Dưới khán đài vang lên một tràn cổ vũ cùng hò hét chói tai.
“Hãy giành một tràn pháo tay cho ‘Cao thủ sát gái’ – Vương Nghiễm Ninh!” Người chủ trì béo tròn Tôn Tư Dương cười tươi rói, cực kì khoa trương giới thiệu. Một thiếu niên thân hình cao lớn tuấn tú, khuôn mặt đẹp trai rạng ngời bước ra từ cánh gà mỉm cười. Cậu ta đi ngang qua Tôn Tư Dương, đứng ở góc độ trừng mắt dưới đài không thấy được, nhỏ giọng nói: “Ai cho cậu nhắc tới Trương Linh Dật?”
Tôn Tư Dương lè lưỡi, thối lui sang một bên.
Dưới đài, các nữ sinh hò hét điên cuồng.
“Vương Nghiễm Ninh——”
“Vương Nghiễm Ninh——”
“Vương Nghiễm Ninh——”
Cục diện gần như không thể khống chế được.
Vương Nghiễm Ninh mỉm cười, hướng về phía khán giả khoát tay, ý bảo mọi người yên lặng, sau đó cầm mirophone, giọng nói tràn ngập từ tính chậm rãi vang lên: “Cảm ơn sự cổ vũ của mọi người, ngày hôm nay tôi xin giành tặng bài hát này cho một nữ sinh tôi thầm thích.”
“Woah——”
Dưới khán đài xôn xao.
Một giọng nữ sinh mạnh mẽ vang lên: “Là tớ phải không——”
“Xin lỗi, không phải.” Vương Nghiễm Ninh bình tĩnh trả lời, rõ ràng là mình đầy kinh nghiệm.
Dưới khán đài lại một lần nữa ồn ào.
Thấy tình hình không thể kiểm soát, Vương Nghiễm Ninh vội nói: “Bài hát này là dành tặng cho một nữ sinh học viện báo chí, Vu Hải Ninh.”
Dưới khán đài lại “Woah ——” một lần nữa. Âm nhạc vang lên, Vương Nghiễm Ninh cất giọng trầm thấp theo tiếng nhạc mở màn:
“Phải chăng anh đã hứa hẹn với em quá nhiều ~ Dù có làm bao nhiêu cũng là không đủ ~”
Vương Nghiễm Ninh hát rất hay, hơn nữa lớn lên lại đẹp trai, tình cảm chân thành giấu trong lời hát khiến các cô gái mê mẩn như say rượu, cõi lòng nát tan.
Vương Nghiễm Ninh nhìn xuống dưới sân khấu, khuôn mặt không chút sợ hãi, trong lòng đã sớm cảm thấy sảng khoái.
Chà, làm tốt lắm, lần này còn không khiến nữ sinh Vu Hải Ninh kia cảm động tới chết đi sống lại, lấy thân báo đáp mới là lạ ấy!
Hoàn toàn đem Trương Linh Dật vứt đi.
Vương Nghiễm Ninh lớn lên rất đẹp trai, vóc người cao ngất, cười rộ lên còn thấy rõ bên má một cái lúm đồng tiền.
Điều quan trọng nhất là, cậu không chỉ đẹp trai, thành tích học tập cũng tốt, vừa có tiền vừa phong độ.
Nói đơn giản chính là phiên bản thực tế của nam diễn viên chính trong các bộ phim thần tượng!
Đương nhiên đó chỉ là vẻ bề ngoài, thật ra Vương Nghiễm Ninh là cậu chàng rất tự cao tự đại, lúc nào cũng tự cho mình là nhất.
Tất nhiên, kiêu ngạo trong lòng là đủ. Đi ra ngoài phải giữ cho bản thân phong độ, nhẹ nhàng khiêm tốn.
Vì vậy, bắt đầu từ năm lớp sáu cậu luôn là hotboy đứng đầu các bảng xếp hạng của trường, người theo đuổi vô số, không ai có thể địch nổi.
Hào quang theo cậu ta đến tận trường Đại học.
Sau đó gặp phải đối thủ mạnh nhất trong đời – Trương Linh Dật khoa Quản lí nguồn nhân lực của Đại học F.
Người ta nói quá khứ của Trương Linh Dật và Vương Nghiễm Ninh rất giống nhau, vẻ ngoài đẹp trai, danh tiếng tốt, hào quang lan toả khắp các trường Đại học nổi tiếng ở phía Nam.
Vì vậy, hai kẻ từ nhỏ đến lớn đều là hotboy “hạng nhất” đụng mặt nhau ở Đại học F, biến thành hai hotboy cùng đứng song song trên vị trí “hạng nhất”.
Vương Nghiễm Ninh rất không hài lòng.
Trương Linh Dật cũng không vừa ý.
Vì vậy, hai người vừa nhập học đã ngấm ngầm cạnh tranh với nhau.
Vương Nghiễm Ninh vào Hội sinh viên, Trương Linh Dật gia nhập Đoàn thanh niên.
Vương Nghiễm Ninh vừa leo lên chức chủ tịch Hội sinh viên, Trương Linh Dật đã trở thành lãnh đạo Đoàn thanh niên.
Vương Nghiễm Ninh giành học bổng hạng nhất của khoa Marketing, Trương Linh Dật đã có được học bổng hạng nhất khoa Quản lí nguồn nhân lực.
Người ta nói rằng, hôm nay hoa khôi khoa Tài chính mời Vương Nghiễm Ninh thuyết trình, ngày mai sẽ nghe tin hoa khôi trường bên cạnh cũng mời Trương Linh Dật cùng tham gia các hoạt động.
…
Hai người từ ngoại hình đến tài năng, tất cả các khía cạnh đều cạnh tranh, cạnh tranh từ năm nhất thẳng đến năm ba đại học.
Tất cả sinh viên trường Đại học F đều biết, trường F từ khi thành lập đến nay, đẹp trai dễ nhìn nhất là Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật. Hai người như nước với lửa, vua không thấy vua.
Ngay cả con gái cũng là cùng thích một người giống nhau ——
Chính là đoá hoa của học viện báo chí – Vu Hải Ninh.
Vu Hải Ninh học dưới Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật một khoá, da trắng như tuyết, nụ cười xinh xắn, thanh âm ngọt ngào. Cho dù gái đẹp ở học viện báo chí nhiều như mậy trên trời nhưng cô nàng vẫn xinh đẹp nổi bật giữa rừng hoa thơm cỏ lạ, nghiêng nước nghiêng thành nghiêng cả Đại học F.
Trong trận chung kết mười giọng hát hay nhất trường Đại học F, Vu Hải Ninh là khách mời đặc biệt, một thân váy lụa mỏng trắng tinh cầm đàn violin bước lên sân khấu, thanh thuần thoát tục, làm điên đảo tất cả các sinh viên.
Vương Nghiễm Ninh tự cao tự đại vốn chẳng thèm để ý tới nữ sinh Đại học F, cảm thấy chỉ có nữ sinh level cao như Vu Hải Ninh mới xứng đôi với cậu.
Cho nên người luôn bị nữ sinh theo đuổi Vương Nghiễm Ninh lại quay sang theo đuổi nữ sinh.
Nhưng không ngờ, đồng thời, Trương Linh Dật cũng để ý Vu Hải Ninh.
Vương Nghiễm Ninh buổi sáng vừa tặng Vu Hải Ninh một bó hoa, xế chiều Vu Hải Ninh sẽ nhận được hộp chocolate của Trương Linh Dật.
Vương Nghiễm Ninh hẹn Vu Hải Ninh thứ bảy đi thư viện, Trương Linh Dật nhất định sẽ cùng Vu Hải Ninh chủ nhật đi tản bộ.
Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật cạnh tranh ở tất cả các khía cạnh, trên con đường chinh phục Vu Hải Ninh đương nhiên cũng sẽ không phân cao thấp.
Vu Hải Ninh vừa nhận hoa hồng của Vương Nghiễm Ninh, cũng nhận luôn chocolate của Trương Linh Dật.
Đồng ý cùng Vương Nghiễm Ninh đi thư viện đọc sách, cũng đúng hẹn tản bộ cùng Trương Linh Dật.
Thứ gì cũng có thể cho phép có hai người thắng, nhưng tán gái thì không thể!
Cho nên Vương Nghiễm Ninh cảm thấy nhất định là vì mình chưa tìm được phương pháp làm Vu Hải Ninh rung động.
Bỏ ra một ngày lượn baidu, google, tianya cùng weibo[2], cậu rốt cuộc cũng tìm ra một kế cực hay.
Đại học F hằng năm, vào tháng 12 sẽ tổ chức một bữa tiệc năm mới tại sân vận động của trường.
Vương Nghiễm Ninh cảm thấy tại thời điểm đó thổ lộ tình cảm vừa bá đạo lại thâm sâu vừa náo động, tuyệt đối có thể đem Trương Linh Dật ném ra sau đầu.
Thế là Vương Nghiễm Ninh bèn lợi dụng mối quan hệ thân thiết của mình ở Hội sinh viên, lên kế hoạch bày ra thế trận hôm nay.
Cậu tin tưởng rằng sau đêm nay, Vu Hải Ninh sẽ nhận ra ai mới chính là chân mệnh thiên tử của cô nàng, không chút do dự gật đầu sà vào lòng mình.
Hừ, Trương Linh Dật, lần này còn không chịu nhận thua?
Vương Nghiễm Ninh tình cảm chân thành sâu đậm vừa hát xong, đạp lên một tràng hò hét chói tai bước xuống khán đài thì lại thấy Tôn Tư Dương hấp tấp chạy lên.
“Các bạn sinh viên, tôi có một tin tốt muốn nói cho mọi người!” Tôn Tư Dương hưng phấn đỏ bừng mặt “Vừa nãy có một học sinh vừa đưa ra yêu cầu nhà trường tăng thêm một tiết mục …”
Đang vặn nắp chai nước suối chợt tay Vương Nghiễm Ninh tay run lên, một cỗ dự cảm bất an chạy thẳng lên não.
Quả nhiên, Tôn Tư Dương khoa trương nói: “Bạn nam này là người cùng với Vương Nghiễm Ninh được xưng tụng là ‘Hai nam thần đẹp trai của trường Đại học F’, đã đánh cắp không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ – Trương-Linh-Dật!”
Tôn Tư Dương ngoắc tay ra hiệu, Trương Linh Dật thản nhiên đi lên sân khấu, hướng về phía khán giả khẽ mỉm cười, lập tức vang lên một tràn vỗ tay, “Xin lỗi, hy vọng không ảnh hưởng đến cảm xúc của mọi người. Tôi và Vương Nghiễm Ninh cùng học chung với nhau, cũng muốn mượn cơ hội này hát một ca khúc tặng cho nữ sinh mình thích. Hải Ninh, hi vọng em có thể hiểu được lời anh muốn nói.”
Dưới khán đài lại là một tràn vỗ tay.
Giọng hát trong suốt của Trương Linh Dật chậm rãi vang lên, là bài “Trong tiếng ca của anh[3]”.
Vương Nghiễm Ninh nổi giận rồi, đây là cơ hội cậu tỉ mỉ chuẩn bị, sao lại để Trương Linh Dật nhảy vào cướp mất?
Có thể nhịn, có thể nhịn không?
“Trương Linh Dật, ba giờ chiều ngày mai, chỗ bãi cỏ nhân tạo, nếu đúng là đàn ông thì tới.”
Trương Lịnh Dật hát xong vừa đi xuống thì bị Vương Nghiễm Ninh chặn đường nói những lời này.
Đây là lần đầu tiên Vương Nghiễm Ninh cùng Trương Linh Dật đối mặt. Mặc dù bọn họ cạnh tranh không ngừng nhưng thật ra tiếp xúc cũng không nhiều, Hội sinh viên và Đoàn thanh niên có kết hợp tổ chức mấy hoạt động, bọn họ cũng duy trì tối thiểu hoà bình bên ngoài.
Nếu không phải Trương Linh Dật khinh người quá đáng, Vương Nghiễm Ninh cũng không muốn đi bước này, làm cho mình thoạt nhìn–—
Đặc biệt không có phong độ!
Trương Linh Dật ngẩng đầu, cao ngạo nói: “Được. Là đàn ông thì dùng cách của đàn ông mà giải quyết.”
Ba giờ chiều ngày hôm sau, Vương Nghiễm Ninh cùng Trương Linh Dật đúng giờ có mặt tại bãi cỏ nhân tạo.
Thật ra chỗ này là sân đá banh của trường F. Đại học F vốn có hai sân, một sân dùng cỏ thật, một sân dùng thảm cỏ nhân tạo.
Bãi cỏ này tương đối vắng vẻ, người tới tập luyện không nhiều, dần dần được các học sinh dùng làm nơi đánh nhau.
Nam sinh lúc nào có mâu thuẫn cũng hẹn tới bãi cỏ nhân tạo giải quyết. Nếu như may mắn…, đôi khi cũng có thể thấy một hai mỹ nữ ở chỗ này nắm quần kéo tóc.
Khí trời hôm nay rất thích hợp để đánh nhau!
Gió lạnh thấu xương, cuốn theo đám lá khô xào xạc.
Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật mặt đối mặt. Vương Nghiễm Ninh so với Trương Linh Dật cao hơn một chút xíu nhưng lại hơn gầy, còn Trương Linh Dật tương đối cường tráng, khí thế cũng không kém Vương Nghiễm Ninh. Vạt áo hai người theo gió phất phơ, thoạt nhìn vừa cao ngạo vừa nghiêm túc.
Vương Nghiễm Ninh híp mắt: “Tôi nói trước, không được đánh vào mặt.”
Trương Linh Dật khẽ cười nói: “Được.”
Vừa dứt lời, Vương Nghiễm Ninh đã vung một đấm ngay bụng của cậu.
“Mẹ kiếp!” Trương Linh Dật phun ra một câu chửi bậy, không cam lòng tung ra một cú đá.
Hai người nhanh chóng nhập lại một chỗ. Vương Nghiễm Ninh là đội trưởng đội bóng rổ, Trương Linh Dật là hội viên hội điền kinh. Hai người thể lực ngang nhau, cậu đấm tôi đỡ, đánh nhau túi bụi.
Thắng bại khó phân.
Bụng Vương Nghiễm Ninh bị đánh mấy cái, đau đến nhe răng trợn mắt, nhắm chừng đây không phải biện pháp, trong bụng hung ác, nhấc chân đạp Trương Linh Dật xuống đất, tung chiêu “Lấy thịt đè người”[4] đặt mông ngồi trên bụng Trương Linh Dật, tiếp theo một đấm chào hỏi mặt cậu ta.
“F*ck! Cậu dám đánh vào mặt!” Trương Linh Dật giận dữ, lăn một vòng quăng Vương Nghiễm Ninh tiếp đất, tiếp theo liền hướng vào mặt Vương Nghiễm Ninh cho một đấm.
Giao ước không đánh vào mặt vì vậy mà vỡ vụn.
Hai người vốn không vừa mắt nhau đã lâu, nhất là cái mặt người kia lúc nào cũng được đem ra so sánh với mình lại càng hận đến ngứa răng, ban đầu còn giả vờ quân tử giữ đúng giao ước, hiện tại giao ước đã bị huỷ. Hai người nhằm ngay mặt nhau mà đánh, chỉ hận không thể đánh cho đối phương mặt mũi biến dạng, huỷ hoại dung nhan.
Cho nên, tại bãi cỏ nhân tạo trống trải, có hai người đang đánh nhau, thi thoảng lại phát ra tiếng thét.
“Khốn kiếp, cậu dám đánh vào mắt tôi!”
“Còn cậu đá trúng cậu nhỏ của tôi này …”
…
“[email protected]#$%[email protected] Cậu còn đánh vào mũi nữa tôi liền trở mặt …”
“Cậu làm gì có mặt …”
…
Trận đánh kéo dài hai tiếng đồng hồ, cuối cùng hai người kiệt sức thở hồng hộc nằm dài trên mặt đất, khuôn mặt năm màu, thê thảm không nỡ nhìn, thân thể kiệt sức, động vào cũng không thể nhúc nhích.
“Chuyện này không tính… còn chưa xong, chờ ông đây bình thường… bình thường lại, sẽ đánh tiếp!” Vương Nghiễm Ninh thở gấp, bờ môi khô cứng, hai mắt có chút thất thần nhìn thẳng lên trời.
Trương Linh Dật cũng thở gấp không nói được một câu đầy đủ: “Được… Đợi lát nữa… ông đây sẽ đá gãy cậu… cậu nhỏ của cậu!”
Tiếp theo là một sự im lặng đáng sợ, hai người vừa đau vừa mệt, tạm thời không muốn nói chuyện. Bãi cỏ ban đêm không một bóng người, tiếng gió vù vù cùng tiếng thở dốc ồ ồ làm không gian có chút trống trải.
Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật đang yên lặng tự hỏi lát nữa thời điểm nào công kích đối phương thì thích hợp, chợt nghe thấy tiếng ôtô tắt máy.
Sau đó cửa xe mở ra, tiếng giày cao gót từ xa vang lên, Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật nghe được một giọng nói không thể nào quen thuộc hơn.
“Honey~ Sao đến trễ quá vậy? Làm người ta chờ lâu muốn chết~”
Là giọng nói nũng nịu của Vu Hải Ninh.
“Anh bị công việc ngáng đường, em biểt rõ ngày nào anh cũng phải đi xã giao mà, mới nãy vừa uống rượu với thị trưởng xong, bàn bạc về cái dự án mười tỷ, …” Giọng nói khàn khàn của một người đàn ông, chắc chắn là do hút thuốc lá lâu ngày, lời nói mang theo men say, bộ dáng rõ ràng là đang say rượu.
Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật chợt thấy trong lòng căng thẳng, hai người liếc mắt nhìn nhau, ăn ý nhẹ nhàng đứng dậy, rón rén bước tới chỗ phát ra giọng nói kia.
Cách bãi cỏ một tấm lưới là một con đường. Nơi đây tương đối vắng vẻ, bình thường rất ít người đi lại, ít khi có xe cộ đến đây.
Hai người trốn ở một góc, cách tấm lưới nhìn ra bên ngoài.
Một chiếc Mercedes-Benz mang phong cách của những tên nhà giàu mới nổi đậu sát lề đường, cạnh đó là một người đàn ông to béo, đầu hói, một tay đặt trên cái mông cong vểnh của Vu Hải Ninh.
Vu Hải Ninh đưa lưng về phía Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật, vì vậy cả hai đều có thể thấy rõ bàn tay múp míp kia đang vuốt ve lên xuống.
Vu Hải Ninh hờn dỗi vỗ vào bàn tay kia, nói: “Hư quá nha, không phải anh nói là sẽ mang em đi theo sao…”
“Hà hà, em xinh đẹp như vậy, lỡ như bị thị trưởng để ý thì phải làm sao?” Người nọ ngắt vào mông Vu Hải Ninh một cái “Nhưng anh nghe nói, em ở trường học rất được chú ý nha~ Tối hôm qua còn có hai hotboy tranh giành em.”
Giọng Vu Hải Ninh trong trẻo như chuông bạc: “Honey, anh còn không hiểu rõ em sao? Kiểu đàn ông em thích chính là những người chững chạc như anh, cái loại nam sinh trẻ con ấy em không có hứng thú.”
“Ha ha, anh cũng nghĩ là hai thằng bé kia trong túi áo khẳng định không có bao nhiêu tiền.” Ông chú béo ú vừa nói vừa ôm vai cô nàng lên xe: “Đi thôi, anh đã đặt phòng ở Dorsett rồi, đêm nay ngoan ngoãn hầu hạ anh …”
Đế Hào – Dorsett là khách sạn năm sao nổi tiếng nhất ở đây.
.
.
.
[1] FA: Forever Alone. Ý nói bị ế.
[2] Baidu: là mạng tìm kiếm lớn nhất Trung Quốc, gần giống với Google bên mình.
Tianya: tức Tianya Club, là một diễn đàn Internet ở Trung Quốc.
Weibo: một mạng xã hội của Trung Quốc.
[3] Đây là bài hát của anh Dật :”> Mạng phép copy lời dịch từ bên đó luôn :”Đ
Lời bài hát:
没有一点点防备也没有一丝顾虑
Không một chút phòng bị, không một chút đắn đo, em chợt xuất hiện
你就这样出现在我的世界里带给我惊喜情不自已
Trong thế giới của anh, mang đến cho anh nhiều hạnh phúc, làm anh choáng ngợp
可是你偏又这样在我不知不觉中悄悄的消失
Nhưng em vẫn lại như thế, em lặng lẽ biến mất lúc anh chưa kịp để ý,
从我的世界里没有音讯剩下的只是回忆
Không một dấu vết, thế giới của anh chỉ còn lại kí ức.
你存在我深深的脑海里我的梦里我的心里我的歌声里
Em tồn tại trong tận sâu tâm trí anh, trong giấc mơ anh, trong tim anh và trong tiếng hát của anh
还记得我们曾经肩并肩一起走过那段繁华巷口
Còn nhớ chúng ta đã từng vai sát vai đi qua con phố náo nhiệt kia
尽管你我是陌生人是过路人但彼此还是感觉到了对方的一个眼神一个心跳一种意想不到的快乐
Cho dù anh và em chỉ là người xa lạ, chỉ là người qua đường nhưng mỗi người dường như đã cảm giác được một ánh mắt, một nhịp đập, một cảm giác vui vẻ đến không ngờ
好像是一场梦境命中注定
Dường như là một cơn mơ mà định mệnh đã an bài
你存在我深深的脑海里我的梦里我的心里我的歌声里
Em tồn tại rất sâu trong tâm trí của anh, trong giấc mơ anh, trong tim anh và trong tiếng hát của anh
[4] Nguyên văn là “Thái sơn áp đỉnh” chỉ một chiêu thức võ công, trong game với truyện kiếm hiệp rất hay gặp, dùng trọng lượng cơ thể đè đối thủ, nếu có nội công thâm hậu thì càng có hiệu quả.