Làm sao bây giờ, chủ tịch đang nổi giận! "Chủ tịch, bọn tôi ủng hộ cậu mà." Âm thanh nịnh nọt của cặp sinh đôi vang lên. Nhanh chóng thanh minh cho mình trước tiên, để tránh lát nữa phải lo lắng về quả đấm của chủ tịch.
"Cũng không phải là việc gì ghê gớm, cần gì phải tức giận như vậy?" Âm thanh lười biếng vang lên sau anh em nhà họ Kinh, hôm nay Vũ Chiến anh đã ngáp lần thứ ba mươi chín.
"Đúng vậy, mọi người lâu rồi không cá cược, ngứa tay rồi, vất vả lắm hôm nay mới có cơ hội, chủ tịch cậu coi như không thấy đi." Quý Tuyên Tuyên vừa ăn khoai tây chiên vừa nói. Ngụ ý chính là chủ tịch tốt nhất là đánh một trận nghiêm túc với Hạ Thạch, cho lần cá cược này một kết quả.
"Còn cậu, không nói gì sao?" Lăng Hảo Hảo nhìn chằm chằm Hạ Thạch vẫn nhai kẹo cao su, anh cũng bị lấy ra đánh cuộc, dù gì cũng nên nói mấy câu.
"Không có gì hay để nói, dù sao cũng không phải lần đầu tiên." Thổi phồng kẹo cao su trong miệng, Hạ Thạch hợp tác mở "miệng vàng" của anh ra. Dù sao anh cũng thường xuyên lấy người khác ra đặt cược, một trả một, không có gì để oán trách.
Hừ! Bởi vì không phải lần đầu tiên, cô mới tức giận như vậy. Mỗi lần đều lấy cô làm đối tượng để đặt cược, hoàn toàn không để ý đến lửa giận của cô. Cũng không thèm quan tâm tại sao cô lại tức giận. Quá đáng! Quá đáng! Thật sự là rất quá đáng!
Tức giận buông cổ áo Hạ Thạch ra, Lăng Hảo Hảo ngồi xuống chỗ của mình, mạnh mẽ rót sữa tươi ra để phát tiết. Lý trí và kinh nghiệm nói cho cô biết, kể cả cô có tức giận hơn nữa, đối với đám người này mà nói hoàn toàn chẳng giải quyết được gì, thà tiết kiệm hơi sức uống sữa tươi của cô còn tốt hơn.
Ai, đánh cuộc mà nhân vật chính cũng không có, đương nhiên đánh cuộc cũng kết thúc. Giang Nội Xương tiếc nuối nhìn chi phiếu tán loạn trên bàn. Thật vất vả mới có cơ hội làm nhà cái bắt đầu phiên giao dịch, không ngờ nhân vật chính không có đạo đức nghề nghiệp như vậy, nói đi liền đi.
......
Năm phút sau, Khang Mỹ Lệ như nghĩ đến cái gì, mở miệng kêu: "Chủ tịch."
"Làm sao?" Lăng Hảo Hảo tức giận lên tiếng. Mỹ Lệ đáng giận, dám lấy cô ra để đánh cuộc, cô sẽ ghi nhớ món hận này.
"Ngày hôm qua vừa công bố thứ tự bảng xếp hạng Mười đại soái ca của trường, cậu xem chưa?" Khang Mỹ Lệ tiếp tục phun vỏ hạt dưa hỏi.
Cái gọi là bảng xếp hạng Mười đại soái ca của trường là cuộc bình chọn 2 tháng một lần của nữ sinh trong trường, chọn ra mười nam sinh được yêu thích nhất, sau đó công bố bằng cách dán tên họ lên bảng thông báo của trường. Để cho nữ sinh trong trường biết rõ chỗ ở của rùa vàng, cũng dễ dàng hành động hơn. Dĩ nhiên nam sinh được chọn dù là tài năng, tính cách và bề ngoài đều phải hơn người mới được.
"Có gì để xem, vẫn là mấy người kia đó." Lăng Hảo Hảo uống một hớp sữa tươi, thờ ơ nói. Mỗi lần chọn tới chọn lui, vẫn là mấy khuôn mặt cũ, dù sao bây giờ muốn tìm con trai có cả tài năng, tính cách và bề ngoài đều tốt thì khó như tìm vàng trong sa mạc vậy.
"Lần này không giống, học kì này có người mới đến trường được chọn vào bảng." Quý Tuyên Tuyên ở bên cạnh đáp lời.
