Mục lục
Tôi Muốn Yêu Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi Muốn Yêu Anh


- Đây là nước hoa có thể khiến người ngửi tăng ham muốn chỉ trong chốc lát, và bản thân người dùng cũng sẽ tương tự. Cậu có chắc muốn lấy nó không?

- Tôi...

- Hiểu Hy, cậu vừa ra tù chưa được bao lâu, đừng làm thêm chuyện nào bậy bạ.

Hiểu Hy gắt gao cắn môi dưới, suy lui tính tới cuối cùng vẫn đoạt lấy lọ nước hoa kia. Bạn của cô khẽ nuốt nước bọt, thì thào:

- Đừng để bản thân rơi vào cạm bẫy của ai nữa. Mỗi bước đi sau này đều ảnh hưởng trực tiếp đến tính mạng của cậu!

Cô gật đầu, bước tới ôm lấy cô bạn rồi xoay lưng bỏ đi.

Ba cô mất từ rất sớm, sau hai năm thì mẹ cô đi thêm bước nữa. Sống chung với chồng mới, bà có thêm hai đứa con trai. Cô cũng vui vẻ chăm sóc chúng. Những tưởng cuộc sống cứ thế êm đềm trôi qua nhưng không! Tên ba dượng kia nổi máu biến thái, lựa thời điểm cô ở nhà một mình đã tấn công cô. Trong lúc hoảng loạn, Hiểu Hy đã dùng kéo có sẵn trong phòng đâm ông ta, cùng lúc đó thì mẹ trở về. Bà cho rằng cô rắp tâm hại chết chồng mình từ lâu, quyết tâm đem chuyện này ra toà. Dù ông ta không chết nhưng cô vẫn bị gán tội cố ý gây thương tích, bị phạt hai năm tù. Cuộc đời thiếu nữ của cô cũng chính thức chấm dứt từ đó.

Hai năm không quá dài, chỉ là nó đủ để cô phát hiện lòng người vốn rất lạnh lẽo.

Suốt quãng thời gian cô chật vật sau song sắt, mẹ cô chưa bao giờ đến thăm cô dù chỉ một lần.

Hổ dữ không ăn thịt con, còn bà ấy đành lòng xem cô là người xa lạ.

Bỗng một ngày, đứa em trai út mang đến cho cô một thông tin cực kì quan trọng. Thằng bé bảo chính tay mình tìm ra một tờ di chúc, trong đó toàn bộ tài sản nhà họ Hứa người cha quá cố đều để lại cho cô. Nhưng hiện tại, số tài sản đó, từ nhà cửa cho đến đất đai, tất cả đều bị mẹ đem cho tên ba dượng khốn nạn.

Dĩ nhiên, cô sẽ không để thứ thuộc về mình lại ngang nhiên rơi vào tay kẻ khác. Cô sẽ cướp lại, từng chút từng chút một!

Mà một mình cô không thể làm nên điều đó được. Cô cần sự giúp đỡ của một người khác, vừa có quyền lực vừa có tiền tài. Người đó, cô đã tìm được rồi.

***

Khách sạn D...

Phòng tổng thống...

- Tôi là nhân viên mang thức ăn cho Dục tổng!

Cánh cửa trước mặt rất nhanh đã mở ra. Cô từ từ đẩy chiếc xe thức ăn đi vào, khéo trông thấy một người đàn ông đang đứng gần cửa. Không sai! Người này chính là Dục Nhất Ngôn - người đàn ông cô cần nhất trong lúc này.

Dục Nhất Ngôn cau nhẹ mày, mùi nước hoa thoang thoảng trong không khí thất sự hơi kì lạ. Rất quyến rũ...

Cơ thể cô vẫn không ngừng nóng lên. Nước hoa này khiến dục vọng trong cô không ngừng âm ỉ. Nhưng Hiểu Hy phải kiềm chế bản thân, không thể để mình sơ suất được.

- Cô gái, còn không mau ra ngoài?

Cô vẫn chôn chân tại chỗ, thầm hỏi sao hắn vẫn chưa bị gì. Không lẽ cô đứng xa quá sao?

Thật ra Dục Nhất Ngôn đã bắt đầu cảm thấy khó chịu. Cả người hắn nóng ran, tuy bộ dạng lạnh lùng nhưng đôi mắt đã dán chặt vào thân thể cô rồi. Hắn len lén thở hắc, đột ngột đóng sầm cửa lại rồi áp sát cô, đè cô vào tường. Hắn vừa hung hăng cởi bộ đồ nhân viên trên người cô ra vừa gằn giọng:

- Cô dùng nước hoa kích dục?

Cô không trả lời, tay bị hắn khoá chặt trên đỉnh đầu. Hai con người bị dục vọng che lấp lí trí, không ngừng cuốn lấy nhau, triền miên trong đêm.

Cho đến khi hắn tỉnh dậy thì đã thấy cô mậc áo quần chỉnh tề. Không để hắn kịp phản ứng, cô lập tức đưa điện thoại lên, uy hiếp:

- Tôi sẽ tung bức ảnh này lên mạng! Nếu anh không làm theo lời tôi, danh dự của anh ở thành phố này sẽ mất sạch.

- Cô muốn bao nhiêu?

- Tôi không cần tiền.

- Tìm đến Dục Nhất Ngôn này mà không cần tiền?

Hiểu Hy thu hết can đảm nhìn sâu vài mắt hắn:

- Cưới tôi! Hãy cho tôi cái chức Dục phu nhân!

Hắn không có vẻ gì bất ngờ cho lắm. Thái độ này của hắn khiến cô hơi lo lắng.

- Chắc anh không muốn cả nước biết mình là kẻ có sở thích dâm ô phụ nữ đâu.

...

Hắn không trả lời, chỉ tiếp tục nhìn cô chằm chằm. Sau cùng, cô bị ánh mắt đó uy hiếp ngược trở lại:

- Thật ra...thứ tôi thật sự muốn là gia sản nhà họ Vương. Tất cả là của tôi, nhưng vì vài chuyện cá nhân nên bị người khác cướp mất. Cầu xin anh! Tôi đã phải dùng thủ đoạn hèn hạ nhất để có được sự giúp đỡ. Tôi cần anh, rất cần!

Cô quỳ xuống, không giấu nổi sự mỉa mai bản thân trong lời nói nữa. Cho đến lúc này hắn mời mở miệng thốt lên một chữ:

- Được!

- Dục tổng...

- Tôi sẽ giúp cô có lại mọi thứ, nhưng sau này cô sẽ là vợ của tôi cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

- Thân xác này sẽ là của riêng anh! Tôi hứa!

Cô vui mừng đứng dậy, cúi đầu chào hắn rồi bỏ đi mất. Lúc cô trở ra thì thấy một người đàn ông khác đi vào, nhung một chữ “được” kia đã khiến cô vui đến nỗi không quan tâm chuyện đời nữa. Người đàn ông kia bước vào trong phòng tổng thống, nghiêm nghị:

- Tôi kịp nghe mọi chuyện rồi. Dục tổng! Với quyền lực của ngài, chỉ cần ngài gật đầu một cái là mấy tên nhà báo đó đã không dám đăng ảnh lên. Vả lại hình như cô gái đó là người từng đi tù...

Đối lập với sự nghiêm nghị đó, Nhất Ngôn chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười đầy ý tứ. Hắn trông xuống vết máu đỏ trên tấm drap giường, mở miệng:

- Tôi hiểu sao đến bây giờ cậu vẫn ế rồi thư kí Mạc.

- Ý của ngài...

- Cái này gọi là bẫy vợ đó tên ngốc!

Hắn đột nhiên bật dậy, tự tay tháo chiếc drap giường ra.

- Nói với quản lí khách sạn là tôi sẽ lấy tấm drap này.

- Nhưng nó dính máu...

- Đây không phải là máu, mà là lần đầu của tôi với vợ. Đợi sau này có dịp tôi sẽ mang nó ra để ôn lại kỉ niệm. Vết máu này là báu vật, hiểu chưa?

Hắn xếp gọn tấm drap lại, sau đó tiếp tục cất lời:

- Gọi cho mẹ tôi, nói là bà ấy sắp có con dâu rồi. Và bảo bà ấy đừng nghĩ tôi là gay nữa, vì tôi còn cương lên được với phụ nữ!

#Pann





Tôi Muốn Yêu Anh


2

- Đây là nhà riêng của Dục tổng, từ giờ cô sẽ sống ở đây.

Hiểu Hy gật nhẹ đầu, đặt vali xuống đất rồi ngắm nhìn xung quanh một lượt. Nói là vali chứ thật ra trong đó chẳng có gì cả, ngoài mấy bộ quần áo và đồ dùng cá nhân. Từ khi cô ra tù đến nay chưa lần nào về nhà, có mang theo được thứ gì đâu mà nhiều.

Căn nhà gồm hai tầng, không quá rộng rãi nhưng thật sự rất tiện nghi. Nó đầy đủ hơn nhà cũ nhiều.

- Ở đây không có người hầu cũng chẳng có quản gia. Mọi việc cô tự mình làm lấy đi.

Nói rồi thư kí Mạc xoay lưng bỏ đi. Cô vội vàng gọi cậu ta lại, hỏi khẽ:

- Dục...Dục tổng đâu rồi?

- Ngài ấy đang ở công ty, rất bận bịu. Cô tốt nhất đừng làm phiền ngài ấy.

Bộ dạng lạnh lùng kia khiến cô có chút chạnh lòng.

Đúng vậy! Cô chỉ là một cô gái bỉ ổi, tư cách gì hỏi han đến người ta chứ?

Hiểu Hy mang vali lên lầu, trông thấy trên tầng hai có ba phòng. Phòng ở trong góc khuất là phòng tắm. Phòng thứ hai hình như là phòng ngủ của Dục Nhất Ngôn. Phòng thứ ba thì rất trống trải, không có dấu hiệu của việc có người sử dụng. Thế là cô âm thầm dọn dẹp, biến căn phòng này thành của mình.

Trong lúc treo áo quần lên tủ, một tấm ảnh cũ vô tình rơi ra. Cô cúi người nhặt tấm ảnh lên, một màng sương mỏng bất chợt nổi trong đáy mắt.

Ba!

Mẹ!

Trong ảnh, một nhà ba người cười rất tươi. Ba ôm lấy mẹ, mẹ ôm lấy cô. Lúc đó cô chỉ vừa sinh được vài tháng, còn quấn trong bọc vải mềm.

Cô tự hỏi, một con nhóc sơ sinh đã nghĩ gì mà có thể cười tươi như vậy?

Hay nó biết đó chính là lần cuối cùng gia đình này còn được đứng chung để chụp ảnh?

Cô khẽ chạm lên tấm ảnh kia, màu ảnh đã sờn cũ theo năm tháng.

Ba mất rồi.

Mẹ cũng không còn thương con.

Con một thân một mình giữa dòng đời này.

Rất bi thương.

Đột nhiên cánh cửa phòng bật mở khiến cô giật mình. Nhìn thấy Dục Nhất Ngôn, cô vội lau đi nước mắt, thều thào:

- Dục tổng! Tôi tưởng anh ở công ty!

- Sao cô khóc?

Hắn chú ý đến bức ảnh cô nắm chặt trong tay. Cô lắc nhẹ đầu, giấu tấm ảnh ra sau lưng:

- Không có...

- Nói dối!

Hắn cau mày, lạnh lùng quát.

- Tôi ghét nhất là nói dối!

Cô ớn lạnh, khẽ khàng lên tiếng:

- Tôi nhớ vài chuyện cũ thôi.

Sau đó chìa tấm ảnh ra cho hắn xem. Dục Nhất Ngôn đưa mắt nhìn căn phòng một lượt, gật đầu hài lòng:

- Cũng biết tự thân vận động. Đi thay đồ đi! Mẹ của tôi sắp tới rồi!

- Hả? Mẹ của anh?

- Ở trước mặt mẹ tôi nhớ xưng hô ngọt ngào vào. Đừng có mà gọi tôi là Dục tổng.

Hắn sải bước ra ngoài, để cô hoang mang trong căn phòng nhỏ.

Mẹ...mẹ hắn? Mẹ hắn đến đây làm gì?

Quả nhiên một lát sau thì có tiếng xe chạy vào. Hắn gọi cô cùng đi xuống dưới, còn đưa tay lên ôm lấy eo cô. Cô khó khăn hít thở, cố nở nụ cười tự nhiên nhất có thể. Lúc xuống dưới nhà, cô đã thấy một người đàn bà có tuổi đứng sẵn ở đó. Bà ấy nhìn thấy cả hai liền niềm nở chạy tới. Những tưởng bà sẽ ôm lấy con trai đầu tiên nhưng không! Bà đành lòng hất hắn sang một bên rồi nắm lấy tay cô:

- Ôi con dâu của mẹ! Con bé dễ thương quá!

Cô cũng thuận theo ý trời, dịu dàng gọi ba hai tiếng bác gái. Bà bỗng với tới đánh vào mông cô một cái, trêu chọc:

- Bác gái cái gì! Mẹ! Hiểu chưa?

Cô đỏ mặt lắp bắp vâng dạ, cuối cùng cũng gọi một tiếng mẹ.

- Cái thằng quỷ này! Mày không mua cho con dâu đồ trang điểm hay sao thế?

Bà lên tiếng mắng hắn, xót xa trông thấy môi cô nứt nẻ ra, da mặt thì tím tái. Lúc này cô mới để ý là ở trước mặt mẹ, Nhất Ngôn cười rất vui vẻ.

- Mẹ vào nhà đi, ngoài này nắng!

Cho tới lúc vào nhà, bà vẫn nắm lấy tay cô không buông. Bà kéo cô ngồi xuống với mình, sai hắn vào trong bếp lấy nước cho cô uống. Sự niềm nở của bà khiến cô hoảng loạn không thôi.

- Chẳng giấu gì con, thằng Ngôn năm nay hơn ba mươi tuổi rồi mà chẳng chịu để ý cô nào, khiến bác cứ lo mãi. Đôi lúc bác còn nghĩ nó “không thẳng” cơ.

Cô len lén chuyển hướng về người đàn ông trong bếp, suýt chút đã phụt cười thành tiếng.

- Nó nhìn vậy chứ ăn ở bê bết lắm! Tính tình thì như con nít vậy đó. Nghe tin nó chuẩn bị lấy vợ, bác vội vàng từ Nga bay về đây để nhìn mặt con dâu. Thật không ngờ cô bé dễ thương như con lại chịu lấy nó!

Hắn đen mặt, chỉ hận không thể bóp nát li nước trong tay.

- Vậy khi nào hai đứa cưới hả con?

- Chuyện này...

Cùng lúc đó thì hắn bưng nước ra, nho nhã đặt xuống trước mặt hai người phụ nữ hai li nước ép. Nhất Ngôn ngồi xuống chiếc ghế gần đó, suy tính:

- Ngày mai là ngày tốt mẹ ạ!

- Cái gì? Ngày mai?

Cô trợn tròn mắt nhìn hắn. Hắn gật gật đầu:

- Mình yêu nhau lâu như vậy mà ngày mai mới cưới. Anh chỉ hận là không thể cưới em ngay bây giờ thôi!

Mẹ hắn cười ha hả, dĩ nhiên cực kì hài lòng khi trông thấy tình cảm của hai người tốt như vậy. Bà đột nhiên kéo cô lại gần mình hơn, vỗ vỗ lên mu bàn tay cô mấy cái:

- Hai đứa ráng sinh cho mẹ một bầy cháu nhá!

- Mẹ yên tâm! Một đội bóng bao gồm bốn hậu vệ, bốn tiền vệ và ba tiền đạo, tổng cộng 11 đứa. Vậy nên vợ chồng con quyết định sẽ sinh 13 đứa, có thêm cả một dự bị và một nhặt bóng nữa. Đến chừng đó mẹ chỉ cần ở nhà giữ cháu thôi, ha?!

#Pann





Tôi Muốn Yêu Anh


3

- Vợ chồng con sẽ sinh cả một đội bóng, có thêm cả dự bị và nhặt bóng nữa. Đến lúc đó, mẹ chỉ cần ở nhà chăm cháu thôi!

Dục lão phu nhân cười khanh khách, còn cô thì trợn ngược mắt lên, chỉ hận không thể đến cấu xé tên đàn ông kia ra.

Hắn xem cô là gì? Máy đẻ sao?

Bà tươi cười xoa xoa lên mu bàn tay cô, dịu dàng:

- Mẹ nói vậy thôi, chứ chuyện này mẹ để con dâu quyết định hết. Con sinh sớm thì mẹ vui sớm, con sinh muộn thì mẹ vui muộn, không sao.

Nét dịu dàng kia khiến cô có chút sững sờ.

Bà ấy thật ấm áp cũng rất hiền từ.

Bà ấy ra dáng một người mẹ đúng mực.

Một nỗi chua xót dâng ngập trong trái tim cô.

Thật tiết! Người phụ nữ cô tôn trọng nhất trên đời không có như thế này!

Ít nhất là không có yêu thương cô như thế này!

- Nhưng sao mẹ cứ thấy con dâu quen mặt lắm, hình như con dâu có lên báo rồi thì phải?

Trong một khoảnh khắc, trái tim cô bị bóp thật chặt, đến mức thở không được.

Dục Nhất Ngôn dĩ nhiên biết cô nghĩ gì nên liền tìm cách lấp liếm:

- Thật ra cô ấy...

- Để em!

Lời của hắn bị cô đoạt mất. Bầu không khí bỗng trở nên lạnh lẽo đến cực độ. Hiểu Hy âm thầm rút tay mình ra khỏi tay bà, ngay cả chút can đảm để nhìn vào mắt bà cũng không còn:

- Con đã từng lên báo hai năm trước. Con cũng chỉ vừa đi tù mới ra thôi.

- Con dâu...

- Xin lỗi Dục lão phu nhân! Con không cố ý dấu phu nhân chuyện này!

Cô tự động ngồi xa bà ra, nụ cười ngượng ngạo trên môi chứa rất nhiều ý mỉa mai mình.

Thật tốt! Nói ra được những lời này khiến lòng cô rất thanh thản!

Dục lão phu nhân quay sang nhìn hắn, hắn gắt gao cắn môi dưới không biết nên xử lí thế nào.

- Nhưng tại sao con lại đi tù?

- Con...con suýt đã đâm chết ba dượng.

Bà dĩ nhiên là rất ngạc nhiên, đến nỗi đôi đồng tử đen láy cũng giãn nở một cách đột ngột. Cô nhục nhã vô cùng, đôi bàn tay run rẩy bám lấy tà váy:

- Nếu con nói con không cố ý thì phu nhân có tin con không?

...

Sự trầm mặc chính là câu trả lời, đối với cô chính là câu trả lời vừa đáng sợ vừa tràn đầy khinh bỉ. Cô biết mình hỏi dư thừa nên lập tức đứng bật dậy, lắp bắp:

- Con...con nghĩ đã đến lúc con phải đi rồi. Chào phu nhân!

- Đứng lại!

Hiểu Hy đứng khựng lại, hai chữ vừa rồi là Dục lão phu nhân thốt ra.

Được! Cô sẽ để bà sỉ vả mình! Dù sao thì cô cũng chẳng phải đứa tốt đẹp gì cả!

Nào! Hãy mắng chửi cô đi! Cô có thể chịu đựng được! So với hai năm trong tù thì mấy lời này không khiến cô đau đớn thêm được.

- Con dâu...!

Bàn tay của cô một lần nữa cảm nhận được sự ấm áp. Cô kinh ngạc trông thấy bà nắm lấy tay mình, còn hiền từ mỉm cười với mình:

- Mẹ tin! Mẹ tin con dâu không cố ý!

- Phu nhân...

- Gọi ta là mẹ.

- ....

Cô không thể ú ớ thêm một lời nào nữa. Dục lão phu nhân đứng dậy, từ từ đến bên cạnh cô. Bà ngắm nghía cô một hồi, tinh tế nhận ra cô sắp khóc rồi.

Dục Nhất Ngôn lúc này cũng chẳng có chút kinh ngạc nào cả.

- Con dâu ngoan, muốn khóc thì khóc đi.

- Nhưng...nhưng phu nhân à con...

- Mẹ!

Đối diện với ánh mắt của bà, cô không thể nào cầm được nước mắt nữa. Cô nghẹn ngào khóc nấc lên khiến bà vô cùng thương cảm:

- Con là một đứa từng có tiền án. Bàn tay con cũng từng thấm máu người rồi. Con...con không hề xứng để được mẹ gọi là con dâu. Con không...con không xứng đâu mẹ à!

- Xứng hay không còn đến lượt con nói sao?

Dục lão phu nhân đưa tay lên lau nước mắt cho cô, lắc đầu:

- Con có làm gì cũng vẫn là con dâu của mẹ.

Một câu nói kia khiến cô xúc động không ngừng. Cô ôm chầm lấy bà, thu hết can đảm rồi gào khóc nức nở.

Vòng tay của bà thật ấm!

Lại tràn ngập tình thương nữa!

Ước gì....ước gì người phụ nữ đó cũng dành cho cô những câu nói như thế này. Ước gì....ước gì người phụ nữ đó cũng để cho cô ôm lấy như thế này.

Ước gì...ước gì...

Do cơ thể suy yếu nên cô chẳng khóc được lâu đã ngất đi mất. Dục lão phu nhân sai hắn bế cô lên phòng, đắp chăn cho cô cẩn thận. Nhìn cô nằm dài trên giường với đôi mắt sưng tấy, bà có chút tức giận liền đưa tay đánh vào vai hắn một cái.

Mẹ hắn là thế, tức giận phải đập ai đó mới vừa lòng!

- Không ngờ vợ của lão Hứa dám mặc kệ con gái đi lang thang như thế này! Cũng may chúng ta tìm được con bé sớm, nếu không lời hứa năm đó với lão đã thành bọt bèo rồi!

Dứt lời, bà xoay lưng hậm hực đi ra ngoài. Hắn đuổi theo bà, hỏi lớn:

- Mẹ! Mẹ đi đâu thế?

- Mẹ phải đi thay trời hành đạo, đòi lại công bằng cho con dâu mới được! Con dâu của Dục lão phu nhân ta tuyệt đối không được chịu ấm ức!

#Thực





Tôi Muốn Yêu Anh


4

- Mẹ phải đi đòi công bằng cho con dâu của mình!

Nói rồi Dục lão phu nhân đi thẳng xuống nhà dưới, không thèm nói với hắn thêm câu nào. Đoán chắc bà sẽ không cho mình đi theo, hắn liền rút điện thoại ra, phái người theo âm thầm bảo vệ bà. Cái nhà đó không có tình người như vậy, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ?

Dục Nhất Ngôn quay sang nhìn cô gái nằm dài trên giường, vẻ ngoài tiều tuỵ của cô khiến hắn có chút xót xa.

So với hai mươi ba năm trước, em thật sự rất khác!

Dục lão phu nhân hậm hực đi ra xe, bảo tài xế chở mình đến nhà của người đàn bà độc ác kia. Có lẽ sau khi chồng mất mẹ của Hiểu Hy đã kế thừa lại căn nhà của chồng, hiện tại vẫn ở đó. Bà cứ nghĩ mình quên mất đường đi rồi, không ngờ cơn giận như một liều thuốc, không những khiến bà nhớ đường mà còn thuộc cả số nhà.

Chiếc xe sang trọng nhanh chóng dừng lại trước một căn biệt thự. Dục lão phu nhân ngắm nhìn căn nhà một lượt, sau đó tiến tới nhấn vào chuông cửa.

Một lát sau, một cô người hầu chạy ra, hỏi bà tìm ai. Bà nuốt lại sự tức giận vào trong bụng, bày ra bộ dáng quý bà thực thụ:

- Tôi là bạn của chủ nhân căn nhà này, chẳng hay chủ nhân căn nhà này đâu?

- Dạ bà chủ đang ở trong nhà, mời phu nhân vào trong ạ!

Bà dĩ nhiên sao chịu vào dễ như vậy. Nói mấy câu bóng gió, lui tới ý của bà cũng là bắt mẹ cô ra rước mình vào. Cô hầu gái khó xử, sau cùng vì không chịu nổi mấy lời bóng gió đó nữa mà chạy vào nói với bà chủ. Một lát sau, cô gái trở ra, đi theo còn có cả bà chủ.

- Vương lão phu nhân! Người này chính là người tìm gặp bà!

Dục lão phu nhân cau mày. Vương lão phu nhân?

Không lẽ ả ta lấy chồng mới rồi?

Mẹ cô trông thấy bà, hai mắt liền mở to ra. Vương lão phu nhân vội vội vàng vàng chạy tới, mừng rỡ cười lớn:

- Ui chao! Chị Dục! Chị về nước lúc nào thế?

- Tôi mỏi chân quá rồi.

- Mau mau vào nhà, trà bánh sẵn sàng rồi.

Nhìn bà chủ chào đón vị khách kia như vậy, cô hầu gái lén nuốt nước bọt, đóng cửa nhà xong vội chạy ra sau bếp.

Bà chủ trước nay có coi ai ra gì đâu, không ngờ lại “cúi đầu” trước vị khách đó.

Dục lão phu nhân ngồi xuống ghế, giả vờ nhìn quanh nhà rồi hỏi:

- Tiểu Hy đâu?

- À...

- Hồi nhỏ tôi hay bế nó nhất, xem nó như con gái ruột vậy. Bây giờ về nước tôi dĩ nhiên phải gặp con bé rồi!

Mẹ cô lắp bắp, không biết nên nói thế nào.

Nói rằng chính bà ta đã đẩy con bé vào tù?

Nói rằng bây giờ con bé sống chết thế nào bà ta cũng chẳng biết?

- Đây là trà nhập từ nước ngoài về, rất thơm và đậm đà. Chị Dục mau uống thử!

- Hy ơi! Tiểu Hy ơi! Bác về thăm con đây!

Dục lão phu nhân len lén cười mỉa mai. Chơi trò đánh trống lảng thì bà cũng không ngại chơi lại!

Nghĩ là làm, bà lập tức đứng dậy đi khắp nhà, liên tục gọi tên cô. Vương lão phu nhân mồ hôi chảy ướt cả áo, đầu óc rối bời như tơ vò.

- Thật...thật ra con bé...con bé đi du học rồi, không còn ở đây nữa!

- Du học?

- Đúng đúng! Nó đi du học bên Canada vẫn chưa về.

- Vậy sao nó không gọi cho tôi?

- Em sợ con bé còn chẳng biết chị là ai đấy chứ. Lúc con bé chưa được hai tuổi là chị đã ra nước ngoài rồi mà.

Mẹ hắn gật gật đầu, giả vờ tin lời mẹ cô nói. Rồi bà trông thấy ngoài bức tường lớn có treo một bức ảnh gia đình cỡ đại.

Trong ảnh không có Hiểu Hy!

Một nỗi thương cảm dâng lên trong lòng bà. Tội nghiệp cô quá! Quả nhiên cái nhà này chẳng xem cô ra gì!

- À à! Cái ảnh này chụp lúc con bé vẫn còn du học. Đây là chồng em, hai đứa con trai này cũng là con em!

Bà tinh tế nhận ra niềm vui trong mắt của người đàn bà đối diện.

Khi giới thiệu về gia đình nhỏ của mình, người đàn bà đó rất vui.

Vui nhất là khi lãng quên đi mình cũng có một đứa con gái!

- Không sao cả! Sau này con bé là của gia đình tôi!

- Chị nói gì cơ?

Dục lão phu nhân ngẩng đầu nhìn bà ta, hỏi khẽ:

- Khi nào con bé du học về?

- Chuyện này...

- Bà còn nhớ con trai tôi không? Ngôn Ngôn bây giờ lớn rồi, thằng bé cũng rất thương Tiểu Hy. Chỉ cần nó về, tôi lập tức cho chúng nó đám cưới.

Mẹ cô suýt chút nữa đã cắn trúng lưỡi.

Cho cái con nhỏ đó làm dâu nhà giàu có như Dục Gia sao?

- Quyết định vậy đi! Tôi có việc, đi về đây.

- Ơ khoan...

Bà bước chân thẳng ra ngoài, mặc cho người đàn bà kia có đuổi theo.

Bà vốn định nói móc ả ta thêm một chút, nhưng quả thật sự dơ bẩn của nơi này khiến bà không chịu nổi.

Liệu người đàn bà đó có biết con gái mình đã ra tù?

Hay biết rồi mà vẫn mặc kệ?

Ngồi trên xe, Dục lão phu nhân bảo tài xế chở mình đến cửa hàng thời trang có tiếng ở thành phố. Bà sẽ cho cô hưởng thụ cuộc sống mà mình nên được hưởng. Sau đó bà gọi cho con trai mình, bảo đánh thức cô dậy rồi dẫn cô đến cửa hàng. Cô mơ mơ màng màng đứng giữa biển áo quần, còn bà ở bên cạnh nói lớn:

- Mọi thứ trước mắt là của con, con lấy thứ gì cũng được!

- Mẹ...

- Tiền cứ quẹt thẻ của Ngôn Ngôn!

Không đợi mẹ mình ra lệnh, Dục Nhất Ngôn đứng gần đó lập tức móc ví ra, đưa cho cô ba cái thẻ atm:

- Tiền của anh là tiền của em. Em với mẹ cứ việc mua sắm, những chuyện còn lại cứ để anh lo!

Cô lắc đầu nhất quyết không chịu. Hắn đột nhiên túm lấy tay cô, giọng chuyển lạnh:

- Không nghe lời là anh mua luôn cái cửa hàng này em tin không?

Cô quay sang nhìn mẹ chồng, ánh mắt cầu cứu. Bà gật đầu mỉm cười, đưa tay lên vỗ vai cô:

- Ở với mẹ con chỉ cần biết hai từ. Thứ nhất là mua, thứ hai là mua hết!

#Pann





Tôi Muốn Yêu Anh


5

- Ở với mẹ con chỉ cần biết hai từ. Thứ nhất là mua, thứ hai là mua hết!

Hiểu Hy đen mặt nhìn mẹ chồng của mình, còn Dục Nhất Ngôn thì tranh thủ nhét vào tay cô mấy tấm thẻ atm.

Người mẹ chồng kia sao có thể bá đạo như vậy chứ?

Cô đưa mắt nhìn mấy hàng váy vóc lụa là được treo gọn gàng trên giá, bỗng dưng cảm thấy có chút u buồn.

Cô luôn nhớ tới kẻ mà bản thân tôn kính nhất...

Thật tiếc...

Thấy cô đứng ngẩn ra, Dục lão phu nhân liền sán lại kéo tay cô đi:

- Con thứ thoải mái lấy!

Mọi thứ trước mắt cô rất đẹp. Đúng là hàng hiệu có khác. Mỗi một chi tiết đều được làm rất tỉ mỉ, màu sắc cũng phối trông rất vừa mắt. Chỉ là nó nhiều quá!

Cả cái cửa hàng này phải hơn ngàn cái gọi là trang phục!

- Dáng người con hơi ốm, cần chọn mấy mẫu rộng rộng một chút.

- ...

- Cái váy này đẹp lắm, hợp với con nữa.

- ...

- Cái áo khoác này rất sang, mặc đi ăn tiệc cũng hợp lắm.

- ...

- Không được! Mẹ phải vỗ béo con mới được! Ốm quá chẳng mặc gì đẹp hết!

- ...

Từ đầu chí cuối, Dục lão phu nhân vẫn luôn là người chủ động trong mọi chuyện. Bà dẫn cô đi từ dãy này qua dãy khác, mỗi dãy như vậy lựa được rất nhiều đồ khác nhau. Nhìn bà vui vẻ ướm từng thứ mình lựa được lên cơ thể mảnh khảnh của mình, cô mơ hồ nghĩ đến một số chuyện.

Người mà cô tôn kính nhất, tôn trọng nhất hình như chưa bao giờ dẫn cô đi đến những nơi như này.

Dẫu người đó cũng có tiền!

Hiểu Hy chát đắng lén cười mỉa chính bản thân.

Suốt hai năm con gái mình ở tù người đó chưa từng đến thăm một lần, làm gì có chuyện dành thời gian cho con gái, quan tâm con gái được!

***

- Mẹ ơi! Con thích cái váy này.

Con nhóc tám tuổi chỉ vào bộ váy xinh xắn treo ở trên cao rồi níu lấy áo mẹ. Người mẹ vô tình hất cánh tay con nhóc ra, quát tháo:

- Thích cái gì mà thích! Mới tí tuổi đã đua đòi!

Con nhóc sợ hãi, lắc đầu bảo không thích nữa. Có lẽ nhóc sai rồi. Nhóc không nên đòi hỏi mẹ như thế.

Nhưng rồi cảnh tượng trước mắt làm con nhóc vô cùng hụt hẫng. Em trai của con nhóc cũng đang chỉ vào đôi giày trước cửa hàng, đòi mẹ mua. Người mẹ cười ngọt ngào, không ngần ngại mà giúp đứa em trai kia ướm thử giày. Giày vừa chân, người mẹ nói với nhân viên cửa hàng là sẽ lấy luôn đôi giày dù số tiền khá đắt.

Con nhóc run run túm chặt áo mình, tự tạo ra cả vạn lí do để an ủi bản thân.

Hôm nay mẹ dẫn em trai đi mua sắm, có dẫn nhóc đi đâu, là nhóc tự đòi đi đấy chứ. Mẹ cho đi là tốt lắm rồi, dẫu sao nhóc cũng không phải nhân vật chính của buổi mua sắm này.

Và nhóc cũng có nhiều váy ở nhà rồi, không mua cũng không cần mua đâu!

Không cần! Thật sự không cần!

Thế nhưng con nhóc tám tuổi kia vẫn biết tủi thân, khóc oà lên.

Người mẹ đó cáu gắt đánh vào người con nhóc thật mạnh. Người mẹ doạ nếu nhóc không nín thì sẽ bỏ nhóc đi luôn.

Kết quả là nhóc chưa kịp nín thì người mẹ đã dắt em trai của nhóc đi mất rồi.

Đi mà không dẫn theo nhóc.

Không có dẫn theo.

***

- Tiểu Hy! Tiểu Hy!

Cô giật mình, thoát ra khỏi đoạn hồi ức cũ kĩ. Hiểu Hy trông thấy mẹ chồng đang nắm lấy tay mình, vẻ mặt lo lắng:

- Con sao thế? Mệt sao?

- Con...

- Mau mau gói những thứ vừa lựa vào đi! Ngôn Ngôn! Chở vợ về nhà, con bé rất mệt rồi.

Nhân viên cửa hàng nghe thấy liền vâng dạ, chạy tới lấy mấy đồ đi đóng gói. Còn Dục Nhất Ngôn lúc này nhanh chân bước tới, nắm lấy tay cô rồi kéo cô ra xe. Cô mặc cho hắn làm gì thì làm, bản thân vẫn còn lưu lạc trong dòng cảm xúc của con nhóc lúc nãy.

Thật tiếc...

Tiếc là con nhóc đó người mẹ không cần!

Dục lão phu nhân bảo còn có việc nên để cho hai người về nhà trước. Ngồi trên xe, cô thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt buồn hiu khiến Nhất Ngôn có hơi xót xa. Chẳng biết cô gái của hắn đang nghĩ gì nữa.

- Dục Nhất Ngôn! Tôi thật bất hiếu.

Giữa đường, đột nhiên cô mở miệng nói khẽ:

- Tôi đang nhờ anh giúp mình tranh giành tài sản với mẹ ruột!

- Đó không phải là tranh giành. Cô đang lấy lại những gì vốn thuộc về mình.

Cô quay đầu sang nhìn hắn.

- Anh hiểu tôi quá nhỉ?

Hắn len lén bật cười.

Hắn quen cô từ hai mươi ba năm trước rồi, không hiểu mới lấy làm lạ!

Lúc đó cô còn chưa được hai tuổi, chắc không nhớ chuyện hắn thay tã cho cô đâu!

- Nhưng cũng kì lạ quá. Mẹ anh rất thương tôi, cứ như quen biết đã lâu rồi vậy. Bà ấy không quan tâm đến chuyện tôi từng đi tù, còn dịu dàng với tôi như một người mẹ thật sự nữa.

Giọng của cô dần dần nhạt lại.

Bà ấy như một người mẹ thật sự.

Còn người mẹ thật sự lại không như bà ấy.

- Muốn khóc không?

Chiếc xe đột nhiên phanh gấp, cô suýt chút đã ngã nhào về phía trước. Cô mở to đôi mắt vô hồn nhìn hắn, trông thấy hắn cũng đang nhìn mình chằm chằm:

- Buồn thì khóc đi, trước mặt tôi cô không cần giấu.

- Anh...

- Dù sao tôi cũng mang danh là chồng cô. Nhìn cô đau lòng tôi cũng đau lắm.

Cô mỉm cười nhẹ nhàng, thều thào:

- Tôi quả thật là đang buồn. Tôi nhớ tới mẹ, nhớ gia đình.

Dục Nhất Ngôn đột nhiên nghé sát gần cô khiến cô phản ứng không kịp. Cả hai gần đến mức hơi thở hoà quyện vào nhau, tư thế vô cùng thân mật. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt của cô, giọng có chút hung dữ:

- Đừng xem bà ta là mẹ, đừng xem căn nhà đó là gia đình nữa. Bây giờ mẹ của tôi mới là mẹ cô, tôi mới là gia đình của cô. Tôi dùng danh dự và tính mạng của mình để đảm bảo rằng tôi sẽ trân trọng cô, không khiến cô rơi nước mắt dù chỉ là một giọt!

#Pann





Tôi Muốn Yêu Anh


6

- Mẹ tôi là mẹ cô, tôi mới là gia đình của cô. Tôi dùng danh dự và sinh mạng của mình để đảm bảo rằng sau này cô sẽ không khóc vì những chuyện này thêm một lần nào nữa!

Câu hỏi kia làm Hiểu Hy vô cùng kinh ngạc. Đôi đồng tử đen láy của cô giãn nở ra, khoé môi run run không thể cất thành lời. Dục Nhất Ngôn không chỉ áp sát cô mà còn len lén thu lại khoảng cách với cô, khiến cả hai người càng lúc càng gần.

Lúc sắp môi chạm môi, đột nhiên cô quay đầu đi mất.

Hắn vô cùng hụt hẫng ngồi về lại ghế của mình, bên tai vang lên câu giải thích:

- Tôi...tôi nghĩ chúng ta...

- Không sao cả!

Cô nhận ra ba chữ kia có chút lạnh nhạt. Có phải cô chọc giận hắn rồi không?

Hứa Hiểu Hy! Mày đang ăn bám người ta đó! Sao mày lại ngu ngốc đi chọc giận “thượng đế” chứ?

Nhưng nếu cô không quay đầu thì e là hai người đã...

Nhưng hôn nhau là hành dộng vô cùng thân mật, chỉ dành cho các cặp tình nhân mà thôi. Còn cô và hắn chỉ có mối quan hệ là...

Là lợi dụng lẫn nhau, nhỉ?

Cô cần hắn giúp mình lấy lại gia sản, hắn để cô ở bên như một con búp bê thoả mãn ham muốn. Mối quan hệ này, suýt chút nữa cô đã quên.

Cô nở nụ cười nhàn nhạt, không gian trong xe bỗng chốc trở nên ngột ngạt vô cùng. Giữa hai người dường như đang có khoảng cách.

Cũng đúng! Hai người vốn dĩ xa lạ cơ mà!

Suốt đường về nhà không ai nói thêm câu nào, chỉ có hắn luôn len lén nhìn về phía cô.

Hành động vừa rồi khiến hắn thực sự bực mình, chỉ là sau khi suy nghĩ kĩ một chút hắn mới nhận ra bản thân có chút vội vàng.

Năm đó hắn tám tuổi, những kí ức cũ hắn vẫn nhớ được. Còn cô chỉ là con nhóc chưa được hai mươi tư tháng, nhớ mới lạ!

Thật ra ba hắn và ba cô là bạn thân, sau khi lấy vợ hai cô vợ kia cũng thành bạn nhau nốt. Mối quan hệ giữa hai nhà rất tốt, ba mẹ cô cũng coi hắn như là con trai vậy. Sau đó mấy năm thì dì Hứa sinh được một đứa con gái, ba cô nói sẽ gả đứa con này cho hắn. Ba mẹ hắn thương cô như con ruột, ngày ngày bảo hắn chăm sóc cho “vợ tương lai”. Cô lúc nhỏ rất ngoan nên hắn cũng rất có cảm tình. Lên tám tuổi thì gia đình hắn chuyển đi nơi khác, lúc chia tay hắn còn nhớ cô khóc đòi hắn bế mãi. Thế mà bây giờ...

Dục Nhất Ngôn thở dài khe khẽ. Chú Hứa bạc mệnh mất không lâu sau khi gia đình hắn đi. Ba hắn cũng trở bệnh nặng, buộc phải chuyển nhà thêm một lần nữa để tiện chăm sóc cho ông. Kể từ đó hai bên mất liên lạc.

Ông trời cũng khéo trêu ngươi. Cho hai người gặp lại trong hoàn cảnh hết sức khốn đốn. Cô đã tự bò lên giường của hắn...

Rất may là giường của hắn!

Chiếc xe chạy chậm lại, cua vào cổng nhà. Đợi xe dừng hẳn, cô lập tức mở cửa xe rồi bỏ đi, không nhìn hắn thêm một lần.

Trong lòng cô, có lẽ hắn chỉ là một tên đàn ông thành đạt và nhiều tiền. “Người chồng” hai mươi ba năm về trước chắc cô cũng chẳng nhớ đâu.

Không sao! Hắn sẽ tiếp tục chăm sóc cô như quãng thời gian trước đó!

Hắn sẽ để cô tự nguyện cho mình hôn...à không, tự nguyện hôn mình chứ không tránh né nữa!

Hắn chậm rãi đi theo cô lên tầng trên, nghe thấy tiếng nước đang chảy. Hình như cô đi tắm rồi.

Chẳng biết hắn nghĩ gì mà lại chui qua phòng cô ngủ. Lúc cô tắm ra thấy hắn nằm trên giường mình, do quá buồn ngủ nên đành đi qua phòng hắn “ngủ ké”. Dục Nhất Ngôn không có mệt mỏi nên tỉnh dậy rất nhanh sau đó. Hắn loay hoay đi tìm cô, khi nhìn thấy cô đang nằm trên giường mình liền cười ma mãnh.

Tiểu yêu tinh này đừng hòng thoát!

Thế là hắn nhẹ nhàng trèo lên giường, ôm lấy cô rồi say mê ngắm nhìn mĩ nhân trong lòng. Cô mới tắm xong, mùi xà phòng trên tóc càng làm hắn thích thú. Da dẻ cô vừa mềm mại vừa mát lạnh khiến hắn mới chạm vào đã...

Hắn đỏ mặt nhìn xuống đũng quần mình. Phải kiềm chế phải kiềm chế!

Đột nhiên cô xoay người, xoay thế nào lại để tay lên ngực hắn. Mấy đầu ngón tay cô cọ sát vào ngực khiến hắn càng khổ sở hít thở.

Nói cô là tiểu yêu tinh đúng là không sai!

Ngủ mà cũng dụ dỗ người ta vào thế bí!

Cơ thể hắn càng lúc càng nóng lên. Dục vọng đang bừng cháy một cách mãnh liệt. Bây giờ hắn muốn đi tắm nước lạnh, nhưng cô lại nằm trong lòng hắn thế này làm sao hắn đi được.

Dục Nhất Ngôn nhận ra mình vừa chơi ngu!

Mấy tiếng đồng hồ trôi qua nhưng đối với hắn nó lại dài như mấy thế kỉ. Cuối cùng cô cũng tỉnh dậy, bộ dạng mơ màng của cô càng khiến ham muốn của hắn tăng vọt. Đàn ông không thể cưỡng lại cái cảnh các cô gái mặt đỏ ửng nhìn mình, tóc thì hơi rối còn áo quần thì sộc sệch đâu!

Cô mở mắt thì phát hiện mình đang nằm trong lòng hắn, suýt chút nữa đã hét toáng lên. Chỉ là...cô cảm thấy rất ấm!

Suốt hai năm tỉnh dậy chỉ thấy ba bức tường đá và song sắt lạnh lẽo, cảnh tượng này làm cô thấy ấm đến lạ!

Hiểu Hy vội vàng bật dậy, rời khỏi người hắn. Cô đỏ mặt không dám nhìn hắn, ấp úng:

- Tôi...tôi thấy anh ngủ bên phòng nên tôi mới qua đây...

- Cô có biết mình vừa làm gì không?

- Hả?

- Cô hại chết tôi rồi!

Hắn lập tức rời khỏi giường, chạy gấp chạy gáp ra ngoài. Cô đuổi theo thì thấy hắn vào phòng tắm, sau đó là tiếng nước chảy vang lên.

Cái này cô từng học qua, hình như hắn...

Hắn “chào cờ”?

Hiểu Hy suýt thì cắn trúng lưỡi.

Nửa tiếng sau hắn mới ra ngoài. Dù đã rất cố gắng nhưng cái cờ của hắn vẫn chưa chịu ngưng chào, hắn vô cùng khổ sở bước khỏi phòng tắm. Nhìn thấy cô đang đợi mình, ngọn lửa vừa được dập lại bùng cháy lên. Còn nhìn thấy cô là còn nhìn thấy khổ, hắn lập tức đi xuống dưới, sợ mình sẽ nổi điên mà làm lung tung.

Đột nhiên cô chạy tới níu hắn lại, hỏi nhỏ:

- Anh...anh đang...đang ấy ấy à?

- Ấy ấy?

- Tôi có thể...có thể giúp anh...

Hắn cau mày nhìn cô, cứ tưởng mình nghe lầm. Thật không ngờ cô kéo hắn vào lại trong phòng, ấn hắn ngồi xuống giường rồi đường đột nói:

- Cởi quần ra! Tôi dùng tay giúp anh “giải phóng”!

#Pann





Tôi Muốn Yêu Anh


7

- Cởi quần ra, tôi dùng tay giúp anh "giải phóng"!

Dục Nhất Ngôn trợn tròn mât nhìn cô, không thể tin cô lại có thể nói mấy lời này. Hứa Hiểu Hy không dám nhìn hắn nữa, bao nhiêu dũng cảm đều bật ra cùng lúc với câu vừa rồi mất. Đôi má cô gái dần ửng hồng, đến cả thở cũng chẳng dám. Đột nhiên hắn túm lấy tay cô, đè cô xuống giường bằng thân thể cao lớn của mình:

- Dùng tay thôi sao? Còn nhớ cuộc giao dịch giữa chúng ta không?

Cô nhắm tịt mắt, nhớ về những gì mà mình nói với hắn lúc ở khách sạn.

Chỉ cần hắn giúp cô lấy lại gia sản, cô tình nguyện dâng hiến cả thân xác này cho hắn.

Cô có khác gì một con điếm không?

Thật trơ trẽn!

Hiểu Hy đưa tay lên, run rẩy cởi từng cúc áo một ra, dần dần để lộ một vùng ngực trắng nõn. Bộ dạng không cam tâm tình nguyện này dĩ nhiên hắn đều quan sát được. Dục Nhất Ngôn đợi cô cởi sạch phần trên ra, không hiểu tại sao mình lại thấy rất khó chịu. So với sự khó chịu khi không được thỏa mãn, sự khó chịu khi cô mang vẻ mặt cưỡng ép càng lấn át hơn. Chẳng rõ hắn nghĩ gì, chỉ biết hắn đang muốn giày vò cô thì liền ngưng lại suy nghĩ đó, rời khỏi cơ thể ấy. Hiểu Hy mở mắt nhìn đối phương, trông thấy hắn đã ra đến cửa, để lại một câu:

- Tôi không ép cô!

Một mình cô giữa căn phòng lớn, không hiểu bản thân vừa mắc phải tội gì. Rõ ràng hắn tức giận, cô biết mà.

Nhưng cô có làm gì đâu?

Cô còn tự mình cởi áo ra kia mà?

Rốt cuộc cô sai chỗ nào?

Hiểu Hy chỉnh tề lại áo quần rồi đi vội xuống phòng khách. Ngoài sân không còn chiếc xe đắt tiền nữa, có vẻ hắn đã bỏ đi mất rồi.

Một nỗi lo lắng mơ hồ dâng lên trong lòng, Hiểu Hy thẫn thờ buông mình xuống ghế sofa, nhất thời cảm thấy vô cùng bối rối.

Nếu lỡ hắn vì tức giận mà không giúp đỡ cô nữa, đuổi cô đi thì phải làm sao?

Cô thành kẻ bám đuôi hắn còn chưa được bao lâu.

Cô thậm chí còn chưa gặp lại người đàn bà mình từng tin yêu nhất trên trời.

Cô gái nhỏ ngó nghiêng xung quanh một hồi, trông thấy chiếc áo khoác của ai đó treo trên giá liền túm vội rồi chạy ra khỏi nhà. Cô lo lắng đến độ phát điên, chạy khắp nơi tìm bóng dáng của chiếc xe sang trọng. Nhưng cô làm sao có thể tìm ra đây? Hắn đi đâu làm sao cô biết được?

Hứa Hiểu Hy biết rõ mình đang là một con đỉa đeo chân hạc, càng biết rõ vào giờ phút này Dục Nhất Ngôn đối với mình quan trọng như thế nào. Cô không thể để thuyền chưa dựng buồm đã bị gió quật tả tơi. Không thể được, không thể!

Cô chạy mãi trên con đường vắng mà không hề biết mệt mỏi. Lâu lâu, cô lại dừng ở một ngã tư mà hét to cái tên Dục Nhất Ngôn. Vài chiếc xe đi đường vội vã phóng qua, thầm mắng chửi cô là đồ thần kinh. Chạy đến khi đôi chân chịu không nổi nữa, cô ngã quỵ xuống mặt đất, một thân một mình gục ngã giữa màn đêm thăm thẳm. Cô mệt đến độ tai bắt đầu ù lên, tầm nhìn bắt đầu trở nên quay cuồng. Vì vậy Hiểu Hy không nghe được tiếng xe dừng lại ngay bên cạnh mình, cho đến lúc mơ hồ trông thấy được đôi chân của ai đó. Dưới ánh đèn đường nhạt nhòa, nụ cười của đối phương càng không rõ ràng, thế nhưng cả đời này cô không thể nào quên được kẻ gián tiếp khiến mình rơi vào cảnh tù đày được. Hứa Hiểu Hy run rẩy lùi về phía sau, khóe môi lắp bắp thốt lên một chữ:

- Dượng!

#Thực





Tôi Muốn Yêu Anh


8

- Dượng!

Người đàn ông đô con, vạm vỡ ấy bật cười khe khẽ, giọng điệu ngập tràn ý tứ:

- Sao dạo này khổ thế hả con gái?

Hai chữ con gái làm cô kinh tởm vô vùng. Ông ta dùng ánh mắt đểu cáng nhìn bộ dạng nhếch nhác của cô một lượt, tuy cô ốm hơn, xanh xao nhưng vẫn mang vẻ hấp dẫn của một cô gái độ tuổi xuân thì.

- Năm đó mà chịu chiều dượng thì con gái đã được sống như một quý bà!

- Tôi kinh tởm ông!

- Thế nào? Đứng còn đứng không vững, bây giờ con muốn làm gì dượng đây?

Vương lão gia cười khanh khách, cô giận dữ đến phát điên nhưng chẳng thể làm gì cả. Bây giờ cô yếu hơn ông ta ở mọi mặt, từ sức khỏe đến vị thế đều chẳng đủ đẳng cấp để phân bì. Vậy thì ngoài liên tục chửi rủa ra, cô còn làm gì được?

- Nếu không thể sống chung một nhà thì dượng sẽ bỏ tiền mua thêm một căn biệt thự, sẵn sàng "nuôi dưỡng" con. Việc của con là gì con cũng tự hiểu, rất sung sướng đúng không?

- Cút đi!

- Lúc nào rồi mà còn mạnh mồm?

- Cứ chờ đó! Tôi sẽ khiến ông tán gia bại sản! Tôi sẽ giành lại tất cả những gì ông chiếm đoạt từ tôi!

Nghe xong mấy lời này, Vương lão gia có hơi sững lại, thái độ bắt đầu đượm màu nghiêm trọng. Nhưng rất nhanh sau đó, ông ta liền quay về dáng vẻ trịch thượng ban đầu.

- Hóa ra con gái biết chuyện năm xưa rồi sao? Trông thấy dượng đây tiêu xài tiền, ăn hết tiền của con nên con tức sao?

Hiểu Hy cuộn tay lại thành nắm đấm, cầm một nắm đất cát ném về phía ông ta. Thế nhưng, hành động này chỉ khiến cô thêm buồn cười mà thôi.

Ông ta nhàn nhã phủi bớt bụi bẩn trên người mình, thều thào:

- Tốt! Biết làm dơ áo dượng thế này thì cũng có thể mơ đến chuyện trả thù được dượng rồi!

- Khốn nạn!

- Sau này còn gặp nhau nhiều, gái yêu!

Vương lão gia bật cười ha hả rồi khuất bóng trong chiếc xe hơi đắt tiền. Cô nhìn chiếc xe kia rời đi, cắn môi dưới bật cả máu tươi. Hiểu Hy giận run cả người, chỉ hận không thể cắn nát kẻ khốn nạn đó ra thành trăm ngàn mảnh. Sâu thẳm trong đôi mắt vốn từng vô hồn lóe lên muôn vàn con dao găm:

- Tôi sẽ giết ông! Tôi sẽ nghiền nát ông, Vương Bá!!!

***

Cô không biết mình đã tìm về nhà bằng cách nào, chỉ biết là khi cô mở mắt dậy thì đã thấy mình nằm trên chiếc giường lớn. Cùng lúc ấy thì Dục Nhất Ngôn xuất hiện. Trông thấy cô đã thức giấc, hắn liền cau mày lại, giọng tràn đầy giận dữ:

- Đêm qua chạy đi đâu?

- Tôi...

- Giải thích cho rõ ràng!

- Anh giận tôi sao?

- ...

- Vì chuyện gì?

- Nếu không phải cô may mắn ngất ở trước cửa nhà nhân viên của tôi thì cô đã bị bọn xấu ở đường đó hại rồi!

Cô không đôi co với hắn nữa, lại bắt đầu rơi vào trạng thái đờ đẫn. Dục Nhất Ngôn không hề hài lòng với thái độ này, tiến tới ngồi xuống cạnh cô, túm chặt hai vai nhỏ:

- Làm sao lại chạy ra ngoài? Sao không ở yên trong nhà?

- ...

- Hả?!

- Tôi sợ anh sẽ bỏ rơi tôi!

- Sao cơ?

- Hiện giờ anh là tất cả của tôi, nếu anh bỏ tôi đi mất thì tôi sẽ chẳng còn ai trên đời nữa!

Hắn buông hờ hai vai cô ra, giọng dần dịu lại và xen chút ăn năn:

- Làm sao tôi bỏ cô được chứ?

- Vì anh đã không chạm vào cơ thể tôi, anh không thèm nhìn mặt tôi.

Cô càng trả lời thì hắn càng cảm thấy hối hận. Đêm qua hắn đã phóng xe đi khắp thành phố, suy nghĩ rất nhiều về cô. Sau cùng, hắn nghĩ mình không nên đối xử lạnh lùng với cô như thế, định chạy xe về nhà thì nhận được cuộc gọi của thư kí. Lúc tới nơi, cô đã chìm sâu vào cơn mộng mị, cả người lấm lem bụi đất. Chính hắn đem cô về nhà, tự tay tắm rửa cho cô, thay quần áo cho cô. Cho đến sáng nay, khi nghe được những lời này, nỗi ân hận trong lòng càng lớn hơn nữa. Hóa ra cô nghĩ nhiều như thế.

- Vậy là đêm qua cô đi tìm tôi sao?

Hiểu Hy gật nhẹ đầu, sự lãnh đạm ấy khiến hắn có chút bất lực. Hắn nghĩ đơn giản là cô vì chuyện này mới trở nên thờ ơ, nào hay đến cuộc gặp gỡ tình cờ đêm qua. Trong thân tâm kia phong ba cuộn trào đến mức nào, hắn vĩnh viễn không thể biết được, không cách nào biết.

Biết bao run rẩy và căm hận được cô giấu ở nơi thăm thẳm, rất khó để nhận ra.

- Cô đừng sợ nữa, tôi sẽ không bỏ rơi cô đâu!

- ...

- Ở dưới có đồ ăn sáng cả rồi, mau chóng ăn kẻo nguội.

- Tôi hỏi anh một câu nữa được không? Nếu tôi muốn dùng quyền lực để đấu với quyền lực thì thế nào?

- Ý cô là chơi một trò chơi với nhà họ Vương đó trên thương trường?

- Đúng vậy!

Lúc nói đến chuyện này, hai mắt cô ngập tràn hi vọng. Dục Nhất Ngôn thở dài khe khẽ:

- Cô chưa từng trải qua trường lớp đào tạo gì về thương trường, cũng chẳng hề có kinh nghiệm gì cho cam. Nhưng không lẽ cô mới chỉ tính đến chuyện làm vợ tôi thôi sao?

- Tại tôi có chút nóng vội...

Hứa Hiểu Hy vỡ mộng chỉ trong chốc lát, sâu trong đôi mắt kia vơi dần đi mong chờ.

Hắn nói đúng, cô căn bản chỉ có thể ở sau lưng hắn, mượn quyền lực của hắn để giành lại quyền lực của mình.

- Mà sao cô biết sau khi ba mất thì để lại gia sản cho mình?

- Thật ra thì mẹ ruột tôi với người ba dượng kia có hai đứa con trai. Chúng rất thương tôi, một mực xem tôi là chị dẫu bị cấm cản. Sau khi ra tù thì một trong hai đứa đã đem đến cho tôi tấm di chúc, trên đó ghi rõ là gia sản nhà họ Hứa sau này đều là của tôi. Chỉ tiếc là tờ giấy đã rách mất, căn bản là không có giá trị pháp lí.

- Thế tại sao không bảo hai đứa em của cô giúp cô trong chuyện này?

Hiểu Hy lắc đầu, giọng đầy não nề:

- Bảo chúng phản bội ba ruột và mẹ ruột mình ư? Hơn nữa tôi làm vậy có khác gì lợi dụng chúng?

- Trong chữ trả thù không có chữ đắn đo!

Cô ngẩng đầu nhìn đối phương, không hiểu tại sao vào giây phút ấy lại cảm thấy hắn vô cùng xa lạ. Dường như bao phủ hắn là vô vàn sự nhẫn tâm và độc đoán chứ không phải là ấm áp như mọi khi nữa. Nhưng sau đó, cô liền bật cười mỉa mai, chậm rãi rời khỏi giường.

Cô và hắn làm gì có thân quen đâu mà không xa lạ?

Nhìn cô rời đi với nụ cười không rõ ý tứ trên môi, Nhất Ngôn khẽ vò đầu, không hiểu tại sao cô lại trở nên kì lạ như vậy.

Đột nhiên hắn nhớ tới mẹ mình. Bà từng bảo là khi đến kì phụ nữ rất bướng bỉnh, tâm sinh lí đều thay đổi, dặn hắn phải chăm sóc vợ cho kĩ. Thế là hắn đi lục tung cả phòng lên, xem thử trong này có miếng băng vệ sinh nào không. Lục lọi một hồi vẫn không có gì, hắn ba chân bốn cẳng rời khỏi nhà, lái xe đến siêu thị. Chẳng biết nên lấy loại nào, hắn vớ hết cả thảy băng, mỗi loại một bịch rồi đem đi thanh toán. Xong chuyện, hắn lại lái xe về nhà, hùng hùng hổ hổ đem túi đen lớn đến trước mặt cô, cao giọng:

- Của cô đây!

- Cái gì vậy?

Hắn không trả lời, để cô tự mở ra xem. Lúc trông thấy vô vàn băng vệ sinh ở trong túi, cô liền trợn tròn mắt. Hắn tưởng mình làm cô rung động liền nở một nụ cười lịch lãm như quý ông, chờ cô khen ngợi mình. Nào ngờ...

- Anh mua cái này làm gì vậy?

- Không phải cô đang đến ngày đèn đỏ sao?

- Không hề!

- ...

Nhất Ngôn vụt tắt nụ cười, từ khuôn mặt bất lực trở thành buồn bã. Hắn túm lấy cái túi, thở dài thườn thượt:

- Vậy thôi tôi đem đi trả!

- Anh mua ở siêu thị đúng không? Siêu thị thì ai cho trả chứ!

- Thế...

- Cứ để đấy, tôi trả tiền lại cho anh sau!

Một câu này của cô khiến trong đầu hắn chợt lóe lên suy nghĩ gì đó. Hắn đến nhanh trước mặt cô, hai mắt sáng rực:

- Đừng trả bằng tiền nữa!

- Sao cơ?

- Tôi tình nguyện nhận tấm thân của cô mà!

#Thực





Tôi Muốn Yêu Anh


9

- Đừng trả bằng tiền nữa!

- Sao cơ?

- Chúng ta có thể "đàm phán" một chút không?

Mắt Dục Nhất Ngôn đột nhiên sáng rực lên khiến Hiểu Hy phải rùng mình. Cô có cảm giác không lành, không lành một chút nào. Quả nhiên những lời sau đó làm cô chết đứng:

- Em nằm ở trên, nhé?

Cô muốn đưa tay đẩy hắn ra nhưng không kịp nữa. Hắn bế thốc cô lên tay, bước đi vội. Thốt lên một câu hỏi nhưng thật chất lại là đang thông báo, chứ cô có từ chối hắn cũng không tha. Bởi hiện giờ cô là vợ hắn, mà vợ chồng làm chuyện vợ chồng thì có gì sai?

Hắn tin cô sẽ thuận lòng mà chiều hắn!

Rất nhanh, cả hai đã có mặt ở phòng ngủ. Hắn để cô đứng xuống đất, còn mình thì nhanh chóng nằm dài xuống giường, môi cong lên tạo thành một nụ cười yêu nghiệt:

- Come one baby!

Hiểu Hy nhất thời lúng túng, không biết nên xoay sở thế nào. Cô giả vờ ngó trước ngó sau, muốn đánh trống lảng:

- Để...để tôi đi đóng cửa bớt, ánh sáng sẽ...

Cô còn chưa kịp bước đi thì đã bị hắn túm lại, một cước kéo cô nằm lên thân mình. Trong thoáng chốc, cả hai chỉ còn cách nhau ở khoảng cách rất nhỏ, tới mức hơi thở phả ra liền hòa quyện vào nhau. Nhất Ngôn lắc nhẹ đầu, thều thào:

- Không sao cả, anh muốn ngắm nhìn cơ thể của vợ mình!

Không để cô kịp làm gì nữa, hắn trực tiếp tấn công vào đôi môi mỏng, liên tục cắn mút thứ làm mình mê mẩn. Ban đầu, cô có đôi chút chống cự, thế nhưng sự chống cự nhỏ nhoi ấy cũng dần tan biến đi.

Không rõ là do cô đã bị dục vọng mê hoặc hay là do cô chợt nhận ra mọi chuyện mình làm đều vô dụng nữa.

- Nào, hãy giày vò anh đi!

- Nhưng...

- Duy nhất một ngày hôm nay thôi, em liệu mà nắm bắt cơ hội!

Thấy cô chần chừ mãi không dám tiếp tục, hắn nắm lấy tay cô, trực tiếp đặt vào thứ nóng bỏng bên dưới hạ thân của mình. Cô giật nảy mình, muốn rút tay lại nhưng không rút được. Việc cô phản kháng chỉ làm bên dưới hắn thêm kích thích mà thôi. Sau đó, hắn không chịu được nữa, thô bạo đè thân thể mảnh khảnh kia xuống giường, làm những chuyện mà bản thân cần làm và muốn làm. Hiểu Hy không hề biết cơ thể của mình tự động phối hợp với hắn, thậm chí còn phối hợp rất nhịp nhàng. Chỉ có kẻ ở thế chủ động nhận ra mà thôi.

Dĩ nhiên, sự hưng phấn tăng thêm vạn phần.

So với đêm qua, vào lúc này, cô tuyệt vời đến độ hắn phải phát điên.

Sau những lần triền miên giữa khoái lạc, cả hai tạm thời buông nhau ra, dựa vào lòng nhau mà thở mạnh. Lúc sắp chìm vào giấc ngủ, cô bỗng nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng bật dậy:

- Khoan đã, những lần chúng ta quan hệ không hề sử dụng biện pháp an toàn!

Cô tưởng hắn cũng sẽ giật mình, lo lắng như thế. Nào ngờ hắn nhàn nhã lấy tay gối đầu, nhìn cô bằng ánh mắt có chút khiêu khích:

- Nếu tôi tặng em một đứa con thì sao?

- Làm...làm sao được chứ? Tôi và anh rõ ràng chỉ là...

- Chỉ là thế nào?

- Chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa!

Cô dõng dạc thốt lên mấy chữ, chỉ là biểu cảm lại không được kiên quyết như thế. Cô đang rất xấu hổ, vô cùng xấu hổ.

Vì điều gì thì không rõ...

- Vậy thì con của chúng ta em cứ việc xem là con trên danh nghĩa là được rồi!

- Sao anh có thể nói được những lời này chứ?

- Chồng em mà, không gì không nói được, còn làm được hay không thì chưa biết!

#Thực





Tôi Muốn Yêu Anh


10

- Chồng em mà, nói gì cũng nói được, cơ mà làm được hay không thì chưa biết!

Hiểu Hy nghiến răng, đưa tay đấm cho hắn một cái thật đau. Sau khi đấm xong, cô mới tá hỏa phát hiện mình vừa làm một chuyện hết sức ngu ngốc. Cứ tưởng hắn sẽ nổi giận vì hành động này. Nhưng thật không ngờ, hắn không những không giận mà còn hùa theo cô, giả vờ ôm tay, mếu máo:

- Em đánh anh mà không sợ anh đau à?

Cô không lên tiếng trả lời, giương đôi mắt đầy vẻ kinh ngạc nhìn đối phương. Dĩ nhiên Nhất Ngôn nhận ra chuyện này, lập tức khôi phục dáng vẻ đường hoàng, hừ khẽ:

- Mau rời khỏi giường đi!

- Không ngờ anh cũng có lúc trông rất đáng yêu!

- Gì cơ?

- Trước khi tiếp cận anh, tôi tìm hiểu về anh rất kĩ càng. Ngoài mấy chữ khó gần, trầm lặng ra thì tôi không hình dung gì được về con người anh nữa cả.

Bị nhìn chăm chú, hắn thoáng chốc đỏ hết cả mặt, bỗng dưng cảm thấy lúng túng không thôi:

- Thì...thì mấy bài báo lá cải nói nhảm vậy thôi chứ tôi bình thường lắm!

- Anh rất đáng yêu!

- Vậy em đã yêu chưa?

Câu hỏi này của hắn làm cô sững người. Ban đầu, Hiểu Hy còn thấy ngượng ngùng, chỉ là một lát sau cô liền đổi thái độ, trên môi là nụ cười đầy chua chát:

- Giữa tôi và anh làm gì có chữ yêu?

- Em nói gì cơ?

Cô không buồn lặp lại lời của mình thêm một lần nữa mà rời khỏi giường, rời khỏi phòng. Nhất Ngôn không biết tại sao cô lại kì lạ như thế, tay đưa lên gãi gãi đầu rồi chỉ biết lặng lẽ thở dài.

Trên đời này có ai "nghiên cứu" hoàn toàn được phụ nữ?

Trong khi đó, ở căn nhà xa hoa của nhà họ Vương...

- Ông bảo tối qua gặp con Hy sao?

- Đúng vậy, dường như nó rất hận tôi, không hề xem tôi là một người ba đúng nghĩa!

Vương lão gia lắc nhẹ đầu, bày ra vẻ mặt đầy u sầu. Vương phu nhân thấy chồng mình như thế liền sốt sắng, dần dần chuyển thành bực tức:

- Cái con nhỏ đó, ở tù 2 năm rồi mà vẫn ngoan cố thế cơ à?

- Là do chúng ta không đến thăm nó suốt 2 năm đấy thôi.

- Nó lớn rồi, tự biết đường chăm lo mình đi, ai đời cứ nuôi nấng mãi?

Trước phản ứng gay gắt này của vợ, tên cáo già này cảm thấy rất hứng thú. Ông ta không biết tại sao người đàn bà kia lại ghét cô con gái đầu lòng của mình như vậy nữa.

- Nhưng quái thật, chị Dục lại thương con nhỏ rắc rối đó như thế...

- Sao?

- Lúc còn trẻ, người chồng cũ của tôi có một người bạn thân, rất thân. Gia đình bên đó cũng thân thiết, gắn bó với gia đình tôi rất nhiều. Sau đó thì chồng cũ mất, một tay gia đình bên đó giúp tôi toan tính mọi sự. Ít lâu nữa thì người bạn thân kia đi theo nốt, để lại khối gia tài kếch sù cho vợ và đứa con trai lên tám. Chúng tôi tạm thời tạm biệt nhau suốt một quãng thời gian dài. Mới ngày hôm trước thôi, đột nhiên người phụ nữ đó xuất hiện, câu nào thốt ra cũng liên quan đến con bé Hiểu Hy. Bà ta nói cả mấy câu gì nữa nhưng tôi chả hiểu chữ nào.

Vương lão gia nghe đến đây thì mặt mũi liền tối sầm lại, giọng chứa đầy nghiêm trọng:

- Bà còn nhớ người đó nói gì không?

- Cái gì mà từ giờ con bé là con của tôi, của nhà tôi...tôi chỉ nhớ mang máng như vậy. Đúng là tuổi già!

Thấy chồng có thái độ kì lạ, bà liền lên tiếng hỏi han vài thứ. Vương lão gia trầm ngâm suốt vài phút, cho đến khi bản thân vừa nghĩ ra được chuyện gì đó liền giật mình. Ông ta gọi vợ lại gần, thều thào:

- Có thể nào đón con bé về nhà được không?

- Không được đâu! Con ranh đó sẽ lại cầm dao đâm ông cho mà xem!

- Dù gì con bé cũng là con ruột ba, đồng thời là con của tôi. Trước chúng ta bận quá thì chả ngó ngàng đến, bây giờ con bé ra tù rồi, chúng ta phải làm tròn trách nhiệm của đấng sinh thành!

- Nhưng...

- Cứ nghe lời tôi, nào!

Vương phu nhân khó chịu lắm, lúc rời khỏi phòng cứ lầm bà lầm bầm mấy câu chửi rủa. Vương lão gia nhìn theo bóng lưng vợ mình, môi từ từ cong lên thành một nụ cười chát chúa:

- Nếu con ranh đó thật sự đang ở nhà họ Dục gì đó thì mình có thể lợi dụng nó làm vài chuyện rồi! Chồng chết để lại gia sản kếch sù sao? Nếu mình biến khối gia sản đó thành của riêng mình thì?

#Thực

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang