Mạc Nhàn cắn răng một cái, không tình nguyện đáp ứng: “Được, con sẽ cố gắng chăm sóc cha!”“Nhàn Nhi, con khẳng định có khả năng hơn cha con….. Cha con giao cho con…. Ta liền an tâm rồi….” Mạc đại nương nói xong câu đó, liền yên tâm ra đi.Mạc Nhàn nhìn nương đã tắt thở, khổ sở đến khóc thành tiếng, nam nhân kia khóc còn lớn tiếng khoa trương hơn nàng, nàng nhìn sao cũng thấy không vừa mắt, sao nương có thể chịu hy sinh đến ngày này đây? Chỉ là do nương đem đồ cha không biết gì này bảo bọc quá tốt thôi, nếu là nàng nàng đã hưu đi rồi, miễn phải liên lụy chính mình, nghĩ đến đây, Mạc Nhàn cảm giác tương lại một mảnh ảm đạm, liền khóc lớn hơn nữa.Con nhà nghèo thường trưởng thành sớm, đặc biệt có một người cha chỉ ăn không làm như Mạc Nhàn thì còn trưởng thành sớm hơn.Mạc Nhàn huấn luyện độc ác, rốt cuộc cũng luyện được cho cha mình vá áo, tuy rằng cha vô số lần nhu nhược kháng nghị, giống như bây giờ.“Nhàn Nhi, Tú Nhi chưa bao giờ bắt ta làm chuyện này, ngươi xem tay ta đều chảy máu rồi, lúc Tú Nhi còn sống…” Thanh âm Mạc Tử Sinh càng ngày càng nhỏ, bởi vì ánh mắt Nhàn Nhi lóe hung quang, làm Mạc Tử Sinh hơi sợ, Mạc Tử Sinh cảm thấy sau khi nương tử chết đi mỗi ngày mình sống thật là khổ sở, tay hắn bị kim đâm đau, bụng còn thật là đói, còn muốn khóc…..Nói chưa dứt lời Mạc Nhàn liền nóng giận, một nam nhân 30 tuổi đầu tay còn mềm hơn cả đậu hủ, chính mình mới 8 tuổi mà tay đã khô ráp đến không chịu được rồi. Trước kia nương đúng là đã quá sủng cái đồ bỏ đi này rồi, đến nỗi nuôi càng ngày càng muốn vứt.Bất quá để hắn khâu khâu vá vá là việc làm nhẹ nhàng nhất rồi, còn bày ra một bộ dáng không muốn sống kia, mình đây phải đi giặt quần áo, còn phải kiếm đồ ăn, nấu cơm, nấu nước, làm việc kiếm tiền, còn phải ăn trộm ăn cắp làm một số chuyện không quang minh chính đại mới nuôi sống được cái miệng ăn này. Mình 8 tuổi, nói ra cũng không ai thèm tin đi, thân hình nhỏ gầy, khô quắt, nhìn qua làm sao biết có quan hệ thân thuộc với cái túi da bề ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong rách rưới này. Bản thân mình hằng ngày chỉ ăn một bữa, hắn còn được ăn hai bữa, nàng còn chưa có oán giận mà hắn lại oán giận ngược lại mình rồi, làm như mình ngược đãi hắn không bằng!“Nhàn Nhi, bụng thật đói….” Mạc Tử Sinh cảm giác đói đến muốn nhũn ra, ánh mắt nhìn Mạc Nhàn đáng thương vô cùng.“Ngươi mới ăn cơm, còn chưa tới ba canh giờ, chờ tối rồi lại ăn!” Mạc Nhàn quả quyết cự tuyệt, đến bây giờ nàng còn chưa ăn, đều sắp đói đến xỉu rồi.“Lúc Tú Nhi còn sống, nàng cũng chưa từng để ta bị đói….” Mạc Tử Sinh nhớ nương tử đã chết.“Ngươi còn dám nói tới nương ta, nếu không phải ngươi không nên thân, nương ta có thể chết đói sao? Chưa thấy nam nhân nào vô dụng như vậy, chỉ có cái mã bề ngoài, còn lại không được cái gì, người không xấu hổ, ta đều xấu hổ thay ngươi, nếu chỉ có cái mã thì dứt khoát đi làm tiểu bạch kiểm luôn đi.” Mạc Nhàn giáo huấn cha nàng giống như giáo huấn con luôn, rất có khí thế của người lớn, giận này không tiêu được, sao nàng lại có thể quản được người cha như vậy đây?Mạc Tử Sinh không phấn chấn, xấu hổ cúi đầu, quấy ngón tay, giống như nữ nhân, hảo cảm đối với nam nhân của Mạc Nhàn, bị mất hoàn toàn trêи người lão cha. Mạc Nhàn thở dài, gỗ mục không thể khắc, bỏ, mắng đến quá dữ nương sẽ giận mình, lúc nương còn sống, cũng chưa từng phát giận với lão cha vô dụng của nàng.“Được rồi, ngươi đợi một chút, tối ta mua gạo về, bây giờ ta phải ra ngoài kiếm củi.” Mạc Nhàn khoác tay ra cửa.Không đủ dinh dưỡng thời gian dài, tiểu nữ tử vừa ốm vừa đen, lớn lên thật đúng là xấu, Mạc Nhàn nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trêи sông, có chút thở dài, cả ngày thật là gian nan, bụng thật quá đói, Mạc Nhàn hái được mấy quả dại, sao đó bắt đầu chặt củi, thân thể tuy ốm, nhưng vẫn còn rất có lực.
Đem đống củi bổ được bán đi, mua được ba cái màn thầu, cũng chỉ đủ mua mỗi ba cái, cha nàng hai cái, nàng một cái, hôm nay nàng không muốn nấu cơm, quá mệt mỏi, liền xa xỉ một chút.Chỉ là trở về nhà lại phát hiện, cha nàng không có nhà, để lại thư rồi rời đi, Mạc Nhàn xem cũng không, ném xuống đất, dù sao nàng cũng không biết chữ, hơn nữa cũng không phải lần đầu tiên, lần đầu tiên nàng có khẩn trương một chút, đưa người khác xem chữ xiêu xiêu vẹo vẹo như con giun kia là viết cái gì, sau đó liền dứt khoác không nhìn nữa.Không phải nàng khinh thường cha nàng, mà cha nàng quả thật quá vô dụng, lần đầu tiên rời nhà, không đến năm canh giờ đã tự động quay trở về, lần thứ hai nhịn qua một buổi tối cũng trở về, lần thứ ba vẫn là….Mạc Nhàn còn trộm vui vẻ một chút, đêm nay rốt cuộc có thể ăn no, một người một mình thật là hạnh phúc, cha nàng rời đi thì rời lâu chút cũng được, tốt nhất là mấy ngày đi.Mạc Nhàn không nghĩ tới, lần này cha nàng nói thật, đã bảy ngày trôi qua cha nàng còn chưa có trở lại, nàng có chút lo lắng bắt đầu tìm, một tháng trôi qua, Mạc Nhàn vẫn không tìm thấy, Mạc Nhàn quỳ gối trước mộ nương nàng sám hối: “Nương, con thật lòng xin lỗi nương, không vâng theo di nguyện của nướng cố gắng chăm sóc cha, làm mất cha rồi….” Mạc Nhàn khóc đến cực kỳ thê thảm.Tuy rằng cha nàng, vô dụng đến mức muốn vứt đi, nhưng dù sao cùng là thân nhân duy nhất của mình, Mạc Nhàn thực sự sợ, người có liên hệ duy nhất với chính mình cũng biến mất. Nàng thà rằng tiếp tục nuôi lão cha vô dùng thêm vài năm, cũng không muốn vứt bỏ cha nàng.Liền lúc Mạc Nhàn khóc đến cực kỳ bi thảm, Mạc Tử Sinh đột nhiên trở lại, ăn mặc một thân y phục đẹp đẽ quý khí, hơn nữa bản thân có khuôn mặt tuấn mỹ, thật giống như thiếu gia, xém chút nữa làm Mạc Hàn nhận không ra.Chờ Mạc Nhàn nhận ra được, khóc đến lung tung rối loạn, so với lúc nương nàng chết còn thê thảm hơn, không có cách nào, nương nàng đã chết, nàng cảm thấy nương nàng đã được giải thoát rồi, nàng không muốn bỏ cha nàng, cảm thấy có lỗi với nương nàng, hơn nữa trọng tâm nhân sinh còn chưa kịp thay đổi. “Ngươi chết đi đâu?” Mạc Nhàn hít giọng hỏi.Mạc Tử Sinh nói, hắn đói xỉu bên đường, sau đó được một phu nhân nhà giàu cứu, phụ nhân của phu nhân đó đã mất lâu lắm, Mạc Tử Sinh lấy thân báo đáp một bữa cơm. Mạc Tử Sinh đơn giản tường thuật lại một chút tao ngộ trong tháng này, lúc nói trêи mặt còn có chút đỏ ửng.Hắn nói trong nhà có một nữ nhi, phu nhân cũng rất tốt, để cho mình về đưa nữ nhi qua đó.Mạc Nhàn đánh giá cha mình, mặt hồng hào không ít, vốn dĩ đã tuấn tú càng thêm tuấn tú, còn ăn mặc đến có vẻ, xem ra ở rể cũng không tồi, cha nàng câu đến quả phụ một nhà có tiền, ha ha, cũng được, đi theo cha đến nhà giàu đó hưởng phúc đi.Mạc Nhàn đi theo Mạc Tử Sinh vào thành, lần đầu tiên vào thành, phát hiện trong thành thật phồn hoa, Mạc Hàn cực kỳ hưng phấn, nhưng khi cha nàng gõ cửa một ngôi nhà giàu hơn hết những ngôi nhà nàng đã đi qua, chân nàng có chút run, cha nàng thực sự là gả đến nhà rất có tiền đi, quả thật làm Mạc Nhàn có chút không thể tin tưởng.Mạc Nhàn bất an kéo ống tay áo cha nàng.“Cha, ngươi không đi nhầm chỗ chứ?” Mạc Nhàn làm sao cũng không tin, lần này cha nàng lại có tiền đồ đến như vậy.“Không đi nhầm.” Cha nàng gõ cửa, gia đinh để cho bọn họ vào, còn đối với cha nàng cung cung kính kính, cha nàng thực ra lại rất tự nhiên, chỉ là Mạc Nhàn lại khẩn cấp nắm lấy tay cha, còn không đến mức run đi không nổi, cha nàng lần này quả thật là có năng lực đi.