Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng vậy, hương vị ngồi ngoài quán bar mặc sức uống rượu, ngày này hắn chờ đã lâu rồi? Thời gian ba năm, mỗi ngày cuộc sống đều lặp đi lặp lại phải sống như diễn viên, sợ nôn nóng mà hỏng việc, không cẩn thận bỏ qua ước hẹn ba năm.

Tóm lại, hết đêm nay, sáng mai chỉ cần một chữ ký “Lôi Tân Dương” ở Sở Sự Vụ là từ nay về sau, hắn thoát khỏi cái trói buộc quái lạ, như thể được sinh ra lần nữa… Tuy hắn chưa từng kết hôn, nhưng phần phối ngẫu trên căn cước lại có tên nữ nhân, hắn như bị xích chân, tâm trạng không thể vui vẻ được.

- Lôi à, chúc mừng cậu. Kể từ mai lại được khôi phục giá trị thật trên con người cậu rồi.

Diêm Nhược Thiên giơ cao chén rượu, một hơi uống sạch. Tuy hắn cho rằng “đã kết hôn” và “chưa kết hôn” chả có gì khác biệt, cứ như hắn, trên danh nghĩa là người đàn ông đã có vợ nhưng cuộc sống vẫn như chưa kết hôn gì cả làm cho bạn bè rất thắc mắc, tác phong của Lôi Tân Dương vẫn cứ phóng khoáng gọn gàng.

- Lôi phu nhân thật sự sẽ ký tên ly hôn đúng thỏa thuận sao?

Lục Hạo Doãn bình thản nâng chén, nhấp môi hệt như cá tính cẩn thận không nóng nảy của hắn.

“Lôi phu nhân?” Lôi Tân Dương khẽ nhíu mày. Tuy hắn biết Lục Hạo Doãn không bao giờ thô lỗ gọi “Người đàn bà kia”, nhưng cũng đâu cần phải đề cao tới mức gọi “Lôi phu nhân” chứ. Hắn cùng người đàn bà kia cũng không phải vợ chồng chính thức, cũng chỉ là qua loa đến sở Sự Vụ làm thủ tục đăng ký ký kết, gọi “Lôi phu nhân” là quá coi trọng cô ta rồi.

- Cô ta không xuất hiện, tôi sẽ lôi cô ta tới.

Hắn không thể chấp nhận chuyện nàng trễ hẹn, lúc trước cả nàng lẫn hắn lập đều kiên quyết. Dĩ nhiên, thời gian làm thay đổi con người, giờ không còn như xưa, sau ba năm chúng sống cùng nhau, bây giờ nàng đổi ý mê luyến hắn, họa chăng chỉ có là ác mộng.

Nếu như hai người không có ý định kết bái phu thê vậy còn kết hôn làm gì?

Việc này chính là ngay ngày luật sư của Lôi gia Tường Thúc Tuyên đọc bản di chúc của ông nội thì cuộc sống của hắn thay đổi đột ngột.

Khi còn sống, ông nội gặp khó khăn trong việc xoay vòng vốn, vì sĩ diện ông không muốn con cháu giúp đỡ mà đi vay bạn thân một khoản tiền. Người này lại đơn thuần nghĩ là giúp ông nội, không cần lợi nhuận cũng chẳng làm giấy nợ. Nhưng ông nội lại không muốn chiếm tiện nghi người ta, cố tình đem một nửa quyền lợi biệt thự Dương Minh Sơn của Lôi gia giao cho đối phương. Không nghĩ tới, bọn họ cũng không làm khế ước văn tự, đơn giản chỉ là dựa vào niềm tin bằng hữu lẫn nhau. Không ngờ, khi ông nội chuẩn bị trả phần còn lại thì đối phương chết, trao quyền thừa kế lại cho cháu gái.

Đơn giản chỉ cần ghi lại tên người nhận trên chi phiếu là ổn, nhưng lại xảy ra một tình huống khác, ông nội ngã bệnh, cuối cùng cũng không chống lại được tiếng gọi của tử thần, cũng không kịp xử lý hết nợ nần khi còn sống nên để lại di chúc như thế – Biệt thự Dương Minh Sơn của Lôi Gia sẽ do Lôi Tân Dương cùng Tống Oánh Tâm cùng thừa kế.

Có vay có trả, đây là chuyện rất bình thường, hắn có thể dùng nguồn tài chính trong tay linh hoạt cũng có thể mua lại hai tòa biệt thự Dương Minh Sơn. Thế mà chẳng hiểu sao lại trở thành như thế này?

