Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẹ thường ôm Hựu Huyên vào lòng và nói: “Con gái à, trông con cười rất đáng yêu, hệt như táo đỏ, con phải thường cười với ba, nếu không thì hãy nói rằng con yêu ba nhiều lắm nhé.”

Lúc đó Hựu Huyên cũng chỉ mới 6 tuổi, nên cũng chỉ im lặng lắng nghe, trái lại, cô nhu thuận nghe lời. Nhưng khi đó cô đã biết rằng, cuộc sống không có gì vui vẻ.

Bởi vậy, cho dù cô biết bản thân cười rộ lên giống táo hồng, cũng không muốn cười, phần lớn thời gian, mày cô là mặt nhăn, giống y hệt một mẹ cụ non, không còn là đứa nhóc 6 tuổi ngây thơ trong sáng nữa.

Có lẽ do hoàn cảnh gia đình tạo nên tính cách quái dị của cô, bởi vì cô sinh ra trong một gia đình quái dị.

Ông mẹ ngoại cô tất nhiên là người giàu có nhất thành phố, sau khi qua đời đã đem hết tài sản cho con gái duy nhất, con gái được gả cho người giàu có không kém gì, cuộc sống đầy đủ làm cho người ta ghen đỏ mắt.

Ba mẹ Hựu Huyên là đôi thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên.

Lẽ ra, tình cảm hai người làm nền tảng, chắc là kinh doanh tạo nên một đoạn nhân duyên hoàn mỹ, đáng tiếc, cuộc hôn nhân đó đã biến đổi quan hệ hai người.

Kết hôn được nửa năm, ba Hựu Huyên ngoại tình.

Ông ấy đối với vợ mà nói, ông rất nghiêm túc, chưa từng nghĩ sẽ yêu người phụ nữ khác, ông có lỗi khi lấy bà, phụ bà, hy vọng được mẹ tác thành.

Đáng tiếc, mẹ Hựu Huyên cũng rất thật lòng, mẹ không nghĩ tới bản thân lại bị chồng ruồng bỏ, mẹ không muốn ly hôn, cố ý giữ ông ấy bên người. Huống chi, lúc ấy mẹ đang mang thai, mẹ nghĩ sinh mệnh bé bỏng sẽ cứu vãn lại hôn nhân của mình.

Hai người cố chấp làm cho tình huống lâm vào cục diện bế tắc, ba Hựu Huyên dùng hành động để chứng minh, đời này, ông chỉ yêu Lâm Tĩnh Phân. Ông không để ý đến cha mẹ phản đối , không để ý người vợ đang mang thai bất lực khóc, tự rời khỏi nhà, đi đến căn nhà có người yêu.

Ông nói nếu thái độ ông cứ lấp lửng thì sẽ làm mẹ Hựu Huyên hy vọng càng nhiều.

Ông và Lâm Tĩnh Phân ở chung với nhau, không bao lâu, họ sinh ra một đứa con gái, nó theo họ mẹ, tên là Lâm Hựu Đình, chỉ kém Hựu Huyên nửa tuổi.

Thỉnh thoảng, ba Hựu Huyên về gặp Hựu Huyên, cơ hội không nhiều lắm, nhưng mẹ Hựu Huyên nắm chắc cơ hội mỗi lần người chồng trở về, vì ông nấu ăn, vì ông ăn mặc đẹp, vì ông mà tìm tiếng nói chung, vì ông mà xây dựng cuộc sống gia đình hạnh phúc dù giả tạo.

Mẹ luôn tự lừa gạt mình, ảo tưởng ông chồng rời nhà là đi kiếm tiền, loại ảo tưởng này không mạnh mẽ, lại làm cho cô quên đi cảm giác đố kỵ và đau khổ. Mẹ hy vọng chồng mẹ lạc đường biết quay lại, trở về với gia đình, đáng tiếc, mỗi lần như thế … đều làm cho mẹ thấy thất vọng.

Mẹ thường ôm Hựu Huyên vào lòng, ngữ điệu ngọt ngào nói: “Hựu Huyên à,”

Đó là câu chuyện cũ mà Hựu Huyên đã được nghe rất nhiều lần, nhiều đến nỗi không cần suy nghĩ cũng có thể dễ dàng kể lại được.

Lúc chưa đi làm ở công ty của ông nội, ba vẫn còn thích mẹ cô.

Bọn họ cùng học chung từ nhỏ rồi cùng vào đại học, đến sau lại cùng đi du học, cùng bước chân ra đời đi làm kiếm tiền, cứ như vậy, hai người kết hôn. Bọn họ trao lời thề cùng dắt tay nhau, chăm sóc nhau qua cả cuộc đời…

Nhưng về sau, ông gặp ông Lâm- “cánh tay phải” của ông nội, lại qua ông Lâm biết Lâm Tĩnh Phân, đứa con gái thích múa ba-lê của ông ấy, thế là ba cô thay lòng đổi dạ, chuyện xảy ra cứ như sét đánh ngang tai.

Qua chuyện của ba mình, Hựu Huyên nhận ra tình yêu là thứ cực kỳ xấu xa: không gì có thể bảo đảm nó sẽ xảy ra với ai, xảy ra như thế nào, nó thay đổi thất thường- buổi sáng hai người còn yêu nhau nhưng tối đến có thể đã thành kẻ thù- hơn nữa nó rất ích kỷ và làm người khác bị tổn thương.

Ba cô không ngừng thúc giục mẹ ly hôn nhưng mẹ luôn lảng tránh, tiếp tục vờ như còn đang sống trong cuộc hôn nhân hạnh phúc. Ông mẹ nội của cô cũng bênh vực bà, tình nguyện giữ nàng dâu cũng không nhận thằng con bất hiếu bị bồ nhí mê choáng váng, họ lựa chọn sống cùng con dâu mà không chịu chuyển sang ở với ba cô.

Sau khi ông nội qua đời, mẹ cô mềm lòng đón nhận Lâm Tĩnh Phân, chuyển ra sống với con trai. Đến khi mẹ cô mất, Lâm Tĩnh Phân lại lấy danh nghĩa con dâu tham gia đám tang, điều này khiến mẹ Hựu Huyên rất đau lòng.

Mẹ Hựu Huyên tên là Trình Hinh Nghi, là cô giáo dạy vẽ ở 1 trường tiểu học gần nhà. Mẹ vẽ rất đẹp, thậm chí hoàn toàn có thể mở triển lãm tranh cá nhân, rất nhiều học sinh ước ao được mẹ chỉ dạy nhưng Trình Hinh Nghi không nhận, bởi vì mẹ muốn dành thật nhiều thời gian cho chồng, cho con.

Mỗi lần chồng về nhà, mẹ đều xin phép nghỉ hai ngày để quét dọn nhà cửa cho thật sạch sẽ, nấu cả bàn đầy các món ăn ngon và trang điểm cho con gái thành 1 cô công chúa nhỏ.

