Ngày 28 tháng 10 năm 2012
7:29 tối.
Tôi đứng dậy, nhìn xuống giường và nén tiếng thở vì sợ hãi những âm thanh đang dâng lên từ sâu trong cuống họng.
Mình sẽ không khóc.
Mình sẽ không khóc.
Chầm chậm khuỵu xuống, tôi đặt tay lên mép giường, lướt ngón tay qua những ngôi sao màu vàng rải đầy trên nền vải chăn bông xanh thẫm. Tôi nhìn trân trân vào đám sao cho đến khi chúng dần nhòe đi bởi những giọt nước mắt đang phủ mờ.
Nhắm nghiền mắt lại, vùi đầu xuống giường, tôi nắm nghiến lấy lớp ga trải giường. Đôi vai bắt đầu run rẩy khi những tiếng thổn thức bị kìm nén quyết liệt bỗng vỡ òa. Tôi đứng vụt dậy, hét lên, lột phăng tấm ga, ném nó về phía bên kia phòng.
Hai tay tôi nắm thành nắm đấm, mắt điên cuồng nhìn quanh tìm thứ gì đó khác để ném. Tôi chộp lấy đám gối trên giường, quăng chúng vào hình ảnh phản chiếu trong gương - một đứa con gái tôi không còn biết nữa. Nó vừa chằm chằm nhìn lại tôi, vừa nấc lên thảm hại. Những giọt nước mắt ủy mị của nó làm tôi tức điên. Chúng tôi bắt đầu lao vào nhau cho đến khi nắm đấm của chúng tôi va sầm vào lớp gương, khiến lớp kính vỡ tan. Tôi nhìn nó vỡ vụn thành hàng triệu mảnh lấp lánh, đổ sụp xuống trước mắt mình.
Túm chặt lấy tủ đồ và đẩy nó qua một bên, tôi để cho tiếng thét bị kìm nén quá lâu được thoát ra khỏi cuống họng. Khi chiếc tủ đứng vững trở lại, tôi mở toang từng ngăn kéo, ném hết những thứ bên trong ra, vừa quăng vừa liệng vừa đá mọi thứ nằm trên đường đi của mình. Tôi chụp lấy những ô rèm cửa màu xanh da trời mỏng manh, giật mạnh cho đến khi thanh treo gẫy răng rắc và những tấm rèm rơi lả tả xuống quanh mình. Tôi nói với chồng hộp cao ngất ở góc phòng, không cần biết bên trong chứa gì, tóm chiếc hộp trên cùng, ném nó vào tường với tất cả sức mạnh chứa trong cơ thể vỏn vẹn một mét sáu của mình.
“Tôi ghét cậu!” Tôi gào khóc. “Tôi ghét cậu, ghét cậu, tôi ghét cậu!”
Tôi vẫn tiếp tục ném bất cứ thứ gì tìm được trước mặt.
Mỗi lần mở miệng gào thét, tôi lại nếm phải vị mằn mặn của nước mắt đang chảy thành dòng xuống má.
Đột ngột, đôi cánh tay của Holder bao bọc lấy tôi từ phía sau, ghì chặt đến nỗi tôi không thể cử động. Tôi vùng vẫy, giằng ra, la hét cho đến khi những hành động của tôi trở thành vô thức. “Dừng lại đi,” cậu ấy điềm tĩnh nói bên tai tôi, không cho tôi thoát ra. Tôi nghe tiếng, nhưng vẫn giả vờ như không. Hoặc đơn giản, tôi không quan tâm. Tôi tiếp tục kháng cự, nhưng cậu ấy vẫn siết chặt cánh tay mình.
“Đừng có động vào tôi!” Tôi gào đến lạc giọng, hai tay cào cấu tay cậu ấy. Một lần nữa, cậu ấy chẳng hề nao núng.
Đừng có chạm vào tôi. Xin cậu, xin cậu, xin cậu đấy.
Giọng nói mong manh ấy vang vọng trong tâm trí, tôi lập tức rũ ra trong vòng tay Holder. Thân thể rã đi, nước mắt tôi rơi lã chã và lòng tôi tan nát. Tôi chỉ còn là chiếc bình đựng nước mắt không ngừng nhỏ giọt.
Tôi yếu đuối và tôi đang để cậu ấy chiến thắng.
Holder nới lỏng vòng tay, đặt bàn tay lên vai tôi, quay tôi lại đối diện với cậu. Tôi thậm chí không thể nhìn thẳng vào mắt cậu ấy. Tôi như tan ra nơi lồng ngực cậu ấy, thất bại, mệt mỏi rã rời. Tôi túm chặt lấy áo sơ mi của cậu ấy mà thổn thức, má áp vào tim cậu ấy. Holder đặt tay lên sau đầu tôi, rồi cúi xuống bên tai tôi.
“Sky.” Giọng cậu ấy đều đều và điềm tĩnh. “Cậu cần phải đi. Ngay bây giờ.”
Thứ Bảy
Ngày 25 tháng 8 năm 2012
11:50 đêm.
Hai tháng trước…
Tôi luôn mong hầu hết những quyết định mà mình đưa ra ở tuổi mười bảy đều sáng suốt. Hy vọng là trí thông minh được đo bằng cân nặng, như vậy số ít quyết định ngớ ngẩn của tôi sẽ không thể nào nặng bằng những quyết định sáng suốt. Nếu được vậy, tôi sẽ cần đến cả núi quyết định sáng suốt vào ngày mai, bởi lén lút để Grayson đang thập thò nơi cửa sổ phòng ngủ đến lần thứ ba trong tháng sẽ chất thêm sức nặng đáng kể lên phần đĩa ngớ ngẩn của cán cân.
Bất chấp chuyện này có thế nào, tôi cũng không phải một đứa con gái hư. Tất nhiên, trừ khi định nghĩa của từ “gái hư” dựa trên thực tế tôi âu yếm vuốt ve rất nhiều người, dù tôi chả mấy hứng thú với họ. Riêng vấn đề này, ta có thể tìm được vô số lý lẽ để tranh cãi.
“Nhanh lên,” Grayson nhăn nhó sau cánh cửa đóng, rõ ràng đang cáu tiết trước sự đủng đỉnh của tôi.
Tôi tháo then cài, trượt mở cửa sổ khẽ khàng hết mức. Có thể mẹ Karen là kiểu phụ huynh trần đời có một, nhưng nếu biết có những anh chàng lén lút mò vào phòng ngủ của con gái qua cửa sổ lúc nửa đêm, thì bà lại chính là bà mẹ khắt khe nghiêm ngặt điển hình.
“Khẽ thôi,” tôi thì thào. Grayson đu mình lên, vắt một chân qua bậu cửa, sau đó trèo vào phòng. May mà những ô cửa sổ ở mặt này của nhà tôi chỉ cách mặt đất hơn một mét, nên tôi gần như có riêng một cửa ra vào. Thực tế, Six và tôi vẫn sang nhà nhau chơi bằng cách trèo qua cửa sổ, có khi còn nhiều hơn cả đường cửa chính. Mẹ Karen đã quen với chuyện đó, thậm chí bà còn chẳng mảy may nghi ngờ khi cửa sổ phòng tôi hầu như lúc nào cũng mở toang.
Trước khi kéo rèm cửa lại, tôi liếc sang cửa sổ phòng ngủ của Six. Một tay nó vẫy vẫy tôi, còn tay kia đang kéo Jaxon trèo vào phòng mình. Ngay khi vừa yên vị bên trong, Jaxon quay đầu lại và thò đầu qua cửa sổ. “Gặp nhau ở xe tải của cậu một tiếng nữa nhé,” cậu ta thì thầm một cách ầm ĩ với Grayson, rồi đóng cửa lại, kéo kín rèm.
Six và tôi trở nên thân thiết như thế này kể từ ngày nó chuyển đến cạnh nhà tôi bốn năm về trước. Cửa sổ phòng ngủ của chúng tôi liền sát với nhau. Quả là cực kỳ thuận tiện. Mọi sự bắt đầu một cách vô cùng trong sáng. Khi hai đứa mười bốn tuổi, tôi thường lẻn vào phòng nó hàng đêm, cùng nhau lấy trộm kem trong tủ lạnh rồi vừa ăn vừa xem phim. Lên mười lăm tuổi, chúng tôi bắt đầu để bọn con trai lẻn vào rồi cùng ăn kem và xem phim. Mười sáu tuổi, kem và phim ảnh không còn quan trọng với chúng tôi bằng các chàng trai nữa. Và bây giờ, khi đã mười bảy tuổi, chúng tôi thậm chí chẳng thèm rời giường riêng của mình cho đến khi các chàng của mình rời đi. Đến lúc ấy, kem cùng phim ảnh mới được ưu tiên trở lại.
Six đổi bạn trai chẳng khác gì tôi đổi vị kem. Món ngon của nó tháng này là Jaxon. Còn của tôi là Rocky Road[1]. Grayson và Jaxon là bạn chí thân, thế nên ngay từ đầu Grayson và tôi đã bị ném vào nhau. Mỗi khi bạn trai của mình có anh bạn thuộc dạng “nóng bỏng”, Six sẽ đẩy anh bạn đó cho tôi. Grayson đúng là “nóng bỏng” thật. Cậu ta có thân hình tuyệt vời không thể phủ nhận, mái tóc rối hoàn hảo, cặp mắt đen sắc sảo… một công trình nghệ thuật. Phần lớn đám con gái tôi biết ắt sẽ phát rồ lên dù chỉ được ở trong cùng một phòng với cậu ta.
[1] Tên một loại kem có vị chocolate.
Quá tệ là tôi chẳng cảm thấy như thế.
Tôi kéo rèm cửa và quay lại thì thấy Grayson đang chình ình cách mặt mình chỉ khoảng chục phân, sẵn sàng “vào đề”. Cậu ta áp bàn tay vào má tôi, phô ra nụ cười chói lọi. “Chào người đẹp.” Rồi, chẳng đợi tôi đáp, môi cậu ta đã chào đón môi tôi bằng một khúc dạo đầu ướt át. Cậu ta vẫn tiếp tục hôn trong lúc cởi giày. Đôi giày tuột ra nhẹ nhàng trong lúc chúng tôi cùng tiến về phía chiếc giường, miệng vẫn dính vào nhau. Cậu ta làm đồng thời cả hai việc đó một cách trơn tru thành thục, quả là ấn tượng, nhưng cũng khiến tôi khó chịu thế nào ấy. Grayson chầm chậm ngả tôi xuống giường. “Khóa cửa chưa đấy?”
“Kiểm tra lại đi,” tôi nói. Cậu ta hôn một cái chớp nhoáng lên môi tôi rồi nhảy ra để đảm bảo cửa phòng tôi đã khóa. Tôi đã sống với mẹ Karen mười ba năm nay và chưa bao giờ bị cấm túc; tôi không muốn bây giờ bà lại có lý do để bắt đầu này nọ. Ít tuần nữa tôi sẽ mười tám tuổi rồi, nhưng dẫu vậy, tôi nghi ngờ việc mẹ sẽ thay đổi cách dạy dỗ khi mà tôi còn sống dưới mái nhà bà.
Không phải kiểu dạy dỗ của bà có điểm gì tiêu cực. Chỉ là nó quá… mâu thuẫn. Bà rất nghiêm khắc với toàn bộ cuộc sống của tôi. Chúng tôi chưa bao giờ được tiếp cận những thứ như internet, điện thoại di động hay thậm chí cả ti-vi, vì bà tin rằng công nghệ là gốc gác của mọi tội lỗi xấu xa trên đời. Nhưng bà lại cho tôi đi chơi với Six bất cứ khi nào tôi muốn và khi bà biết được tôi đang ở xó xỉnh nào, tôi thậm chí còn chẳng phải bận tâm tới giờ giới nghiêm nữa. Tuy nhiên, chẳng bao giờ tôi lạm dụng điều này. Thế nên có khi tôi vẫn bị giới nghiêm mà chẳng hề nhận ra.
Bà chả quan tâm tôi có chửi thề hay không, dù rất hiếm khi tôi làm thế. Thậm chí thi thoảng bà còn cho tôi uống rượu trong bữa tối. Bà trò chuyện với tôi như thể tôi là một người bạn chứ chẳng phải con gái bà (bất chấp việc bà nhận nuôi tôi từ hồi tôi mới năm tuổi), và bằng cách nào đó “uốn nắn” tôi trở nên (hầu như) hoàn toàn thành thực với bà về mọi thứ.
Bà không thuộc tuýp dễ dung hòa. Hoặc là bà rất rộng lượng, hoặc là sẽ rất nghiêm khắc. Bà giống như một người theo chủ nghĩa tự do có khuynh hướng bảo thủ. Hoặc là người bảo thủ có khuynh hướng tự do. Dù gì thì bà cũng thật khó đoán biết - mà tôi cũng ngừng cái việc dò la đoán biết bà từ mấy năm trước rồi.
Vấn đề duy nhất chúng tôi từng thực sự tranh cãi đến không khoan nhượng là chuyện trường công. Bà đã dạy tôi tại gia từ hồi tôi bé tí tới giờ (với bà trường công lại là một gốc gác nữa của những điều xấu xa tội lỗi), nhưng tôi đã nài nỉ bà cho tôi đi học trường công kể từ khi Six gieo ý tưởng đó vào đầu tôi. Tôi đang nộp đơn vào trường cao đẳng và cảm thấy mình sẽ có cơ hội được nhận cao hơn nếu thêm thắt vào lá đơn một vài hoạt động ngoại khóa. Sau nhiều tháng ròng tôi và Six cùng nài nỉ, cuối cùng mẹ Karen cũng phải nhượng bộ và cho tôi vào học năm cuối trung học ở trường công. Tôi có thể đủ tín chỉ để tốt nghiệp theo chương trình học tại nhà chỉ trong đôi ba tháng, nhưng một phần nhỏ trong tôi luôn khát khao được trải nghiệm cuộc sống của một cô gái tuổi teen bình thường.
Dĩ nhiên, nếu tôi mà biết sau đó Six sẽ rời đi nước ngoài theo chương trình trao đổi học sinh vào đúng cái tuần vốn là tuần đầu tiên của năm cuối cấp mà chúng tôi sẽ học cùng nhau, thì tôi sẽ không bao giờ ấp ủ ý tưởng về trường công làm gì. Nhưng vốn vô cùng ngoan cố, tôi thà lấy nĩa đâm thủng lòng bàn tay mình còn hơn nói với mẹ Karen rằng mình đã thay đổi ý định.
Tôi cố không nghĩ đến sự thật mình sẽ không được học với Six năm nay. Tôi biết nó hy vọng đến nhường nào chuyến trao đổi học sinh sẽ diễn ra thuận lợi, nhưng phần ích kỷ trong tôi lại thực sự không trông mong điều đó. Ý nghĩ phải bước qua những cánh cửa ấy mà không có con bạn thân làm tôi hoảng hốt. Nhưng tôi nhận ra sự chia cách của chúng tôi là không thể tránh được, và đến lúc nào đó tôi vẫn sẽ bị ném vào đời thực, nơi có vô vàn con người đang sống ngoài Six và mẹ Karen.
Sự thiếu thốn kiến thức về đời thực của tôi được bù lấp hoàn toàn bởi những quyển sách. Sống ở vùng đất của những con người hạnh phúc trọn đời thì chẳng lành mạnh gì lắm. Việc đọc cũng mở mang cho tôi (có khi theo hướng kịch hóa) về cơn ác mộng mang tên trường phổ thông với những ngày đầu đến lớp, những bè cánh phe phái và đám con gái xấu tính. Theo Six, việc tôi đã có sẵn chút tiếng tăm khi thân quen với nó sẽ chẳng đem lại lợi lộc gì. Six không có thành tích xuất sắc lắm về khả năng sống cuộc đời độc thân vui tính, và rõ ràng là một vài chàng trai tôi từng dây dưa cũng không có thành tích xuất sắc lắm trong việc giữ mồm giữ miệng. Sự kết hợp này hẳn sẽ tạo nên ngày đầu đến trường khá thú vị đây.
Tôi chẳng quan tâm. Tôi không xin đi học để kết bạn hay để gây ấn tượng với ai, vì thế chừng nào những tai tiếng vớ vẩn kia không can thiệp được vào mục tiêu cuối cùng của tôi, thì tôi vẫn sống ổn.
Hy vọng thế.
Grayson bước trở lại giường sau khi chắc chắn cửa phòng đã khóa, cậu ta bắn cho tôi một nụ cười mời mọc. “Cởi tí đồ xem ra sao nhỉ?” Rồi cậu ta lắc hông và nhích từng tí một chiếc áo sơ mi lên, để lộ phần cơ bụng chắc phải tập luyện hùng hục mới có được. Tôi bắt đầu nhận ra cậu ta rất hay khoe nó bất cứ khi nào có thể. Đúng là một gã xấu tính chỉ-biết-yêu-mình điển hình.
Tôi bật cười khi Grayson quay chiếc áo trên đầu và ném về phía tôi, sau đó lại trườn lên người tôi. Cậu ta trượt tay ra sau gáy tôi, kéo miệng tôi vào đúng vị trí.
Lần đầu tiên Grayson lẻn vào phòng tôi là hơn một tháng trước, và ngay từ đầu cậu ta đã nói rõ mình không tìm kiếm một mối quan hệ chính thức. Tôi cũng nói rõ luôn mình chẳng trông chờ tìm được cậu ta, vì thế, rất tự nhiên, chúng tôi lập tức trở nên tâm đầu ý hợp. Tất nhiên cậu ta là một trong số ít người tôi biết ở trường và tôi lo ngại chuyện đó sẽ làm rối tinh điều đẹp đẽ chúng tôi đang có với nhau - mà thực ra là chẳng có gì sất.
Mới vào được chưa đầy ba phút, tay cậu ta đã lần vào áo sơ mi của tôi. Chắc chắn cậu ta không đến đây để trò chuyện tán gẫu gì rồi. Đôi môi cậu ta di chuyển từ miệng xuống cổ tôi, tôi tranh thủ khoảnh khắc nghỉ ngơi ấy để hít thật sâu, cố gắng cảm thấy một điều gì đó.
Bất cứ điều gì.
Tôi dán mắt vào đám ngôi sao dạ quang bằng nhựa gắn trên trần nhà, mơ hồ nhận thấy cặp môi kia đang dần nhích xuống ngực mình. Bảy mươi sáu. Ý là, các ngôi sao ấy. Tôi biết điều đó vì vài tuần trở lại đây tôi đã có nhiều thời gian để đếm chúng khi ở trong tình huống tương tự thế này. Tôi, nằm dài một cách thờ ơ lạnh nhạt, trong khi Grayson khám phá mặt và cổ tôi, thi thoảng cả ngực tôi nữa, với đôi môi thọc mạch và háo hức vô cùng.
Nếu không thích chuyện này, sao tôi lại để cậu ta làm thế?
Tôi chưa từng có bất kỳ mối liên hệ cảm xúc nào với những chàng trai mình gần gũi. Nói đúng hơn, là những chàng từng gần gũi tôi. Không may là chuyện ấy hầu như chỉ đến từ một phía. Chỉ duy nhất một anh chàng từng suýt khơi dậy được phản ứng cả về thể xác lẫn xúc cảm trong tôi, nhưng hóa ra đó chỉ là một ảo giác kiểu như tự cảm. Cậu ta tên Matt, chúng tôi đã chấm dứt hẹn hò sau chưa đầy một tháng, trước khi những tật vặt của cậu ta khiến tôi nổi điên. Chẳng hạn như việc cậu ta không chịu uống nước trong chai trừ khi phải có ống hút. Hay kiểu mà lỗ mũi cậu ta nở ra trước mỗi lần cậu ta cúi xuống hôn tôi. Lại còn cái cách cậu ta nói “Anh yêu em” chỉ sau ba tuần công bố với thiên hạ rằng chúng tôi đã thuộc về nhau nữa chứ.
Phải. Điều cuối cùng kia chính là giọt nước làm tràn ly. Bái bai bé giai Matty.
Six và tôi đã nhiều lần phân tích về vấn đề thiếu cảm giác của tôi với đám con trai. Có lúc nó còn nghi ngờ tôi đồng tính. Nhưng sau nụ hôn “kiểm nghiệm” chớp nhoáng và vụng về giữa hai đứa tôi năm mười sáu tuổi, chúng tôi kết luận giả thuyết đó hoàn toàn sai. Không phải tôi không thích gần gũi với tụi con trai. Tôi cũng thích - nếu không thì tôi đã chẳng dây dưa làm gì. Chỉ là nguyên cớ khiến cho tôi thích thì không giống với những đứa con gái khác. Tôi chưa bao giờ cảm thấy lâng lâng bay bổng. Cũng không có cảm giác nôn nao trong bụng. Thực tế, toàn bộ cái ý tưởng ngất lên ngất xuống vì một ai đó khá là lạ lẫm với tôi. Lý do thực sự khiến tôi thích âu yếm vuốt ve bọn con trai đơn giản chỉ là khi đó tôi cảm thấy thoải mái và được tê liệt hoàn toàn. Cũng như lúc này đây, khi ở cùng với Grayson, thật dễ chịu khi tâm trí tôi được hoàn toàn khép lại. Mọi thứ tựa hồ ngưng lại và tôi thích cảm giác này.
Mắt đang tập trung vào mười bảy ngôi sao tụ lại thành một đám ở góc phải phía trên trần nhà, tôi đột ngột bị kéo phắt về thực tế. Bàn tay của Grayson đang chu du xa hơn giới hạn tôi cho phép trước đây. Tôi nhanh chóng nhận thức được cậu ta đã cởi cúc quần jean và đang lần mò quanh cạp quần lót của tôi.
“Không, Crayson,” tôi thì thầm, đẩy tay cậu ta ra.
Cậu ta rụt tay lại và rên một tiếng, vùi đầu xuống gối. “Thôi nào, Sky.” Hơi thở của cậu ta phả mạnh vào cổ tôi. Nghiêng người để trọng lượng dồn lên cánh tay phải, cậu ta nhìn xuống tôi, cố gắng trêu chọc tôi bằng một nụ cười.
Tôi đã nói là tôi miễn dịch với nụ cười chói lọi của cậu ta chưa nhỉ?
“Cậu định tiếp diễn chuyện này bao lâu nữa?” Cậu ta lướt bàn tay lên bụng tôi và lại lần ngón tay vào trong quần tôi.
Tôi nổi da gà. “Tiếp diễn chuyện gì cơ?” Tôi cố thoát ra khỏi bàn tay cậu ta.
Grayson nhổm hẳn dậy, nhìn xuống tôi như thể tôi bị ngớ ngẩn. “Cái vai ‘gái ngoan’ mà cậu đang cố gắng thể hiện ấy? Mình chán rồi, Sky. Vào việc chính đi.”
Câu nói ấy đưa tôi quay lại thực tế, trái với điều mà nhiều người vẫn tin, tôi không phải một đứa con gái hư. Tôi chưa bao giờ quan hệ tình dục vói bất cứ anh chàng nào mình từng vuốt ve âu yếm, kể cả anh chàng Grayson đang hờn dỗi hiện tại. Tôi nhận ra khi thiếu đi cảm giác về thể xác, tôi rất dễ bị lung lạc về mặt xúc cảm và quan hệ bừa bãi với nhiều người. Tuy nhiên, tôi cũng nhận thức được đó chính là lý do mà tôi không nên quan hệ tình dục. Tôi biết một khi mình vượt qua ranh giới, những lời đồn về tôi sẽ không còn chỉ là lời đồn nữa. Tất cả chúng sẽ trở thành sự thật. Tôi không bao giờ muốn những gì người ta nói về mình được hiện thực hóa. Tôi đoán mình giữ được gần mười tám năm trinh tiết hoàn toàn nhờ vào sự ngoan cố.
Lần đầu tiên trong vòng mười phút Grayson ở đây, tôi ngửi thấy mùi cồn nồng nặc từ cậu ta. “Cậu say à.” Tôi đẩy tay vào ngực cậu ta. “Tôi đã nói cậu đừng đến đây khi say cơ mà?” Cậu ta lăn ra khỏi người tôi. Tôi đứng dậy cài lại cúc quần, kéo lại áo xống cho chỉnh tề. Thật nhẹ nhõm vì cậu ta đã uống rượu. Tôi cực kỳ sẵn sàng tống cậu ta đi rồi đây.
Ngồi ở mép giường, Grayson chộp lấy eo tôi rồi kéo về phía mình. Cậu ta vòng cánh tay ôm lấy người tôi, ngả đầu vào bụng tôi. “Mình xin lỗi,” cậu ta nói. “Chỉ là mình muốn cậu đến phát diên, đến mức nếu cậu không ‘cho’ mình, mình không nghĩ mình có thể tới đây lần nữa.” Vừa nói cậu ta vừa hạ thấp tay xuống khum lấy mông tôi, rồi ép môi vào vùng da dưới gấu áo tôi.
“Thế thì đừng đến nữa.” Tôi đảo mắt và lùi xa khỏi cậu ta. Khi tôi kéo rèm ra, Jaxon cũng đang trèo ra khỏi cửa sổ nhà Six. Bằng cách nào đó, chúng tôi đã cùng cô đọng chuyến ghé thăm dài như cả tiếng đồng hồ này vào trong vòng mười phút. Tôi liếc về phía Six. Nó trao cho tôi ánh mắt rõ rành rành với ý là “đã đến lúc phải đổi món rồi”.
Nó theo Jaxon ra khỏi cửa sổ và tiến về phía tôi. “Grayson cũng uống hở?”
Tôi gật đầu. “Lần thứ ba rồi đấy.” Tôi quay lại nhìn Grayson. Cậu ta đang nằm dài trên giường, chẳng hề hay biết việc mình không còn được chào đón nữa. Tôi bèn bước lại giường, nhặt chiếc áo sơ mi lên quẳng vào mặt cậu ta. “Đi đi,” tôi nói. Cậu ta ngước nhìn tôi và nhướng một bên chân mày, sau đó miễn cưỡng trượt xuống khỏi giường khi thấy tôi không có biểu hiện gì có vẻ như đùa cợt. Vừa xỏ lại giày, cậu ta vừa hờn dỗi như một đứa trẻ lên bốn. Tôi bước qua một bên để cậu ta đi ra.
Six đợi đến khi Grayson biến mất khỏi khung cửa, mới trèo vào trong. Một trong hai gã trai lẩm bẩm “bọn đàng điếm”. Vào trong rồi, nó đảo mắt và quay lại thò đầu qua cửa sổ.
“Tức cười nhỉ, chúng tôi đàng điếm vì các cậu chả làm ăn gì được sao? Đồ rác rưởi.” Nó đóng cửa lại rồi bước tới giường, thả mình đánh phịch xuống và vòng hai tay ra sau gáy. “Thế là một người tình nữa lại ra đi.”
Tôi cười vang, nhưng tràng cười bị cắt ngang bởi tiếng đập sầm sầm nơi cửa phòng ngủ. Tôi vội chạy ra mở, rồi bước qua một bên để chuẩn bị tinh thần cho mẹ Karen xông vào. Bản năng làm mẹ của bà đúng là không làm tôi thất vọng. Bà nhìn dáo dác quanh phòng cho đến khi thấy Six ngồi chễm chệ trên giường.
“Khỉ thật,” bà quay lại đối diện với tôi. Chống hai tay lên hông, bà cau mày. “Mẹ dám thề là mẹ vừa nghe thấy giọng con trai trong này.”
Tôi bước tới giường và cố giấu đi nỗi sợ hãi tột độ đang chạy dọc cơ thể. “Và mẹ dường như thất vọng bởi vì…” Đôi khi tôi hoàn toàn không hiểu nổi phản ứng của bà trước sự việc. Tôi đã nói rồi đấy… mâu thuẫn.
“Một tháng nữa là con mười tám tuổi rồi. Mẹ không còn thời gian mà cấm cản con được mãi. Con cần phải bắt đầu lớn thêm một chút đi, bé con ạ.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhận ra bà chỉ đang đùa. Một cảm giác gần như tội lỗi dâng lên trong tôi khi bà chẳng mảy may nghi ngờ chỉ mới năm phút trước con gái bà vừa bị sờ soạng trong chính căn phòng này. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, tới mức tôi sợ bà có thể nghe được tiếng.
“Cô Karen?” Six cất tiếng từ phía sau. “Nếu chỉ để làm cô cảm thấy yên tâm hơn, thì có hai tên phóng đãng vừa vui vẻ với bọn cháu đấy, nhưng bọn cháu đã đá họ ra ngoài ngay trước khi cô bước vào đây vì họ đã uống rượu ạ.”
Tôi há hốc. Rồi quay ngoắt sang để bắn cho Six một ánh nhìn mà tôi hy vọng nó hiểu rằng một lời châm biếm sẽ chẳng vui vẻ chút nào khi chính là sự thật.
Mẹ Karen cười vang. “Ừ, có lẽ tối mai các con sẽ gặp được những anh chàng dễ thương và tỉnh táo hơn.”
Có lẽ tôi không phải lo lắng về chuyện mẹ nghe được tiếng tim tôi nữa, vì giờ nó đã hoàn toàn ngừng đập.
“Những anh chàng tỉnh táo ấy ạ? Cháu nghĩ cháu sẽ thu xếp được,” Six nháy mắt với tôi.
“Cháu có ngủ lại đây không?” Mẹ tôi hỏi Six khi quay ra phía cửa.
Six nhún vai. “Chắc là hai đứa sẽ qua đêm ở nhà cháu. Đây là tuần cuối cùng cháu được ngủ trên giường mình trong sáu tháng tới. Với lại, ti vi bên đó còn có phim của Channing Tatum nữa cô ạ.”
Tôi liếc mẹ và thấy bà đang nổi cơn xúc động.
“Đừng mà mẹ.” Tôi bước tới chỗ bà, nhưng mắt bà đã nhòe đi. “Không, không, không.” Khi tôi chạm được vào bà thì đã quá muộn. Bà nức nở. Nếu có một thứ trên đời này mà tôi không thể chịu nổi, thì đó là nước mắt. Không phải nó làm tôi xúc động, mà vì nó khiến tôi bứt rứt khó chịu đến phát rồ. Lại còn khó xử nữa.
“Một lần nữa thôi nào,” mẹ tôi vừa nói vừa lao về phía Six. Ngày hôm nay bà đã ôm con bạn tôi về chuyện Six sẽ rời đi vào ít ngày nữa. Six miễn cưỡng đón nhận lần ôm thứ mười một của mẹ tôi và nháy mắt với tôi qua vai bà. Tôi gần như phải tách họ ra, để mẹ chịu rời khỏi phòng.
Bà đi qua cửa và quay lại lần cuối. “Cô mong cháu gặp được một anh chàng người Ý nóng bỏng, Six ạ.”
“Gặp được nhiều hơn một thì tốt cô ạ,” Six tỉnh bơ.
Khi cánh cửa đóng lại sau lưng mẹ Karen, tôi xoay một vòng và nhảy lên giường, thụi Six một quả vào cánh tay. “Đồ mất nết,” tôi nói. “Buồn cười cái gì hả! Tớ tưởng mình bị bắt tại trận rồi đấy.”
Nó cười và túm lấy tay tôi đứng lên. “Đi thôi. Tớ có kem Rocky Road nữa đấy.”
Nó chẳng cần phải giục đến lần thứ hai.