Cho nên tôi lập tức ngựa không ngừng vó câu mướn xe chạy tới trang viên ngay.
(ngựa không ngừng vó câu: ý chỉ không ngừng nghỉ)
Lúc đi xuyên qua rừng cây thuỷ tùng rậm rạp, bụng tôi đã đói đến mức kêu rột rột, một lão bộc cẩn thận quan sát tôi từ phía sau cánh cổng sắt hồi lâu, sau đó đưa tôi vào một toà nhà cao lớn trang nghiêm vô cùng, một người hầu nữ ăn mặc đẹp hơn tôi cầm lấy hành lý và áo khoác của tôi.
Tôi mở to hai mắt đánh giá toà kiến trúc không giống bình thường này, giống như tên đần nhìn thấy thiên đường vậy: Mọi thứ ở nơi đây đều tận thiện tận mỹ (hết sức tốt, hết sức đẹp), những vòng xoáy hoa văn trắng như tuyết viền vàng chiếm hết trần nhà, hành lang bằng đá trưng bày vô vàn các bức hoạ nổi tiếng nhìn mãi không thấy điểm cuối, phù điêu trên tường tinh xảo mỹ lệ đủ để đặt nó trong bảo tàng, sàn nhà đá cẩm thạch không vương một hạt bụi, khiến tôi cảm thấy nước mưa nhỏ xuống từ người mình như một tội lỗi vậy
Trong lúc tôi đang thấy bất an, từ trên cầu thang đột nhiên vang lên thanh âm khiến con người ta cảm thấy thoải mái: “A, ngài Brian, hoá ra ngài đã đến.”
Ngài Harrison Beckett mặc sơ mi trắng tinh cùng áo may ô thẳng thớm bước xuống từ cầu thang sáng bóng, trên gương mặt nở nụ cười mê người.
“Xin lỗi.” Tôi sợ hãi cúi đầu, “Dường như xe lửa đến trễ một chút.”
“Không sao, không có gì.” Anh ta ân cần vỗ vai tôi, “Nhất định cậu còn chưa ăn cơm chiều. Nào, cùng tôi đến nhà ăn. Vừa hay ngài bá tước cũng ở đó, để tôi giới thiệu cậu với ngài ấy.”
“Hả, bây giờ sao?” Tôi cảm thấy rất gấp gáp, “Tôi, dáng vẻ của tôi bây giờ, sợ rằng…”
“Không cần lo lắng, ngài ấy sẽ không làm khó dễ cậu. E rằng ngài ấy có hơi nghiêm khắc, nhưng hãy cứ tin tưởng tôi, đó tuyệt đối là một vị chủ rất dễ chung sống – dĩ nhiên, chỉ cần cậu không vi phạm quỵ định của ngài ấy.”
Tôi lấy khăn tay ra lau nước mưa trên mặt, sửa sang quần áo một chút, nơm nớp lo sợ đi theo anh ta đi đến một đại sảnh xa hoa không thua kém gì trong hoàng cung.
Phía đầu bên kia chiếc bàn mà dường như có thể chứa chấp được năm mươi con người cùng nhau ngồi ăn cơm đang có người ngồi, ngài Beckett đưa tôi tới đó: “Thưa ngài, ngài Brian đến rồi.”
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi rất anh tuấn, mái tóc dài đen nhánh, khuôn mặt được cạo sạch sẽ, đôi mắt màu lục bích không hề ấm áp quan sát tôi từ trên xuống dưới. Đường nét gương mặt cứng rắn cùng vóc người khôi ngô vô hình trung mang lại cho tôi cảm giác bị áp bách, nhưng tôi không có cách nào phủ nhận việc hắn là một người đàn ông vô cùng có mị lực, tựa như… tựa như cây thuốc phiện vậy. Đúng vậy, giống như thứ đồ mang tội ác mà mê người đó.
Tôi chào hắn một cái: “Xin chào ngài. Rất vui khi được dùng chút tài cán này để làm việc cho ngài.”
Hắn gật đầu với tôi, dường như ánh mắt càn rỡ dừng lại trên người tôi một lúc lâu, sau đó mới ý bảo tôi có thể ngồi xuống, mấy người hầu nữ lập tức mang lên cho tôi bộ bát dĩa bằng bạc.
“Ngài Brian, hoan nghênh ngài tới nơi này. Ngày mai bắt đầu làm việc, không thành vấn đề chứ?” Âm thanh của hắn cũng rất êm tai.
“Đương nhiên là được.” Tôi thuần phục giống như một con mèo nhỏ, “Tôi đến chính là để làm việc cho ngài.”
“Tốt lắm, ta hy vọng cậu có thể xuất hiện vào những lúc ta cần. Harrison nói cho ta biết cả tiếng Hy Lạp và tốc ký của cậu đều vô cùng xuất sắc.”
“Tôi…” Thật ra tôi cũng chỉ là một tên miễn cưỡng tạm được mà thôi.
“Thưa ngài, người tôi chọn cho ngài tuyệt đối là vô cùng phù hợp.” Ngài Beckett tiếp tục câu chuyện, “Ngài hãy cứ tin tưởng năng lực của tôi.”
Tôi cảm kích ngẩng đầu nhìn anh ta.
Bá tước nhìn anh ta rồi lại nhìn tôi, cuối cùng nở nụ cười: “Ừm, nói thế là, ngài Brian nhất định sẽ không khiến tôi thất vọng.”
Quý tộc đúng là quý tộc, một câu cũng không nhiều lời.
Vì thế nên tôi vô cùng yên lặng trong hoàn cảnh nơm nớp lo lắng mà dùng cơm, rồi theo người hầu gái lên tầng hai. Cô ấy đưa tôi vào một căn phòng, vặn mở chiếc đèn ga.
“Đây là phòng của ngài, thưa tiên sinh. Nếu như có gì phân phó, xin hãy kéo dây chuông. Chúc ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Tôi đi dạo trong căn phòng rộng rãi, thêm một lần cảm khái bản thân mình may mắn khi đã thoát khỏi gian nhà trọ thấp bé ẩm ướt nọ. Nơi này là một nơi hoàn toàn khác, lò sưởi âm tường sớm đã được đốt cháy, trong này vô cùng ấm áp, đồ dùng tinh xảo tôi chưa từng thấy qua bao giờ. Tôi giống hệt như tên nhà quê mà nhìn ngó khắp nơi, vuốt ve những thứ trưng bày đẹp đẽ mỹ mạo đó. Ở giữa lò sưởi âm tường có một thứ tinh xảo vô cùng giống như thiên sứ, hai bên là giá cắm nến bằng bạc, bên trên đó là một cái gương lớn, tinh tường chiếu rọi rằng tôi không thích hợp với nơi này về mọi thứ.
Tôi cúi đầu, mở hành lý của mình ra, quyết định ngày mai phải làm cho thật tốt. Nếu tôi không biểu hiện với đúng bổn phận nên có, thì chỉ làm những người cũ trong toà nhà này khinh thường mà thôi.
Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang động tác trong tay tôi. Tôi ra mở cửa: “Ngài Beckett?”
“Làm phiền rồi.” Anh ta nghiêng đầu, “Tôi vào được không?”
“Đương nhiên rồi.” Tôi cuống quýt mở cửa rộng thêm một chút, rồi lại động tay động chân đem giấu y phục vào trong rương da.
Anh ta dường như không thấy được đống đồ rách nát của tôi mà ngồi xuống chiếc ghế sa lông gỗ đào.
“Mời ngồi, ngài Brian, không cần khách sáo.”
“À, được.” Tôi lại khẩn trương, đừng nói là bá tước thay đổi chủ ý, muốn tôi ngày mai rời khỏi chỗ này nha, hoặc là anh ta tới muốn đòi “thù lao”.
Anh ta dường như nhìn thấu được nỗi bất an của tôi, nhẹ nhàng cười: “Tôi đến là muốn chúc cậu ngủ ngon, hy vọng cậu sẽ thích nơi này. Ngoài ra còn phải nói cho cậu biết, tốt nhất ngày mai dậy sớm một chút, đại khái tầm 7 giờ, tôi sẽ dẫn cậu đi xem chỗ làm việc, sau đó sẽ đi gặp ngài Bá tước.”
“Nhất định tôi sẽ đúng giờ.”
“Ngài Brian…”
“Ngài có thể gọi là Abel.”
Sự thân thiết của tôi dường như làm anh ta hứng thú, gật đầu: “Được, Abel, vậy cậu nghỉ ngơi đi.” Anh ta đi tới cửa, đột nhiên xoay người mà nói: “Đúng rồi, thiếu chút nữa quên nhắc cậu, lúc ngủ không cần tắt đèn.”
“Hả?” Tôi không hiểu được mà nhìn anh ta, “Tôi không rõ ý của ngài lắm.”
“Đây là quy định từ lâu của trang viên Athos, căn phòng có người ở phải để đèn sáng. Bởi vì mấy trăm năm trước các bá tước thường bị người ta ám sát, cũng là vì sự an toàn nên các bá tước có thói quen kỳ lạ như vậy, cuối cùng biến thành quy định của trang viên. Nếu như cậu chú ý, có thể chỉnh ánh sáng nhỏ một chút.”
“Được.” Tôi vẫn có thể chịu được những quy định kỳ quái của những quý tộc này, dù sao việc lãng phí nhiên liệu như vậy cũng chỉ có bọn họ mới làm được mà thôi.
“Vậy, ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.”