Mẹ không ngừng lặp đi lặp lại với cô con gái không thích cười của mình rằng: “Hựu Huyên, con có biết con cười lên rất đẹp không? Con phải cười thật nhiều với ba con và nói con rất yêu, rất rất yêu ba, biết không?”.

Hựu Huyên là cô con gái rất nghe lời, thế nên mỗi lần ông về nhà, tuy không thích cười nhưng cô vẫn bắt buộc chính mình treo nụ cười trên mặt mọi lúc mọi nơi.

Năm trước, mẹ cô ngã bệnh, mẹ nghỉ dạy ở nhà với con. Hựu Huyên nhõng nhẽo với mẹ muốn học vẽ nhưng mẹ nói:“Hựu Huyên à, ba con không thích những người yêu vẽ tranh, ba ưa những cô gái hay nhảy múa, con hãy học múa cho thật giỏi, giỏi đến mức làm cho ông ấy yêu con thật nhiều, nhé?”

Nhưng cô ghét nhảy múa!

Xoạt chân rất đau, mỗi lần lên lớp học múa xong, xương cốt cả người cô như muốn gãy nát… nhưng để làm mẹ vui, dù có đau cô cũng chịu.

Cô ghét khiêu vũ nhưng người khác tập múa 1 giờ, cô cắn răng tập suốt mấy tiếng. Cô giáo dạy múa nói cô là thiên tài, trước sau gì cũng đến với vũ đạo nhưng Hựu Huyên cũng không nói gì. Cô biết rất rõ nếu không vì làm ba mẹ vui vẻ thì cô không bao giờ bước chân lên sàn nhảy.

Tháng trước, cô đoạt cúp quán quân trong cuộc thi khiêu vũ cho thiếu nhi. Khi cô khoe cúp với ba mình, ông rất vui. Ông ôm lấy cô, bế cô quay suốt 3 vòng, khi đó, cô biết mẹ đang cười thật tươi. Từ ngày đó, cô thầm thề với lòng rằng phải làm người múa giỏi nhất để mẹ luôn vui vẻ.

Hôm qua, ba cô gọi đến bảo sẽ về nhà.

Mẹ cô yếu lắm rồi nhưng mẹ vẫn cố chống, vừa nôn vừa quét dọn trong nhà. Mẹ làm mấy món ăn ngon, trang điểm cho Hựu Huyên thành công chúa rồi ngồi trong phòng khách chờ ba cô đến… Chờ mãi chờ mãi, hai mẹ con chờ từ 6 giờ đến tận nửa đêm, chờ đến khi mẹ cô té xỉu bên cửa, nhưng- ba cô không đến.

Sáng nay, mẹ cô bắt đầu phát sốt, mẹ cố lắm mới vào được phòng ngủ. Hựu Huyên thật ngoan, cô đổ hết đồ ăn vào thùng nước vo gạo, vắt giẻ lau bàn ghế.

Lúc chuông cửa vang lên thì Hựu Huyên đang cầm giẻ lau bàn, bộ váy trắng lấm lem vết bẩn. Cô nhảy xuống ghế, chạy vội ra mở cửa- ngay khi thấy ông, đôi lông mày nhíu chặt của cô lập tức giãn ra, cô tươi cười “Ba về rồi ạ? Hựu Huyên rất nhớ ba, rất yêu ba đó.”

Phương Nghị Đạt khom người xoa đầu cô, khẽ nói: “Ba cũng rất nhớ Hựu Huyên, rất yêu Hựu Huyên.”

“Tuần sau cô giáo sẽ dẫn con đi thi đấu, con sẽ đem giải quán quân về tặng ba.”

“Thật à? Hựu Huyên nhà chúng ta sắp thành nghệ sĩ múa rồi, con thích không?”

“Ba thích không?”

“Đương nhiên là thích rồi, Hựu Huyên nhảy múa trên sân khấu chắc chắn còn đẹp hơn nàng tiên cơ mà.”

“Vâng, ba thích thì Hựu Huyên cũng thích, Hựu Huyên nhất định phải biến thành nghệ sĩ múa thật thật giỏi.” Dù rất ghét nhảy múa nhưng vì ba, vì mẹ, cô quyết tâm.

“Được, đến lúc đó ba sẽ nói với tất cả mọi người rằng: Nhìn cô bé xinh đẹp nhất kia kìa! Cô bé ấy chính là con gái tôi đó.”

Hựu Huyên cười đến ngọt ngào, hệt như quả táo chín mọng làm người ta thèm nhỏ dãi. “Vậy ba phải tặng con 1 bó hoa thật to thật to, ba nhé?”

“Chuyện nhỏ! Đúng rồi, mẹ con đâu?”

“Mẹ vào phòng nghỉ rồi ạ.”

Mẹ đã dạy cô rất nhiều lần rằng nếu cô càng ngoan thì ba càng thích về nhà với mẹ con cô. Cô hiểu lắm- mẹ hy vọng ba về thăm nhà biết bao- dù có thế nào thì cô cũng phải làm con gái ngoan để được ông thích.

“Vậy ba lên lầu tìm mẹ đây.”

“Vâng.” Cô chạy vào trước, lấy dép lê cho ông mang. Khi bóng ông biến mất, nụ cười trên mặt cô cũng vụt tắt. Hựu Huyên dọn dẹp bàn ăn xong lại lấy đá làm trà lạnh cho ba uống, cô cẩn thận bưng nước đến trước cửa phòng mẹ thì chợt nghe tiếng hai người cãi nhau, không chút nghĩ ngợi, cô chạy vọt vào phòng.

Sự có mặt của cô làm Nghị Đạt kinh ngạc, ông im lặng quay đi. Hựu Huyên hết nhìn mẹ lại quay sang nhìn ba, cô nhẹ nhàng đặt ly trà lên bàn rồi đến bên giường, đôi tay gầy gò nhỏ nhắn ôm lấy cổ mẹ, tuy không nói năng gì nhưng lại tỏ rõ rằng cô đứng về phía mẹ.

Lát sau, Nghị Đạt thở dài, nói thật từ tốn: “Hinh Nghi, em nghĩ lại được không? Cứ níu kéo như vầy cũng chẳng tốt cho ai.”

Hinh Nghi không gào khóc mà để mặc nước mắt tuôn rơi, trên đôi má lem nhem vết chì kẻ mắt bị nhòe ướt. Bà cố nuốt tiếng nấc nghẹn ngào, thẳng lưng kiên trì nói: “Tôi không ly dị đâu! Từ lúc mình cưới nhau đến giờ tôi chỉ biết mình sẽ không hối hận vì cuộc hôn nhân này.”

“Tội gì phải vậy chứ? Như vậy không chỉ làm khó tôi mà còn làm khổ chính em.” Ông tận tình khuyên nhủ.

“Khổ ư?…… Không sao cả… Chỉ cần có thể chờ anh quay về, dù khổ hơn nữa em cũng bằng lòng.”

“Em chờ không được đâu, tôi chỉ yêu Tĩnh Phân, đời này kiếp này không thay đổi.”