Không thể giải thích, di chúc của ông nội đúng là quy định như vậy, hắn càng không thể tới địa phủ để hỏi cho rõ ràng thì biết làm thế nào? Nhưng vấn đề ở đây, ông nội lại thêm vào một điều kiện, bọn họ phải kết hôn với nhau để kế thừa tòa biệt thự này, hơn nữa, hôn nhân phải duy trì ít nhất ba năm.

Sự tình diễn biến như thế, hắn dám cam đoan đây là một âm mưu, vì trong số di sản ông nội để lại, duy nhất hắn không thể bỏ chính là biệt thự Dương Minh Sơn. Không phải suy tính tới tiền tài mà chỗ này hắn có một ký ức về tuổi thơ đẹp nhất, điều này ông nội hắn hiểu hơn ai hết. Huống hồ, Lục gia cùng Diêm gia là hàng xóm thân tình, hắn sao có thể cho người khác chiếm đoạt?

Dựa vào tình cảm, hắn không thể không thừa kế di sản, còn Tống Oánh Tâm thì sao? Phàm là người thường, ai thấy tiền mà không động lòng, nàng sao có thể không cần chứ? Bởi vậy, bọn họ kết hôn, chẳng qua nàng cũng biết điều, chủ động hẹn ước ba năm trước sự chứng kiến của luật sư Sự Vụ, đây chính là lý do hắn cho rằng nàng sẽ không dây dưa với hắn.

Đương nhiên, thời gian ba năm cũng không phải là ngắn, nếu nàng thật sự tính toán, cũng có thể đổi ý, sẽ không tha một con mồi ngon béo bở như hắn… Hắn tuyệt đối cũng có chút ngạo mạn tự sướng, dù sao Lôi gia cũng là ông lớn thứ nhất thứ nhì Đài Loan về bất động sản, hắn lại là kẻ biết tranh đua, là nhà thiết kế nội thất đứng đầu, tuy rằng học xây dựng, nhưng hắn vẫn rất mặn nồng với thiết kế. Hắn là kẻ từ ngoài vào trong tràn đầy nghệ thuật, nếu có người phụ nữ nào không yêu hắn, chắc hẳn phải là quái thai.

Nhưng hắn vẫn tin tưởng nàng sẽ ký vào bản ly hôn. Vì ba năm nay, bọn họ cũng không nảy sinh bất cứ chuyện gì, quan trọng hơn là trực giác, nàng lúc nào cũng cảm thấy mình là “Người bị hại”.

- Tôi nghĩ rằng, dù sao cũng đã đợi tới hôm nay, cho dù cô ấy có trốn tới rừng rậm Châu Phi, cậu cũng sẽ tìm ra cô ấy, dẫn tới luật sư sở Sự Vụ để tiến hành ly hôn.

Diêm Nhược Thiên vẫn thường giễu cợt hắn cho dù là chuyện nhỏ nhặt nhất.

- Bề ngoài cô ấy xấu lắm sao? Sao cậu có thành kiến sâu với người ta thế?

Hắn phải nghiêm túc lên tiếng, Tống Oánh Tâm tuyệt đối không phải là cái gì quái dị, cho dù hắn không có tâm tư soi mói diện mạo của nàng, nhưng mà cặp mắt lạnh nhạt, thâm trầm đã làm hắn ấn tượng rất nhiều, nhận ra nàng là người phụ nữ rất khó tiếp xúc, mà hắn lại không thích giao tiếp cùng với dạng phụ nữ như thế.

- Tôi thật sự mong có cơ hội gặp cô ấy, Lôi gia gia chắc đã chọn giúp cậu một một cực phẩm rồi.

Lôi gia gia không tiếc lợi dụng di chúc để kiềm chế đứa cháu, nên Lục Hạo Doãn tin rằng trong đó lão nhân gia chắc có khổ tâm gì đây, đáng tiếc trên có chính sách, dưới lại có đối sách, Lôi cũng không phải là kẻ tùy tiện hay như cái túi áo vô tích sự, Lôi gia gia rốt cuộc cũng đã làm việc vô ích rồi.

- Loại phụ nữ này không quan trọng gì, cậu không cần tốn thời gian.

Lôi Tân Dương khoát tay cười khó chịu. Nàng như một quyết định sai lầm, một kẻ thông minh tuyệt đỉnh như hắn không ngờ lại bị ông nội an bài mọi chuyện, làm cho hắn thật sự cảm thấy khó chịu. Lúc này hắn chỉ muốn cùng cô ta phân rõ giới tuyến, sao có thể để người khác nhảy vào góp vui chứ?

Hơi nhíu mày, Diêm Nhược Thiên hoàn toàn không nể nang:

- Có người phụ nữ nào mà cậu coi trọng chứ?

Hắn chưa bao giờ thấy có người phụ nữ nào có cặp với Lôi lâu dài quá ba tháng. Chẳng qua, đừng như thế mà cho rằng hắn là kẻ hoa tâm, hắn chính là không nghĩ tới sẽ kết thúc cùng một người phụ nữ nào.

Kỳ thật hắn không cần trả lời, đám bạn thân cũng đã biết đáp án, đối với hắn, phụ nữ như vật phẩm điều hòa nhưng không thể là vật phẩm cần thiết, trừ khi đầu óc thần kinh có vấn đề, nếu không hắn sẽ tuyệt đối không để một người phụ nữ nào làm vướng bận hắn.

- Lôi gia gia là người mưu tính sâu xa, chẳng lẽ lần này lại tính sai sao?

Lục Hạo Doãn vu vơ hỏi.

Điểm này hắn cũng đã nghĩ tới, người chết đấu cùng người sống, làm sao có thể đưa ra một kế hoạch không vẹn toàn? Chẳng lẽ tới thời điểm gần đất xa trời, đầu óc không minh mẫn chăng? Hay là gia gia chỉ muốn cho bọn họ thành kẻ ngốc, nhận ra rằng bọn họ chỉ có thể ngoan ngoan mà nhảy vào cái kết cục mà người đã bố trí?

Từ nhỏ đến lớn, hắn dường như không có làm trái lời ông nội, giấc mộng của hắn rất cao, gia gia thật sự dạy hắn bỏ qua thú vui vẽ tranh. Tuy rằng sau khi học từ Mỹ về, hắn không còn tôn trọng mọi quyết định của gia gia như trước, bắt đầu phản kháng lại mưu tính chi phối đối với hắn, vì vậy giữa hai người nảy sinh không ít mâu thuẫn. Nhưng đối với tâm nguyện của một người đã chết, hắn cũng không thể quá tính toán… Chẳng lẽ gia gia nghĩ như vậy sao?

- Không thể nói Lôi gia gia tính sai, mà là Lôi gia gia lựa chọn nữ diễn viên lại là quái thai gì đó. Lôi thiếu gia chúng ta có thể nói là vạn người mê, cô ấy rất có cá tính nên không chịu phối hợp đúng kịch bản diễn xuất của Lôi gia gia. Đây tuyệt đối không phải do Lôi gia gia tính nữa.

Lục Hạo Doãn gật đầu đồng ý với Diêm Nhược Thiên

- Tôi đối với chuyện Lôi nóng lòng thoát khỏi vợ thật rất là hiếu kỳ.

Nghe vậy, Lôi Tân Dương rơi vào thâm trầm, tuy rằng hắn cùng cô không có phiền toái gì cả, chính là, cô hoàn toàn không có để mắt tới hắn, đây chính là điểm là lòng tự trọng của hắn bị tổn thương vô cùng.

Chờ một chút, hắn có thể cảm thấy bị tổn thương sao? Hắn đối với Tống Oánh Tâm không hề có cảm xúc, bằng không, cô làm sao có thể chạy thoát được lòng bàn tay hắn? Hắn – Lôi Tân Dương không bao giờ bị đánh bại, tính từ trước đến nay luôn toàn thắng, trên đời này không có nữ nhân nào hắn không chiếm được, chỉ là hắn không cần muốn nữ nhân… Được rồi, hắn không cần cô, nhưng cô không được phép không cần hắn, việc này nhất định phải làm rõ ràng, hắn huy hoàng như thế làm sao có thể bị hủy trên tay cô?

Hắn bị chơi xỏ!

Lần đầu tiên Lôi Tân Dương cảm thấy mình giống một kẻ đần độn, ba năm trước miệng hứa hẹn, thậm chí còn sớm cùng Tường thúc tiến vào Sở Sự Vụ, kết quả nửa ngày trôi qua, ngay cả điện thoại cũng không có gọi, nói cách khác, người đàn bà kia đang trêu chọc hắn.

Không muốn ly hôn, vậy cũng không cần làm rùa đen rút đầu, nữ nhân này thật đáng hận, hắn không nên tin tưởng nàng chắc chắn sẽ tới như thế, ý niệm vừa xuất hiện trong đầu, hắn mới phát hiện ra rằng những gì hắn biết về cô là bằng không, cô nghỉ ngơi ở đâu? Cô đang làm cái gì? Thật sự là không thể tin được, hắn lại đi tin tưởng dại khờ “người lạ” một cái ước hẹn ba năm!

Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn thấy nhục nhã như vậy, hắn muốn nhanh chóng giải quyết, bởi vậy hắn cho thám tử truy tìm tung tích của cô, hắn thực mệt mỏi, muốn đích thân áp giải người đàn bà kia quay về Đài Bắc ký tên ly hôn.

Lôi Dương giơ tờ giấy ghi địa chỉ ra, tiếp tục đối chiếu địa chỉ trên tờ giấy với số nhá, 39… hừm. 33 rồi, chỉ cách có mấy bước. Đột nhiên tầm mắt nhìn thấy một cảnh đẹp hiếm có, huýt sáo nhịn không nổi, trước mắt là một cặp chân dài mặc chiếc quần jeans bó sát, thật là siêu cấp quyến rũ!

Nhanh chóng gia tăng bước chân tới bên cảnh đẹp kia, con mắt thâm thúy tiếp tục được mở rộng tầm mắt, nếu những lọn tóc đang xõa ra kia được cột lại, không biết diện mạo cô gái kia như thế nào? Liệu gương mặt cô cũng hấp dẫn như thân hình nóng bỏng mê người kia chứ?

Cách khoảng năm bước chân, hắn nghe thấy tiếng cô nói, nhẹ nhàng ôn nhu như gió xuân, hắn thích, tuy rằng giọng nói này không hòa hợp với thân hình của cô, nhưng phù hợp với nghề nghiệp của cô – cô giáo,

Thấy cô đang dẫn một đám học sinh, sợ cô sẽ biến mất, hắn nhất định phải nhanh chân, bước tới chào một câu “Tiểu thư”, nhưng là, còn chưa kịp nói, đối phương tựa hồ cảm giác được ánh nhìn mãnh liệt của hắn, xoay người lại, rốt cuộc hắn đã gặp cô.

Hé ra một dung nhan thanh lệ kiều diễm, mày rậm cong, mắt to, mũi cao thẳng, đôi môi mọng gợi cảm, cô ấy không phải là mẫu người khiến cho người vừa gặp rung động ngay lập tức, mà là vẻ hờ hững của ấy khiến cho người khác khẽ do dự… Bỗng dưng, một luồng khí lạnh chạy qua lòng bàn chân hắn, hắn tại sao cảm thấy có một cảm giác từng quen biết?

Lạnh lùng liếc hắn rồi đánh giá, lòng cô bỗng trầm xuống, coi hắn như không tồn tại, cô xoay người định bước đi.

- Chờ một chút!

Đáp án ở ngay trước mắt, hắn thật sự không thể tin được, là cô sao?

- Xin hỏi tiên sinh có chuyện gì?

Lại một lần nữa đối mặt với hắn, cô ngay lập tức theo nghề nghiệp tươi cười.

- Tống Oánh Tâm?

Lôi Tân Dương dò xét, chỉ mong đây không phải là thật, người vợ hắn nóng lòng muốn bỏ sao có thể là người khiến người khác mê mẩn như thế?

- Là tôi, xin hỏi tôi biết anh sao?

Đoàng, đả kích quá lớn, liên tục dội lên tim hắn, nếu tim hắn không phải là mạnh mẽ, khẳng định sớm đã sùi bọt mép ngã trên mặt đất, cô ta đang trêu chọc hắn, đang cùng hắn chơi trò mèo vờn chuột?

- Cô không biết tôi là ai?

- Tôi nên biết anh là ai sao?

Thái độ của cô đối với hắn khó hiểu, giống như đối với hắn không có chút trí nhớ.

- Cô không thể nào ngay chồng của mình cũng quên chứ!

Cô ta thực sự không nhớ hắn sao? Nói thật ra, cảm giác này làm hắn vô cùng khó chịu, nữ nhân này hoàn toàn không để mắt tới hắn.

Thoáng nhíu mày, Tống Oánh Tâm nhếch môi:

Tôi nhớ rồi, nguyên lai là ông chồng cặn bã, lúc trước vì thừa kế tài sản mà không thể không gả cho anh, chính tôi cũng không muốn anh, anh đến tìm tôi làm gì?

Ông chồng cặn bã? Hắn không hình dung ra nổi gương mặt mình lúc này? Tình huống gì đây? Không nghĩ tới, trong lòng cô hắn lại có địa vị bi thảm như thế, lúc này hắn nên phản ứng như thế nào? Đấm ngực dậm chân có phải là phản ứng bình thường không? Thật không chịu nổi, chưa từng có nữ nhân nào có thể không lưu tình đem hắn chà đạp dưới lòng bàn chân như thế!

- Cô đúng là đồ dễ quên, lúc trước chính cô chủ động đồng ý với tôi hẹn ước 3 năm.

Hắn có thể thề với trời, nữ nhân này ngay từ đầu đã biết thân phận hắn, chỉ là cố ý đùa giỡn hắn… Từ khi lọt lòng tới nay, hắn lần đầu tiên có ý chí chiến đấu cao như thế này, thật muốn thuần phục cô ta.

- Ước hẹn ba năm … Đúng rồi, ký tên ly hôn, thật là ngại

tôi quên mất.

Bất quá, Tống Oánh Tâm không hề xin lỗi. Nhưng chuyện gì này có gì quan trọng, cần phải gặp riêng một chuyến này sao ? Hắn rảnh rỗi quá à?

Trán nổi gân xanh, Lôi Tân Dương đột nhiên cảm giác mình thực ngu ngốc, hắn mỗi ngày đều mong chờ điều này, cô ta lại cho là việc không đáng lo và quên đi, nữ nhân này thực sự am hiểu việc có thể đả kích hắn. Quên đi, giờ quan trọng nhất là ký tên ly hôn, hắn có hại một chút không sao.

- Hiện tại cô đã nhớ ra, vậy có thể theo tôi quay về Đài Bắc chứ?

- Trước mắt tôi không rảnh, vài ngày nữa rồi nói sau.

Hắn nghẹn họng trân trối nhìn, hắn nghe nhầm sao? Nữ nhân này cho rằng hắn đang tìm cô để hẹn hò sao?

- Anh còn có chuyện gì sao?

Trong mắt thoáng hiện lên tia mất kiên nhẫn, nàng thực sự bận rộn sau khi bọn trẻ tan học, hôm nay là phiên trực ban nữa, còn phải làm nhiều việc, cô không còn thời gian nữa, ngàn vạn lần không thể để hiệu trưởng bắt gặp đang đứng đây nói “chuyện phiếm” với hắn, nếu không, cô sẽ bị lải nhải một hồi.

Nữ nhân này thực sự quá kiêu ngạo, làm như hắn là một đứa trẻ chi biết vâng lời sao?

- Nếu không muốn ly hôn, cô tìm cớ gì đi, tôi sẽ xem xét.

- Tôi nói lại lần nữa, hiện tại tôi không thể xin phép nghỉ về Đài Bắc, đợi đến khi bọn trẻ nghỉ hè, lúc đó anh gọi điện cho tôi hẹn thời gian đi.

Tống Oánh Tâm khinh thường hắn, không biết dân gian khó khăn lắm sao công tử, hắn nghĩ ai cũng rảnh như hắn, cao hứng liền đi, mất hứng thì thôi sao?

- Cô đang đùa tôi sao.

Lúc trước muốn kí tên ly hôn là cô ta, giờ không muốn kí tên cũng là cô ta, cô ta cho hắn là kẻ ngốc sao?

Cô lạnh lẽo nhìn hắn “Nhàm chán”, ba năm trước đây, cô làm sao đoán được mình sẽ tới đây làm cô giáo chưa? Đương nhiên, cô có thể xin phép nghỉ, nhưng là tháng sau sẽ có kỳ thi học kỳ, cô muốn giúp học trò ôn tập, cho dù bản thân bị ốm cô cũng sẽ không tùy tiện xin phép nghỉ.

- Tôi xem chừng, cô căn bản là cần tôi, cô không muốn ly hôn?

Tuy rằng rất muốn cho hắn vài câu chửi mắng, nhưng là, cô phải nhẫn xuống, công tử vạn bạc này có lòng tự trọng rất lớn.

- Anh yên tâm, nghỉ hè nhất định tôi sẽ quay về Đài Bắc.

- Lời của cô tôi có thể tin tưởng sao?

- Anh không tin thì thế nào?

Người kia vẫn là không muốn làm rõ mọi sự, tốt nhất không nên làm cô ta tức giận, vạn nhất không ký tên ly hôn, hắn chỉ sợ không cười nổi.

Hắn còn có thể thế nào?

- Tôi sẽ ở lại đây chờ cô cùng quay về Đài Bắc.

Bất cứ giá nào, tuyệt đối không thể để cô xem thường tôi.

Tống Oánh Tâm trừng mắt nhìn hắn. Không phải điên quá hóa cuồng chứ!

Xem bộ mặt nàng, Lôi Tân Dương đắc ý thiếu chút nữa vỗ tay hoan hô, cô nên biết sự lợi hại của hắn, bất quá, bộ dạng của cô ta thật đáng yêu!

- Ngày 1 tháng 7 được không? Hay là tôi cho cô thêm 3 ngày suy nghĩ lại?

- Anh thích mấy ngày thì mấy ngày.

Đại thiếu gia hắn có thể ở lại một nơi như thế này sao? Cô không tin, nơi này về đêm không có náo nhiệt, hắn có thể ở lại ba ngày là đã khó rồi, nếu có thể ở lại đây hơn 1 tháng, cô hảo hảo hoan nghênh.

- Ngày 4 tháng 7, có vấn đề gì không.

Lôi Tân Dương rành mạch xác định.

Không thành vấn đề, cô vẫn nói lại câu đó, hắn thích một ngày liền một ngày, đương nhiên, cô còn muốn bổ sung một câu, hắn muốn ở lại hay quay về Đài Bắc, cô không sao cả, cô muốn đi làm, xin chào!

Đúng vậy, hắn có thể trở về Đài Bắc, đợi tới ngày 4 tháng 7 đến bắt người, nhưng là, quá mạo hiểm, ai biết được cô nửa đường đùa giỡn hại hắn? Hắn tốt nhất là ở lại chỗ này… nhưng…

Nhìn xung quanh đánh giá một hồi, Lôi Tân Dương nhịn không được lắc đầu, nếu hắn có thể ở nơi này hơn một tháng, hắn không buồn chết thì quả là kỳ tích. Hắn là loại người một ngày không làm gì thì cảm thấy thật nhàm chán, cho nên, trước khi đến, có một số việc hắn đã an bài kỹ.

Nhờ bạn xử lý nhà cửa ở Đài Bắc xong, Tống Oánh Tâm cúp điện thoại, mệt mỏi ngã vào ghế salon.

Gần đây mệt chết đi được, ngoài việc phải giúp học sinh ôn tập, còn phải đóng gói đồ đạc, Kỳ thật, cô đã có kế hoạch sau học kỳ này trở về Đài Bắc.

Sống dựa vào ông nội cho tới khi ông mất, cô luôn luôn muốn rời khỏi nơi đầy bi thương kia, hơn nữa, một mình ở trong một căn nhà lớn, lại càng cô đơn, vì vậy ba tháng sau, hoàn thành bài vở, cô được bạn thân mời về quê của bạn ở, ngay lập tức liền đi.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, cô chỉ là tạm thời rời Đài Bắc một thời gian, nhưng là vừa đến nơi này, cô liền yêu thích, thậm chí nếu ở lại cũng không tồi, nhưng là tháng trước, bạn cô lại chuyển đồ tới Đài Bắc ở, cô lại biến thành một người cô đơn, trong đầu bắt đầu nghĩ tới việc trở về Đài Bắc.

Cô đã quyết định, mua nhà cửa, dự tính cuối tháng này chuyển nhà.

Nếu tên kia thật sự ở lại chỗ này đợi cô cùng quay về Đài Bắc thì sao? Ba ngày nay, hắn phảng phất chưa từng xuất hiện dường như biệt tăm biệt tích, đương nhiên, coi như hắn ở chỗ này , cũng không cần phải tại trước mặt cô lúc ẩn lúc hiện. Nhưng hắn thủ tại chỗ này không là vì phòng ngừa cô lạc chạy, ngẫu nhiên xuất hiện cũng là rất bình thường.

Trước mắt không khỏi hiện lên tình cảnh cô lần đầu tiên thấy hắn. Không phải ở chỗ luật sư mà là tại biệt thự bọn họ cùng kế thừa kia. Đó là đầu năm ấy, cô lần đầu tiên đón nhận Lôi gia gia mời ông nội cùng mình tới dùng cơm trưa.

Dùng xong cơm trưa, Lôi gia gia nói cô ra hoa viên tìm Lôi Tân Dương, lúc ấy hắn cố ý tránh mặt, đang ở sau một cây đại thụ nhắm mắt dưỡng thần, trên tay còn cầm quyển sách đọc dở.

Nhìn hắn, cô không khỏi choáng váng, Lôi Tân Dương thật tuấn tú, gió nhẹ thổi qua khiến tóc hắn hơi rối, chính thế lại làm cho hắn càng thêm gợi cảm.

- Tiểu nha đầu, con gái con lứa không nên nhìn chòng chọc đàn ông như thế, không tốt đâu.

Hắn đột nhiên mở mắt, ánh mắt hài hước thẳng tắp tiến công khảm sâu vào lòng cô, đột ngột xâm nhập không hề xin phép. Ánh mắt ấy không che giấy hết sự ngạo mạn của hắn.

Tim cô đập dồn dập, cô lắp bắp quên chính mình muốn nói gì:

- Tôi… Lôi gia gia…

- Ông nội tôi kêu cô đến tìm tôi phải không?

- Đúng thế, Lôi gia gia muốn gọi anh vào cùng chơi cờ.

Trời ạ, tại sao lại có người cười mê người như thế chứ?

- Chỉ sợ là không được rồi, tôi cùng bạn bè có hẹn, phải đi ngay, xin cô nói với ông nội tôi, tôi vừa lái xe đi khỏi nhé.

Cô không hiểu, tại sao lại phải nói dối? Nhưng khi hắn nói “Cảm ơn cô nhé.” Thì sớm bị dụ hoặc, cô muốn tiếp tục quấy rồi nhưng hắn đã chạy mất tiêu, lúc này đây cô phải nói với Lôi gia gia như thế nào đây? Bất quá cô vừa thong dong quay đi được mấy bước thì đã nghe giọng giận dữ của hắn truyền tới:

- Tiểu tử kia, thật quá đáng, làm sao cô dám giúp ông nội lừa tôi về… Đừng có hòng, cô cho tôi là kẻ ngốc sao?…..Ông nội tùy tiện ghép con nhóc này cho tôi, tôi sẽ vô điều kiện tiếp nhận sao? Cô tha cho tôi đi, tôi còn chưa tới mức đói bụng vơ quàng…

Trên đầu cô như nhận một chậu nước lạnh buốt, cả người tê cứng, hóa ra Lôi gia gia mời cô tới ăn cơm hôm nay là muốn giới thiệu cô cho hắn.

Đúng vậy, Lôi gia gia thực sự thích cô, ông luôn nói cô như ánh mặt trời giữa mùa đông, nhiệt tình mà ôn nhu, đương nhiên, ông thường xuyên khoe đứa cháu nội duy nhất trước mặt cô, nói Lôi Tân Dương vĩ đại cỡ nào, cô đối với Lôi Tân Dương sớm muộn cũng sinh tình cảm ngưỡng mộ, nhưng cô không ngờ ông đang bàn tính điều gì.

Gặp phải tình huống này cô không còn cách nào ngoài việc nhanh chóng quay vào, dựa trên kịch bản Lôi Tân Dương nói lại cho Lôi gia gia, cô thật sự bội phục mình, không chỉ như thế, cô còn nhớ rõ thừa dịp ông nội cô vào toilet, cô nói chuyện với Lôi gia gia, từ chối khéo nguyện vọng của ông ấy.

Lôi gia gia cam đoan với cô, sẽ không bao giờ sắp xếp an bài chuyện gì trước đại loại thế này nữa, ông thỉnh cầu cô đừng cự tuyệt đến biệt thự thăm ông, bởi vì ông rất quý cô, cô đành đáp ứng, cô biết ông ở một mình trong biệt thự này, cô không thể nào từ chối lời đề nghị của một ông lão cô đơn.

Keng keng.

Tiếng chuông cửa gọi cô quay trở lại với thực tại, Tống Oánh Tâm hoài nghi đi ra cửa, trừ bạn thân, cô chưa từng có khách tới đấy.

Khi cô nhìn thấy ngoài cửa là Lôi Tân Dương thì thiếu kinh ngạc thiếu chút cằm rơi xuống đất, mà phản ứng này của cô làm hắn rất đắc ý vui vẻ, hắn chính là muốn xem bộ dạng này của cô, rốt cục hắn cũng chiếm thượng phong.

- Xin hỏi Lôi tiên sinh có gì chỉ bảo?

Cô hoàn toàn không có ý mời hắn vào nhà, bất quá, hắn cũng không có ý định đó.

- Tôi ở lại nơi xa lạ thế này chờ đợi cô, cô sống ở đây lâu rồi, nên dẫn tôi đi đâu đó chứ? Ví dụ như, tôi phải đi đâu để ăn cơm?

- Anh bị làm sao à?

Ba ngày nay hắn ta chỉ ở một chỗ sao? Cô nhìn mặt hắn thần thái sáng láng, không hề thấy dấu hiệu thiếu dinh dưỡng, suy nhược.

- Mấy ngày nay tôi quay về Đài Bắc xử lý mấy chuyện, một giờ trước mới quay lại đây.

