“Ôi”.
Isabel Duchesne khép lại cánh cửa sau lưng và bước vào gian nhà kho bỏ không, vừa đưa mắt ước lượng kích thước tầng trệt với hai dãy cửa sổ đối diện ở hai bên gian nhà. Sau gần cả năm trời cố công tìm một văn phòng với giá cả phải chăng làm trụ sở cho dự án của mình không được, giờ đây nàng chưa thể tin rằng những thứ này đã thuộc về mình.
“Đây là điều tối thiểu tôi có thể làm được cho cô, Sable”. Marc LeClare đã nói vậy khi đề nghị hiến gian nhà kho bỏ không của mình cho dự án của nàng. “Hình ảnh tôi nhờ vậy chắc trông sẽ khá hơn nhiều trong kỳ bầu cử sắp tới đấy”.
Nàng nhớ đã mỉm cười đáp trả nụ cười dễ lây của ông. “Chừng nào ông còn chưa đòi lại sau khi được bầu làm thống đốc thôi nhé”.
Marc có nhắc chuyện một quan chức đã cho mướn căn nhà này vài năm, và đây cũng là lý do khiến mùi gỗ thông thoang thoảng vẫn còn vương vất ở nơi này. Mạng nhện, mạt cưa, những kệ thép cũ kỹ đang còn đó, nhưng một khoảng không rộng lớn, thoáng đãng cũng lý tưởng lắm rồi. Quá lý tưởng, phải nói là tuyệt hảo. Và nó là của nàng. Sable không thể không bật cười phấn khích trong lúc đi vòng quanh xem xét mọi thứ. Nàng đã phải chạy đôn đáo khắp nơi chỉ mong tìm cho được một chỗ để thuê, giờ thì nàng có đủ chỗ cho cả khu tiếp nhận lẫn nơi dành cho các nhân viên tình nguyện nàng tính sẽ thuê, thậm chí cả khu chờ sinh và khu nhũ nhi dành cho các bà mẹ và đám trẻ sơ sinh. “Chắc chắn ông sẽ có lá phiếu bầu của tôi, Marc”, nàng nhủ thầm khi đi lang thang trong gian chính căn nhà. Trên lầu còn mấy phòng xếp đang dùng làm kho hẳn sẽ rất hữu dụng. “Quá tốt để có thể tin là sự thật”.
Hệt như Marc vậy.
Nàng thoáng nhíu mày khi nhớ lại cảm giác lúng túng vụng về lúc họ gặp nhau lần trước. Nàng cảm thấy thật khó khăn chẳng biết ăn nói làm sao, ứng xử thế nào với những cảm xúc mới mẻ ấy. Thậm chí nàng không chắc mình có muốn duy trì mối quan hệ với ông không. Marc thì trái lại, ông cảm thấy thật hạnh phúc và mọi thứ dường như vô nghĩa ngoại trừ việc họ được ở bên nhau. Ông lắng nghe và ngắm nhìn nàng chăm chú, đối xử với nàng như một báu vật quí giá trên dời. Dầu cuộc đời ông có quan trọng và bận rộn đến đâu, ông nói nàng vẫn là ưu tiên số một.
Hy vọng mình sẽ không làm ông ấy thất vọng.
Nàng nhìn lại quần áo mình. May cắt xoàng xĩnh, màu xám than nẹp trắng. “Hãy ăn mặc như bất kỳ luật sư nào ở Ally McBeal”, cô em họ Hilaire của nàng từng khuyên thế, “Chị sẽ hòa được vào đám đông ở đấy ngay thôi”. Nàng chưa bao giờ cảm thấy thoải mái giữa đám người giàu sang, quyền thế ấy, nhưng Marc sẽ giúp nàng. Ông đã khẳng định với nàng điều đó.
“Họ cũng như mọi người thôi, Isabel. Ngoài ra giờ họ còn biết về quan hệ giữa hai chúng ta nữa”.
Gia sản thương mại ở thành phố New Orleans hiện là sự bảo đảm số một khiến cách duy nhất để có được một không gian khả dĩ ở đây là phải giành giật lấy hoặc tích cóp dần. Do đề án của Sable chỉ được tài trợ bởi những người quyên góp và các quỹ từ thiện cá nhân, nàng không thể chọn cách nào trong số đó.
“Cháu không làm ăn chung với đám dân thành phố được đâu”, Bà cô nàng đã nói vậy khi nghe Sable kể về đề nghị của Marc. “Các quyền hợp pháp của Caine ư? Họ quan tâm gì đến những chuyện của chúng ta”.
Nụ cười của nàng héo đi khi nhớ lại việc đó, và cả những chuyện Caine Gantry đã làm để chống lại đề án của nàng. Như phần lớn những người Cajun ở Atchafalaya, ông ta đã kéo cả hội đến khi Sable tổ chức cuộc họp mặt đầu tiên ở nhà thờ Thánh Mary. Đám ngư dân đứng lặng yên ở nơi tôn nghiêm phía cuối giáo đường, lắng nghe bài thuyết trình của nàng nhưng không thảo luận một lời về đề án ấy.
Khi Sable nói xong, Caine là người đầu tiên bước đến khoảng sân trước nhà thờ, phớt lờ tờ giấy gom chữ ký nàng đưa. Ông ta lù lù tiến tới, thản nhiên cầm lấy bản phân công của nàng xé tan thành nhiều mảnh.
“Chúng tôi đâu cần lòng thương hại của cô, đâu cần đám bạn bè thành phố của cô chõ mũi vào đây”.
“Tại sao, Caine?” Nàng nhìn ông ta, rồi nhìn đám người đứng đó. Nàng biết họ vẫn chiến đấu với các quan chức Phòng bảo vệ nguồn lợi thú săn và thủy sản về các yêu cầu liên quan đến dụng cụ đánh bắt, giấy phép khai thác và không ít người trong số họ dính đến buôn lậu cùng những trò gì nữa có trời biết. “Hay các anh có chuyện gì đó phải giấu?”
Ông ta cúi người trên bàn, ánh mắt đen sắc, lạnh lùng hệt như giọng nói: “Quay về Shreveport đi, Isabel. Cô không còn là người của nơi này nữa”.
Sự liên tưởng về những mối quan hệ ngày trước với cộng đồng Cajun và mối quan hệ mới ngày nay cùng Marc LeClare ở Lousiana khiến lòng nàng chùng xuống. Vị thống đốc tương lai của bang Louisiana dường như sẵn sàng đối mặt với tất cả để bảo vệ nàng, song Caine Gantry cũng đã chứng tỏ mình là một trở lực dáng kể. Và báo giới cũng vậy, một khi họ phát hiện ra mối quan hệ giữa nàng với Marc. Hẳn sẽ là một cơn bão tố đến với cả hai người.
“Đã bao nhiêu lần cháu chết cháy trước khi kịp học thêm được điều gì đó, đúng không, cháu yêu của ta?” Bà cô của nàng từng hỏi vậy. “Cháu hoàn toàn không thuộc về nơi phố thị ấy”.
Quả thật nhiều năm rồi nàng chưa trở lại New Orleans kể từ ngày rời khỏi Tulane đến bang Louisiana. Từ buổi dạ vũ hội hoa mộc lan tồi tệ ấy, một đêm hè kinh khủng nhất đời nàng.
“Đồ lừa cái! Bồ mày đâu? Có sợ hắn nhờ ai đó đóng móng mày không hả? Đừng quên bọc cặp vú đấy”.
Những tiếng cười rộ lên, những âm thanh khả ố vang vọng trong đầu nàng, suốt những tháng năm qua...
Không, nàng đã quyết không ủ ê suy ngẫm về Jean-Del cùng nỗi nhục anh ta từng gây cho mình thêm một giây nào nữa. Đó là chuyện của ngày xưa, mọi việc bây giờ đã khác. Marc đã thay đổi mọi sự. Giờ mình không còn phải sợ bất kỳ ai.
Một tiếng động bên trên kéo vụt nàng khỏi dòng suy nghĩ. Dường như có tiếng chân người.
“Ai đó?” Tiếng nàng vang trong khoảng không tĩnh lặng, và nàng hạ giọng hỏi, “Marc, ông ở trên ấy phải không?”
Có tiếng ho, rồi một giọng đáp, “Phải”.
“Tôi lên ngay đây”. Sable nhấc chiếc cặp và theo cầu thang đi lên. Các bậc thang sắt rên rỉ bên dưới khiến nàng phải bám chặt tay vào thanh chắn. “Ôi, gian nhà tuyệt lắm, nhưng chắc chúng tôi sẽ phải thay cầu thang khác”. Khi lên đến tầng trên tất cả những gì nàng thấy chỉ là những hình khối lờ mờ, nhập nhoạng. “Marc, ông bật đèn lên được không?”
Có vật gì đó chuyển động nghe sột soạt nhưng đèn vẫn không bật sáng.
“Hay bị đứt cầu chì?” Một mùi hôi lạ thoảng qua khiến nàng nhăn mũi. “Ông có biết hộp điện ở đâu không?” Khi mắt quen dần với bóng tối, nàng đặt chiếc cặp xuống và thận trọng đi về phía tiếng động. Mùi lạ ấy - mùi xăng và... mùi cá - nghe nặng hơn.
“Marc, ông không sao chứ?”
Chân vấp phải vật gì đó bất động khiến nàng ngã chúi về phía trước. Hai tay chống xuống theo phản xạ tự nhiên khiến tay và gối nàng đè lên một vũng chất lỏng dính ướt kề bên vật gì đó to cứng. Mùi tanh nồng khủng khiếp làm nàng muốn ói. Ánh sáng nhập nhoạng phía trên đầu.
Nàng đang quì trên một vũng máu đen, ngay bên xác một người đàn ông.
Xác chết nằm sấp mặt, dôi mắt to của nàng nhìn chăm vào mái tóc ngắn ánh bạc. Một vết lõm sâu làm biến dạng phần sau gáy với khoảng tóc xung quanh đen xỉn màu máu đông bê bết.
“Ôi, lạy chúa!” Nàng chộp lấy người đó và lay điên dại bằng đôi tay đầy máu. “Không, không phải ông. Không...” Nàng lặng đi.
Khuôn mặt Marc LeClare trông mệt mỏi, ánh mắt nâu hiền từ hướng cái nhìn vô tri lên trần. Sable quệt máu vào áo trước khi đặt đầu ngón tay lên bên cổ ông để tìm mạch. Da ông ẩm và lạnh, mạch hoàn toàn bất động.
Ông đã chết, chắc khá lâu rồi. “Không, Chúa ơi!” Gắng loạng choạng đứng lên nhưng đầu gối run rẩy khiến nàng quị xuống. Mật đắng trào lên họng và nàng cố nuốt vào, ánh mắt hoang dã nhìn quanh khoảng không gian khủng khiếp đang vây bủa hai người.
Ông ấy ngã chăng? Vì sao? Ai đã... Nàng nhìn lên các ngọn đèn và từ từ bước lui về phía cầu thang. Mùi cá, mùi xăng càng lúc càng rõ.
Kẻ làm chuyện đó cũng là kẻ đã tắt đèn. Chính hắn đã gọi mình lên đây.
Có vật gì đó từ bóng tối nhảy bổ ra đánh vào đầu nàng khiến nàng loạng choạng lùi lại. Nàng trượt chân vào vũng máu nhưng gắng gượng đứng lên. Mùi cá, mùi xăng, mùi tử khí vẫn ám nồng trong không khí. “Dừng lại, không dược...”
Một cú đánh nữa đẩy nàng chìm vào bóng tối.
***
Mọi chuyện điên cuồng như trong địa ngục.
Billy Tibbideau cúi người kéo lại đũng quần. Hai hòn bi của gã dường như đã đông cứng, mồ hôi bết thành vệt dài dọc sống lưng chiếc áo thun. Trước giờ gã chưa từng đánh phụ nữ, và cảm giác khó chịu cứ bó lấy ngực gã.
“Đừng bao giờ xuống tay đánh một người đàn bà, Billy”. Caine đã nhiều lần khuyên gã. “Cậu là đàn ông, lại to khỏe, còn họ yếu ớt thế kia”.
“Tôi buộc phải làm chuyện này”. Billy Tibbideau bước quanh người đàn bà bất tỉnh và người đàn ông đã chết. “Cô ta chẳng việc quái gì phải đến chõ mũi vào đây cả”.
“Đàn bà là tai ương mà Thượng đế giáng cho đàn ông”. Đó là điều cha gã thường dạy gã. Khi gã còn nhỏ, cha gã gần như vắt kiệt sức mình chỉ để có được cho họ một mái che trên đầu và đồ ăn mỗi bữa, nhưng mẹ gã nào có biết ơn về chuyện đó? Có bao giờ bà ta dành cho ông được chút bình yên? Không, bà ca cẩm ngay mỗi khi ông bước qua bậc cửa, càm ràm chuyện tiền nong, chuyện ông rượu chè hay chuyện Billy cho đến khi ông phải xáng cho một bạt tai để buộc bà câm miệng.
Lão William Tibbideau nói đàn bà dẫu sao cũng có ích - dù để đánh đập hay để làm tình - và phải cho họ thật đầy đủ cả hai thứ đó để giữ họ trong khuôn phép. Sự căng thẳng bức bối khiến Billy muốn đá mạnh vào người phụ nữ nằm dó, nhưng rồi gã cúi xuống xem, và lần đầu tiên nhìn rõ khuôn mặt cô ta. “Ôi cứt thật”. Lại là Isabel, con gái nhà Remy Duchesne, kẻ đã khuấy động ối dân vùng nhánh sông này với trò ‘làm việc tốt’ vớ vẩn của mình. Remy hẳn đã nhiều năm dạy dỗ con bé, nhưng lão ta chưa bao giờ kiểm soát được đám phụ nữ của mình.