Lại 1 lần nữa, lời ông nói như cây đinh đóng chặt vào trái tim bà- thật tàn nhẫn biết bao, chẳng lẽ ông cho rằng lòng mẹ cũng cứng rắn như kim cương, đập không nứt, đạp cũng không vỡ?

“Có yêu cũng sẽ đổi thay, trước kia anh cũng yêu em mà.” Hinh Nghi thều thào.

“Đó không phải yêu, tôi đã nói với em rất nhiều lần rồi! Đó là tình anh em, tình bạn bè. Xin em, buông tha tôi đi, Hựu Đình sắp vào tiểu học rồi, tôi phải cho con bé một cái họ.”

Nghị Đạt như muốn quỳ rạp xuống van xin bà- từ nhỏ, Hựu Đình đã yếu ớt lắm, mỗi lần đến sinh nhật nó không cần quà gì, chỉ mong được cùng họ Phương như ông, ước mơ nhỏ nhoi đó thật đơn giản với mọi đứa trẻ khác, thế mà với con bé lại… – cứ nghĩ đến điều này ông lại thấy thẹn với Hựu Đình.

“Cứ để nó mang họ anh đi, em bằng lòng nuôi con bé, chỉ cần không ly hôn là được.”

Hinh Nghi kiên quyết lắc đầu, nếu trên đời này còn điều gì mẹ phải làm thì chắc chỉ có chuyện này, dù rằng nó khiến mẹ rất thống khổ.

“Tôi van em, nếu em thực sự yêu tôi như em đã nói thì đừng tra tấn tôi nữa được không?”

“Cho nên chỉ có ly hôn mới sẽ khiến mọi thứ tốt đẹp trở lại?” Mẹ cười khổ, giờ phút này, ông lại nhắc đến tình yêu của bà?

“Không sai, ly hôn xong, em có thể vì chính mình mà sống, hãy tìm một người đàn ông tốt và nếm trải những ngày hạnh phúc còn lại. Về phần Hựu Huyên, em yên tâm, tôi sẽ nuôi nấng con bé nên người.”

Bà không trả lời, cúi đầu, nước mắt thấm vào chăn bông thành một vết thật dài khiến người ta nhìn mà đau lòng- cả chuyện này ông ấy cũng đã nghĩ đến…… Cũng đúng thôi, ông ấy đã lên kế hoạch chuyện ly hôn này suốt nhiều năm ròng rã rồi mà.

“Tĩnh Phân cũng cam đoan sẽ đối xử công bằng với Hựu Huyên, Hựu Đình. Tôi thề với em, tôi sẽ dành cả phần đời còn lại giúp Hựu Huyên nhảy múa, cổ vũ con bé làm tất cả những việc nó muốn. Về phần em, em muốn bao nhiêu tiền? Chỉ cần em chịu nói ra một cái giá thì tôi sẽ không phản đối.”

“Dù em muốn toàn bộ tài sản của anh?”

“Đúng, dù em lấy đi tất cả tài sản của tôi cũng được.” Ông không chút chần chờ nói rõ.

Hinh Nghi chầm chậm lắc đầu, giờ khắc này, bà đã hiểu.

Khi người đàn ông nguyện ý trả giá tất cả để đổi lấy tự do thì làm sao còn không hiểu cơ chứ? Chẳng biết ông hận mẹ cô đến mức nào nữa? Thực đáng buồn, tình yêu sâu đậm của mẹ lại tạo thành nỗi thống hận của ông…… Tình yêu, thật đúng là thứ không thể níu giữ.

“Anh quên rồi sao? Em cũng có tiền mà! Từ trước đến giờ, em chưa bao giờ muốn chiếm của cải của anh.”

Dứt lời, bà quay sang nhìn bóng mình trong gương trang điểm- có đánh phấn dày thế nào cũng giấu không được vẻ mặt tái nhợt tiều tụy của bà, nước mắt làm lem chì kẻ mắt khiến bà có phần giống ma quỷ- vì chờ một trái tim không thuộc về mình, bà đã trả giá bằng cả mạng sống nhưng người kia lại chẳng hề đau lòng, ông ta chỉ đau lòng người khác- một người đàn bà không chiếm được danh phận. Làm một người vợ gặp phải tình cảnh này thì thật đúng thất bại thảm hại, phải không?

Chắc đời trước bà đã làm không ít chuyện xấu nên bây giờ mới gặp bất hạnh thế này.

“Tôi biết em không thiếu tiền. Được rồi, trừ tiền ra, em muốn điều gì thì cứ nói đi, chúng ta sẽ bàn thử xem.”

“Nếu…… Em muốn Hựu Huyên thì sao?” Ôm chặt cô con gái, mẹ biết Nghị Đạt thật sự rất thích Hựu Huyên- vì con bé rất ngoan và giỏi, hơn nữa ông còn rất áy náy với nó- mong rằng ông ấy đừng chối từ.

Quả vậy, điều kiện của mẹ làm ông rất khó xử, nhưng, cũng không được bao lâu thì ông đã quyết định.

“Nếu Hựu Huyên là điều em muốn, được rồi, dù sao em cũng là người nuôi dạy nó từ bé đến giờ, nó cũng không rời được em. Có điều anh cũng sẽ không trốn tránh trách nhiệm nuôi nấng con bé, chăm sóc nó, nuôi dạy nó nên người.”

Nói đến cùng thì vẫn là tiền, sao ông ấy không hiểu nhỉ? Bà chưa bao giờ thiếu tiền.

Hựu Huyên mới 6 tuổi nhưng đã rất thông minh- cô nghe được, vì dì Lâm, ba bỏ rơi mẹ, cũng không cần cô. Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô là sự nặng nề đau thương không nên có ở một đứa bé 6 tuổi.

Cảm xúc đó cũng xuất hiện trên mặt Hinh Nghi- thật đáng buồn, bà còn tưởng rằng Hựu Huyên là thứ vũ khí cuối cùng của mình để giữ chân chồng ở lại, té ra, chỉ vì ly hôn, ông cũng bất chấp tất cả.

Đến nước này mà còn lừa mình dối người thì quá ngu xuẩn rồi: “Tôi đã hiểu rồi- dù thế nào, ông cũng muốn ly hôn.” Bà hiểu rõ tới mức thấy cổ nghèn nghẹt, nghẹn ngào.

Hựu Huyên nhìn ba thật lâu, lâu đến cô tưởng mình đã hóa thành tượng đá, nụ cười thường treo trên mặt cũng biến mất. Lần đầu tiên, ánh mắt cô nhìn ông có lẫn sự hận thù.

Thấy vậy, ông hơi giật mình- ông biết mình thật có lỗi với cô, nhưng, ông phải nhanh chóng kết thúc cuộc hôn nhân sai lầm của mình, có chần chờ thêm nữa thì hai bên đều cảm thấy nặng nề thêm thôi- hy vọng lúc con gái ông lớn lên sẽ hiểu được.

Hựu Huyên trèo lên giường, cánh tay nhỏ nhắn ôm lấy mẹ, thỏ thẻ: “Mẹ ơi, đừng sợ! Hựu Huyên không đi đâu cả, Hựu Huyên sẽ lớn thật mau để chăm sóc mẹ.”

