“Hấp dẫn ư?” Maura rướn người lên trông rất ngầu. “Anh có tin là tôi dễ bị đàn ông dẻo miệng hạ gục không?”.
“Dễ ư?”. Jenfferson cười lớn. “Chúng ta biết nhau cũng gần một tuần rồi, Maura à! Và tôi có thể nói chắc như đinh đóng cột là chẳng có gì... dễ ở cô cả”.
“Liệu tôi có thể xem đây là một lời khen không nhỉ?” Cô cười tinh nghịch đáp lại.
Cô tỏ ra hài lòng. Jefferson có thể đọc được điều đó trên nét mặt của cô. Anh chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào trên đời này nghĩ mình được khen khi có người nói mình “khó khăn” cả. Nhưng Maura Donohue thì độc nhất vô nhị.
Anh biết điều đó ngay từ giây phút gặp cô.
Trong lúc đang tìm kiếm một cảnh quay ở Ireland cho bộ phim sắp tới của hãng phim King, Jefferson đã tình cờ thấy trang trại của Maura ở quận Mayo và ngay lập tức anh nhận ra đây chính là nơi anh cất công đi tìm. Dĩ nhiên thuyết phục Maura được hay không lại là chuyện khác.
“Cô biết không?”, anh tựa vai lên bức tường đá sơn trắng của nhà kho và nói “Hầu như ai cũng chớp lấy thời cơ nếu có cơ hội kiếm tiền dễ dàng đấy”.
Cô hất mái tóc dài, đen nhánh ra sau, nheo đôi mắt xanh thăm thẳm nhìn anh, bắt bẻ, “Coi nào anh bạn, anh lại dùng từ dễ dàng nữa rồi, sau khi đã thừa nhận là tôi không có thói quen chấp nhận những việc dễ dàng”.
Anh thở dài, lắc đầu. Người phụ nữ này vô cùng khôn ngoan, sắc sảo nhưng nếu cô không bí hiểm thì anh cũng chẳng thấy thú vị, muốn khám phá đến thế. Là chủ hãng phim King, anh quen được người ta xun xoe, bợ đỡ mỗi khi anh cần họ. Khi anh vào một thị trấn, trả tiền hậu hĩnh để có được trường quay, họ vội vàng ký ngay vào rồi nhanh chóng cầm tiền như sợ anh đổi ý.
Nhưng Maura thì không.
Những ngày này, anh vẫn tiếp tục lui tới trang trại Donohue để nói chuyện với cô chủ ương bướng của nó. Anh không ngại tán dương cô, thuyết phục cô với những lời hứa hẹn về một núi tiền mà anh biết chắc là cô không thể nào làm ngơ và nói tóm lại là anh đã cố tỏ ra rất nhã nhặn để cô xiêu lòng. Song cô không mảy may lay chuyển.
“Anh đang choán đường tôi đấy”. Cô nói.
“Xin lỗi”. Jefferson tránh sang một bên để cô bước qua. Cô đang mang một cái bao tải đựng cái gì... trời mới biết. Bản năng thôi thúc anh giựt lấy cái bao nặng trịch ấy khỏi tay cô, mang giúp cô. Nhưng cô sẽ chẳng đồng ý hay cảm kích cái ý định tốt đẹp của anh đâu.
Cô là người hoàn toàn độc lập, dí dỏm, ăn nói sắc sảo và có một thân hình mà anh đã phải tốn nhiều thời gian để... mường tượng. Mái tóc đen, dày của cô như những con sóng mềm mại buông xõa đến giữa lưng, khiến anh khao khát được vuốt ve, được cảm nhận từng lọn tóc mềm như tơ trong bàn tay. Cái cằm ương ngạnh của cô luôn hếch lên mỗi khi cô tranh cãi. Đôi mắt xanh thăm thẳm được tô điểm bởi cặp mi dài, đen như nhung. Cô mặc một chiếc quần jean cũ kỹ, cái áo len đan tay Ireland to đùng, che hết những đường cong trên thân hình. Cô ăn mặc kín như bưng như vậy là bởi mùa đông ở đây lạnh thấu xương. Anh hy vọng cô mời anh vào nhà, uống một tách trà nóng, bởi khi vào nhà cô sẽ cởi chiếc áo len to sụ kia, làm lộ ra chiếc áo sơ mi bên trong để anh có cơ hội nhìn rõ những gì anh phải cố hình dung.
Anh lẽo đẽo theo cô ra khỏi nhà kho. Một cơn gió tê buốt tạt vào mặt anh, làm mắt anh cay xè, đau nhói. Cơn gió như đang thách thức anh đương đầu với thời tiết miền quê Ireland. Tai anh lạnh cóng, chiếc áo khoát không thể đủ ấm. Anh nghĩ cần phải mua một vài thứ trong ngôi làng này, một cái áo khoác thật dày nếu có thể tìm thấy, một vài cái áo ấm đan tay. Anh phải làm cho những người bán hàng yêu mến mình. Anh muốn lôi kéo mọi người trong cái thị trấn bé nhỏ, vui vẻ đứng về phe anh khi anh thuyết phục Maura cho hãng King thuê đất để quay phim.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?”, anh hét thật to, và thề có Chúa là anh đã thấy ngọn gió quăng ngược lại những lời anh nói .
“Chúng ta chẳng đi đâu cả”, cô quay đầu lại trả lời. “Tôi đi lên đồi cỏ cho gia súc ăn”.
“Tôi có thể giúp cô”, anh nói.
Cô quay lại, nhìn anh từ đầu đến chân, mắt cô dừng lại trên đôi giày đen bóng loáng, đắt tiền của anh , cười khẩy, cô nói, “Trên đôi giày xịn này à? Nó sẽ rách te tua ngay khi anh lội qua đám cỏ sình lầy này”.
“Sao cô lại phải lo cho đôi giày của tôi nhỉ?”.
Cô hếch cái cằm bướng bỉnh lên “Anh nói cứ như anh chẳng cần biết đôi giày mới của anh mua ở đâu vậy “.
“Có phải cô ghét hết thảy bọn nhà giàu không?”, Jefferson hỏi, mỉm cười khoái chí. “Hay cô chỉ không ưa một mình tôi thôi?”.
Cô nhoẻn miệng cười thật tươi, không hề lúng túng, “Ồ, một câu hỏi thú vị phải không nào?”.
Anh bật cười. Anh chẳng lạ gì những phụ nữ vờ vịt ngây thơ, e thẹn, sẵn sàng hùa theo anh mà không cần biết anh nói gì. Họ chẳng dám bày tỏ quan điểm của mình vì sợ anh không có cùng suy nghĩ. Họ làm anh phát ớn, chẳng thấy thú vị gì trong một thời gian dài.
Và không chỉ có phụ nữ không thôi, mà tất cả những người anh biết ở Hollywood đều như thế, anh trầm ngâm suy nghĩ.
Không chỉ xuất thân trong một gia đình danh giá mà anh còn là chủ của một hãng phim, nơi có thể biến những giấc mơ thành hiện thực và cũng là nơi làm vỡ mộng nhiều người. Rất nhiều người phải nặn óc tìm cách lấy lòng anh. Thật sung sướng biết bao nếu tìm được một người không nịnh nọt .
Maura đóng sầm cửa chiếc xe tải nhỏ, cọc cạch của mình, tựa lưng vào nó, tay vòng trước ngực, “Sao anh phải vất vả vậy, Jefferson King? Xem chừng việc thuyết phục được tôi là một thử thách của anh phải không? Hình như anh không quen nghe từ không thì phải?”.
“Thật tình là tôi không được nghe thường xuyên cho lắm”.
“Tôi có thể hình dung được. Một người như anh, với đôi giày bóng lộn và một cái túi rủng rỉnh hẳn nhiên sẽ được nghênh đón ở bất cứ nơi đâu, đúng không?”.
“Cô phản đối việc người ta sở hữu một cái túi đầy tiền à?”.
“Ồ, chỉ trong trường hợp cứ vài phút người ta lại ném nó vào mặt tôi thôi”.
Không phải “ném”, anh phản đối, mà là “đề nghị”. “Tôi đang đề nghị cô nhận một món tiền nho nhỏ nếu cô cho tôi thuê đất vài tuần. Sao cô lại nghĩ mình bị xúc phạm chứ?”.
“Chắc chắn đó không phải là xúc phạm. Nhưng việc anh kiên quyết thuyết phục cho được tôi thực ra chỉ là sự tò mò mà thôi”.
“Như cô nói rồi đó. Tôi là người thích thử thách”. Tất cả những thành viên của dòng họ King đều thế cả. Và lâu rồi anh chưa thấy người nào thú vị như Maura Donohue.
“Chúng ta có cùng sở thích đấy”.
“Cuối cùng thì ta cũng tìm được một điểm chung. Sao cô không chở tôi lên đồi kia, dẫn tôi đi một vòng trang trại nhỉ?”.
Cô im lặng, nhìn anh hồi lâu cho đến khi một cơn gió thốc lên làm cả hai loạng choạng. Cuối cùng, cô lên tiếng “Sao anh lại muốn đi với tôi?”
Anh nhúng vai, “Thật tình mà nói, tôi chẳng biết làm gì hơn cả, mà sao cô không muốn cho tôi theo chứ?”.
“Vì tôi chẳng cần ai giúp cả”, cô nói rõ ràng.
“Cô có vẻ quá tự tin đấy?”, anh nói.
“Và chính xác là như vậy đấy”, cô khẳng định.
“Thế thì việc gì cô phải bận tâm nếu tôi đi theo cô, giúp đỡ cô? Trừ khi cô sợ nét quyến rũ chết người của tôi mê hoặc cô”.
Cô ngửa cổ ra sau, cười ngặt nghẽo khiến anh chột dạ, như thể cô đang chế nhạo niềm kiêu hãnh của anh. “Ôi, anh thật là khôi hài, Jefferson à!”
“Sao ta không thử làm người khôi hài chứ”.
“Cô không thấy là nó làm chúng ta vui hơn à?”.
Anh thu mình trong chiếc áo khoác, chống chọi với cái lạnh tê tái. Jefferson nghĩ bụng ắt hẳn cô đang cố trấn an rằng anh sẽ không cám dỗ cô. Bởi anh biết mình hấp dẫn. Cô bớt giữ khoảng cách so với lần đầu tiên anh đặt chân vào trang trại Donohue. Hôm đó, cô lạnh lùng đến mức anh tưởng chừng cô sẽ vác súng ra, tống cổ anh khỏi điền trang.
Chẳng giống bức tranh đẹp đẽ về lòng hiếu khách của dân Ireland gì cả.
Ơn Chúa, anh luôn là người kiên nhẫn nhất nhà.
Anh thử giở một chiêu khác “Thế này nhé. Trong lúc cô chở tôi đi quanh trại, cô sẽ tranh thủ nghiền ngẫm xem tại sao cô không muốn cho tôi thuê đất với một số tiền ngất ngưỡng như tôi đã nói đó”.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh chằm chằm. Mái tóc đen tuyền tung bay trong gió Đông. “Được thôi , anh cứ đi nếu anh muốn”.
“Một lời mời thật tử tế”, anh lầm bầm.
“Nếu anh muốn được đối xử tử tế”, cô nói “thì hãy đi xuống Kerry, tới lâu đài Dromyland ấy. Ở đó có người hầu giỏi, có thức ăn ngon và những lối đi sạch sẽ trong vườn được thiết kế để không làm hỏng những đôi giày xịn của những vị khách quý của nó”.
“À, tôi không hứng thú với sự tử tế”, anh nói rồi đi thẳng tới chiếc xe. “Đó là lý do tại sao tôi đang ở đây”.
Một lát sau, cô phát ra một tiếng cười giòn tan, “anh đúng là đồ ăn miếng trả miếng. Tôi sẽ gọi anh như thế”.
“Cảm ơn!”.
Cô lại gần anh, ngay cánh cửa xem tải, “Nếu anh không phiền thì để cho tôi lái chiếc xe yêu quý của mình nào”.
“Gì cơ?”, Jefferson nhận ra nãy giờ mình đứng bên phải, anh cứ nghĩ đó là bên dành cho khách. Nhưng ở Ireland, tay lái nằm bên phải. “Cô có nhận ra xe của dân Ireland có tay lái nghịch không?”
“Đó là anh nghĩ như thế thôi”. Cô xua anh đi. Anh vòng ra trước xe, đi về phía bên kia. “Tay lái thuận hay nghịch gì cũng chẳng ảnh hưởng đến tôi, vì phía nào thì tôi cũng lái được cả”.
Jefferson đặt cánh tay lên trần xe, “Tin không, Maura, tôi chỉ lái xe tay lái bên phải được thôi”.
“À, bây giờ thì hiểu rồi”. Cô cười toe toét, “Nhưng tôi không tin đâu, anh lúc nào cũng chủ quan cả, Jefferson King”.
Cô nhảy phóc lên xe, nổ máy, Jefferson vội vàng leo lên xe vì anh biết chắc là cô sẽ phóng đi, bỏ anh lại không một chút ái náy. Cô cứng đầu, xinh đẹp và vững vàng như những ngọn đồi xanh ngắt nơi đây.
Cô trầm tư thích thú ngắm nhìn anh chàng người Mỹ cao to sải bước qua khu đất đầy phân cừu và ướt nhẹp vì mưa vào một ngày mây đen vần vũ. Nơi đây chẳng thích hợp với anh, nhưng Jefferson vẫn bước đi trên mãnh đất này như thể anh đã gắn bó với nó tự bao giờ. Mấy cái vạt áo khoát màu xám của anh bay phần phật trong gió như những bộ cánh của bóng ma đang chấp chới. Mái tóc dày, đen rối tinh như bị những ngón tay lạnh ngắt của những hồn ma xới tung lên. Đôi môi quyến rũ của anh nhếch lên, nhăn nhó vì cảm giác ghê ghê trước những đống phân cừu hôi hám, cô nghĩ thế. Anh vẫn mang cái bao thực phẩm, băng qua đám đất lầy lội, nhấc lên cao, rồi đổ vào máng cho đàn cừu của cô.
Khi thức ăn rơi vào máng, những con vật trắng đen nhảy bổ đến cứ như chúng đã bị bỏ đói hàng tuần rồi. Đồ quỷ tham ăn, cô rủa yêu và mỉm cười khi chúng huých, ủi “ngài Jefferson King vĩ đại”.
Công bằng mà nói, anh không ghê tởm những con thú ở đây như hầu hết những người thành thị khác. Họ nhìn lên đồi cừu bằng ánh mắt ghê sợ cứ như chúng là những con hổ đói. Họ lo sợ không biết những con quái vật đầy nanh vuốt này có vật họ ra rồi nhấm nháp thịt người hay không. Là một người Mỹ giàu có, dường như cách sống của anh cũng khác người ở quê nhà – một đất nước tự do. Mặc dù vậy, không hiểu sao anh từ chối mang đôi ủng chắc, bền, để đi đôi giày bóng loáng không cách nào che giấu được sự xa xỉ của nó trên mãnh đất đầy sình lầy này. Anh bất ngờ cười to khi bị một chú cừu húc mạnh khiến anh suýt ngã nhào vào đống phân, cô mỉm cười theo nhưng bụng bảo dạ hãy phớt lờ đi, cố ngăn dòng cảm xúc tuôn trào đang hừng hực đốt nóng thân thể cô. Nhưng xem chừng mệnh lệnh này không dễ gì thi hành bởi cô đã trót nhìn thấy nụ cười rạng ngời đầy mê hoặc trên gương mặt anh.
Hai đầu gối cô không chịu đứng vững nữa, chúng run lên bần bật. Cô biết là lý trí cô đã đầu hàng.
Jefferson là mẫu người gợi tình trong mắt phụ nữ, cô nghĩ ngợi, mắt dán chặt vào thân hình lý tưởng của anh. Vai rộng, hông thon, đôi tay to, hơi thô ráp mà cô khó có thể hình dùng được làm thế nào những nốt chai sần ấy lại xuất hiện trên tay của dân Hollywood, nhất là một người thuộc giới thượng lưu như anh. Anh có một đôi chân dài, một cặp đùi săn chắc và một cái mông tuyệt đẹp nếu có ai đó bảo cô nhận xét.
Cô chợt nhớ ra anh ta chỉ là một người khách của hòn đảo xinh đẹp mà cô gọi là quê hương. Anh ta chỉ đến đây để tìm nơi quay phim. Anh ta chẳng phải ở trang trại Donohue vì thấy cô thú vị, mà vì anh ta muốn thuê đất của cô, thế thôi. Ngay khi ký xong mớ giấy tờ chết tiệt đó, anh ta sẽ vù mất, quay về thế giới của anh – một nơi rất xa xôi.
Ôi, cô chẳng thích cái ý nghĩ ấy chút nào.
Vì thế, cô phải tiếp tục tìm cách trì hoãn mới được.
“Lũ cừu làm như chúng không được ăn hàng tuần rồi vậy”, Jefferson vừa nói vừa tiến về phía cô.
“À, vì trời lạnh nên chúng thấy thèm ăn kinh khủng ấy mà”.
“Cô muốn nói tới chuyện...”, anh nói bóng gió.
Họ bị cuốn vào những công việc hàng ngày như thế từ khi anh đặt chân đến đây. Maura hầu như không để ý đến điều này, nhưng thực sự nó đang diễn Jefferson gần như ở cả ngày trong trang trại cô, theo sát cô, thuyết phục cô đồng ý lời đề nghị của anh, và họ kết thúc một ngày bên bát súp và uống trà nóng trong bếp. Thật kỳ lạ là cô bắt đầu cảm thấy mong chờ anh đến.
Nhưng cô vẫn cố chọc ghẹo anh “Anh có thể gọi lũ cừu chia cho anh một ít thức ăn nếu anh đói đến thế”.
“Ngon quá!”, anh nói và đưa tay lên vuốt mái tóc lòa xòa trước trán ra sau. “Nhưng tôi thích ăn bánh mỳ đen hôm qua hơn”.
“Anh mê bánh mỳ có men vậy à”.
Anh nhìn xuống cô, và Chúa ơi, cô thề là đã thấy những đốm lửa rực sáng trong đôi mắt xanh nhạt của anh. “Tôi mê nhiều thứ quanh đây”.
“Ôi, anh có một cái lưỡi dẻo quẹo, Jefferson King”. Đầu gối cô như va vào nhau, và chúng càng bủn rủn hơn khi cô tưởng tượng đến việc anh sử dụng cái lưỡi ấy điêu luyện như thế nào.
“Vậy sao?”
“Anh biết rõ mà”. Cô nói, cô đưa tay gỡ mấy sợi tóc vướng vào mắt. “Nhưng anh đang phung phí thì giờ cho việc thuyết phục tôi ký vào hợp đồng đấy. Tôi sẽ ký, hoặc có thể sẽ không ký, dù anh có nói gì đi nữa cũng chẳng ảnh hưởng đến quyết định của tôi đâu”.
“À, nhưng đây là thời giờ của tôi mà, phải không?”
“Tất nhiên rồi”, cô thầm mừng vì anh chưa bỏ cuộc.
Thực ra cô đã suy nghĩ nghiêm túc ngay từ lúc anh đề nghị. Cô đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Với số tiền ấy, cô cố hình dung ra những thứ cần phài làm cho căn nhà cũ kỹ hàng thế kỷ mà gia đình cô đã gắn bó bao đời.
Chưa kể đến việc cô sẽ làm thay đổi bộ mặt của trang trại .
Cô có thuê một người đến làm việc vài ngày một tuần, nhưng nếu cô đồng ý nhận số tiền Jefferson đề nghị, cô có thể thuê một người làm toàn thời gian để đỡ đần bớt công việc cho cô. Thậm chí cô còn dư tiền để may một cái gối ôm đẹp nữa.
Nhưng cô chưa hoàn toàn sẵn sàng đồng ý. Anh ta đã một lần nhượng bộ, và chắc chắn sẽ còn tăng giá nữa. Đúng vậy, có thể anh ta tìm được trang trại khác chỉ phù hợp với bộ phim anh đang làm, nhưng sẽ chẳng tìm được nơi nào đẹp hơn mảnh đất này đâu, Maura tự nhủ. Hơn nữa, anh ta cũng từng nói trang trại Donohue là nơi tuyệt nhất cơ mà.
Điều đó có nghĩa là anh ta sẽ chẳng rút lại lời đề nghị.
Và Maura - một trong những người buôn ngựa khôn khéo, cô chắc mẩm là mình đã nắm được đằng chuôi. Đừng nghĩ rằng cô làm như vậy vì cô đã để lòng tham trỗi dậy. Hãy thử nghĩ xem cuộc sống êm đềm hằng ngày của cô bị xáo trộn như thế nào khi đoàn làm phim đến. Đó là chưa kể đến ngôi nhà và điền trang của cô. Nên cô chỉ cầm đúng số tiền mà anh trả để họ có cái quyền nói lời xin lỗi sau khi làm rối tung cái trang trại của cô.
Trong lúc cô nhìn anh không rời mắt , anh đưa mắt lướt qua cô, ngắm nhìn toàn cảnh miền quê xung quanh. Bởi được sinh ra, lớn lên ngay trên mảnh đất Donohue, cô thuộc từng tấc đất nơi đây như Tazan biết từng hang hốc trong rừng rậm, nên cô chẳng cần nhìn cũng biết anh đang ngắm những gì. Những đồng cỏ xanh ngắt, ngút ngàn. Những hàng rào bằng đá trông như những người lính xa xưa đứng gác. Phía sau những dãy núi đứng sừng sững mờ ảo trong sương, mặt hồ Lough Mask hiện ra trước mắt, mênh mông, bàng bạc như thép lỏng, phản chiếu màn trời xám ngắt một ngày u ám. Những cơn gió làm mặt hồ lay động, nổi bọt trắng xóa. Phía bên kia, tàn tích của lâu đài cổ đổ nát, như nằm chờ tiếng leng keng của gươm giáo đến đánh thức một giấc ngủ dài. Những chú cừu nhởn nhơ quanh đồi cứ như chúng có hàng thế kỷ để tha thẩn, và chắc chắn sẽ có mãi những năm dài tháng rộng.
Làn gió Ireland mơn man, yêu thương, hôn lên mảnh đất và những cơn mưa như tắm mát, mang sức sống đến vùng đất bình yên, đẹp đẽ này và chỉ có những người dân sống nơi đây mới hiểu, mới yêu quý và trân trọng từng thước đất này.
Ngôi làng dễ mến này cách đường chính chỉ khoảng 2km, dọc theo con đường dài ngoằn ngoèo điểm xuyết vài nhà nghỉ, một vài căn nhà của nông dân, và có cả một ngôi nhà nguy nga tráng lệ của vợ chồng Rogan Butler, mùa đông họ gần như dành hết thời gian ở Dublin.
Nhưng nơi đây, giữa những đồng cỏ bát ngát của cô, cô và Jefferson như hai người duy nhất trên hành tinh. Một Adam và Eva của thời nay, ơn Chúa họ không phải mặc khố lá, quanh họ chỉ có tiếng lũ cừu chí chóe.
“Tôi đã kể cho cô nghe...”, anh lên tiếng, phá vỡ sự im lặng “chuyện bà cố tôi là người Ireland chưa nhỉ?”.
“Ý anh muốn nói đến Mary Frances Rafferty King? Bà sinh ra ở quận Sligo và gặp ông cố anh khi ông sang Ireland du lịch? Ông thấy bà trong quán rượu, vào thứ Ba, phải không?”, Maura mỉm cười. “Ôi, anh kể về bà một, hai lần gì rồi”.
Anh nhe răng cười, “Tôi không có ý làm cô chán đâu”.
“Tôi có nói tôi chán à?”.
“Không”. Anh bước lại gần cô, cô cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ thân thể anh đang truyền sang cô, xua tan đi giá lạnh. “Nhưng cô hãy nói cho tôi biết nếu như cô muốn... ngủ gật, tôi sẽ cố hơn nữa để làm cô bớt chán”.
“Ý anh là anh phải cố làm cho mình thú vị à?” Cô châm chọc, bước lùi lại. “Anh làm tôi thất vọng quá. Thế mà tôi cứ tưởng anh hấp dẫn bẩm sinh cơ đấy”.
“Cô nghĩ vậy à?”, anh hỏi, bước một bước dài, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, “Giờ thì cô thấy thú vị chưa?”.
“Tôi đâu có nói là nét hấp dẫn ở anh có tác dụng với tôi chứ, phải không?” Maura đáp trả, càng lúc càng thích thú cuộc đấu khẩu giữa anh với cô. Lâu lắm rồi cô mới gặp một người đàn ông mang đến cho cô nhiều cung bậc cảm xúc đến vậy. Thật xấu hổ, cô tự nhủ lòng anh chỉ ở đây tạm thời thôi. Tốt hơn hết là cô nên giấu kín cảm xúc của mình trước khi thể xác lẫn tâm hồn cô thuộc về anh, chuyện này chỉ gây đau khổ cho cả hai mà thôi.
“Cô không gạt được tôi đâu, Maura. Cô đang bị tôi chế ngự”.
“Thế à?”.
“Đúng”, anh nói, “Ít ra thì cô cũng không dọa sẽ tống cổ tôi ra khỏi mảnh đất của cô cũng được gần...”, anh nhìn đồng hồ rồi tiếp tục, “... sáu tiếng rồi”.
Vẫn giữ nụ cười trên môi , cô nói “tôi sẽ làm ngay bây giờ đây”.
“Ôi, nhưng cô không muốn làm như thế đâu”.
“Tại sao không chứ?”. Nụ cười của anh quả là vũ khí lợi hại, cô nghĩ.
“Cô sẽ không làm thế”, anh nói. “Vì thật ra cô thích có tôi bên cạnh cô, dù cô có thừa nhận hay không”
Vâng, cô nghĩ anh nói đúng, có phụ nữ độc thân bình thường nào mà không thích có một người đàn ông như Jefferson King trong nhà chứ? Đâu phải lúc nào cô cũng được một người đàn ông giàu có, đẹp trai đứng trước cửa nài nỉ cho thuê trang trại? Liệu cô có chịu nổi không khi mà bản thân cũng khoái cuộc thương lượng với anh đến mức chỉ muốn làm sao cho việc này kéo dài càng lâu càng tốt .
“Thừa nhận đi”, anh hạ thấp giọng nghe như một hơi thở thoảng qua. “Dám không?”.
“Nói cho anh biết, Jefferson”, giọng cô êm ái, mắt nhìn sâu vào mắt anh, “Nếu tôi muốn có anh ở bên cạnh đi nữa thì tôi cũng chẳng việc gì phải thừa nhận với anh hay với tôi cả”.