“Không được đánh phụ nữ”. Giọng Caine vang trong óc Billy. Cô ả thấy mặt mình chưa nhỉ? Không biết ả có nhận ra mình không? Billy quăng sang bên cây gậy cạy hàu gã vừa dùng đánh gục nàng và đi ra phía cửa sổ để nhìn xuống con phố đằng sau. Không một bóng người, song gã còn một việc nữa phải làm để kết thúc mọi chuyện. Tất nhiên gã cũng có thể phủi tay bỏ đi, nhưng như vậy sẽ không thể nhận nốt khoản tiền còn lại. Gã đã kiếm được một mớ tiền và sẽ còn được thêm ít nữa. Chai rượu dẹt trong túi quần sau của gã đã vơi phân nửa, gã nốc cạn rồi lấy ống tay áo quệt miệng. Cảm giác khó chịu giảm bớt đôi phần. Điểm ghé đầu tiên trên đường về nhà sẽ là quán rượu để gã lấy thêm vài xị. Vợ gã không ưa gì chuyện đó, nhưng khác với mẹ gã, Cecilia biết tốt nhất lúc nào nên mở mồm trước gã.
“Rất đơn giản, Billy. Chỉ cần đốt trụi chỗ ấy, thế thôi”. Gã chụp lấy chiếc thùng đựng mấy chai xăng đã mang đến từ trước bê lại phía cầu thang. Có thế thôi, đồ ngốc.
Mấy cái xác làm thay đổi mọi chuyện - chúng phải được thiêu rụi cùng với ngôi nhà. Gã không thể để bị buộc tội sát nhân chỉ vì con ngốc nhà Remy không biết đường tránh xa việc thọc mũi vào công chuyện người khác. Gã dùng bật lửa đốt cháy mớ giẻ đã nhồi trong ba chai xăng rồi ném vào các góc nhà. Giẻ bắt xăng cháy bùng lên khi các chai bị vỡ.
Nhanh lên mới đựơc. Gã lôi vội cái thùng xuống cầu thang, kéo ra đường, châm lửa ném mấy chai còn lại qua các cửa sổ rồi ngước nhìn tầng hai đang bốc cháy.
Gã chợt phát hiện những ngón tay dính máu hiện ra trong khe hở giữa các tấm ván phía trên cửa sổ. Những ngón tay biến dạng bấu chặt vào các tấm ván.
Con nhỏ vẫn sống và đang cố thoát ra ngoài.
“Dám chơi trò giả chết với tao, đồ chó cái”. Billy chạy vòng sang bên để kiểm tra con phố từ một góc đường trước khi luồn ra phía trước gian nhà kho. Không thể để cô ả thoát ra qua cửa sổ, nhưng nếu ả theo cầu thang xuống dưới...
Isabel cũng biết Caine. Hẳn ả sẽ báo cho Caine.
Bàn tay gã lật bật lục lọi trong túi, rồi gã cũng tìm thấy chiếc chìa khóa đã nhận được trước đó. Gã nhét nó vào lỗ khóa và xoay ngang, nhưng do vận sức quá mạnh chiếc chìa khóa bị gãy ngang, kẹt luôn trong ổ. “Cứt!” Gã cố kéo mảnh khóa gãy ra nhưng không dược, nó đã kẹt cứng bên trong, như gắn liền với ổ.
Đám cứu hỏa khốn kiếp chắc chắn sẽ phát hiện ra chuyện này, gã thầm nghĩ. Hơi nóng và khói đang tràn ra từ các cửa sổ lầu một, vài phút nữa cả chỗ này sẽ chỉ toàn khói lửa. Điều cốt tử là Isabel không được sống sót rời khỏi nơi này. Không thể để cô ả mách với Caine về gã.
Gã như cảm thấy bàn tay to lớn của cha vỗ nhẹ vai mình. “Làm khá lắm, con trai, bớt đi được một con chó cái”.
Việc ngắm nhìn đám cháy và hình dung người phụ nữ bên trong đang quằn quại trong lửa đã xua đi những cảm giác khó chịu cuối cùng nơi gã. Chẳng hiểu sao gã chợt cảm thấy cương cứng. Không sao, gã sẽ vồ xiết lấy Cecilia ngay khi về nhà. Tiếng còi hụ đến gần khiến gã chạy vội vòng qua ngôi nhà để lao như tên về nơi đỗ xe của mình.
Billy trèo vào xe, nổ máy và lấy tay xoa xát trước quần. Gã xát thật mạnh, như không thể chờ đến lúc về tới nhà. Nhưng rồi gã vẫn lái xe chạy xa căn nhà nọ trước khi dừng lại để nhìn kỹ hơn đám cháy.
Chỉ để tin chắc vào chuyện đó.
“Anh có thể cho biết vì sao ta lại phải đáp ứng ngay yêu cầu của 10-20-6 không?”
Jean-Delano Gamble nhìn xéo cô bạn đồng sự của mình là Therese Vincent. “Ngôi nhà ấy thuộc về ông Marc LeClare”.
“Ra thế”. Terri (tên thân mật của Therese Vincent - ND) nhìn một bà mẹ đang đẩy hai đứa trẻ song sinh trên chiếc xe đôi đi qua vùng sáng trước mặt. “Giờ chắc sếp đang bận rộn lắm?”
Jean-Del gật đầu. “Từ sau hội nghị an toàn cháy nổ ở Biloxi”.
“Ông ấy đã gọi điện đến?”
“Phải”. Đèn đường chuyển sang xanh và anh cho xe vượt qua giao lộ.
“Vậy là Cort cử chúng ta đi làm công việc của ông ấy, như một ưu ái dành cho ông bạn đồng học thân thiết của cha anh”. Terri lắc dầu. “Điều đó nghe quá tuyệt vời. Ta có thể đậu xe cạnh ngôi nhà cháy để điền đầy đủ cho báo cáo của ông ấy sau này được không?”
“Sếp đánh máy còn giỏi hơn cô đấy”.
“So với tôi thì khỉ đánh máy còn lẹ hơn”. Cô bạn đồng sự của Jean-Del chăm chú nhìn mấy đầu móng tay cắt sát của mình. Cô làm vậy để tránh không cắn chúng. “Jean-Del này, đã bao giờ tôi nói với anh rằng ông anh của anh chỉ là đồ lừa ngang bướng chưa?”
Anh hơi nhếch mép, “Cũng mấy lượt rồi”.
Tuy mới 8 giờ sáng và phần lớn cửa hàng còn đang đóng cửa, vài cặp đồng tính nam đã lượn lờ trên phố. Rẽ sang đường Bienville, khi chạy ngang lớp lưới sắt chế tác cầu kỳ bảo vệ cho cửa sổ bày hàng của một tiệm đồ cổ, Jean-Del nhìn thấy một đôi mang mặt nạ gắn lông chim đang uống cà phê trong ly nhựa xốp. Dẫu chưa dến cao điểm của lễ hội hóa trang lớn nhất hành tinh thì cũng chẳng ai thèm để mắt nhìn đến lần hai các du khách mang mặt nạ ấy. Lễ hội Mardi Gras vốn là cơ hội làm ăn quanh năm ở khu Vieux Carré này.