"Người mới? Cái này thì có gì lạ, đâu phải trước kia không có người mới vào bảng đâu." Có người tốt nghiệp, dĩ nhiên cũng sẽ có người mới đến học, bảng xếp hạng vào một hai người mới không có gì đáng nói: "Dù sao người đứng đầu bảng vẫn là Tư Hiên Dật." Anh ta từ năm nhất đến giờ, đã ròng rã ba năm chưa xuống khỏi vị trí thứ nhất, giữ vững kỷ lục đứng đầu của Đại học G, nghĩ đến cô liền líu lưỡi. Thật không hiểu nổi, tại sao có nhiều người thích cái tên gia hảo âm tình bất định kia như vậy.
"Không, năm nay đứng đầu bảng là Thanh Thủy Ngự Thần." Lời nói của Khang Mỹ Lệ đầy kích động.
Lăng Hảo Hảo đang ngửa đầu uống sữa tươi, cô vừa nghĩ nhất định lại là... Bỗng dưng, động tác uống sữa tươi ngừng lại, ba giây sau, sữa tươi ở trong miệng cô phun hết ra.
"Cái gì, người đứng đầu bảng lần này không phải Tư Hiên Dật?" Sao lại có kết quả bất ngờ này xảy ra.
"Này! Con gái thì đừng có phun sữa tươi khắp nơi." Giang Nội Xương ngồi đối diện Lăng Hảo Hảo tức giận chỉ vào áo sơ mi bị phun sữa loang lổ. Ông trời ơi, đây là cái áo sơ mi hôm qua anh mất nguyên ba vạn để mua, lại bị cô làm hỏng như vậy.
"Cũng chỉ là một cái áo sơ mi thôi, cần gì phải khẩn trương như vậy." Cô chẳng thèm để ý liếc mắt nhìn cái áo sơ mi bị cô làm hỏng, ngay sau đó nhìn Khang Mỹ Lệ:
"Mỹ Lệ, đứng đầu bảng lần này không phải Tư Hiên Dật sao?" Cô cần xác nhận rõ ràng lại một lần nữa.
"Đúng rồi, là Thanh Thủy Ngự Thần."
"Mới vào năm nhất hả?"
"Không, năm ba đại học rồi, là sinh viên trao đổi của Đại học Tokyo."
Shit! Người phụ nữ thích uống sữa tươi này thật ác! Giang Nội Xương bị lãng quên ở một bên đành phải tức giận mà vuốt mũi tự nhận mình xui xẻo. Dù sao người mà mình muốn gây gổ, bây giờ đang cùng người khác hỏi đáp "vui vẻ", nhìn còn chẳng muốn nhìn anh, nói gì đến việc tranh cãi với anh về cái áo sơ mi.
Người Nhật Bản?! "Cậu nói là người thắng Tư Hiên Dật là một người Nhật Bản?" Không thể nào, Tư Hiên Dậ này không có tiền đồ rồi, đường đường là con cháu của Viêm Hoàng mà lại thua bởi người Nhật Bản.
"Cậu không thấy tôi vừa nói tên sao? Anh ta tên là Thanh Thủy Ngự Thần! Cậu thấy ai người Trung Quốc mà họ Thanh Thủy chưa?" Khang Mỹ Lệ mắt trợn trắng. Rốt cuộc chủ tịch có nghe thấy gì không.
"Không nghe rõ thôi, cũng không phải chuyện gì to tát." Lăng Hảo Hảo tùy ý ngoáy tai: "Cái người họ Thanh Thủy kia trông thế nào?" Có thể đã thắng được Tư Hiên Dật, hẳn là không tệ chứ.
"Có thể sánh ngang với Tư Hiên Dật." Khang Mỹ Lệ suy nghĩ một chút rồi nói ra.
Hả? "Vậy hai người bọn họ ai đẹp trai hơn?"
"Chuyện này......" Một người tạo cảm giác thuần khiết, khó nắm bắt, người kia tạo cảm giác xinh đẹp, tà mị. Giống như là thiên sứ và Satan, hai loại hình bất đồng, hoàn toàn không thể nào so sánh: "Rất khó nói là ai đẹp trai hơn." Khang Mỹ Lệ lộ vẻ khó khăn nói. Ít nhất, cô không thể đánh giá ai hơn ai kém.
"Vậy gia thế và đầu óc của người họ Thanh Thủy kia như thế nào?" Lăng Hảo Hảo tiếp tục hỏi. Muốn vào được bảng xếp hạng Mười đại soái ca của trường, trừ bề ngoài, gia thế cùng đầu óc đều phải hơn người, mà người đứng đầu bảng đều phải hơn xa người khác.
"Con trai của Tổng giám đốc tập đoàn Thanh Thủy xếp thứ ba Nhật Bản, người thừa kế duy nhất của gia tộc Thanh Thủy. Dùng bảng thành tích đứng đầu vào Đại học Tokyo." Khang Mỹ Lệ đáp.
Vậy.... "Tư Hiên Dật cũng không kém anh ta nhiều lắm? Không lẽ lại thất bại như vậy." Lăng Hảo Hảo lớn tiếng kêu ầm lên. Mặc dù bình thường cô và Tư Hiên Dật hay bất hòa, đánh đập tàn nhẫn, nhưng bây giờ là thời khắc mỹ nam Trung và Nhật thi đấu, dù sao cũng nên ủng hộ cái người họ Tư kia.
"Làm ơn đi! Chủ tịch, Tư Hiên Dật đã có vợ rồi! Đã là người có vợ, đương nhiên là đánh không lại Thanh Thủy Ngự Thần đang không có bạn gái bên cạnh rồi." Phụ nữ bây giờ đều thực tế, bên này không được thì đổi bên kia, tóm lại đem lưới vung càng lớn càng tốt, không thể câu được cá lớn, thì cũng phải câu cá nhỏ cho đủ số lượng. Dù sao vẫn tốt hơn không có cá.
Được rồi, đúng là cô ấy nói rất có lý. Để sữa tươi trong tay xuống, Lăng Hảo Hảo đột nhiên biến sắc, ngốc nghếch nhìn Khang Mỹ Lệ: "Mỹ Lệ, có vẻ cậu hiểu rất rõ Thanh Thủy Ngự Thần!"
Chợt rùng mình một cái, Khang Mỹ Lệ nổi da gà, cười gượng một cái!
"Tôi không quen." Cô vội vàng phủ nhận. Chủ tịch nổi giận là bình thường, nói cách khác, chủ tịch mỉm cười chính là không bình thường, bởi vì khi chủ tịch mỉm cười chính là lúc cô đang tính kế với người khác.
"Làm sao đây! Cậu cũng biết, nhân tài câu lạc bộ truyền thông chúng ta ngày càng lụi tàn, đã hơn mấy tháng không có tập san rồi, nếu tiếp tục như vậy, câu lạc bộ truyền thông rất có thể sẽ giải tán, nếu cậu là một thành viên của câu lạc bộ truyền thông, nhất định sẽ không đành lòng để câu lạc bộ truyền thông trở nên như vậy. Tôi muốn cậu đi phỏng vấn Thanh Thủy Ngự Thần, để câu lạc bộ truyền thông chúng ta có cơ hội nổi tiếng một chút." Cô nói "đáng thương" vô cùng. Tuy Thanh Thủy Ngự Thần là một người Nhật Bản, nhưng nếu vì sự phát triển của câu lạc bộ truyền thông sau này, cô có thể "miễn cưỡng" tiếp nhận anh một lần,
Để cô đi phỏng vấn Thanh Thủy Ngự Thần? Trời ơi, cô chưa muốn cùng nói chuyện cùng với Satan, kể cả Satan này đẹp đến kinh người cũng thế.
"Chủ tịch, tôi nhớ hôm nay tôi có việc bận, tôi đi trước nhé. Chuyện phỏng vấn cậu giao cho người khác làm là được." Dù sao cũng ăn gần hết đồ ăn vặt rồi. Khang Mỹ Lệ đứng dậy, chạy nhanh ra khỏi câu lạc bộ truyền thông mà không them quay đầu lại. Đợi thêm chút nữa chắc cô sẽ trở thành người hi sinh đầu tiên trong câu lạc bộ.
Hừ! Mỹ Lệ đáng giận, mỗi lần muốn cô ấy phỏng vấn hay viết bản thảo, cô ấy liền chạy rất nhanh.
Hung hăng quay đầu lại, đúng như cô mong đợi, bên cạnh bàn tròn đã không còn một bóng người.
Anh em nhà họ Kinh đã chạy tới máy tính duy nhất trong phòng chơi trò chơi; Hạ Thạch đứng bên cửa sổ, nhai kẹo cao su thưởng thức cảnh tượng vô tận bên ngoài cửa sổ, chăm chú như lần đầu tiên thấy cảnh sắc này; Vũ Chiến rất dứt khoát dựa vào hai cái ghế mà ngủ; Giang Nội Xương cầm lược lên, soi gương chải tóc, thuận tiện chải râu của anh ta; còn Quý Tuyên Tuyên lập tức cầm một cái chổi giả vờ quét nhà, nhưng cô dám thề, cô nhìn cái chổi trong tay Tuyên Tuyên một phút cũng không thấy cái chổi động đậy một lần.
Cô cũng biết, tuyệt đối không thể trông cậy vào đám người này. Lăng Hảo Hảo rất sảng khoái đấm mỗi người một quyền. Hô! Sảng khoái quá, gân cốt quả nhiên phải hoạt động mới thoải mái, xem ra lần này cô phải tự ra tay rồi, đi tìm hiểu Thanh Thủy Ngự Thần, cứu lấy câu lạc bộ truyền thông sắp đóng cửa.
※ ※ ※
Thanh Thủy Ngự Thần – chắc chắn là cái tên được nhắc đến nhiều nhất ở Đại học G, "cơn gió Thanh Thủy" thổi qua toàn bộ vườn trường Đại học G. Đi dạo sân trường một vòng, cũng có thể nghe thấy những bình luận về anh ở khắp nơi, dù sao với chiều cao 1m89 và bả vai rộng đều phù hợp với tiêu chuẩn của phụ nữ, kết hợp với khuôn mặt tuyệt mỹ, bối cảnh gia đình hùng hậu, muốn người ta không động lòng cũng khó.
Chỉ là, động lòng thì động lòng, nhưng không ai thật sự dám biến nhịp đập con tim thành hành động. Mỹ nam đẹp thì đẹp thật, nhưng thực tế quá tà khí rồi, tà khí đến mức khiến cho những cô gái không thể nắm chắc được đuôi của con cá lớn này. Giống như hoa sen, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể khinh thường, nếu ngứa tay muốn hái hoa, rất có thể sẽ bị chết đuối trong hồ.
Lăng Hảo Hảo nghiêm túc xem thông tin về Thanh Thủy Ngự Thần mà mấy ngày nay cô vất vả thu thập được. Ai, thông tin ít đến đáng thương, ngay cả tấm hình cũng không có, hại cô đến bây giờ vẫn không biết hoàng tử Satan trong miệng mọi người rốt cuộc trông như thế nào, chỉ biết là tóc dài đến eo của anh chính là dấu hiệu.
Mặc dù tài liệu trong tay chỉ có mấy trang giấy, nhưng trừ những điều cơ bản nhất như tên họ, tuổi, chiều cao, cân nặng, còn lại đều là những đánh giá của mọi người về anh. Nghe nói là vẻ đẹp không ai sánh nổi, có thể so sánh với Tứ đại mỹ nhân cổ đại.
Cũng vì vậy, hội yêu thích "Thanh Thủy" không chỉ có nữ sinh thành lập, mà còn có nam sinh thành lập. Thậm chí có người trong trường nói, nếu đối tượng là Thanh Thủy Ngự Thần, dù trở thành đồng tính luyến ái cũng không tiếc, như vậy có thể thấy được trình độ mê người của người này. Có điều, điểm tiếc nuối duy nhất chính là toàn thân "mỹ nam" luôn tản ra tà khí vô hạn, âm u quá mức.
Mà về phần nhóm máu, địa chỉ (anh ta cũng không ở trong ký túc xá của sinh viên), số điện thoại di động hoặc là điện thoại gia đình, một chút thông tin đều không có, thậm chí trường học còn coi hồ sơ của người này là cơ mật để để bảo quản, nghiêm cấm tiết lộ ra ngoài.
Chỉ là, như vậy cũng tốt, tài liệu càng ít thì cô có thể phỏng vấn, đào móc càng nhiều, đến lúc đó đưa những thông tin này vào tập san của câu lạc bộ truyền thông, tập san chắc chắn sẽ bán được rất nhiều, câu lạc bộ truyền thông bọn họ cũng có thể nở mày nở mặt trước câu lạc bộ khác.
"Hàaa...! Hàaa...! Hàaa...!" Lăng Hảo Hảo không nhịn được ngửa mặt lên trời cười, bởi vì cô cảm thấy tiền đồ câu lạc bộ truyền thông bừng sáng rồi: "Thanh Thủy Ngự Thần, tôi nhất định sẽ phỏng vấn anh một cách triệt để!" Cô chỉ vào trời xanh mây trắng, hét lên một lời thề đầy khí phách.