Chính là gần đây Mạc Bảo Bảo có điểm hối hận, hắn vốn nghĩ đến lợi dụng chức vụ này để có thể đùa giỡn mỹ thiếu niên một chút, dâm loạn tráng thanh niên một chút, nhưng làm cho hắn uể oải chính là, những người đến khoa giang tràng khám bệnh thường là những ông lão tuổi xế chiều hoặc là trung niên nam tử tướng mạo bình thường, mông cũng không tuyệt đẹp, thất vọng rất nhiều thậm chí còn ảnh hưởng nghiêm trọng tới tự tin của hắn đối nam nhân, tạo thành bóng ma tâm lý gần như ngăn trở cuộc sống sinh hoạt của hắn.
Ai... Hắn có bao nhiêu lâu không đi săn diễm* rồi?
_diễm: xinh đẹp nhưng ở đây ý chỉ đối tượng bị kua.
Mạc Bảo Bảo trưởng thành có khuôn mặt đúng chuẩn hình tượng minh tinh, dáng người cao lớn cùng cử chỉ nhã nhặn, là bạch mã vương tử trong mộng của các cô gái chưa chồng trong bệnh viện, nhưng hắn cũng là đồng tính luyến ái không hơn không kém, từ hồi học nhà trẻ đã biết ”địa” tiểu kê kê của nam sinh cùng học.
Hắn cũng biết, thân phận đồng tính luyến ái của mình một khi bị công khai, thì sẽ trở thành rắc rối cho công tác ở bênh viện của hắn. Nhưng hắn lại lười ứng phó ong bướm này, vì thế cùng chủ nhiệm khoa phụ sản, cũng là bạn học đại học của hắn, Tiêu Tiểu Nhạc đạt thành hiệp định, giả làm một đôi uyên ương.
Ngày đó trời trong nắng ấm, là một thời tiết thích hợp để phát sinh mỹ sự*, Mạc Bảo Bảo cùng Tiêu Tiểu Nhạc được phân đến công tác trên xe hiến máu di động, xe buýt dừng ở ngoài cửa một trung tâm giải trí lớn, bởi vì không phải ngày nghỉ, cho nên hiến máu cũng không có nhiều người, Mạc Bảo Bảo cùng đồng sự làm công tác chào hỏi, sau đó xuống xe đi bộ vào trong trung tâm giải trí.
_mỹ sự: chuyện tốt.
Mỹ nam Trung Quốc đã chạy đi đâu hết rồi a!
Hắn ở bên trong dạo qua một vòng, sau đó nhụt chí mà đi vào một cái quán bar nhỏ uống rượu giải sầu.
Hắn đem khách nhân, người bán hàng, bảo an... Phàm là nam tính đều nhìn hết một lượt, vẫn không thấy được một người thuận mắt, ngay cả bảo an dựa vào thân thể để ăn cơm, đều là tướng ngũ đoản*, làm cho hắn thật hết muốn ăn uống.
_tướng ngũ đoản: mình và tứ chi đều ngắn.
Lại nhìn các lão nhược bệnh tàn chung quanh trong quán rượu một chút, dưới đáy lòng Mạc Bảo Bảo thở dài, đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Đột nhiên, ngoài cửa quán bar vốn đã ồn ào còn truyền đến một trận lao xao, vài người vạm vỡ mặc tây trang màu đen tiến vào, trong quán rượu nhất thời xôn xao lên, những khách nhân cuống quít chạy trốn, người tới cũng không có ý ngăn cản, vì thế sau một phút đồng hồ, quán bar cũng chỉ còn lại có một người khách nhân là Mạc Bảo Bảo.
“Xã hội đen...” Mạc Bảo Bảo sờ sờ cầm nhìn mấy vị mở đường kia, tuy rằng tướng mạo bình thường, nhưng dáng người cũng không tệ lắm... Không biết mặt sau có quyến rũ như mặt trước này hay không.
Bản an trong quán rượu dàn trận địa sẵn sàng đón quân địch, theo sau chính là người quản sự đang đi ra.
“Ai, đây không phải là huynh đệ Lam bang sao?” Trung niên nam nhân lau mồ hôi trên trán, có vẻ thực khẩn trương, “Chuyện gì cũng từ từ —— ”
“Với ngươi muốn nói cái gì!” Một thanh niên thần tình dữ tợn đẩy trung niên nam nhân ra, bảo an quán bar lập tức tiến lên, nhân mã hai bang giằng co.
Đã phô trương đầy đủ rồi, lão Đại khiêu khích nhất phương rốt cục hiển thân, tháng sáu mặc áo gió to, mang theo kính râm, phong cách đi đường—— cách ăn mặc thật buồn cười, nhưng lại làm cho mắt Mạc Bảo Bảo sáng ngời!
Hắn dùng hoả nhãn kim tinh dã duyệt vô số nam nhân đánh giá cao thấp một phen, rồi ra tư liệu cơ bản: thân cao 1m83, dáng người tam giác ngược, ba vòng: 106 / 82/ 94! Lại nhìn dung mạo, làn da màu đồng cổ, mũi cao thẳng môi dẩu, sẽ không biết ánh mắt sau kính râm kia có câu hồn không...
Lão Đại hơi hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua mắt sáng như đuốc của Mạc Bảo Bảo, sau đó liền nhìn thẳng nam nhân, mở miệng nói: “Kêu các quản lí của ngươi ra đây, ta không làm khó ngươi!”
Khí thế của nam nhân quản sự cùng vị lão Đại này không thể đánh đồng, hắn cúi đầu nói: “Chúng ta quản lí không có ở, Huống lão Đại, ý đồ của ngài đến ta cũng biết, ta —— ”
“Được rồi —— ta không muốn cùng người không làm chủ được vô nghĩa!” Lão Đại duỗi tay ra, đánh gãy lời nói của nam nhân, sau đó hướng người phía sau gật gật đầu, sau đó mấy nam nhân xông lên bắt đầu phá điếm. Quản sự run run vươn tay ra ngăn cản, lão Đại nâng cái chân thon dài rắn chắc lên, một cước liền đạp hắn quỳ xuống đất không dậy nổi.
Các Bảo an vọt lên, nhưng rõ ràng cũng không phải đối thủ của khiêu khích nhất phương, không vài cái liền bị chế phục cả đám, trong lúc nhất thời tiếng khóc thét thanh cùng âm thanh của thủy tinh vỡ vụn không dứt bên tai.
Lão Đại không thú vị mà vỗ vỗ áo, thay đổi tầm nhìn vào trong quán rượu, nhìn Mạc Bảo Bảo đang nhìn mình chằm chằm đến chảy nước miếng, theo bản năng hướng trên người nhìn nhìn. Không phát hiện có chỗ nào không trang trọng a...
Bởi vì ánh mắt Mạc Bảo Bảo thật sự rất nóng rực, rất rõ ràng, lão Đại vẫn là quyết định qua đi tìm tòi đến cùng.
Cấp dưới bên người đang phá hư quán bar cũng đi qua, lão Đại ngồi vào trước mặt Mạc Bảo Bảo.
“Quán bar này không được tốt lắm, về sau muốn uống rượu, đến đối diện đi!”
”Đúng vậy không được tốt lắm...” Ngay cả một mỹ nam cũng không có.”Đối diện là cậu mở sao?”
”Đúng vậy!”
Mạc Bảo Bảo hoàn toàn bị mê hoặc si ngốc mà nhìn lão Đại, “Cậu sẽ đóng ở bên kia sao?”
“Ngẫu nhiên sẽ đi!”
“Lúc ngươi đi thì gọi điện thoại cho tôi——” Mạc Bảo Bảo từ trong lòng ngực lấy ra danh thiếp, hai tay đưa cho y.
Lão Đại có chút chẳng biết tại sao, nhưng vẫn là tiếp nhận danh thiếp, cũng báo tên của mình: “Huống Đông Tuần!”
Nhìn đến danh hào trên danh thiếp là chủ nhiệm khoa giang tràng, khóe miệng y vểnh vểnh về phía trước.”Cậu là bác sĩ tốt nhất ở khoa giang tràng?”
Mạc Bảo Bảo bị khóe miệng có độ cung tuyệt đẹp hoàn toàn chinh phục, đáp phi sở vấn* nói: “Đem kính râm cởi xuống...”
_đáp phi sở vấn: hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Huống Đông Tuần sửng sốt một chút, gương mặt đen xuống, “Này với cậu đến uống rượu có nào quan hệ gì?”
“Không, tôi là phát hiện sức khỏe của cậu có chút vấn đề...” Mạc Bảo Bảo trôi chảy nói bừa: “Ánh mắt là cửa sổ tâm linh, bệnh trạng như thế nào, ánh mắt sẽ phản ứng trước tiên.”
Nghe vậy, Huống Đông Tuần chậm rãi giơ tay lên, sau đó lấy tốc đối một ngàn phần một giây tháo kính râm xuống.
Nhân gian cực phẩm! Mạc Bảo Bảo suýt nữa kinh hô đi ra.
Đó là một đôi mắt ôn nhu như nước, phối với khuôn mặt cương nghị kia, nhưng lại ngoài ý muốn không có gì không thích hợp, ngược lại làm người ta vui vẻ thoải mái, làm các góc cạnh của lão Đại thêm rõ rệt, làm cho người ta đã gặp qua là không quên được!
“Cậu nhìn ra cái gì?” Huống Đông Tuần gõ gõ cái bàn, ngữ điệu thực không khách khí.
“Ách...” Mạc Bảo Bảo nhanh chóng lau lau nước miếng chảy ra, lấy điện thoại di động ra nói: “Nhìn ra cậu thật nóng tính... Đến, đem phương thức liên lạc của cậu nói cho tôi biết, cậu đến bệnh viện chúng tôi khám, tôi giảm giá cho cậu.”
Lão Đại tiếp nhận giấy bút, cúi đầu viết lên, Mạc Bảo Bảo theo dõi xương quai xanh duyên dáng của y, lại vì y say mê thêm vài phần.
Huống Đông Tuần nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của hắn, nhịn không được muốn cười, hắn cúi đầu, tay khoát lên cái mũi, ngăn cản tươi cười.
Mạc Bảo Bảo theo dõi xương quai xanh duyên dáng của y, lại vì y say mê thêm vài phần.
Có lẽ hắn rất thường vận động?!
Người nam nhân này tuy rằng không phải xuất sắc nhất mà hắn từng gặp qua, nhưng tuyệt đối có thể xếp vào ba hạng đầu, huống chi... Hắn gần đây đối mãnh nam có hứng thú cao hơn mỹ thiếu niên, hơn nữa người nam nhân này thoạt nhìn rất khó cua, càng là có tính khiêu chiến lại càng làm cho người ta hưng phấn, nửa người dưới của hắn đã muốn rục rịch! ặc
Mạc Bảo Bảo chính là một người nam nhân như vậy!
Nói dễ nghe là không xem trọng trinh tiết, sống nguội không kỵ, nói khó nghe một chút chính là lạm giao hạ lưu, tùy thời động dục, bất quá hắn cũng không xấu hổ với sự đáng giá này, phàm là người quen biết hắn, cũng biết hắn là động vật dùng nửa người dưới suy nghĩ.
Lúc này các cấp dưới cũng đã đem quán bar đập nát hoàn toàn, một lâu la tuổi không lớn lắm đi tới, ở bên tai Huống Đông Tuần nói nhỏ vài câu.
Huống Đông Tuần gật gật đầu, đứng lên đi đến trước mặt nam nhân quản sự, dùng mủi chân đá nhẹ bờ vai của hắn, ngữ điệu bình thản nói: “Ngươi nói cho lão Đại các ngươi biết, nếu hắn có can đảm, nhớ đến ta đòi tiền thuốc men!”
Nam nhân quản sự khẽ cắn môi, gật đầu.
Huống Đông Tuần kéo áo khoác, xoay người ra ngoài quán bar, Mạc Bảo Bảo thấy thế vội vàng đuổi theo, ở cửa giải trí trung tâm ngăn lại:
“Huống tiên sinh —— ”
“Ai —— ngươi tránh xa một chút!” Lão Đại còn không có trả lời, cái lâu la tuổi trẻ liền vươn tay ngăn Mạc Bảo Bảo.
“Tôi cũng không phải bệnh độc, vì cái gì phải cách xa một chút?” Mạc Bảo Bảo bắt lấy cánh tay của hắn, khéo léo uốn éo, nam tử cường tráng đã bị nhẹ nhàng quăng qua một bên.
“Kỳ quái...” Nam tử nhíu mày nhu nhu mông mình, tổng cảm giác vừa rồi có người nhéo mình một cái.
“A Xương, ngươi đi trước!” Huống Đông Tuần hướng thuộc hạ gật gật đầu, sau đó chọn mi nhìn Mạc Bảo Bảo, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
“Bác sĩ Mạc, cậu có gì muốn làm sao?”
Y vốn tưởng rằng nam tử này là của kẻ đối đầu mời đến giúp đỡ, bất quá trải qua đối thoại ban nãy, y tin tưởng này chính là vị bác sĩ thần kinh có vấn đề, chính là...Bộ dang vừa rồi khi hắn giãy ra khỏi tay của A Xương, lại khóe léo đến kỳ quái.
“Gọi tôi Bảo Bảo đi, chúng ta ——” Mạc Bảo Bảo nắm lấy bàn tay to dày của lão Đại, ngón cái ở lòng bàn tay y vuốt vuốt.
“Sau này còn gặp lại!”
Huống Đông Tuần rút tay về, sắc mặt âm trầm, thanh âm nhấn mạnh, “Bác sĩ Mạc, lần sau cậu gặp phải bang phái tranh đấu, tốt nhất cẩn thận một chút, không phải tất cả mọi người đều giống chúng tôi, không đả thương người vô tội, nếu gặp bang phái khác —— ”
Hắc y nhân ở phía sau y nghiêm chỉnh làm động tác “Răng rắc”!
“Không phải... Không phải tất cả Đại lão, đều có loại phong tư như cậu, đáng để tôi lưu lại...” Mạc Bảo Bảo cười sáng lạn, nhìn chằm chằm trong đôi mắt màu hổ phách ôn nhu khi lại tụ tập lệ khí, nghe môi hữu hình phun ra lời lẽ lạnh lùng, không khỏi cảm thấy tiếc hận.
Hai mắt này hẳn phải tràn ngập ủy khuất. Bao hàm nhiệt lệ, hai phiến môi mảnh hẳn là phát ra lời tha thứ làm cho người ta mất hồn... TBD: BT! S!!!
Lúc Mạc Bảo Bảo còn đang thở dài, Huống Đông Tuần đã dẫn mọi người rời đi.
Một cái hắc y nhân tiến sát vào, thấp giọng đề nghị nói: “Đại ca, có cần dùng huynh đệ chúng ta đi cảnh cáo nam nhân cợt nhả kia một chút không?”
Huống Đông Tuần đeo kính râm, lắc lắc đầu.”Người này không đơn giản, lúc ta chăm chú nhìn hắn, hắn không chỉ có không tránh né, ngược lại hướng tới gần ta —— ” TBD: nó mừng chết! Ở đó mà né.
Y đem danh thiếp trong túi áo lấy ra, nhìn tên trên mặt, sau đó đem trang giấy vò thành một đống, “Mạc Bảo Bảo... Tên tuy rằng có chút ngu xuẩn, nhưng người tuyệt đối không ngu xuẩn!”
Sai khi bọn họ xuất môn đang muốn quay về địa bàn của mình, liền thấy một chiếc xe hiến máu di động ngừng ở ven đường, Huống Đông Tuần nhìn thấy mặt trên tấm bảng chữ B mô phỏng sự khan hiếm máu, vì thế kéo ống tay áo lên xe.
Mạc Bảo Bảoxa xa chăm chú nhìn y, thấy một màn như vậy, cảm động gật đầu, tán dương: “Đều nói xã hội đen vô tình, nhưng tiểu Tuần của ta, cũng là cái quân tử a, đặt ở cổ đại chính là một đại hiệp cướp của người giàu chia cho người nghèo... Thật sự là rất làm cho ta cảm động!...”
Người qua đường, không khỏi quay đầu lại đánh giá nam nhân anh tuấn nhưng đang nhỏ dãi ba thước này!
Lúc này Tiêu Tiểu Nhạc đang ngồi ở trong xe hiến máu cùng hộ sĩ nói chuyện phiếm, nàng thấy Huống Đông Tuần đi tới, cả người giống như bị đánh thuốc kích thích, kích động mà chạy qua tự mình vì y làm kiểm tra cùng rút máu.
Huống Đông Tuần đối với nữ bác sĩ xinh đẹp nhưng tươi cười quỷ dị trước mắt không có cảm tình gì, sau khi hút máu xong, nghỉ ngơi vài phút liền rời đi.
Tiêu Tiểu Nhạc nhìn chỉ tiêu báo cáo thân thể vừa được kiểm tra, lần lượt thẩm tra đối chiếu, càng xem càng vừa lòng, vì thế nàng đem mục tiêu nhận định, thừa dịp người khác không chú ý, trộm cầm lấy máu của Huống Đông Tuần.
Lúc này Mạc Bảo Bảo trở lại trong xe hiến máu, ngồi vào vị trí của Huống Đông Tuần vừa ngồi, mở máy tính ra, gõ vào ba chữ”Huống Đông Tuần”. Điều ra tài liệu của y.
Đại Huống Đông Tuần là lão đại Lam bang đời thứ ba, hai mươi sáu tuổi —— đúng là quả thực độ tuổi thành thục, chưa cưới —— Mạc Bảo Bảo rất ít trêu chọc nam tử đã kết hôn.
“Thật sự là, một người vưu vật* hư vậy hư vậy, cư nhiên phải đấm đấm giết giết kiếm ăn... Quả thực chính là công chúa.bị nhốt ở tháp cao..”
_vưu vật: của tốt, của quý.
“Bảo Bảo, ngươi nói cái gì?” Tiêu Tiểu Nhạc đem máu nhét vào trong bao, có chút tật giật mình hỏi.
“Không có gì... Chính là cảm thấy được, mùa xuân đã đi tới!” Tìm được săn mục tiêu diễm tâm tình rất tốt, Mạc Bảo Bảo lộ ra tươi cười điên đảo chúng sinh, hít sâu một hơi hương vị Huống Đông Tuần còn sót lại không khí, nhất thời thần thanh khí sảng.
Công chúa mê người a —— hãy đợi vương tử anh dũng của ngươi đi nghĩ cách cứu viện đi!
Mạc Bảo Bảo là một chú ý thân thể cục cưng khỏe mạnh rất là tốt, hắn mỗi ngày đều ăn vi-ta-min phiến bổ sung dinh dưỡng tăng cường thể chất, Tiêu Tiểu Nhạc rất thường xuyên đánh giá bổ các dưỡng phẩm đủ chủng loại trong tủ quần áo của hắn ——
“Ngươi thật giống ngựa đực chuyên động, nếu không bổ, sớm hay muộn tinh tẫn nhân vong!”
Nghe lời này Mạc Bảo Bảo cũng không tức giận. Nhưng lại cười đắc ý, ấn theo lý luận của hắn giải thích chính là: ngựa đực đều là con có phương diện điều kiện xuất sắc nhất, mà hắn, là quán quân của ngựa đực, vua trong ngựa!
Mạc Bảo Bảo cùng Tiêu Tiểu Nhạc sống cùng nhau, cho nên nàng đối thói quen của hắn rõ như lòng bàn tay. Sau khi nàng chuẩn bị sắp xếp về, thừa dịp Mạc Bảo Bảo tắm rửa, lấy vi-ta-min của hắn đổi thành dược vật xúc tiến xuất tinh, hơn nữa kiểm tra áo mưa trong ngăn tủ đầu giường hắn —— a, đầy hộc!
Mạc Bảo Bảo rửa mặt xong, uống thuốc tắt đèn lrên giường, ở một mảnh trong bóng đêm, khuôn mặt tuấn tú cùa Huống Đông Tuần càng hiện ra rõ ràng.
Hắn đã muốn thật lâu không có loại cảm giác huyết mạch mở to này, như trở về lúc còn trẻ, những ngày tha hồ càn trỡ ở Rumsfeld, máu trong xương cốt chưa bao giờ an phận, bị thân hình như sư tử cùng đôi mắt vô tội như nai con một lần nữa kíp nổ, sôi trào tất cả đều nhằm về phía nửa người dưới.
Hắn từ trong tủ đầu giường lấy ra áo mưa, sau khi đội xong bắng đầu tự nghĩ.
Hắn nghĩ chinh phục đầu hùng sư kia, đem y đặt ở dưới thân rong ruổi, tiến vào thông đạo chặt chẽ ướt át ấm áp của y, nghe âm thanh rên rĩ thấp trầm khàn khàn và mị hoặc của y, liếm đi nước mắt trong suốt ngọt lành bất lực của y...
“A ──” phát ra tiếng hô áp lực, Mạc Bảo Bảo tới cao trào.
Hắn đem áo mưa cở xuống, đứng dậy đến phòng tắm, lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa dồn dập cùng tiếng kêu thê thảm trong ban đêm.
“Bảo Bảo ── Bảo Bảo a ── Bảo Bảo ── ”
Mạc Bảo Bảo vội vàng tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, mở cửa, Tiêu Tiểu Nhạc nhào vào.
“Bảo Bảo ── con gián ── trên giường có con gián của ta ──” Tiêu Tiểu Nhạc hai mắt đẫm lệ mông lung, như thê như tố: “Ta rất sợ, ngươi mau giúp ta bắt nó quăn đi...”
Mạc Bảo Bảo trừng mắt nhìn mỹ nhân hoa dung thất sắc trước mắt, đi nhanh tiến vào gian phòng của nàng. Nếu không phải hôm nay hắn có diễm ngộ* tâm tình hảo, hắn nhất định không tha cho nàng, trong tự điển của hắn cũng không có quy định không thể đánh phụ nữ.
_diễm ngộ: gặp điều đẹp, điều hay.
Tiêu Tiểu Nhạc nhìn thân ảnh Mạc Bảo Bảo vừa biến mất, liền lập tức ẩn vào phòng tắm, đeo bao tay, đem áo mưa đựng ”tân nhân” cất vào trong gói to dày.
Khóe môi nàng nhếch lên một nụ cười diễm lệ âm hiểm, lẩm bẩm nói: “Ta muốn cho ngươi biết, nữ nhân là sinh vật không thể trêu chọc nhất trên thế giới!”
Cuối tuần, Mạc Bảo Bảo sớm rời giường, đem mình từ đầu đến chân trang điểm một phen, sau đó tâm tình nhảy nhót ra cửa khỏi phòng.
Đi ngang qua phòng Tiêu Tiểu Nhạc, ngoài ý muốn phát hiện nàng luôn luôn yêu ngủ lại thức dậy rồi rời khỏi trước hắn, hắn lẩm bẩm:
“Nha đầu này, gần đây bị điên cái gì, đi sớm về trễ…..giả bộ thần bí!” Sau khi soi gương treo ở huyền quan*, hắn lại đánh giá một trận, xác định không có một cái xấu, mới huýt sáo rời đi.
_huyền quan: khoảng cách từ cửa đến phòng khách.
Trong ngày thường hắn cũng không phải là người coi trọng bề ngoài như thế, hắn luôn luôn chỉ cần sạch sẽ sạch sẽ là tốt rồi, nhưng hôm nay, hắn muốn có một cuộc hẹn màu hồng phấn, cho nên hắn không thể dễ dàng tha thứ cho mình nếu có một tí không hoàn mỹ.
Mở chiếc ”xa mạc bạo phong” màu xanh thẳm ra, hắn một đường hướng trung tâm chợ ở phía sau một khu nhà building xa hoa, trà lâu phía sau một căn nhà cổ kính.
Sáng sớm ngã tư đường tương đối im lặng, không khí cũng thực tươi mát, Mạc Bảo Bảo nhẹ nhàng nện bước, đi lên lầu hai, đại sảnh phòng trà không lớn, tại góc ngồi một người, đó là mục tiêu hôm nay của Mạc Bảo Bảo ── Huống Đông Tuần.
Cách ăn mặc của Huống Đông Tuần cùng ba ngày trước không có gì bất đồng, kính râm cùng áo gió như trước, ngồi trên ghế trúc, trầm tĩnh an ổn, tựa hồ không khí xunh quanh mình đều lưu động chậm lại.
Chỉ đứng xa xa nhìn như thế, Mạc Bảo Bảo đã cảm thấy nước miếng mình sắp chảy xuống.
Lúc này, lão bản trà lâu với vẻ mặt tươi cười đã đi tới.
“Thực xin lỗi, khách nhân, lầu hai đã bị bao hạ, ngài muốn thưởng thức trà, thỉnh đến lầu một đi...”
“Hảo!” Mạc Bảo Bảo gật gật đầu. Hắn luôn luôn thông tình đạt lý, như thế nào sẽ vì vấn đề này mà làm khó bá bá hòa ái dễ gần chứ? Chính là...
“Ai nha... Tôi quên, tôi thiếu máu nghiêm trọng, lên lầu dễ dàng xuống lầu khó a...” Mạc Bảo Bảo lập tức xụi lơ ở cầu thang hẹp, hai mắt ướt át nhìn lão bản.”Tôi cùng bằng hữu của tôi hẹn hôm nay gặp mặt, chờ cậu ta đến đây, rồi cõng tôi đi xuống, được không?”
“A?” Lão bản mặt lộ vẻ khó xử, bao hạ lầu hai chính là hắc đạo có thế lực không dễ chọc, nhưng bộ dáng của người trẻ tuổi anh tuấn trước mắt này thực không thoải mái, huống chi người nọ cao mã đại*, cũng không phải tiểu lão đầu hơn năm mươi tuổi hắn có thể cõng xuống được.
_cao mã đại: vóc dáng cao lớn.
Cân nhắc xong, hắn chỉ dành đem Mạc Bảo Bảo dìu tới chỗ ngồi gần nhất, hạ giọng nói: “Vậy cậu ở đây chờ đi... Nhưng ngàn vạn lần đừng làm ồn... Bằng hữu của cậu khi nào thì đến?”
“Tôi nghĩ tôi uống chén trà, ăn khối điểm tâm... Cậu hẳn là đi ra đi!” Xuất phát từ cảm kích, Mạc Bảo Bảo miễn phí hướng vị bá bá thiện lương này phóng điện, quả nhiên thấy tiểu lão đầu đỏ mặt.
Ai, mị lực của hắn thật đúng là già trẻ đều ăn.
Trà lão bản vừa ly khai, Mạc Bảo Bảo vốn ốm yếu lập tức tinh thần chấn hưng, ba bước cũng chỉ cần hai bước lẻn đến trước mặt Huống Đông Tuần, nhưng mông còn chưa đụng tới ghế, chợt nghe một thanh âm lạnh lùng truyền đến hắn.
“Nơi này không chào đón cậu!” Lỗ tai Mạc Bảo Bảo tự động đem “Không” tự xem nhẹ, hắn an an ổn ổn ngồi xuống, nâng cằm, cười tủm tỉm chào hỏi.
“Huống tiên sinh, hảo xảo... Cậu cũng tới uống trà sao?” Hơn nữa là uống trà một mình!
Hắn có điều tra qua, Huống Đông Tuần dẫn dắt mọi chuyện ở Lam bang rất bận rộn, mà bọn cấp dưới mặc hắc tây trang thường đi theo y cả ngày, một cái tuần chỉ có ba giờ Huống Đông Tuần một mình một người hoạt động, đó chính là giờ phút này.
Sáng sớm cuối tuần, y sẽ một mình đến nơi đây uống trà, tĩnh tư minh tưởng.
Huống Đông Tuần vẫn đeo kính râm như trước, nhưng theo động tác gương mặt của hắn mà đoán, hắn chính là đang giương mắt nhìn nhìn Mạc Bảo Bảo, nể tình từng gặp mặt một lần, ngữ điệu buổi sáng của y coi như khách khí.”Không có việc gì nói xin mời đi đi!”
Trùng hợp lão bản trà lâu đưa điểm tâm đi ra, nhìn đến Mạc Bảo Bảo đang lôi kéo làm quen, vội vàng kéo áo hắn ra bên ngoài, “Cậu như thế nào chạy đến chộ người này, tôi không phải nói cho cậu biết nên bên cạnh chờ sao?”
Mạc Bảo Bảo uốn éo thân tiếp nhận cái khay của lão bản trà lâ, sau đó xảo diệu mà giãy khai kiềm chế của hắn, cười với hắn nói:
“Ai... Ngài không có nghe sao? Đông Tuần nói ngài không có việc gì nói xin mời đi...” Sau đó hắn tiến vào bên tai tiểu lão đầu, thần bí nói: “Hắn chính là xã hội đen, không thể đắc tội, ngài mau trở về thôi...”
Nghe vậy lão bản trà lâu ngẩn người, lẩm bẩm: “Nguyên lai các ngươi quen biết nhau? Cái này hảo, ngươi... Là của hắn...”
“Bạn bè!” Mạc Bảo Bảo vỗ bộ ngực cam đoan, “Bạn tốt ── Bạn bè thân mật khắng khít! Đông Tuần, ngươi nói có đúng không?”
“Hừ! Ngồi xuống đi...” Huống Đông Tuần vỗ nhẹ cái bàn, không phản đối cũng không thừa nhận.
Đem lão bản đẩy ra, hắn ngoan ngoãn ngồi trở lại, nháy hai mắt vô tội nói: “Đông Tuần, cậu có biết? Từ ngày ấy từ biệt, tôi liền đối với cậu nhớ thương, ta nghĩ, ta chỉ sợ là yêu —— ”
“Cậu muốn lưu lại thì lưu lại, đừng nhiều lời vô nghĩa như vậy!” Huống Đông Tuần chậm rãi uống trà.”Đừng quấy rầy tôi, thật vất vả mới có thời gian rảnh...”
“Ai... Tuần...” Mạc Bảo Bảo da mặt dày đem xưng hô tự động lược một chữ.”Ngươi thật đúng là lão Đại không chút ngang ngược, khó được a! Bất quá... Thân là một thầy thuốc, tôi còn là có nghĩa vụ nhắc nhở ngươi, mặt của ngươi màu có chút hồng, móng tay cũng có chút tối, đây là tượng trưng cho tinh thần không phấn chấn đích, cậu có áp lực rất lớn phải không? Tôi cảm thấy cậu hẳn là đến bệnh viện hảo hảo kiểm tra một chút...”
“Tôi không kiểm tra thì thế nào? Cho dù kiểm tra, cũng sẽ không chỗ của cậu kiểm tra, chủ nhiệm khoa giang tràng!” Huống Đông Tuần chọn mi, ngoài ý muốn phát hiện mình đối với sự lải nhải hắn cũng không có cảm giác quá chán ghét.
“Ngươi không nên nhìn bỏ qua giang tràng khoa, rất nhiều tật bệnh đều phải thông qua giang* để kiểm —— cho dù là loại tiểu bệnh như táo bón cũng không thể bỏ qua!” Mạc Bảo Bảo rất dễ nói bậy bạ, còn nghiêm trang khuyếch đại từ này: “Trường kỳ táo bón rất dễ dàng chuyển trĩ sang, giang lậu, bệnh tắc ruột, gang môn nham —— đến lúc đó trị liệu có thể phiền toái, chính là cái gọi là thiên lý chi đê, hội vu nghĩ huyệt ── ”
_giang: hậu môn.
_thiên lý chi đê, hội vu nghĩ huyệt: nhiều cái sai lầm nhỏ sẽ hủy hoạt cuộc đời người trong chốc lát.
Nghe hắn dài dòng, Huống Đông Tuần cũng không tức giận, bên miệng lộ một nụ cười lạnh, tiếp tục thưởng thức trà.
Mỗi tuần y đều ở trong này trầm tư, này là chuyện cơ mật thuộc loại cao cấp trong bang, mà người trước mắt này hiển nhiên không phải ngoài là ý muốn xảo ngộ, nếu hắn có thể nắm giữ hành tung của y, thì nhất định không phải là một bác sĩ khoa giang tràng đơn giản!
Y thật muốn nhìn, vị bác sĩ kỳ lạ cổ quái muốn làm cái gì!