Hinh Nghi cũng ôm lấy con mình, đúng rồi, bà còn cô con gái bên cạnh mình mà.

Thở dài, bà nói khẽ: “Chờ một chút, để tôi ký giấy ly hôn đã.”

Lần đầu tiên, bà nhắc tới đề tài này. Ba Hựu Huyên giật mình, chợt thấy mình có chút lo lắng không đâu.

Cánh tay gầy trơ xương của bà ôm chặt con, từng lằn gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay- ông chợt nhận ra bà gầy hẳn đi từ dạo trước: Là tại ông sao? Đã bao lâu rồi? Từ lúc nào thì Hinh Nghi bắt đầu biết trang điểm?

“Hinh Nghi, bà……” Không khỏe sao?

Ông còn chưa dứt lời thì bà đã cắt ngang: “Tôi cam đoan sẽ không lâu lắm đâu.”

Ông nhìn bà chăm chăm, suy đoán, nghi ngờ. Nhìn vào mắt chồng, bà cười buồn bã: “Ông về đi, tôi sẽ liên lạc ông sau.”

Hựu Huyên không biết ba mình đi lúc nào nữa. Khi cô nhìn lại thì phát hiện mẹ đã vừa khóc vừa cười ôm lấy mình, cả người mẹ nóng rực như lửa. Bà lay lay đôi vai Hựu Huyên, áp đôi má nóng hổi vào khuôn mặt lạnh băng của con gái. Hựu Huyên vỗ về lưng mẹ, cô nói: “Mẹ đừng sợ, ba không cần chúng ta thì chúng ta cũng không cần ba! Ba là người xấu!”

“Không, ông ấy là người đàn ông tốt, nhưng ông ấy không yêu mẹ.”

Từ trước đến giờ, Hinh Nghi vẫn hiểu điều đó, mẹ chỉ làm bộ không biết thôi. Nếu không vì ông rất tốt thì sao mẹ cứ mãi chìm sâu vào tình cảm với ông?

“Mẹ tốt lắm! Ba không yêu mẹ mới là ngu ngốc.” Hựu Huyên khóc nức nở, vẻ mệt mỏi của mẹ làm cô thấy sợ.

“Hựu Huyên nói đúng, tiếc là tình yêu sẽ làm người ta trở nên ngốc nghếch.” Bà nâng khuôn mặt nhỏ nhắn sũng nước mắt của con gái lên, hỏi thật nghiêm túc: “Hựu Huyên, có nhớ mẹ đã nói có những việc phải thử bao nhiêu lần mới có thể buông tha không?”

“Ba lần.”

“Đúng rồi. Nhưng mẹ đã rất kiên nhẫn thử ba ngàn lần, ba vạn lần cũng không thành công, nếu còn thử tiếp thì mẹ mới là người ngu ngốc, đáng lẽ mẹ chỉ nên thử ba lần thôi.”

“Không đâu, mẹ rất thông minh mà.” Hựu Huyên an ủi mẹ.

Hinh Nghi vuốt ve cô con gái thông minh ngoan hiền của mình, bà không kìm được nước mắt- sau này…… Chỉ còn lại một mình, bà nên làm sao bây giờ? Dù không cam tâm thì bà vẫn phải đưa con gái đi.

“Hựu Huyên, phải nhớ kỹ lời mẹ: chuyện gì cũng chỉ thử ba lần thôi, đừng phí phạm quá nhiều tâm sức và thời gian mà làm khổ chính mình, nếu không con sẽ giống mẹ vậy, càng thử càng uất ức, kết quả là chính mình chịu thiệt mà còn bị người khác oán hận, biết không?” Bà không muốn con gái cũng bước vào ngõ cụt như mình.

“Vâng, Hựu Huyên chỉ thử ba lần.”

“Dù con rất thích, rất thích ai đó nhưng, nếu, người đó cự tuyệt con ba lần thì cũng đừng thử nữa, đừng chần chờ, quay đầu rời đi hắn, được không?”

“Vâng.”

Bà mỏi mệt nhìn con một lần nữa rồi ôm cô thật chặt: “Vậy mẹ an tâm. Hựu Huyên nằm đây với mẹ một chút được không?”

“Vâng.” Cô chưa bao giờ cự tuyệt yêu cầu của mẹ. Cô nằm xuống bên cạnh mẹ, lòng bàn tay nho nhỏ không ngừng vỗ về mẹ, hệt như lúc mẹ dỗ cô ngủ vậy.

Dù Trình Hinh Nghi dặn Hựu Huyên chỉ thử ba lần nhưng bà vẫn thủ thỉ kể Phương Nghị Đạt là người tốt thế nào, tốt ra sao.

“Năm ấy lúc ông ngoại con mất, ba con ở cạnh mẹ, ôm mẹ, bảo rằng- đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên em……- mẹ té gãy chân, mỗi ngày ông ấy đều sang cõng mẹ đi học rồi lại đón về nhà, làm ‘chiếc xe lăn hình người’ cho mẹ……”

Hinh Nghi kể mãi nhưng vẫn không rõ: tại sao tình cảm đó cũng không được xem là yêu?

Ngày chủ nhật đầu tiên của tháng 8, Hựu Huyên cháo và sữa vào phòng cho mẹ. Bà đã ngủ rất nhiều ngày, không ăn, không uống, cả người nóng rực, cô không dám rời mẹ mình quá xa. Cô thường xuyên bị ác mộng bừng tỉnh lúc nửa đêm, lao xuống giường, việc đầu tiên của cô là chạy đến phòng mẹ, vươn tay để sát dưới mũi mẹ thử xem mẹ còn hít thở hay không- biết chắc hơi thở ấm áp của mẹ còn đó Hựu Huyên mới có thể an tâm.

Sắc mặt bà càng ngày càng trắng bệch thì Hựu Hu

yên cũng càng ngày càng gầy yếu, thức ăn trong tủ lạnh cũng càng ngày càng ít. Khuôn mặt tròn tròn quả táo của cô biến thành hạt dưa bé xíu, cả khuôn mặt chỉ còn thấy hai con mắt vừa to vừa đen.

Cô bưng bữa sáng đến bên giường, đặt nhẹ xuống rồi lay lay mẹ: “Mẹ ơi, mẹ ăn sáng được không?”

Hựu Huyên chạm vào tay mẹ- ngộ ghê, mẹ không nóng nữa mà lại lạnh như băng, mẹ hết bệnh rồi sao? Hựu Huyên cười rộ lên rồi lại lay vai mẹ. “Mẹ ơi, mẹ mau ăn đi, ăn no rồi chúng ta đi công viên Disneyland chơi.”

Lúc trước mẹ cô đã hứa chờ mẹ lành bệnh, mẹ sẽ dẫn Hựu Huyên đến công viên Disneyland chơi. Cô chưa đến Disneyland bao giờ, cũng không biết công viên đẹp xấu ra sao nhưng vẫn rất muốn đi, bởi vì cô đến được công viên nghĩa là mẹ đã khỏe lại.

Nhưng…… Mẹ vẫn không nhúc nhích, cô cố kéo mẹ dậy nhưng không được.

“Mẹ hư quá, mẹ nói ngủ nướng là tật xấu, bé ngoan thì không được ngủ nướng đâu.”

Cô cố nén nỗi lo lắng sợ hãi trong lòng, cố nói như thể mình đang trò chuyện với mẹ thật vui. Cô nắm tay mẹ- tay mẹ vừa lạnh vừa cứng, không ấm áp mềm mại như lúc trước.

“Mẹ mau dậy ăn sáng đi mà, không phải mẹ nói hằng ngày phải dậy sớm, ăn no mới có sức làm việc sao?” Cô chưa nản lòng, khom người, dùng hai bàn tay ôm lấy mặt mẹ, thì thầm bên tai bà.

Ngón tay cô phất nhẹ qua dưới mũi mẹ- lạnh, hoàn toàn không chút hơi ấm.

Tim cô cũng lạnh, lạnh hệt như tay mẹ- cô không biết cái chết là gì nhưng mơ hồ hiểu được- cô cởi giày, nằm xuống cạnh mẹ, tiếp tục thì thầm.

“Mẹ ơi, mẹ không mở được mắt sao? Mẹ thử lại đi mà, phải thử 3 lần mới được nha…… Mẹ ơi, con rất muốn học vẽ với mẹ. Mẹ cứ dạy con vẽ tranh nha, con sẽ không bỏ khiêu vũ đâu, con sẽ làm ba vui ơi là vui, được không?…… Mẹ ơi, thật ra, nếu không có ba cũng không sao, Hựu Huyên không buồn đâu- đâu phải mỗi nhà mình không ba, nhà Tiểu Kiện cũng không ba mà…… Hựu Huyên có mẹ là đủ rồi, chúng ta đi Disneyland, đi Mĩ, đi Anh, chúng ta cùng đi là được rồi……”

Cô không ngừng nói chuyện, từng giọt nước mắt rơi xuống gối bông rồi thấm vào trong. Sẽ không ai dạy cô cả! Nếu mẹ mất, cô nên làm sao bây giờ? Cô chỉ có thể vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, ép buộc chính mình đón nhận một sự thật: rằng mẹ yêu của cô sẽ không bao giờ ôm cô thật chặt, thật chặt như lúc trước nữa.

Từ sáng sớm đến giữa trưa, cô không ngừng nói chuyện, nói đến khi miệng đắng lưỡi khô, đầu thì đau như búa bổ, đau đến mức cô muốn thét lên.

Một ý nghĩ lóe lên, cô biết rồi, giờ phút này, cô nên gọi điện cho ba.

Một số, hai số,… ngón tay run rẩy, đến bây giờ cô mới nhận ra mình đang sợ biết chừng nào.

Người bắt máy là một phụ nữ lớn tuổi.

“Chào cô, con là Phương Hựu Huyên. Con muốn gặp ba con, ông ấy tên là Phương Nghị Đạt.” Cô nói thật lễ phép, nén cả tiếng nấc và sự nghẹn ngào- mẹ đã dặn: “Con phải làm một đứa trẻ lễ phép biết vâng lời”.

“Ông chủ không ở nhà, ông ấy dẫn phu nhân và tiểu thư đi Disneyland chơi rồi.”

“Vâng, cám ơn, tạm biệt cô.”

Bọn họ đi công viên Disneyland- thật may, cô không đến đó. Hựu Huyên lại nằm xuống giường cạnh mẹ, cô hát những bài hát ru mẹ thường hát, không quên kéo chăn đắp kín người mẹ- nếu lạnh quá thì mẹ sẽ bị cảm mất, đến lúc đó lại phát sốt thì không tốt rồi.

Dưới chăn bông, cô nằm nép vào người mẹ, đôi tay ấm áp nhỏ bé vẫn không ngừng ôm lấy bà truyền hơi ấm.

Một giờ sau, cô lại gọi điện.

“Alô, chào cô, con là Phương Hựu Huyên, con muốn gặp ba con, ông ấy tên là Phương Nghị Đạt, xin hỏi ba con có ở nhà không?”

“Con bé kia, mày gọi đến phá à, đã bảo họ không ở nhà rồi.” Lần này, người phụ nữ hơi bực mình.

Cô không định quậy phá gì mà chỉ không biết cái công viên Disneyland kia không ở cạnh nhà họ thôi, không biết chỗ ấy rất xa, phải đi máy bay suốt mấy ngày mới có thể đến nơi.

Hựu Huyên gác điện thoại, về phòng mình đem sách tranh qua đọc bài cho mẹ nghe. Cô biết một số chữ, những chữ không biết thì tự đọc theo ý mình, cô áp tay mẹ lên mặt mình, tiếp tục sưởi ấm mẹ, đến khi cô đọc xong số sách đó thì lại đến chỗ đặt điện thoại.

“Alô, chào cô, con là Phương Hựu Huyên, con muốn gặp ba con, ông ấy tên là Phương Nghị Đạt, xin hỏi ba con đã về chưa ạ?”

“Mày điên à? Tao đã nói mấy lần rồi- bọn họ đi Nhật Bản, không ở nhà!” Nói xong, người kia gác điện thoại.

Cô xòe tay đếm- Một lần, hai lần, ba lần- cô đã thử ba lần, mẹ dặn thử 3 lần xong thì thôi, vì thế, cô bỏ ý định xin ba mình giúp đỡ.

Hựu Huyên xuống lầu, đổi giày. Cô chưa từng quên mẹ đã từng dặn- nếu ngày nào đó mẹ gặp chuyện không may, cô phải tới gặp hiệu trưởng Lô, vì con cô hiệu trưởng là luật sư, có thể giúp Hựu Huyên rất nhiều việc, hơn nữa mẹ còn gửi một vật ở chỗ thầy, mẹ dặn cô phải nhớ lấy lại.

Bước ra cửa, cô khóa cổng thật kỹ, cẩn thận làm mọi việc mẹ đã dặn nhưng khi đến đầu hẻm thì bị một chiếc xe máy đụng ngã. Chiếc xe không dừng lại mà chạy thẳng. Hựu Huyên không khóc nháo, để mặc thứ nước đỏ tươi chảy xuống tầm mắt, khuỷu tay, mắt cá chân thì đau nhói; cô vẫn dũng cảm đứng lên, phủi bụi đất dính trên váy rồi tiếp tục đến trường, cô phải gặp hiệu trưởng Lô.

