Chương 1: Động phòng
Tôi tên Tô Tử, năm nay mười chín tuổi. Trong hai tháng liền tôi đều mơ một giấc mơ giống nhau . Tôi xuất hiện trước một linh đường kỳ dị và kết hôn với người đàn ông trong quan tài.
Đêm nay, tôi lại có giấc mơ như vậy.
Khác biệt ở chỗ, trong mơ không phải tôi và chú rể bái đường thành thân, mà chúng tôi đang ở trong viên phòng...
Tôi đứng trong sảnh của một ngôi nhà cổ, bên ngoài nhà là một cái giếng hình vuông, phía trên là ánh trăng lạnh rọi xuống.
Dưới đất là một cỗ quan tài sơn màu đen, hai đầu của quan tài dùng sơn vàng viết chữ “Tế”. Nắp của quan tài không bị đóng đinh mà chỉ úp sơ sài siêu vẹo lên trên.
Hơi lạnh của gió đêm khẽ thổi vào linh đường, màu trắng của tấm màn phấp phơ trong gió.
Tôi thấy lạnh, khẽ co người, lùi lại một bước, nhưng lại va phải mặt sau của linh đường, linh đường có 1 tấm bài vị được viết bằng vàng,cây nến trắng dài thô được thắp ở hai bên của tấm bài vị.
Lửa trên ngọn nến trắng bị gió lạnh thổi xiêu vẹo bốn hướng, như thể nó sẽ tắt bất cứ lúc nào.
Linh đường này, trong ánh nến lập lòe, lúc sáng lúc tối.
Tôi thật sự rất sợ hãi, thậm chí còn không nhìn kỹ tên người trên tấm bài vị kia. Tôi nhìn vào quan tài và tự nghĩ: “Liệu người ngủ trong quan tài kia có phải là chú rể, người đã cùng tôi kết hôn trong mơ suốt hai tháng qua không?”
Thuận theo âm thanh vang lên của tiếng gỗ bị gõ, người đàn ông trong quan tài từ từ ngồi dậy, cơ thể anh cứng đờ và mái tóc đen dài rũ xuống sau lưng anh.
Mặt anh ta tái nhợt như thể anh ta đã vẽ một lớp tường màu xám, chỉ để lại một lớp da dán vào bộ xương trên mặt.
Hơn nữa, trong hốc mắt dường như không có con mắt, chỉ là một mảnh trống rỗng.
Tim tôi dường như thiếu mất nửa nhịp, trên lưng đổ một tầng mồ hôi, tôi đúng thật đen đủi mà, lại có thể mơ cái giấc mơ như này.
Mặc dù biết đó là một giấc mơ, nhưng tôi vẫn chạy đi và chạy vào bên trong đại sảnh. Sau khi bước một bước, tôi nhận ra rằng tôi đang đi chân trần, trên đất gạch đá lạnh buốt đến thấu xương.
Tôi dẫm lên trên, có một cảm giác ớn lạnh từ mặt đất tiến vào lòng bàn chân, rồi lại từ lòng bàn chân đâm thằng vào tim.
Bằng cách nào đó, đôi mắt tôi rơi vào một khoảng tối vô biên. Ai đó đang thổi hơi lạnh quanh cổ tôi. Cảm giác lạnh lẽo khiến tôi nổi da gà.
Thân thể giống như bị điểm huyệt đứng nguyên tại một chỗ, sau khi người phía sau bế ngang tôi lên, bóng tối trước mặt tôi biến mất. Đó là một cánh cửa có dán chữ "Hỉ" màu trắng.
Hắn một cước đá tung cửa, bế tôi đi vào trong, tôi nằm trong vòng tay lạnh lẽo của hắn ta, cả người điên loạn, trong đầu tất cả đều nghĩ đến gương mặt giống cương thi của hắn.
Tôi được đặt nhẹ nhàng lên giường, vô thức nhìn chằm chằm vào người đang ôm mình.
Trong nháy mắt, tôi mím chặt môi lại.
Thiếu niên kia nhẹ nhàng đứa đó, ngũ quan thanh tú giống như chỉ xuất hiện trong tranh, hai đầu lông mày mặc dù mang theo 1 tia u ám nhưng dưới ánh trăng chiếu rọi bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt như mang theo nét u buồn này lại giống như ánh trăng lãnh đạm siêu phàm thoát tục.
Hắn liệu có phải là người chết mới vừa từ trong quan tài bò dậy không?
Sẽ không phải là hắn chứ?
CHƯƠNG 2: Mang thai
Sau đó, cơ thể của tôi bị một thân hình lạnh lẽo giữ chặt.
Đầu óc tôi rất nặng, muốn giãy dụa né tránh, cổ lại bị một đôi tay lạnh lẽo cùng với những móng tay dài bóp chặt lại.
Hơi lạnh tê buốt từ cái kia hai tay đâm sâu vào da thịt tôi, ta cảm giác mình không thể hít thở được nữa.
Lần lượt từng nụ hôn lạnh lẽo, hôn khắp cơ thể tôi, tôi tựa như một con rối trong giấc mơ bị một người đàn ông xa lạ đùa bỡn......
Tỉnh lại, toàn thân tôi đổ mồ hôi lạnh, tất cả những gì xảy ra trong mơ thật quá chân thực.
Cũng may, hai tháng sau khi giấc mơ này qua đi, trong mơ tôi đều không mơ thấy người đàn ông từ quan tài bước ra nữa.
Thẳng đến hai tháng sau, phát sinh một sự việc, tôi vậy mà lại phát hiện mình mang thai.
Vào lúc 2 rưỡi sáng kia, bạn học trong kí túc đều ngủ rồi, tôi đột nhiên từ tầng trên của giường ngồi dậy, tôi cảm giác dưới cổ có người đang thổi hơi lạnh, tiếp theo sau đó dạ dày có một trận co rút.
Cảm giác buồn nôn từ trong dạ dày một mực tuôn hướng về yết hầu, tôi che miệng lại, xuống giường đi giày rồi liền vọt vào nhà vệ sinh đối diện kí túc. Cái kí túc xá cũ của trường tôi, nó được xây dựng trong khoảng 5 năm, khi đó nó được thiết kế bởi một cựu nhà thiết kế Liên Xô.
Tất cả các tầng đều được sơn một màu đỏ, buổi tối khi nhìn vào luôn có một loại ảo giác sàn nhà đang nổi. Trên các bức tường, phía dưới tường màu xanh xám, phía trên tường màu trắng xám, giống như thiết kế của một bệnh viện.
Mỗi gian phòng ký túc xá đều phân bổ kéo dài ở đường hành lang hai bên, đi lên lầu tổng cộng có hai đường, một đường thông hướng cửa chính, một đầu thông hướng đường hành lang hai phần ba ra chỗ ngoặt.
Ở chỗ quẹo còn có một gian phòng, gian phòng kia học kỳ trước vẫn còn dùng, sang đến học kỳ này toàn bộ đã dọn đi bởi nhiều nguyên nhân, chỉ còn lại một kí túc xá trống bị khóa bởi sợi dây xích màu đồng.
Nhà vệ sinh đối diện kí túc xá của tôi là nhà vệ sinh duy nhất trong khu kí túc xá nữ ở trên tầng, nhà vệ sinh ở ngay chính giữa đường hành lang. Cổng tò vò là kiểu mở rộng, không có chốt để đóng hay mở cửa lớn, đại khái bốn người có thể vào cùng một lúc.
Ngay khi bước vào, đầu tiên là phòng tắm rộng rãi, một bồn rửa mặt với hình dạng ngoằn ngoèo.
Bên trái cái cổng tò vò hẹp đi vào, đó là hai dãy nhà vệ sinh hố kiểu cũ.
Tôi vịn tường, cúi đầu hướng nhà vệ sinh trong hố nôn thốc ra, những thứ ăn vào buổi tối đều một mạch phun ra hết, những thứ vừa nôn ra thật rất kinh tởm, tôi vốn không có ý định để ý đến nó, có điều cái nhà vệ sinh kiểu cũ này phải mất một lúc mới xả nước một lần.
Phảng phất trong đó, tôi phát hiện có rất nhiều con bọ trắng trong những thứ vừa nôn ra, những con bọ này chúng trắng trắng béo béo..... có chút giống giòi.
Tôi chỉ vừa mới nôn một lúc, những vật này, căn bản không thể vừa mới leo lên ngay sau đó được.
Ta che miệng vọt tới bồn rửa tay bên cạnh, không ngừng hướng miệng vào bồn rửa, sau đó súc miệng nhổ vào bồn rửa gạch trắng rỉ sét, nhổ ra trong nước, một con ấu trùng đầu đang vặn vẹo, ngọ nguậy.
Bên ngoài cửa sổ đang mở của phòng tắm, lay động trong bóng tối, đột nhiên một con mèo đen nhảy tới trên nhánh cây, quay đầu lại lạnh lùng nhìn tôi.
Tôi sợ hãi lùi lại mấy bước, lại che miệng buồn nôn nôn khan mấy lần.
Trong lòng bàn tay bên trong cảm giác có cái gì đang động, tôi mở ra xem xét, là một đầu thứ màu trắng đang uốn éo người trong lòng bàn tay tôi.
Phía sau cổ có cảm giác có người thổi khí lạnh, eo của tôi bị người từ phía sau ôm lấy, người này toàn thân lạnh như mới từ trong tủ lạnh đi ra.
“Thả ta ra”...... Tôi sợ hãi khóc, liều mạng giãy dụa, tiếp theo liền đánh mất đi kí tức về những chuyện phát sinh sau đó.
Sáng hôm sau, người kiểm tra kí túc ở chỗ ngoặt trước cửa một gian kí túc vắng vẻ phát hiện ra tôi đang nằm mê man.
Nhưng sau khi tỉnh lại, tôi một chút cũng không nhớ ra, tại sao mình lại từ nhà vệ sinh chạy đến nơi đây!
Bắt đầu từ tối hôm đó, tôi liền tiếp tục lâm vào tình trạng choáng đầu, buồn nôn, không ăn uống gì cũng đều nôn ra ngoài. Không đến một tuần, người liền gầy đi chừng 5 cân, mặc kệ là ban ngày hay ban đêm, đều mệt rã rời, một chút tinh thần đều không có.
Cuối cùng không có cách nào khác, tô xin trường học cho nghỉ học, đi bệnh viện kiểm tra.
Bác sĩ mở ra sổ khám bệnh, điều khiến tôi cảm thấy khó có thể tin được, tôi được chuẩn đoán mang thai hai tháng.
Phải biết rằng, tôi năm nay mới vừa lên năm nhất đại học, đến tình đầu còn chưa có thì làm sao có thể mang thai?
CHƯƠNG 3: Ngươi dám giết con của ta
Bác sĩ nhìn vào tuổi tác của tôi trên sổ khám bệnh, dùng ánh mắt lạnh lùng nhưng cũng đồng cảm nhìn tôi, thản nhiên nói: “Nếu muốn nạo cái thai, thì làm sớm chút, đợi đến khi đứa bé lớn rồi sẽ rất khó xử lí”.
Lúc ấy trong lòng tôi liền nổi giận, bác sĩ này chắc hẳn cảm thấy tôi là loại 9x ở bên ngoài làm loạn dẫn đến mang thai ngoài ý muốn, thế nhưng tôi lại không thể nào biện bạch.
Cái ngoài ý muốn giáng sinh đứa bé này đến cũng quá quỷ dị đi, tôi hiện tại trong đầu chỉ có một ý niệm, là mau chóng để cái thứ trong bụng này biến mất, không muốn để nó ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường và việc học của tôi.
Mà lại chuyện này, tuyệt đối không thể để cho người trong nhà của tôi cùng bạn học biết, ai sẽ tin tưởng tôi vẻn vẹn trong giấc mộng liền mang bầu chứ.
Chỉ mất năm phút ngắn ngủi để suy nghĩ, tôi liền vội vàng hỏi bác sĩ: “Thời gian sớm nhất để phẫu thuật là khi nào, tôi muốn bỏ nó!”
“Sau khi có báo cáo kiểm tra sức khoẻ có thể làm giải phẫu, người thứ ba tới lấy báo cáo”. Bác sĩ khoa sản từ lâu đã quen với việc phá thai của nữ sinh, đem hồ sơ bệnh của tôi đặt ở góc bàn, cúi đầu lại viết những hồ sơ bệnh khác.
Ngoài cửa y tá lớn tiếng hô: “Người tiếp theo, Quách Trường Lâm”
Tôi hơi trì độn cầm bệnh án đi ra ngoài, bên ngoài phòng khám xếp hàng dài, đi qua hành lang bệnh viện, tôi không tự chủ vuốt lên khối nhô lên trong bụng.
Còn phải đợi thêm ba ngày, mới có thể đem thứ trong bụng lấy ra, hiện tại nó ở trong bụng tôi mỗi một giây đều cảm thấy buồn nôn.
Là thứ này, làm cho tôi chỉ cần ăn một chút đồ ăn, liền từ bên trong miệng phun ra giòi bọ!
Là thứ này, làm cho tôi mỗi ngày ngủ mười lăm mười sáu tiếng một lúc, mà vẫn như cũ cảm thấy mỏi mệt không chịu nổi!
Là thứ này, làm cho tôi trong giờ thể dục chỉ cần chạy nửa vòng, liền giống như một người già thở không ra hơi.
Sau khi trở về,tôi sẽ đưa cho chủ nhiệm khoa giấy báo bệnh, xin nghỉ năm ngày. Nói thật tôi mặc kệ thầy có phê chuẩn hay không, tóm lại phải để vật kia rời khỏi thân thể tôi trước đã, bất kể chuyện gì tôi đều không muốn nghĩ nữa.
Vào buổi chiều, vẫn đang là mùa hạ, tôi cuộn tròn trong một chiếc chăn dày ngủ.
Trong kí túc xá, bạn cùng phòng đều đi học, chỉ còn lại tôi và một người nữa.
Tôi nằm trên giường nửa phút, liền ngủ mất, tỉnh lại sau giấc ngủ, trời đã tối rồi, dần dần để mắt thích ứng với bóng tối, ta...... Ta...... Vậy mà phát hiện tôi đang ngủ trong một cỗ quan tài.
Người đàn ông nằm bên cạnh ta, làn da đã tái nhợt đến mức tản ra một loại thê lương u lam, nhưng thật khó để che giấu vẻ đẹp tuyệt vời của các điểm trên khuôn mặt giống như ngọc bích của hắn ta.
Mái tóc của hắn dài đến thắt lưng, hai tay trắng nõn đặt chéo ở trên bụng, trên bụng một cái, bên ngoài có hình bát giác, ở giữa là một móc ngọc hình tròn.
Mãi đến về sau tôi mới biết được, móc ngọc kia tên thật là Ngọc Tông, là vật phẩm tang lễ đặt trên thắt lưng người chết sau khi được đưa vào ngôi mộ.
Hắn bỗng nhiên mở to mắt, trong con mắt không có con ngươi, chỉ có một mảnh thê lương, máu chảy từ trong khóe mắt , bỗng dưng liền đứng dậy lật người tôi, gắt gao bóp lấy cổ của tôi, lạnh nhạt nói: “Ngươi dám giết con của ta, Tô Tử ngươi rốt cuộc nghĩ gì vậy? Thế gian này còn có người mẹ nào độc ác hơn ngươi không?”
Kia là con của tôi sao? Kia là quái vật, là nghiệt chủng của hắn!
Đúng vậy, thanh âm kia là từ miệng tôi phát ra, trong mơ tôi biết đứa bé trong bụng là của hắn, mà khi tôi thức dậy hoàn toàn không có khái niệm này.
Tôi lớn tiếng kêu khóc, căn bản không để ý tới hắn đang dùng lực bóp lấy cổ tôi.
Tôi hận cái thứ quỷ dị trong bụng, nếu như nó không cút ra, cùng lắm thì cá chết lưới rách!
CHƯƠNG 4: Quái thai
Tô Tử, ngươi đây là đang muốn tìm cái chết sao!
Lực đạo trên tay người đàn ông kia xiết chặt,trạng thái hoàn toàn thở gấp khiến ý thức vùng vẫy của tôi cũng không có, tôi cảm giác cổ của mình bất cứ lúc nào cũng sẽ bị vặn xuống bởi cái sức lực quỷ dị này.
Tỉnh lại!
Tỉnh lại!!
Tỉnh lại a!!!
......
Chỉ còn suy nghĩ này trong đầu, ý niệm tập trung mạnh mẽ, tôi lập tức liền từ giường kí túc ngồi thằng dậy, trên cổ còn mang theo cảm giác đau rát.
Tiện tay nắm lấy cái gương đặt ở đầu giường , mở ra soi vào cổ.
Trên cổ một vết bầm màu xanh đen dị thường rõ ràng, cẩn thận nhìn xuống phía dưới, rõ ràng chính là hình dạng do tay người làm ra.
Tấm gương trên tay rơi trượt xuống trên chăn, tôi sợ đến nỗi toàn thân mồ hôi đầm đìa, tất cả vừa mới phát sinh rốt cuộc là mơ hay là thật?
Tôi bị quỷ ám sao?
Tiện tay đem tấm gương ném sang một bên, tôi trống rỗng nhìn phòng ngủ một hồi, tôi cảm giác tất cả những gì vừa phát sinh trong mơ đều giống y như thật vậy, tôi mang thai đứa bé của người đàn ông trong mơ kia!!!
Hắn...... Hắn chính là cái xác chết!
Con của hắn...... Đứa bé không phải sẽ là quỷ sao?
Tôi đột nhiên ý thức được, trong bụng tôi đang mang là một quái thai.
Những ngày chờ đợi giấy chuẩn đoán của bệnh viện, đối với tôi mà nói một ngày giống như một năm vậy.
Thân thể cách một khoảng đều sẽ lâm vào một trận lạnh vô tận, khi cảm giác lạnh lẽo tràn ngập khắp cơ thể, bất kể bọc lấy nhiều chăn dày thế nào, cả người đều lạnh run.
Cái thứ trong bụng có lẽ đang đói, thế nhưng tôi ngay cả uống ngụm nước đều cảm thấy buồn nôn, nội tâm tôi thế mà lại sinh ra một loại suy nghĩ kì lạ.
Nước sôi để nguội kia, căn bản không phải là để người uống, tôi muốn uống máu.
Một số người có lẽ không thể cảm nhận được cảm giác đói đến cực độ, nhưng người mẹ đã sinh con chắc hẳn đã trải qua kiểu thức dậy vào ban đêm, đột nhiên cảm giác đói đến mức ngực dán vào lưng, có cảm giác nếu không ăn gì thì sẽ chết mất.
Cảm giác đói như vỡ òa,tôi vội lao ra ngoài, nghĩ đến ra canteen ở cổng mua mấy xâu thịt bò sống xiên từng que, cái thứ đồ này vi khuẩn nhiều, thế nhưng là tôi lại muốn ăn sống.
Tôi từ trên giường bò xuống, đại khái mất tới hơn năm phút đồng hồ, tay chân bất lực giống như không còn là của mình nữa, ta nằm trên giường hai người, chính mình còn không phát hiện ra vấn đề đã nghiêm trọng như vậy.
Tôi thay quần á qua loa, liền lao xuống lầu, mới vừa đi ra khỏi ký túc xá, làn da tiếp xúc ánh nắng, liền có một cảm giác bị đâm tê dại khó chịu.
Hừm, shit~
Chẳng lẽ tôi bây giờ hoàn toàn đã bị cái thứ trong bụng biến thành cái dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ rồi sao? Ngay cả đi bộ dưới ánh mặt trời cũng cảm thấy không thoải mái, sống mà giống hệt như một cương thi vậy.
Tôi bây giờ cùng với các loài vật bất tử khác có gì khác biệt sao?
Trong nội tâm một bên nguyền rủa cái thứ quỷ dị trong bụng, một bên liền hướng đi đến quầy đồ nướng, quầy đồ nướng cùng bún thập cẩm cay làm thành một cửa tiệm, ngày ở bên trong kinh doanh, ban đêm dời ra ngoài chiếm đường để bán.
Thường thì vào buổi sáng, không ai mua xiên ở trong cửa hàng, chủ cửa hàng còn tưởng rằng tôi muốn mua bún thập cẩm cay, nhiệt tình hướng tôi giới thiệu mấy món súp trong tiệm.
Con người ta hoặc là khi đánh bạc hoặc là khi đói tính khí sẽ trở nên cáu kỉnh vô cùng, tôi căn bản không có tâm trạng nào nghe chủ cửa hàng lải nhải, đưa cho bà ta năm mươi đồng tiền giấy, cầm mười xiên thịt sống rồi liền rời đi.
Tôi muốn tìm một nơi vắng người để ăn hết số thịt xiên trên tay, nhìn vào màu sắc của thịt sống, tôi lại cảm thấy buồn nôn,một nửa đã bị tôi ném vào thùng rác.
Ttrong nháy mắt khi thấy xiên thịt bị ném vào thùng rác, tôi thậm chí còn có một loại xúc động muốn đưa tay vào trong thùng rác nhặt nó lên.
Đột nhiên, tôi cảm thấy mình không phải là người nữa rồi, mà là một con yêu quái!
CHƯƠNG 5
Thời điểm khi đi qua một cửa hàng bán sủi cảo, đột nhiên có một bà già đeo tạp dè trắng ngăn tôi lại, bàn tay ấm áp của bà ấy nắm lấy bàn tay lạnh buốt của tôi, nhiệt tình nói: “Cô gái có muốn vào trong cửa tiệm của ta uống một chút canh nóng không?”
“Thật ngại quá, bà à, cháu không đói” Tôi nói dối, tôi bây giờ đói đến nỗi có thể ăn cả một con bò, nhưng là phải lưu ý rằng, là thịt bò sống, chứ không phải là thịt bò đun sôi.
Hiện tại tôi đối với hết thảy đồ ăn trên đời đều cảm thấy chán ghét,bài xích.
Bà lão cười hiền lành, bà ấy kéo tôi vào trong tiệm, nhấn lấy bờ vai để tôi ngồi xuống, nói: “Cháu cứ ngồi ở đây, ta đi vào làm canh cho cháu, cháu không được phép đi, chén canh này ta mời cháu uống, vừa nhìn đã biết cháu là một cô gái xinh đẹp, lương thiện”
Tôi vừa định khiêm tốn nói vài câu, bà lão đã chậm rãi bước vào bếp,bận rộn nấu nướng.
Một cách loáng thoáng, tôi còn nghe thấy bà ấy lẩm bẩm “Thật là hiếm có” “Ayo!Lâu rồi không có người ghé đến” “Phải chiêu đãi cẩn thận”.
Ta ngồi ở đó có chút bất an, nghĩ thầm, nơi này là khu vực trung tâm thành phố, cứ cho là buôn bán không đắt khách, hẳn cũng sẽ có người tới ăn chứ.
Giương mắt nhìn quanh cảnh vật bên trong cửa tiệm, trong tiệm đến một người khách cũng không có, tất cả bài trí đều là kiểu cũ, nó thuộc về loại rất cũ rất cũ rồi, lượm ve chai cũng không cần loại bàn ghế nhựa kiểu này.
Viên gạch men trắng trên tường do thời gian quá lâu mà cũng nhuộm dấu tích màu vàng. Trên đất một lớp bụi bẩn tích tụ trên nền gạch màu xanh lá cây. Những bụi bẩn này tích tụ trong gạch, và trông có vẻ nhờn.
Khoảng cách giữa gạch với gạch bị bẩn khiến cho người ta tê cả da đầu, tôi quan sát lúc này, liền thấy có một con con rết từ kẽ đất bên trong chui ra ngoài.
Các điều kiện vệ sinh cũng quá kém đi, đây là trong nội thành mà, làm sao lại tồn tại kiểu kiểm tra vệ sinh thế này chứ?
Điều kỳ quái nhất chính là, am thờ Phật treo trên tường không phải là tượng Phật mà là một người giấy vẽ bằng mực đậm.
Phía trước người giấy còn thắp ba nén hương, tôi nhìn chằm chằm vào người giấy nhìn một hồi, cũng không biết có phải là ảo giác không chỉ cảm thấy người giấy kia cũng đang nhìn tôi.
Khi mùi thơm canh thịt từ trong bếp bốc ra, tôi thế mà không có cảm giác buồn nôn, cái bụng đói khát như đang kêu lên, tôi đột nhiên bắt đầu có chút chờ mong canh từ trong bếp mang ra.
Cũng không lâu lắm, bà lão với gương mặt hiền lành mang ra một chén canh, thuận tiện đưa cho tôi một cái thìa.
Khi tôi nhận lấy cái thìa, nhìn thấy móng tay của bà lão có hơi dài, mà bên trong móng tay có tích tụ một lớp bẩn dày, cái này làm khẩu vị của tôi lại rớt xuống ngàn trượng.
“Mau uống đi, rất thơm đấy” Bà lão mong chờ nhìn tôi.
Tôi liền nghĩ có lẽ nó sẽ rất khó uống nhưng cũng không muốn làm bà lão thất vọng, tôi cúi đầu nhẹ: “cảm ơn bà”
Lấy cái thìa khuấy nhẹ trong bát, chuẩn bị cúi đầu xuống uống canh. Đột niên tôi nhìn thấy cái gì đó không ổn trong bát, Tôi tại sao....tại sao lại dường như nhìn thấy một ngón tay ở bên trong?
Dùng sức quấy quấy, phát hiện thật đúng là một nửa ngón tay ở bên trong.
Đột nhiên, lông trên người đều dựng cả lên, chuẩn bị đứng dậy rời đi, vừa quay đầu phát hiện bà lão đã khóa cửa của cửa tiệm lại, buộc nó vào một chuỗi dây xích.
Trong đầu tôi tức thì loé lên mấy ý nghĩ, đây là gặp điềm gở, hay vẫn là gặp được quỷ?
Tôi dường như nhớ ra gần trường học không có cửa hàng sủi cảo nào như vậy.
“Cô gái, ngươi vì sao lại không uống canh?” Bà ta cười nói nhẹ nhàng với tôi.
Canh này rõ ràng là hầm từ thịt người, bảo tôi làm sao uống đây?
Chương 6 : Thiếu niên đẹp trai
Tôi xem như lá gan lớn, lúc này vẫn được cái đầu lạnh, không giống với mấy cô gái khác đã sợ đến không biết phải làm sao.
Tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ, ra vẻ trấn định từ chối nói: “Bà à, cháu không đói bụng, còn phải đến trường học, giờ không tiện uống, đổi lại lần sau cháu đến uống”
“Uống xong thì đi, ngươi không thể để ta phí công vô ích nấu bát canh này chứ?” Bà lão vẫn như cũ với nụ cười trên mặt nhìn chằm chằm tôi, biểu hiện đại khái là hôm nay tôi không uống cho xong bát canh kia,thì đừng mơ tưởng rời đi.
Tôi trong lòng sợ hãi, cũng là không thèm đếm xỉa, lớn tiếng nói: “Bà à, xin hãy mở cửa thả cháu ra, cháu thật sự có việc gấp......”
Gương mặt bà ta bỗng trở nên lãnh khốc vô cùng, lạnh lùng cười nói: “ Nay ngươi có thể đến cửa hàng của ta,ta cũng không có ý định thả ngươi đi”
Bà ta bước đến trước tượng Phật, đột nhiên quỳ xuống, hướng về phía trên người giấy bái một cái, nói: “Con trai à, nhiều năm vậy rồi, không có cô gái nào có thể chất âm hàn như vậy xuất hiện,cửa tiệm này mở tại con phố đường âm lâu như vậy, mới đợi được một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp như vậy tìm tới cửa, con của ta, con có hài lòng không?”
Chân bị dọa đến nhũn ra, thân thể của tôi cũng không ngừng run rẩy,bà lão tóc bạc kia, vậy mà lại gọi một người giấy là con, cái này......
Cái này không phải cũng là quá quỷ dị sao?
Hiện tại lại ngửi được mùi vị trong chén canh nóng, cảm giác buồn nôn lại xuất hiện.
Lại thấy gương mặt bà lão kia mặt đột nhiên trở nên trắng bệch dị thường, gương mặt màu trắng khô nhăn còn pha thêm một chút đỏ không hài hòa, với màu son đỏ đậm trên môi.
Chỉ mất một chút công phu, bà ta liền biến thành một người chết.
Sau đó, hai tròng mắt từ hốc mắt rơi thẳng xuống đất, từ trong hốc mắt chảy ra chất lỏng màu đen đặc.
Lòng tôi lạnh đi một chút, hiện tại chỉ sợ là đi không được nữa rồi, cửa bị chốt bởi dây xích sắt, kể cả có cầu cứu cũng chưa chắc có người đến, cứu ta từ trong tay bà lão kinh dị này.
Bà ta gào lên một tiếng, lạnh lùng nói: “Còn không mau tới, quỳ xuống! Cùng con trai ngoan của ta bái đường thành thân, hừ, có thể gả cho một nam tử soái khí tuấn lãng như con trai ta,là phúc khí mà ngươi đã tu luyện từ kiếp trước.”
Người giấy trên bức tượng Phật kia cười hà hà, thật sự là kinh khủng đến tột độ, nghĩ mà xem một người giấy đột nhiên miệng cười toe toét kì lạ, kia đáng sợ biết mấy.
Tôi gần như quỳ xuống trước bà ta và người con trai bằng giấy của bà ta, muốn tôi gả cho một người giấy, có phải cũng đem tôi biến thành một trang giấy, nhét vào bên trong cái bàn thờ Phật kia?
“Ta...... Ta dáng dấp xấu như vậy không xứng với con bà, bà bà ngươi thả ta đi, đối diện bên kia đường là một trường đại học, các cô gái ở đó còn xinh đẹp hơn nhiều, bà hà tất gì phải giữ lấy ta không tha?”
Bèn lấy cổ tôi, hung ác nham hiểm nói: “Bảo ngươi quỳ, ngươi cứ quỳ đi, lấy đâu ra nhiều lời như vậy?”
Ngón tay của bà ta giáp hãm vào sâu bên trong da thịt tôi, tôi bị bà ta bóp toàn thân phát lạnh, trong miệng cũng không có không khí mới để hô hấp, thời gian đối với tôi bỗng trôi qua thật chậm.
“ Buông cô ấy ra!” Đột nhiên, tôi nghe thấy rõ một giọng nói lạnh lùng bên tai, mắt của tôi trợn lên nhìn thì thấy một thiếu niên anh tuấn bỗng nhiên xuất hiện, những ngón tay thon dài như móng vuốt ngọc nắm lấy cổ tay bà.
Xương tay của bà ta trong một khoảnh khắc bị bóp nát, một đôi già nua tay cứ như vậy bị thiếu niên này vô tình hung ác vứt trên mặt đất, hắn ôm lấy tôi, cau mày trách cứ: “Ngươi đấy, về sau không có việc gì đừng tới phố đường âm chơi, ta có thể cứu ngươi lần một lần hai, nhưng không thể cứu ngươi mãi đâu.”
Chương 7: Đừng quay đầu lại, một mạch đi ra ngoài!
“Ngươi là ai?”
Tôi nhìn dung mạo thiếu niên thanh tú đẹp trai kia, cảm thấy có chút quen mắt,nhưng nhất thời lại không nhớ ra mình đã gặp được một soái ca như vậy ở đâu.
Được thiếu niên này ôm, tôi chỉ cảm thấy trên người hắn có chút lạnh, hơi thở lành lạnh trên cơ thể lại làm cho cảm giác nhịp tim đập nhanh hơn.
Tôi đỏ mặt, muốn thoát khỏi vòng tay hắn, lại không nghĩ rằng đôi tay màu trắng như ngà voi này, cứng ngắc không có độ đàn hồi.
Chẳng lẽ thiếu niên bất phàm này, lại là một cương thi?
Thiếu niên cao ngạo nhìn về phái bà lão bị gãy tay, lãnh khốc nói: “Ngươi cũng gan đó, vợ của ta há có thể để cái đồ bị thịt như con trai bà nhúng chàm sao?”
Lòng tôi có chút chột da, trong lòng có chút sợ hãi, chẳng lẽ thiếu niên ôm tôi lúc này, sẽ không phải là người cùng tôi kết hôn trong mơ chứ?
Trong bụng ta, cha ruột của cái quái thai này?
Thân thể của tôi không tự chủ run rẩy một chút, nghĩ đến cái đêm bị hắn chiếm giữ, cảm giác nhục nhã dâng trào trong lòng,tôi vậy mà lại bị một con ma cường bạo!
Người con trai bằng giấy của bà ta dường như rất sợ chàng thiếu niên này, từ bên trong bàn thờ Phật quỳ hướng thiếu niên dập đầu khôn ngớt nói: “Tha cho mẹ con chúng ta đi, mẹ ta cũng chỉ là nhìn trúng âm khí nặng trên người cô ta, có thể ra vào hai giới âm dương tùy ý, mới muốn giữ cô ta lại bên ta. Chúng ta thật không biết, cô ta là vợ ngài!”
Người giấy cúi đầu cầu xin tha thứ, luôn mang theo một tia kinh dị buồn cười, tôi nhếch miệng, tôi đã ngưng quên đi cảm giác sợ hãi quan sát đến bà lão kia.
Bà ta bị bẻ gãy xương, chỗ đứt lộ ra gân cốt trông thật ghê tợn, gân cốt kia giống như súp lợn để trong tủ lạnh bị đóng băng trong hai mươi năm vậy.
Chỗ bị đứt, đồng thời lúc này, còn chui ra mấy con giòi trắng trắng mập mập.
“Về sau bảo người trong phố đường âm hãy cẩn thận, nhìn rõ tướng mạo của cô ấy, nếu như lại phát sinh chuyện này lần nữa......”
Thiếu niên lãnh lùng vứt lại một câu, ôm tôi quay người rời đi khỏi cửa tiệm, cánh cửa bị xích vào xích sắt được hắn ta đi xuyên qua như thể không có gì.
Hắn ôm lấy tôi, đôi ủng dưới chân bước trên sàn đá xanh ướt trong hẻm, tạo ra âm thanh "bật, bật"
Xung quanh là những người mặc quần áo cổ xưa, tất cả họ đều cầm một cây nến trên tay
Những ngọn lửa bên trên ngọn nến thật sự là kỳ quái, bị người nâng ở trong tay, vậy mà sẽ không giống ngọn lửa bình thường ở dương gian nhảy lên, mà lại duy trì một hình dạng, yếu ớt lóe lên ánh sáng.
Cả một đầu ngõ nhỏ đều lờ mờ dị thường, và ánh nến mờ nhạt màu xanh lam được nhóm lại, khiến nó cực kỳ sáng.
Con hẻm dài này dường như không có kết thúc, trong nháy mắt, nó chỉ có bóng tối vô tận và ánh sáng của ánh nến.
Tôi cũng không nhớ kỹ, lúc tôi tới lại đi qua nơi này, hắn đây là muốn mang tôi đi đâu......
Tôi vừa định muốn hỏi hắn, hắn lại mở miệng trước.
“Đừng nhìn ánh nến, coi chừng không thể quay trở về.” Những ngón tay đẹp đẹp của hắn đặt trên mắt tôi, chỉ cảm giác những ngón tay ấy cũng cực kỳ lạnh.
Một đôi tay thon dài như vậy, mà lại dễ dàng phá hủy tay kẻ khác, nó phải có bao nhiêu sức mạnh đây?
Đối với người đàn ông đang ôm tôi, trong lòng tôi tồn tại một tia cảm kích, cũng rất kính nể.
Tôi cảm thấy, hắn đang quan tâm tôi.
“Ngươi là ai?” Tôi hỏi lại lần nữa
Hắn để lại cho tôi một câu “ba của đứa bé”
“Ba của đứa bé”
Thế gian này còn có cái tên kì lạ như vậy sao?
Tôi lơ ngơ, nhưng hắn nhẹ buông tôi ra và đặt tôi ở cuối con hẻm sau đó mới từ từ gỡ tay che mắt tôi.
Trước mắt tôi, là một mảnh sáng của ánh trăng, tôi biết hắn đã dẫn tôi đi đến cuối của phố đường âm.
“Đừng quay đầu lại, một mạch đi ra ngoài!”
Chương 8: Kí túc không người
Trong tầm mắt liền chỉ còn lại riêng một màu trắng, không có bất kỳ vật cản nào, nơi này hẳn là chỗ giao nhau của phố đường âm và dương giới.
Không có đường, cũng không có bất kỳ cái gì có thể lựa chọn phương hướng.
Tôi không biết quay đầu sẽ có hậu quả gì, tôi lựa chọn cố gắng kìm chế loại xúc động muốn quay đầu nhìn lại, dùng hết sức lực cả người chạy về phía trước.
Ngay từ đầu, bất luận tôi có cố gắng chạy về phía trước thế nào, xung quanh tôi vẫn như cũ bị bao quanh bởi ánh sáng trắng, không nhìn thấy bất kỳ vật gì khác. Chạy không có phương hướng và không có mục đích làm cho thời gian chậm lại một cách bất thường.
Trong đầu của tôi lặp đi lặp lại không ngừng đều là lời của chàng thiếu niên nói trước khi rời đi: “ Một mạch đi ra ngoài.”
Không dám nghĩ cái gì khác, lại không dám dừng lại lung tung, ngộ nhỡ ngưng lại tại cái chỗ không thuộc về mình, đến lúc đó thật sự là kêu trời không biết đất không hay.
Cũng may chạy một lúc, cảnh vật trước mắt liền trở nên rộng mở, trong sáng hơn.
Tựa như là chạy trên mây vậy, dưới chân tràn ngập khí trắng, dưới chân tôi là một tấm gương màu xanh và bên dưới tấm gương là thành phố tôi đang sống.
Thị lực của tôi ở đây trở nên vô cùng tốt, có thể quan sát rõ ràng thế giới bên dưới mặt kính.
Các tòa nhà cao tầng cao ngất được xây dựng bằng xi măng, người đi bộ đang đi qua lại tấp nập.
Trong lúc chạy, tôi nhìn xuống và thậm chí nhìn thấy mái nhà của tôi, bể bơi trong khu vực và đường băng đỏ dài 800 mét trong trường của tôi ...
Tôi đột nhiên nghĩ đến, tôi từ đầu kia đường đi vào bên trong cửa sau của trường học mà đi đến con phố đường âm, vậy thì tôi ở phố đường âm ngây người lâu như vậy, nếu như trở về, hẳn là quay lại con đường kia đi đi?
Cứ như vậy đột nhiên xuất hiện một con đường, sẽ không lộ ra cái quỷ dị gì nữa chứ?
Nghĩ như vậy, thân thể đột nhiên chợt nhẹ bẫng đi, tôi từ không trung rơi xuống, tôi không thể thở được vì dòng không khí mạnh và tôi không thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh mình?
Làm sao đột nhiên như thế lạnh?
Tôi khó khăn mở to mắt, tôi thấy mình nằm trên sàn bê tông sơn đỏ, sàn nhà vừa tối vừa lạnh lẽo.
Khó trách tôi tỉnh lại đã cảm thấy lạnh......
nhưng vì sao tôi lại ngủ ở nơi này?
Tôi nhanh chóng vịn vào tường đứng dậy trên sàn và quan sát nơi tôi ngất đi. Đây là một căn phòng giống hệt như ký túc xá tôi sống, nhưng nó vẫn chỉ bằng một phần ba so với ký túc xá của tôi.
Cũng là bốn giường ngủ, có điều chỉ toàn là giường trống, chỉ còn lại ván giường.
Xung quanh cũng không có đồ dùng thiết yếu bố trí hàng ngày, hẳn là một gian phòng ngủ không có người. Tôi chậm rãi đi tới cửa, dùng sức nhéo một cái tay cầm cái cửa khóa, phát hiện tay cầm khóa cửa lạnh một cách dị thường.
Dùng sức xoay chuyển, cửa mở ra, thế nhưng thời điểm tôi kéo cánh cửa ra, tôi nhận ra rằng cánh cửa đã bị khóa từ bên ngoài.
Phản ứng đầu tiên không phải gõ cửa gọi người cứu, mà là nhảy qua cửa sổ chạy trốn.
Ký túc xá này không giống ký túc xá nơi tôi thường sống. Tôi không biết mình rốt cuộc đã rời khỏi con đường phố đường âm hay chưa.
Ngộ nhỡ tôi vẫn còn đang ở phố đường âm, gian kí túc xá này cũng không chừng là ký túc xá ở đường âm, tại phố đường âm kêu gọi sự giúp đỡ, lại gặp phải người giống bà lão luộc người chết kia thì phải làm sao?
Cửa sổ đều là cửa kiểu cũ bằng kính trong suốt được bọc thiếc màu xanh lá cây. Một lớp báo cũ được dán ở bên ngoài. Không rõ tầng ký túc xá nằm ở tầng nào.
Cửa sổ là dùng chốt sắt buộc lại, chỉ cần kéo cái chốt sắt ra, muốn ra ngoài liền dễ dàng hơn.
Dùng hết sức vặn một cái chốt sắt ra, thế nhưng tôi vẫn mở không ra, nhìn kỹ mới phát hiện cái chốt sắt kia đã sớm rỉ sét không thể chuyển động.
Chương 9: Không phát hiện được tim thai
Trong đầu tôi hiện lên một cái ý niệm, chẳng lẽ chỉ có phá cửa sổ mới có thể chạy được sao?
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng cười nói mà chỉ ở ký túc xá nữ mới có, tôi nghe được giọng nói của Vương Quỳnh phòng chúng tôi, giống như là người rơi xuống nước, đột nhiên liền gặp được một cành cây cứu mạng.
“Vương Quỳnh, cái thứ chết giẫm nhà cậu, mau tới cứu tớ ra ngoài.” Ta gấp gáp ,ở trong phòng lớn tiếng hô to.
Bên trong gian kí túc xá này, không hiểu có một luồng khí lạnh nào thổi đến khiến toàn thân tôi không thoải mái nổi da gà, tôi ước gì có thể mau chóng rời khỏi.
Bên ngoài tiếng cười nói của mấy nữ sinh bỗng nhiên dừng lại đột ngột, an tĩnh một hồi, một người nữ sinh hỏi Vương Quỳnh: “ Vừa nãy có phải có người gọi cậu không?”
“ Không có đâu?” Vương Quỳnh tùy tiện đáp lại.
“Có á, từ trong gian phòng ngủ truyền tới, tớ tuyệt đối không nghe lầm.” Giọng điệu nữ sinh kia đột nhiên thay đổi, ngữ điệu cũng trở nên sợ hãi.
Cái này không thể nghi ngờ sẽ làm tăng bầu không khí sợ hãi, ngoài cửa đã khôngnghe được bất kì động tĩnh nào nữa.
Trong lòng tôi thật sợ hãi bởi vì Vương Quỳnh sẽ vứt bỏ không để ý đến tôi nữa, lập tức gõ cửa nói: “Vương Quỳnh, mau đưa tớ ra ngoài, tớ bị giam ở bên trong......”
Nữ sinh bên cạnh Vương Quỳnh lại nói, thanh âm so với khóc còn khó nghe hơn “ô ô ô, chúng ta gặp ma rồi, đi mau thôi......”
“ Ma cái gì chứ, tớ là Tô Tử, Vương Quỳnh nếu cậu không đưa tớ ra ngoài, bài tập về nhà tuần này khỏi phải nghĩ đến việc chép của tớ.” Tôi ở trong phòng tức giận tột độ nói.
Tôi ở trong phòng thật là tức điên lên, Vương Quỳnh này kết giao bạn bè kiểu gì vậy, thế mà lại xem lão nương ta đây như ma, thấy chết không cứu. Nếu như lão nương được cứu ra ngoài, Vương Quỳnh không tuyệt giao cùng nữ sinh kia, tôi liền tuyệt giao với cậu ta.
“Ay nha, không phải ma đâu! Hình như là Tô Tử phòng chúng tôi bị giam ở bên trong, cậu nhanh đi xuống tầng một tìm dì quản lí, tớ ở đây cùng với cậu ấy.” Vương quỳnh coi như có nghĩa khí, để nữ sinh đi xuống lầu tìm quản lý ký túc xá,còn mình ở lại bên ngoài cửa giúp tôi.
“Tô Tử, bạn đừng vội, bạn học lớp bên cạnh giúp cậu đi gọi quản lí rồi. Đúng rồi, cậu sao lại bị giam trong này, trong này hơn nửa năm rồi không có ai đi vào.” Vương Quỳnh ở ngoài cửa an ủi tôi, thuận tiện hỏi tôi rốt cuộc là đi vào kiểu gì.
Ngay cả chính tôi cũng không biết, rốt cuộc là cái gì, người lại bị nhốt vào một gian không có người ở trong như vậy.
Mà tôi, hoàn toàn không ý thức được, khi mình từ phố đường âm trốn về lại bị mất một đoạn kí ức tại nơi đó. Chỉ nhớ rõ mình từ cửa sau của trường học đi mua thịt ăn, không hiểu sao liền té xỉu, tỉnh lại lại ở ngay cái chỗ đáng sợ này không sao thoát ra được.
“Tôi bị giam ở một gian phòng ngủ bị khóa? Không phải là cái gian phòng ở chỗ ngoặt góc cầu thang không người kia sao?” Tôi lại liếc mắt nhìn cách bài trí của phòng ký túc xá này, phát hiện nó lớn hơn căn phòng kí túc chúng tôi đang sống.
Hẳn là lợi dụng chỗ ngoặt góc cầu thang, cố ý mở ra một gian phòng.
Căn phòng này, nó được tạo ra để tiết kiệm không gian. Cảm giác như một căn phòng không có gì. Mọi thứ trong phòng không phù hợp với mô hình kiến trúc, mang lại một cảm giác bí bách kì lạ.
Ngoài cửa Vương Quỳnh hô lên một tiếng, trong lòng tôi thật nhiều phiền muộn, tôi làm sao lại té xỉu ở cái nơi này trong kí túc chứ!
“Tớ...... Không nhớ rõ, tỉnh lại đã ở chỗ này rồi”
Sau khi tôi trả lời xong, cả Vương Quỳnh và tôi đều nghĩ chuyện này là sự trả thù của những người không hài lòng với tôi.
Chương 10: Cái thứ đó, quay lại rồi!
“Không đo được tim thai là có ý gì? Là tôi không có mang thai sao?” Tôi cau mày, cơ hồ không thể tin được lời bác sĩ nói.
Mấy cái này, cái tội mà tôi phải chịu vì nghĩ là mang thai, cảm giác chân thật như vậy, hiện tại lại nói cho tôi là chuẩn đoán sai, tâm tình tôi bởi vậy mà nhất thời cao hứng không chịu nổi.
Bởi vì cái chỗ nhô to lên như quả bóng bàn ở rốn không thấy nữa,cái quái thai trong bụng từ trước tới giờ đều không tồn tại, hoặc là biến mất rồi......
"Ngoài việc tim thai không tồn tại, tất cả các chỉ số khác trên dụng cụ đều chứng minh rằng em không mang thai, em về đi."
Khoảng khắc bác sĩ đưa bệnh án trả lại cho tôi, trong tim tôi tự nhiên lại có một tia lạnh, tôi có cảm giác sự tình tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.
Tôi đã gặp ác mộng khi kết hôn với một con ma trong suốt hai tháng và thậm chí còn được chẩn đoán siêu âm B về thai kỳ. Bây giờ lại phát hiện ra không tồn tại nhịp tim của thai nhi. Điều này có gì sai sai?
Tôi không thể chờ đợi thêm liền quay lại hiệu thuốc để mua que thử thai điện tử, giấy thử thai, que thử thai thông thường, các loại nhãn hiệu với giá cả khác nhau, và tôi muốn chắc chắn rằng thứ trong bụng tôi đã thực sự biến mất hay chưa!
Mang túi thuốc, tôi khép mình đi vào trong khoang vệ sinh ký túc xá và thử từng cái một.
Ta đại khái mua hơn mười loại sản phẩm, mỗi một loại sản phẩm được tôi kí hiệu riêng đặt trên mặt đất, trên sách nói là đợi mười lăm phút, kỳ thật không đến năm phút liền cho ra kết quả.
Tấ cả đều không có ngoại lệ, dương tính, dương tính, dương tính......
Tất cả đều là hai vạch tiêu chuẩn!
Điều kỳ quái nhất chính là que thử thai điện tử, còn rõ ràng cho thấy được chu kì mang thai của tôi, ta đã mang thai được hai tháng một tuần rồi.
Tôi có thể cảm nhận được âm thanh lạnh lẽo bên trong khi chạm vào bụng mình. Loại lạnh thấu xương có chút giống như gió lạnh thổi ở chỗ ngoặt trong góc ký túc xá vậy.
Bụng tôi rõ ràng phình ra, mặc dù không phải rất rõ ràng, nhưng vẫn có thể phân biệt với vùng bụng phẳng.
Cái thứ kia lại trở về rồi!
Nỗi sợ hãi lan tỏa đến từng xăng ti mét trên cơ thể tôi một chút, thân thể tôi đứng cứng nhắc không biết trong bao lâu.
Thật vất vả hồn mới tỉnh lại, tất cả các que thử thai trên mặt đất được bỏ đi, đóng gói trong túi nhựa màu đen và buộc vào một nút thắt và ném vào thùng rác.
Thời điểm này, trong phòng mọi người đều đi học, ta cứ như vậy ngơ ngơ ngác ngác quay về ký túc xá nằm.
Có một mớ hỗn độn trong đầu, tôi đã nghĩ việc dùng thuốc, nhưng lại quá hại sức khỏe. Trong trường hợp thứ này lại biến mất một lần nữa,người chịu thiệt vẫn là tôi.
Để tiết kiệm không gian, chiếc giường phía trên phòng ngủ không phải là một chiếc giường, mà là một cái bàn đọc sách.
Tôi nằm xuống một lúc, và thực sự không thể nằm nữa, vì vậy tôi bò ra khỏi giường và vội vàng bật máy tính để tìm hiểu về những con ma trong giấc mơ.
Mọi thứ trên Internet thực sự không đáng tin cậy. Nếu như không phải lừa dối mọi người để mua đồ trong các cửa hàng Taobao, thì là lừa dối mọi người vào các tổ chức lạ và lừa tiền phí hội viên.
Nếu như tôi thật gặp ma, có phải là nên tìm một đạo sĩ Mao Sơn để trừ tà không?
Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ tiếp xúc với những thứ này và tôi cũng phải vật lộn để tìm đường khi con chuột đã nhấp vào một vài trang trên máy tính. Nội dung bên trong thực sự vô dụng và còn gây khó chịu hơn.