Cô thở phù ra, cảm thấy chán nản. Nếu anh còn tiếp tục tin như thế, vậy thì năm nay sẽ khổ sở cho coi. “Tôi đã bảo là không có giỡn, Travis, tôi không làm thế.”
“Tôi muốn tin em,” anh nói rồi vươn tay ra trêu đùa một bên dây áo đầm của cô. “Nhưng tôi nghĩ mình cần chút ít thuyết phục.”
“Tôi không biết phải nói thêm lời nào nữa.”
“Không cần nói.”
“Vậy chứ...”
Anh trượt một bên dây áo của cô xuống vai và ve vuốt ngón cái khắp làn da cô. Tia nhìn của cô khóa chặt lấy ánh mắt anh, Julie hụt hơi và máu trong người cô bắt đầu chảy rần rật, dồn dập, nóng bỏng và khẩn thiết.
“Hôm nay tôi đã trả một trăm ngàn đô la để cưới em,” Travis nói, cúi đầu xuống hôn lên đôi vai trần của cô.
Julie hít vào một hơi.
“Còn bây giờ,” anh nói, vươn thẳng ngón tay mình ra trượt dọc viền áo ngực của cô, luồn sâu vào ve vuốt khe hở giữa hai bầu ngực. “Sao em không cho tôi xem những gì tôi trả tiền nhỉ?
Không đời nào. Xin lỗi anh, Travis, chỉ là tôi không thể lấy anh.” Julie O’Hara tựa người vào cánh cửa đóng kín và giữ cho giọng the thé đủ to để âm thanh có thể truyền tới người đàn ông ở phía bên kia cánh cửa.
Rõ ràng là anh ta có nghe thấy.
“Ồ, được em có thể đấy,” anh nói, và thậm chí xuyên qua lớp cửa, giọng nói của anh vẫn một mực cương quyết. “Giờ thì đừng đóng kịch nữa và mở cánh cửa chết tiệt này ra ngay.”
Julie ngả đầu ra sau tựa vào cửa và trợn mắt nhìn lên trần nhà bê tông sang trọng. Tia nắng xuyên qua những ô cửa vào phòng và màu ánh vàng từ mặt trời đã tạo nên hình thù trên bức tường trông thật kỳ quái cứ y như những chấn song trong xà lim.
Một sự trùng hợp chăng?
Cô không nghĩ vậy.
Đây là một sai lầm lớn. Tận sâu trong đáy lòng mình, cô biết như thế. Cảm giác tồi tệ ngấm ngầm mọc rể bên trong cô trong suốt cả tháng qua bỗng dưng đã trở thành nỗi hoảng sợ ngay ngáy trong lòng. Ôi, chỉ là tưởng tượng thôi mà.
“Anh Travis, hãy nghĩ về chuyện này một chút.”
“Thực ra chả còn thời gian nghĩ ngợi nữa, Julie,” anh nói. “Khách khứa có mặt đông đủ, ngài bộ trưởng còn đang chờ chúng ta sắp sửa làm lễ cưới.”
Ruột gan cô từ từ cuộn lên, nhộn nhạo và cô nghiến chặt răng, hít sâu vài hơi dài. Thực sự không giúp ích được rồi. Làm sao mà cô lại đâm đầu vào chuyện chết tiệt này chứ? Mắt Julie mở ra khi những đốt ngón tay của Travis King lại gõ vào cửa và cô điên cuồng nhìn quanh khắp phòng, vô phương tìm kiếm lối thoát.
Nhưng cô biết rõ là không hề có. Cô bị mắc kẹt trong một phòng khách sang trọng tại ngôi nhà trông như tòa lâu đài của Travis ở King Vineyards. Cũng giống như hết thẩy những phòng còn lại của ngôi nhà, căn phòng này thật lộng lẫy, tao nhã và cách xa quá đỗi so với thế giới tầm thường của cô, cô cảm giác như mình là một ả hầu lẻn vào phòng bà chủ để thử những bộ trang phục của bà ấy vậy. Cảm giác tệ, thật tệ. Mà tất cả cũng là lỗi tại cô.
Cô cứ thế mở to mắt đâm đầu vào tình cảnh ngu dại này. “Ngu thiệt.”
“Mở cửa ra, Julie...”
“Gặp mặt cô dâu trước đám cưới là xui xẻo đấy,” cô nói.
“Hừ. Em tưởng mấy thứ đó lại tác dụng nhiều trong hoàn cảnh tụi mình sao, vậy nên mở cửa ra.”
Hoàn cảnh tụi mình.
Tất nhiên hoàn cảnh của họ đặc biệt rồi. Bởi lẽ đây không phải là đám cưới bình thường vốn có như của người khác.
Một tháng trước tất thảy mọi chuyện tựa hồ như quá đơn giản, cô đã nghĩ và lập tức nhớ đến chuyện làm thế nào mình đã đến được chỗ này trong đời.
“Tôi cần vợ,” anh đã nói “Còn em cần tương lai. Chuyện quá hoàn hảo còn gì.”
Julie đã nhìn anh, người đang ngồi đối diện cô trong một cái rạp nhựa đỏ tại quán Terri’s Diner ngay trung tâm thương mại Birkfield, California. Trong một thị trấn nhỏ, quán ăn bình dân là nơi mọi người cuối cùng cũng xuất hiện. Julie suýt nữa đã nhảy dựng trượt dài trên mấy cái ghế nhựa đỏ.
Cuộc hẹn hò đầu tiên đã đưa cô tới đây. Cô xoa dịu trái tim tan vỡ của mình bằng bốn ly sinh tố sô cô la đậm đặc. Rồi giờ lại nhận được lời cầu hôn ở chính nơi này.
Đây không phải sẽ thành nơi kỷ niệm đáng nhớ lắm sao?
“Không hoàn hảo đâu,” cô cự lại, nghĩ rằng ít ra một trong hai người ở đây phải lôgic chút chứ. Travis lúc nào cũng bốc đồng hơn cô - chà, trừ cái lần cô lấy phải người đàn ông mà cô cứ ngỡ đã yêu cô, chỉ khi phát hiện ra hắn không hề yêu gì cô thì đã quá muộn. Giờ thấy rõ cái tính bốc đồng đã đưa cô tới hậu quả gì chưa?
Cô nói một cách kiên quyết, “Có cách giải quyết dễ hơn này, Travis. Cứ đi tìm nhà phân phối rượu khác cho anh.”
Anh lắc đầu, mái tóc nâu sậm đong đưa qua lại trước trán khiến cho cô muốn với tay qua bàn vuốt tóc lại cho anh. Nhưng cô cưỡng lại ham muốn đó.
“Không thể nào. Thomas Henry là người tốt nhất và mà em biết đấy, tôi có đời nào lại đi chấp nhận thứ tệ hơn cái tốt nhất đâu.”
Chính xác, anh không bao giờ chấp nhận. Travis đã trưởng thành trong một trong những gia đình giàu có, quyền lực bậc nhất trong tiểu bang. Từ lâu anh đã quen với cái kiểu luôn đứng đầu. Luôn là số một. Và không có bất cứ thứ gì khiến anh bận tâm hơn là King Vineyar. Suốt từ dạo tiếp quản việc kinh doanh từ người cha quá cố của mình, anh đã dồn hết thời gian và sức lực nhất định phải làm rạng rỡ danh tiếng rượu King trên khắp tiểu bang California.
Giờ đây anh đặt ra cho mình những đích ngắm là không chỉ phân phối rượu trải dài khắp lãnh thổ, mà còn phải vươn xa xuất khẩu ra nước ngoài. Có vẻ, Thomas Henry là chìa khóa then chốt trước dự án làm bá chủ thế giới của Travis.
“Được thôi, nhưng anh đâu phải cưới tôi mới có được ông ta.”
“Không.” Anh ngồi tựa vào ghế nệm với nét mặt nhăn nhó vì ghê tởm. “Không được. Tôi có thể cưới một trong những cô con gái xấu ma chê quỷ hờn của Henry thay vì lấy em. Tôi đã bảo với em rồi, Julie. Gã này thuộc loại lập dị. Hắn từ tay trắng trở thành triệu phú và giờ mục tiêu vĩ đại của đời hắn là phải gả chồng cho mấy đứa con gái. Tôi lại độc thân. Giàu có. Bởi thế, tôi là người hàng đầu được nhắm làm chồng.”
Cô mỉm cười. “Ông ta không thể ép anh cưới một trong mấy cô con gái mình được. Thời buổi này đâu phải thời Trung Cổ chứ.”
“Tôi nghĩ ông ta có khả năng làm thử đấy.” Travis cười nhăn nhó. “Nhưng nếu tôi khước từ mấy “cục cưng” của ông ta, thì ông ấy có thể - và sẽ - từ chối buôn rượu của tôi. Tôi không mạo hiểm được. King Vineyars đã trong tư thế sẵn sàng cho bước đi quan trọng kế tiếp. Việc giành được thỏa thuận phân phối rượu với Henry sẽ khiến tôi đi đúng hướng. Muốn mọi chuyện xảy ra thì tôi chỉ cần lấy vợ là xong. Nếu tôi lập gia đình rồi, chắc ông ta không dí mấy đứa con gái cho tôi chứ hả?”
“Mà sao lại là tôi?”
Anh toe toét cười... và nụ cười của Travis đẹp mê hồn. Hồi nhỏ cô đã thầm cảm mến anh. Nhưng lúc ấy, Travis đẹp trai khủng khiếp, quyến rũ và nụ cười của anh nổi tiếng làm phụ nữ ngã rạp trong vòng 15 mét. Thật tốt là Julie đã miễn nhiễm được. Chỉ có bấy nhiêu chuyện là cưới tên cà chớn này rồi bị đá. Chỉ vì mê mẩn của Travis không có nghĩa cô phải quỳ lụy dưới chân anh.
“Có vài lý do,” anh nói và Julie dỏng tai lên nghe. “Lý do đầu tiên, vì chúng ta hiểu rõ nhau và tôi biết em cũng cần thứ này. Thứ hai, bởi vì tôi tin em sẽ tuân thủ giao kèo của cả hai mà không cố bòn rút thêm tiền của tôi.”
Cô biết anh cảnh giác với phần lớn phụ nữ bởi lẽ đàn ông nhà King luôn thu hút vô số những ả đào mỏ còn hơn là đổ xô đi đào vàng trong thời buổi hiện nay. “Nhưng nếu lấy anh, thì tôi có khác gì hơn so với mấy hạng đàn bà ấy? Tôi vẫn chịu lấy anh vì tiền của anh đó thôi.”
“Đúng, nhưng theo điều kiện của tôi,” anh nói kèm theo một nụ cười.
Hừm. Có lẽ anh nghĩ điều đó thật buồn cười, nhưng cô chẳng thấy có gì mắc cười cả. Julie quan sát đám bàn bà cứ tự lao mình vào Travis hàng năm trời. Và tất thảy bọn họ đều một mắt dán vào cái bàn tọa nổi bật của anh, một mắt chăm chăm vào tài khoản ngân hàng của anh. Nếu cô chịu cho anh trả tiền để cô lấy anh, thì cô sẽ không phải là thành viên trong cái hội hám tiền cực kỳ to lớn kia à?
Julie thầm rên rỉ và hút ly sinh tố sô cô la. Gặp phải những thời điểm gay go, thì sô cô la luôn luôn thích hợp. Một kinh nghiệm tốt cho những nỗi khổ trong đời. Cô không thích cái ý tưởng người ta nghĩ cô chạy theo tiền của anh chút nào.
“Tôi không muốn hay cần chồng gì cả,” cô chỉ ra, ngay cả khi cảm thấy rõ rành rành là mình bại trận.
“Có thể không, nhưng em cần tiền để mở một tiệm bánh mà em luôn muốn.”
Chính xác. Trời ơi, cô ghét khi anh nói đúng. Cô đã làm cực như trâu, tiết kiệm từng đồng từng cắc hàng năm trời nhưng còn lâu mới dành dụm đủ tiền để mở một tiệm bánh của riêng mình. Cô không thể vay tiền bởi vì cô không có thu nhập thêm, và nếu mọi chuyện vẫn cứ y như cũ, thì cô sẽ đến tuổi về hưu trước khi có khả năng mở một tiệm như mình hằng mơ ước.
Nhưng liệu còn lý do nào khác để kết hôn không?
Chắc cô không từ chối lời đề nghị cho vay tiền của Travis thay vì chuyện này đâu nhỉ? Cô biết anh suốt cả đời mình. Mẹ cô đã nấu ăn ở trại chăn nuôi gia súc của gia đình King cho đến khi bà lấy người làm vườn và hoãn lại công việc nấu nướng của mình khi Julie mười hai tuổi. Lúc còn nhỏ, Julie và Travis là bạn bè. Chơi với nhau cho đến lúc lên trung học, khi lần đầu tiên Julie nghe được tiếng nói cười về bọn con nít nhà giàu chẳng chịu đi chơi chung với ai cả. Tình bạn của họ cũng dần nguội lạnh theo, nhưng họ vẫn “thân thiết” với nhau.
Bây giờ khi cả hai trưởng thành, họ chính xác không còn gắn bó với nhau nữa, nhưng kí ức về tình bạn ấy đủ mạnh để khiến Julie không muốn hỏi mượn tiền anh và làm vấy bẩn mối quan hệ giữa họ.
Lấy anh ta không phải càng tệ hơn sao?
“Một năm thôi, Julie,” Travis nói, sốt ruột gõ gõ ngón tay lên mặt bàn mica trắng. “Một năm thôi tôi sẽ có được thỏa thuận phân phối như ý muốn và tôi sẽ hỗ trợ về mặt tài chính ở tiệm bánh cho em. Đôi bên cùng có lợi.”
“Tôi không biết...” Cô vẫn chưa thấy thuyết phục. Và không phải chỉ lối suy nghĩ kết hôn vì tiền làm cô do dự, ấy thế có trời mới biết, lẽ ra phải đủ rồi chứ. Không, không có chuyện gì khác quấy rầy cô nữa. “Và khi cuộc hôn nhân kết thúc, tôi sẽ trở thành người li dị chồng hai lần.”
Sao thê thảm quá vậy? Trời, một đứa ba mươi tuổi đầu tệ hại với hai lần đổ vỡ? Ôi, nếu cô có thể trở về đúng thời điểm một hay hai năm trước, thì cô đã tránh xa cái tên Jean Cleaude Doucette y như tránh bệnh dịch rồi. Rủi thay, cô không làm được và gã người Pháp thối tha kia sẽ mãi mãi là một phần trong quá khứ của cô.
“Ờ, nhưng cuộc hôn nhân đầu tiên kéo dài được bao lâu? Hai tuần? Khó mà đếm được,” Travis cãi lại. “Vả lại, ai thèm quan tâm tới chứ?”
“Có tôi.”
“Không hiểu tại sao à. Vì em đã phạm sai lầm. Một sai lầm trầm trọng. Em tỉnh ngộ ra, rồi li dị...”
Ừ, cô đã nghĩ, sau khi Jean Claude đá cô và sắp xếp thủ tục li dị theo luật của Mêhicô.
“Quên chuyện đó, và sống tiếp đi,” Travis nói xong. “Dù sao, hắn cũng là người Pháp.”
Julie bật cười.
“Và, tôi có đề nghị đánh hắn ra bã cho em mà,” Travis nhắc cô nhớ.
“Tôi biết.” Cô thật sự thích có Travis làm bạn. Cô có sẵn sàng làm chuyện này để thay đổi không? “Và tôi thật cảm kích về việc ấy.”
“Coi như em chịu lấy tôi rồi đấy.”
“Gia đình anh sẽ nói sao? Ôi, trời đất, mẹ anh sẽ nói gì?” Cô băn khoăn nói to, thậm chí biết mình hỏi câu đó là anh đã có sẵn câu trả lời rồi. “Khi không từ đâu lại lòi ra chuyện này, và -”
“Chết tiệt,” Travis vừa nói vừa cười. “Họ sẽ hiểu. Chúng ta sẽ nói thật với gia đình tôi và em vày, nhưng không ai khác được biết. Và hãy nhớ chuyện Gina và Adam lấy nhau như thế nào vào năm ngoái, em nhớ chứ? Có vẻ như ý tưởng này chưa bao giờ được nghĩ ra trước đó cả.”
“Ừ...” Anh trai của Travis, Adam đã kết hôn với cô láng giềng - Gina của mình vì tất cả những lý do sai lầm, nhưng cuộc hôn nhân của họ đã trở thành một thứ gì đó thật tuyệt vời. Giờ đây Gina đang mang thai và Adam bước đi loanh quanh trông y như một vị hoàng đế của thiên hạ. “Nhưng Travis...”
“Không một ai biết toàn bộ sự thật ngoài trừ gia đình chúng ta, thế nhưng,” anh nhấn mạnh, chồm người qua bàn nhìn thẳng vào mắt cô. “Chuyện này phải làm sao giống y như thật, Julie. Trước mặt mọi người. Thomas Henry cần phải tin. Vì vậy chúng ta sẽ đóng vai là một đôi vợ chồng hoàn mỹ. Chúng ta làm được mà. Chỉ kéo dài một năm thôi.”
Một năm. Một năm với Travis là chồng mình. Ôi, trời, cô biết rõ là mình đang xiêu lòng. Những ảo tưởng về một tiệm bánh với tên cô treo ngay trước cửa đang nhảy múa trước mắt. Rồi cô bỗng dưng nhớ ra chuyện gì đó.
“Vậy còn chuyện...”
“Hả?”
“Anh biết đấy.” Khi anh chỉ nhìn cô chằm chằm, cô phù một hơi. “Chuyện chăn gối?”
“À.” Anh cau mày một hai phút, rồi lắc đầu. “Không thành vấn đề. Chỉ cưới nhau trên danh nghĩa thôi. Tin tôi đi, với em thì tôi nhịn được.”
“Được, cám ơn anh. Không phải tôi thấy đặc biệt gì đâu.”
“Vả lại, chỉ có một năm thôi.” Anh nói lại một lần nữa cứ như tự cố thuyết phục không chỉ riêng cô mà cho cả bản thân, rằng họ có thể làm được. “Có khó gì đâu chứ?”
Cô đã không mong đợi mình lại cưới lần nữa. Không hề. Jean Claude chắc mẩm cô sẽ không bao giờ tin tưởng hoàn toàn bất cứ người đàn ông nào như thế lần nữa. Nhưng chuyện này thì khác. Khi bước chân vào cuộc hôn nhân này, cô không hề dệt thơ dệt mộng và mong chờ một tình yêu vĩnh cửu. Đây là chuyện làm ăn, đơn giản dễ hiểu. Và nếu cô đồng ý, sao lại không lấy một người bạn được nhỉ? Một người không trông mong bất cứ điều gì từ cô? Một người sẽ giúp cô biến những ước mơ của mình thành hiện thực vào lúc gần, gần thiệt là gần - cuối năm này.
“Vậy em trả lời sao?” Anh thúc giục.
“Ừ,” cô nói khi thở dài. “Được, tôi sẽ lấy anh.”
“Đồ đần,” Julie lại tự rủa mình khi nhớ về kí ức mờ nhạt ấy. Cô đã quay trở lại trong phòng ngủ, vận trên người chiếc áo cưới màu kem và ráng tìm cách nào hiệu quả để làm mình hoảng sợ.
“Chết tiệt, Julie,” Travis cầu khẩn bên kia phòng và cô nghe rõ được cơn tức giận đang dồn nén trong giọng nói anh. “Mở cánh cửa chết tiệt ra để chúng ta có thể nói chuyện với nhau về việc này.”
Cô bắn tia nhìn về phía tấm gương đằng sau mình và rồi hất tấm khăn voan qua vai. Tự khích lệ mình, cô hít một hơi và khẽ mở chốt cài. Travis mở cửa liền tức khắc và di chuyển vào phòng, đóng cửa lại.
A trông thật tuyệt vời, tất nhiên rồi. Chú rể trong mơ của mọi phụ nữ mà. Anh khoác lên người một bộ comple đen được cắt may khéo léo với chiếc áo sơ mi trắng bảnh bao và cà vạt màu đỏ thẫm. Mái tóc nâu sậm của anh được chải ngược hết ra sau và đôi mắt màu nâu sô cô la đang ghim chặt vào cô. Ngay tức thì, anh nhìn cô từ trên xuống dưới. “Em lộng lẫy thật.”
“Cám ơn anh.” Cô thấy mình hơi giống cô dâu, ngay cả khi cô không cảm thấy như thế. Mái tóc đỏ sẫm của cô được búi cao trên đỉnh đầu, với vài sợi tóc quăn buông lơi tự do xuống cổ. Mạng che mặt viền đăng ten dài đến khuỷu tay và làm đôi vai trần của cô nhồn nhột. Chiếc áo soa rê dài chấm đất của cô rũ xuống quanh người như đám mây tơ mềm mại. Không có cầu vai, chiếc áo soa rê khoét sâu đến tận ngực và ôm gọn thắt lưng thon của cô. Cô biết mình nhìn thật tuyệt - giá mà cô cũng thấy tuyệt y như hình dáng của mình thì hay biết mấy.
“Tôi không nghĩ mình làm được, Travis,” cô thú nhận và sợ sệt áp lòng bàn tay vào cái bụng đang nhộn nhạo và đánh lô tô.
“Ồ, em sẽ làm được mà,” Travis bảo và siết chặt nắm tay trên vai cô. “Chúng ta có một khu vườn đầy khách ngoài kia và dàn nhạc đang bắt đầu chơi. Mấy tay phóng viên thì chực chờ sẵn trong xe bên ngoài và bộ phận an ninh mới tóm lấy gã nhiếp ảnh lỉnh vào qua hàng rào cỏ.”
“Ôi, trời ơi...” Anh lúc nào cũng là người được yêu thích nhất của mấy tay săn ảnh. Bọn họ theo anh đến mọi nơi, chụp hình của anh với bất kỳ phụ nữ nào vô tình khoác tay anh. Julie đã không nghĩ ra được giờ đây cô là mục tiêu của mấy tay chụp ảnh. Toàn bộ cuộc sống cô sắp sửa thay đổi và cô không biết mình có thể vượt qua được chuyện này nổi không.
“Em chỉ hồi hộp thôi. ”
“Ôi trời,” cô nói, đầu gật điên cuồng.
Anh nâng cằm cô lên, nhìn xoáy vào đôi mắt cô và nói, “Em sẽ vượt qua được.”
“Tôi không nghĩ vậy, ” Julie nói, cố làm dạ dày mình êm lại. “Tôi thật sự có cảm giác thật tệ về chuyện này, Travis. Tất cả mọi việc còn... còn hơn nhiều mà tôi vốn nghĩ. Đây là hôn nhân, Travis. Ngay cả là tạm thời, thì nó vẫn là hôn nhân. Tôi không cưới được nữa đâu.”
Anh cau mày với cô. “Nếu em nghĩ sẽ rút lui bây giờ, thì em đúng là đồ ngốc. Đám cưới của nhà King là một tin quan trọng. Cả dòng họ King đang đứng ngay trên bệ thờ thậm chí còn là tin tức quan trọng hơn và chuyện em đòi rút lui sẽ không xảy ra.”
“Được thôi,” cô nói, liều lĩnh độp lại những lời anh nói. “Vậy anh cứ đá tôi đi. Tôi chả quan tâm. Tôi sẽ giải thích rằng anh đã đổi ý và -”
“Tất cả chuyện này là sao?” anh ngắt lời và nhìn chằm chằm xuống cô.
Julie không hề bị tác động bởi đôi mắt nâu dịu dàng của anh. Thay vào đó, cô bắt bản thân mình phải cứng rắn lên, cô di chuyển băng qua phòng và chỉ ra ngoài cửa sổ vào khu vườn được trang trí tao nhã bên dưới. Có hai trăm người, đang ngồi trên những chiếc ghế thuê màu trắng ở hai bên đối diện nhau giữa một lối đi trải thảm trắng.
“Đây, Travis,” cô nói, nuốt mạnh cố dằn lại nỗi lo lắng chết chóc trong lòng. “Chuyện này là thế đó. Tôi không thể đối mặt với đám người kia mà nói dối. Tôi nói dối dở kinh khủng. Anh biết mà. Tôi bị nổi đỏ lốm đốm và bắt đầu cười khúc khích rồi sự việc trở nên xấu đi cho coi.”
“Em đang thổi phồng vấn đề này rồi đấy.” Anh bình thản đi băng qua phòng, y như thể anh có thừa thời gian của cả thế giới. “Cứ nghĩ nó như một vở kịch. Chúng ta là một đôi diễn viên, nói mấy lời thoại của mình rồi mở tiệc ăn mừng thôi.”
“Một vở kịch à. Tuyệt.” Cô hất hai bàn tay lên cao, rồi đập đập vào làn vải tơ mát lạnh của chiếc soa rê. “Lần cuối tôi diễn kịch, là làm quả dâu tây trong hoạt cảnh ngoài trời vào năm học lớp bốn.”
Anh thở dài. “Julie...”
“Không,” cô nói, bây giờ tự nhủ lòng mình và thậm chí chả thèm đếm xỉa nữa. “Tôi không thể. Tôi thật sự xin lỗi. Travis.”
“Ồ, này, em sẽ hối tiếc dài dài cho coi.” Môi anh mím chặt và Julie lập tức nhăn mày lại với anh.
“Tôi đã cảnh báo anh tôi không giỏi chuyện này rồi mà.”
“Em đã ký hợp đồng,” anh nhắc cô nhớ.
Đúng, cô thật sự đã kí rồi. Anh viết ra một bản hợp đồng nho nhỏ giữa họ và một trong hàng ngũ luật sư của gia đình King - hay đó là bè lũ nhỉ? - đã chứng thực chữ ký của cô. Vì thế về lý, cô đã bị dính chấu. Còn về tình, cô vẫn đang lùng sục kế sách “bỏ của chạy lấy người”.
“Ý này tệ thật.”
“Vậy mới nói.”
“Tôi chịu hết nổi rồi.”
“Có thể lắm.” anh nói và nắm lấy tay cô trong tay mình. “Nhưng đây là chúng ta đã thống nhất với nhau. Thế nên cầm bó hoa của em lên đi, chúng ta sẽ đi xuống dưới và làm cho xong chuyện này.”
“Tôi nghĩ mình sắp bệnh đến nơi.”
Hai hàng lông mày anh giãn ra. “Tôi cho đây là lần đầu tiên có phụ nữ lại thấy buồn nôn khi nghĩ đến việc phải lấy tôi.”
“Cái gì cũng phải có lần đầu tiên chứ.” Julie lại nhìn ra ngoài cửa sổ và tia nhìn của cô dường như hướng thẳng tới mẹ và cha dượng của mình. Mẹ cô đang lo lắng. Thậm chí đứng ở khoảng cách từ xa cô cũng thấy rõ được, vì bà đang vặn vẹo quai túi xách mới của mình. Cha dượng cô trông không thoải mái, cứ ghịch ghịch lấy cổ áo và cà vạt đang xiết nghẹt cổ ông.
Julie biết họ không tán thành việc cô đang làm. Nhưng họ đã ở đó vì cô. Động viên tinh thần cô. Ánh nhìn của cô lia sang phía bên kia, nơi dòng họ King đang chiếm hai hàng ghế đầu. Kia là Gina, đang mang bầu và thật hồng hào tươi tắn, với Adam đang đứng bên cạnh vợ mình, chờ lên làm rể phụ. Jackson, người em út trong bốn anh em nhà King, được chỉ định ngồi bên cạnh Gina, và còn đó là những anh em họ hàng, dì cậu mợ nữa.
Tất cả mọi người đang chờ đợi cô.
Nhưng không hề tỏ ra khẩn trương.
Bên cạnh cô, Travis thầm thì, “Hãy nghĩ về tương lai, Julie. Trong vòng một năm, em sẽ có tiệm bánh của mình, tôi sẽ có thỏa thuận phân phối và mọi chuyện sẽ trở lại bình thường.”
Giá mà cô có thể tin anh. Nhưng cái cảm giác tệ hại trong lòng ấy sẽ không rời đi. Và nó, còn hơn bất cứ thứ gì, cảnh báo cô từ “bình thường” sẽ không phải là thứ mà cả cô lẫn anh hằng mong đợi.