Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, chớp mắt ta đã mười chín tuổi. Trong mười chín năm này, ta bị tên phàm nhân chết băm kia bắt học đủ thứ: từ cầm kì thư họa đến nữ công gia chánh, từ tôi luyện võ nghệ đến rèn giũa tâm cơ; thực còn khổ hơn năm đó bị Phụ Thần bắt học thiền lý, học kinh Phật...Ta vừa lười biếng một chút, ông ta liền dùng chổi lông gà đuổi đánh ta ba ngày ba đêm. Bản đế cơ âm thầm ghim hận, định bụng sau này ông ta chết rồi, nhất định phải dặn dò Mạnh Bà múc cho ông ta nhiều canh một chút, để ông ta đầu thai thành kẻ si ngốc, một đời đau khổ thê lương.
Bỗng một ngày đẹp trời, vị phụ thân hờ kia đột nhiên tốt tính, bảo ta không cần học nữa; lại chuẩn bị cho ta một chiếc thuyền hoa, cho ta hạ thuỷ du ngoạn trên sông một ngày thoả thích.
Bản đế cơ có một dự cảm cực kỳ xấu.
Quả nhiên thuyền hoa của bản đế cơ vừa ra giữa dòng liền bị thủng, nước cứ thế tràn vào, đám nô tì hô to gọi nhỏ cứu mạng loạn hết một khúc sông. Bản đế cơ xem như xui xẻo, ngã nhào khỏi thuyền.
Ta vẫn luôn giác ngộ, Ti Mệnh là kẻ không đáng tin.
Thế nên trước khi hạ phàm, ta còn đặc biệt mang theo Toả Tiên Thuỷ, đem một thân linh lực cất giấu vào đó mới yên tâm. Lúc này ta đang động ngón tay kết một tầng tiên chướng ngăn nước tràn vào mũi, đột nhiên eo bị người nào đó ôm lấy.
Người đó ôm ngang người ta, lôi ta dưới đáy nước lên. Ta vội vàng nhét Toả Tiên Thuỷ vào trong lòng bàn tay, dùng sức chín trâu hai hổ cộng thêm sự giúp đỡ của người kia mới leo được lên bờ. Người kia cầm một chiếc khăn lụa chìa đến trước mặt ta, lên tiếng: "Cô nương ổn cả chứ?"
Là giọng nam nhân khá dễ nghe, ta lại thuận mắt nhìn theo bàn tay sạch sẽ với những ngón tay thon dài của hắn nhìn lên, bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc.
Ngụm nước sông trong miệng chưa kịp phun ra, ta nhất thời bị hụt khí, sặc đến mức mặt đỏ bừng. Cái khuôn mặt kia...sao lại giống dung nhan của Tử Dạ đế quân đến thế?!
Tử Dạ đế quân cũng là thượng thần viễn cổ, từng là bạn chơi cờ của Phụ Thần. Ngày Phụ Thần cùng Mẫu Thần nắm tay nhau vũ hoá, Trầm Uyên lên ngôi liền mời người về Thiên giới chưởng quản Đại Tử Minh cung, quản lí tiên tịch cùng sự diễn biến của những triều đại dưới phàm thế. Sở dĩ ta vừa nhìn liền nhận ra ngài, nguyên nhân vì từ khi ta biết bình phẩm đẹp xấu đến nay, Tử Dạ đế quân là nam thần tiên có dáng vẻ tuấn tú dễ nhìn nhất...
Tử Dạ đế quân này, cuộc đời có thể tóm gọn trong bốn chữ: vô cùng hiển hách. Ngài ấy vốn chỉ là tán tiên, có giao hảo với Phụ Thần sáng thế; mới chỉ một vạn tuổi đã mang linh lực cao cường, được Phụ Thần vô cùng nể trọng. Năm ấy Tiên Ma đại chiến ngàn năm, đế quân chính là thống soái, nắm trong tay trăm vạn thiên binh đương đầu với Ma tộc, mang lại chiến thắng rực rỡ, tiếng thơm muôn thuở lưu danh; vốn chỉ là một tán tiên phiêu bạt trong trời đất nay được tôn vinh lên phong hào đế quân, đế hiệu đầy đủ dài thườn thượt, tuyệt đối có thể dọa chết người: Thiên Cực Ly Thanh Tử Dạ đế quân.
Người trước mặt cùng đế quân trong trí nhớ của ta giống nhau như đúc, chẳng lẽ đây là chuyển thế của đế quân? Ngài cũng đang...lịch kiếp?
"Cô nương vẫn ổn chứ?" Nam tử giúp ta vỗ lưng nhuận khí, còn ân cần lau sạch nước trên mặt ta. Ta có giác ngộ rất cao với câu "nam nữ thụ thụ bất tương thân", lập tức lủi ra sau hai mét, ôm quyền khách khí nói: "Đa tạ công tử quan tâm, ta vẫn ổn. Có điều nam nữ khác biệt, công tử vẫn nên..." bốn chữ "cách xa một chút" còn chưa kịp phun ra đã nghe nam tử kia không mặn không nhạt nói: "Ta vừa cứu cô nương, theo lý cô nương nên lấy thân báo đáp mới phải..."
Ta thản nhiên hất mặt nói: "Ồ, ta lại thường xuyên không xem trọng lý lẽ cho lắm..."
Vị công tử trước mặt bị ta chọc cho bật cười, ánh mắt nhìn ta đầy ý tứ: "Cô nương thực thú vị..."
"Quá khen..." Ta vân đạm phong khinh đáp lại. Lúc này tuỳ tùng của ta được vài nam nhân vận trang phục hộ vệ có vẻ là tuỳ tùng của nam tử kia cứu lên, nhất tề quỳ rạp trên đất rối rít tạ ơn. Đại a hoàn Thanh Thu còn nhanh mồm nhanh miệng mời nam tử nọ về phủ uống trà.
Thế là một đoàn người rồng rắn kéo về phủ Tướng gia.
Ta thầm sỉ vả Ti Mệnh mấy trăm lần, cái tình tiết vớ vẩn này là kiểu hắn ta thích nhất. Cứ chiểu theo diễn biến này, một lát nữa về phủ, còn không phải sẽ để ta lấy thân báo đáp ơn cứu mạng của nam tử kia?!
Bản đế cơ tự cảm thấy mình là một nữ thần phóng khoáng, lấy nhau cũng được, dù sao cũng chỉ là lịch kiếp. Nhưng nếu vị công tử này thực là Tử Dạ đế quân chuyển thế thì có chút...Vẫn nên gọi Ti Mệnh đến chất vấn một phen.
Vị phụ thân hờ thấy ta ướt như chuột lột trở về liền trắng bệch mặt, lảo đảo chỉ chực ngã bổ chửng. Thấy nam tử theo ta về càng kinh hoàng thất sắc, lập tức khom người hô: "Thái tử giá lâm, hạ quan không thể nghênh đón từ xa, tội đáng muôn chết!"
Gì? Bản đế cơ âm thầm thở dài, Ti Mệnh ơi là Ti Mệnh, sau này trở về bản đế cơ không lột da ngươi mới là lạ! Tình tiết rách nát đến mức này cũng có thể viết ra sao?!
Bản đế cơ không cam tâm diễn ra bộ mặt trắng nhợt run run: "C...công tử là...Thái tử?!"
Nam tử ôn hòa mỉm cười nói: "Không ngờ cô nương lại là lệnh ái của tướng gia... Đi một vòng lớn, cuối cùng vẫn là người nhà..."
Câu này của anh ta thực có hàm ý thâm sâu.
Y phục của ta vẫn còn nhỏ nước, gió lạnh vừa thổi liền hắt xì mấy cái ầm trời. Bản đế cơ bỏ mặc "ân nhân cứu mạng" của mình, một đường về thẳng Hàm Sương viện tắm rửa. Vừa chỉ qua mấy khắc, bản đế cơ vừa mặc xong quần áo đi ra khỏi phòng đã thấy Thái tử chễm chệ ngồi trong lương đình bên ngoài viện, tay cầm một cái chén hãy còn nghi ngút khói. Anh ta nghe tiếng động liền quay lại vẫy vẫy: "Hoạ nhi, lại đây..."
