Hắn thành tinh không lâu nên không ai nhận ra, xung quanh hắn lại không có bông hướng dương thành tinh nào, bởi vậy hắn suốt ngày cô quạnh vô vị, thú vui duy nhất chính là hù người.
Một đêm nọ, ánh trăng rất sáng, quả là thời điểm tốt để hù người.
Ruộng hoa nằm ngay cạnh đường nhỏ, một tiểu đạo sĩ khẩn trương nắm chặt thanh kiếm, bước đi thật nhanh, một bên nhìn xung quanh.
Hoa hướng dương tinh vận yêu lực thức tỉnh những bông hoa hướng dương khác bên trong ruộng hoa: “ Mấy đứa nhỏ, đều tỉnh lại đi.”
Hoa hướng dương thường: “ … “
Hoa hướng dương tinh: “ Có người đến, chúng ta cùng quay đầu lại cho hắn xem. “
Hoa hướng dương thường: “ … “
Hoa hướng dương tinh: “ Ba,hai, một… Quay đầu về phía sau! “
Vì vậy hoa hướng dương đông nghìn nghịch khắp núi đồi đột nhiên hất đầu, đồng loạt nhìn tiểu đạo sĩ.
Tiểu đạo sĩ quả là gặp xui xẻo.
P2
Tiểu đạo sĩ vừa khóc vừa kêu trời gọi đất chạy như điên trở về đường cũ, vọt vào trong nhà ngay cả giày cũng không cởi ra, nhảy lên giường dùng chăn bông trùm kín mình lại.
Qua một hồi lâu, tiểu đạo sĩ bình tĩnh một chút, vén chăn lên nhìn nhìn ra bên ngoài, lại phát hiện chậu hoa lan vốn được trồng trên bệ cửa sổ, vào giờ phút này lại thành một cây hướng dương.
Tiểu đạo sĩ xoa xoa mắt muốn nhìn thật cẩn thận, không nghĩ tới hoa hướng dương đang rủ đầu trong chậu đột nhiên ngẩng đầu lên.
Không gian yên tĩnh trôi qua, tiểu đạo sĩ hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
P3:
Sáng sớm hôm sau, tiểu đạo sĩ tỉnh lại, phát hiện trên giường mình nhiều hơn một người.
Đó là một nam tử trẻ tuổi, khuôn mặt tuấn mỹ, làn da trắng như ngọc, mái tóc dài màu mực tùy ý rối tung buông xõa trên chăn, như một dòng sông đen tuyền.
Tiểu đạo sĩ nhãn tình không chớp lấy một cái mà nhìn người kia chằm chằm.
Nam tử cười cười, từ trong chăn đứng dậy sáp lại gần: “ Làm sao?”
Mặt tiểu đạo sĩ đỏ lên, phục hồi tinh thần: “ Ngươi là ai? Sao ngươi lại để trần?”
Nam tử: “ Ngươi đã gặp qua hoa hướng dương mặc quần áo chưa?”
Nghe thấy ba chữ hoa hướng dương, tiểu đạo sĩ sợ đến run run cả người.
Nam tử nhìn hắn: “ Đừng sợ.”
Tiểu đạo sĩ nơm nớp lo sợ: “Ngươi, ngươi có phải là yêu quái?”
Nam tử thoải mái thừa nhận: “ Đúng đấy”
Tiểu đạo sĩ càng sợ: “Ngươi muốn làm gì!”
Gương mặt nam tử âm u: “Hút tinh khí của ngươi.”
Tiểu đạo sĩ quơ tay bắt bội kiếm luôn luôn đặt ở đầu giường, nhưng mà bắt hụt.
Nam tử xoay tay một cái, biến ra một thanh kiếm: “Ầy, đêm qua ngươi chạy trốn nhanh quá, rơi vào ruộng hoa.”
Tiểu đạo sĩ há miệng run rẩy tiếp nhận kiếm: “Ta, ta muốn vì dân trừ hại!”
P4:
Nam tử thở nhẹ ra vui vẻ: “Không cần sợ ta, mới vừa rồi là doạ ngươi, ta không hút tinh khí của ngươi.”
Tiểu đạo sĩ: “Ngươi lừa người!”
Nam tử để cái mông trần đi mở cửa: “Thật sự, ta ra ngoài sân phơi nắng, tắm nắng là khỏe.”
Tiểu đạo sĩ: “… Ngươi trở lại cho ta!”