Terri rút một điếu thuốc và hơi hạ cửa kính xe trước khi châm lửa. Một trong các cửa hàng dành cho du khách đang chơi một bản zydeco, điệu nhạc sôi động vang vọng trên con phố vắng. “Họ hàng bên anh có về dự buổi dạ hội thường kỳ tuần tới không vậy?”.
Ngày lễ Trắng Đen hàng năm tổ chức tại biệt thự quận Garden của cha mẹ anh vào dịp nghỉ cuối tuần ngay sau lễ Mardi Gras cũng hoành tráng như ngôi nhà hàng sang trọng của cha anh. Tuy khách du lịch vẫn tụ tập mỗi ngày tại nhà hàng Krewe của Louis để đặt món từ các bản thực đơn toàn tiếng Pháp, buổi liên hoan gia đình lại chỉ giới hạn ở năm trăm thành viên lỗi lạc nhất của các gia tộc hàng đầu ở New Orleans. Trang phục qui định chỉ gồm hai màu đen trắng và nhiều bạn bè của mẹ anh vẫn bay đi Paris hàng năm để tìm cho mình những bộ trang phục mới đủ sức làm lác mắt cánh phóng viên.
“Có chứ. Evan và vợ ông ấy sẽ từ Montana bay đến đây vào thứ sáu này”. Anh liếc nhìn cô bạn đồng sự. “Hình như mẹ tôi có gởi thiệp mời cho cô rồi mà, đúng không?”
“Để làm gì cơ chứ? Chưa, lạy Chúa”. Terri áp một tay lên má. “Có lẽ nó bị thất lạc đâu đó trong bưu điện rồi”.
Anh biết Elizabet sẽ làm gì nếu anh hỏi bà chuyện đó. Bà hẳn sẽ vung cả hai tay và kết tội một cô hầu nào đó. “Tôi mời cô kia mà. Hãy đến đi, cô sẽ gặp Wendy, vợ Evan. Tôi tin thế nào cô cũng mến chị ấy”.
“Không, cảm ơn”. Terri đưa tay vuốt mái tóc nâu cắt ngắn rồi đưa mắt nhìn bộ đồ xám đen của mình. “Áo váy tôi chẳng hợp chút nào với các bữa tiệc của mẹ anh đâu”.
“Chuyện đó đâu có nghĩa gì”.
“Trái lại, anh bạn. Nếu bạn là người phụ nữ duy nhất mặc bộ đồ thường nhật trong khi khắp phòng toàn những bộ áo váy bằng lụa trắng được vẽ kiểu riêng và may đo theo ni tấc, điều đó vô cùng ý nghĩa”. Mùi gỗ cháy ùa vào trong xe, qua kính chắn gió Terri nhìn thấy một đám khói đen lớn đang cuồn cuộn bốc lên trời. “Chúng ta đến rồi”.
Sau khi luồn lách qua các rào chắn của cảnh sát, Jean-Del dừng lại bên đường cách chiếc xe cứu hỏa một khối nhà. Những tia chớp đỏ, xanh, trắng nhấp nhoáng rọi qua đám khói mờ ẩn hiện như trong một vũ trường. Sức nóng tràn qua màn khói thành những đợt sóng vô hình đầy ngược bất kỳ ai có ý định đến gần. Lính cứu hỏa hướng các vòi rồng từ mọi phía vào căn nhà đang âm ỉ cháy tuy rõ ràng phần ruột bên trong đã cháy trụi. Mùi khét của gỗ than ướt cùng lớp bọt hóa chất chống cháy phun lên chiếc ô tô cháy đen đỗ cạnh nhà càng làm tăng sự khó chịu của bầu không khí nồng ngạt ấy.
Terri bước ra ngoài cùng Jean-Del và dập cửa xe, vừa đưa mắt nhìn toàn cảnh. “Hy vọng tay này đã nâng mức bảo hiểm”. Cô ta nói, hất đầu về phía chiếc xe trước khi quét mắt qua các tòa nhà lân cận. “Đây đâu phải nơi thích hợp cho các đám lửa trại. Nguyên khu nhà này có thể đã đi tong rồi”.
Jean-Del đến gần một cảnh sát tuần tra đang chăm chú ghi biên bản kiểm tra hiện trường. Viên cảnh sát mặc đồng phục nhận ra anh và hạ tấm bìa kẹp hồ sơ xuống. “Chào trung úy?”
Jean-Del đưa mắt nhìn khắp đám đông xem có khuôn mặt nào tỏ ra đặc biệt háo hức. Phần lớn bọn họ là khách du lịch, vài người đang bấm máy chụp ảnh. “Người của các anh đâu rồi”.
“Họ đến đây khi đám cháy hầu như đã tàn, thưa trung úy, ngôi nhà cũ quá rồi”. Viên cảnh sát hơi nhíu mày. “Dầu sao chúng tôi cũng gặp được một người sống sót”.
“Một kẻ có phước”. Terri cởi chiếc áo ngoài vắt lên cánh tay và giật nhẹ vài lần vạt áo cánh. “Chắc phải nóng lắm”.
“Nhà quá cũ, toàn gỗ”. Tay cảnh sát cho biết. “Chỉ cần một ít xăng, vài que diêm, mấy miếng giẻ là đủ chế món thịt quay rồi”.
“Thưa trung úy”. Một người lính cứu hỏa đến bên họ, nước chảy thành vệt trên khuôn mặt lấm lem. “Cảnh sát bảo vệ đằng kia nói nhà này không có người ở nhưng chúng tôi đã kéo được một người ra khỏi đây. Chúng tôi tính lần tìm thêm xem có còn ai bị kẹt bên trong không”.
Jean-Del gật đầu. “Người sống sót đâu?”
“Đang được tiếp ôxy ở trạm cấp cứu đằng kia”. Anh lính cứu hỏa hất cằm về bên trái.
“Là một phụ nữ sao?”
“Vâng, thậm chí rất đẹp”. Tay cảnh sát hắng giọng khi Terri dưa mắt nhìn lại. “Lại không phải người ở đây, theo lời các nhân chứng. Cô ta không có thẻ căn cước và cũng chẳng nói gì nhiều. Bị vài vết thương nhẹ trên đầu”.
“Anh nhận xét giỏi nhỉ”. Terri dài giọng. “Cô ta trông rất đẹp, chấm hết”.
Jean-Del không cười. Quay sang Terri anh nói, “Giải tán đám đông đi. Tôi sẽ nói chuyện với cô ta”.
Terri trả lời, giọng bực bội. “Anh lúc nào cũng thẩm vấn các cô gái hả”.
Sự chú ý của Jean-Del đang dồn vào người phụ nữ với chiếc mặt nạ dưỡng khí trùm lên mặt. Tóc cô ta đỏ, một màu dỏ khác thường, sẫm và thuần khiết, rực rỡ như ngọc hồng lựu. Trước giờ anh chỉ biết một người phụ nữ có màu tóc đặc biệt như vậy.
Không thể là cô ấy.
Anh vượt qua quãng đường dài gấp đôi chiếc ống cứu hỏa màu xám để đến chỗ trạm cấp cứu. Gần đến nơi anh chợt phát hiện thêm vài chi tiết đáng chú ý – dáng người cô ta thanh mảnh, nước da nhợt nhạt, những ngón tay thon dài. Ngay những mảnh rách của đôi vớ vẫn còn trên chân cô ta cũng không làm xấu đi cặp chân dài thon thả ấy. Cả vết sẹo khoảng năm phân chạy dọc phía trước chân phải nữa. Ký ức nóng bỏng dội vào ngực anh như một cú đấm.
Cô không sao chứ? Anh nhớ gương mặt cô trắng xanh, máu chảy dài dưới chân. Cô đã ngã xuống ngay trong quán cà phê, sát cạnh bàn anh. Anh đã nâng cô dậy. Cô đang bị chảy máu kìa... Một nhân viên y tế đưa mắt nhìn anh. “Anh có sao không, trung úy?”
“Không sao”. Nhìn chỗ máu trên y phục nạn nhân, Jean-Del khẽ nhấc chiếc mặt nạ dưỡng khí khỏi mặt người phụ nữ. Tuy đã ngờ ngợ nhưng việc thấy tận mắt gương mặt ấy vẫn khiến anh sụm xuống. “Sable!”
Đôi mắt mở to, đen sẫm như cà phê brulot nhìn anh thảng thốt. Nàng không nói một lời.
Anh đẩy chiếc mặt nạ sang bên, vẫn chưa tin rằng đây chính là nàng, bằng xương bằng thịt. Khi anh đưa tay, nàng khẽ nhấc đầu để tránh đi sự dụng chạm, ánh mắt từ sững sờ chuyển sang bực tức và căm hận.
Cơn giận đáp lại chợt trào lên nơi anh, nóng và mạnh đến mức anh những muốn vồ lấy nàng. Anh buộc mình phải xem xét người nàng thật kỹ song vẫn không tìm ra máu chảy từ đâu. “Cô ấy có sao không? Bị thương ở đâu?”
Người hộ lý đặt lại chiếc mặt nạ dưỡng khí. “Cô ấy không sao, chỉ hít phải ít khói và bị đập dầu, có thể do té ngã khi đang cố thoát ra”.
Anh muốn cởi đồ cho cô và tự mình kiểm tra mọi sự. “Thế còn máu?”
“Vết thương trên đầu không làm rách da. Tôi không nghĩ đây là máu của cô ấy”.
Jean-Del nhận thấy vẻ sợ hãi thoáng qua mặt nàng. “Cô ấy có thể hồi phục ngay tại đây chứ?”
Người hộ lý dùng ống nghe kiểm tra phổi nàng rồi gật đầu. “Vâng, song sau đó cũng cần chăm sóc chút ít. Có thể cô ấy bị sốc”.
“Để tôi lo chuyện đó”. Anh cầm tay nàng, cảm nhận sự căng thẳng của các cơ thịt dưới làn da mịn màng ấy. Cũng vẫn màu trắng xanh chợt hiện ra trên gương mặt nàng sau lần đụng chạm đầu tiên, hệt như hôm nào ở quán cà phê. Đôi mắt đen của nàng không rời khỏi khuôn mặt anh.
Cô ấy đang sợ hãi. Tại sao? Tựa như anh chưa bao giờ chạm vào người nàng trước đó. Anh đã vuốt ve ôm ấp nàng biết bao lần. Toàn thân. Không sót chỗ nào.
Trong khi anh giúp nàng đứng dậy, viên cảnh sát tuần tra đã quay lại bên anh. “Thưa trung úy, mời ông đến xem đằng kia một chút”.
Anh để nàng ở đó và hỏi. “Có chuyện gì không?”
“Người ta vừa tìm thấy một cái xác trong kia”. Viên cảnh sát đưa anh một chiếc ví cháy sém trong bao chứa tang vật. “Thẻ căn cước cho biết người đàn ông đó là Marcus Aurelius LeClare”.
***
Như mọi đàn ông, Billy thích được xả thoát tưng bừng mọi dồn nén ngay sau khi ân ái, nhưng gã lại có một ham muốn khác người là ngồi trong xe tự tưng tiu làm sướng cho bản thân vừa ngắm nghía gian nhà đang bốc cháy. Chẳng ai để ý đến gã, kể cả hai kẻ tò mò vừa đậu chiếc Lincoln Town to tướng sau xe gã rồi bước ra giương mắt ngơ ngáo đứng nhìn. Tuy chỉ cách gã ba bước chân nhưng theo bộ điệu những gì họ đang để mắt tới thì gã có thể coi mình như kẻ vô hình.
Chính gã đã tặng cho họ màn trình diễn ấy. Phải, chính gã, Billy Tibbideau, kẻ nghèo hèn không tài khoản. Một điều thật kỳ lạ. Billy thích làm mấy vụ phụ trội ngoài giờ kiểu này nhưng cũng đủ thông minh để thoát ra khỏi chúng.
Một bà lão đứng trên vỉa hè chợt quay lại nhìn, tựa như vừa nghe được những lời nhủ thầm của gã.
Gã trừng mắt nhìn trả trong khi co vội người kéo lại dây khóa chiếc quần jean. “Nhìn cái gì, mụ già khốn kiếp”. Bà lão lẩm bẩm gì đó, đưa mắt nhìn sang phía bên kia chiếc xe của gã rồi khoác tay chồng lôi ông ta quay về xe của họ.
Gã mỉm cười tự mãn. “Thế chứ, tốt nhất đừng có mà...”
Có ai đó đột ngột dập mạnh đầu gã vào tay lái rồi kéo xệch gã qua băng ghế ra ngoài phía cửa khách ngồi. Người đàn ông da đen to lớn đẩy sập gã vào thành xe. “Mày đã làm trò này phải không?” Billy nhìn chăm vào đôi mắt đen của Caine Gantry. Ông sếp này chính là người mà Billy kính nể, thậm chí sợ hơn cha đẻ của mình. “Khoan đã, Caine...” Gã ném vội cái nhìn sợ hãi về phía đám cháy. “Tôi chỉ..., tôi mới...” Caine quay đầu dán mắt hồi lâu vào căn nhà đang rực cháy. Khi quay sang Billy, vẻ mặt ông ta trông dữ tợn vô cùng. “Mày là đồ chó đẻ khốn kiếp”.
Billy biết mình đang lâm thế kẹt và quyết định làm một chuyện mạo hiểm: thúc đầu gối vào háng sếp. Caine chỉ hơi né sang bên, đầu gối gã đụng ngay vào đùi người đàn ông to lớn, như thúc vào bức tường gạch. Sếp gã cười gần và lùi lại. “Được đấy”. Caine nổi tiếng không bao giờ đánh trước và không xuống tay đến lần hai.
“Mọi chuyện không như ông nghĩ đâu”. Billy trượt lui ra sau, cố gắng điên cuồng tạo một khoảng cách giữa hai người. “Tôi chẳng làm gì bậy, Caine, thật đấy”. Người đàn ông to lớn dấn sát vào gã. “Tao trả lương để mày ngồi đây xóc lọ trước mặt mấy mụ già sao?”.
Nỗi nhục nhã và giận dữ ong ong trong đầu Billy khi gã lại đấm trả Caine, lần này vào sườn và bụng. Người đàn ông to lớn hơi lui lại và cho y một đấm trời giáng vào giữa mặt, chỉ một cú.
Cơn đau nhói bung trong đầu Billy, những đốm đen to tướng xoay vòng trong mắt gã.
Cơn nóng giận của Caine đóng đinh gã vào sườn xe lần nữa. Ông nghiêng người thọc mạnh tay vào túi sau Billy kéo ra một chai rượu dẹt trống rỗng.
Ông nhìn thẳng vào mắt Billy. “Tao đã nói sẽ làm gì nếu thấy mày uống rượu lại rồi chứ?”
Đẫm mồ hôi và run lẩy bẩy, Billy nuốt nước bọt gật đầu. “Chuyện đó sẽ không xảy ra nữa. Tôi trót lỡ, Caine, chỉ chút xíu thôi mà”.
Chiếc chai bay đi, va đập vang dội dọc theo con phố.
“Đừng mà”. Nước mắt tràn trên mắt Billy. “Ông không thể làm thế với tôi. Chúng ta là bạn bè. Tôi còn có vợ, cần có việc làm”.
Caine thọc tay vào túi áo kéo ra một nắm tiền nhét vào cái miệng tứa máu của Billy. “Đây là tất cả những gì mày có thể nhận được ở tao đấy”. Ông thả gã ra và lui lại một bước. “Biến đi”.
Billy nhả những đồng tiền ra tay và nắm chặt lấy. “Không thể thế được, Caine. Chúng ta có thể giải quyết vụ này mà. Mọi chuyện sẽ tốt hơn...”
Người đàn ông Cajun to lớn nắm tóc dí chặt đầu gã vào sườn xe rồi buông gã sụm xuống. “Chúng ta đã giải quyết xong rồi. Cút!”
***
Ngồi trong chiếc xe không mang dấu hiệu cảnh sát Sable gắng sắp xếp lại mọi sự. Marc đã chết, bản thân nàng cũng gần như thế. Có ai đó đã đánh ngất cô và phóng hỏa đốt nhà.
Để che lấp đi một vụ án mạng.
Vì sao có ai đó muốn Marc phải chết? Vì chiến dịch tranh cử của ông ta? Phải chăng đây là một vụ mưu sát? Nàng đã tìm hiểu về ông trước khi họ gặp nhau, biết rằng ông được nhiều người ngưỡng mộ và sẽ dễ dàng thắng cử, thậm chí giới báo chí cũng thích ông.
Giới báo chí.
Họ sẽ đến đây rất nhanh. Họ hẳn muốn biết chuyện gì đã xảy ra, và nàng lại là nhân chứng duy nhất. Không người nào biết nàng là ai. Với tất cả nàng chẳng là gì, một nhân viên từ thiện đến từ cảng Shreveport cùng với một đề án không ai thèm để mắt. Nàng cũng chẳng thể nói gì với họ về chuyện mình với Marc. Về chính bản thân mình. Sẽ chẳng ai tin lời nàng cả. “Cô bé thật xinh”. Một tay cớm nói với đồng sự khi hai người đứng cạnh xe chăm chú nhìn nàng. “Quá trẻ để là vợ, có lẽ là bạn gái, chắc thế”. Nàng ngưng lắng tai và tập trung hồi tưởng những gì đã xảy ra. Nàng nhớ lại mình đã bước lên cầu thang, ngửi thấy mùi khó chịu, phát hiện ra Marc đã chết. Ai đó đã đánh nàng, sau đó là nỗi đau, sự gục ngã và bóng tối. Nàng tỉnh dậy bên xác Marc, thấy lửa cháy xung quanh. Nàng gắng sức kéo ông ta ra, nhưng ông quá nặng, và lửa cháy điên cuồng. Nàng đã bám vào một cửa sổ nhưng không sao cạy được tấm ván phía trên nên đành phải tìm đường mò mẫm theo cầu thang đi xuống dưới. Khói khét dày đặc cùng sức nóng khiến không thể nào tìm thấy đường ra. Nàng gần như đã ngất đi lần nữa.
Lẽ ra mình đã phải chết tại đây, kế ngay cạnh Marc.
Phần trí nhớ tiếp theo của nàng loang lổ, chắp vá - nàng đã quá sợ hãi. Điều cuối cùng nàng còn ghi nhận được là âm thanh khủng khiếp của mái nhà sập xuống cùng đôi tay mạnh mẽ của người lính cứu hỏa kẹp cứng nàng và lôi ra khỏi đó.
Ôi, ơn Chúa, cứu tôi với...
Cô có bị thương không?
Nàng nhìn lại thân mình. Máu của Marc vương khắp nơi trên quần áo. Máu đã khô thành vệt trên da, dưới móng tay nàng. Trong một thoáng nàng thấy đầu óc chao đảo với cảm giác buồn nôn thốc tháo.
“Này cô”. Một cảnh sát nhìn nàng, vẻ lo lắng. “Cô có cần tôi mời trung úy Gamble lại không?”
“Không, cảm ơn anh”. Nàng hít một hơi sâu và cố giữ cho giọng mình thật bình thản. “Tôi ổn rồi”. Nhưng nàng hoàn toàn chưa ổn. Gặp lại Jean-Delano khiến nàng chấn động chẳng kém gì việc phát hiện ra Marc đã chết. Nhưng anh ta đâu còn là Jean-Delano nữa mà đã là trung úy Jean-Delano, cảnh sát điều tra các vụ giết người. Một tay cớm cho nàng biết điều đó khi anh ta để cô lại và đi xem xác của Marc. Điều đó có nghĩa gì đâu. Anh ta có là thị trưởng New Orleans, chuyện đó cũng chẳng có gì khác biệt. Jean-Del chỉ là một phần của quá khứ, một thánh tích, một con người nàng đã cố quay lưng để đưa vào quên lãng.
Nhưng cú sốc của việc gặp lại anh khiến nàng chấn động. Nó cũng mạnh, cũng tàn nhẫn như cú đánh đã làm cho nàng bất tỉnh.
Jean-Del đang ở đây. Jean-Del là một cảnh sát. Nàng còn chưa cho ai biết tên mình. Làm sao anh ta biết mình đang ở đây? Người phụ nữ da nâu cao lêu nghêu khi nãy nói chuyện với Jean-Del cách chiếc xe vài thước đã leo lên và quay nhìn băng ghế sau. Cô ta có khuôn mặt thon dài, thông minh, hơi đanh đá với đôi mắt xanh và bàn tay đẹp tuyệt, hệt như tay nghệ sĩ. “Tôi là trung úy Vincent. Cô thấy đỡ chưa?”
Giọng nói lạnh lùng lôi bật Sable ra khỏi trạng thái sửng sốt, nhưng nàng không chớp mắt và cũng chẳng phản ứng gì. Nàng đã mất bao năm trời để học cách giấu đi gương mặt thật của mình, giờ hẳn là lúc cần dùng dến. “Tôi không sao”.
“Tốt lắm. Tôi muốn hỏi vài câu nếu cô không phản đối?” Khi nàng gật đầu Trung úy Vincent liền lấy ra một cuốn sổ. “Tên đầy đủ của cô là gì?”
“Isabel Marie Duchesne”
Cô ta ghi lại. “Isabel, hãy cho biết địa chỉ nhà cô”. Sable nghĩ đến cha. Ông già sẽ phản ứng ra sao khi biết nàng gần như bị chết thiêu trong đám cháy. Nàng không thể để họ tiếp xúc với lão Remy được. “Tôi không có nhà”.
Người nữ cảnh sát hơi nhướng cặp chân mày đen sẫm. “Cô là người vô gia cư sao?”
Giải thích sao nghe cho có vẻ hợp lý đây? Nàng nhớ lại bộ hồ sơ để lại trên ghế trước chiếc xe của mình đang lật giở ở phần mặt bằng qui hoạch. “Hiện tôi đang tìm kiếm một căn hộ”. Thực tế cũng có phần đúng vậy. Nàng chưa bao giờ là một kẻ nói dối thuyết phục, cả trong những tình huống thuận lợi nhất.
“Không phải cô đang tìm kiếm một căn hộ ở khu vực này sao. Sáng nay cô đến đây làm gì vậy, cô Duchesne?”
“Tôi đang tìm nơi đặt văn phòng”.
Người phụ nữ da nâu thoáng gõ nhẹ cây bút chì vào cuốn sổ. “Sao cô không kể tôi nghe chuyện gì đã xảy ra từ lúc cô đến đây nhỉ?” Có gì đó khiến hai tay Sable râm ran khi bấu chặt lên mép ghế. Chưa ai biết gì chuyện chúng ta. Nàng cẩn thận lơi mấy ngón tay bám chặt vào nệm ghế bọc vải nhựa và đặt tay lên vạt áo. Nàng gắng giữ thẳng đầu và tỏ ra bình thản. Không cần phải nói gì về Marc. Điều duy nhất phải làm là đưa ra được một lời khai cho cảnh sát.
Nhưng Jean-Del cũng là cảnh sát, một giọng nói thầm nghiệt ngã vang lên nhắc nhở trong đầu nàng. Hồi ức của mi chỉ dẫn đến một cơn vỡ mộng.
Người nữ cảnh sát đang đợi nàng nói thêm gì đó. “Tôi chẳng nhớ được gì nhiều”.
Trung úy Vincent chờ đợi hồi lâu. “Hay cô bị mất trí nhớ?”
Sable nhìn trả, không biết cô ta nói đùa hay nghiêm chỉnh. “Chẳng qua... Mọi chuyện cứ lơ mơ...”.
“Thực vậy sao?” Trung úy Vincent nhìn xuống và hơi nhíu mày. “Tay cô bị sao thế?”
Sable nhìn xuống tay mình. Hai bàn tay đầy những dằm gỗ cắm vào thịt phía trên cổ tay. Vì mạng sống của mình, giờ nàng cũng chẳng hiểu bằng cách nào chúng đã ra nông nỗi ấy. “Tôi không biết”.
Không một dấu hiệu cảnh báo, Jean-Del chợt bước đến từ sau xe và dập mạnh cửa khiến Sable giật nảy mình.
Đây không phải Jean-Del. Đây là trung úy Jean- Delano Gamble. Hãy khắc ghi điều đó.
Anh ta đã thay đổi nhiều qua năm tháng. Tóc ngắn hơn, cắt sát đầu ở các phía có lẽ để tránh bị xoăn. Bên thái dương có vài sợi bạc. Anh không gầy gò như hồi đi học, ngực nở hơn, vai rộng hơn. Vết sẹo nhỏ chạy trên gò má cùng với đường tóc bát xén ngang khiến anh ta trông cứng cáp, rắn rỏi hơn ngày trước.
“Chúng ta sẽ nói chuyện tiếp khi về đồn”. Jean-Del nổ máy xe và nhìn sang người phụ nữ da nâu. “Cô đã sẵn sàng để đi chưa?”
Cái cách nhịp tim nàng nhảy lên khi nghe lại những âm thanh quen thuộc vang lên trong giọng nói của anh khiến Sable khó chịu. Hãy quên đi giọng nói ấy, quên đi khuôn mặt ấy. Anh ta chỉ là một cảnh sát, thế thôi.
“Rồi”. Trung úy Vincent gấp cuốn sổ lại trong khi Jean-Del ngồi vào sau tay lái và kéo nhả thắng xe. “Có chuyện gấp hả?” Anh ta không trả lời câu hỏi ấy. Người nữ cảnh sát thắt dây an toàn. “Đi thôi”.
Sable kéo các ý nghĩ của mình khỏi Jean-Del và tập trung vào những việc mình phải làm trước hết. Với ông già Remy tin về chuyện vừa xảy ra hẳn sẽ gây sốc nặng. Cha nàng đang điều trị bệnh tim, bác sĩ đã cảnh báo nàng về mối nguy hiểm của những cơn sốc mới. Điều đó có nghĩa là cần để ông ở cách xa thành phố, xa mọi chuyện rắc rối này. “Tôi cần gọi điện thoại, càng sớm càng tốt”.
“Dễ thôi, cô Duchesne”. Người nữ cộng sự của Jean-Del châm một điếu thuốc. “Cô có thể gọi điện ngay tại đồn cảnh sát”.
Ánh mắt của Jean-Del và mắt nàng gặp nhau qua kính chiếu hậu trong một thoáng. Có một điều vẫn không hề thay đổi - màu xanh gây sửng sốt trong đôi mắt anh ta. Chúng sẫm hơn khi anh giận dữ, và lúc này chúng đen thẳm như tầng sâu địa phủ.
Mình sẽ không để anh ta lôi vào chuyện đó thêm lần nữa.
***
Terri Vincent thích làm cảnh sát nhưng không mấy nhiệt tình với các chuyện hồ sơ giấy má. Trong khi Jean-Del lái xe đưa họ về đồn cô thầm liệt kê những báo cáo, những biểu mẫu mình sẽ phải điền vào. Kể cũng khá nhiều. Phát hiện xác chết trong khung cảnh một vụ đốt nhà là chuyện nghiêm trọng. Việc năm ngoái thành phố di dời trụ sở cảnh sát New Orleans sang một tòa nhà uy nghi hoành tráng là một phần của chiến dịch tăng cường hiệu lực thực thi pháp luật đang diễn ra. Trụ sở mới chứa mọi thứ cần thiết cho công việc kiểm soát hàng ngày của lực lượng cảnh sát tám quận dưới quyền chỉ huy của Sở cảnh sát New Orleans, ngoài ra cơ cấu hạ tầng đã được điện toán hóa cho phép thực hiện tự động mọi sự từ xác định đường đạn đến truy tầm bằng chứng. Sự kết hợp giữa cảnh sát tuần sát và cảnh sát điều tra được giao cho các đội đặc nhiệm nhằm phối hợp hoạt động điều tra giữa các cấp dộ, từ địa phương đến tiểu bang, liên bang cũng như việc giám sát các sự kiện lớn hàng năm như các dịp lễ hội Mardi Gras hoặc Sugar Bowl.
Cũng như phần lớn cơ quan thực thi pháp luật tại các thành phố lớn, lực lượng này trông như đã đóng chốt ở đây cả chục năm rồi. Nơi làm việc đông đúc, các dãy tủ hồ sơ xơ xác, những giá tài liệu bất tận tạo nên các mê cung ở mỗi tầng. Hệ thống máy vi tính mới chiếm một vị trí sang trọng sản sinh ra hàng tập báo cáo bổ sung vào mớ hỗn loạn ấy.
Terri nhìn thấy một đám sinh viên ngồi rã rượi trên băng ghế cứng trước một chiếc bàn lớn, chặng dừng đầu tiên của họ trên đường chờ xử lý. Lễ hội Mardi Gras của họ đã đi quá đà nếu xét theo các khuôn mặt thâm tím nhễ nhại mồ hôi và những túi nôn được viên cảnh sát trực bàn phân phát.
Jean-Del dẫn nhân chứng đi ngang điểm đăng nhập đến thẳng chỗ cầu thang máy. Terri dừng lại đằng sau khá lâu để cử vài cảnh sát đến nhà Marc LeClaire đưa bà góa phụ tới nhà xác để nhận diện.
“Anh sẽ gọi điện cho ông già anh chứ?” Terri nói khi bước kịp anh và giữ cửa thang máy trước khi nó khép lại. “Để sau”. Anh nhấn nút tầng hai. Cô không thích vẻ mặt người đồng sự của mình, càng lúc càng hay như vậy. “Anh có định tiến hành thẩm vấn sơ bộ trước không?” Cô thầm mong, dầu sao Jean-Del cũng đánh máy khá hơn cô, ngoài ra nhân chứng có lẽ cũng cần ít phút để định thần lại. “Không”. Khi cửa thang máy mở, Jean-Del hướng Sable đi về bên trái tới hành lang dẫn đến các phòng thẩm vấn, những khối hộp văn phòng tạo nên Đội điều tra án mạng.
Vậy là anh ta muốn tiến hành thẩm vấn ngay. Một ý tưởng không tồi nếu tính đến giới báo chí háo tin sẽ bủa đến ngay khi nghe tin Marc LeClaire đã chết. “Anh có muốn để đại úy thẩm vấn trước nếu nhỡ ra đây là một vụ giết người?”
Jean-Del im lặng hồi lâu, đủ để Terri nhận ra rằng đó sẽ là một sai lầm lớn.
“Không”. Anh đi thẳng vào căn phòng trông gần nhất.
Terri biết hẳn có chuyện gì đó, bởi Jean-Del là một cảnh sát giỏi, không phải tự nhiên lại phớt lờ mọi thủ tục. Cô giữ tay anh. “Này, sao không bảo Hazenen và Garcia lo vụ này. Tôi sắp nghỉ phép, mà họ còn nợ mình vụ bắt mấy đứa bắn lộn ở quán rượu tháng rồi”.
Anh vẫn không nháy mắt. “Không được”.
Sable quan sát họ trao dổi, vẻ căng thẳng nhưng vẫn im lặng.
Terri đưa tay về phía căn phòng. “Mời cô vào và ngồi ở đây, cô Duchesne. Chúng tôi sẽ quay lại ngay”. Khi nhân chứng vừa bước vào trong, Terri đóng ngay cánh cửa và đứng chắn ngang giữa nó với người đồng sự. “Anh có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra ở đây không?”
“Tôi biết cô ấy”.
“Ồ, phải, tôi thấy rõ điều đó. Cô ta là ai vậy?”
“Một người quen cũ thời sinh viên”. Anh nhìn chăm lên tấm kính mờ, đôi mắt đen dõi bóng Sable đang chuyển động.
Terri lấy một điếu thuốc nhưng chợt nhớ tòa nhà này cấm hút thuốc nghiêm ngặt nên đành cất đi, vẻ cau có. “Thôi được, như vậy nạn nhân là bạn thân nhất của ông già anh, còn anh thì có thời đi học cùng nữ nhân chứng duy nhất mà ta có. Nghe như có sự xung đột quyền lợi được viết bằng chữ in và gạch đít ba lần, đúng không?” Thấy anh không đáp lại câu đùa, cô trở lại nghiêm chỉnh. “Chuyển cho Hazenen và Garcia đi, để họ lo vụ này”.
“Không”.
“Cô ta trẻ và đẹp, Marc LeClare già và giàu. Chẳng cứ phải thiên tài mới nhận ra đẳng thức ấy... Anh có nghe không đấy?” Cô xỉa một ngón tay lên ngực anh. “Đừng có ve vãn cô ta, Jean-Del. Đại úy sẽ ăn gỏi tươi hai hột trứng của anh”.
“Tôi không ve vãn...” Một cảnh sát đi ngang đưa mắt tò mò nhìn họ khiến Jean-Del hơi cúi người và hạ giọng. “Tôi không ve vãn cô ta, và cô ta cũng không ve vãn Marc”.
“Làm sao anh biết chuyện đó? Nhờ quyền lực tâm linh thần bí của mình sao?” Terri thở dài. “Lạy Chúa, với tất cả những gì ta biết, cô ta có thể là kẻ đã hạ LeClare và phóng hỏa dốt nhà”.
“Trước hay sau khi cô ta tự đập vào đầu mình?”
Terri nhún vai. “Có thể cô ta bị va đập khi gắng tìm chỗ đỗ xe. Tôi cũng từng u đầu như vậy mấy lần vì kính chắn gió khi tìm chỗ đỗ đấy”.
Anh không cười, khác với mọi khi. “Có ai đó đang cố giết cô ta, Terri. Tôi không được rời mắt khỏi cô ấy, hiểu chưa?”
Cô chưa bao giờ thấy anh như thế, kể cả khi hai người trải qua một ngày tồi tệ nhất. “Tất nhiên, tôi hiểu”. Cô tránh sang bên và đưa tay về phía cửa. “Nhưng tôi sẽ tiến hành thẩm vấn cùng với anh”.
Anh đưa tay gãi mớ tóc ngắn. “Terri...”
“Đừng có đi quá xa, Jean-Del”. Nếu anh tự biến mình thành kẻ ngốc, cô sẽ có ở đó để xử lý ngay mọi chuyện. “Tôi không quan tâm chuyên hai người từng vui vẻ thân mật thế nào ngày trước ở Tulane. Cô ta hiện là nhân chứng của một vụ đốt nhà và có thể cả vụ sát hại vị thống đốc tương lai của chúng ta. Sáng mai hình cô ấy sẽ tràn ngập trang đầu các báo tiểu bang. Anh muốn được nêu danh như một cảnh sát điều tra hay như một người tình xưa cay đắng của cô ta?”
Anh nắm lấy quả đấm cửa và giật mạnh muốn tung bản lề. “Tôi sẽ thẩm vấn cô ấy”.
“Cứ tự hạ gục mình đi, anh bạn”. Terri tiếp bước theo anh.