Khuôn mặt của Tử Dạ đế quân ta đã nhìn đến mấy chục vạn năm có dư, thế mà vẫn bị vẻ yêu nghiệt đó làm cho tim đập chân run. Bản đế cơ thầm niệm "sắc tức thị không, không tức thị sắc, trên đầu chữ sắc có một con dao, tốt nhất không nên đụng vào" hai lần sau đó mới hít sâu một hơi, chầm chậm đi vào trong lương đình. Thái tử vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh hắn ý bảo ta ngồi xuống, sau đó đưa cái chén kia cho ta, ôn nhu nói: "Là canh gừng, mau uống kẻo cảm lạnh"
Thái tử cũng đã thay quần áo khô ráo, tóc mai còn hơi ướt. Ban nãy anh ta mặc áo màu thiên thanh, bây giờ đổi thành gấm trắng phiêu phất, vốn là màu áo vạn năm bất biến của Tử Dạ đế quân. Ta có chút lơ đễnh đón lấy chiếc chén, Thái tử vội nói: "Cẩn thận một..." chữ "chút" còn mắc lại trong cổ họng, ta đã uống liền hai ngụm.
Nóng chết ta mất!
Bản đế cơ ngậm một mồm canh gừng, nuốt xuống không được, nhả ra lại có chút thất lễ, gấp đến mức mặt nhăn thành một đống. Vẻ mặt Thái tử khẩn trương: "Bỏng rồi đúng không? Mau nhả ra, tại sao lại không cẩn thận như vậy?!"
Ta cực kỳ ngoan cố lắc đầu, mãi một lúc sau mới nuốt xuống được, cả miệng lẫn lưỡi đều tê dại. Thái tử cướp lấy chén canh, sắc mặt có chút đen, thổi đến khi nguội ngắt mới trả cho ta. Bản đế cơ lại dè dặt uống thêm hai ngụm nữa, tầm mắt chuyển qua chỗ anh ta liền ngạc nhiên: "Tại sao ta có canh gừng mà Thái tử lại không có? Thanh Thu không chuẩn bị cho ngài ư?"
"Là đặc biệt chuẩn bị cho nàng, ta ít khi cảm lạnh nên không cần uống..." Thái tử nhướng mắt, xem ra tâm trạng cực kỳ tốt. Bản đế cơ nhíu mày: "Ít khi nghĩa là không phải không có, đúng chứ? Canh gừng còn rất nhiều đây này, ngài cũng uống một ít đi!", ta thô bạo kề chén canh vào môi anh ta.
Trong mắt Thái tử chợt loé lên chút ánh sáng ranh mãnh: "Nàng thực sự muốn ta uống?"
Ta cảm thấy có chút không đúng, nhưng vẫn gật đầu. Thái tử liền đón lấy chén canh gừng uống luôn một ngụm to, sau đó mới chậm rãi nói: "Chúng ta uống chung một chén, như thế có phải tính là đã hôn nhau rồi không?"
"..." Bản đế cơ hóa đá ngay tại trận.
Tiếp sau đó Thái tử có nói gì ta cũng không nghe lọt được nửa chữ, trong đầu chỉ toàn câu "có phải đã hôn nhau rồi không" lặp lại tuần hoàn vô hạn...Thế nên đoạn đối thoại của chúng ta biến thành:
Thái tử: "(#!"+%?$!($"!+%($"
Ta: "Ồ"
Thái tử: "Xem như nàng đồng ý rồi?"
Ta: "?!" Anh ta vừa nói gì???
Thái tử: "Vậy ngài mai ta đến đón nàng"
Ta:!!!
Ta còn chưa kịp hỏi lại kĩ càng thì Thái tử đã đứng dậy, phong tư vô hạn phất áo đi mất.