Vệ binh tay chân lanh lẹ thông tin cho Diệp thiếu tướng, vài giây sau sắc mặt vệ binh ửng hồng, quan quân trẻ tuổi nghi hoặc đảo ánh mắt qua, rầm rì nói : « Thiếu tướng, hiện đang ở nơi không thể liên lạc được. »
Quan quân trẻ tuổi không nghĩ tới Diệp Hoài Tây ba trăm sáu mươi lăm ngày hai mươi bốn giờ đều ở ngoài tiền tuyến, cũng sẽ có lúc ở nơi không thể liên lạc được, vẻ mặt có chút trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm nói : « Vậy, người đang ở đâu ? »
***
Diệp Hoài Tây người đang bị hỏi ở đâu, hiện tại hắn đang cầm chén rượu, vẻ mặt thản nhiên nhìn về một lũ quỷ đang khiêu vũ ở chính giữa phòng khiêu vũ, nữ nhân xinh đẹp bị vây trong đám người chính là mục tiêu của hắn, nữ nhân xinh đẹp thực cảnh giác, ở loại quán bar vàng thau lẫn lộn này, vẻ mặt nhìn như tùy ý thản nhiên, nhưng trong mắt lúc nào cũng hiện lên tàn khốc khiến cho Diệp Hoài Tây hiểu được, hắn có thể đã để cho nữ nhân này biết được bị theo dõi.
Đây quả thật là một tin tức không tốt đối với hắn.
Dáng người nữ nhân xinh đẹp nóng bóng, kỹ thuật nhảy múa khiến người ta thật ngạc nhiên, đem những người tham gia nhảy múa đánh cho thất bại thảm hại, mắt thấy sẽ có một người siêu phàm, ngạo thị quần hùng, lại có một người đẩy ra những người thất bại, từng bước tao nhã giống như con báo đang đùa con mồi hướng nữ nhân đi tới.
Nữ nhân không phải muốn gây náo động lớn, chỉ là muốn mượn cơ hội này thử xem ai đang theo dõi nàng, đánh bại những người tham gia khiêu vũ bên người, không thu hoạch được gì. Nữ nhân đang muốn dùng một cách khác để thử thêm một lần nữa, thì lại có người có lực công kích rất lớn xuất hiện, trong lòng nữ nhân chấn động, đột nhiên ngẩng đầu nhìn.
Ánh đèn đủ mọi màu sắc lần lượt thay đổi, ánh vào mi mắt chính là khuôn mặt trẻ tuổi của thanh niên, tướng mạo anh tuấn hiếm có, tính cách trầm ổn không phù hợp với độ tuổi. Ánh mắt thâm thúy giống như dao khắc ngũ quan giống như dệt hoa trên gấm, thân hình cao lớn mà lại hùng tráng làm cho hắn nhìn có chút cảm giác an toàn, hai chân thon dài hữu lực ẩn chứa lực lượng thâm hậu, nữ nhân nhìn thấy vẻ mặt rất là nghi hoặc.
Trấn nhỏ Na Ba Nhĩ hẻo lánh, khi nào lại có một thanh niên alpha có tính xâm lược kinh người như thế này ?
Không để cho nữ nhân kia phải suy nghĩ lâu, thanh niên từ từ mở miệng : « Kỹ năng múa không tồi, tôi muốn khiêu chiến. »
Thanh âm trầm thấp có từ tính, êm tai dễ nghe, khiến người khác muốn siêu hồn lạc phách.
Có không ít beta ở đây bị giọng nói này chinh phục, trong mắt không thể tránh né xuất hiện cuồng nhiệt cùng ái mộ. Tình cảm con người luôn luôn vội vã như vậy, thời gian để người ta tự hỏi cũng không có, bất ngờ không kịp đề phòng liền thương một người.
Những người khác bị bộ dạng của thanh niên mê hoặc đến thần hồn điên đảo, Diệp Hoài Tây thì lãnh đạm đi rất nhiều, hắn vẫn không uống rượu, chỉ cầm chén rượu ở trong tay thưởng thức, ngón tay trắng nõn thon dài không ngừng thay đổi ở bên ngoài ly, màu sắc rực rỡ của ngọn đèn không ngừng chiếu vào trong chén rượu, xuyên thấu qua màu vàng của rượu, chiếu vào trên ngón tay của hắn, thật là kỳ quái, làm cho người ta không thể di chuyển được ánh mắt.
Nam nhân ngồi ở sát vách Diệp Hoài Tây, liên tục nhìn về phía hắn, liếc mắt một cái liền uống một ngụm rượu, hình như chỉ có như vậy mới có thể làm giảm đi hơi nóng ở trên mặt hắn.
Diệp Hoài Tây xem như không thấy, ánh mắt giống như không dừng ở trên người một nam một nữ đã bắt đầu khiêu vũ, thầm nghĩ : thanh niên này thật trẻ tuổi, không nghĩ kỹ thuật nhảy múa lại có thể tương xứng với nữ nhân kia như vậy. Người trong trấn nhỏ Na Ba Nhĩ này cũng không phải vô năng như lời đồn.
Ngay khi Diệp Hoài Tây thất thần, cảnh tượng trên sân khấu lại có sự thay đổi, nữ nhân nhiệt huyết sôi trào liền theo ghế dài kéo đến một người xui xẻo, khiến cho người đó cùng mình nhảy múa, người xui xẻo kia chính là người ngồi ở cách vách Diệp Hoài Tây, vị kia giống như một con vịt đuổi kịp khiêu vũ, vẻ mặt khổ vô cùng. Nữ nhân ở dưới ánh đèn giao nhau khiêu khích nhìn về phía thanh niên.
Thanh niên câu môi, lộ ra một nụ cười như không cười, vũ bước di chuyển tới trước mặt Diệp Hoài Tây, xoay người cẩm cổ tay đối phương được giấu kín kẽ trong tay áo, dựa vào lực lượng cường hãn của bản thân dám đem Diệp Hoài Tây kéo đến trước mặt, nắm kích thước lưng áo của người ở trước mặt, ánh mắt thanh niên híp lại không thể nhận ra- thực mềm thực nhỏ, thích hợp trên giường.
Diệp Hoài Tây bị người nắm cổ tay, cả người liền buộc chặt, ánh mắt như đao nhìn về người dám can đảm động thủ với hắn, thanh niên hình như một mực chăm chú nhìn hắn, cho nên hắn nâng mắt nhìn lại, liền thẳng tắp nhìn thấy một đôi mắt sáng lạn, nơi đó có cảm xúc phức tạp hắn nhìn không hiểu. Vẻ mặt Diệp Hoài Tây lạnh lùng, cổ tay hơi hơi dùng sức để giãy khỏi gông cùm xiềng xích.
Thanh niên nhận ra ý đồ của hắn, nhanh chóng cúi người ghé vào bên tai hắn, hơi thở cực nóng, lời nói lạnh lùng : « Anh muốn cho cô ta biết anh là thiếu tướng liên bang, đang theo dõi cô ta. »
Động tác giãy giụa của Diệp Hoài Tây liền dừng lại, hơi hơi mím môi đem hai từ ‘làm càn’ đến bên miệng nuốt xuống, không nói được một lời đem tay đặt lên đôi vai rộng lớn của đối phương, theo điệu nhạc bỗng nhiên nhẹ nhàng chậm chạp, từng bước lay động, cùng nữ nhân đấu bước nhảy uyển chuyển đa tình ở trong yến hội.
Cổ Tử Khung hơi hơi hạ mặt nhìn Diệp Hoài Tây toàn thân hàn ý trong lòng. Áp lực nặng trịch trong lòng bị coi như gió nhẹ nhàng đẩy ra, cảm giác mát lòng mát dạ giống như mới gặp ngày đầu. Hắn không nghĩ tới chính mình tự bạo bỏ mình lại có cơ hội sống lại, khi tỉnh lại ánh mắt đầu tiên thấy không phải là địa ngục vô tận, mà lại là quầy bán quà vặt rách tung tóe nơi chốn tràn ngập quen thuộc.
Cả đời hắn đều không thể quên được quấy bàn quà vặt quen thuộc này, là nơi hắn ở từ khi hắn còn là đứa nhỏ nằm trong tã lót đến khi trở thành một thanh niên nhiệt huyết, hắn thế nhưng lại trở về nơi trước khi được đón về liên bang thủ đô. Cố Tử Khung nhìn lịch vạn niên được bày ra ở trên quầy, bên trên đánh dấu ‘dương lịch liên bang năm 2035’, một năm này, hắn hai mươi tuổi. Quầy bán quà vặt nằm ở trấn nhỏ Na Ba Nhĩ hẻo lánh, ở một tinh cầu nhỏ xa xôi bảo thủ, nói hắn là một hoàng tử huyết thống thuần khiết của liên bang, vì sao lại lưu lạc đến đây, tiểu hài tử không có mẹ, nói đến cũng thật dài.
Trong đầu Cố Tử Khung hỗn loạn một chút, giương mắt thấy ngày trên lịch vạn niên, linh quang chợt lóe lên trong đầu, nếu hắn nhớ không lầm, chính là buổi tối ngày hôm nay, ở quán bar trung tâm của trấn nhỏ, có một thiếu tướng trẻ tuổi quyền cao chức trọng sẽ xuất hiện. Vị thiếu tướng kia là thần thoại của liên bang, cho dù là diện mạo hay gia thế, hay là thực lực cường hãn của bản thân cũng làm cho người ta theo không kịp.
Thế nhưng, thần thoại cũng có ngày bị rơi xuống, trước khi hắn bỏ mình hình như vị thiếu tướng này bị đồn là omega. Toàn bộ liên bang đều nghi ngờ, đều cảm thấy bất công cho vị thiếu tướng này, nhưng hoàng tử nghèo túng của liên bang Cố Tử Khung lại biết, đây không phải là nghe đồn, là thật. Chiến thần Diệp Hoài Tây chính là một omega.
Một ánh tà dương màu đỏ cuối cùng cũng rơi vào đường chân trời, không tiếng động nói rõ đêm tối cuồng hoan đã chính thức bắt đầu. Cố Tử Khung đứng dậy vỗ vỗ quần áo, nhấc chân hướng tới quầy bar đời trước hắn chưa từng đặt chân tới. Lúc này hắn muốn cho Diệp thiếu tướng nợ ân tình người khác, nợ hắn một mạng. Hắn nhìn trúng không phải là tên chiến thần Diệp Hoài Tây bách chiến bách thắng, mà là hai đại quân đoàn Diệp Hoài Tây nắm trong tay, kia mới chính là mục đích của hắn.
Nếu ông trời đã cho hắn cơ hội sống lại, vậy hắn nên làm ra thành tích, không thể giống như đời trước vậy, khi hai người quyết đấu vì muốn sống mà trở thành một kẻ không nơi nương tựa, kéo dài hơi tàn đến năm ba mươi tuổi, bị bắt tự bạo bỏ mình ?
Diệp Hoài Tây theo dõi tội phạm tình nghi không biết chính mình đã trở thành thịt béo ở trong mắt người khác, cho đến khi Cố Tử Khung bước vào quán bar, cùng hắn theo dõi tội phạm tình nghi mà đấu kỹ thuật khiêu vũ, lại thuận tiện liên lụy đến bản thân mình, giống như dã thú ở sâu trong đám cây cối ngủ đông, ghé vào lỗ tai hắn nói ra câu kia.
Diệp Hoài Tây đột nhiên kinh giác, trấn nhỏ Na Ba Nhĩ lạc hậu an bình có thể đều là giả, nơi này nguy cơ tứ phía.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : tiểu kịch trường :
Cố Tử Khung : tôi chỉ là đơn thuần nhìn chúng quyền lợi của Diệp Hoài Tây, người kia, tôi không có hứng thú.
Sau lại.
Cố Tử Khung : Hoài Tây Hoài Tây, anh nhìn nhìn tôi, có phải là đối tượng thích hợp kết hôn với anh ở liên bang không ?