Rạng sáng những ngày cuối thu, khi sắc trời còn chưa sáng tỏ, không khí mang theo hơi lạnh nồng đậm, khắp nơi vẫn còn là một mảnh đen kịt.
Trong tầng hầm ngầm của nhà họ La, một chiếc đèn dầu đang lặng lẽ chiếu sáng, ánh sáng chiếu đến từ ánh đèn bị La Chinh che khuất hơn phân nửa. Hắn đang ngồi ngay ngắn ở trước bàn, lặng lẽ rút ra một quyển sách cũ nát.
La Chinh năm nay tuổi vừa tròn mười bảy, dáng người gầy gầy. Dáng vẻ chưa nói đến anh tuấn, nhưng trên người lại có một loại khí chất nhu hòa, đặc biệt là đôi mắt cực kỳ có thần. Dù là dưới ánh đèn mờ như đom đóm, hai mắt vẫn sáng lên rạng rỡ.
- Quyển Thiên Luận Vấn Hiến này tốn mất một tháng mới xem xong. Những đạo lý, giáo huấn được nêu ra trong cuốn sách này đều tốt, nhưng chỉ có "Lấy ơn báo oán", bốn chữ này, ta tuyệt đối không thể gật bừa!
La Chinh nhẹ giọng nói nhỏ, mắt nhìn ánh lửa bé như hạt đậu ở kia, trên khuôn mặt hiện ra một nét đau thương:
- Nếu không phải phụ thân quá nhân hậu, tin vào bốn chữ này. Ta thân là đích tôn nhất mạch sẽ không rơi vào tình cảnh này, phụ thân càng không phải chết…
La Chinh suy tư một hồi lâu, bỗng nhiên cửa hầm truyền đến tiếng mở khóa, La Chinh lập tức đem thần sắc đau thương trong mắt lau sạch đi, thay vào đó là một khuôn mặt kiên nghị, đồng thời nhanh nhẹn thổi ngọn đèn dầu tắt đi, sau đó lấy một cái chăn bông cũ nát che người lại.
Cửa hầm bị khóa được mở ra, tiếng bước chân từ xa đến. Người đi đầu bước lên phía trước, giơ chân đạp La Chinh đang nằm trên giường, giọng the thé hô:
- Còn đang ngủ sao? Mau dậy cho lão tử… Con mẹ ngươi, còn cho là mình còn là đại thiếu gia của La gia hay sao?
Người nọ là một vị quản sự của La gia, lớn lên xấu xí, trên trán có một cái nhọt. Liếc nhìn về phía trên trán của hắn làm cho lòng người sinh ra một cảm giác chán ghét.
La Chinh đem chăn xốc lên, cố ý dụi dụi mắt, từ trên giường đứng lên, không nói một lời nào, mặc quần áo, giày, tất vào… Những thứ quần áo này tuy đã cũ nát, nhưng La Chinh vẫn cẩn thận mặc chỉnh tề.
Quản sự trợn trắng mắt, trong miệng nhảy ra một câu "đức tính" rồi vẫy vẫy tay, mấy người thuộc hạ đi theo phía sau lưng liền hướng về phía La Chinh đi tới, cho La Chinh mặc giáp da dày đặc, còng tay với xiềng chân vào.
Làm xong hết một hồi, La Chinh dưới sự dẫn dắt của mấy người thuộc hạ của vị quản sự kia, đi ra khỏi hầm, hướng về phía diễn võ đường của La gia mà đi.
La gia là một đại gia tộc tại Sùng Dương Quận, trong tộc có vạn mẫu ruộng tốt, trăm quả núi quặng, trong Sùng Dương Quận tiếng tăm lẫy lừng.
Chỉ là, trong toàn bộ Đông Vực có hơn một nghìn quận thành, trong đó hào môn vọng tộc nhiều vô số. La gia tại toàn bộ Đông Vực còn chưa được tính là gì.
La Chinh siết chặt quần áo, leo ra tầng hầm u ám, đi qua vô số đình đài, lầu các, kiều lang tạ phảng mới đến cửa ra vào của diễn võ đường.
Vị trí của diễn võ đường khá rộng rãi, là nơi để cho đám đệ tử của La gia tu luyện. Cửa ra vào được chạm khắc hình Long - Phượng - Sư Tử bằng cẩm thạch, dưới mặt đất là một thước vuông được lót nền bằng Hắc Huyền Vũ Thạch dày đặc, đứng ở cửa vào liền có thể cảm nhận được thanh thế to lớn mạnh mẽ.
Ở chính giữa diễn võ đường, hơn mười người mặc áo bào xám, đều là đệ tử của La gia, dưới sự dẫn dắt của giáo đầu, đang khắc khổ luyện quyền.
Quyền phong từng trận, từng tiếng hô to quát lên liên tục.
Những đệ tử này đều hơn mười tuổi, vì muốn đạt được địa vị nhất định trong La gia, nên mỗi ngày đều chăm chỉ, không ngừng khổ tu luyện thể.
Cuối thu, gió lạnh rét đến thấu xương, trên người bọn họ lại thấm ra một thân mồ hôi, thậm chí trên đầu còn có nhiệt khí bốc hơi, sương trắng lượn lờ…
Mà ở bên cạnh diễn võ đường, đã có hơn mười người nam nhân cũng giống như La Chinh, tay mang còng, chân mang xiềng xích, thân mặc giáp da. Những người này đều có một vẻ khí tức suy bại, mặt mũi thì bầm dập, trên người chỗ sáng, chỗ tối đều bị thương tổn.
La Chinh được đưa vào bên trong diễn võ đường, cùng những người nam nhân kia đứng chung một chỗ.
Những nam nhân khí tức suy bại này đa số đều là tử tù được La gia mua về để làm gia nô. Mà tác dụng của gia nô, chính là làm tấm bia thịt để cho đệ tử của La gia luyện quyền.
Loại này bị người tùy ý bị người khác đánh đập, hơn hai năm qua, La Chinh không biết đã trúng phải bao nhiêu là quyền cước, bị vũ nhục bao nhiêu lần.
- Hôm nay luyện quyền dừng lại ở đây, hãy tự chọn lựa bia thịt cho mình! Đánh vào cơ thể của con người mới có thể làm cho các ngươi lĩnh ngộ được đầy đủ kỹ xảo trong thực chiến, làm quen nhược điểm của cơ thể, hiểu rõ hơn về cốt cách con người!
Giáo đầu hạ lệnh, sau đó đám đệ tử kia đều đi tìm bia thịt cho mình. Trong diễn võ đường liền rất nhanh vang lên từng đợt gào thét cầu xin. Những đệ tử của La gia này đâu có chút nào đem những tên gia nô này đặt ở trong mắt, từng quyền từng quyền tiếp xúc da thịt, không có chút nào gọi là nương tay.
Trong đó, có không ít người tìm tới La Chinh, đánh càng thêm hăng hái, càng dùng sức nhiều hơn. Bởi, đánh đập, chà đạp người đã từng là thiếu gia chủ ngày trước làm bọn họ có cảm thấy hiệu quả hơn, có kết quả hơn!
Đối mặt với những quyền cước này, La Chinh bảo vệ những bộ vị yếu hại của cơ thể. Trên mặt không chút biểu cảm gì, chỉ bình tĩnh ứng phó. Những thứ này, đối với hắn… đã trở thành thói quen rồi.
Cũng không lâu sau đó, bỗng từ cửa ra vào của diễn võ đường có mấy thân ảnh bước vào, đi đầu là một thiếu niên thân mặc cẩm y, mặt mày hớn hở.
- Thiếu gia chủ đến rồi!
- Thiếu gia chủ, ngài rốt cuộc cũng đã xuất quan. Xem ngài tinh thần lanh lẹ, hẳn tu vi tịnh tiến lên rất nhiều!
- Thiếu gia chủ tư chất thông minh, chính là thiên tài của La gia ta. Chắc hẳn là đã tiến vào Luyện Cốt Cảnh!
Ở trong diễn võ đường, đám đệ tử dừng việc đánh đập lại, cùng nhau nhao nhao đáp lời, ra vẻ nịnh nọt người thiếu niên mặc áo gấm kia.
Khi ánh mắt của La Chinh rơi vào người thiếu niên thân mặc áo gấm kia, thì lửa giận trong lòng hắn lại lặng lẽ bốc lên. Người thiếu niên mặc áo gấm kia, từ miệng của đệ tử của La gia, được gọi là "Thiếu gia chủ", hắn tên là La Phái Nhiên, cũng trạc tuổi La Chinh.
Sau khi La Chinh bị trở thành gia nô, La Phái Nhiên liền thừa thế thay La Chinh, trở thành thiếu gia chủ của La gia.
Một thời gian trước đây, nghe nói La Phái Nhiên đã đang bế quan tu luyện, chưa xuất hiện một khoảng thời gian rồi. Hiện tại đã xuất quan, xem ra thực lực của La Phái Nhiên lại tịnh tiến!
La Phái Nhiên cực kỳ nhạy cảm, nhận ra được ánh mắt mang theo hàn ý của La Chinh, quay đầu nhìn lại. Trên mặt lộ ra dáng vẻ hài hước tươi cười, đi thẳng đến trước mặt La Chinh rồi nói:
- La Chinh, ta bế quan lâu như vậy, không nghĩ rằng ngươi còn chưa bị đánh chết?
- Nhờ phúc của ngươi, lão tử vẫn còn chưa chết.
La Chinh buồn bực trả lời.
- Muốn làm càn sao, đây là khẩu khí gì? Dám nói chuyện với thiếu gia chủ như vậy sao?
- Rõ ràng là gia nô, còn không mau tạ tội? Mau rạp đầu xuống đất, dập đầu xin lỗi thiếu gia chủ. Nếu không sẽ cho ngươi cảm thấy hối hận.
Mấy người đệ tử của La gia kêu lên, nhìn cảnh này, cứ như là La Chinh đào mộ gia tổ của bọn hắn vậy.
La Chinh lạnh lùng nhìn xung quanh một vòng. Những tên đệ tử của La gia này, lúc trước ở trước mặt mình thì như con chó, đến thở mạnh cũng chẳng dám. Hôm nay chính mình thất thế, nguyên một đám trở mặt, so với lật sách còn nhanh hơn, lập tức biến thành đàn chó của La Phái Nhiên.
La Phái Nhiên vung tay lên ngăn cản đám người kích động kia, mặt mỉm cười nói:
- La Chinh, ngươi có biết vì sao ta phải bế quan không?
La Chinh không nói gì, sắc mặt chỉ trầm xuống, nhìn La Phái Nhiên.
- Ngươi nên biết, La gia chúng ta có hai viên Thiên Địa Tạo Hóa Đan? Đoạn thời gian trước đây, ta đã ăn hết một viên.
La Phái Nhiên chép miệng một cái rồi lại nói:
- Thiên Địa Tạo Hóa Đan này quả nhiên không bình thường, dược lực tinh thuần cọ rửa nhục thể của ta, cho ta thoát thai hoán cốt. Từ Nhất trọng Luyện Nhục Cảnh, nhảy một cái đến Luyện Cốt Cảnh, hơn nữa dược hiệu cũng chỉ phát huy được một phần mười mà thôi. Dược lực bên trong cơ thể ta, không ngừng cung cấp dinh dưỡng nuôi dưỡng nhục thể, muốn tiến vào Luyện Tạng Cảnh cũng chỉ có cách nhau một đường mà thôi, Luyện Tủy Cảnh cũng đã ở trong tầm tay!
Thiên Địa Tạo Hóa Đan!
Cái này chính là chí bảo của La gia, là thuốc tiên do tổ tiên để lại. Nghe nói được lưu giữ trong mật thất bí mật của gia tộc, người bình thường căn bản không được phép sử dụng.
Căn cứ theo tổ huấn, chỉ có người trong con cháu của La gia đạt đến Luyện Cốt Cảnh trước mười sáu tuổi mới có tư cách sử dụng Thiên Địa Tạo Hóa Đan.
Thân thể con người có năm trọng cảnh giới, chia làm Nhất trọng Luyện Bì Cảnh, Nhị trọng Luyện Nhục Cảnh, Tam trọng Luyện Cốt Cảnh, Tứ trọng Luyện Tạng Cảnh và Ngũ trọng Luyện Tủy Cảnh. Ngũ đại cảnh giới. Trong đó, sự khác biệt giữa từng cảnh giới đều cực kỳ lớn, người bình thường muốn đột phá đều gặp muôn vàn khó khăn. Không có mấy chục năm rèn luyện, căn bản rất khó để có thể đột phá.
Người bình thường trước ba mươi tuổi đạt đến Tam trọng Luyện Cốt Cảnh, thiên phú cũng được coi như là tốt rồi.
Mà tổ huấn quy định, muốn dùng Thiên Địa Tạo Hóa Đan, nhất định phải đạt đến Tam trọng Luyện Cốt Cảnh trước lúc mười sáu tuổi mới có được tư cách này!
Mười sáu tuổi đạt đến Luyện Cốt Cảnh, không thể nghi ngờ là thiên tài trong thiên tài. Đừng nói là La gia, coi như là toàn bộ Sùng Dương Quận cũng chưa từng đã xuất hiện loại thiên phú này. Cho nên ba trăm năm trở lại đây, Thiên Địa Tạo Hóa Đan vẫn chưa từng được sử dụng.
Vốn La Chinh là người có hi vọng được dùng Thiên Địa Tạo Hóa Đan nhất.
Năm mười bốn tuổi hắn đã tiến vào Nhị trọng Luyện Nhục Cảnh đỉnh phong, được Sùng Dương Quận Vương nói là niềm hi vọng chấn hưng gia tộc của La gia, là con cưng được ông trời chiếu cố, là thiên tài trong thiên tài!
Đáng tiếc rằng, một năm trở lại đây, gia tộc bị hao tổn, phụ thân hắn bởi vì tâm địa thiện lương, bị huynh đệ trong nhà hãm hại. La Chinh thì liền bị cách chức, trở thành gia nô, trở thành một bia thịt. Biến thành tù nhân, tu vi trì trệ không tiến, cùng với Thiên Địa Tạo Hóa Đan xa xa không hẹn.
Mà La Phái Nhiên thiên phú bình thường, mười sáu tuổi mới mới tiến vào Nhị trọng Luyện Nhục cảnh, căn bản không có tư cách sử dụng Thiên Địa Tạo Hóa Đan. Nhưng dù vậy hắn vẫn dám động.
Thiên Địa Tạo Hóa Đan đích thực là thuộc về mình, vậy mà lại bị loại phế vật không có chút thiên phú nào này phục dụng. Mặc dù hai năm qua tâm tính của La Chinh đã hoàn toàn bình tâm tĩnh khí, nhưng hiện tại vẫn không thể nhịn được nữa, kích động giận dữ nói:
- La Phái Nhiên, ngươi lại dám bưng bít tổ huấn của La gia, tùy ý sử dụng thánh dược, quả thực ngươi so với súc sinh cũng không bằng!
- Hừ, ngươi trong mắt ta, ngay cả con côn trùng cũng không bằng! Ta đã bước vào Luyện Cốt Cảnh đỉnh phong, một tay có thể nắm cầm ngàn cân. Ngươi chỉ là một tên gia nô mà thôi, ta một tay cũng có thể nghiền nát. Hôm nay ta xuất quan, tâm trạng vui vẻ, trước hết tìm một bia thịt để thử nghiệm vậy!
La Phái Nhiên không hề đem lời nói của La Chinh để vào lòng. Hắn nói đến đây, tiện tay chỉ ra một ngón tay:
- Vậy thì, dùng ngươi đi!
Hắn cũng không có chọn La Chinh mà là tìm một người nam nhân trung niên. Người kia nhìn thấy La Phái Nhiên chỉ vào mình, toàn thân lập tức lắc lư, rung động một hồi. Tuy ngực hắn đã mặc giáp da dày đặc, có thể chống cự được không ít tổn thương, nhưng khi đối mặt với La Phái Nhiên có thực lực Luyện Cốt Cảnh thì vẫn là nhịn không được lạnh run, dưới háng lập tức ẩm ướt.
Sau đó La Phái Nhiên thở ra một hơi thật dài, hai tay nắm chặt, bày ra tuyệt học của La gia "Tử Đàn Quyền". Trong lòng hắn cũng có ý khoe khoang, đem tâm pháp vận chuyển tới cực hạn, toàn thân loáng thoáng được bao phủ trong một mảnh hào quang màu tím nhàn nhạt.
- Tha mạng… Thiếu gia chủ, xin người lưu thủ!
Người trung niên kia nhìn thấy khí thế của La Phái Nhiên, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Một quyền này đánh tới tuyệt đối chỉ có chết, hắn một bên cầu xin tha mạng, một bên muốn quỳ xuống.
Ba!
La Phái Nhiên đâu chịu nghe bia thịt kia cầu xin. Quyền lao thẳng đến giữa ngực của bia thịt kia, lập tức truyền đến một thanh âm trầm muộn. Lớp giáp da phòng ngự của người trung niên kia ngạng kháng lại rồi lập tức bị đánh ra chia năm xẻ bảy. Ngực của người trung niên kia toàn bộ bị nứt vỡ, người trực tiếp đâm vào vách tường của diễn võ đường rồi bắn ngược ra mặt đất phía đằng trước, không còn nhúc nhích chút nào nữa.
Một quyền này liền đem bia thịt sống được võ trang đầy đủ kia đánh chết.
- Một quyền này của thiếu gia chủ thật uy vũ, trong La gia ta, trong lứa tuổi thiếu niên sợ rằng không tìm được người thứ hai!
- Thiếu gia chủ chắc chắn sẽ chấn hưng La gia, đem La gia phát dương quang đại!
Đám đệ tử không bỏ lỡ cơ hội, lại bắt đầu tâng bốc cuồng nhiệt.
La Phái Nhiên tựa hồ cũng rất hài lòng với hiệu quả của một quyền này, sau đó hắn nhìn qua La Chinh, trong mắt không có chút hảo ý gì.
La Chinh theo bản năng lui phía sau một bước. Tuy nhiên, so với người nam nhân trung niên kia thì hắn mạnh hơn không ít, nhưng cũng không thể chịu được một quyền này của La Phái Nhiên.
La Phái Nhiên cười "hắc hắc" hai tiếng, sau đó vươn tay hung hăng vỗ vỗ bờ vai La Chinh hai cái, nói:
- Yên tâm đi! Ta giờ vẫn chưa muốn lấy mạng ngươi đâu. Ta muốn cho ngươi xem, so với loại rác rưởi như ngươi, La Phái Nhiên ta phải mạnh hơn!
La Phái Nhiên nói xong, đang muốn rời đi thì chợt nhớ tới cái gì, lại quay lại nói:
- Đúng rồi, quên mất một việc. Nghe đường muội thiên tài của ta tại Thanh Vân Tông sinh hoạt tu luyện cũng không được như ý, đắc tội đại nhân vật, bị đưa đến Luyện Ngục Sơn để suy nghĩ lại hành động của mình! Chờ ta tiến vào Luyện Tạng Cảnh, sẽ đi Thanh Vân Tông cứu nàng, ha ha ha…
Chương 2: Công pháp luyện khí
Bị ép trở thành gia nô, La Chinh cũng không để trong lòng. Trở thành một cái bia thịt để cho con cháu của La gia luyện quyền, hắn cũng chẳng thèm để tâm. Cho dù là Thiên Địa Tạo Hóa Đan vốn nên thuộc về hắn, giờ lại bị La Phái Nhiên đoạt mất, hắn cũng có thể không quan tâm.
Thế nhưng, duy nhất chỉ có muội muội của hắn, La Yên, mới chính là điều mà hắn quan tâm nhất, mới chính là thứ gây uy hϊếp lớn nhất đối với hắn!
La Yên là đích tôn nhất mạch, là hi vọng duy nhất La gia, cũng bởi vì thiên phú của La Yên rất cao. Mười ba tuổi đã là đệ tử nội môn của Thanh Vân Tông, rời khỏi La gia, lúc này mới may mắn thoát khỏi tình cảnh khó khăn lúc gia tộc đang bị náo động này.
Hai năm qua, bởi vì trở thành gia nô, La Chinh cũng không cách nào biết được bất cứ tin tức gì về muội muội của mình. Giờ lại nghe La Phái Nhiên nói rằng có vẻ như tình trạng hiện tại của La Yên cũng chẳng ổn chút nào, La Chinh lập tức lâm vào lo lắng bất tận.
Ngay cả con cháu của La gia đánh hắn, hắn cũng quên tránh né đi, kết quả là trúng phải vài quyền, lúc này hắn mới sực tỉnh phản ứng lại…
Ban đêm, La Chinh trở lại tầng hầm ngầm, mang theo đau đớn khắp người.
- Đây là thuốc trị thương của ngươi!
Tên quản sự tiện tay ném một cái bọc giấy về phía La Chinh, sau đó liền xoay người đi ra ngoài.
Bia thịt dù sao cũng không phải là mình đồng da sắt, nếu không có thuốc trị thương, chữa thương, thì rồi cũng sẽ bởi vì nội thương trầm tích mà chết. Cho nên mỗi ngày La gia đều phân phát cho những bia thịt này thuốc chữa thương.
Chỉ là, những thứ thuốc trị thương này đều là những thứ dược vật tầm thường, hiệu quả cũng không được tốt cho lắm.
La Chinh mở bọc giấy ra, thấy bên trong chỉ có mỗi một viên thuốc, sắc mặt chợt tối sầm lại, cả giận nói:
- Phương quản sự! Vì sao hôm nay chỉ có một viên thuốc?
- Liệu có kẻ nào ăn thuốc như đốt hương giống ngươi không? Thế nào? Vẫn còn chê ít sao?
Phương quản sự ra vẻ nửa vời nói.
- La gia mỗi ngày đều phân phát ba viên thuốc chữa thương. Hiện tại chỉ còn một viên, rõ ràng là ngươi ăn bớt! Tham ô trong La Phủ chính là trọng tội. Phương quản sự, ngươi không sợ chết sao?
La Chinh lạnh lùng quát, hai mắt nhìn chằm chằm vào Phương quản sự.
- Ha ha, lão Phương ta đương nhiên sợ! Nhưng chỉ dựa vào ngươi? Còn không nhìn xem giờ thân phận của ngươi là gì đi, chỉ là một tên gia nô nhỏ nhoi mà thôi. Thế nào? Muốn làm phản sao? Ta thật là không quen biết với bộ dáng này của ngươi, cho là mình vẫn là thiếu chủ sao, ta nhổ vào! Sao không soi gương nhìn lại bản thân mình đi! Ha ha ha!
Mỗi một câu nói của Phương quản sự đều cực kỳ chói tai.
Nghe Phương quản sự nói vậy, La Chinh ngược lại bình tĩnh trở lại, đôi ngươi trong trẻo kia nhàn nhạt nhìn về phía Phương quản sự. Nhưng đằng sau ánh mắt đó lại ẩn chứa sát cơ cực kỳ sâu đậm, như là đang nhìn một vật chết vậy.
Phương quản sự nhìn thấy biểu tình của La Chinh, trong lòng chợt giật bắn lên, bước lên phía trước lấy tay đập vào ngực của La Chinh:
- Không phục sao? Bộ dáng ngươi nhìn ta như vậy, là muốn ăn thịt ta sao?
Đột nhiên từ ngực La Chinh phát ra một kình lực, dùng sức chấn động, kình lực đánh vào tay rồi truyền đến người Phương quản sự, lập tức đem Phương quản sự chấn một cái lảo đảo rồi té ngã trên mặt đất.
- Ngươi… Ngươi chỉ là một tên gia nô, muốn… muốn tạo phản sao?
Phương quản sự từ dưới đất bò dậy, thần sắc hoảng hốt kêu lên.
La Chinh tiến lên hai bước, bẻ khớp ngón tay tạo thành từng tiếng vang nhỏ, sau đó vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Chỉ là một tên quản gia ngoại tộc mà cũng dám lên mặt lớn lối như vậy, ngươi thật sự cho rằng ta không dám động đến ngươi?
Phương quản sự thấy thế, cũng chẳng muốn ở lại nơi này lâu thêm một khắc nào nữa, liền xoay người bỏ chạy ra bên ngoài. Cửa sắt mạnh mẽ bị đóng lại, kêu lên "Phanh" một tiếng.
- Đúng là hành vi của kẻ tiểu nhân!
La Chinh lắc đầu, cười lạnh một tiếng. Hắn cũng chẳng muốn so đo cùng loại người này làm gì.
Sau đó hắn lẳng lặng ngồi xuống, lấy đồ nhóm lửa ra nhóm lửa cho ngọn đèn dầu, rồi qua loa lật vài trang sách. Trong nội tâm hắn luôn lo lắng cho muội muội La Yên của mình, l*иg ngực phập phồng không yên, sao hắn có thể tập trung nhìn vào sách được cơ chứ?
“Ta không thể tiếp tục ở lại La gia được! Nhưng hiện tại thực lực của ta chỉ mới là Luyện Nhục Cảnh, đừng nói là đi Thanh Vân Tông, coi như là cái tầng hầm ngầm của La gia này cũng chẳng có cách nào rời đi nửa bước.”
La Chinh bước đi nhanh trong tầng hầm, l*иg ngực phập phồng bất định, nhìn có vẻ giống như một con thú bị vây khốn mà không thể tìm thấy lối ra vậy.
“Thực lực của ta vẫn còn quá yếu. Nếu không, một cái La gia nho nhỏ này làm sao có thể vây khốn chính mình được cơ chứ?”
“Trên thế gian này, con đường tu luyện đều là từng bước, từng bước mà đi. Ngày hôm nay, ta thân là gia nô, mỗi ngày đều làm bia thịt, mặc cho người ta đánh đập, căn bản không có thời gian để tu luyện. Nếu cứ tiếp tục như vậy, người đang sống sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta đánh chết.”
Càng suy nghĩ thì La Chinh lại càng thêm nóng lòng, ánh mắt nhìn lên trên bàn, quyển Thiên Luận Vấn Hiến cũ nát kia vẫn đang lẳng lặng nằm ở đó.
- Quyển sách nát này, một đống đạo lý lại chẳng có chút ứng dụng thực tế, còn giữ lại để làm gì?
La Chinh lòng đầy căm hận nhặt cuốn sách lên. Một âm thanh xé rách vang lên, sau đó hắn đem cuốn sách huơ huơ trên ngọn lửa phát ra từ ngọn đèn dầu.
- Đem đốt quách đi cho rồi!
Ngọn lửa lớn từ cây đèn lập tức đem quyển sách kia đốt đi, lửa cháy sáng hừng hực.
Nhìn cuốn sách dần dần bị thiêu hủy, trong lòng La Chinh bỗng sinh ra một tia hối hận, hắn chợt oán giận nói:
- La Chinh ơi La Chinh… Cớ sao lại trút cơn giận lên một quyển sách cơ chứ? Cuốn sách này dạy người hướng thiện. Ngươi hổ thẹn thì có gì sai? Sai, chính là tại vì thực lực của ngươi quá thấp, chỉ có thể mặc cho người ta định đoạt, là con cừu non chờ người ta đến làm thịt mà thôi!
Chỉ tiếc rằng, quyển sách vốn cũ nát nay đã bị ngọn lửa kia biến thành đống tro tàn.
Trong lúc La Chinh còn đang ảo não, bên trong đống tro tàn, hắn chợt nhìn thấy một đám kim quang.
- A? Đây là cái gì?
La Chinh phẩy phẩy đám tro tàn đi, sau đó hắn đem đám kim quang kia lấy ra, lại phát hiện ra một mảnh lá mỏng màu vàng kim.
Trước đây hắn từng đọc qua quyển sách này, cũng không phát hiện ra mảnh lá vàng này, hẳn là mảnh lá vàng kim này được giấu ở bên trong bìa của quyển sách.
“Là một mảnh lá vàng mà thôi, có thể làm được gì đây?”
Trên thế giới này, thứ không thiếu nhất, chính là vàng. Đặc biệt là đối với đại gia tộc như La gia này, vàng cũng chỉ nhỏ nhoi như đất mà thôi!
Nhưng khi ánh mắt của La Chinh chăm chú nhìn vào mảnh lá vàng thì bỗng nhiên có dị tượng xảy ra.
Phía trên mảnh lá vàng kia, được chạm khắc dấu hàng nghìn văn tự chằng chịt. Những văn tự này nhìn như nòng nọc, La Chinh không thể nhận biết được dù chỉ là một văn tự nào trên mảnh lá này.
Khi La Chinh đưa mắt nhìn qua, mảnh này lá vàng này đột nhiên nhanh chóng tan rã, hóa thành mấy ngàn tiểu kim bạc. Phía trước mỗi một mảnh tiểu kim bạc đều có một văn tự, chúng liền hướng về phía La Chinh lao tới.
Trên mặt, trong mắt, cổ, cánh tay, thân thể, chân…
Từng bộ phận trên thân thể của La Chinh đều bị cái tiểu kim bạc này lao đến rồi dính chặt vào.
Mảnh tiểu kim bạc cuối cùng thì bắn thẳng vào não bộ của La Chinh. Tức thì cả người La Chinh giống như bị một cái chùy lớn bằng sắt đánh trúng, toàn thân kịch liệt run rẩy, đồng thời, những tiểu kim bạc trên người La Chinh lúc này cũng phát ra ánh sáng rực rỡ.
Khi những kim sắc quang mang kia dần phai nhạt đi, thì mấy ngàn tiểu kim bạc đang bám trên làn da của La Chinh cũng lẳng lặng ẩn vào cơ thể của hắn. Tức thì có một đống tin tức chui vào trong đầu.
- Thái Thượng Luyện Khí Pháp…
- Từ cổ chí kim, đệ nhất luyện khí vô pháp…
- Lấy cơ thể làm vũ khí, lấy tự thể làm linh hồn, trải qua khổ luyện, thanh tẩy sự mông muội…
“Đây là một quyển pháp quyết luyện khí sao?”
Tuy rằng La Chinh không phải là Luyện Khí Sư, nhưng hắn vẫn biết rằng Luyện Khí Sư là một nghề trọng yếu và ít ai có thể làm được. Lấy gia tài hùng hậu của La gia, cũng chỉ có thể chiêu mộ một Luyện Khí Sư có cấp bậc thấp nhất mà thôi. Luyện Khí Sư có trình độ cao thường có thể thấy được rất ít.
“Thế nhưng, lấy thân thể làm vũ khí, đây là ý gì?”
“Lẽ nào luyện khí pháp là phải biến cơ thể thành pháp bảo?”
Điều này đúng là thật khó để có thể tin được, nhưng rất nhanh sau đó điều này rồi sẽ trở thành sự thật.
La Chinh chợt phát hiện ra thân thể của mình đang không ngừng nóng lên, nhiệt lượng tỏa ra, hắn tựa như có cảm giác nóng bức lúc bị sốt vậy, nhiệt độ cơ thể hắn kịch liệt tăng lên.
“Nóng quá! Nếu cứ tiếp tục như vậy, cả người đều sẽ bị nướng chín mất.”
Dưới tình thế cấp bách, La Chinh lao người phóng tới một cái vạc nước ở cuối hầm, cái vạc nước này chính là nước để cho La Chinh sử dụng hàng ngày.
Hắn không chút suy nghĩ gì, liền nhảy vào trong chum nước.
Tư!
Từng đợt, từng đợt hơi nước từ trong chum nước cuồn cuộn bay ra. Chỉ một lát sau, toàn bộ vạc nước đều bị nhiệt độ nóng bỏng làm cho bốc hơi, toàn bộ hầm đều là một mảnh hơi nước lượn lờ.
Nhiều nước như vậy cũng chẳng thể nào làm dịu đi nhiệt độ cơ thể của hắn, ngược lại, nhiệt độ còn ngày càng tăng cao. Làn da của La Chinh bỗng tản mát ra hào quang màu đỏ sậm, giống như một khối sắt bị nung đỏ vậy.
Cuối cùng La Chinh ngồi yên lại trong vạc nước, tựa người vào vành chum, đầu ngã vào miệng của cái chum.
Trong đầu của La Chinh lúc này đang phát sinh một dị biến, mà căn bản không thể diễn tả hết được bằng lời.
Ở bên trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một cái lư hương khổng lồ. Cái lò luyện này toàn thân màu đen bầm, trên thân được phù điêu chín con rồng.
Mỗi một cái phù điêu hình rồng đều có màu sắc không giống nhau, nào là thanh sắc, hắc sắc, bạch sắc, tử sắc… Những hình rồng này đều giương nanh múa vuốt, trông có vẻ rất là sống động.
Trong đó, mắt của tám con rồng đều đang nhắm lại, chỉ có duy nhất con Thanh Long kia là đang mở mắt ra, ánh mắt chăm chú theo dõi La Chinh.
Ánh mắt của con Thanh Long kia như phảng phất đã lắng đọng hàng nghìn vạn năm, trăm triệu năm, đang nhàn nhạt nhìn qua La Chinh, để cho La Chinh cảm nhận được một cỗ uy thế khổng lồ.
Ha ha ha ha ha ha…
Linh hồn của La Chinh bị ánh mắt kia của Thanh Long nhìn qua, không ngừng rung động, lắc lư. Linh hồn thể rất nhanh sẽ xuất hiện ra khe hở, đang có dấu hiệu tan vỡ.
Ngay khi linh hồn của La Chinh sắp tan vỡ, từ miệng Thanh Long liền phát ra một đạo rồng ngâm. Sau đó cái lò luyện khổng lồ lập tức không ngừng xoay tròn, bên trong lò cũng quỷ dị dấy lên hỏa diễm.
Đó là một loại hắc sắc hỏa diễm!
“Trên thế gian này không ngờ lại có loại hỏa diễm có màu sắc này, phảng phất như có thể thiêu cháy cả thiên hạ vậy!”
La Chinh còn chưa kịp sợ hãi thán phục thì cái lò luyện khổng lò này đã hướng về phía hắn, vây giữ hắn lại, hắc diễm hừng hực lập tức đem linh hồn của La Chinh phong tỏa.
Linh hồn bị đốt cháy cực kỳ đau đớn, tuyệt đối không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được. Nhưng hết lần này tới lần khác, với trạng thái hiện tại của linh hồn La Chinh, mà ngay cả ngất đi còn chẳng thể làm được, chỉ có thể cắn răng chịu đựng thống khổ mà thôi.
- Aaaaaaaa, đau quá! Cho ta chết đi! Cho ta chết đi!
Thời khắc này, La Chinh chỉ muốn chết đi để thoát khỏi nỗi thống khổ này mà thôi!
Có thể đối với La Chinh mà nói, ngay cả cái chết cũng là một loại hi vọng xa vời. Đây là linh hồn thể của hắn, không cách nào cắn lưỡi tự vẫn được.
Khi linh hồn của La Chinh sắp không thể kiên trì nổi được nữa, sắp bị nghiền nát. Thì bỗng nhiên trong lò luyện lại tản mát ra một đạo thất thải hào quang, tu bổ cho linh hồn của hắn.
Cứ như vậy, bị đốt cháy, bị nghiền nát, rồi được chữa trị, tiếp tục cháy, lại bị nghiền nát, rồi lại được chữa trị…
Lặp đi lặp đi, vô cùng vô tận.
Loại đau đớn đến mức chết đi sống lại này, không biết đã giằng co bao nhiêu lâu, nhưng cuối cùng cũng đã ngừng lại.
- Rốt cuộc cũng đã vượt qua được.
La Chinh thở hắt ra một hơi thật dài, nghĩ đến những đau đớn mà cơ thể hắn phải chịu đựng nãy giờ, trong lòng hắn vẫn còn phảng phất nỗi sợ hãi. Đồng thời La Chinh cũng phát hiện ra rằng linh hồn của mình tản mát ra một tia kim quang nhàn nhạt.
Sau một hồi lâu, linh hồn của La Chinh cũng đi ra ngoài, U U tỉnh lại.
Ở trong đầu, cái lò luyện khổng kia đã ngừng xoay tròn, nhưng hắc sắc hỏa diễm bên trong vẫn chưa tắt, chỉ là ngọn lửa đang bắt đầu rút về… Từ bên ngoài nhìn vào, cũng chẳng thấy có cảm giác đáng sợ như vừa rồi.
La Chinh cũng đã hiểu ra, mới vừa rồi, linh hồn cùng với thân thể của chính mình hẳn là đã được cái lò luyện này tôi luyện qua.
Thiên hạ bao la rộng lớn, tất nhiên sẽ không thiếu những chuyện kỳ lạ, Luyện Khí Sư luyện chế vũ khí, các loại thủ đoạn quỷ dị đều có. Có Luyện Khí Sư vì muốn luyện chế một kiện pháp bảo, không tiếc thương sinh mạng, gϊếŧ người như ngóe, thu thập máu người, rồi tôi luyện vào nước lạnh. Thậm chí còn đem cả linh hồn của con người nhập vào bên trong vũ khí, làm cho vũ khí đó trở thành một loại tà khí.
Thế nhưng, cái công pháp luyện khí này lại đem bản thân người sử dụng luyện chế thành pháp bảo. Loại phương pháp này, đúng là hắn mới nghe lần đầu, thật sự là quá điên cuồng…
“Đúng là trong họa có phúc, trong phúc có họa!”
La Chinh ổn định lại tâm tình rồi suy nghĩ minh bạch.
“Chuyện vừa phát sinh ở trên người mình, cũng không hẳn là chuyện xấu!”
Trên thế gian này, pháp bảo được chia làm năm cấp bậc, là Huyền Khí, Linh Khí, Tiên Khí, Thánh Khí, Thần Khí và Hồng Mông Linh Bảo, trong đó mỗi cấp bậc còn được chia làm Thượng phẩm, Trung phẩm và Hạ phẩm, ba phẩm.
Mà thân thể của La Chinh vừa mới bị luyện chế thành pháp bảo, thuộc về pháp bảo có đẳng cấp thấp nhất, Huyền Khí.
Hình dung đến việc dùng chính bản thân mình làm thành một bảo vật đẳng cấp, đích thực là một chuyện hết sức kỳ quái. La Chinh cũng chỉ đành cười khổ.
Nhìn ra bên ngoài qua miệng thông gió duy nhất của hầm, sắc trời cũng đã hừng sáng. Bất tri bất giác vậy mà lại giằng co hết một đêm.
Nhắc tới cũng kỳ quái, một đêm chưa ngủ, vậy mà hắn lại không có chút nào ủ rũ, ngược lại thần thái rất thoải mái, tinh thần vô cùng tốt.
Hơn nữa, giờ phút này tâm tình của La Chinh cũng đã yên tĩnh lại, hoàn toàn không còn nôn nóng giống đêm qua. Đạo lý được viết trong cuốn sách kia đúng là nói rất hay, "Nhất Ẩm Nhất Trác Giai Do Tiền Định". Trong mạng mà có, vậy nhất định sẽ đạt được. Nếu trong mạng không có, vậy thì dù có dùng thủ đoạn như thế nào đi chăng nữa, cũng đều chẳng thể chiếm được.
“Chỉ có ổn định tâm thần, bình tâm tĩnh khí, mới có thể bình tĩnh chống đỡ.”