Hựu Huyên mặc một bộ Âu phục màu đen, mái tóc thật dài dùng băng đô đen bó kỹ, cái trán trắng nõn bị băng gạc bao kín, tay phải và hai đùi cũng quấn băng. Lúc này đây, tuy cô có chút chật vật nhưng vẫn kiêu ngạo tôn quý, làm cho người ta quên mất sự chật vật nơi cô- mới 6 tuổi nhưng cô đã có một đôi mắt thành thục lõi đời…

Hựu Huyên đi cạnh chú Lô, chú đang xách va-li giúp cô- va-li không lớn, bên trong toàn chứa quần áo múa và tập tranh mẹ thích nhất. Cô nâng di ảnh mẹ mà không để ai giúp cả, trong ảnh, mẹ cô cười đến xán lạn, không sầu không lo, không bệnh không đau. Chú Lô là con hiệu trưởng, mẹ cô đã nhờ chú lo giúp đám tang của mình, giúp Hựu Huyên bán nhà, hơn nữa còn giúp cô quản lý đống tiền nhiều đến mức tiêu cả đời cũng không hết. Cô hiệu trưởng có bảo: đừng lo lắng, chú Lô sẽ chăm sóc con, không để ai bắt nạt con cả.

Sân nhà khá lớn, có bể bơi, vườn hoa cùng rất nhiều loài cổ thụ cô không biết tên, muốn đi từ cổng lớn vào nhà cũng phải tốn hơn mười phút, dù vậy, cô không thích nơi này.

Cửa mở, người mở cửa là một phụ nữ, bà cười với cô rồi hơi khom người chào: “Hựu Huyên xinh quá à, xinh đẹp hơn cả trong tưởng tượng của dì nữa.”

Hựu Huyên biết bà là ai- bà không đẹp như mẹ, không dịu dàng như mẹ, lúc cười rộ lên còn híp cả mắt lại thành một đường chỉ, trông rất đáng ghét. Cô không biết vì sao ba mình lại thích bà ta nữa, chẳng lẽ thực chỉ vì bà biết múa ba-lê? Hựu Huyên thầm thề với lòng mình: Một ngày nào đó, cô sẽ múa đẹp hơn bà gấp trăm lần để giúp mẹ cướp ba về.

“Hựu Huyên, chào dì đi con.” Chú Lô nhắc khẽ.

Cô không nói gì, đôi mắt sắc bén, liếc nhìn người kia khiến Lâm Tĩnh Phân không cười nổi nữa.

“Không, không sao đâu, không vội, Hựu Huyên còn chưa quen ấy mà. Vào đi, cả nhà đang đợi hai người đó.” Bà nhiệt tình muốn nắm tay Hựu Huyên nhưng cô lùi lại né tránh bà, tự đi vào trong.

Thật là một đứa nhỏ bướng bỉnh, sau này chắc mình còn phải nếm mùi đau khổ đây- Tĩnh Phân bất đắc dĩ lắc đầu.

“Thực xin lỗi, chắc tại Hựu Huyên hơi căng thẳng.” Chú Lô vội vàng giải thích.

Đây là nơi Hựu Huyên sẽ sống trong một quãng thời gian dài, ông hy vọng Hựu Huyên có thể quen thuộc với gia đình mới, ít nhất là…… đợi đến lúc trưởng thành, không cần người giám hộ, có vậy ông mới giúp cô vào đời được.

“Không sao, bọn trẻ mà, mời ông Lô vào chơi.” Tĩnh Phân cười cười, mời khách vào nhà.

Hựu Huyên vào phòng trước tiên, cô nhìn quanh- ngoài ba cô ra còn một cô bé cỡ tuổi cô, một chú mặc quần tây, áo sơmi trắng và một anh cỡ 12, 13 tuổi. Hai tuần sau cô mới biết chú mặc áo sơmi trắng tên Chu Tín Bân, là bạn học của ba cô và cũng là bác sĩ riêng của Hựu Đình, vì Hựu Đình bị bệnh tim nên cơ thể rất yếu ớt, chỉ cần gió thổi cỏ lay cũng dễ ngã bệnh.

Về phần anh chàng kia- là con trai duy nhất của bác sĩ Chu- cũng giống Hựu Huyên, mẹ anh mất sớm, bọn họ và Phương gia là hàng xóm, Hựu Đình gọi anh là Lệ Bình ca ca.

Từ lúc Hựu Huyên vừa vào cửa, hai mắt Chu Lệ Bình đã không rời được cô- cô rất xinh đẹp, đẹp hơn cả búp bê: mắt to thật to, cái mũi nhỏ nhắn, đôi môi đỏ tươi như hoa anh đào- làm người ta muốn nếm thử hương vị của nó. Làn da cô rất trắng, đặc biệt là khi mặc Âu phục đen- càng nhìn càng thấy trắng hơn- cô hơi nhếch môi, hai lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, tóc cô dày mà đen bóng, thẳng mượt, buông thõng sau lưng. Đáng tiếc, cô có đôi mắt tràn ngập sự giận dữ, như thể toàn thế giới đều nợ cô điều gì. Lệ Bình khẽ cười, anh chưa từng gặp cô bé nào xinh xắn cả khi đang nổi giận như vậy.

Nghị Đạt vừa thấy Hựu Huyên đã chào đón cô, ông vuốt ve những vết thương trên trán, trên chân tay cô mà đau lòng- con bé đã phải chịu nhiều đau khổ. Ông hiền từ hỏi han cô: “Hựu Huyên, con có sao không? Vết thương có đau không?”

Cô chăm chú nhìn mặt ông, rất muốn lại treo lên khuôn mặt tươi cười như quả táo tròn tròn để ông vui, rất muốn ôm lấy ông như lúc trước và nói: “Ba ơi, Hựu Huyên rất nhớ ba, rất yêu ba.” Nhưng cô nhận ra mình cười không nổi, nói cũng không nên lời.

Phải, tại cô hẹp hòi ích kỷ, không quên được ngày mẹ mất thì chính ông lại dẫn Phương Hựu Đình đi Disneyland chơi vui chơi vẻ; không quên được lúc mẹ ôm lấy cô mà run rẩy khi ông luôn miệng đòi ly hôn.

Nghị Đạt xót xa nhìn chăm chú vào cô và di ảnh Hinh Nghi, ông ngồi xổm xuống nói: “Thực xin lỗi, Hựu Huyên, ba không biết lúc ấy mẹ con đang bệnh nặng như vậy.”

Nói ra thì chuyện ông không biết có rất nhiều: không biết mẹ vì tác thành cho ông mà nếm biết bao cay đắng, không biết rất nhiều người cười nhạo bà là người bị chồng bỏ, không biết những đêm dông bão, động đất, cô và mẹ ôm nhau mà sợ đến phát khóc……

Cô yên lặng nhìn ông thật chăm chú.

“Ba biết ba có lỗi với con. Ba thề- sau này ba sẽ dùng cố hết sức chăm sóc con, trân trọng con, làm tất cả để đền bù cho con. Hựu Huyên, ba thực sự rất yêu con.”

Yêu cô? Hựu Huyên không tin- để cùng Lâm Tĩnh Phân kết hôn, ông bỏ cả con gái cơ mà- thứ này đâu gọi là yêu được? Hựu Huyên mới 6 tuổi, cô còn chưa học được cách tranh luận, vậy nên cô chỉ yên lặng, mà chẳng phải vì cô tin điều ông cam đoan.

“Hựu Huyên……”

Nghị Đạt còn muốn nói gì nữa nhưng Hựu Huyên cúi đầu, lấy một bao thư từ trong túi ra giao cho ông- lúc mẹ phát sốt có dặn cô phải tự tay đưa cho ông.

“Mẹ nói, mẹ không nợ ba gì cả.” Cô nhìn lại ba mình, không nhanh không chậm nói.

Nghị Đạt mở thư, khi thấy rõ đó là giấy ly hôn, ông thực sự thấy mình rất có lỗi. Tình cảm giữa ông và Hinh Nghi như người thân trong gia đình, ông thích cô- không phải kiểu thích giữa nam và nữ. Trước lúc gặp Tĩnh Phân, ông không hiểu, gặp rồi mới biết tình yêu thật sự là cái gì, nhưng…… dù có lấy cớ gì đi chăng nữa thì cũng không giấu được chuyện ông phản bội Hinh Nghi cả đời.

Hựu Huyên vẫn nhìn ba cô chằm chằm, ông nhìn lại cô, hai cha con đứng lặng thinh giữa phòng khách, một ăn năn, một không chút biểu cảm.

“Hựu Đình, mau tới đây. Đây là Hựu Huyên, con gọi Hựu Huyên là chị nhé.” Tĩnh Phân thử làm dịu bầu không khí.

Hựu Huyên quay đầu nhìn Hựu Đình- cô này khá xinh nhưng so với mình thì kém hẳn, vừa lùn vừa ốm, khuôn mặt tái nhợt. Xấu! Đây là nhận xét của cô đối với Hựu Đình.

Hựu Đình đứng trước mặt Hựu Huyên, lí nhí kêu một tiếng “chị”. Hựu Huyên không trả lời mà lạnh lùng nhìn sang nơi khác. Thế là Hựu Đình rúm người lại lui về sau hai bước, chạy ra sau lưng “Lệ Bình ca ca” trốn, không quên túm chặt áo anh, kéo anh làm tấm chắn giữa hai người.

Thật vô dụng! Mới liếc mắt một cái đã sợ rồi? Hựu Huyên cười lạnh trong bụng. Hựu Huyên ghét cô ta: tại cô ta và mẹ cô ta cấu kết cướp đi ba cô, cướp đi hạnh phúc mà đáng lẽ cô nên có; loại em như thế, cô không cần! Hựu Huyên mới 6 tuổi nhưng đã có sự buồn phiền của tuổi 20. Cô không nói lời nào mà chỉ dùng ánh mắt lên án những người đó.

Lệ Bình tiến lên trước, nheo mắt cười, vuốt ve mái tóc cô hệt như anh trai xoa đầu em gái: “Hựu Huyên à, em có thể bắt chước Hựu Đình, gọi anh là Lệ Bình ca ca.”

Hựu Huyên lạnh lùng nhìn sang Lệ Bình- ánh mắt anh rất hiền hòa, mũi, miệng, cả lúc cười cũng hiền hòa vô cùng. Tay anh đặt trên vai cô, cố làm tan chảy vẻ lạnh lùng trên người cô nhưng cô không thích anh ta, bởi vì anh cũng là một phần của gia đình kia. Anh không để ý thái độ của Hựu Huyên, nhận lấy va-li của cô, không để cô kịp nói gì: “Để anh dẫn em lên phòng. Phòng em ở lầu hai.”

Lệ Bình cố ý tránh sang một bên nhường đường, Hựu Đình cũng nhắm mắt theo đuôi anh chàng nhưng Hựu Huyên vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Anh dừng lại, dùng cái giọng khiến người ta phải tan chảy mà nói: “Hựu Huyên à, mau tới đây nào.” Giọng điệu này như thể cả trăm năm trước họ đã quen thân nhau rồi.

Cô vẫn đứng yên, Lệ Bình quay lại, nắm tay cô- anh ta nắm rất chặt, đủ để Hựu Huyên không giãy ra được.

Chú Lô vỗ nhẹ lưng cô: “Hựu Huyên à, lên xem phòng con đi, chú có chuyện muốn nói với ba con.”

Nếu chú Lô đã nói thế- cô nghe! Gật đầu, Hựu Huyên ngoan ngoãn theo Lệ Bình.

Phòng cô rất lớn, cả phòng đều là màu hồng. Giường, rèm cửa sổ, thảm, sô pha, bàn học…… Đều là kiểu mấy cô bé thích- nhưng cô không thích, đối với Hựu Huyên, nơi này là chỗ ở của kẻ thù và cô là con tin bị người xấu bắt cóc.

Lệ Bình muốn cầm giúp di ảnh mẹ cô nhưng Hựu Huyên tránh đi. Anh cười cười, hơi khom người nói với cô: “Yên tâm, không phải anh muốn cướp mẹ em đâu. Anh chỉ muốn giúp em thôi.” Sau đó lại đặt tay lên vai cô, đẩy nhẹ cô đến cạnh tủ: “Để mẹ em ở đây được không?” Ngăn tủ hơi cao, cô với không đến nhưng là nơi thích hợp để đặt ảnh. Suy nghĩ ba giây, cô đưa ảnh cho Lệ Bình để anh chàng đặt lên đó.

Anh đặt ảnh cho ngay giữa tủ rồi phủi phủi tay: “Được rồi, mai mốt em muốn thấy mẹ lúc nào cũng được.”

Anh quay sang cười với cô- rõ ràng là cửa sổ đang đóng, máy sưởi đang chạy, nhưng cô lại thấy có ngọn gió xuân thổi phớt qua đôi má, âm ấm, dễ chịu- nụ cười của anh như có phép mầu nào đó mà cô không biết. Anh không đợi hỏi ý Hựu Huyên đã kéo cô ngồi xuống sô pha- anh chàng ngồi giữa, Hựu Đình, Hựu Huyên ngồi hai bên.

“Hựu Huyên à, mai mốt em sẽ còn gặp anh khá thường xuyên, vì anh ở căn kế bên nhà mấy đứa. Đến lúc em lên tiểu học thì anh sẽ chuyển sang học ở trường gần đây.” Cách anh nói chuyện rất giống người lớn.

“Lệ Bình ca ca sẽ bảo vệ tụi em đúng không?” Hựu Đình ôm lấy tay anh, mặt kề mặt.

“Đúng, nếu có người khi dễ tụi em thì cứ đến méc anh, anh sẽ thay mấy đứa giải quyết nó.” Anh chàng vỗ vỗ ngực.

“Chị ơi, Lệ Bình ca ca giỏi lắm cơ, lần nào thi cũng được một trăm điểm, mẹ bảo nếu em cũng giỏi như ảnh thì sẽ dẫn em đi Disneyland ở Mĩ chơi đó.”

Hừ! Lại là Disneyland, Hựu Huyên hừ lạnh một tiếng, nó khiến cô nhớ lại chuyến đi vui vẻ trong giấc mơ ngày mẹ mất, cô ghét Disneyland.