Trở về công ty, hắn được trợ lý cho biết có một tòa biệt thự cần được thiết kế, chủ nhân tòa nhà đang nhắm tới công ty hắn, hắn cần phải giải quyết mấy thứ cần thiết, sau đó liền quay lại. Hi vọng hắn sẽ có việc thiết kế mà làm, khỏi phải ngồi đợi chờ một tháng buồn chết ở nơi này.

- Nơi này không phải đô thị phồn hoa, anh đi vài vòng sẽ quen.

- Tốt xấu gì giờ chúng ta cũng còn là vợ chồng, cô không thể đối xử tốt với tôi một chút sao? Không may tôi đi vào một nhà hàng chất lượng không tốt, dạ dày cao quý của tôi làm sao chịu được?

Hừ, nam nhân này thực sự là khó hiểu, hắn không phải muốn nhanh chóng thoát khỏi cô hay sao, sao lại cứ nhắc mãi về quan hệ vợ chồng kia? Nhưng, cô không thể vì chút chuyện nhỏ này mà giằng co với hắn được, không may dạ dày cao quý yếu ớt của hắn có vấn đề gì, nói không chừng cô lại phải chạy tới bệnh viện chăm sóc hắn.

Đeo túi xách lên, cô đưa hắn tới một tiệm mì, tiệm mì chỉ có hơn mười bàn, trong mắt hắn tuyệt đối không phải nơi cao sang, nhưng tiệm mì này ăn thật sự ngon, hầu hết bữa tối của cô đều giải quyết ở đây.

- Cô có phải muốn nhân cơ hội mưu sát tôi?

Tuy hắn duy trì khoảng cách với bàn ăn khoảng 10cm nhưng khi nhìn ánh đèn chiếu trên bàn – mặt bàn nhờn nhờn mỡ dù cho đã được lau qua bằng khăn ướt, hắn cảm thấy thần kinh co rút, dạ dày khủng hoảng.

- Tôi không có hứng mưu sát anh, tôi sợ anh biến thành quỷ cũng chạy tới đòi mạng tôi lắm, mạng của tôi rất quý, không thể vì anh mà chết được.

Cô bĩu môi, trong lòng đang giằng co bởi suy nghĩ vui sướng khi thấy hắn gặp họa.

- Cô thật có khiếu hài hước.

Rõ ràng là châm chọc, không phải ngợi ca, ánh mắt hắn thâm trầm đánh giá.

- Rất vui vì anh nghĩ thế.

- Bởi vì con người tôi cũng rất hài hước.

Hắn nghịch ngợm nháy mắt với cô, không nhịn được cô bật cười một tiếng, nhát mắt, hắn giống như bị sét bổ trúng, choáng váng, nụ cười của cô thật quá ngây thơ, như thế nào lại diễm lệ lòng người như vậy?

Đột nhiên, cô phát hiện hắn có điểm khác thường, nhất thời lung túng như đứa trẻ làm sai điều gì, thật may, bà chủ ngay lúc đó đưa thịt bò ăn kèm lại cho họ.

- Tống tiểu thư, bạn trai của cô phải không? Thật là anh tuấn!

Bà chủ mắt sáng long lanh nhìn chòng chọc Lôi Tân Dương, cặp mặt tinh tế đánh giá kia như bắn giá mười vạn nhiệt lực, nơi này chưa từng xuất hiện người đàn ông nào tuấn tú manly như thế, nhịn không được, bà chủ khẽ nuốt nước miếng.

- Không phải…

- Tôi là chồng cô ấy.

Hắn cũng không rõ vì sao lại vì cô thốt ra những lời này.

Bà chủ quán ngạc nhiên quá độ, định nói lời gì nhưng bị nghẹn lại nơi cổ họng, còn Tống Oánh Tâm, cô hận không có một con dao găm, nếu có sẽ găm thẳng vào tim hắn, nhưng cô đành im lặng không thể làm gì, bởi theo luật pháp, đây đúng là sự thật.

Không để ý tới thái độ kỳ quái của hai người kia, Lôi Tân Dương thản nhiên sắm vai ông chồng quan tâm tới vợ, gắp rau cho cô, miệng ôn nhu lải nhải, cô rất gầy, phải ăn nhiều chút, bằng không, người ta sẽ cho rằng hắn không làm tròn bổn phận.

Quỷ quái gì đây, đại thiếu gia hắn khi nào lại xứng với chức phận này ? Nhưng là, cô một câu phản kích lại cũng không thể, bởi cô không muốn tạo thêm tin đồn cho hàng xóm bàn ra tán vào…. Thật sự là đáng giận, không thể chửi ầm lên, cô nhất định hôm nay nội thương mất thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang