• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc nàng đang loay hoay ở nơi ẩn nấp, không biết nên làm thế nào để vượt qua quân lính canh cửa. Thì bất chợt có một giọng nói vang lên khiến nàng giật mình: “Đúng như Hoàng hậu nương nương đã nói, nhất định là người sẽ lại trốn ra khỏi cung vào hôm nay mà. Có phải không, thưa Thiên Hinh công chúa?” Từng chữ nói ra giống như có xen lẫn ý cười đùa cợt, Thiên Hinh quay đầu lại, thần sắc hoảng hốt vì giật mình vẫn còn nguyên trên khuôn mặt.

Khi nàng quay đầu nhìn hắn, lúc đó hắn mới biết thế nào là “Khuynh quốc, khuynh thành.” Người thiếu nữ trước mặt hắn rất đẹp, cứ như bước ra một bức tranh vậy. Mái đen dài được cố định bằng một cây trâm đơn giản, cả người không mang bất kỳ một món trang sức nào nhưng vẫn tỏa ra một sức hút khó cưỡng. Hoàng hậu đã từng nói với hắn, Thiên Hinh công chúa chính là Đệ nhất mỹ nhân của Tề quốc, nhưng hắn chưa từng tin người. 

Hắn đã nghĩ, đã là tiểu thư khuê các thì ai lại chẳng đẹp, không son phấn thì cũng trang sức, y phục hoa lệ, có muốn không đẹp cũng không được. Nhưng đối với vẻ đẹp mà hắn đang nhìn thấy lại hoàn toàn khác, mềm mại dịu dàng như nước hồ mùa xuân, nhưng cũng rực rỡ hơn cả ánh mặt trời. Vì nàng còn đang hốt hoảng, vì thế càng khiến cho ‘mỹ nhân trong tranh’ thêm phần sống động và chân thật. Một giọt mồ hôi lăn dọc trên má, bất giác hắn đưa tay lên khẽ lau cho nàng, gió thổi qua khiến chiếc chuông treo nơi mái hiên ngân vang từng đợt.

Thiên Hinh đã hỏi hắn: “Ngươi là ai?”, và hắn đã trả lời nàng rằng: “Tần Hàn.”, sau khi nghe thấy tên của hắn, nàng nhanh chóng thu lại vẻ mặt hoảng hốt của mình. Bình thản đứng thẳng người lên, quẳng bộ dạng lén lút mất mặt khi nãy ra sau đầu, khoác lên người sự ngang tàn vốn có. “Vậy thì, Tần Hàn, ta ra lệnh cho ngươi phải đưa ta ra khỏi cung ngay bây giờ. Nếu cả Hoàng hậu nương nương cũng đã biết, thì ta nghĩ chắc cũng không còn lý do gì để ta ở lại đây nữa.”

Tần Hàn khẽ mỉm cười trước sự thay đổi của nàng, dù nàng có cố tỏ vẻ bề trên với hắn, nhưng hắn vẫn cảm nhận được hô hấp của nàng vẫn còn rất hỗn loạn. Chắc chắn khi nãy đã bị dọa sợ không nhẹ, vậy mà vẫn muốn xuất cung cho bằng được. Vỗn dĩ, Hoàng hậu ra lệnh không được để Thiên Hinh rời khỏi cung vào ngày quan trọng này, nhưng không hiểu tại sao ngay lúc này hắn lại không muốn tuân lệnh. Chính bản thân hắn cũng rất ngạc nhiên khi bản thân mình lại hành xử như vậy: “Thần tuân mệnh!”

Và rồi, hắn bắt lấy thắt lưng nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng nhún chân một cái, khẽ như một cơn gió thổi qua ngày hạ, trong nháy mắt đã đưa được Thiên Hinh qua phía bên kia bức tường. Nàng tưởng hắn sẽ ra lệnh cho cấm vệ quân lui đi để nàng đường hoàng ra ngoài bằng cửa lớn, nhưng thật không ngờ lại bị đưa ra ngoài bằng cách này. Hoảng hốt chưa lui lại thêm chấn động lúc này khiến nàng hoàn toàn im lặng, ngay cả hành động kỳ lạ cứ ôm lấy nàng của Tần Hàn cũng không để ý đến.

Ngày hôm đó, Tần Hàn đã đưa nàng dạo chơi khắp mọi con phố của Lạc Dương, không có trò chơi nào không xem thử, không có chỗ náo nhiệt nào thiếu vắng nàng. Trong suốt thời gian ấy, tay của Tần Hàn chưa lúc nào buông bàn tay của nàng ra cả, giữa những dòng người ngược xuôi ồn ào, hắn vẫn luôn bảo vệ nàng. Ngay cả ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi Thiên Hinh, cứ như trên đời này không còn thứ gì tồn tại ngoài nàng ra cả. Thế nhưng, Thiên Hinh lại không hề phát hiện ra điều này, chỉ thả mình vào cảnh sắc rực rỡ đầu xuân nơi phố phường.

Cho đến khi nàng gặp người đó, bên cây cầu Hỷ Thước lung linh trong ánh đèn hoa đăng huyền ảo. Công tử bạch y đứng dựa vào thành cầu, ánh trăng vọng xuống dát lên người vị công tử ấy thứ ánh sáng bàng bạc. Biết bao lời ca tiếng hát xung quanh nàng đều không nghe thấy, nhưng tại sao lại nghe thấy tiếng ngâm thơ của người này.