“Tao không phải chị mày.” Cô trừng mắt, lạnh giọng.

“Kìa chị……” Hựu Đình nhăn mặt uất ức: “Ba mẹ nói chị là chị em, còn dặn em phải nghe lời chị mà.”

“Không cần, mày cách xa tao ra là được.” Nói xong, cô xụ mặt rời đi sô pha, đến cạnh tủ, soạn đồ trong va-li ra, đem thứ này thứ nọ cất vào ngăn tủ.

Hựu Đình quay sang Lệ Bình, chu chu môi, cô là công chúa của ba mẹ mà, chẳng ai nói chuyện với cô như vậy, chị ấy hung dữ thật, cô không thích chị ấy.

Lệ Bình vỗ vỗ đầu cô: “Hựu Đình ngoan, em về phòng vẽ trước đi, lát nữa anh qua.”

“Dạ.” Trước khi Hựu Đình xoay người đi, cô nàng làm mặt khỉ sau lưng Hựu Huyên.

Lệ Bình cười bất đắc dĩ, chạy đến gần Hựu Huyên, dịu dàng hỏi: “Em còn định giận đến bao giờ?”

Cô tức giận thì mắc mớ gì anh ta? Cô xụ mặt, chanh chua nói: “Tôi tức giận còn cần anh cho phép sao?”

Anh vòng đến trước mặt Hựu Huyên ngắm nghía gương mặt cô. Lạ thật- anh cứ thích nhìn cô mãi thôi, nhất là lúc cô giận dỗi: đôi mắt trợn to như sư tử phát hiện con mồi- càng xem càng thấy vui, càng lúc càng thích nói chuyện với cô- tuy cô mới bằng tuổi Hựu Đình nhưng nói chuyện lại hệt như người lớn- chắc chắn cô còn thú vị hơn Hựu Đình nhiều. Lệ Bình không có anh chị em gì cả nên anh rất thích có thêm một đứa em gái khác ngoài Hựu Đình, đặc biệt là khi cô em gái đó lại thú vị đến thế.

“Không cần, ai chẳng có quyền giận? Chẳng qua nếu giận lây người khác thì không tốt, huống chi Hựu Đình không làm gì xấu, em giận em ấy là sai rồi.” Anh khom người để nhìn thẳng vào mắt cô.

“Tôi giận ai là chuyện của tôi, anh không có quyền quản này quản nọ.” Cô cãi.

“Đúng, em giận ai là chuyện của em- nhưng giận Hựu Đình thì anh không thể khoanh tay ngồi nhìn được.” Dù gì cũng là chị em, nên “chị ngã em nâng” mới đúng.

“Vì sao?”

“Vì em ấy là em gái anh, cũng là em gái em.”

“Tôi đã nói rồi, nó không phải em gái tôi.” Hựu Huyên quay lưng về phía anh- cô thống hận những gì anh nói- Phương Hựu Đình không phải em cô mà là kẻ thù, là người xấu, là đứa cướp đi hạnh phúc của cô và mẹ.

“Dù em có muốn cũng không phủ nhận em ấy là em ruột của em được, đó là sự thật không thể thay đổi.”

Cô giận run, nhịp thở dồn dập, nóng hổi, đưa tay đẩy anh ta ra khỏi phòng.

“Anh đi ra.”

“Không, anh thích ở trong này.”

“Nhưng tôi không thích.”

“Em không thích rất nhiều thứ, thêm chuyện này cũng chả sao.”

“Tôi đếm tới 3, anh cút ra ngoài cho tôi.” Cô hết đẩy lại kéo tay anh ta ra, cố tống anh ta ra cửa. Nhưng anh chàng rất cao lớn, Hựu Huyên kéo mãi cũng không xê dịch mảy may chàng khổng lồ 13 tuổi, kéo nửa ngày anh ta vẫn đứng lì tại chỗ, tức nhất là anh ta bắt chước cả ông thần đèn trong Aladin- hai tay khoanh trước ngực, cười tủm tỉm nhìn xuống cô, vẻ mặt của anh làm cô cảm thấy mình chính là người đần độn.

“Đi ra ngoài.” Cô mở cửa, ngón tay chỉ ra ngoài.

Anh cười tủm tỉm lắc đầu, sau đó rất dịu dàng, nói từng chữ, từng chữ một: “Anh- không- muốn.”

“Đi ra ngoài, nếu không thì tôi sẽ cho anh biết tay.”

Biết tay? Chà, con bé này còn muốn hăm dọa mình đây mà!

Trước giờ vẫn nổi tiếng là một thần đồng nên chưa ai dám hăm dọa anh cả- rất thú vị, cô em gái này rất không làm anh thất vọng. Anh ngồi xổm xuống để cô nhìn thẳng vào mắt anh, nghĩ thầm rằng: bé xíu xiu thế kia không biết làm sao cho anh biết tay nhỉ, anh đang rất tò mò đó.

“Cứ tự nhiên, mau cho anh biết tay đi.” Trong mắt anh hiện lên sự chờ mong.

Khiêu khích! Hựu Huyên còn chưa biết định nghĩa hai chữ này nhưng cô biết rõ thái độ của anh ta- biết rõ cô không muốn đánh anh ta nhưng anh cứ chìa mặt ra ý bảo: Đánh đi, mau đánh anh đi. Nếu lúc này cô còn không ra tay thì quá làm người ta khinh thường rồi, mà làm người thì không thể để bị khinh thường.

Vì không muốn bị khinh thường, Hựu Huyên nhướng mày, đảo mắt nhìn quanh phòng. Ánh mắt cô dừng ở cái bể cá trên đầu tủ kiếng- cái bể rất lớn nhưng chỉ chứa chút nước và một con cá duy nhất, hai nhánh bèo- cô đến cạnh tủ, phát huy sức mạnh của “nữ siêu nhân”, ôm bể cá, chậm chạp đến trước mặt anh chàng, đôi mắt trợn trừng như muốn hăm dọa anh.

Anh chỉ chỉ bể cá, cười thật “rạng rỡ”: “Em muốn dùng thứ này cho anh biết tay hả? Không phải chứ?”

“Tôi sẽ.” Cô gật đầu rất kiên quyết và nâng cái bể lên cao.

“Em sẽ không.” Lệ Bình biết cô rất thông minh, anh nghĩ cô sẽ không không biết ném bể kiếng vào người khác thì phải đến phòng cấp cứu gặp bác sĩ đâu…

“Tôi thật sự sẽ làm thế.” Cô cười đến đáng sợ.

“Em sẽ không.” Anh rất tự tin vào phán đoán của mình. Đáng tiếc, anh nghĩ sai rồi- đúng là cô sẽ không ném bể vào người anh nhưng giội nước lên đầu anh thì hoàn toàn có thể- thế là nước đổ ào ào xuống người anh mà chú cá nhỏ đo đỏ vô tội kia thì đớp đớp không khí kêu cứu trên mũi anh chàng- chắc chắn cô giáo quên dạy cô phải quý trọng sự sống của các sinh vật bé nhỏ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang