt của người đàn ông vang lên. “Nhận lỗi? Nhận lỗi thì coi như xóa bỏ hết những tội ác cô đã gây ra sao. Tôi nói rồi, cô không còn lựa chọn khác, cũng đừng nói yêu với tôi, tôi ghê tởm.”
Cuối cùng bị anh ép đến không thể nào không ký, cô vừa khóc vừa đặt bút viết tên mình lên tờ đơn ly hôn. “Anh sẽ hối hận.”
“Chuyện tôi hối hận là năm xưa đã đồng ý cưới cô.”
Chung Gia Di nghiến răng trừng anh rồi rời khỏi Lạc Gia.
Không cần tới cô ta dọn Lạc Dịch đã cho người thu dọn hết tất cả những gì của cô ta mang trả về Chung gia, chính hành động này không những khiến Chung Gia Di bị sỉ nhục mà đến cả cả nhà họ Chung cũng tức điên lên.
“Lạc Dịch, mày người mà hắn hận.
Hôm nay là ngày thi cuối cùng của Lạc Nhạn, giờ khắc cuối cùng điểm cô trong xanh, cả người cô như được tắm mát bởi những điều tuyệt vời sắp tới.
Lúc về cô có dặn tài xế dừng xe tại một cửa hàng bánh kem, nhìn một lúc cô chọn bánh kem socola. Chẳng phải sinh nhật của ai, cô chỉ muốn ăn một chút đồ béo bỡ, ngọt ngào này để chúc mừng mình thôi.
Đang trên xe trở về nhà thì nhận được cuộc gọi của Lưu Ly. Lạc Nhạn nhanh hóa giang đi cùng xe nhà cậu không, mai nhà tớ ai cũng có việc hết.”
Lạc Nhạn vui vẻ đồng ý.
Về tới biệt thự, cảm giác không còn Chung Gia Di xuất hiện ở đây Lạc Nhạn thấy cả người đều hưng phấn và thoải mái. Chuyện hai người ly hôn lúc cô nghe Lạc Dịch nói, cô cũng kinh ngạc vì không nghĩ sẽ đến nhanh như vậy. Nhưng mà sau đó là một niềm hạnh lúc chọn thời điểm thích hợp nói rõ lòng mình với anh rồi nhưng lại rất sợ vì rào cản anh em trên danh nghĩa. Cuối cùng cô cố gắng dẹp chuyện đó qua một bên để tập trung ôn thi trước sau đó tính sau, hiện tại thi cũng đã xong, không còn bận rộn chuyện gì nữa. Cô cũng suy nghĩ nên nói lúc nào, nói thế nào cho anh hiểu đây. Một phần cô sợ anh em sẽ nảy sinh khoảng cách, đó là điều cô lo sợ. Nhưng cô càng sợ anh sẽ rung động với ai đó, thì trái tim cô sẽ tan nát mất.
Mâu thuẫn khiến cô bực đến phát điên.
Vừa ăn bánh kem vừa ỉu xìu suy nghĩ, đã hơn tám giờ rồi anh còn chưa về. Anh quên hôm nay là ngày thi cuối cùng của cô sao?
Đợi đến mười giờ cô hoàn toàn thất vọng, mấy hôm nay thi cử nên tinh thần cô không quá tốt. Hiện tại cơn buồn ngủ đã kéo đến. Thở dài rồi chán chường lên giường.
Chỉ vài phút cô đã dần chìm vào mộng đẹp.
Lạc Dịch đêm nay có bữa tiệc nên anh không về được, anh cũng biết rõ hôm nay là ngày thi cuối của cô. Đến lúc này anh mới có thể trở về nhà. Nhìn đồng hồ anh e là cô đã ngủ rồi. Nhưng lúc này anh chỉ muốn gặp cô.
Nghĩ vậy anh bước đến gõ cửa phòng Lạc Nhạn nhưng không nghe tiếng động gì. Anh thử vặn khóa cửa không ngờ cô thật sự không khóa.
Anh nhẹ nhàng đóng lại cửa rồi chầm chậm đến bên giường cô.
Cô thật sự đã ngủ rồi, anh ngồi xuống vươn tay chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô gái. Cô hơi nhột nên nhíu mày. Vốn cũng chưa ngủ sâu, cô lại thuộc kiểu người dễ tỉnh nên anh mới vuốt ve cô đã lờ mờ mở mắt.
“Anh.”
Lạc Dịch nhếch miệng. “Đánh thức em rồi.”
Cô lắc đầu ngồi dậy, rất tự nhiên nắm lấy tay anh. “Em chờ anh về ăn bánh kem mà mãi vẫn không thấy anh, em buồn ngủ nên không đợi nữa.”
“Xin lỗi, anh có bữa tiệc.”
“Không sao.”
Hai người chợt rơi vào im lặng, bốn mắt nhìn nhau, ngoài tiếng hít thở đều đều và tiếng tim đập thình thịch của cả hai thì không còn âm thanh nào khác.
Lạc Dịch bỗng nắm lấy cằm cô, anh hơi cúi đầu nhìn sâu vào mắt cô. “Anh vẫn không quên nụ hôn lần đó đâu.”Cô nuốt nước miếng đảo mắt không dám nhìn thẳng vào cặp mắt quá mức sát thương của anh.
“Nhạn Nhạn.”
Nghe anh gọi cô lấy lại bình tĩnh thẳng thừng nhìn lại anh. “Dạ.”
“Tại sao hôn anh?”
Thời khắc này từ cặp mắt tràn ngập ôn nhu của anh, Lạc Nhạn không còn sợ hãi gì nữa. Cô vươn tay chạm vào má anh. “Lạc Dịch.” Cô lần đầu gọi thẳng tên anh
“Ừm.”
“Em thích anh. Là thích của một cô gái dành cho một chàng trai.”
Dù trước đó anh đã đoán được tình cảm cô dành cho mình nhưng khi tận tai nghe rõ ràng ba chữ ấy, trái tim anh như trật một nhịp.
Không nghe anh nói gì Lạc Nhạn hơi bất an, ánh mắt vẫn không rời khỏi anh.
Nhìn vẻ mặt hơi lo sợ của cô, anh nhếch miệng, nhìn lướt qua dây áo ngủ đã tuột khỏi vai của cô anh đưa tay chỉnh sửa lại một cách tự nhiên.
Rồi anh ừ một tiếng, lần nữa nâng cằm cô lên, anh dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn.
Lạc Nhạn cứng đờ, hai tay cô nắm chặt hai bên, phải đến khi bị anh cắn lên môi một cái cô mới định thần. Vừa hôn vừa mỉm cười, ôm lấy cổ anh chủ động mở miệng để anh tiến sâu hơn.
Lạc Dịch khẽ cười tách hẵn cánh môi cô rồi thỏa mãn lắm nên bế cả người cô đặt lên đùi mình. Răng lưỡi quấn chặt lấy cô. Hai sâu, càng nghiện.
Lạc Nhạn cố tình nâng chân để váy ngắn của mình vén lên cao.
Tay Lạc Dịch từ eo cô đi xuống phần đùi nhỏ, mịn màng mà vuốt ve lên xuống.
Tiếng hôn mút cùng với nhịp dồn dập của đôi nam nữ trong phòng, một cảnh tượng thật tình làm sao.
Đến khi Lạc Nhạn thở không nổi anh mới dừng lại nụ hôn dài và sâu này.
Cô đỏ bừng mặt dụi cả vào ạ.” Cô hơi xấu hổ ở trong lòng anh trả lời.
Anh vuốt tóc cô. “Ngủ nhé, khuya rồi.”
Lạc Nhạn ngẩng mặt nhìn anh, cô lắc đầu. “Muốn ở cạnh anh.”
Anh gật đầu. “Anh về phòng tắm đã.” Anh vừa định bế cô xuống khỏi mình thì đã bị đôi tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy cổ.
“Chúng ta hôn thêm đi.” Nói rồi cô dạng hẵn hai chân ngồi trên người anh cứ thế cả hai lại chìm đắm trong nụ hôn ướt át và tình ái.
Lạc Dịch không nhịn được bàn tay từ sau lưng cô vòng ra trước. Khi phủ lên bờ ngực đủ đầy của cô thì phần dưới thân anh cũng cương cứng.
Tay nhịp nhàng bóp nắn hai bên ngực của cô, thỉnh thoảng còn qua lớp áo ngủ mỏng manh khẩy nhẹ nụ hồng bí ẩn.
Lạc Nhạn được anh vỗ về cô vặn vẹo eo cố tình để cho dây áo của mình tuột hẵn xuống vai, cô biết bộ dạng hiện tại của mình có bao nhiêu quyến rũ, có bao nhiêu dụ hoặc đàn ông phạm tội.
“Nhạn Nhạn, dừng lại thôi.”
Cô mơ màng trong cơn mê tình. “Tại sao?” Tay cô mở từng cúc áo sơ mi của anh.
Lạc Dịch thở dốc giữ chặt tay cô. “Nhạn Nhạn.”
Cô mặc kệ anh vẫn cố mở cúc tiếp theo. “Anh không muốn em sao?
Anh nhếch miệng kề trán mình lên trán cô. “Anh muốn, nhưng không có bao.” Thật bất đắc dĩ. Mấy năm nay đời sống của anh giống như đường tăng nào có chuẩn bị mấy thứ kế hoạch hóa gia đình đó chứ.
Lạc Nhạn dừng tay. Cô hôn lên yết hầu của anh. “Có sao đâu, có bé bi thì em sinh.”
“Em còn nhỏ lắm. Để em chơi thêm vài năm nữa.” Anh không kéo dây áo của cô lên mà vươn tay xoa xoa bờ vai mảnh mai của cô.
Cô bặm môi, suy tư vài giây cuối cùng tự tuột luôn váy ngủ của mình xuống eo, toàn bộ cảnh xuân nở rộ của thiếu nữ phơi bày. Cô cầm tay anh áp lên bờ ngực căng đầy của mình, giọng ngọt ngào bên tai anh:“Anh có thể xoa dịu nó.”
Lạc Dịch thở hắt nhìn chằm chằm vào nó.
Cuối cùng anh đầu hàng, vừa hôn cô hai bàn tay không ngừng nắn bóp bộ ngực trần trụi. Thật sự quá kích thích anh, muốn ngừng cũng không thể.
Anh đè cô xuống giường, anh mút mạnh lên hai quả đào mọng nước, đẹp đến mê người của cô. Liếm mút bao nhiêu cũng không thỏa mãn, anh mạnh bạo cắn nó rồi kéo nhẹ. Anh phải khiến nó phát tiếng bú mút mới dừng lại.
Lạc Nhạn cong eo, hai tai cô báu chặt lấy ga giường hưởng thụ sự trêu chọc của anh. Sợ anh dừng lại nên cô đã sớm lột sạch váy trên người ra, đến cả quần lót cũng đã bị cô vứt sang một bên. Vừa ngâm nga trong sung sướng cô vừa mở rộng hai chân, đợi đến khi tay anh không kiềm chế được chạm vào nó cô mới hài lòng.
“Dịch. Em sẽ uống thuốc, không sao cả. Em muốn anh.”Lạc Dịch đã sớm chẳng còn nghĩ tới có thai hay không có thai rồi, cô như con hồ ly tinh dụ dỗ anh thế nào, anh không có cách nào chống cự được. Anh không trả lời cô, mà dùng bàn tay của mình sờ nắn vùng đầm lầy anh thèm muốn, miệng vẫn còn trên bộ ngực của cô, tay không ngừng khám phá nơi ướt át của cô, vô cùng mềm mại, đến cả lông tơ cũng mượt mà khiến anh muốn được ngay lập tức bú mút lấy nó.
Anh khẩy nhẹ cánh hoa của cô, nghe tiếng cô gái rên rỉ anh hài lòng nhếch miệng, bắt đầu cho từng ngón tay vào cửa huyệt đang chảy đầy mật ngọt.
“Ổn không em?” Anh ngẩng đầu khỏi ngực cô khàn giọng hỏi.
Lạc Nhạn ôm lấy tóc anh vừa rên rỉ vừa thỏa mãn. “Muốn anh cho thêm vào nữa.”
Anh cười khẽ theo ý cô cho hai ngón tay vào, anh vào rất sâu đến khi cửa huyệt nhỏ đã nuốt trọn ba ngón tay của anh, anh cũng cảm nhận được tấm màn trinh tuyệt vời của cô.
Ra vào ngón tay một lúc anh mới rút ra. Anh cầm hai chân cô dạng rộng ra, rồi anh nhìn vào nơi ướt át, đầy dâm mỹ của cô.
“Thật đẹp.” Anh đặt một nụ lên đó, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đám lông tơ màu đen của cô, cuối cùng anh hạ người liếm mút lấy khu vườn bí ẩn của cô.
“ưm...Dịch. Anh vào đi.”
“Được.” Nuốt đủ dịch trong của cô anh quỳ thẳng dậy cầm vật đàn ông đã sưng to của mình ma sát ngay cửa huyệt đầy nước của cô.
“Nhạn Nhạn, lần đầu sẽ rất đau.” Dứt lời anh ôm eo cô, hông đẩy một cái. Cuối cùng anh cũng xuyên qua thân thể cô.
“A...anh...em đau quá.”
“Cố một tí thôi.” Anh vừa đẩy hông vừa hôn cô dỗ dành. Đến khi vẻ mặt cô dần thay đổi từ đau đớn đến dễ chịu và hưng phấn, anh cũng dựa vào đó mà gia tăng tốc độ đâm vào thân thể cô nhanh hơn, mạnh hơn. Cảm giác phá màn trinh mỏng manh đó của cô thật khiến anh sung sướng.
Đâm vào rồi rút ra không biết bao nhiêu lần anh mới dừng lại. Vật đó vẫn nằm trong thân thể cô.
“Em quen chưa?” Anh lau mồ hôi trên trán cho cô.
Lạc Nhạn nhướng người hôn lên môi anh. Cô gật đầu. “Ổn rồi ạ. Mới đầu rất đau, sau đó thì đúng không?”
Lạc Nhạn ngại ngùng nhưng vẫn gật đầu. “Dạ.”
Anh hôn cô, thân dưới tiếp tục một trận sâu khiến Lạc Nhạn thở dồn dập. Cô ôm chặt lấy anh la hét. “Á...Dịch chậm lại. Anh...nhanh quá rồi.”
Thêm cả trăm cái nhấp nữa anh mới gầm nhẹ một tiếng rồi phun tinh dịch ra ngoài.
Anh cũng đuối sức rồi, nằm bên cạnh ôm cô vào lòng. “Nằm nghỉ xíu rồi đi tắm nhé?”
Cô dụi mặt vào bờ ngực săn chắc của anh. Như con mèo nũng nịu dạ.
Anh vén tóc cô ra sau, đau lòng thì thầm. “Anh manh bạo quá rồi.”
Lạc Nhạn mệt mỏi nhưng cô vẫn chưa ngủ. Nghe anh nói vậy cô ngước mặt nhìn anh. “Em chịu được mà.”
Anh xoáy sâu vào cặp mắt xinh đẹp của cô sau đó nâng cằm cô lên rất dịu dàng trao cho cô nụ hôn triền miên, say đắm.
“ưm...anh.”
“Hửm” Lạc Dịch bỗng bế cô lên đi vào phòng tắm.
Nước từ vòi sen dội vào thân thể một nam, một nữ đang dính sát vào nhau.
Lạc Dịch hôn lên bờ vai mảnh khảnh của cô rồi lấy sữa tắm thoa lên khắp người cô.
Bộ ngực căng mọng được anh xoa bóp đến ra đủ thứ hình dáng. Cô dựa vào người anh để mặc cho anh quậy phá trên người mình.
Xả sơ nước tay anh lần xuống dưới khu rừng của cô, anh giúp cô rửa sạch dịch nơi còn dính ở nơi đó. Anh tách hai cánh hoa cô ra cho ngón tay vào.
Lạc Nhạn rên rỉ bám chặt vào tay anh, hai chân của cô tự động mở rộng ra để tiện cho anh cho tay vào.
“Còn đau nhiều không em?” Rút ngón tay ra theo đó là một dòng dịch trong chảy ra. Anh vuốt ve vài cái nữa mới xoay người cô lại đối diện mình.
Lạc Nhạn vòng tay lên cổ anh lắc đầu. “Một tí thôi ạ. Hơi rát.”
Anh nhếch miệng hai tay nắn nhẹ cặp mông tròn trịa của cô. Anh cúi đầu chặn miệng cô lại tiếp tục hôn mút trao đổi nước bọt cho nhau, đến khi lưỡi của cả tê rần anh mới dừng lại.
“Ngủ thôi.”
Rạng sáng Lạc Nhạn đang mê ngủ thì bị quấy nhiễu bởi có gì đó sờ chạm khắp người mình. Cô ưm a vài tiếng lờ mờ tỉnh dậy thấy Lạc Dịch đang hôn gặm lấy ngực mình.
“Anh. Còn muốn sao?” Cô dạng hai chân ra, tay vò tóc của anh.
Anh cười không trả lời mà dùng hành động thay thế.
Tiếng bạch bạch vang lên sống động khiến Lạc Nhạn đỏ mặt xấu hổ.
“Sâu một chút đi anh.”
Anh rất thỏa mãn đâm mạnh vào nơi mềm mại ướt át của. Vài trăm cái cũng là lúc sức anh đuối.
Lạc Nhạn thở dốc nằm sấp trên người anh. “Anh còn phải đi làm mà. Có mệt không?”
Anh vuốt ve tấm lưng trần của cô giọng khàn khàn. “Sức anh tốt, không cần lo cho anh.”
Cả ngày hôm đó Lạc Nhạn mệt mỏi ngủ li bi đến hai chiều mới mù mờ tỉnh dậy. Cô còn có cuộc hẹn tối nay nữa, nếu còn không chịu dậy thì coi như xong.Công ty Lạc Khởi,
“Bên Đoạn gia thế nào?” Lạc Dịch bóp bóp trán để đầu óc tỉnh táo hơn, đêm qua anh gần như cùng cô cả đêm nên giờ có hơi mệt. Vừa nghĩ đến trận làm tình rung động lòng người ban tối anh lại không kiềm chế mà muốn cô rồi.
Úc Nham Điền lắc đầu: “Bọn người Đoạn gia rất trung thành, tôi đã thương lượng đưa ra điều khoản hấp dẫn nhưng chúng vẫn không chịu bán cổ phần.”
Lạc Dịch trầm ngâm một lúc. “Về điều tra cái chết của ba mẹ tôi thì sao?”
“Chắc chắn có liên quan đến người Đoạn gia, nhưng là kẻ nào thì vẫn chưa tìm được manh mối trực tiếp.”
“Chú ý động thái của lão hồ ly họ Đoạn một chút, lão ta già nhưng cực kỳ nguy hiểm. Năm xưa không chiếm được Lạc gia, đoán chừng vẫn không từ bỏ đâu.”
Úc Nham Điền gật đầu. “Vâng, tôi sẽ chú ý. Thật ra về cái chết của ông bà chủ tôi Chỉ là không có chứng cứ chứng minh.”
Lạc Dịch bỗng cười lạnh một tiếng, anh xoay xoay chiếc nhẫn và những kẻ có liên quan tới cái chết của ba mẹ tôi vào tù.”
Vụ tai nạn năm đó trông có vẻ chỉ là một tai nạn liên hoàn một cách ngẫu nhiên nhưng anh đảm bảo không trùng hợp đến mức vậy. Sau khi ba mẹ xảy ra chuyện công ty cũng bị dồn vào đường cùng. Nhưng chứng cớ lại hoàn toàn bị hủy hết.
Một chiếc xe bị mất phanh nên mới gây ra vụ tai không bị cảnh sát sờ thì mượn kẻ khác thay thế là một cách. Thay vì đụng tay đụng chân vào xe của ba mẹ anh, chúng lại đụng vào một chiếc xe khác. Vậy thì cảnh sát chỉ tập trung vào điều tra chiếc xe kia và coi những chiếc xe khác là xui xẻo bị tại họa ấp đến mà thôi.
Khi đó hoàn cảnh của anh đang lâm vào bế tắc nên không thể tập trung hết vào cái chết của ba mẹ mà cố gắng cứu công ty. Cuối cùng đến khi chuyện công ty ổn hơn thì vấn đề của ba mẹ đã bị cảnh sát phớt lờ cho đó là người bị tai nạn tự nhiên.
Sau đó anh điều tra về gia đình của tên trên chiếc xe bị mất phanh kia. Nhà hắn rất nghèo, em gái còn bị bệnh cần số tiền lớn để chữa trị. Trùng hợp chính là sau cái chết của hắn thì em gái hắn cũng đã hoàn thành phẩu thuật.
Từ những thứ điều tra được anh chắc chắn ba mẹ mình là bị hại.
Và kẻ đó chỉ có thể là Đoạn gia. Vốn trên thương trường bao năm nay hai nhà Lạc Đoạn đã không đội trời chung, sau vụ việc này anh càng không thể để chúng sống yên.
Về nhà họ Chung, năm xưa đúng là nhờ có bọn họ nên công ty nhà anh mới được cứu nhưng anh không cho rằng đơn giản là vì Chung Gia Di bày trò ép anh cưới cô ta.
Anh còn nghi ngờ Chung gia và Đoạn gia đã bày kế từ trước.
Chỉ là bọn chúng không ngờ anh lại có năng lực như vậy, rất nhanh đã vực dậy lại công ty và khiến chúng khó mà ra tay dập anh lần nữa.
Anh đã thề chỉ cần một ngày chưa đưa chúng vào tù anh sẽ không rời tầm mắt khỏi chúng giây nào. Hiện tại đã giải quyết được chuyện ly hôn, cũng như là sự khiêu chiến của anh giành cho cả Chung gia và Đoạn gia. Trước mắt vẫn chưa có đủ chứng cứ về vụ án của ba mẹ nên khó mà hạ được lão già họ Đoạn kia, nhưng anh không vội, anh muốn chiếm công ty của chúng trước. Về cách thức này anh có niềm tin mình sẽ đưa Đoạn gia vào cuộc tranh đấu khốc liệt nhất từ trước đến nay, để xem bọn chúng còn tôn cái gọi là trung thành lên đầu nữa không. Con người một khi đã dính vào lợi ích và tiền bạc thì tâm cũng đã không còn trong sạch nổi nữa rồi.
Lạc Nhạn ở nhà thử qua vài bộ váy cuối cùng chọn một chiếc váy đen không tay. Cô rất thích những bộ váy hay những chiếc áo không tay, không phải vì cô muốn khoe vai hay khoe tay mà vì mỗi khi mặc nó cô thấy rất thoải mái, không bị gò bó.
Nhưng lúc này nhìn vài vết đỏ tím trên cơ thể cô mới hoảng hồn, phải thay bộ kín đáo hơn rồi.
Trang điểm sơ qua, cuối cùng cũng xong.
Tài xế đưa cô đến nhà Lưu Ly trước.
“Ồ sao hôm nay cậu ăn mặt khác thường ngày vậy?” Cô vừa lên xe đã thấy dáng vẻ Lạc Nhạn trong bộ váy kiểu sơ mi dài tay. Nhưng mà vẫn không thể che giấu được ngoại hình xinh đẹp của Lạc Nhạn.
Lạc Nhạn bịa một lý do: “Lâu lâu đổi phong cách.”
Bình thường có chuyện gì cô cũng sẽ kể với Lưu Ly nhưng chuyện cùng với anh cô lại không muốn nói. Đó là bí mật tuyệt vời cô muốn giữ riêng cho mình và anh.
Đến nơi đã bảy giờ tối, hoạt động vui chơi kết thúc cấp ba này cũng không có gì mới mẻ, chỉ là hát hò, tỏ tình rồi chơi mạo hiểm.
Lạc Nhạn đang ngồi một góc ăn nho thì tự nhiên nghe mọi người đột ngột im bặt. Cô nâng mắt nhìn thì thấy bạn nam trong lớp cầm một bó hoa đứng trước mặt mình. Cô nuốt tọt luôn miếng nho trong miệng.
“Lạc Nhạn, tôi thích cậu. Có thể làm bạn gái của tôi không?”
Cô hơi khó xử, ờ đây lại có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy. Nhưng vì lịch sự cô vẫn nên đứng lên.
Tự nhiên nghĩ đến Lạc Dịch cô bình tĩnh nhìn người con trai trước mắt. Cậu tên Thẩm Du Nhân, là cậu bạn học bá của lớp cô còn khá tuấn tú. Nhưng chỉ đơn giản là cảm nhận của bạn bè dành cho nhau mà thôi. Trái tim cô từ lâu đã bị một người khác chiếm cứ rồi không còn chỗ cho người khác.
Cô mỉm cười lên tiếng. “Du Nhân, cậu rất rốt. Thật đấy. Nhưng tớ không thích cậu, mong cậu có thể hiểu và sớm tìm được một cô gái khác thích hợp hơn.”
Lạc Nhạn quan sát thấy nét mặt anh rõ thay đổi hoàn toàn.
Nụ cười của anh rất gượng gạo. “Một lỗi.”
“Giả tạo.” Bỗng một âm thanh chanh chua vang lên cắt đứt tình huống không vui vừa rồi.
Lưu giả thì có. Lạc Nhạn không thích thì đương nhiên phải từ chối rồi, không lẽ vì thương hại mà chấp nhận đại. Làm vậy chính là tổn thương người khác.”
Cô nàng kia cười khẩy, mỉa mai. “Từ chối bao nhiêu người rồi. Đừng nói với tôi là bạn cô vì không thích những người tỏ tình. Chẳng qua là đang muốn trèo cao tìm đại gia mà thôi.”
Lưu Ly tức điên lên còn chưa kịp mắng lại đã người Du Nhân, không nhìn lấy anh một cái mà tiến thẳng đến đừng trước mặt cô nàng Lâm Mỹ Chi này.
“Vậy để tôi nói cho cậu biết. Cậu biết Lạc Dịch không?”
Lâm Mỹ Chi tự nhiên bị hỏi như vậy có hơi ngờ vực. “Đương nhiên biết, anh ấy là chủ tịch tuổi trẻ tài cao của Công ty Lạc Khởi. Ồ...” Cô ta kéo dài âm điệu của mình. Như cười như không châm chọc. “Thì à?”
Lời cô ta vừa dứt đã có nhiều bạn học cũng nhìn nhau chỉ trỏ Lạc Nhạn.
Lưu Ly hét lên. “Đồ ngu ngốc, Lạc Nhạn là em gái của Lạc Dịch là tiểu thư của Lạc gia nổi tiếng khắp thành phố A này đấy.”
Sau đó là tiếng ồ của một loạt bạn học. Ai cũng há hốc mồm về tin tức này. Họ không ngờ Lạc Nhạn có xuất thân danh giá như vậy.
“Đúng rồi, tôi có nghe anh Lạc Dịch có một em gái, nhưng cô em gái đó rất kín tiếng. Không ngờ là Lạc Nhạn.”
Lạc Nhạn mặc kệ mấy lời xì xào xung quanh, cô khoanh tay nhìn thẳng vào mắt Lâm Mỹ Chi. “Sao, cậu còn thấy tôi muốn trèo cao bám đại gia nữa không? Nói cho cậu biết, một phần tài sản nhỏ của tôi đã đốt sạch nhà của cậu rồi đấy.”
Dứt lời cô nhìn Thẩm Du Nhân giọng nghiêm nghị. “Khi nào anh có thể đứng ra bảo vệ cô gái mình thích thì hãy tỏ tình với người đó.”
“Tôi với Lưu Ly về trước. Tạm biệt.” Rồi cô kéo Lưu Ly một đường ra khỏi KTV.
Một đám trong phòng vẫn còn đang ngơ ngác với một loạt hành động, lời nói của Lạc Nhạn.
Có người khó chịu trừng mắt với Lâm Mỹ Chi. “Cậu ganh ghét người ta thì cũng nên tìm hiểu rõ trước rồi hãy sỉ nhục họ. Tự nhiên làm mất đi hai người bạn. Bực chết tôi.”
Lâm Mỹ Chi siết chặt hai tay. Chính cô ta nào biết được thân phân của Lạc Nhạn. Cô ta chỉ cho rằng Lạc Nhạn có xuất thân bình thường thôi. Đúng là lần này cô ta gậy ông đập lưng ông rồi.
Trên xe Lưu Ly cười sảng khoái. “Nhìn bản mặt của nhỏ Lâm Mỹ Chi đúng là như bị dính shit vậy. Dám coi thường người khác thì cho chết.”
Lạc Nhạn dựa người hẵn vào lưng ghế. Hiện tại cô chẳng quan tâm chi mấy người không liên quan đó, cô chỉ muốn về nhà thật nhanh để gặp người đàn ông của mình thôi.
“Này.” Lưu Ly nói đã cười đã cũng chẳng thấy cô nàng bên cạnh ư hử liền phát cáu.
“Gì?” Lạc Nhạn thờ ơ đáp.
“Tớ nói từ nãy giờ cậu có nghe không hả?”
“Có chứ.”
‘Vậy chuyện cuối cùng tớ nói là gì?”
Lạc Nhạn chịu thua. “Chắc đi ị.”
Dứt lời cô đã bị nhỏ Lưu Ly đánh cho vài phát. “Cái đồ đầu óc trên mây nhà cậu.”
Lạc Nhạn cười trong lòng. Là do anh hai cô hại thôi.