“Hỗn tích phong trần lý, 

Viện thâm trường bế quynh. 

Dưỡng ngã thủ chuyết tâm, 

Khoáng nhược viễn thế hình. 

Tịch mịch Tử Vân cư, 

Không sàng lão nhất kinh. 

Triển chuyển ngã sở tứ, 

Như tuý phục như tinh. 

Niệm thiện phú "Tang hỗ", 

Hoài hiền ca "Thấp linh". 

Thiên tải thuỳ tự âm, 

Khái dục vọng điển hình. 

Nhật nhập quần động tức, 

Thiên cao dạ mịch mịch. 

Hạ hữu bất miên nhân, 

Thượng hữu dục lạc tinh. 

Kê thê uý bà sa, 

Cô lan ám kỳ hinh. 

Liêu vị không ngoại âm, 

U hưởng dục thuỳ thinh.”

Nghĩa là:

“Lẩn mình trong đám trần ai 

Căn nhà sâu thẳm cổng ngoài cài then 

Giữ niềm khờ vụng đã quen 

Chiếc thân phóng khoáng nhường quên việc đời 

"Thảo huyền" ở rảnh một nơi 

Chiếc giường, già vẫn không rời quyển kinh 

Nỗi lòng trằn trọc thâu canh 

Vẩn vơ nào biết rằng mình tỉnh say? 

Kìa thơ "Tang hỗ" mến tài 

"Thấp linh" câu vịnh nhớ người hiền nhân 

Nghìn năm ai đã nối vần? 

Trông gương người trước bội phần ước mơ 

Ác chìm bốn mặt như tờ 

Trời cao, đêm cũng mịt mờ trôi qua 

Dưới thì không ngủ có ta 

Trên thì sao sáng lững lờ muốn rơi 

Những loài bồ kết tốt tươi 

Chồi lan hiu quạnh ai người biết hương? 

Ngoài trời ta hãy ngâm vang 

Tiếng ngân trong tối liệu chừng ai nghe?”

(Bài Độc Thi, Cao Bá Quát)

Bài thơ này nàng đã được nghe không dưới một lần, vì đó chính là bài thơ mà mẫu thân của nàng thích nhất, và tên của nàng cũng xuất phát từ nó. Nhưng tại sao, cảm xúc thể hiện trong bài thơ qua giọng nói của người này lại khác đến thế? Cứ như mang nặng một nỗi niềm tâm tư khó nói thành lời, người đó toát lên sự kiêu ngạo tột cùng nhưng cũng hết sức cô đơn. Bất giác, bóng hình của công tử bạch y đã in sâu vào đáy lòng của nàng, khiến trái tim nhỏ bé của nàng khẽ đập lac nhịp.

Có lẽ, vì nàng đã đứng nhìn quá lâu, làm cho người ấy phát hiện ra nàng, vị công tử ấy quay đầu lại nhìn về phía nàng. Hàng chân mày khẽ cau lại, “Tại sao tiểu thư lại nhìn ta như vậy? Trên mặt tại hạ có dính gì sao?” Thiên Hinh vội vã lắc đầu, ánh mắt nhìn người kia rất chăm chú, lời nói vốn đã quên mất nay chợt bật thốt ra: “Ngươi tên gì?” Hắn khẽ cười, thích thú nhìn người thiếu nữ trước mặt, trong đêm hoa đăng này có rất nhiều cô gái để ý đến hắn. Nhưng chỉ bẽn lẽn thẹn thùng đỏ mặt, cầm khăn tay che đi rồi tủm tỉm cười bước ngang qua hắn. Còn nàng, lại mạnh dạn hỏi hắn tên gì, và trong đôi mắt đen láy kia lại không hề vương một chút tạp niệm nào, trong suốt như mặt hồ mùa xuân.

“Tên của ta là Phương Khanh!”

Một câu thốt lên cả đời buộc chặt, gió nổi lên thổi qua đám đèn hoa đăng được thả trôi trên mặt sông, khiến ánh nến bên trong như nhảy múa. Tần Hàn chạy về phía nàng, lo lắng gọi tên nàng, vì hắn đã không tìm thấy nàng ở chỗ hẹn cũ. Hắn cũng không biết tại sao nàng lại chạy ra cây cầu Hỷ Thước này, sự sốt ruột chất đầy trong tiếng gọi: “Thiên Hinh! Thiên Hinh!” Nhưng nàng đã không quay đầu lại, trong mắt nàng bây giờ chỉ có hình bóng của người kia mà thôi.

Một lần gặp gỡ nên nợ nên duyên, là nợ hay là duyên, đều do tạo hóa của chính nó. Nghiệt duyên là do nàng đã chọn, muốn hóa giải chỉ có mình nàng mà thôi! Cứ như một giấc mơ dài, Thiên Hinh nhắm mắt lại, ảo mộng một một đời cứ thế trôi qua trong ký ức, khi mở mắt ra đã tan thành hư vô. Lần đầu gặp gỡ, giữa ngày xuân rực rỡ tưng bừng, cũng là những ngày thanh xuân tươi đẹp nhất cứ thế hóa thành tro tàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang