Enjoy ạ!
~~~~~~~~~~~~
Ngày khai giảng của trường Phát Thiện diễn ra với hình thứ 1 buổi lễ hội mùa Thu đầu năm học. Mọi người ai cũng háo hức đến trường để gặp lại bạn bè, cô cũng vậy! Cô tới trường sớm thật sớm để gặp lại con bạn thân Lamy của cô. Tới trước cổng, 2 đứa thấy nhau là đã chạy lại ôm lấy nhau:
_Nu, tao nhớ mày quá à!
_Tao cũng vậy! Lamy ờ.....
Cứ như vậy cho tới khi cả 2 phát hiện ra mọi người đang bàn tán xôn xao về cái thái độ "hơn cả người yêu" của tụi nó thì 2 đứa mới buông tha cho nhau (au: hội bạn thân nó phải như vậy -_-)
Cô kéo nhỏ đi hết chỗ này đến chỗ khác, mua hết thứ này đến thứ khác, lon ton bay nhảy và 1 lúc sau cô lạc mất Lamy. Đang nhìn đông ngó tây tìm nhỏ thì..... "Ầm"...... cô va vào 1 đứa con trai, cơ thể cao lớn, khuôn ngực rắn chắc. Cô mất phương hướng, té nhào ra phía trước, ngỡ mình sắp hôn đất mẹ thiên liêng thì 1 bàn tay to lớn, giữ lấy eo cô kéo lại.
Cô mở mắt ra, cố gắng tiếp thu tình huống hiện giờ, chưa được bao nhiêu thì 1 giọng nói trầm ấm mê hồn vang lên làm cô giật mình:
_Cô có sao không? Đã mặc váy rồi mà còn....- anh gắt gỏng.
_Hở...? Ờ...? Tôi không sao!- cô đứng phắt dậy, gạt tay anh ra khỏi eo mình (au: em nó phũ ~~)- Tôi... tôi xin lỗi, anh.... không sao chớ...???- cô ấp úng khi biết anh là thiếu gia họ Trần, appa còn phải nể mặt tập đoàn này 2, 3 phần huống chi là cô.
Cô đưa mắt nhìn anh, khuôn mặt hoàn hảo đúng tỉ lệ vàng, đẹp không tỳ vết, thân hình cân đối, mái tóc đỏ đô mới quyến rũ làm sao! (au: hám trai ~~). Trước giờ cô chỉ biết anh qua báo chí hay do appa cô kể lại chớ chưa bao giờ đối diện trực tiếp, đã vậy còn trong trường hợp này nữa thì có hơi....
Ánh mắt cô bỗng dừng lại trên khóe môi đang chảy máu kia, có lẽ do khi đụng phải anh, đầu cô vô tình đập vào khóe môi anh... sực tỉnh, cô hốt hoảng cầm tay anh kéo vào phòng y tế.
~~~~~~~Phòng y tế~~~~~~~
Cô kéo anh vào, ấn anh ngồi yên vị trên giường bệnh, chạy khắp phòng tìm cô y tế mà chẳng thấy đâu, thấy áy náy nên mở tủ tự lấy thuốc, tự làm. Cô kéo ghế lại, ngồi đối diện anh, nhẹ nhàng lấy miếng bông có thuốc sát trùng thoa nhẹ lên môi anh.
_Ahhhh.....- anh kêu lên khi thuốc sát trùng làm bỏng rát khóe môi.
_Tôi xin lỗi!- cô dịu dàng thổi nhẹ vào khóe miệng anh, làm anh như chìm trong cái cảm giác nhẹ nhàng cô mang lại.
_Tên?- anh lạnh lùng buông 1 câu, mắt vẫn không rời khỏi cô.
_Nguyễn... Anh.... Anh... Thư- cô ngập ngừng
_Tôi đâu có ăn thịt cô đâu mà sợ! Tên cô đẹp đó, cô cũng rất đẹp!- nói rồi anh nhìn cô, làn da trắng tuyết thơm mùi sữa nhẹ nhàng, mái tóc nâu hạt dẻ xoăn xõa ngang lưng, đôi môi mọng nước hồng phớt, cái mũi tẹt nhỏ xíu trông rất yêu, cặp mắt nai tơ to tròn, trong veo- Nếu cô thích tôi thì không cần dùng thủ đoạn như vậy để tiếp cận tôi đâu! Cứ nói đi, tôi sẽ cho cô toại nguyện.- anh cười nhoẻn miệng thì thào vào tai cô.
Máu giận cô trào lên, cô dừng động tác đang xoa thuốc cho anh lại, đứng dậy cất hộp y tế lại vào tủ, xách cặp lên, quay lại nhìn anh:
_Từ nhỏ tới lớn Nu ta chưa từng yêu ai, vậy anh nghĩ hạng người như anh có đủ tư cách để tôi yêu sao thưa thiếu gia Trần Nhật Nam.- cô cố nặn ra 1 nụ cười nhìn anh, nhấn mạnh từng câu từng chữ trong lòng thật sự chỉ muốn đem anh bỏ vào hang cọp (au: đừng làm v với thèn chồng em, tội nghiệp, sau này rồi ai cưng em đây:D)
Cô đóng cửa lại 1 cái rõ kêu, đem nguyên cục tức mắc nghẹn lại vào lớp học.
Để lại anh cười 1 mình trong phòng y tế (au: tự kỉ nó vậy ~~)
_Nu sao? Cô thú vị lắm, cô bé ngỗ ngáo ạ! Rồi cô nhất định sẽ là người của tôi thôi!- nói rồi anh cũng cầm cặp lên chạy 1 mạch vào lớp.