Đó là một người đàn ông tuấn tú, ngũ quan tinh tế, tóc tai gọn gàng sạch sẽ, không khỏi hấp dẫn ánh mắt của cô.
Nhưng Mễ Nhạc Nhạc biết, nếu đã ăn cơm thì tốt nhất là phải ăn no, thế nhưng cứ nhìn đến cái vị đang ngồi trước mắt này là cô tuyệt đối nuốt không vào, bởi vì nhìn anh ta, cô chắc chắn sẽ bị chướng bụng, cô đã có thể tưởng tượng đến cảnh bụng mình vỡ ra. Lặng lẽ làm một động tác buồn nôn ở trong lòng, thế nhưng trên khuôn mặt lại đang nhìn anh một cách hoàn toàn nghiêm túc.
Người đàn ông này là ông chủ của Mễ Nhạc Nhạc, là vị cấp trên mà tám đời nhà cô cũng không thể đánh bại, thân chỉ là một trợ lý nhỏ, quản lý về mảng tiêu thụ của công ty, bình thường chỉ dám đứng nhìn anh từ xa, nhưng bây giờ, ông chủ lớn có thân phận cao quý tựa như Hoàng Đế này, lại đang ngồi đối diện cô, mặt đối mặt. . . . . trịnh trọng xem mắt!
Cả người Mễ Nhạc Nhạc đều cứng đờ, lén lút quan sát vẻ mặt bình tĩnh của ông chủ Phạm Nghê, hình như anh vẫn chưa nhận ra cô.
“Thức ăn không hợp khẩu vị sao?” Phạm Nghê ga lăng hỏi.
“Ngon lắm, đồ ăn ở đây rất ngon!” Mễ Nhạc Nhạc lắp bắp nói.
Quả thật là Phạm Nghê không nhận ra cô, hồ sơ mà mẹ Phạm đưa cho anh, anh căn bản là chả thèm đọc, đối với cái chuyện xem mắt này, anh chả hề nhiệt tình chút nào, với lại, trong công ty của anh có ít nhất cũng hơn mấy trăm nhân viên, làm sao anh có thể nhớ hết được. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Bây giờ ngay cả Mễ Nhạc Nhạc có khuôn mặt như thế nào anh cũng không thấy rõ, cũng chả có lòng hiếu kỳ mà đi nhìn trộm cô, sau khi nói mấy câu xã giao nhàm chán, cơm cũng đã ăn xong, Phạm Nghê rút ra chiếc ví da.
Mễ Nhạc Nhạc len lén xiên một miếng thịt bỏ vào trong miệng, bởi vì quá căng thẳng mà cô ăn rất ít, nhưng cô thật sự không muốn bạc đãi chính mình.
Đi xem mắt, hoàn toàn không phải là do cô tự nguyện, cũng chỉ là thay hoa khôi trong phòng làm việc mà đến đây, nghe nói hoa khôi trong phòng làm việc đã có chủ, thế nên cũng không muốn lãng phí thời gian đến đây xem mắt, mà cô lại chỉ vì một bữa cơm miễn phí nên mới đồng ý, kết quả là, trong khoảnh khắc nhìn thấy ông chủ của mình, cô cũng biết, bữa cơm này nhất định sẽ khiến cô đau bao tử. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Ôi trời, cô có thể gói mang về được không? Mễ Nhạc Nhạc trông thấy Phạm Nghê rút ví da, trong lòng cô rỉ máu, vì vậy nên cô cố gắng ăn thêm vài miếng thịt, nhét đầy thịt vào trong miệng mình.
Phạm Nghê đột nhiên lấy ra hai tấm ảnh, đặt ở trước mặt Mễ Nhạc Nhạc, Mễ Nhạc Nhạc phình to hai má, cảm thấy khó hiểu, giương mắt nhìn anh.
“Hai tấm ảnh này, tấm nào là tôi?” Phạm Nghê hỏi.
Mễ Nhạc Nhạc nghe vậy, cúi đầu nhìn hai tấm ảnh, trong lòng cảm thấy không giải thích được, hình người trong hai tấm ảnh này giống nhau như đúc, cô phải chọn cái gì? Chẳng lẽ những người có tiền đều có sở thích kỳ quái, thích để cho người ta chọn trên khuôn mặt anh ta, má trái đẹp hơn hay má phải đẹp hơn sao?
“Thế nào?” Phạm Nghê gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, hơi lộ vẻ không kiên nhẫn, nhưng chỉ nhẹ nhàng hỏi.
Mễ Nhạc Nhạc hoảng hốt, miếng thịt đang ngậm trong miệng suýt chút nữa thì bị cô nuốt chửng, ngón tay tùy tiện chỉ đại một tấm, tiếng gõ vào bàn cũng đã ngưng lại.
“Chắc chứ?”
Bên tai lại truyền đến thanh âm trầm thấp như đàn violon của của Phạm Nghê, tựa như muốn kích thích dây đàn ở trong lòng cô, cô vội vã gật đầu, đem cái suy nghĩ không nên có này ném ra khỏi đầu.
Mễ Nhạc Nhạc dù muốn dù không cũng nhanh chóng gật đầu một cái, sau đó lại nghe thấy anh nhỏ giọng đáp một tiếng.
Nhanh chóng tiêu diệt hết thịt trong miệng, bụng lúc này mới có cảm giác no một chút, Mễ Nhạc Nhạc ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt bỗng ngẩn ra.
Ông chủ vĩ đại của cô, một tay đang cầm ví da, một tay lại đang chống cằm, nhìn hai tấm ảnh này đến xuất thần, đây là ý gì? Ông chủ không muốn trả tiền sao? Không phải chứ? Cô đã phải ngồi tàu điện ngầm tới đây, lại đi bộ mất mười phút mới có thể tới được nhà hàng năm sao này, ăn cũng đã ăn no rồi, lỡ như ông chủ nói muốn chia đôi tiền thì cô phải làm sao bây giờ? Cô cũng rất nghèo nha!
Mễ Nhạc Nhạc lặng lẽ nghiến răng, tự hỏi mình có nên tìm lý do lén lút rời đi hay không, trên khuôn mặt cũng không kịp thu hồi vẻ tức giận, tất cả đã bị Phạm Nghê thu vào mắt.
Phạm Nghê mỉm cười, phụ nữ đi cùng anh chưa bao giờ phải mất một đồng cắc nào, nhưng vẻ mặt như đang sợ anh không trả tiền của cô gái này thật đúng là khiến cho người ta không biết phải khóc hay cười nữa.
Bị bắt quả tang rồi! Mễ Nhạc Nhạc khóc không ra nước mắt, cô quả thật là không có tiền đồ mà, lại dễ dàng để cho anh nhìn thấu được tâm tư của mình.
Phạm Nghê giả vờ như không để ý, anh liếc nhìn cô: “Không biết ngày mai cô có rảnh không?” Sau khi nói xong, anh để lộ ra một nụ cười cực kỳ mê người, khiến cho Mễ Nhạc Nhạc ngây thơ lập tức đi vào đề tài.
“Không rảnh!” Mễ Nhạc Nhạc đáp
Ông chủ của cô mặc dù giống như thần thánh không thể xâm phạm, nhưng khi cười rộ lên quả thật rất đẹp trai, cho nên đừng bảo là do cô trồng hoa si, chỉ trách ông chủ của cô sao lại đẹp trai như vậy.
“Tối mai chúng ta cùng nhau đi xem phim!” Độc tài, không hề cho người khác con đường sống, chỉ đơn giản ra lệnh cho cô như vậy.
Mễ Nhạc Nhạc cảm thấy kinh ngạc, cô chỉ là người dự bị, hôm nay lại ra sân ngoài ý muốn, nhưng trận tiếp theo mình có còn được tham gia hay không thì cô không thể biết được, cô chần chừ suy nghĩ một chút, rồi do dự nói: “Anh. . . . anh Phạm. . . . .” Cô chột dạ nói: “Ngày mai tôi có công chuyện rồi!” dien♀dan♀le♀quy♀don
Phạm Nghê không khỏi buồn cười, từ trước đến giờ chỉ có anh từ chối người ta, hiếm lắm mới có lần đầu tiên mở miệng mời người khác, vậy mà lại bị từ chối, quả thật là không thể tưởng tượng nổi.
“Nếu vậy thì đợi sau này cô có thời gian rảnh rỗi, chúng ta lại hẹn gặp nhau!” Phạm Nghê cười nói.
Mễ Nhạc Nhạc cúi đầu không đáp, dù thế nào đi nữa thì tờ tư liệu trên tay anh, nhất định là của hoa khôi trong phòng làm việc chứ không phải cô, qua hôm nay, anh chắc chắn sẽ không tìm được cô.
“Ăn no chưa?”
“Rồi!”
Phạm Nghê thanh toán, sau đó lại ga lăng đứng dậy: “Tôi đưa cô trở về!”
“Hả? À, cám ơn anh!” Mễ Nhạc Nhạc nghĩ có thể tiết kiệm được tiền tàu xe, khóe miệng cô lại cười toe toét.
Hai người cùng nhau bước ra khỏi nhà hàng. “Cô. . . . .” Phạm Nghê cố gắng suy nghĩ, nhưng rốt cuộc cũng chẳng nhớ nổi cô tên gì, chỉ nhớ mang máng là cô họ Lam: “Lam tiểu thư!”
Mễ Nhạc Nhạc đang cúi đầu nhìn đôi giày màu da bò trên chân mình, suy nghĩ xem sáng mai muốn ăn gì, Phạm Nghê gọi cô vài tiếng, thấy cô chả có phản ứng gì khiến anh không khỏi đề cao thanh âm: “Lam tiểu thư!”
Mễ Nhạc Nhạc đột nhiên hồi thần, ánh mắt mơ mơ màng màng chống lại đôi con ngươi đen láy của anh, cô hoảng sợ khẽ lui lại một bước: “Hả? Có chuyện gì sao?”
Phạm Nghê chưa từng thấy người nào thất thần lợi hại như vậy, nếu cô mà là người trong công ty anh thì đã bị anh đuổi việc từ ngày đầu tiên rồi, đè xuống cảm giác không vui trong lòng, anh nhỏ giọng nói: “Tôi đi lấy xe, cô đứng đây đợi tôi!”
“Vâng!” Mễ Nhạc Nhạc đáp một tiếng, nghe lời đứng đợi ở bên đường.
Một chiếc xe nhỏ màu đen chạy tới, Phạm Nghê ra hiệu cho cô lên xe, Mễ Nhạc Nhạc ngồi ở ghế phụ, thắt chặt đai an toàn, Phạm Nghê hỏi cô: “Cô ở đâu?”
Sau khi đọc một dãy địa chỉ thì Mễ Nhạc Nhạc chỉ ngồi lặng im không nói chuyện, Phạm Nghê cũng chẳng nhiều lời, bầu không khí yên lặng bao trùm suốt cả một chặng đường.
Mười lăm phút sau đã về đến nhà của Mễ Nhạc Nhạc, cô khách sáo nói một tiếng cảm ơn với Phạm Nghê rồi vội vã rời đi.
Cô mở cửa xe, chân vừa bước xuống, sau lưng lại truyền đến giọng nói của Phạm Nghê: “Mễ Nhạc Nhạc!”
“Gì vậy?” Mễ Nhạc Nhạc quay đầu lại theo bản năng, chống lại tầm mắt của anh, sau đó cô đột nhiên kinh ngạc mở to mắt.
Phạm Nghê cầm chứng minh thư của cô trên tay, ánh mắt hoài nghi dò xét trên khuôn mặt cô, trong khoảnh khắc, Mễ Nhạc Nhạc có cảm giác như đầu mình sắp nổ tung: “Cái đó. . . .”
“Tôi vẫn cho rằng cô họ Lam.” Phạm Nghê cười như không cười nói.
Mễ Nhạc Nhạc xấu hổ cười cười: “Cô ấy có chuyện, không thể tới, cho nên. . . .”
Tìm người đi xem mắt thay mình, loại chuyện như vậy Phạm Nghê cũng đã từng làm, vì thế nên anh thật sự không hề tức giận, chẳng qua là anh không ngờ chuyện này sẽ xảy ra với mình, trùng hợp là anh cũng chẳng nhớ rõ tên của người xem mắt với mình, cũng như bây giờ, anh tuyệt đối sẽ không nhớ đến tên của vị tiểu thư thay thế để đi xem mắt này.
Thế nhưng . . . Ánh mắt của Nghê Phạm lại rơi vào thẻ nhân viên của cô, anh không khỏi sững sờ: “Cô làm ở đây . . . .” Cái cô gái hay lơ đãng này lại là nhân viên ở công ty anh?
“Vâng, ông chủ!” Mễ Nhạc Nhạc biết anh đang định nói gì, lập tức anh dũng thừa nhận, sợ mình sẽ làm cho anh không vui, cô vội vàng giải thích: “Tôi đối với ông chủ thật sự là không hề có ý nghĩ không an phận, chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.”
Nếu như đây là cách để cô hấp dẫn sự chú ý của anh thì Phạm Nghê không thể không cảm thấy bội phục, cô khiến anh vô cùng bất ngờ, khẽ cười một tiếng, đường cong nghiêm túc trên khuôn mặt anh thoáng dịu đi: “Mễ Nhạc Nhạc phải không? Tôi nhớ cô rồi!”
Lời nói vừa dứt, vẻ mặt của Mễ Nhạc Nhạc vô cùng đau khổ: “Ông chủ, tôi chẳng qua chỉ là. . . . .”
“Sao?” Phạm Nghê nhướng mi nhìn cô.
Mễ Nhạc Nhạc cảm thấy thật khó nói, cô cũng không thể nói là mình vì một lợi ích nho nhỏ, được ăn những món ăn ngon, cho nên đã không thể từ chối mà đi xem mắt thay hoa khôi trong phòng làm việc của mình.
Phạm Nghê buồn cười quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó của cô, Mễ Nhạc Nhạc cúi đầu càng ngày càng thấp, hầu như là không còn có thể nhìn rõ mặt cô.
Phạm Nghê liếc mắt nhìn tòa nhà sau lưng cô, cũng không tiếp tục làm khó cô nữa, chỉ lên tiếng hỏi: “Cô ở tòa nhà cũ này sao?”
“Vâng.”
Phạm Nghê cảm thấy tiền lương của nhân viên trong công ty anh cũng không thấp, kiểu gì cũng phải tìm được một chỗ tốt hơn so với nơi này chứ.
Từ lúc gặp mặt cho tới giờ, rốt cuộc ánh mắt của anh cũng chịu quan sát cô một chút, quan sát cái cô gái nhỏ hay mâu thuẫn này, có lẽ nguyên nhân bởi vì anh là ông chủ của cô, cho nên cô có vẻ câu nệ. Bề ngoài trông cô cũng xinh xắn, thoạt nhìn còn rất trẻ - “Mới tốt nghiệp đại học sao?”
Mễ Nhạc Nhạc không biết tại sao Phạm Nghê đột nhiên lại có hứng thú với chuyện của mình, cô thành thật nói: “Tốt nghiệp đã được một năm, tôi làm trong công ty đã hơn nửa năm rồi!”
Phạm Nghê gật đầu: “Cô lên đi!”
Mễ Nhạc Nhạc lại lén lút nhìn anh một cái, thấy anh không có ý trách cứ mình, cô thở phào nhẹ nhõm, thật sự là cô không muốn mất đi cái công việc này.
“Tạm biệt!” Mễ Nhạc Nhạc lễ phép chào từ biệt, xoay người đi lên lầu.
Phạm Nghê dõi theo bóng lưng của cô, trông anh như đang có điều suy nghĩ, làm sao cô ấy có thể nhận ra anh trong bức hình của anh và em trai sinh đôi nhỉ? Là may mắn hay là do duyên phận. . . . Nếu như là may mắn, vậy thì vận may của cô quá tốt, trước cô thì quả thật là chẳng có ai đoán ra được.
Phạm Nghê khởi động xe chạy về nhà, khóe miệng mơ hồ mang theo nét cười.
Về đến nhà, Phạm Nghê mở cửa, bỏ chìa khóa vào trong ngăn tủ trước cửa, sau đó cởi giày, thay dép, nhàn nhã bước vào trong nhà.
Di động trong túi đột nhiên vang lên, anh bắt máy: “Alo!”
“A Nghê, là mẹ!” Mẹ Phạm nhẹ nhàng nói.
Phạm Nghê đáp một tiếng, cũng không hề ngạc nhiên, anh vừa nghe điện thoại vừa đi đến phòng bếp rót cho mình một ly nước.
“Đối tượng hôm nay thế nào?” Mẹ Phạm lo lắng hỏi, con trai út cũng đã kết hôn, cháu nội cũng đã một tuổi, mà con trai cả của bà ngay cả một tấm ảnh cũng không có, bà phải thúc giục một chút mới được, nhưng bà không thể thúc giục quá nhanh, nếu không, thằng con này của bà lại tìm người khác đi xem mắt thay nó thì thật là uống phí công bà rồi.
Nhắc tới chuyện này, trong lòng mẹ Phạm lại cảm thấy tức giận, trước đây có một nữ sinh có điều kiện rất tốt, thế nhưng con trai cả của bà lại nhờ bạn thân đi xem mắt hộ, kết quả là nữ sinh kia lại thành đôi với bạn của con trai bà, thật đúng là tiền mất tật mang mà!
“Ừm. . . .” Phạm Nghê trầm ngâm trong chốc lát, “Cũng tạm được.”
Mẹ Phạm vừa nghe xong, ánh mắt liền sáng lên: “Thật sao?”
“Con sẽ thử tiếp xúc với cô ấy!” Phạm Nghê cũng không có thói quen lãng phí thời gian, anh vốn đã dự định, nếu ai có thể phân biệt được anh và Phạm Dịch thì anh sẽ thử kết giao với người đó.
Mẹ Phạm thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ giới thiệu nhiều người như vậy, thì ra là con thích ăn cỏ trong hang nha.”Chính sách mà bà thay đổi quả không tồi.
Phạm Nghê từ chối cho ý kiến, chỉ khẽ cười, nếu để cho mẹ Phạm biết quyết định của anh thì chắc là lỗ tai của anh sẽ bị oanh tạc mất.
“Haha , mẹ không thèm nói chuyện với con nữa, con nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải đi làm.” Mẹ Phạm càm ràm mấy câu rồi cúp điện thoại.
Phạm Nghê ném điện thoại di động sang một bên, sau đó cởi quần áo đi vào phòng tắm, một lát sau, anh chỉ quây một chiếc khăn tắm rồi bước ra ngoài.
Anh lau lau mái tóc đang ướt sũng, ngay sau đó lại nghĩ tới điều gì liền vội vàng gọi một cuộc điện thoại cho trợ lý: “Điều tra thông tin về Mễ Nhạc Nhạc, còn nữa, ngày mai liên lạc với luật sư Phong giúp tôi.”
“Vâng, thưa ông chủ!”
Editor - MeOw
Mễ Nhạc Nhạc quẹt thẻ nhân viên, vừa bước vào phòng làm việc đã nghe thấy hoa khôi Lam Phong đang nói chuyện trên trời dưới đất cùng với mấy đồng nghiệp, trông thấy cô thì vội vã kêu to: “Nhạc Nhạc, cô đã tới rồi!”
“Ừ, chào buổi sáng!” Mễ Nhạc Nhạc ngồi xuống bàn làm việc của mình.
“Nhạc Nhạc, ngày hôm qua cô đi xem mắt thay Lam Phong, đối phương thế nào?” Đồng nghiệp nữ tên Lâm Phương tò mò hỏi.
Mễ Nhạc Nhạc bối rối, không biết phải nói như thế nào, nếu nói thật thì chắc sẽ dọa các cô ấy sợ chết mất, cô chỉ là một đứa bé miệng còn hôi sữa, ấy thế mà lại đi xem mắt cùng với cấp trên, nói ra ai tin được đây?
“Cậu làm khó Nhạc Nhạc rồi!” Tuy ngoài miệng Lam Phong nói vậy, nhưng vẻ mặt lại như đang xem kịch vui: “Xem mắt thì cũng phải để đối phương vào mắt mới được, chỉ từ một phía thì không thành được đâu!”
Mễ Nhạc Nhạc không ngốc, cô hiểu được ý tứ của Lam Phong, Mễ Nhạc Nhạc là người ở một thị trấn nhỏ của Đài Nam, lúc cô lên Đài Bắc để học, dáng dấp quê mùa, sau khi đi làm, mặc dù quần áo cô mặc không còn quê mùa nữa nhưng vẫn là loại quần áo đơn giản.
Đàn ông độc thân ở trong công ty rất nhiều, nhưng chưa từng có người đàn ông nào có ý nghĩ muốn theo đuổi cô, thứ nhất là bởi vì cô thoạt nhìn vẫn còn non nớt, thứ hai là bởi vì cô quá giản dị rồi.
Lam Phong nói cũng đúng, một cô gái quê mùa như cô, có thể được đi xem mắt cùng với một người đàn ông có điều kiện tốt thì cũng đã rất tốt rồi, nhìn vừa mắt là chuyện không thể nào.
Mễ Nhạc Nhạc giả vờ không hiểu lời nói của Lam Phong: “Người con trai đó rất ưu tú nha, quả thật là một tổn thất lớn của cô.” Đây chính là lời nói thật lòng, theo cô biết, Lam Phong và mấy đồng nghiệp nữ rất hay bàn tán về ông chủ, ‘đẹp trai’ và ‘nhiều tiền’ là những từ mà các cô ấy thường dùng để hình dung về anh ta.
Lam Phong cũng chả có hứng thú điều tra tin tức đối tượng xem mắt ngày hôm qua, thấy Mễ Nhạc Nhạc không có phản ứng gì, cô ta xoay người tiếp tục tám chuyện với mấy đồng nghiệp nữ khác.
Mễ Nhạc Nhạc mở máy tính, nhập số liệu ở trong văn kiện, giám đốc bộ tiêu thụ là một người rất nghiêm khắc, ở bên cạnh ông ấy, Mễ Nhạc Nhạc học hỏi được nhiều điều, ít nhất là khi đối mặt với Lam Phong, người luôn nhìn cô với vẻ mặt buồn cười, thế nhưng cô sẽ không hành động theo cảm tính, cô biết, đánh Thái Cực là cách an toàn nhất. [1]
[1] Nguyên tắc chủ yếu của môn võ Thái cực quyền là ‘lấy nhu chế cương’
“Mễ Nhac Nhạc, tới đây một chút!” Giám đốc bộ tiêu thụ lên tiếng.
Mễ Nhạc Nhạc vội vàng đứng dậy, đi vào trong phòng làm việc: “Giám đốc!”
“Bảng số liệu tôi đưa cho cô làm đâu?” Giám đốc Lão Kỷ cau mày hỏi.
“Đang làm, một tiếng nữa sẽ giao cho ngài.”
“Ừm, còn nữa, đem xấp tài liệu này về chỉnh sửa kỹ hơn cho tôi.” Lão Kỷ chỉ vào xấp tài liệu đang đặt ở bàn bên cạnh.
Mễ Nhạc Nhạc âm thầm than khổ, thế nhưng trên khuôn mặt lại không dám có biểu hiện gì, chỉ ôm lấy chồng tài liệu: “Giám đốc, còn chuyện gì nữa không?” Thật ra thì người trong bộ tiêu thụ rất nhiều, chẳng qua là, một trợ lý nhỏ như cô vẫn luôn bị người khác sai bảo, nếu không phải bởi vì đãi ngộ tiền lương ở đây không tệ thì cô đã chuyển đi nơi khác rồi, chỉ là, xã hội bây giờ, đổi chỗ làm hoặc tìm công việc tốt hơn so với hiện tại là quá khó khăn.
“Hết rồi, cô ra ngoài đi!”
Mễ Nhạc Nhạc ôm xấp tài liệu trở về bàn làm việc của mình, cúi đầu bắt đầu làm việc, sau nửa tiếng đồng hồ, cô đỏ mắt kiểm tra bảng số liệu vừa làm xong, sau đó lại đưa cho giám đốc.
Cô đứng dậy đi ra ngoài rót cho mình một cốc trà, lúc trở về lại nhìn thấy giám đốc đang đứng ở bên cạnh bàn làm việc của mình, cô hốt hoảng tiến lên phía trước: “Giám đốc, sao vậy?”
Lão Kỷ nhìn cô một cái: “Tiểu Lỵ đã ra ngoài rồi, cô theo tôi đi họp.”
Tiểu Lỵ là một trợ lý khác của Lão Kỷ, chỉ là có tin đồn Tiểu Lỵ và Lão Kỷ là họ hàng xa, cho nên lượng công việc của Tiểu Lỵ không nhiều, nhưng đi theo lão Kỷ thì có nhiều cơ hội học tập nhất, Mễ Nhạc Nhạc ngẫm lại, công việc của cô chỉ luôn ở trong văn phòng xử lý tài liệu văn thư, không có nhiều cơ hội đi ra ngoài.
Mễ Nhạc Nhạc vui vẻ gật đầu: “Vâng.” Cô lập tức cầm bản ghi chép lên rồi đi đến bên cạnh lão Kỷ.
“Lam Phong, cô cũng đi đi, hạng mục lần này do cô làm, đến lúc đó cô cũng phải báo cáo lên ông chủ.” Lão Kỷ nói.
So với vị cấp trên kia của mình, Mễ Nhạc Nhạc cảm thấy lão Kỷ rất tốt, ít nhất thì ông ấy không hề tranh giành công lao của người khác, cô cảm thấy may mắn khi mình có một vị cấp trên như vậy.
Ba người đi thang máy đến phòng hội nghị, bên trong đã có vài người đang ngồi, bọn họ cũng vội vàng tìm chỗ ngồi xuống.
Mọi người đã đến đông đủ, ông chủ Phạm Nghê cũng đã xuất hiện trong phòng họp, anh vừa bước vào, đầu tiên là nhìn xung quanh phòng họp, sau đó ngồi xuống ghế chính.
Khóe mắt Phạm Nghê liếc nhìn Mễ Nhạc Nhạc một cái, nhưng rất nhanh đã thu lại, giọng nói trầm thấp vang lên trong phòng hội nghị: “Bắt đầu!”
Mễ Nhạc Nhạc không hề nghĩ tới chuyện này, cho nên đến khi nhìn thấy Phạm Nghê, cô mới xâu chuỗi lại những sự việc của ngày hôm qua và ngày hôm nay, gương mặt khẽ ửng đỏ, không phải bởi vì xấu hổ mà là vì quá khẩn trương, dù sao một cấp dưới vô danh tiểu tốt như cô lại đi xem mắt cùng ông chủ, nghĩ thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.
Hôm nay Phạm Nghê cũng không giống ngày hôm qua, ngày hôm qua trông anh tương đối bình dị và gần gũi, mà hôm nay anh nghiêm túc đến gần như lạnh lùng, khiến cho cô sợ đến không dám nhìn thẳng vào anh.
Cô cúi đầu, tập trung vào những điều quan trọng trên trang giấy, bên tai vang lên giọng nói có chút khàn khàn của anh, cô cau mày, hơi nghiêng đầu nhìn anh một cái, giọng nói của anh vào sáng sớm có chút khàn khàn, Mễ Nhạc Nhạc nghe thấy thì có cảm giác giống như anh đang bị cảm.
Từng bộ phận đang báo cáo động thái mới nhất, đến phiên bộ
phận tiêu thụ, lão Kỷ để cho Lam Phong phát biểu kế hoạch gần đây nhất.
Giọng nói của Lam Phong ngọt đến nỗi khiến Mễ Nhạc Nhạc nổi hết cả da gà, chờ đến khi Lam Phong phát biểu xong thì Mễ Nhạc Nhạc không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Mễ Nhạc Nhạc không để ý, ánh mắt của Phạm Nghê dừng ở trên người cô một lúc rồi lại dời đi nơi khác, một tiếng sau, hội nghị kết thúc, tất cả mọi người đều trở về bộ phận của mình.
Mễ Nhạc Nhạc đi theo phía lão Kỷ và Lam Phong, lại nghe thấy giọng nói lo lắng của Lam Phong: “Giám đốc, đối với hạng mục này, ông chủ sẽ nghĩ thế nào?”
Lão Kỷ nói đúng trọng tâm: “Việc này phải chờ xem quyết định của ông chủ thế nào.”
Lam Phong buồn buồn đáp một tiếng, Mễ Nhạc Nhạc đứng bên cạnh đang xem xét công việc của ngày hôm nay, cô muốn phải hoàn thành hết tất cả công việc trước giờ tan làm.
“Khụ!” Phạm Nghê ho nhẹ một tiếng, có vẻ như không thoải mái, anh đưa tay nhấn phím nội bộ: “Thư ký Liêu, lấy giúp tôi một ly nước nóng.”
“Vâng!”
Chỉ một lát sau, thư ký Liêu đã đem nước nóng vào: “Ông chủ, có phải anh đã bị cảm rồi hay không? Cần tôi đi mua thuốc không?”
Phạm Nghê cầm ly nước nóng lên uống một ngụm: “Không cần đâu, cô đi làm việc đi.”
“Vâng.”
Phạm Nghê day day trán, anh vẫn luôn là một thằng bé khỏe mạnh, ít nhất khi nào mắc phải những bệnh cảm mạo linh tinh gì đó.
“Ông chủ, trưa nay có muốn gọi thức ăn không?” Thư ký Liêu chợt nhớ tới chuyện này liền xoay người hỏi anh.
Phạm Nghê suy nghĩ một chút: “Không cần, tôi ra ngoài ăn.”
“Được!” Thư ký Liêu ra khỏi phòng làm việc.
Buổi trưa, Phạm Nghê cầm ví da và điện thoại di động đi vào trong thang máy, lúc này đã có rất nhiều người đi ra ngoài ăn cơm, cho nên công ty cũng chẳng còn ai.
Anh vừa đi vào thang máy đã nhìn thấy Mễ Nhạc Nhạc đang đứng bên trong, cô đang đi từ trên xuống… Anh nhíu mày, nếu như anh nhớ không lầm thì trên phòng làm việc của mình chính là sân thượng rồi.
Lúc đầu, trên đó là một khoảng không gian lớn không dùng để làm gì, về sau anh đã đặc biệt mời người đến để thiết kế một vườn hoa, tạo điều kiện cho công nhân viên có thể nghỉ ngơi thư giãn, thế nhưng hình như chẳng có ai có nhu cầu đi thang máy lên trên đó.
“Ông chủ.” Mễ Nhạc Nhạc cầm hộp cơm trống không, lặng lẽ để ở sau lưng.
Phạm Nghê chú ý tới động tác của cô, anh khẽ nhướng mày: “Bây giờ đang là thời gian nghỉ ngơi, không cần phải nghiêm túc như vậy, cứ bình thường như hôm qua là được rồi.”
Lời nói của anh làm cho Mễ Nhạc Nhạc cảm thấy buồn cười, hôm qua cô cũng rất khẩn trương nha, anh không nhìn ra được sao? Cô đã sớm nhận ra anh là ông chủ, nếu không phải quan trọng là muốn lấp đầy bụng thì chắc chắn là cô đã bỏ trốn mất dạng rồi.
“Haha.” Mễ Nhạc Nhạc cười ngây ngô vài tiếng, cũng không nói gì thêm.
Thang máy từ từ đi xuống đất, Phạm Nghê nhàn nhạt hỏi: “Đã ăn trưa chưa?”
“Ăn rồi ạ!” Mễ Nhạc Nhạc nhẹ giọng trả lời, bởi vì chi phí sinh hoạt ở Đài Bắc vô cùng lớn, cho nên cô đã tự làm cơm hộp mang theo để đỡ được một khoản tiền ăn vô ích.
Mễ Nhạc Nhạc không phải loại người thích ăn cơm bên ngoài cho tiện, đối với cô mà nói, cơm mình tự làm vừa tiết kiệm lại vừa giàu dinh dưỡng, chẳng qua đối với người khác mà nói, hành động như vậy gọi là tiết kiệm, vì không tìm được ai giống mình nên cô chỉ có thể ăn cơm một mình, mà sân thượng của công ty là một lựa chọn rất tốt.
Vì không ai lên nên rất yên tĩnh, có thể vui vẻ ăn cơm, lại không ngờ sẽ bị ông chủ phát hiện, mặc dù là tất cả công nhân viên ai cũng có thể lên đó, để ngồi ăn cơm trưa trong một vườn hoa dưới vòm trời như vậy, cô cũng chưa từng nghĩ là sẽ chạm mặt người khác.
Phạm Nghê cũng để ý tới hộp cơm cô cầm trong tay, khóe miệng khẽ cong lên: “Phong cảnh sân thượng thế nào?”
Câu hỏi của anh khiến Mễ Nhạc Nhạc sững sốt: “Rất, rất đẹp.”
“Vậy sao, khi nào rảnh rỗi tôi cũng lên xem một chút.” Anh cười: “Đến lầu của cô rồi.”
Mễ Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn, đúng là đến lầu của cô: “Tạm biệt ông chủ.” Cô chạy chậm ra khỏi thang máy.
Phạm Nghê cảm thấy buồn cười, rất hiếm khi có người nhìn thấy anh lại như đang nhìn thấy cọp mà sợ hãi muốn chạy trốn như vậy, hầu hết mọi người đều cho rằng anh đang nghiêm túc làm việc, nhưng sau khi để công việc xuống thì anh cũng là một người rất thân thiện, là một người công tư phân minh.
Mễ Nhạc Nhạc vốn định quay về phòng làm việc mà không phải quay đầu lại, nhưng cô không khỏi lắm mồm nói thêm một câu: “Ông chủ, nếu như cổ họng không thoải mái thì có thể uống một chút nước lê chưng đường phèn.” Nói xong, cô cũng chuồn mất.
Khóe miệng của Phạm Nghê khẽ cứng lại, anh giơ tay nới lỏng cà vạt một chút, thật là không tệ, anh đã chọn được một cô gái biết cách sống rồi.